Chương 3: Nhan Luật, anh dựa vào tiểu thuyết tổng tài bá đạo để nuôi con gái à?

Lộ Trạch cùng trợ lý của Thẩm Mộ Hàn - Trần Tiêu đồng thời an tĩnh như gà đứng ở góc tường, nỗ lực muốn đem bản thân mình trở thành người vô hình.

Biểu tình trên mặt hai người vô cùng khẩn trương, thời thời khắc khắc chú ý tới động tĩnh trong phòng khách.

Chỉ thấy trong phòng khách, Nhan Kim Ca ngồi ở vị trí trung tâm, cách cô không xa chính là Hứa Ngưng Nhân đã được cởi bỏ xiềng xích đang ngồi ở đó.

Sắc mặt Thẩm Mộ Hàn âm trầm ngồi ở bên cạnh Hứa Ngưng Nhân, đối diện với anh là người đàn ông có sắc mặt không tốt hơn mình là bao, Nhan Luật.

Ba người lớn, một đứa trẻ, vậy mà trong bốn người thì chỉ có đứa trẻ kia là có biểu tình nhẹ nhàng nhất, mặc kệ ba người lớn có biểu tình hung ác nham hiểm cổ quái tới bao nhiêu, cô nhóc vẫn rất vô tâm vô phế ung dung tự tại ngồi ở đó.

"Cô ngồi xa cháu như vậy làm gì?" Trong phòng khách an tĩnh, thanh âm non nớt của đứa trẻ vang lên đánh vỡ sự yên lặng.

Hiển nhiên, Nhan Kim Ca không hề đem hai tên đàn ông có khí tràng cường đại ở hai bên để vào trong mắt, lực chú ý của cô nhóc vẫn luôn đặt ở trên người Hứa Ngưng Nhân.

Thấy Hứa Ngưng Nhân nhích về phía mình có một chút, Nhan Kim Ca dứt khoát nhấc mông đi qua ngồi ở bên cạnh đối phương, "Sao vậy? Sợ cháu?"

Thanh âm trẻ con còn mang theo hương vị nũng nịu.

Hứa Ngưng Nhân lại không thể khống chế được khóe miệng run rẩy của mình: "..."

Những lời này sao mà quen tai thế cơ chứ, giống như trước đó không lâu cô đã từng nghe từ miệng của Thẩm Mộ Hàn và Nhan Luật vậy.

Không nghĩ tới không lâu sau lại có thể nghe được mấy từ này lần thứ ba từ trong miệng người thứ ba!

Mấu chốt chính là, đối phương vẫn còn là một đứa trẻ con không hơn không kém.

"Cô bé nhỏ..."

"Gọi là Cẩm Cẩm, đây là nhũ danh của cháu, cháu cho phép cô gọi cháu như vậy." Nhan Kim Ca nghiêm mặt đánh gãy lời nói của Hứa Ngưng Nhân.

Hứa Ngưng Nhân: "..."

Lời nói tới bên miệng rồi lại không có cách nào nói ra được, tầm mắt cô không tự giác được nhìn về phía Nhan Luật ngồi đối diện, trong ánh mắt đều là hoang mang cùng khiển trách.

Nhan Luật, rốt cuộc anh đã nuôi lớn con gái mình như thế nào vậy?

Dựa vào tiểu thuyết của tổng tài bá đạo sao?

So với Hứa Ngưng Nhân còn đang mê mang khó hiểu, Nhan Luật: "..."

"Nhóc con, lăn lộn cả một đêm đã nháo đủ chưa? Tuổi còn nhỏ mà đã học được cách đi bắt cóc người khác, thật không hổ là con gái của Nhan Luật." Thẩm Mộ Hàn đã khó chịu cả một buổi tối, cứ cho như là vụ bắt cóc lần này không phải do Nhan Luật làm chủ đi nữa thì anh vẫn quyết đoán đem cái nồi này úp lên đầu hắn.

Ngữ khí chính là đang châm chọc Nhan Luật.

Trông cậy vào việc anh có thể cho Nhan Luật một bộ mặt hòa nhã, đó là không có khả năng. Cho tình địch của mình một cơ hội thì chính là đang tự đào hố chôn mình.

"Ngậm cái miệng của anh lại, con gái của tôi như thế nào cũng không tới phiên anh giáo huấn." Nhan Luật cũng chẳng hề cho Thẩm Mộ Hàn chút mặt mũi nào, hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói.

"Không muốn người khác giáo huấn con nhóc trẻ trâu này vậy thì hãy trông chừng nó thật tốt đi, đừng có để cho nó chạy ra ngoài gây chuyện!" Thẩm Mộ Hàn liếc xéo Nhan Kim Ca, trên gương mặt lãnh nghị không có chút độ ấm nào.

Anh ghét nhất chính là đám con nít ranh này.

Cứ cho là nó còn nhỏ, bộ dáng xinh đẹp thì thế nào?

Vậy cũng không thể thay đổi được sự thật rằng, cô nhóc này chỉ là một đứa con nít, hơn nữa còn có một ông bố cực kì khiến người ta chán ghét!

"Nó chọc tới Hứa Ngưng Nhân, liên quan gì tới anh? Huống hồ nơi này là nhà tôi, không được sự cho phép của tôi mà đã vào đây, đó chính là xâm nhập nhà dân bất hợp pháp, có cần tôi đuổi anh đi không?"

Nhan Luật dựa trên sofa, lười nhác liếc nhìn Thẩm Mộ Hàn.

Ánh mắt Thẩm Mộ Hàn càng thêm lạnh: "Anh..."

"Hai người đừng cãi nhau nữa!" Hứa Ngưng Nhân không nhịn được đánh gãy cuộc cãi vã của hai người.

Hai tên này mỗi lần ở chung với nhau thì chưa từng nói ra được câu nào tốt đẹp cả, bọn họ không thấy phiền nhưng cô thì phiền chết rồi.

"Được rồi, Nhan Luật, chuyện này em cũng không muốn so đo nhiều. Con gái của anh thì anh hãy dạy con bé, hiện tại không còn sớm nữa, mai em còn phải đi làm, em đi trước."

Hứa Ngưng Nhân nhíu mày, cả đêm hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện huyền nhuyễn khiến cô rất mệt, muốn về nhà sớm để ngủ một chút. Tiểu nha đầu này, vẫn là giao cho bố ruột của cô bé quản đi.

Tuy rằng cô không ghét đứa bé này, thế nhưng cô cũng không có hứng thú đi dạy dỗ trẻ con nhà người ta đâu!

Hứa Ngưng Nhân đứng lên muốn rời đi.

"Anh đưa em về."

Nhan Luật cùng Thẩm Mộ Hàn đồng thời đứng dậy, trăm miệng một lời.

Vừa nói xong liền trợn mắt nhìn đối phương, cùng đồng thanh nói, "Không cần anh đưa!"

Hứa Ngưng Nhân lười để ý tới hai tên ấu trĩ này, ngược lại quay đầu nhìn thoáng qua Nhan Kim Ca còn đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào mình.

Tuy rằng cô không có nhiều hảo cảm với trẻ con, thế nhưng cô nhóc này bộ dáng phấn điêu ngọc trác, trên đầu búi hai búi tóc tròn tròn đáng yêu, khuôn mặt trắng nộn non nớt nhiều thịt tròn vo, nhất thời nhịn không được, Hứa Ngưng Nhân liền khom ngừng nhéo nhéo hai cái má trắng nõn mềm mịn của cô bé một cái.

"Cảm ơn cháu đã thích cô như vậy, nhưng cô phải về rồi, sau này cháu phải ngoan ngoãn nghe lời ba ba, đừng bướng bỉnh làm loại chuyện này nữa có được không?"

Hứa Ngưng Nhân chưa đã thèm còn sờ sờ cái đầu nhỏ xù xù của Nhan Kim Ca một lần, sau đó mới đứng dậy rời đi. Đến một ánh mắt cũng không muốn liếc qua hai đại nam nhân đang đấu đá với nhau kia.

Hai người này cũng không rảnh đấu khẩu với nhau nữa, vội vàng đuổi theo Hứa Ngưng Nhân đi ra ngoài.

"Anh đưa em về, nơi này không cho xe taxi vào, em không thể gọi được xe đâu." Nhan Luật thấp giọng nói.

"Không cần phiền tới anh, tôi và cô ấy tiện đường, để tôi đưa cô ấy về là được."

Thẩm Mộ Hàn chắn ở trước người Nhan Luật, ngăn giữa hắn với Hứa Ngưng Nhân.

Nhan Luật ngước mắt nhìn Thẩm Mộ Hàm, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung, cơ hồ là có thể đốt được ra lửa..0

"Thẩm Mộ Hàn, tôi nhẫn nhịn anh rất lâu rồi." Khóe môi Nhan Luật mang ý cười, thế nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo giống như kết sương.

"Tôi cũng thế." Đáy mắt Thẩm Mộ Hàn cũng hiện lên một tia tàn nhẫn.

Không khí giữa hai người như đang giương cung bạt kiếm, khiến cho người ta hít thở không thông.

Mắt thấy hai người lại sắp chuẩn bị đánh nhau tới nơi, Lộ Trạch cùng Trần Tiêu cũng không dám thở mạnh thêm chút nào, hai người nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng đồng tình với đối phương.

Lộ Trạch: "Rốt cuộc có cần cản hay không?"

Trần Tiêu: "Đương nhiên phải cản!"

Lộ Trạch: "Cậu dám ra cản?"

Trần Tiêu: "Đương nhiên không dám!"

Hai người: "..."

Cảm giác buồn thối ruột, mép tóc lại muốn bạc đi vài phần!

Cũng may, hai người cũng không rối rắm được bao lâu liền nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền tới từ phía sau. Vừa quay đầu liền phát hiện Nhan Kim Ca không biết từ khi nào đã đi ra theo, nói với Hứa Ngưng Nhân vài câu, sau đó liền lôi kéo người ta lên một chiếc xe khác, nhanh chóng nghênh ngang rời đi.

Lô Trạch cùng Trần Tiêu vội vàng hô to, "Nhan ca/ Hàn ca, hai người đừng cãi nhau nữa, Hứa tiểu thư lại bị Nhan tiểu thư bắt cóc rồi!"

Nhan Luật, Thẩm Mộ Hàn: "???"

Hai người cũng không còn tâm trạng tranh chấp xem ai sẽ là người đưa Hứa Ngưng Nhân về nữa, quyết đoán lên xe đuổi theo.

*

"Ký chủ, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?" Hệ thống có cảm giác sớm hay muộn thì nó cũng sẽ bị cô làm cho hỏng mất.

Giành trói nữ chủ với ba ba phản diện còn chưa nói, đây sao lại còn giành đưa nữ chủ về nhà với nam chủ hả?

"Không nhìn thấy à? Không thấy ta đang nghiêm túc làm nhiệm vụ sao?" Nhan Kim Ca vô tội nói.

Cô làm còn chưa đủ hoàn mỹ chăng?

Lần bắt cóc này không phải đã ngăn cản thành công sao?

Hệ thống phát điên, cái kịch bản này khác hoàn toàn với cái mà nó tưởng tượng trong đầu a: "Tôi bảo cô đi ngăn cản vai ác, không bảo cô đi đoạt kịch bản của vai ác nha!"

"Có gì khác nhau sao? Dù sao kết quả mà ngươi muốn cũng chỉ cần ngăn cản nhân vật phản diện đoạt nữ chủ của nam chủ mà thôi. Ta đây giúp hắn đoạt, hắn cũng không cần đoạt với nam chủ nữa?"

Cái phương án này cô đã âm thầm định ra ngay từ lúc hệ thống nói nhiệm vụ cho mình rồi.

Này là cái kiểu ngụy biện gì chứ? Hệ thống cáu giận gào lên: "Tôi là bảo cô dùng tình yêu đi cảm hóa, là tình yêu ấy! Thân là một hệ thống hệ chữa trị ấm áp, đem tình yêu lấp đầy trái tim của vai phản diện, dẫn tới việc vai phản diện có thể học được cách buông tay không hắc hóa nữa, chứ không bảo cô đoạt kịch bản của hắn!!!"

Nhan Kim Ca lại tỏ vẻ xem thường: "Ngươi cho là ta cũng ngu xuẩn như ngươi sao? Nếu vai phản diện có thể dễ dàng bị cảm hóa như vậy thì hắn còn là vai phản diện cái quỷ gì! Còn không bằng cái phương pháp này của ta, đơn giản mà thô bạo, mấu chốt là còn rất có tác dụng!"

Hệ thống cảm thấy khó thở, nhịn không được chửi thề: "Đ**! Đừng cho là tôi không biết, cô rõ ràng là đang chơi đùa với nhiệm vụ!"

"A, bị ngươi nhìn ra rồi." Nhan Kim Ca cũng không phủ nhận.

Dù sao, vì bảo toàn tính mạng của mình cho hai năm sau, nhiệm vụ này khẳng định là phải làm.

Nhưng là làm như thế nào, vậy thì phải xem cách nào có thể khiến cô vui vẻ nhất!

"Dù sao ngươi cuối cùng cũng chỉ phán định kết quả chứ không quan tâm tới quá trình, cứ an tĩnh như gà nhìn ta làm thành công thế nào là được rồi." Ngữ khí Nhan Kim Ca vô cùng tự tin.

Hệ thống chỉ có thể cuồng nộ: "..."

Đồ ký chủ bị ảo tưởng sức mạnh, để tôi chống mắt lên xem cô chơi chết mình như thế nào!

Nhan Kim Ca có thể cảm nhận được cảm xúc của hệ thống trong đầu mình đang dao động, thế nhưng cô lại không hề để ý.

Kỳ thật cô còn không nhẫn tâm nói cho hệ thống ngu ngốc biết, đoạt kịch bản của ba ba phản diện thì có là gì, cô còn tính trực tiếp đoạt nữ chủ của nam chủ cơ.

Thay ba ba phản diện đoạt được nữ chủ về tay, vậy thì hắn còn có lý do gì để hắc hóa?

Hơn nữa nếu như vậy, cô cũng có thể thu hoạch được một người mẹ kế nhỏ có giá trị nhan sắc thượng thừa, quả nhiên là hoàn mỹ.

Nhan Kim Ca cãi nhau với hệ thống xong, cả một đường phía sau đều vẫn luôn an tĩnh.

Hứa Ngưng Nhân thấy Nhan Kim Ca không nói lời nào, cô cũng không biết phải nói cái gì. Dù sao, cô cũng không biết giao tiếp với trẻ con, hơn nữa còn là một đứa trẻ không được bình thường như Nhan Kim Ca.

Cũng may, rất nhanh đã đến dưới tiểu khu, Hứa Ngưng Nhân vội vàng mở cửa xe đi xuống, "Cảm ơn cháu đã đưa cô về nhà, Cẩm Cẩm, cháu cũng mau trở về đi, bạn nhỏ cần phải ngủ sớm dậy sớm."

Nhan Kim Ca thong thả ung dung đi theo Hứa Ngưng Nhân xuống xe, dương cái đầu nhỏ nhìn cô cười bất cần đời, "Ngủ sớm dậy sớm không thành vấn đề, nhưng cô gái, cháu muốn ngủ với cô."

Hứa Ngưng Nhân: "???"

"Con nhóc thối, đừng có mơ!"

Hứa Ngưng Nhân còn chưa kịp nói gì, Thẩm Mộ Hàn vẫn luôn theo sát cũng vừa lúc tới nơi, vừa xuống xe đã nghe được câu nói này của Nhan Kim Ca.

Không chút suy nghĩ mà nửa ngồi xổm xuống, một tay nhấc cổ áo Nhan Kim Ca lên, kéo về phía mình, "Muốn ngủ thì về nhà ôm cha nhóc mà ngủ. Thật sự là chưa từng thấy qua đứa trẻ nào phiền phức như nhóc!"

Nhan Kim Ca cũng không giãy dụa, cô bé giương cằm, cười nhạo nói: "Chú có bị ngốc hay không? Chú cũng gọi cháu là trẻ trâu rồi, vậy chú từng gặp qua đứa trẻ trâu nào mà không phiền không?"

Thẩm Mộ Hàn bị nghẹn tới không nhẹ: "..."
Hơn nữa, không nói tới cái khác, nhóc con thối này, vẻ mặt kiêu ngạo như vậy là có ý tứ gì?

Rốt cuộc thì Nhan Luật làm cách nào sinh ra được một đứa mà còn đáng ghét hơn so với hắn vậy?!!!

---------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro