Chương 7: Tự giác của người đã kết hôn
Sau khi liên hôn cùng đại lão nhân ngư
Chương 7: Tự giác của người đã kết hôn
___
Trên diễn đàn tân sinh, trợ ban đã gắn tag ở thông báo cho tất cả sinh viên.
Thông báo bao gồm thời gian có mặt hai ngày sau, quá trình và các thủ tục, Tư Duyệt lướt xuống phía dưới, thấy mọi người đang hỏi trợ ban có ảnh chụp kí túc xá hay không.
Tư Duyệt hơi bất ngờ, cậu cũng có thể ở lại trong kí túc xá.
Sau khi đóng diễn đàn, cửa bị gõ nhẹ từ bên ngoài - đã tới giờ ăn.
Tuy rằng Tư Duyệt không cảm thấy đói, lúc ở nhà nếu không đói bụng thì cậu sẽ không ăn, nhưng hiện giờ người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cậu vẫn nên lựa chọn nhập gia tùy tục thì hơn.
Bàn ăn lớn hình chữ nhật được làm từ gỗ Sưa đỏ, ghế là cùng một bộ, bình hoa được dời đến đặt trên một chiếc tủ, bàn ghế có thể ngồi được hơn mười người, lúc này chỉ có ba người.
Tư Duyệt chỉ biết Bạch Giản và Bạch Lộ, còn cô gái ngồi ở một bên, Tư Duyệt nghĩ rằng đó là Bạch Anh.
Chú Trần dẫn Tư Duyệt ngồi xuống bên phải Bạch Giản, đồ ăn trên bàn không nhiều, nhưng được ở chổ bày trí tinh xảo, dùng nguyên liệu đắc tiền quý hiếm.
Tư Duyệt không quá thích hải sản và cũng không cảm thấy đói, vậy nên cậu ăn một cách rất nhẹ nhàng.
Cậu phát hiện ngoại trừ Bạch Giản, trước mặt Bạch Lộ và Bạch Anh còn bày những món ăn khác, tươi, sống.
Bạch Anh nhìn khoản chừng mười lăm đến mười sáu tuổi, cô bỏ chiếc vỏ ốc đã mở được một nửa trên tay xuống, dùng khăn giấy lau sạch tay, đứng lên duỗi ra trước mặt cậu, "Xin chào Tư Duyệt, tôi tên là Bạch Anh."
Tư Duyệt buông đũa xuống bắt tay với Bạch Anh, cô lại ngồi xuống cầm vỏ ốc lên, "A Duyệt, cậu có muốn ăn không?"
"Không cần, cảm ơn." Tư Duyệt lắc đầu, cậu đã không thích hải sản, càng khỏi nói tới đồ sống.
Bạch Lộ cũng không ăn nhiều đồ ăn nấu chín, thức ăn của cậu ta hầu hết là đồ sống, Tư Duyệt cảm thấy nếu không phải họ đang ngồi trên ghế, cậu nghi ngờ đuôi của Bạch Lộ đang vãy liên tục.
Chỉ có Bạch Giản thoạt nhìn khá bình thường.
"A Duyệt, ngày mai cậu đến trường đại học, có cần tài xế đưa đi không?" Bạch Giản ăn rất ít, so với Tư Duyệt ăn qua loa cho xong còn ưu nhã hơn, anh đặt đũa xuống, giúp việc bên cạnh lập tức bưng lên một tách trà nóng hổi.
Tư Duyệt nhìn tách trà, dừng một chút, bạn bè cậu cảm thấy uống trà là hổ thẹn.
Chẳng qua nghĩ đến Bạch Giản đã hơn một trăm tuổi, người già, có thể lý giải.
"Vâng." Tư Duyệt đáp ứng.
Cậu nói xong thì gắp một miếng thịt gà vào trong chén, bỏ phần da bên trên rồi ngẩng đầu hỏi Bạch Giản, "Sau đó vào buổi chiều, chúng ta đi lãnh chứng?"
Nghe thấy hai chữ lãnh chứng, Bạch Lộ cùng Bạch Anh nháy mắt dừng động tác, dựng lỗ tai lên.
Bạch Giản bưng tách trà, gật đầu, "Ừm."
Tư Duyệt có được câu trả lời, tiếp tục dùng bữa.
Bên ngoài trời ngày càng tối, một tầng sương mù dày đặc bao phủ xung quanh ngôi nhà, mưa phùn rơi không ngớt, lò sưởi lửa cháy bập bùng, cả phòng khách đều ấm áp dễ chịu.
Tư Duyệt đang ăn, trong đầu như nghĩ ra gì đó, đột nhiên hỏi: "Mọi người không sợ nóng sao?"
Bạch Giản: "Cái gì cơ?"
Tư Duyệt: "Thì mọi người là cá? Mọi người không sợ nóng sao?"
"Ha ha ha ha" Bạch Anh phát ra tiếng cười, cô chống cằm, đôi mắt to tròn, "Không có, A Duyệt, chúng tôi là nhân ngư, không phải cá, có nghĩa là, con người có nhân ngư có, loài cá có nhân ngư cũng có, chúng tôi có thể nhập gia tùy tục."
Tư Duyệt gật gật đầu.
Mấy câu nói của Bạch Anh cứ như vậy mà tuôn ra, cô nàng quơ tay múa chân, "A Duyệt, cậu là nhân loại đẹp nhất mà tôi từng thấy, cậu có biết nhân loại nào đẹp tựa như cậu không? Tôi cũng muốn kết hôn."
Bạch Lộ trợn trắng mắt, "Chị bỏ cuộc đi, chị cho rằng ai cũng muốn kết hôn với nhà chúng ta sao?"
Tư Duyệt dừng lại, "Không phải sao?"
"Không phải," Bạch Lộ vẻ mặt 'sao cậu lại bị sốc như vậy?'
"Không ít cũng không nhiều, phần lớn nhân loại vẫn cảm thấy nhân ngư chúng tôi là, là......là..." Bạch Lộ nghĩ không ra.
"Là súc sinh!" Bạch Anh nói giúp cậu.
"À, đúng đúng đúng, rất nhiều người vẫn cảm thấy chúng tôi là súc sinh." Bạch Lộ nói một cách nghiêm túc.
Tư Duyệt không nói nên lời, mấy người đang ngồi trước mặt, trừ Bạch Giản ra, Bạch Lộ và Bạch Anh bề ngoài gần như không thấy chút tỳ vết, như vậy mà là súc sinh thì không biết bao nhiêu người ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Tư Duyệt uống xong ngụm canh cuối cùng, đang định đặt thìa xuống nói đã ăn xong, liền thấy Bạch Anh ngồi đối diện lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
"Làm sao vậy?" Tư Duyệt hỏi.
"Cậu ăn ít quá nha!" Bạch Anh đôi mắt sáng lấp lánh, lộ ra sắc tím nhàn nhạt, "Nhân loại các cậu hình như ăn rất ít, bạn khuê mật của tôi cũng vậy, cô ấy nói rất hâm mộ tôi, còn nói trên người tôi toàn là đạm."
Tư Duyệt: "......"
Tư Duyệt không nhịn được cười một tiếng.
Bạch Anh mang lại cảm giác đáng yêu khó hiểu.
"Được rồi," Bạch Giản nhẹ nhàng đặt tách trà lên bànp, "Buổi sáng ngày mai A Duyệt phải có mặt tại trường, đêm nay cần phải chuẩn bị tài liệu cần thiết, đừng nên tán gẫu nữa."
Bạch Anh lập tức đứng lên, "Tôi về phòng trước đây, tôi còn có bài tập."
Bạch Lộ cũng muốn đi, "Tôi đi ngâm nước một lát, đuôi của tôi hơi đau."
Tư Duyệt nhìn hai người rời đi, đột nhiên trong phòng ăn chỉ còn lại câụ cùng với Bạch Giản, anh hoàn toàn không có ý định rời đi, lại cầm tách trà lên bắt đầu uống.
Tư Duyệt nhìn Bạch Lộ bước đi nhưng không lên lầu cùng với Bạch Anh, cậu ta nhảy xuống bể cá khổng lồ, hai chân biến hoá thành đuôi cá từng tấc một, màu tím sẫm, vẩy cá sáng lấp lánh, cái đuôi tát nước qua lại, bọt nước tung toé khắp nơi.
" Vì sao đuôi của Bạch Lộ lại đau?" Tư Duyệt tò mò.
"Chưa phát triển hoàn toàn, nó không thể rời khỏi nước quá lâu, nếu không sẽ giống như một con cá bị thiếu oxy." Bạch Giản nhìn Bạch Lộ đang phun bong bóng vào trong cuốn sách, từ từ nói, "Cho nên việc học của nó đều hoàn thành tại nhà."
Ở dưới mặt nước, Bạch Lộ khuôn mặt tinh xảo tái nhợt, dán vào vách kính, lỗ tai cậu ta trở nên nhọn giống với tinh linh, hai vây mỏng lớn gấp đôi ở phía sau, rung động nhẹ nhàng trong nước.
Bạch Giản thu hồi tầm mắt nhìn bể cá, anh mỉm cười với Tư Duyệt, "Bạch Lộ rất hâm mộ cậu, nó cảm thấy được làm con người là một điều vô cùng hạnh phúc."
Tư Duyệt như bị điện giật quay đầu nhìn Bạch Giản, "Cậu ta nói chuyện?"
"Nhân ngư có ngôn ngữ của riêng mình."
Tư Duyệt không biết, cũng chưa từng nghe nói qua, bởi vì thông tin khoa học trên mạng về nhân ngư rất khó phân biệt thật giả.
"Tên của tôi, nhân ngư nói như thế nào?" Tư Duyệt càng thêm tò mò.
"Tác lai." Bạch Giản ngữ khí ôn nhu trầm tĩnh, bộ dáng anh khác với khi dùng chữ Hán, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên đen nhánh dị thường, vảy cá hiện ra phía sau tai trong nháy mắt.
"Tác lai?"
Thật kỳ quái.
Tư Duyệt chống má, tay còn lại gõ nhẹ trên mặt bàn, miệng lẩm bẩm, Tác lai, Tác lai......
-
Đêm hôm đó, Tư Duyệt nằm trên giường trợn tròn mắt, cậu nhớ kỹ lời chú Trần nói buổi tối không được ra khỏi cửa, bên ngoài có cái gì cũng không cần để ý.
Buổi tối là thời điểm dễ suy nghĩ miên man nhất, Tư Duyệt thật ra không quá sợ hãi, cậu đối với sự vật không hiểu rõ đều rất tò mò.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Nhưng Tư Duyệt đâu phải mèo.
Cậu lăn lộn trên giường mãi mà không ngủ được, thời điểm nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa thì đứng dậy, chậm rãi đến gần cửa sổ, nhà chính không nằm gần biển, khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh sóng biển.
Tư Duyệt đứng bên cửa sổ trong giây lát, không phát hiện thứ gì kì quái, cậu hơi lạ giường, ngày mai lại là khai giảng, hơn nữa chú Trần cùng Bạch Giản nói những điều cần lưu ý, cậu hiện tại cực kì thanh tỉnh.
Cậu mở di động, 3 giờ sáng.
Vẫn còn sớm, năm tiếng nữa mới tới lúc rời giường.
Phía trên là tin nhắn WeChat của Chu Dương Dương, gửi từ nửa giờ trước.
[ Đệt đệt đệt tớ thật sự rất buồn ngủ, ngày mai cậu chờ trước cổng trường, cậu đi trình diện trước, sau đó thì tới tớ, xong rồi chúng ta đến thành phố trò chơi để chơi game. ]
Tư Duyệt phản hồi cậu ta.
[ không đi, tớ hiện tại là người đã có gia đình, còn cùng cậu chơi game sao? ]
Cậu phản hồi xong trực tiếp tắt điện thoại, không chờ Chu Dương Dương trả lời, cậu ta chắc chắn đang ngủ.
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Tư Duyệt ngồi dậy ngay lập tức.
"Sau 12 giờ tối cho dù bên ngoài có động tĩnh gì cũng không được ra khỏi phòng."
Những lời này hiện lên trong đầu Tư Duyệt.
Cửa bị gõ ba lần liên tục.
Trong lúc Tư Duyệt đang do dự có nên mở cửa hay không thì âm thanh của Bạch Giản vang lên.
"A Duyệt, là tôi."
Tư Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cậu xỏ dép, chạy qua mở cửa.
"Có chuyện gì sao?" Cậu dựa trên khung cửa, đầu tóc lộn xộn giống như vừa thức dậy vào buổi sáng.
Bạch Giản trong tay bưng một chén nước, "Tôi xuống lầu uống nước, nghe thấy tiếng bước chân trong phòng cậu, biết cậu chưa ngủ nên tôi đến xem."
Tư Duyệt nhìn đối phương, "Tôi còn tưởng là thứ gì khác chứ."
"Là thứ gì?" Bạch Giản hơi nhướng mày.
"Không phải anh với chú Trần nói rằng không được ra ngoài vào ban đêm sao? Tôi cho rằng có quỷ quấy phá hay gì đó." Tư Duyệt thành thật trả lời.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi cậu nói về việc quỷ quấy phá, Tư Duyệt hình thấy ý cười trong mắt Bạch Giản.
Bạch Giản thường chỉ cười ở khoé môi, Tư Duyệt từng gặp rất nhiều người giống như vậy, nụ cười của họ đều là giả tạo.
Nhưng vừa nãy Bạch Giản thật sự đang cười.
"Chỉ cần chú ý ngày mười sáu mỗi tháng là được." Bạch Giản nhìn vào phòng Tư Duyệt, rồi lại rũ mắt, "Không ngủ được sao?"
Tư Duyệt: "Chỉ hơi lạ giường thôi."
"À, đúng rồi," Tư Duyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, cậu tràn ngập mong đợi nhìn Bạch Giản, "Tôi có việc muốn nói với anh, tôi có thể ở trong kí túc xá trường được không?"
Vừa nói xong, Bạch Giản lại cười một tiếng.
"A Duyệt, tôi cho rằng cậu chắc phải có tự giác của người đã kết hôn chứ."
Tư Duyệt chớp mắt, biết yêu cầu này hơi lạnh lùng, cậu biết tỷ lệ đối phương đáp ứng rất xa vời, cậu chỉ muốn thử thôi, đáp án nằm trong dự kiến, cậu cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Nhưng Tư Duyệt không có vẻ ngoài ý muốn lại làm cho Bạch Giản rất thất vọng.
Anh thích những biểu tình sinh động trên khuôn mặt của cậu.
Nhân ngư còn sót lại sự xấu xa mà chỉ dã thú mới có.
Bạch Giản uống một ngụm nước trong ly, bâng quơ nói: "Nếu không có cái thoả thuận kia, A Duyệt, hiện tại cậu đáng lẽ đang ngủ ở phòng của tôi."
Nam sinh trước mặt sau khi nghe được lời nói của anh, đôi mắt từ từ trừng lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng, nhìn kỹ còn có thể thấy một chút ngượng ngùng.
Bạch Giản thỏa mãn.
"Ngủ ngon." Anh xoa tóc Tư Duyệt, chất tóc thật mềm, mang theo nhiệt độ mà nhân ngư không có.
Bạch Giản trêu đùa bạn nhỏ nhân loại xong thì chậm rãi bước lên lầu trở về phòng.
Chỉ còn Tư Duyệt đứng tại chỗ thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Cái, cái gì mà ngủ trong phòng anh chứ......
___
Tác giả: Cục cưng, em bị gạ gẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro