Chương 27. Sư phụ khoác áo choàng xuất hiện
Phong Tư Lạc qua đi hành lễ, "Gặp qua hoàng huynh."
"Hoàng muội không cần đa lễ." Cơ Vô U cao giọng nói, hắn cùng Cơ Vô Nhược tuy rằng là huynh muội, nhưng hắn đã hai trăm hơn tuổi, vị muội muội này mới mười sáu, nếu ở phàm trần thì hắn đã có thể làm lão tổ tông của nàng.
Có trách thì nên trách phụ thân bọn họ Cơ Hàn Thiên, hiện giờ đã một ngàn tuổi, lại vẫn như cũ có vô số hồng nhan tri kỷ. May mắn tu sĩ không dễ dàng có hậu đại, bằng không hoàng thành này có lẽ cũng khó chứa hết được con cái của hắn.
Ngay cả như vậy nhưng con cái của Cơ Hàn Thiên cũng đã đủ nhiều, nhiều đến nỗi tranh chấp không ngừng, chỉ cần không phải cùng một mẫu thân sinh ra thì trên cơ bản chỉ có tranh đấu gay gắt, làm sao có thân tình?
Cơ Vô U không có huynh đệ tỷ muội cùng phụ cùng mẫu, chưa bao giờ cảm thụ được tình nghĩa giữa huynh đệ tỷ muội. May mắn mẫu tộc của hắn cường đại, người khác không dám chọc hắn, hơn nữa thiên phú của hắn cực cao, hiện giờ đã là Kim Đan trung kỳ sắp lên hậu kỳ, người khác càng thêm không dám chọc hắn.
Hắn vốn là ra ngoài làm việc, vừa vặn gặp được hoàng thành hộ vệ bị thương, dò hỏi mới biết được Cơ Hàn Thiên lại tiếp một vị muội muội trở về, chỉ là vị muội muội này thật xui xẻo, gặp phải người khác ám sát, rớt xuống vách núi sinh tử không biết, lúc này hắn tâm sinh thương hại mới xuống dưới xem xét.
Lại không nghĩ rằng vị muội muội này cư nhiên đại nạn không chết, tuy rằng bị chút thương tổn, lại không có trở ngại.
Cảm quan của Cơ Vô U đối với vị muội muội này không tồi, vì thế quyết định thuận đường hộ tống nàng về hoàng thành.
"Đa tạ hoàng huynh." Phong Tư Lạc mi mắt cong cong cười rộ lên.
Cơ Vô U nhìn nàng một thân quần áo tả tơi, trạng thái tinh thần rất tốt, cảm quan đối với muội muội này lại tốt thêm vài phần, phân phó hạ nhân: "Hầu hạ công chúa rửa mặt."
Chờ đến lúc Phong Tư Lạc đổi quần áo xong ra ngoài thì đám người Cơ Vô U cùng Phong Khanh Liên đã ngồi ở phía trước vân thuyền, mấy người đang pha trà luận đạo, Cơ Vô U tiếp đón Phong Tư Lạc qua đó.
Nhìn thấy Phong Tư Lạc thướt tha lả lướt, trong mắt không ít người hiện lên kinh diễm, Cơ Vô U cười to khen ngợi: "Muội muội thật là đẹp."
"Đa tạ hoàng huynh khen." Phong Tư Lạc cười ngồi xuống, Cơ Vô U duỗi tay rót cho nàng một ly linh trà, "Trà này linh lực mạnh mẽ, muội hiện giờ chưa tu luyện thì uống nhiều cũng vô ích, chỉ có thể uống một ly này."
Phong Tư Lạc lại không trả lời, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm cái vòng trên cổ tay phải của Cơ Vô U, hai tròng mắt tràn đầy khiếp sợ.
Cái vòng tay này không phải nàng đã đưa cho U U Tử sao? U U Tử chuyển thế không phải gọi là Cơ Vô Hồng xếp hạng thứ sáu sao? Làm sao lại biến thành Cơ Vô U, xếp hạng cũng biến thành thứ tám?
"Hoàng muội, muội làm sao vậy?" Cơ Vô U quơ quơ tay phải, "Sao muội lại nhìn cái vòng tay của huynh mê mẩn như vậy?"
Phong Tư Lạc thu hồi suy nghĩ đang loạn, cười nói: "Chỉ là cảm thấy vòng tay của hoàng huynh rất đẹp, mua ở chỗ nào nha? Muội cũng muốn có một cái."
Cơ Vô U cười to: "Cái này cũng không phải là mua, là có người đưa huynh, một cái độc nhất vô nhị, hoàng muội mua không được."
"Phải không? Vậy thật là đáng tiếc, người nào đưa a? Muội thật hâm mộ."
"Một người rất quan trọng." Ánh mắt Cơ Vô U sâu xa, tựa hồ đang hoài niệm cái gì đó.
"Là bằng hữu của hoàng huynh sao?" Phong Tư Lạc đã có thể khống chế tốt biểu tình, nàng cười hỏi.
Cơ Vô U còn chưa trả lời, bạn tốt Thanh Dương bên cạnh hắn đã cướp trả lời: "Vô Nhược công chúa, ngươi đã đoán sai rồi, đó cũng không phải là bằng hữu của Vô U huynh, mà là tình nhân trong mộng mới đúng, ngươi biết không? Hoàng huynh của người ban đầu không gọi là Cơ Vô U, chỉ bởi vì cái vòng tay này có một chữ "U" mà hắn ngạnh sinh sinh quấn lấy phụ hoàng các ngươi ba ngày, đem tên hắn đổi thành Cơ Vô U, ha ha ha ngươi nói có buồn cười không?"
"Ha ha ha khá buồn cười." Phong Tư Lạc cười gượng, vòng tay này là nàng đưa cho Cơ Vô U hộ thân, lúc ấy hắn còn rất nhỏ, nàng chỉ gặp hắn một lần, vốn tưởng rằng sẽ không có quan hệ nhiều lắm, lại không nghĩ rằng thay đổi lớn như vậy, sớm biết vậy nàng không nên tiện tay khắc lên chữ "U" kia.
"Nếu hoàng muội thích thì ta sẽ cho muội mượn nhìn xem." Cơ Vô U duỗi tay đến trước mặt Phong Tư Lạc.
Thanh Dương lại một phen ồn ào: "Vô Nhược công chúa, chúc mừng ngươi a, cái vòng tay này ngày thường hoàng huynh ngươi bảo bối vô cùng, chạm cũng không cho người khác chạm vào."
Phong Tư Lạc nâng chén trà lên yên lặng uống trà, nàng cũng không dám chạm vào, trên vòng tay có một mạt thần thức của nàng, chạm vào sẽ lòi.
——
Sau khi vân thuyền bay mười ngày thì rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng của hoàng thành Trung Châu, Phong Tư Lạc nhìn hoàng thành Trung Châu kia nguy nga hùng tráng có chút cảm khái, hơn 200 năm không gặp, nơi này căn bản không có thay đổi.
Nếu là ở thế giới trước kia của nàng thì hai trăm năm cũng đủ để phát sinh những biến hóa long trời lở đất.
"Hoàng muội đừng lo lắng, về sau gặp phải khó khăn gì thì đi tìm hoàng huynh, hoàng huynh sẽ giúp muội." Cơ Vô U xem sắc mặt nàng phức tạp, còn tưởng rằng nàng đang lo lắng những chuyện kế tiếp phát sinh, vì thế an ủi nàng.
Hắn cũng không biết vì sao, từ lúc nhìn thấy vị muội muội này hắn liền tâm sinh hảo cảm, nhịn không được muốn bảo hộ nàng.
Có lẽ đây là duyên phận của huynh muội đi?
"Cảm ơn hoàng huynh." Phong Tư Lạc nhịn không được nhẹ nhàng ôm ôm hắn, cho dù đầu thai, một lần nữa cho dù không có ký ức, hắn vẫn giống như lúc trước. Là người đầu tiên cho nàng ấm áp sau khi nàng xuyên qua đến thế giới này, luôn luôn ở lúc nàng uể oải lo lắng hết sức, cười nói với nàng, "Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi."
Cơ Vô U bị cái ôm thình lình này làm cho có chút sững sờ, hắn còn không nghĩ ra được làm thế nào để đáp lại thì Phong Tư Lạc đã buông hắn ra, hốc mắt hồng hồng cười cười với cháu: "Cảm ơn huynh, ca ca."
Đời này, nàng sẽ tự mình bảo vệ mình thật tốt, không bao giờ để hắn dùng sinh mệnh bảo hộ nàng.
Cơ Vô U cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuôi toàn thân, ca ca?
Cái xưng hô này, hắn thích.
Hắn nhịn không được duỗi tay, xoa xoa đầu Phong Tư Lạc.
"Ngô...... Tư Lạc, ngươi tốt nhất quay lại nhìn phía sau ngươi." Ma đao đột nhiên nói.
Phong Tư Lạc hồ nghi xoay người, phía sau nàng là cửa hoàng thành Trung Châu đông đúc, lúc này có một đám đông ồ ạt, có người vào thành, có người ra khỏi thành, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, có cái gì đẹp?
"Ngươi nhìn kỹ lại xem." Thanh âm ma đao trầm trọng nói.
Phong Tư Lạc đành phải nhìn lại một lần, đột nhiên, trong đám người có một mạt màu đỏ xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, nàng kinh ngạc trợn to mắt.
Đó là một nam tử mặc quần áo đỏ, nàng thấy không rõ khuôn mặt, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được khí chất thanh lãnh của nam tử, mặc quần áo màu đỏ nổi bật nhất, lại đem màu đỏ này mặc quạnh quẽ cùng cấm dục như thế, cảm giác độc nhất vô nhị này, cảm giác quen thuộc này.
Là Lục Nhân Gia lúc trước bảo hộ nàng lên Côn Luân!!!
Lục Nhân Gia tựa hồ đang nhìn về phía bọn họ bên này, khoảng cách có chút xa, Phong Tư Lạc thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nàng lại rất kinh hỉ.
Nàng đang muốn chạy về phía hắn, Cơ Vô U giữ chặt nàng: "Muội muội, muội muốn đi đâu?"
Phong Tư Lạc sửng sốt, nháy mắt bình tĩnh lại, hiện tại nàng đã thay đổi một thân thể khác, cho dù qua đó tìm Lục Nhân Gia, hắn cũng không quen biết nàng, có lẽ còn sẽ cảm thấy nàng không thể hiểu được.
"Chỉ là muốn vào thành sớm một chút." Nàng cười nói.
"Ha ha ha muội muội không cần phải gấp gáp, đi, ca ca sẽ mang muội đi dạo bên ngoài hoàng thành trước, bên ngoài hoàng thành cũng có bán rất nhiều thứ tốt." Sau khi được Phong Tư Lạc gọi một tiếng ca ca, Cơ Vô U cũng bắt đầu tự xưng ca ca.
Phong Tư Lạc thân bất do kỷ bị lôi kéo đi về phía trước, nàng nhìn thoáng qua phía sau, lại không nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia nữa.
"Hắn đi nơi nào ta?" Nàng hỏi ma đao, ma đao thở dài, lại không trả lời nàng.
Phong Tư Lạc có chút mất mát, khoảng cách đã mười năm, thật vất vả lại nhìn thấy Lục Nhân Gia lần nữa, nàng kỳ thật rất muốn nói lời cảm tạ với hắn.
Lúc trước nếu không phải Lục Nhân Gia trợ giúp thì nàng cũng sẽ không lựa chọn đi Côn Luân, nàng cũng sẽ không dễ dàng tới Côn Luân như vậy. Không thể không thừa nhận, nếu nàng không bái Tư Hằng làm sư phụ, một đường này của nàng sẽ không dễ dàng như vậy.
Tuy rằng có lẽ Lục Nhân Gia chỉ là tùy tay giúp đỡ, nhưng lại có ý nghĩa phi phàm với nàng, nàng thật sự rất muốn cảm tạ hắn.
"Ai......" Ma đao lại thở dài.
Phong Tư Lạc không thể hiểu được: "Ngươi than cái gì?"
"Không có." Ma đao ai oán nói.
Nó than cái gì chứ, nó muốn thở dài, nhưng nó có thể nói sao? Không thể! Chuyện có quan hệ với Tư Hằng, Tư Hằng đều hạ cấm chú, không cho nó nói.
Cho nên nói, Tư Hằng chính là người xấu! Cũng chỉ ở trước mặt Tư Lạc giả bộ tiên phong đạo cốt thôi, phi!
——
Không thấy được Lục Nhân Gia, ban đầu Phong Tư Lạc còn có chút phiền muộn, nhưng rất nhanh phiền muộn của nàng một chút cũng không còn, ngược lại còn cười siêu cấp vui vẻ.
Bởi vì, Cơ Vô U mua cho nàng thật nhiều đồ vật!
Bên ngoài hoàng thành xác thật có không ít thứ tốt, không ít người lười vào thành, hoặc là không thể đi vào, hoặc là không dám đi vào, bọn họ sẽ ở ngoài cửa thành bày quán, bán thứ tốt đồ tồi trộn lẫn, có thể đào được bảo vật thì phải xem người mua có năng lực hay không, bởi vậy chỉ cần nhãn lực đủ tốt thì ở chỗ này có thể đào được không ít kinh hỉ.
Cơ Vô Nhược là một kẻ nghèo hèn, Phong Tư Lạc cũng là một kẻ nghèo hèn, nhưng Cơ Vô U có tiền, đại khái là hắn bị câu "Ca ca" kia của Phong Tư Lạc khởi động cái nút khó lường nào đó, chỉ cần Phong Tư Lạc nhìn một đồ vật vài giây thì hắn sẽ sảng khoái bỏ tiền, mua mua mua!
"Ca ca thật sự là quá tốt." Kẻ nghèo hèn- Tư Lạc khóe miệng thiếu chút nữa lưu lại những giọt nước mắt bần cùng.
"Còn coi trọng cái gì thò nói với ca ca." Cơ Vô U hào sảng nói, nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, hắn liền cảm thấy tâm tình thoải mái.
Phong Khanh Liên đơn độc đi mua đồ, Thanh Dương cùng mấy hộ vệ của Cơ Vô U đi theo phía sau hai người, mấy người hai mặt nhìn nhau, biểu tình trên mặt mấy phen biến hóa, trong mắt cũng kinh nghi bất định.
Thanh Dương dùng thanh âm cực hỏi hộ vệ của Cơ Vô U: "Vị Vô Nhược công chúa này đã ở thời điểm ta không biết hạ cổ cho Vô U huynh sao?"
Hộ vệ trường bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Thanh Dương công tử, đừng suy nghĩ miên man."
Thanh Dương vuốt cánh tay: "Không biết vì sao từ vừa nãy tới giờ ta cảm thấy chung quanh có đạo sát khí."
"Thanh Dương công tử, cho nên nói ngươi đừng miên man suy nghĩ a." Hộ vệ trường lại nói.
Thanh Dương lắc đầu, sát khí kia là thật sự a!
Tuy rằng hắn tìm không thấy ngọn nguồn.
"Ca ca thật sự là quá tốt!" Phong Tư Lạc cười và dựng ngón tay cái với Cơ Vô U, Cơ Vô U cười ha ha, lôi kéo nàng đi đến quầy hàng tiếp theo.
Thanh Dương run run, không biết vì sao, cảm giác sát khí ngày càng lớn.
Thanh Dương nhìn khắp nơi xung quanh, muốn tìm ra ngọn nguồn của sát khí kia, nhưng mà người chung quanh quá nhiều, hắn căn bản không có biện pháp xác định phạm vi.
Rốt cuộc là sát khí tới từ đâu?
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Hằng- Lục Nhân Gia áo choàng: Ha hả......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro