Chương 13: Phòng gia đến cầu hôn

Đúng như Giang Triều Hoa nghĩ, Giang lão phu nhân sau khi từ hoàng cung trở về, dù vô cùng tức giận, nhưng vì e sợ thế lực của Thái hậu, nên cũng không dám nói gì, chỉ gọi Thẩm thị tới Phi Hạc Viện, trách mắng vài câu rồi thôi.

Còn Giang Hạ, bởi vì Thẩm thị chán ghét tâm tư của hắn dành cho Giang Uyển Tâm, nên cũng không cho Giang Hạ vào phòng nàng, mà chia phòng ngủ riêng.

Giang Triều Hoa với lí do sợ hãi, tới ở tạm phòng của Thẩm thị , cùng Thẩm thị trò chuyện thật lâu, nàng cố ý nhưng giả vờ vô ý mà nói , mục đích chia rẽ tình cảm giữa Giang Hạ và Thẩm thị.

Chỉ cho đến khi Giang Triều Hoa buồn ngủ, Thẩm thị mới khó khăn mà mở lời, bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng  .

Ban đầu Giang Triều Hoa hơi ngẩn ra , sau đó mới kịp phản ứng, nàng thấy ý tưởng này của Thẩm thị, giống như ông trời đang giúp nàng.

Nàng vốn đang lo lắng ,không biết phải làm thế nào để thúc đẩy việc Phòng gia đến cầu thân vào ngày mai, nàng muốn Thẩm thị không nhúng tay vào, vậy mà ngay lúc này cơ hội lại tự đưa tới cửa..

Dưới ánh nến bập bùng, Giang Triều Hoa mặc một bộ y phục màu trắng, nằm trên giường.

Nàng sắp đến tuổi cập kê, theo lý mà nói , ngủ chung giường với Thẩm thị là không hợp quy củ.Nhưng hôm nay Thẩm thị còn sợ hãi chuyện liên quan đến Giang Vãn Ý, nên đành phải đồng ý.
                       Không chỉ Giang Triều Hoa, ngay cả Giang Vãn Ý lúc này cũng bị giữ lại trong phòng của Thẩm thị, có người hầu thay phiên nhau canh chừng.

"Triều Triều, con nói xem, có phải mẫu thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?"

Ánh nến bập bùng trên gương mặt Thẩm thị,   hiện lên một chút bối rối .

Giang Hạ đối xử với nàng rất tốt, nhưng chuyện hôm nay lại giống như cái gai đâm trong lòng nàng, càng nghĩ, nàng càng cảm thấy mình đoán không sai.

"Mẫu thân, thì ra trong lòng phụ thân, biểu tỷ còn quan trọng hơn cả con. Quả nhiên là vậy, thì ra phụ thân vẫn luôn có tâm tư đó với biểu tỷ."

Giang Triều Hoa đè nén niềm vui trong lòng , bày ra vẻ mặt tức giận , nét mặt cũng trở nên trầm xuống.

Vì sợ nàng lại gây chuyện, Thẩm thị liền vội vàng khuyên bảo:
"Triều Triều, con đừng kích động, có lẽ mẫu thân đã nghĩ nhiều rồi."

"Không , từ lâu con đã thấy phụ thân quan tâm quá mức tới biểu tỷ... à không, mà là quan tâm quá mức Giang Uyển Tâm.
Mẫu thân, nếu người thấy khó xử, tại sao không đi tìm cho biểu tỷ một mối hôn sự, gả nàng ra khỏi Giang gia, như vậy không phải tốt sao?"

Giang Triều Hoa ôm lấy Thẩm thị, khéo léo mà dẫn dắt lời nói.

Thẩm thị cau mày nói:
"Nhưng chuyện hôn nhân đại sự của Giang Uyển Tâm, không phải do ta quyết định."

"Nếu vậy , tổ mẫu vì sao lại khổ sở ép người phải nhận Giang Uyển Tâm làm nghĩa nữ?
Nếu việc của biểu tỷ không phải do mẫu thân quyết định, thì tại sao tổ mẫu lại muốn trừng phạt người?"

"Mẫu thân, nếu... nếu thật sự giữa phụ thân và Giang Uyển Tâm có tình yêu, phụ thân có phải sẽ chán ghét ba vị ca ca ngu dại mà tàn tật phong lưu kia không, còn con thì bị coi là ác nữ.  Vì vậy   mới giận chó đánh mèo, trút giận lên người phải không ?"

Giang Triều Hoa giọng nói uất ức, nước mắt lăn dài trên má.
                    Thẩm thị bất ngờ thấy vậy, vội vàng đem nàng kéo vào trong lòng ngực, rồi tinh ý hồi tưởng lại việc của Giang Hạ cùng Giang Uyển Tâm.

Giang Uyển Tâm sau khi vào phủ, Giang Hạ đúng thật đối với nàng ta có sự khác biệt, càng nghĩ, lòng nàng càng thấy không thoải mái.

"Có lẽ con nói đúng, nhưng để giúp nàng ta tìm mối hôn sự chỉ trong một thời gian ngắn, cũng không phải dễ dàng.Để mẫu thân nghĩ kĩ lại, con mau ngủ đi, đêm đã khuya rồi."

Thẩm thị trong lòng tràn đầy tâm sự, sau đó đi thổi tắt ngọn nến, căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối.

"Mẫu thân, tuy tạm thời chưa tìm được người thích hợp, nhưng về sau chuyện của Giang Uyển Tâm, người vẫn  nên đừng quan tâm tới. Bằng không, giữa phụ thân và tổ mẫu, tóm lại làm gì cũng đều là sai, người nói có đúng không."

Giang Triều Hoa ôm lấy eo Thẩm thị , Thẩm thị gật đầu, đúng là nên như vậy . Nếu Giang Hạ nhất định phải nạp Giang Uyển Tâm làm thiếp , vậy chỉ còn cách để hắn và Giang lão phu nhân đấu đá lẫn nhau thôi.

Chỉ có điều, Giang Hạ vì sao phải lừa nàng, nói rằng đời này chỉ có một mình nàng, chẳng lẽ là do ba nhi tử liên tiếp xảy ra chuyện, nên hắn không muốn tiếp tục như vậy nữa ?

Thẩm thị nước mắt không ngừng tuôn rơi, Giang Triều Hoa biết nàng khó chịu, nhưng dù sao, việc khó chịu hơn còn ở phía sau .

Bây giờ nàng chỉ có thể nghĩ cách ổn định Thẩm thị, muốn Thẩm thị kiên định, không nhúng tay vào chuyện hôn sự của Giang Uyển Tâm.

Mệt nhọc cả ngày, Giang Triều Hoa liền mơ màng buồn ngủ, một đêm không nằm mơ, nghỉ ngơi cũng khá tốt.

Sáng sớm hôm sau, Giang Uyển Tâm đã dậy sớm đến nơi ở của Thẩm thị để thỉnh an.

Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, váy dài thắt eo, khuôn mặt trong trẻo như hoa phù dung, mọi cử chỉ của nàng đều vô cùng cẩn thận..

Chỉ là Thẩm thị không còn giống như trước đây, không chỉ không cho nha hoàn mời nàng vào, mà còn phân phó nha hoàn ra đón tiếp , nói nàng được miễn thỉnh an hôm nay. ---                        Giang Uyển Tâm đứng ở ngoài sân, chờ rất lâu, sáng sớm thời tiết vẫn còn có chút lạnh, nàng vì đứng lâu, thân thể không chịu nổi. Lúc này nàng mới mang theo nha hoàn, bất lực mà trở về.

Bề ngoài Giang Uyển Tâm không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một sự căm hận.

Cuối cùng nàng vẫn không thể so được với nữ nhi ruột, Giang Triều Hoa chịu thân thiết với Thẩm thị, thì Thẩm thị liền xa cách nàng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc trở thành nghĩa nữ của Thẩm thị sẽ không còn hy vọng.

Không được, nàng phải nghĩ cách, phải nhanh chóng khiến Giang Triều Hoa gây ra chuyện gì đó.

"Biểu tiểu thư, lão phu nhân mời người đến Phi Hạc Viện một chuyến, Thượng thư Hữu thừa Phòng An Khang đại nhân mang theo con của tiểu thiếp trong phủ tới đây."

Khi tới trước một toà núi giả, từ phía đối diện, một nha hoàn mặt tròn chạy tới, đây là nha hoàn trong sân của lão phu nhân, tên là Sương Mai.

Sương Mai mặt đầy lo lắng, thở hổn hển, vì vừa rồi nhìn thấy sắc mặt lão phu nhân, quả  nhiên là không hài lòng đối với việc Phòng An Khang tới .

"Cái gì?"

Sắc mặt Giang Uyển Tâm biến đổi lớn, bàn tay trong áo liền lập tức nắm chặt.

Nàng nhớ tới mấy ngày trước , Phòng Thành đã gặp nàng, hỏi nàng có ghét bỏ hắn là con tiểu thiếp không, lúc đó ánh mắt hắn tràn đầy thâm tình, bây giờ trong lòng nàng bỗng hiện lên một tia dự cảm không lành.

Phòng Thành tuy là con thứ của Phòng An Khang, nhưng lại rất được Phòng An Khang yêu thích, hơn nữa tuổi còn trẻ, dưới sự giúp đỡ của Phòng gia, rất nhanh liền có thể bước vào Hàn Lâm Viện. --                                 Nàng muốn lợi dụng Phòng Thành để hỗ trợ cho Lâm Phong, nên mới cố tình tiếp cận hắn, khiến hắn đối với nàng nảy sinh thiện cảm. Thế nhưng trong lòng Giang Uyển Tâm, Phòng Thành sao có thể xứng với mình.

Từ đầu đến cuối, người nàng để ý chỉ có Lục Minh Xuyên mà thôi.

"Phòng đại nhân còn mang theo cái gì?"

Giang Uyển Tâm nhất thời do dự, không biết nên đi Phi Hạc Viện, hay trở về Du Nhiên Viện ,chỗ ở của Thẩm thị.

"Phòng đại nhân còn mang theo rất nhiều đồ vật quý báu, sau khi hạ triều , Phòng đại nhân và lão gia đã cùng nhau trở về."

Sương Mai nói đúng sự thật, khiến suy đoán của Giang Uyển Tâm càng thêm chắc chắn: Phòng An Khang chỉ sợ là tới để thay Phòng Thành cầu hôn.

Không được, nàng không thể gả cho Phòng Thành, một kẻ thấp hèn, chỉ là con của tiểu thiếp,nàng sao có thể coi trọng hắn được. ----                              "Đi thôi, tới Phi Hạc Viện trước ."

Giang Uyển Tâm vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đi Phi Hạc Viện trước.

Nàng ở thành Trường An vốn luôn có danh tiếng tốt .Khách quý đã đến, nào có đạo lý không gặp.

Trong sảnh chính của Phi Hạc Viện, Giang lão phu nhân ngồi ngay giữa vị trí chủ toạ, ở phía dưới bên cạnh đang ngồi chính là Giang Hạ. Phía đối diện Giang Hạ, là một nam nhân trung niên mặc y phục trang trọng thêu hoa văn, trên gương mặt tràn đầy ý cười.

Người nam nhân trung niên ấy là Phòng An Khang, ngồi bên cạnh ông ta là một thiếu niên tuấn tú , nụ cười sáng lạng- chính là Phòng Thành.

Mẫu thân của Phòng Thành, vốn là thanh mai trúc mã của Phòng An Khang, nhưng vì gia thế chênh lệch quá nhiều, nên chỉ có thể làm thiếp.

Sau khi vào Phòng gia không lâu,  liền bị Phòng phu nhân xa cách và lạnh nhạt mà qua đời .

Phòng An Khang vì chuyện này mà đau lòng từ lâu, nên đã tự mình mang Phòng Thành theo bên người chăm sóc, lại còn vô cùng yêu thương hắn. Nếu Phòng phu nhân không có nhà ngoại gia thế hiển hách, thì chuyện người thừa kế Phòng gia, thật khó nói trước sẽ là của ai.
                        "Gặp qua lão phu nhân, Giang đại nhân, Phòng đại nhân."

Giang Uyển Tâm chậm rãi bước tới, lễ phép mà thỉnh an.

Thấy nàng khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, dáng người thanh tú, lại có phong thái đoan trang lễ phép, Phòng An Khang khẽ vuốt râu, vô cùng hài lòng. Quay đầu nhìn sang, thấy Phòng Thành ánh mắt ôn nhu, ông liền lập tức vào thẳng vấn đề:

"Bản quan cùng Giang đại nhân vốn là bạn tốt nhiều năm. Mấy năm qua hai nhà Giang – Phòng lại rất thân thiết. Hôm nay, bản quan cũng không vòng vo nữa, bản quan tới đây là để cầu hôn cho nhi tử. Hy vọng lão phu nhân có thể đồng ý ,để biểu tiểu thư gả cho con trai ta làm thê tử. Còn nữa , xin lão phu nhân yên tâm, Phòng gia ta nhất định sẽ chăm sóc biểu tiểu thư thật tốt."

Phòng An Khang chỉ hơi mỉm cười, sắc mặt Giang lão phu nhân liền lập tức thay đổi, theo bản năng bà ta liền mở miệng:

"Cái gì? Không được."

Phòng Thành chỉ là con của tiểu thiếp, sao có thể xứng với cháu gái bà.
                        Tương lai cháu gái bà sẽ nhận tổ quy tông, trở thành đích nữ Giang gia. Một kẻ con của tiểu thiếp, lại mơ tưởng nịnh bợ người quyền quý , giả vờ kết thông gia để được lợi ư?

"Cái gì?"

Phòng An Khang thoáng chốc ngẩn người, trong lòng càng không vui. Thấy vậy, Giang Hạ liền vội vàng giải thích, ánh mắt không kiềm chế mà liếc ra ngoài, nói:

"Phòng huynh nghe lầm rồi. Ý của mẫu thân ta là, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, đương nhiên phải suy nghĩ thật kỹ . Bây giờ Uyển Tâm đang ở Phi Hạc Viện, nhưng chuyện thành thân của nữ nhân trong phủ , cũng còn cần phu nhân quyết định."

Từ sáng sớm, khi thấy Phòng An Khang mang theo Phòng Thành tới, Giang Hạ liền sai thị vệ thân cận đi mời Thẩm thị tới. Muốn ngăn cản hôn sự này, chỉ có Thẩm thị mới có quyền từ chối, đó mới là cách hợp lí nhất.

Nhưng Giang Hạ không biết, kế hoạch của hắn, chắc chắn sẽ thất bại.          
Edit truyện: Hương Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro