Chương 12: Cô muốn sống một cuộc sống tốt đẹp cùng ba ba phản diện

"Nhãi ranh, nói lại lần nữa, nhóc vẽ cái gì???"

Nghe thấy Thẩm Mộ Hàn hỏi, Nhan Kim Ca không trả lời, mà tầm mắt di chuyển nhìn chằm chằm đối phương.

Ánh mắt kia, rõ ràng đã tràn ngập đáp án.

Ánh mắt Thẩm Mộ Hàn chợt lóe, đằng đằng sát khí.

Phản ứng của Nhan Kim Ca càng nhanh hơn, trong nháy mắt không nghĩ ngợi liền xoay người, chạy.

Trước khi chạy cô cũng không quên cầm theo bức vẽ.

Thẩm Mộ Hàn thấy vậy lập tức nhấc chân đuổi theo.

Hai người chạy một đường ra khỏi phim trường, làm đổ không ít ghế dựa, gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến không ít ánh mắt đều nhìn lại đây.

Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên Thẩm Mộ Hàn đến thăm ban, rốt cuộc thì chuyện anh có ý với Hứa Ngưng Nhân, đều là bí mật đã công khai.

Trước kia hầu hết nhân viên công tác đều không có cơ hội nhìn thấy Thẩm Mộ Hàn, nhân chuyện này nhìn thấy anh, phát hiện ra Thẩm Mộ Hàn rất đẹp, cũng rất có tiền, nhưng cũng rất khó ở chung.

Chỉ cần Thẩm Mộ Hàn ở đây, thì không khí trong phim trường đều hạ xuống rất thấp, nơi anh đi qua dường như bị đóng băng ngàn dặm vậy, khiến người khác nhịn không được rét run người.

Hiện tại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mộ Hàn...... hoạt bát đến thế.

Tổng tài bá đạo trong suy nghĩ của mọi người vẫn luôn cao cao tại thượng trên mấy tầng mây, nháy mắt ngã xuống nhân gian, khoảnh khắc tiếp đất này, quả thực lóe mù con mắt của nhiều người.

Bên này, Nhan Kim Ca ra sức chạy ra bên ngoài.

Tuy chân cô ngắn, chạy rất chậm, nhưng cũng may cô vừa lùn vừa nhỏ, trong phim trường không thiếu nhất chính là người, cô vừa chạy vừa chọn chỗ có nhiều người để chạy vào, giữ được một khoảng cách nhất định với Thẩm Mộ Hàn. Thật vất vả mới sắp chạy ra phim trường, lại xui xẻo đâm đầu vào một người.

"Ai nha!"

Nhan Kim Ca cảm giác chóp mũi mình đau xót, cả người liền phải ngã ra phía sau.

Nhưng động tác của đối phương còn nhanh hơn cô, vòng bàn tay ra sau, dễ dàng ôm cô lên.

"Cẩm Cẩm, về sau đừng chạy nhanh như vậy, té ngã thì làm sao?" Bên tai truyền đến thanh âm dễ nghe của nam nhân, trong đó có cả sự sủng nịch ôn nhu bất đắc dĩ.

Ánh mắt Nhan Kim Ca sáng lên, lần đầu tiên nói hai chữ này thiệt tình: "Ba ba!!!"

Lúc này ba ba phản diện thực đáng tin cậy!

Ngay sau đó, Thẩm Mộ Hàn cũng đã đuổi tới, liếc mắt một cái liền nhìn đến dung mạo tương tự của hai cha con Nhan Luật.

Vốn dĩ đã rất tức giận, nhìn thấy Nhan Luật, Thẩm Mộ Hàn càng tức hơn.

Đứa bé còn chưa đủ, hiện tại đứa lớn cũng đến, thật đúng là cha con đồng sức đồng lòng a, theo đuổi bạn gái cũng phải là con theo cha theo.

"Ba ba, ông chú già này bắt nạt con!!!" Nhan Kim Ca không chút xấu hổ liền mách lẻo.

Cân nhắc lợi hại được mất, cái thân thể bé tẹo 110 cm của cô không thể nào đối kháng với thân hình cường tráng 188 cm của cẩu nam chủ, vậy nên cô quyết đoán lựa chọn mở cửa thả ba ba phản diện!

"Nhãi ranh, đồ vô tâm."

Chưa thấy qua người nào đê tiện vô sỉ như con nhóc này.

Nghĩ lại lúc trước anh không nên ngăn cản Tần Chỉ Hạm, con nhóc này chính là một đứa thèm đòn a!

"Một ông chú già lại đi bắt nạt một tiểu cô nương nhu nhược đáng yêu, anh không phải vô tâm, anh căn bản không phải người." Nhan Luật mở miệng liền cắm một đao.

Bắt nạt con gái bảo bối của hắn, hắn mới không thèm để ý ai đúng ai sai, đều là Thẩm Mộ Hàn sai!

Thẩm Mộ Hàn: "???"

Đôi mắt đều không tự chủ được phóng đại vài phần, ngón tay run rẩy chỉ hướng Nhan Kim Ca, "Con bé này, nhu nhược đáng yêu? Tiểu cô nương? Nhan Luật, anh bị mù khi nào vậy? Mau đi làm cái giấy chứng nhận tàn tật đi, anh là giai đoạn cuối rồi."

"Thẩm Mộ Hàn, ân oán của anh với tôi, đừng có kéo con gái tôi vào, già đầu rồi còn muốn so đo cùng bé con năm tuổi, anh có phải đàn ông không?" Thanh âm Nhan Luật lạnh hơn, hắn rất khó chịu Thẩm Mộ Hàn suốt ngày dè bỉu con gái hắn.

Tiểu cô nương nhà hắn làm sao? Có thấy tiểu cô nương nào xinh đẹp đáng yêu lại thông minh hiểu chuyện như này không ? Bản thân không có con cái liền đi ghen ghét chê bai con gái người khác, chơi cái trò gì vậy!

"Anh không theo đuổi được bạn gái, để con gái theo đuổi hộ, anh thì chắc là đàn ông?" Thẩm Mộ Hàn tức đến cười, anh còn chưa gặp được ai không biết xấu hổ như hai cha con nhà này, "Hơn nữa, là con gái anh thua cược tôi, nếu không anh nghĩ tôi thèm để ý nó sao?"

"Ai thua cược với chú?" Đến đây Nhan Kim Ca liền không nghe nổi nữa, vừa rồi rõ ràng cô rất nghiêm túc làm bài tập. Dù là mấy bài tập vớ vẩn ở nhà trẻ, nhưng cô làm rất nghiêm túc a, đặc biệt là bức vẽ này!

Mỗi một nét đều là tâm huyết của cô!

Vậy mà cẩu nam chủ mở miệng liền chê bai, rốt cuộc là ai thua cược ai?

"Rõ ràng là chú bắt nạt cháu!" Giọng nói Nhan Kim Ca tràn ngập bất bình lên án, trừng mắt về phía nam chủ, cô lấy ra tờ giấy giấu trong ngực như lấy bảo bối, cẩn thận đưa cho Nhan Luật xem, "Ba ba, ba ba mau nhìn đi, hôm nay bài tập cô giao là vẽ một chuyện khó quên nhất trong ngày, con vừa nghĩ liền muốn vẽ chuyện ở phim trường, cái thứ nhất được vẽ ra là ông chú già, con vẽ đẹp như vậy, mà chú ấy nhìn xong lại bảo đây là con rùa!!! Thế này còn không phải là bắt nạt người khác sao?"

Tuy cẩu nam chủ nói như vậy cũng tương đương với việc anh tự nhận mình là đồ con rùa, nhưng Nhan Kim Ca không cảm thấy vui vẻ chút nào cả.  Cô thực lòng vẽ rất nghiêm túc, cũng thực lòng cảm thấy mình vẽ khá tốt.

Cô đương nhiên biết khả năng vẽ tranh của mình ở trình độ rất thấp, nhưng so với lớp lá ở nhà trẻ, chắc chắc cô phải đứng đầu khối!

Vậy mà hiện tại còn chưa có vẽ xong, đã bị nam chủ dội cho một gáo nước lạnh, buốt thấu tâm can, tức muốn chết rồi!

Nhan Luật nhất thời nghe không hiểu chuyện này: "???"

Thẩm Mộ Hàn nghe lại, cảm giác mình bị vũ nhục lần thứ hai: "......"

Anh vô cùng hoài nghi, nhóc con này là đang cố ý!

Nghe anh nói đó là con rùa, liền cố ý nói con rùa đó là anh.

Dù sao Thẩm Mộ Hàn cũng kiên quyết không nhận con rùa kia là mình!

"Mau đưa bức tranh đó cho chú!" Tuy không phải vẽ anh, thế nhưng anh cũng phải buộc nhóc con vẽ lại một lần.

Giờ nhìn bức vẽ liền có bóng ma tâm lý, nhất định phải xé! Nhan Kim Ca vội vàng giấu tờ giấy đi, "Không cho!"

Ánh mắt Thẩm Mộ Hàn sắc lạnh hẳn lên.

Nhan Luật rốt cuộc cũng hồi thần, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Không chờ Thẩm Mộ Hàn mở miệng liền đặt Nhan Kim Ca xuống đất, còn mình thì ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của cô.

Ánh mắt kia sâu thẳm lạnh băng, khiến cho người khác nhịn không được sởn tóc gáy.

Nhan Kim Ca cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ có chút ngốc, sao lại thế này, sao tự dưng ba ba phản diện lại nhìn cô chằm chằm thế?

"Ba ba?"

Biểu tình Nhan Luật lạnh lẽo, ánh mắt hung ác nham hiểm liếc mắt nhìn Thẩm Mộ Hàn bên cạnh, cuối cùng lại sâu kín mở miệng: "Cẩm Cẩm, con nói cho ba ba biết, cô giáo bảo con vẽ chuyện khó quên nhất, tại sao con lại vẽ Thẩm Mộ Hàn?"

Vạn vạn không ngờ tới mình cáo trạng xong, ba ba phản diện lại có phản ứng này.

Thẩm Mộ Hàn không nói nên lời: "..."

Đây là trọng điểm sao???

Nhưng không thể không nói, trong không khí đột nhiên tràn ngập một cỗ hương vị vi diệu, tâm tình không tốt của Thẩm Mộ Hàn cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Tình địch không vui, anh liền cảm thấy vui vẻ, mặc kệ đối phương không vui vì cái gì.

"Bình thường con đều không làm bài tập về nhà." Nhan Luật thấy Nhan Kim Ca không trả lời, tâm tình càng thêm khó chịu, "Tại sao bài tập hôm nay làm hoàn thành tích cực như vậy?"

Mà mấu chốt vẫn là, con bé lại vẽ Thẩm Mộ Hàn!

Đổi lại là người khác thì Nhan Luật đã sớm dọa cho đối phương khóc rồi. Nhưng đây lại là con gái bảo bối của mình, dù trong lòng có khó chịu thì hắn cũng chỉ có thể chịu đựng cỗ bực tức đó, thanh âm tận lực làm cho nhu hòa đi.

Nhưng dù là vậy thì ánh mắt của Nhan Luật vẫn không hề che lấp đi được lệ khí. Sợ dọa đến con gái, ánh mắt sắc như dao của Nhan Luật liền phóng tới trên người Thẩm Mộ Hàn đứng bên cạnh.

Thẩm Mộ Hàn chẳng sợ chút nào, hết sức vô tội mà nhún vai với Nhan Luật.

Anh bỗng nhiên cảm thấy mình cũng không có tức giận tới vậy.

Nhìn xem, có người thân làm cha mà còn không đảm đương nổi, bản thân anh thực sự đã dễ chịu rất nhiều rồi!

Nhan Luật chán ghét cái biểu tình đó của Thẩm Mộ Hàn, lại đem tầm mắt dừng ở trên người con gái mình, trong lòng càng thêm bực bội, đánh không được mà mắng cũng chẳng xong, chỉ có thể mím môi mạnh mẽ lấy tờ giấy trong tay Nhan Kim Ca nhìn thoáng qua.

Nghiêm túc xem bức tranh này vài giây, Nhan Luật khó chịu lên tiếng: "Con lại vẽ hắn đẹp như vậy!"

Nhan Kim Ca: "..."

Tâm tình vừa mới tốt lên được một chút, Thẩm Mộ Hàn liền biến sắc trong nháy mắt, sắc mặt lại đen xuống: "???" Đẹp con mẹ anh!

Nhan Luật tôi XXX cả nhà anh!!!

Ánh mắt Nhan Kim Ca lại sáng lên, một chút cũng không cảm thấy ánh mắt của Nhan Luật có bất cứ vấn đề gì, ngược lại còn gật đầu nói, "Ba ba, ba cũng cảm thấy con vẽ rất đẹp đúng không?"

Cô nói mà, khẳng định là cô vẽ không xấu.

Trình độ vẽ tranh của cô có kém thì đối với một đứa con nít năm tuổi mà nói thì trình độ này hoàn toàn dư dả nha!

Hệ thống: "Ký chủ, cô nghiêm túc sao?" Nó đã bắt đầu cảm thấy đồng tình với nam chủ rồi. Cái bức tranh này, nói là chó gặm cũng là đã khích lệ cô lắm rồi.

Nhan Kim Ca hiển nhiên rất nghiêm túc, Nhan Luật so với cô còn nghiêm túc hơn.

Hai cha con, một người ngồi một người đứng, hai cái đầu kề sát vào nhau cùng nghiêm túc nhìn bức tranh vẽ Thẩm Mộ Hàn.

Nhan Kim Ca nghiêm túc nói: "Con nói là con vẽ rất đẹp, thế mà ông chú già này dám nói con vẽ rùa!"

Nhan Luật vẫn đen mặt như cũ, thế nhưng lại khen rất thành khẩn: "Hắn bị mù."

Thẩm Mộ Hàn không nhịn được nữa: "Ai mù hả?!"

"Con vốn không muốn vẽ cái bài tập về nhà này, chẳng có gì thú vị!" Nhan Kim Ca cảm thấy, khả năng là do lực lượng huyết thống của cái thân thể này cho nên vẫn là ba ba phản diện hiểu mình nhất!

"Vậy không cần vẽ nữa!" Nhan Luật lập tức nói.

Không vẽ là tốt nhất!

Con bé còn chưa từng vẽ hắn đâu!

"Con đã đồng ý với Nhân Nhân, hoàn thành bài tập về nhà hôm nay là sẽ được ngủ cùng cô ấy, cho nên con mới nghiêm túc vẽ như vậy."

Nhan Luật bừng tỉnh, biểu tình thoáng dễ chịu đi đôi chút, thế nhưng vẫn rất đen, "Vậy cũng không cần thiết phải vẽ cái này, hắn ta có gì mà khó quên? Xấu tới mức làm con khó quên sao?"

Thẩm Mộ Hàn: "???"

"Tôi vẫn còn đứng ở đây đấy!"

"Cho nên lời đấy là tôi nói cho anh nghe."

"Được được được, anh đẹp trai nhất cho nên vợ mới sinh con chưa được bao lâu đã đòi ly dị, vợ vừa đi không lâu thì anh lại theo đuổi người khác, quan trọng là còn theo đuổi không được."

So về việc mồm miệng độc ác như dao thì Thẩm Mộ Hàn cũng không hề thua kém.

Tùy tiện nói một câu thôi cũng làm cho Nhan Luật lạnh thấu tim.

Cũng may Nhan Kim Ca không phải nguyên chủ, không có bất cứ tình cảm cùng hy vọng gì đối với người mẹ thân sinh kia, bằng không thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau lòng.

Nhan Luật đứng lên, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt lại như ấp ủ một cơn cuồng phong, "Thẩm Mộ Hàn, anh nói trước mặt tôi thế nào cũng không sao cả. Nhưng nếu anh nói những lời đó trước mặt Cẩm Cẩm, tôi sẽ không ngại làm ra chút chuyện đâu." 

Hắn không quan tâm việc Thẩm Mộ hàn châm chọc mình, thế nhưng để Cẩm Cẩm nghe được những lời đó, khẳng định con bé sẽ cảm thấy thương tâm. Tuy rằng từ nhỏ tới bây giờ con bé chưa từng nhắc đến mẹ trước mặt hắn, thế nhưng một đứa trẻ con thì ai mà không muốn có mẹ? Bằng không, sau khi Cẩm Cẩm biết hắn thích Hứa Ngưng Nhân cũng sẽ không hưng phấn tới mức muốn cô ấy làm mẹ kế của mình. Nghĩ như vậy, Nhan Luật liền càng thêm tức giận đối với mấy lời này của Thẩm Mộ Hàn. Này không phải là đang trực tiếp giáng một cái tát cho con gái bảo bối của hắn sao?!

Nhìn khí tràng của Nhan Luật không giống như vừa rồi, cả người giống như là được bao phủ bởi một lớp khí đen hắc ám, trong lòng Nhan Kim Ca vô cùng bối rối.

Kỳ thật từ khi xuyên sách tới đây, cô không có nhiều thời gian ở cùng ba ba phản diện, hơn nữa tình cảm đối phương dành cho cô vốn chính là tình cảm dành cho nguyên chủ. Thế nhưng tình thương chân thành tha thiết của một người cha như vậy thật sự khiến cho người khác phải cảm động. Đặc biệt là ở kiếp trước, cha mẹ Nhan Kim Ca đều mất khi cô còn rất nhỏ, cô cũng không nhớ rõ lần cuối cùng cô nhận được sự yêu thương sủng nịnh vô điều kiện như thế này là lúc nào nữa rồi. Từ lúc xuyên sách tới nay, lần đầu tiên Nhan Kim Ca sinh ra một ý nghĩ. Lý do để hoàn thành nhiệm vụ này, dường như lại nhiều thêm một cái. Không chỉ có việc cô không muốn chết, cô cũng không muốn ba ba phản diện phải chết. Cô muốn sống một cuộc sống tốt đẹp ở thế giới này cùng ba ba phản diện!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro