Chương 12: phơi bày sự thật

"Triều Triều, mau đứng lên."

Thẩm thị vô cùng vui mừng , liền dìu Giang Triều Hoa vào phòng ngủ của Giang Vãn Phong.

Trong phòng ngủ vẫn tối tăm như trước, bởi đại ca không thích mở cửa sổ, nên nồng nặc mùi ẩm mốc .

Giang Vãn Phong nửa thân dưới tê liệt, mọi việc đều phải nhờ người khác, có lúc ngay cả đại tiện cũng không khống chế nổi, vì vậy thường làm bẩn giường chiếu.

Nhìn chính mình như vậy, Giang Vãn Phong càng trở nên tuyệt vọng hơn, không còn ý chí muốn sống tiếp . Nếu không phải Thẩm thị thỉnh thoảng đến thăm, e rằng hắn đã chẳng còn lưu luyến gì cả.

Có Thái hậu và Trung Nghị hầu phủ che chở, cả đời này của Thẩm thị, dù không có đứa con trai như hắn, vẫn có thể sống tốt .

"Hài tử à..."

Giang Vãn Phong ngã từ trên giường xuống.

Thẩm thị hoảng hốt, vội chạy lại đỡ, nhưng vì sức yếu nên chẳng thể nâng lên nổi.

"Ra ngoài! Các ngươi ra ngoài hết đi, không cần nhìn ta, không cần..."

Giang Vãn Phong chỉ cảm thấy một dòng nước tiểu mất khống chế mà trào ra, vì nhịn không được nên vành mắt hắn đỏ hoe.

Giang Triều Hoa nói không sai, hắn chính là phế vật, đến cả đại tiện cũng không làm chủ được.

"Con thế này, mẫu thân không đành lòng. Con là cốt nhục của ta, ta không thể bỏ mặc con như vậy."

Thẩm thị ôm chặt lấy hắn mà khóc nghẹn trong lòng. Sau đó Giang Triều Hoa tiện tay lau máu trên mặt mình, kéo mẫu thân đứng lên, ra hiệu cho Khánh quay lại đỡ Giang Vãn Phong.
Nàng biết Giang Vãn Phong kiêu ngạo, tuyệt đối không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

"Công tử, người đừng sợ, lát nữa sẽ ổn thôi."

Khánh đã quen với việc này rồi.

Khánh vội thay quần cho Vãn Phong, rồi lại dọn dẹp giường trong phòng ngủ, xong mới lui ra ngoài.

Giang Vãn Phong nằm trên giường, không chịu nói chuyện, cũng không nhìn Thẩm thị hay Giang Triều Hoa.

"Mẫu thân, người ra ngoài trước đi, con có lời muốn nói với đại ca, mẫu thân còn nhớ khi chúng con còn nhỏ ,người từng làm cho chúng con bánh đậu đỏ không, con muốn cùng đại ca ăn lại món đó."

Giang Triều Hoa khẽ siết chặt tay áo, giọng nhẹ nhàng nói chuyện với mẫu thân.

"Được, mẫu thân sẽ đi làm ngay cho hai con ăn. Triều Triều, hãy chăm sóc đại ca con một chút."
Thẩm thị gạt nước mắt, chậm rãi đi ra ngoài.

Nàng mong mối quan hệ giữa Giang Vãn Phong và Giang Triều Hoa khôi phục trở lại, nên cũng không ngại để họ ở chung một chỗ.

"Ngươi muốn nói cái gì, hay là tới để chê cười ta sao "
Thẩm thị vừa rời đi , Giang Vãn Phong liền mở mắt ra nói như vậy.

Đôi mắt hắn như mặt nước tĩnh lặng, không một tia gợn sóng.

Khuôn mặt kia giống với Thẩm thị, vẻ mặt tuấn tú, gò má cao; vì gầy gò ốm yếu nên hai bên má bị hóp sâu , khi nhìn qua , dường như còn hơn Giang Hạ.

"Giang Uyển Tâm chính là nữ nhi của phụ thân."

Giang Triều Hoa nhìn Giang Vãn Phong chằm chằm, từng lời từng chữ mà nói ra.

Nói những lời này đủ rồi.

"Ngươi nói cái gì?"

Vãn Phong ngồi thẳng nửa người trên, nhìn Giang Triều Hoa chằm chằm, muốn nhìn xem nàng có gì khác thường hay không.

Giang Uyển Tâm rõ ràng chính là nữ nhi của phụ thân.

"Đại ca, ngươi không nghe nhầm đâu, Giang Uyển Tâm là chính nữ nhi của phụ thân. Phụ thân ở bên ngoài có nuôi một ngoại thất* ( tiểu thiếp bên ngoài), Giang Uyển Tâm chính là nữ nhi của ngoại thất đó . Tổ mẫu cũng biết chuyện này, hôm nay vì mẫu thân không chịu nhận Giang Uyển Tâm làm nghĩa nữ ,mà bị phạt quỳ ở từ đường."

Giang Triều Hoa đáy mắt tràn đầy hận ý.

Mối hận ấy so với lệ quỷ càng giống nhau, khiến Giang Vãn Phong đang do dự ,cũng lập tức trở nên nghiêm trọng.

"Nếu ngươi nói dối......"

Nghe xong lời này, nếu là mưu kế của Giang Triều Hoa, như vậy chắc chắn sẽ hủy hoại Giang gia , huỷ hoại Thẩm thị.

"Nếu ta nói dối, liền bị ngũ mã phanh thây mà chết!"

Giang Triều Hoa nước mắt tuôn rơi, nàng đột nhiên quỳ trên mặt đất, nói:

"Đại ca, không chỉ Giang Uyển Tâm, Giang Hạ cùng với ngoại thất kia, còn có với nhau một nhi tử nữa, người đó ngươi cũng biết, chính là bằng hữu tốt của ngươi, Lâm Phong."

Tên của Giang Vãn Phong ,ở cuối có một chữ Phong, Lâm Phong cũng có chữ Phong, vì vậy Giang Vãn Phong cho rằng hai người họ có duyên với nhau; bây giờ nghĩ lại, ý đồ của Giang Hạ thật đáng chết.

Hơn nữa, Lâm Phong độ tuổi bằng đại ca, nói cách khác, thời gian Giang Hạ quen biết ngoại thất kia còn lâu hơn cả Thẩm thị.

"Không thể nào, ngươi đang nói dối, ngươi nói dối."

Giang Vãn Phong vành mắt đỏ hoe.

Lâm Phong là huynh đệ thân thiết của hắn; sau khi hắn bị liệt, Lâm Phong còn an ủi hắn.

Trước đây hắn có rất nhiều bằng hữu, nhưng chỉ duy nhất Lâm Phong, trong lúc hắn sa sút vẫn nguyện ý đến thăm.

Làm sao có thể là Lâm Phong , sao có thể!

"Đại ca, huynh chẳng lẽ chưa bao giờ thắc mắc ,tại sao sau khi huynh gặp nạn, chỉ có Lâm Phong đến thăm thôi sao? Bởi vì hắn nói với các học sinh Quốc Học Viện rằng huynh kiêu căng, tự nhận mình thanh cao, cảm thấy họ không xứng làm bằng hữu với huynh; nói huynh tài năng vượt trội nhưng lại kiêu ngạo, khó gần.

Hắn một mặt thì nói xấu huynh , mặt khác thì vẫn cùng huynh làm bằng hữu; khiến cho mọi người cảm thấy hắn luôn bao dung đối với huynh. Nhưng thực tế, từ lúc hắn xuất hiện bên cạnh huynh, huynh chỉ có hắn làm bằng hữu tốt, chẳng lẽ huynh không cảm thấy kì lạ sao?"

Giang Triều Hoa bất chợt đứng dậy, trong phòng ngủ nhìn 1 vòng, rồi cầm lấy quyển sách bìa màu xanh đặt trên bàn.

Trong quyển sách toàn là thơ từ , đều do Giang Vãn Phong làm, nhưng ở bên ngoài, tất cả bài thơ đó lại biến thành chính tay Lâm Phong làm.

"Đại ca, có muốn ta đi tìm một người để huynh hỏi thử không, để huynh nghe xem trong mắt dân chúng thành Trường An bây giờ ,những bài thơ trong quyển sách này ,rốt cuộc là ai làm."

"Lâm Phong đã giẫm đạp lên huynh để kết giao với con cháu triều đình. Bây giờ lại còn muốn lợi dụng huynh, lấy thơ của huynh để nổi tiếng khắp thành Trường An. Đại ca, huynh có biết không, cả thành Trường An đều đồn đại, nói hắn có năng lực làm Trạng Nguyên. Đại ca, huynh tỉnh táo lại đi, chẳng lẽ phải để ngoại thất kia vào cửa, huynh mới chịu tin ta sao?"         Giang Triều Hoa đỏ mắt, rút từ trong tay áo ra một tờ giấy viết thư.

Trên tờ giấy đó viết một bài thơ, đầu bài thơ giống hệt như trong quyển sách kia.

Bài thơ này rất thịnh hành ở Trường An, do Lâm Phong viết. Kiếp trước, trước khi nàng chết, nàng mới nhận ra Lâm Phong luôn âm thầm lấy trộm tài năng của đại ca.

Một kẻ nguy hiềm luôn ẩn nấp bên cạnh đại ca như vậy, đại ca làm sao có thể tốt lên được.

"Không, ta vẫn chưa tin, ta không tin ."

Giang Vãn Phong cánh tay run rẩy, chính hắn viết ra những cái đó, sao hắn có thể không quen thuộc được .

Nhưng tại sao Lâm Phong lại được phụ thân đề cử cho hắn? Ông ta nói Lâm Phong tính tình hiền hậu, có chút học thức, tương lai hắn làm quan có thể kết giao với Lâm Phong, có thể xem đó là một cánh tay đắc lực cho bản thân.

Phụ thân nói, Lâm Phong có tài năng, nếu được bồi dưỡng thêm, có thể vì Giang gia mà hy sinh tính mạng .
Phụ thân nói, nói......
Giang Vãn Phong đột nhiên ôm lấy đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Nếu lời Giang Triều Hoa nói đều là thật, vậy ông ta đang toan tính điều gì, mẫu thân liệu sẽ ra sao?
Bọn họ thật giống như một trò đùa.

"Đại ca, nếu không tin, ngày mai chắc chắn sẽ người của Phòng gia đến cầu thân. Phòng An Khang đại nhân cố ý ,muốn Giang Uyển Tâm gả vào phủ cho con trai của tiểu thiếp, đại ca có thể nhìn xem phụ thân và tổ mẫu có đồng ý hay không. Nếu họ không đồng ý, chắc chắn sẽ ép buộc mẫu thân chủ động từ chối mối hôn sự này. Chỉ cần chờ đến ngày mai, đại ca sẽ biết ta có nói dối hay không. Đại ca, ta cần huynh, mẫu thân cũng cần huynh."

Giang Triều Hoa dừng lại tại đây, nhìn thấy Giang Vãn Phong ánh mắt tràn đầy hận ý, sau đó nàng từ tay áo ,rút ra càng nhiều tờ giấy viết thư.
Trên giấy, đều là những bài thơ thịnh hành gần đây ở Trường An, tất cả đều không hề thiếu và đều được Lâm Phong lấy trộm từ chỗ Giang Vãn Phong. --- Giang Vãn Phong tự giam cầm chính mình, càng cố ý châm ngòi mối quan hệ với Lâm Phong một cách vô tình .

Những tờ giấy viết thư này khá dày, ước chừng gộp lại được một chồng lớn; sau khi Giang Triều Hoa đi, Giang Vãn Phong liền lật lại xem từng tờ .

Khi nhìn quen chữ cái, Giang Vãn Phong liền cười thầm, cười xong lại khóc; làm Khánh sợ hãi liền muốn đi chất vấn Giang Triều Hoa, nhưng rồi bị Giang Vãn Phong ngăn lại.

Kéo theo thân thể mệt mỏi, Giang Triều Hoa liền trở về Tây Nhất Viện.

Nàng biết sau khi trở về, Giang lão phu nhân chắc chắn sẽ trách mắng Thẩm thị, nhưng không sao, có Thái hậu ở đó, nhiều lắm là bị nhắc nhở vài câu , tuyệt đối sẽ không bị thương.

Ngày mai sẽ có một vở kịch lớn; Phòng gia đến cầu thân, Giang lão phu nhân và Giang Hạ chắc chắn sẽ yêu cầu mẫu thân ra mặt; nàng chỉ cần chờ đến ngày mai.

Lúc đó, nàng nhất định sẽ không để Thẩm thị vướng vào hôn sự với Phòng gia; nàng muốn Giang Hạ và Giang Uyển Tâm tự mình đắc tội với Phòng An Khang, để bọn họ tự chịu mọi hậu quả. Edit truyện: hương vũ. Ko copy truyện, nếu thấy mình  drop ngay

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro