20
01.06.2023: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b916d5bd
Hạnh phúc nhỏ bé của em là gì?
Vào ngày giữa hè năm đó, nhiệt độ ở Seoul cao nhất trong hai năm qua. May mắn là không có lịch trình ra ngoài, nên nàng có thể cùng cô ấy - unnie thân thiết của nàng - nằm ườn trong ký túc xá, tận hưởng không khí mát mẻ và ăn vài món tráng miệng ngon lành.
Jiyeon nhắn tin từ đoàn phim, nàng nói mấy ngày nay mặc trang phục cổ trang rất nóng, lớp áo bên trong chưa qua buổi sáng đã ướt đẫm mồ hôi, hôm nay lại phải đóng cảnh bị mưa dội ướt, áo cũng không kịp thay. Jiyeon bảo Hyunjung gửi cho vài chiếc áo phông mà Jiyeon để trong tủ quần áo của cô ấy tại ký túc xá. Hyunjung làm theo, sáng sớm đã gấp gọn, đóng gói chỉnh tề, còn bỏ thêm vài món ăn vặt mà Jiyeon thích và chiếc tai nghe mà cô mua cho Jiyeon, hy vọng Jiyeon sẽ thích.
Nhưng trước khi kịp gửi đi, Jiyeon lại nhắn là không cần nữa, nàng tìm cớ đi cùng quản lý về Seoul lấy đồ, tiện thể ở lại một đêm rồi mới đi.
Cô vui mừng khôn xiết, dù sao cũng đã một tuần hai người chưa được gặp nhau.
"Hyunjung ~ Chị muốn ngâm mình trong bồn tắm."
"Được thôi!"
Hyunjung vội vàng trả lời tin nhắn của Jiyeon rồi chạy về phòng ngủ. Hiện tại chỉ có phòng của cô trong ký túc xá có bồn tắm, Dayoung và Juyeon cũng thích mượn phòng tắm trong phòng ngủ của cô để tắm rửa. Cô chuẩn bị muối tắm mới cho cô ấy, bận rộn một hồi rồi cũng quên mất chuyện Jiyeon sẽ về lúc nào.
"Unnie, unnie?"
Đã một tiếng trôi qua mà cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Hyunjung cắt nửa quả dưa hấu lạnh mà cô ấy thích mang vào phòng, nhưng rồi lại lặng lẽ đi ra.
Đã hai ngày trôi qua, hôm nay là ngày thứ hai cô để unnie - người "bỏ nhà đi" - ở ký túc xá của mình. Cô ấy đã xin nghỉ ốm ở công ty, mang theo hành lý bước vào ký túc xá của cô và từ đó không ra khỏi cửa. Ban đầu cô nghĩ cô ấy sẽ đi trong ngày, nhưng có vẻ như tạm thời vẫn chưa có ý định rời đi.
Tâm trạng cô ấy không tốt, suốt ngày chỉ quanh quẩn giữa phòng khách để ăn và phòng ngủ trong ký túc xá để ngủ. Cũng may Dayoung và Juyeon mấy ngày nay không ở ký túc xá, nếu không cô ấy chắc chắn cũng sẽ không thèm xuất hiện ở phòng khách.
Minyi sử dụng phòng tắm, còn cô đi dọn dẹp phòng ngủ. Căn phòng cô ấy đang ở tạm vốn là phòng mà quản lý từng sử dụng, trong đó chỉ có một chiếc giường nhỏ, thậm chí còn không có tủ quần áo. Tối qua cô ấy rửa mặt xong thì ngồi lại phòng ngủ của Hyunjung để chăm sóc da, thói quen của cô ấy rất tốt, các đồ dùng cá nhân và mỹ phẩm đều được sắp xếp gọn gàng ở góc bàn trang điểm, nhìn thoáng qua cứ như thể cô ấy chưa từng đến vậy.
Sau khi dọn dẹp xong, cô ôm nửa quả dưa hấu vào bếp, lấy màng bọc thực phẩm ra định để dưa hấu vào tủ lạnh.
"Beep beep beep ~"
Cánh cửa ký túc xá đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng người thay giày bước vào, nhưng không nghe thấy tiếng động nào khác.
Dayoung về rồi à? Nhưng cô nhớ Dayoung nói sẽ ở lại với đoàn làm phim và sẽ không về trong một tuần. Chết rồi, trên giường của Dayoung vẫn còn bừa bộn băng keo và kéo mà cô dùng để đóng gói đồ cho Jiyeon, cô vội vàng chạy vào phòng của Dayoung. Nhưng bên trong hoàn toàn trống trải, không có ai, chỉ có tiếng của Jiyeon văng vẳng bên tai.
"Cô là ai?"
Cửa phòng ngủ của Hyunjung bị mở ra, Jiyeon đang đứng cạnh giường cô với chiếc túi xách trên cánh tay trái, trên tay vẫn đang cầm chiếc áo lót mà unnie của cô tiện tay đặt trên giường ngủ, như thể vừa phân biệt được chiếc áo lót này không phải của cô vì kích cỡ khác nhau.
Minyi vừa bước ra khỏi bồn tắm, toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng mà cô đưa, tay lau mái tóc còn ẩm, đứng ngay cửa phòng tắm đối diện với Jiyeon trong bầu không khí ngượng ngùng, trên người vẫn còn thoang thoảng hơi nước, thậm chí nước vẫn đang nhỏ giọt trên chân.
Chính Minyi nhìn thấy Hyunjung hoảng hốt bước vào cửa, muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào với Jiyeon. Cô đứng sau lưng Jiyeon, chưa kịp hỏi sao nàng không nói một tiếng mà đột nhiên về thế này, sợ Jiyeon hiểu lầm, cô vội vàng giải thích trước:
"Đây là Minyi unnie, chị đã từng nhắc đến với em rồi."
"Ah?"
Không khí dường như đột ngột đóng băng. Ánh mắt của Jiyeon đầy giận dữ nhưng lại không tiện bộc phát. Ánh nhìn của nàng lướt qua từng góc phòng ngủ, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói vừa kiềm chế vừa lạnh lẽo:
"Vậy à? Vậy hai người làm gì ở đây?"
Minyi hoàn toàn bối rối, vẻ mặt đầy lúng túng và mơ hồ. Cô ấy biết Jiyeon trẻ hơn cô, nhưng lại nghe thấy Jiyeon nói chuyện không dùng kính ngữ với cô. Cô ấy cũng biết Jiyeon là thành viên trong nhóm của cô, nhưng dù quan hệ có thân thiết đến đâu, có đồng nghiệp nào lại xông vào phòng ngủ của cô và chất vấn mối quan hệ giữa cô và người thứ ba như vậy? Lại còn chất vấn với tư cách gì? Cô tin rằng vào khoảnh khắc cô đang cố gắng giải thích với Jiyeon, Minyi unnie đã nhận ra lý do thực sự khiến hai năm qua cô luôn từ chối những người bạn trai mà cô ấy từng giới thiệu qua.
"Chị..."
Jiyeon không đợi cô giải thích, ném chiếc áo lót của unnie vào người cô rồi bước ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại.
"Jiyeon à, Jiyeon!"
Đúng lúc Jiyeon trở về, nàng bắt gặp cảnh unnie đang ngâm mình trong bồn tắm ở phòng ngủ của cô. Biểu cảm của Jiyeon rõ ràng đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và cô ấy, và coi cô như một người tồi tệ.
"Jiyeon, nghe chị nói đã."
Jiyeon mím chặt môi không nói gì và không bao giờ nhìn cô nữa. Ánh mắt lạnh lùng và quả quyết mà cô chưa từng thấy trước đây. Nàng hất tay cô ra và nhanh chóng xỏ giày vào. Chỉ nghe thấy tiếng cửa căn hộ bị nàng dùng lực đóng sầm lại, Jiyeon đã biến mất như chưa từng đến đây.
Minyi cũng khoác áo và vội bước ra: "Cô ấy... cô ấy có phải đã hiểu lầm gì không? Nhưng mà... giữa chúng ta thì có cái gì chứ!?"
Hyunjung cũng vội vàng xỏ giày vào, nói qua loa: "Dưa hấu để trong tủ lạnh, em ra ngoài đây."
-
"Jiyeon, Jiyeon."
Trong tầng hầm vắng vẻ của khu chung cư, chỉ có tiếng bước chân hỗn loạn của Jiyeon và cô. Nàng đi rất nhanh và vội vã, Hyunjung chỉ có thể chạy để theo kịp, cuối cùng cũng nắm được tay nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra.
"Kim Jiyeon, em đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ là bạn tốt của chị mà thôi."
"Jiyeon!"
Nàng nhanh chóng đi đến gara dưới tầng hầm, cô không muốn gặp quản lý của nàng, vì sợ lại bị người ngoài đàm tiếu. Khuyết điểm lớn nhất của việc sống ở ký túc xá do công ty sắp xếp là quản lý có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể ngồi trong phòng khách của bạn, ăn mì một cách thản nhiên.
"Yah Kim Jiyeon, đứng lại!"
Hyunjung dùng chút sức mạnh để kéo nàng lại. Nàng quay đầu lại đột ngột, mái tóc quất vào mặt cô, làm đau mắt cô. Cô nheo mắt lại, rồi lại cố gắng nắm lấy tay nàng.
"Buông em ra!"
"Em làm cái gì vậy! Chị đã nói là chị và cô ấy không phải loại quan hệ đó, sao em lại nghĩ chị là người như thế?"
"Vậy tại sao cô ấy lại dùng giường của chị, quấn khăn tắm của chị rồi tắm trong phòng chị!"
"Cô ấy đến ở nhờ vì gần đây tâm trạng không tốt. Chị..."
"Thế tại sao lại để cô ấy vào ký túc xá và ngủ với chị! Còn vứt đồ đạc bừa bãi như thế!" Sự tức giận của Jiyeon không giảm đi mà còn càng thêm dữ dội.
"Chị không ngủ với cô ấy. Cô ấy ở phòng khác!"
Ranh giới giữa các cô gái rất mờ nhạt. Có người nắm tay, gắn bó với nhau hàng ngày và chỉ là bạn thân, trong khi có người có thể tạo ra những tia lửa mơ hồ chỉ bằng cách chạm vào nhau và nhìn nhau.
Hyunjung có thể hiểu cho sự hiểu lầm của Jiyeon, nhưng tính chiếm hữu mạnh mẽ và sự thiếu tin tưởng của nàng đối với cô lần nào cũng khiến cô phát điên.
Từ khi cô và Jiyeon chỉ có thể gặp nhau vài lần trong một tháng, những cuộc cãi vã có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nghiêm trọng nhất là khi cả hai chiến tranh lạnh suốt nhiều ngày, nhưng khi làm hòa, hai người lại ôm nhau hàng đêm, nói về nỗi nhớ nhung. Chỉ khi nghe thấy tiếng thở của nhau qua điện thoại vào buổi tối, mới có thể yên tâm ngủ ngon.
Có lẽ, đó là giai đoạn nhạy cảm do yêu xa. Khi ấy, cô đã nghĩ như vậy.
-
"Kim Hyunjung, buông em ra!"
"Chị không biết để bạn bè ở ký túc xá thì có gì sai. Em cứ đóng sầm cửa trước mặt bạn chị rồi bỏ chạy đi. Em muốn bạn chị nghĩ thế nào đây. Sao em lại nhỏ nhen như vậy!"
"... Em nhỏ nhen? Ha ha ~"
Nàng cố gắng nở một nụ cười, nhưng chẳng thể gượng nổi: "Được, em nhỏ nhen. Vậy thì chúng ta chia tay đi. Chị đi mà tìm một người rộng lượng hơn mà yêu, đồ khốn!"
Đó là lần đầu tiên sau chuyện đó, nàng đề cập đến việc "chia tay". Cô biết nàng chỉ đang nói trong lúc tức giận, nhưng trái tim vẫn nhói đau như bị ai đâm vào.
Jiyeon vẫn cố gắng bỏ đi, cô sợ tiếng cãi vã sẽ bị người khác nghe thấy, nên đã kéo nàng vào cầu thang thoát hiểm vắng vẻ. Ha, cầu thang thoát hiểm đúng là nơi tiện lợi để người ta vừa tình cảm vừa cãi vã dứt khoát.
"Buông tay em ra!"
"Bình tĩnh nghe chị nói đi."
"Em không muốn! Đáng lẽ hôm nay em không nên về để bắt gặp cảnh này, phải không?!"
"Kim Jiyeon."
Cô định ôm lấy nàng, nhưng lại bị nàng gạt ra. Thậm chí, nàng còn đập chiếc túi của mình vào người cô. Không cẩn thận, chiếc túi của nàng va vào trán cô, đau rát cả trán.
"Ah!"
Cô ôm đầu, cúi đầu rên rỉ, trong khi nàng đang phản kháng thì chợt dừng lại. Khi cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Jiyeon dừng lại trên cái trán đỏ bừng của mình, nhưng nàng chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng quay đi. Trên khuôn mặt nàng, cơn giận vẫn chưa nguôi, nhưng giọng điệu đã bình tĩnh hơn chút.
"Chị còn trách em, chị cho đó là lỗi của em sao?"
Lâu lắm rồi mới thấy nàng mất bình tĩnh như vậy, khi nói chuyện, ngoài chất chứa đầy thắc mắc và tức giận, giọng nói còn có chút khàn khàn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Chị không ở cùng cô ấy. Tình cờ hôm nay chị không có việc nên ở lại ký túc xá."
Thấy cuối cùng nàng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng, cô lại giải thích: "Chắc em đã gặp Minyi unnie một lần rồi, lần chúng ta đi dự sinh nhật Haejin, unnie cũng đến, em có nhớ unnie dẫn bạn trai theo không?"
"Tại sao em phải nhớ đến cô ấy?" Jiyeon cười khổ nói: "Dù em có gặp cô ấy thì chắc chắn là trong dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, không phải như vừa rồi, khi gần như trần trụi. Chị bảo em làm sao nhớ được cô ấy? Em nhất định phải nhận ra cô ấy sao?"
"Được rồi, là lỗi của chị, sau này chị sẽ không mang cô ấy về ký túc xá nghỉ ngơi nữa."
"Ga trải giường của chị là em mua, vậy mà cô ấy còn ném cả đồ lót đã mặc lên đó. Bàn trang điểm cũng toàn là mỹ phẩm của em, vậy mà tại sao đồ của cô ấy lại để trên đó, đẩy đồ của em sang hết một bên."
Những chi tiết này cô hoàn toàn không để ý. Vừa nãy còn nghĩ may mà unnie đã dọn dẹp gọn gàng, nhưng hóa ra lại quá gọn gàng, đến mức một người như Jiyeon chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy sự khác thường trong phòng ngủ của cô.
"Chị hiểu rồi, là do chị không chú ý. Từ giờ sẽ không thế nữa, em nghe chị, đừng giận nữa được không?"
"Trong tủ của chị vẫn còn quần áo của em, chắc cô ấy cũng..."
"Không không, không phải như vậy, tủ quần áo là chị mở ra đấy. Sáng nay không phải em bảo chị gửi quần áo cho em sao? Là chị lục tủ, không phải cô ấy. Quần áo của cô ấy đều ở trong vali, cô ấy không động đến đồ của em đâu. Hơn nữa, cô ấy không biết em từng ở phòng chị, chắc cô ấy cũng nghĩ đồ trên bàn trang điểm là của chị nên mới động vào. Là chị không nói rõ."
Jiyeon dần dần bình tĩnh lại, và thời gian lặng lẽ trôi qua. Một lúc lâu sau, Jiyeon lại lên tiếng:
"Chị không hiểu đâu, em luôn nghĩ những cảnh như thế chỉ có trên phim thôi. Chị không biết cảm giác của em lúc nhìn thấy một người phụ nữ gần như trần truồng đứng trong phòng của chị là thế nào đâu. Em đã nghĩ, liệu hai người có làm những điều mà chúng ta từng làm trên chiếc giường đó không? Liệu chị có cởi bỏ tất cả trước người phụ nữ khác, hay ở trên giường, có gọi tên người khác trong lúc triền miên? Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những hình ảnh em chưa từng thấy cứ thế hiện lên trong đầu như một bộ phim mà em không thể kiểm soát. Unnie..."
Ánh mắt của Jiyeon vẫn lộ vẻ tức giận, nhưng lớp sương mờ mỏng manh phủ trên đôi mắt nàng càng khiến cô đau lòng hơn. Cô không chịu nổi khi thấy nàng buồn bã, cổ họng nghẹn lại, không thể nói được câu nào.
"Tại sao em lại như thế này?" Sau khi bình tĩnh lại, Jiyeon cúi đầu nhìn vào mũi chân của mình, giọng nói u ám: "Có phải em đã trở nên đáng ghét rồi không?"
Sự bất an của Jiyeon khiến cô ngay lập tức quyết định rằng đã đến lúc phải có một ngôi nhà chỉ thuộc về Jiyeon và cô.
-
Cuối năm, Hyunjung chuyển sang nơi ở mới. Jiyeon rất bất ngờ với quyết định đột ngột của cô, nhưng cũng rất vui mừng. Mật khẩu được đặt rất phức tạp, chính Jiyeon đã nhân ngày sinh của hai người rồi bỏ đi một con số "0" để ra dãy sáu chữ số này. Nàng đùa rằng dù là quản lý biết về mối quan hệ của chúng ta cũng không thể đoán được dãy số này có liên quan đến nàng. Hyunjung chỉ lưu một dấu vân tay của mình, còn lại đều là của nàng. Vì cô lo khi nàng say rượu, nàng có thể tuỳ ý dùng vân tay nào cũng được mà không phải nghĩ mình bị khóa ở bên ngoài.
Jiyeon hiếm khi ở lại đây vì quay phim nhưng cả hai gặp nhau ở đây vào những ngày hẹn hò. Vô thức, những thứ nàng mang đến có thể được nhìn thấy ở mọi ngóc ngách trong nhà, từ máy chơi game cảm ứng và máy sấy cho đến hộp khăn giấy hàng hiệu trên đầu giường của cô.
-
Bộ phim mà Jiyeon bị từ chối vai diễn đã được công chiếu. Bộ phim có thành công rất lớn, trên mạng trong và ngoài nước gần như ngày nào cũng thảo luận về nó. Jiyeon chưa bao giờ đề nghị đi xem phim để góp phần vào doanh thu. Nàng vẫn bận rộn giữa đoàn phim truyền hình và công ty, và hai người cũng chưa ai nhắc đến việc đó.
Có lần nàng về Daegu nghỉ phép hai ngày, Hyunjung cùng mẹ đi xem bộ phim đó. Mặc dù đã công chiếu được một tuần, rạp chiếu phim vẫn chật kín người. Mẹ cô đã khóc khi xem, trên đường về cứ luôn miệng nói rằng cô gái tên "Seulgi" trong phim diễn xuất thật đáng thương. Cô không nói cho mẹ biết vai diễn đó vốn dĩ thuộc về Jiyeon. Cô đã từng thấy Jiyeon cầm kịch bản luyện tập trước gương, diễn xuất của nàng chắc chắn không thua kém gì, thậm chí còn xuất sắc hơn. Thế nhưng, vì Jiyeon không đồng ý chia tay với Hyunjung nên vai diễn này đã bị công ty hủy bỏ ngay trước vài ngày quay phim.
Cuối cùng, bộ phim đã càn quét tất cả các giải thưởng được đề cử, cả đoàn phim còn được mời tham gia các sự kiện quốc tế. Không ai có thể ngờ rằng một kịch bản ban đầu không mấy nổi bật lại có thể tỏa sáng như vậy.
Jiyeon nhận được thông báo từ công ty về buổi tiệc ăn mừng. Nữ diễn viên mới thay thế Jiyeon đã đạt đỉnh cao của sự nghiệp ngay từ khi ra mắt. Ngay cả người quản lý mới vào nghề chưa đến hai năm, cũng cảm thấy mình may mắn như thể được trời ban cho, điều này khiến quản lý của Jiyeon vô cùng ghen tị.
Đoàn đội của Jiyeon chỉ có quản lý tham dự sự kiện. Đêm đó, Jiyeon nhận một cuộc gọi từ quản lý lúc nửa đêm. Cô không rõ nội dung cuộc trò chuyện của họ, nhưng sau khi gác máy, Jiyeon ngồi chơi game suốt đêm trong phòng khách. Lúc 4 giờ sáng, nhân vật trong game đột nhiên rơi xuống vực và chết, nàng bực bội che mắt lại. Để không đánh thức cô, đang lim dim trên ghế sofa, Jiyeon cố gắng nén tiếng khóc và vào nhà tắm.
Cô ngồi dậy trên tấm thảm nơi Jiyeon từng ngồi, nhặt những lon bia rỗng trên sàn bỏ vào thùng rác. Tựa lưng vào sofa, bấm nút "thử lại" trên tay cầm, nhìn vào hướng dẫn chơi trên máy tính bảng, và nhẹ nhàng nhảy qua vực sâu mà Jiyeon không thể vượt qua.
"Wow, làm sao chị làm được vậy? Em đã nhảy thử vài lần mà vẫn không qua nổi."
Jiyeon tưởng cô không nghe thấy tiếng nàng khóc, giả vờ như không có chuyện gì, tựa vào vai cô trầm trồ khen ngợi.
Nhưng thao tác đó đâu có khó. Cô là người không giỏi chơi game, cũng có thể nhảy qua. Sao Jiyeon có thể liên tục rơi xuống vực được chứ.
Lúc đó, cô đã nghĩ đến điều gì đó đáng sợ. Cô bắt Jiyeon nghỉ ngơi, đưa nàng lên giường, nhưng nàng vẫn mở to mắt. Hai người đã nói chuyện rất lâu, may mà Jiyeon không kìm nén cảm xúc như trước đây. Sau khi cô mở lời, Jiyeon thẳng thắn thừa nhận rằng lý do khiến nàng buồn là do tâm trạng không tốt.
"Nhưng không sao đâu, em nghỉ ngơi một tháng rồi sẽ lại vào đoàn phim. Chúa nhất định sẽ mở cho em một cánh cửa khác, một cánh lớn hơn."
Jiyeon luôn rất tự tin trong mọi việc mình làm, khả năng tự chữa lành rất mạnh mẽ. Nàng cười và hôn lên mắt cô, bảo cô ngủ sớm.
Trời sáng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Jiyeon đã ngủ say trong vòng tay cô, có lẽ việc nói ra những điều chất chứa trong lòng khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn. Nàng ngủ rất sâu, rất yên bình.
Nhưng cô thì không tài nào chợp mắt được. Hạnh phúc nhỏ bé là gì? Nếu thời gian quay ngược lại, nếu trong thế giới của Jiyeon không có sự xuất hiện của cô, hoặc nếu hai năm trước, nếu cô không níu kéo sau khi hai người chia tay, liệu đêm qua có phải đã là niềm hạnh phúc dễ dàng thuộc về Jiyeon không?
-
Một lần trở về từ chuyến lưu diễn nước ngoài, Hyunjung đã mua cho Jiyeon vài chiếc túi xách hàng hiệu, hai đôi giày và một chiếc laptop mới mà nàng thích. Jiyeon trở về và rất vui khi mở quà, nhưng niềm vui ấy dần trở nên gượng gạo khi nàng mở hết gói này đến gói khác. Sau bữa tối, khi cô đang dọn dẹp bàn ăn, Jiyeon ôm lấy cô từ phía sau và nói: "Chị có thể đừng đối xử với em tốt như vậy không?"
Cô bối rối, không hiểu mình có mua nhầm quà không, nhưng điều đó đâu đáng để Jiyeon nói những lời như thế.
Cô xoay người, đáp lại cái ôm của nàng. Hôm đó, Jiyeon xịt loại nước hoa mà cô mua, hương thơm sau tai nàng khiến cô lưu luyến.
"Nhưng chị có cảm giác mình chưa làm được gì cho em cả."
"Không phải sinh nhật em, hôm nay cũng chẳng phải ngày đặc biệt, tại sao phải tốn nhiều tiền như vậy?"
"Dù gì chị cũng là nghệ sĩ, khoản tiền này chịvẫn có thể chi được mà." Có lẽ giọng điệu của cô quá nghiêm túc, ánh mắt Jiyeon hôm đó không hề có niềm vui được nuông chiều, chỉ còn lại sự nặng nề. Để nàng không lo lắng về việc cô tiêu tiền bừa bãi, cô tiếp tục giải thích: "Hoạt động ở nước ngoài kiếm được nhiều hơn trong nước, mức chia phần cũng cao."
"Em biết. Nhưng mỗi lần chị ra nước ngoài đều phải đến vài ngày."
"Dù sao thì ở Seoul chúng ta cũng ít gặp nhau, chẳng có gì khác biệt cả."
"Không giống nhau mà ~"
"Có gì khác chứ?!"
Câu hỏi tu từ mà cô thốt ra thật chói tai.
Jiyeon buông cô ra, ủ rũ nghiêng người sang một bên, hồi lâu không trả lời.
Những món quà mà cô đã bỏ công sức để tặng đi nhưng lại không nhận được phản ứng hạnh phúc từ đối phương, khiến tâm trạng cô cũng chìm xuống cùng với biểu cảm của Jiyeon. Cô nhận ra hành động của mình đã làm hỏng bầu không khí.
"Chị xin lỗi." Có lẽ giọng điệu của cô quá nặng nề.
Trên khuôn mặt Jiyeon thoáng hiện sự bất lực và sự bực bội đã được kìm nén từ lâu: "Sao lại xin lỗi? Em đâu có nói chị làm sai điều gì." Sau đó nàng lại kiềm chế cơn giận và từ tốn nói với cô: "Chị vừa mới khởi đầu ở studio, tương lai sẽ có rất nhiều khoản phải tiêu. Hơn nữa, chị cứ liên tục tham gia các buổi biểu diễn, đâu có thời gian cho việc của mình? Đã bao lâu chị không viết nhạc rồi?"
Phản hồi từ đĩa đơn đầu tiên không được tốt, cô muốn sớm có thành tích, lại bận kiếm tiền nhanh, hai việc này đan xen khiến cô trở nên mù quáng, còn lơ là cảm xúc của Jiyeon. Người từng theo kế hoạch chặt chẽ như cô đang bị thứ vô hình nào đó truy đuổi, đuổi theo để chuẩn bị cho người phụ nữ trước mắt những thứ mà nàng đã mất.
"Hơn nữa, trước đây chị đã mua cho em đồng hồ, áo khoác, em không có cơ hội mặc chúng ở đoàn phim, nếu thiếu gì em cũng có thể tự mua."
Nhưng nàng không cần những thứ cô cho. Cô cảm thấy mình không thể bù đắp cho những gì mà Jiyeon thực sự đã mất, không thể xóa đi những giọt nước mắt mà nàng đã rơi khi trốn tránh cô vào tối hôm đó.
Một đêm nữa lại trôi qua, Jiyeon quay lưng về phía cô, ngủ ở bên kia giường. Cô nằm ngửa nhìn lên trần nhà lại không ngủ được, không biết từ khi nào, sự tồn tại của Jiyeon khiến cô không thể bình tĩnh. Những cảm xúc khó chịu và bực bội liên tục tấn công cô. Nhưng nếu không có Jiyeon, trái tim cô cũng không biết đặt vào đâu. Đây là một câu hỏi nan giải.
"Chị ngủ chưa?"
Trong đêm tĩnh lặng, nàng quay lưng về phía cô như đang nói mơ.
Cô không biết nàng muốn nói gì, cũng không muốn lặp lại những chủ đề đã nói hàng trăm lần trước đây. Có một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu mình có còn yêu nàng không, tại sao tình yêu lại trở nên nặng nề như vậy. Với một nghi vấn thoáng qua, cô từ từ nhắm mắt lại.
Khi Jiyeon mở miệng lần nữa, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Vào khoảnh khắc sắp chìm vào giấc ngủ, bên gối đột nhiên có một chỗ lún xuống, mùi hương quen thuộc và nhiệt độ ấm áp từ Jiyeon ôm lấy cô. Nàng hôn lên tai, mắt, mũi và miệng cô, rồi tại nơi khó nhận thấy trên ngực cô, nàng hôn mạnh và để lại nơi đó một dấu đỏ thẫm.
Vì cơn đau nhói ở ngực và trọng lượng của người bên cạnh, cô buộc phải mở mắt ra. Trong bóng tối, cô thấy nàng ngồi dậy buộc tóc, rồi cởi áo cô, hôn nồng nàn lên môi cô. Một đêm không ngủ lại được Jiyeon lấp đầy bằng những hơi thở gấp.
"Em chỉ muốn chị, em chỉ cần chị." Jiyeon cuối cùng thì thầm vào tai cô.
Sau ngày hôm đó, số lượng buổi biểu diễn cô nhận được đã giảm bớt, thời gian ở lại studio tăng nhiều lên. Những ngày Jiyeon không vào đoàn phim, nàng đều chuyển đến ở đây, nhưng những cuộc trò chuyện mở lòng như một buổi sáng nào đó gần như không còn nữa. Có một thời gian cô thậm chí nghi ngờ rằng lý do Jiyeon ở đây nhiều hơn là vì muốn vượt qua trò chơi. Cô ở trong phòng chỉnh sửa video, nàng ở phòng khách chơi game, cô làm thức ăn trong bếp, còn Jiyeon thì ngồi trên tấm thảm, vừa chăm chú phân tích hướng dẫn trên máy tính bảng vừa chơi, thỉnh thoảng còn lấy giấy bút của cô để ghi chú.
"Jiyeon à."
"Ah?"
Nàng đang chăm chú viết gì đó, bất ngờ bị tiếng gọi làm ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sự lúng túng. Cảnh tượng nàng ngây ngô thật dễ thương.
"Đến giờ ăn rồi."
"Ừm."
Nàng đóng sổ lại, chạy vào bếp giúp cô, cô thậm chí còn không nỡ để nàng chạm vào những món đồ nóng. Cô nghĩ rằng trong sâu thẳm, mình thật sự yêu nàng, yêu rất nhiều.
Cô hỏi nàng tại sao không về nhà hoặc đi du lịch với bạn bè, tay nàng khựng lại một chút khi gắp thức ăn: "Em ở đây có làm phiền chị không?"
"Đương nhiên là không, em cứ ở nhà như thế này với chị, chị sợ làm em thấy chán thôi."
Nàng ăn món tokbokki mà cô làm với vẻ mặt nhẹ nhõm: "Chờ khi nào em phá đảo trò chơi rồi tính tiếp."
Không ai nhắc lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, và cũng ít khi thấy Jiyeon mang cái túi mà cô đã mua cho nàng, có lẽ nó sẽ gợi lại những điều không vui đó.
Máy tính bảng của cô nóng rực vào mùa hè, nhưng hai ngày sau, Jiyeon đã mang cả chiếc máy tính mới mà cô mua cho nàng đến đây. Đây là lần thứ ba cô thấy nó, sau khi chọn mua và nhìn Jiyeon mở ra. Jiyeon dạy cô một phần mềm chỉnh sửa video tiện lợi hơn, và dần dần, hầu hết các video mà cô đăng lên mạng xã hội đều được Jiyeon chỉnh sửa.
Hôm đó khi đi dạo, nàng đã nói thật lòng, nàng thích chiếc máy tính đó là vì cấu hình cao, có thể giúp cô dễ dàng xử lý video hơn. Cô cảm thấy rất tội lỗi, cô thừa nhận mình đã chiều chuộng nàng nhằm bù đắp cảm giác lo sợ của bản thân, cô sợ rằng trong tiềm thức, Jiyeon sẽ nghĩ mình đã chọn sai giữa bánh mì và tình yêu, sợ nàng hối hận khi yêu cô.
Nàng lo lắng cô suy nghĩ quá nhiều, ngay lập tức nói: "Nhưng tất nhiên, khi chị nổi tiếng rồi, tự nhiên sẽ có người giúp chị làm những việc này! Chiếc máy tính này dùng để em chơi game mới là hợp lý nhất!"
-
Sau cuộc trò chuyện vào buổi trưa ngày hôm đó, Jiyeon không ở đây mỗi ngày như trước, nàng chỉ đến hai hoặc ba lần một tuần. Cả hai lại giữ mối quan hệ với không gian riêng tư cho nhau. Nàng đi du lịch nước ngoài cùng bạn bè bảy ngày, hai người rất ít gọi điện cho nhau, một là vì chênh lệch múi giờ, hai là vì cô thường ở trong studio hoặc trên sân khấu, mỗi lần nhìn thấy tin nhắn từ nàng đều chậm trễ rất lâu mới trả lời lại.
Những ngày không có lịch trình, hai người vẫn gọi điện thoại, và thời điểm ngắt cuộc gọi là lúc cô nhớ nàng nhất. Rất khó chịu, đột nhiên cô hối hận khi đã đề nghị nàng đi du lịch với bạn bè. Cô mở trò chơi mà Jiyeon đã chơi dở, trò chơi này rất phức tạp, cô đã xem hướng dẫn nhưng không thể hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ nào, mơ màng trôi qua nửa tiếng mà vẫn dừng lại ở thời điểm khi Jiyeon rời đi. Bảo sao nàng phải viết chú thích cẩn thận như vậy.
Cô mở cuốn sổ để ở góc sofa, ngoài việc xem những hướng dẫn nghiêm túc mà nàng đã viết, cô bất ngờ phát hiện vài dòng chữ nhỏ.
Sao chị không hỏi em muốn ăn gì????
Nếu hôm nay em không muốn ăn tokbokki thì sao?
Sao lại không nói chuyện với em!
Em tức giận.
Kim Hyunjung, Kim Hyunjung sao không nói chuyện với em!!
...
"Xin chào? Em đang ngủ à?" Cô nắm chặt quyển sổ mà Jiyeon đã từng chạm vào, không thể kìm được mà lại gọi điện cho nàng, tay cô run lên nhè nhẹ.
"... Ừm..." Giọng của nàng lười biếng, có thể cảm nhận được rằng cô đã đánh thức nàng.
"Sao vậy?"
"À..."
"... Ừm?"
"À, chị không tìm thấy một chiếc áo, cái áo phông sọc trắng đen ấy."
Đầu dây bên kia im lặng, cứ tưởng nàng lại ngủ, nhưng khi cô định mở lời lần nữa, Jiyeon dùng giọng tỉnh táo hơn nói: "Chị đã lâu không mặc cái áo đó rồi, sao tự dưng lại đi tìm nó vậy?"
"Chị nhớ nó, không được sao?"
Tiếng Jiyeon cười nhẹ ở đầu bên kia truyền đến: "Ồ ~ nó đang ở trên người em đây này... Vậy tối nay chị nhớ em có được không?"
Vế sau của nàng nói rất dè dặt, như thể mối quan hệ của họ quay lại giai đoạn mập mờ trước khi chính thức xác nhận tình cảm với nhau.
Nhìn vào nét chữ của Jiyeon, ngón tay cô vô thức chạm vào đó. Chữ viết thì lạnh lẽo, nhưng trái tim cô vẫn nóng bỏng vì nàng. Câu nói muốn nói ra lại do dự, nàng chắc chắn yêu cô, và yêu cô rất nhiều.
Thấy cô không đáp lại ngay, đối phương lại nói: "Em tưởng chị không mặc nữa nên đem nó làm áo ngủ rồi, đâu ngờ chị lại nổi hứng muốn mặc lại..."
"Khi nào em về vậy?"
"Trừ hôm nay ra, còn hai ngày nữa em mới về nước. À, chị cũng có một cái áo khoác màu be trông rất hợp với chị, ừm... nếu chị búi tóc lên, tối nay mặc nó đi radio nhé?"
"Ừm, chị nghe em hết."
Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi nói thêm: "Em chỉ gợi ý thôi, chị không cần phải nghe theo tất cả đâu."
"Ừm."
-
Sau khi Jiyeon trở về Hàn Quốc, nàng lại về nhà mình sau chuyến đi nước ngoài, mãi đến khoảng mười ngày sau hai người mới gặp lại nhau.
Làm việc đến tận rạng sáng, về nhà thấy đèn vẫn sáng, cô có chút bất ngờ.
"Chị về rồi!!"
Gần nửa tháng không gặp, cô đã lâu rồi không thấy Jiyeon vui đến thế, giọng nói nàng tràn đầy niềm vui, điều mà mấy ngày nay khi gọi video nàng không thể hiện ra.
"Ừm, em đến rồi à." Vì vừa mới từ chương trình radio trở về, sau hai tiếng liên tục nói chuyện, giọng cô mệt mỏi, nghe khá trầm.
Nụ cười trên gương mặt nàng nhạt đi một chút, bước chân vốn đang hướng về phía cô cũng chậm lại, hơi do dự. Cô sợ nàng hiểu lầm là cô không chào đón nàng, nên vội vàng ôm chầm lấy nàng trước khi kịp thay giày. Cơ thể nàng cứng lại một chút, có lẽ bị sự nhiệt tình đột ngột của cô làm cho bất ngờ.
Chị nhớ em lắm. Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng lại không thốt ra được.
Vẫn là Jiyeon đã ôm chặt lấy cô, vòng tay qua cổ cô và hôn vào tai cô, thì thầm những gì cô muốn nói: "Em nhớ chị, Hyunjung, nhớ chị nhiều lắm, nhớ rất nhiều."
-
Tắm xong, cô thấy Jiyeon đang ngồi ở đầu giường, cầm điện thoại của cô. Nàng mỉm cười nhẹ, đưa điện thoại cho cô: "Có người cứ gọi cho chị mãi, nên em đã bắt máy rồi. Cô ấy bảo tối nay chị nhớ đắp mặt nạ dưỡng ẩm trước khi ngủ, vì mai... không, là sáng nay 9 giờ chị phải trang điểm cho cả ngày."
"Ừm, chị biết rồi."
"Cô ấy cũng nói đã gửi ảnh trang phục cho sự kiện ngày mai cho chị kiểm tra rồi. Đồ không sao đâu, em cũng trả lời cô ấy rồi."
"Ừm, cảm ơn em."
Cô mở khóa điện thoại, nhưng lại thấy Jiyeon đang dừng lại ở đoạn tin nhắn vài ngày trước giữa cô và người đó.
"Em đọc tin nhắn của chị à?"
"Hai người nhắn tin cho nhau mỗi ngày à?"
"Chị đổi thẩm mỹ viện rồi, cô ấy là người tạo mẫu cho chị. Mấy ngày nay mới bắt đầu làm việc chung nên phải trao đổi nhiều."
"Chuyện đắp mặt nạ nhỏ nhặt mà cần gọi năm sáu cuộc để nhắc sao?"
"Chắc cô ấy sợ chị quên đấy, hôm trước chị mệt quá nên quên mất."
"Đến cả chuyện chị ăn gì, mặc gì cô ấy cũng phải hỏi sao? Cứ như hai người đang yêu nhau vậy."
Lời đe dọa chia tay dường như lại lơ lửng trên môi Jiyeon. Cô sợ nàng sẽ nói ra, mười ngón tay khẽ run rẩy.
Hai tiếng trước cô nghĩ hai người đã phá tan bầu không khí lạnh nhạt kia, nhưng có vẻ giữa họ đã có thứ gì đó thay đổi. Không phải chỉ cần nói nhớ và yêu là có thể vờ như chưa có gì xảy ra.
Phải làm sao mới có thể quay lại như trước kia? Phải làm sao mới có thể trở về?
"Nếu em không thích, chị có thể đổi người khác, dù sao cũng đang thử việc, hợp đồng chưa có ký."
"Được thôi, vậy chị xóa cô ấy đi, em không thích cô ấy."
Nàng đang nói trong cơn giận, và cô cũng thế. Jiyeon cũng là người trong ngành, lẽ nào không hiểu tầm quan trọng của việc trao đổi ban đầu.
Nhưng cô gần như không do dự mà ngay trước mặt Jiyeon, đã chặn mọi liên lạc với người đó.
Jiyeon hơi sững sờ, có lẽ nàng nghĩ cô sẽ như trước đây, giải thích rồi dỗ dành vài câu là xong. Nhưng có những chuyện lặp đi lặp lại mãi, cô không muốn làm nữa. Vì thế, chỉ trong vài giây, mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác.
"Xong rồi, chị đã xóa rồi. Đi ngủ thôi."
Đêm đó Jiyeon lại quay lưng về phía cô. Cô lại gần, hôn vào tai nàng, cơ thể nàng đáp lại, không khí dần trở nên nóng bỏng. Nếu trái tim con người không quá phức tạp thì tốt biết mấy, chỉ có cơ thể là thành thật.
-
Có lẽ cô biết hạnh phúc nhỏ bé của Jiyeon là gì. Cô tham lam ngửi mùi hương trên người nàng, khao khát nghe thấy tiếng nàng muốn cô. Sức mạnh Jiyeon ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ biến mất đã cho cô biết đáp án của khoảnh khắc ấy.
Nhưng khi mọi chuyện lắng xuống, khi cô ngồi trong phòng thu âm và nhớ lại hình ảnh Jiyeon quay lưng về phía mình hết lần này đến lần khác, cô lại cảm thấy không chắc chắn, không xác định được. Ngày qua ngày, có điều gì đó cần phải được ai đó đập vỡ, nhưng nàng không làm được, và cô cũng không nỡ.
Cô nên làm gì đây? Cô lại lật mở cuốn sổ mà Jiyeon viết chiến lược chơi game, trong đó có một dòng chữ nhỏ khiến cô chấn động, nàng viết: "Nếu không nói chuyện với em nữa thì chúng ta chia tay đi, không bao giờ gặp lại nhau nữa. 10987654."
May mắn thay, ngày hôm đó cô đã kịp gọi nàng lần nữa. Trong nhiều đêm cô luôn cảm thấy may mắn vì điều này.
Một khi lời chia tay được nói ra, có phải sẽ phá vỡ một ranh giới nào đó không? Về chuyện đó, chắc Jiyeon cũng cảm thấy tiếc nuối? Nàng có hối hận trong khoảnh khắc nào không? Có lẽ là có. Cô phải làm thế nào mới đúng đây? Lời nào của Jiyeon là thật, lời nào là giả, lời nào là nói trong cơn giận? Cánh cửa khác mà Jiyeon mở ra có phải chờ cô mới có thể phá vỡ hay không? Cô tự hỏi, hạnh phúc nhỏ bé mà Jiyeon cần có còn là cô hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro