Chương 32 (phần cuối)
Transit Love - Mumumu-Mushen
Link chương 32 (phần cuối): https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2bc18eb12
——
[Đêm qua trời mưa to]
[Sáng hôm sau, mưa đã tạnh]
[Hôm nay là ngày lựa chọn cuối cùng]
Sáng sớm, Yookyung đang ở trong bếp xem hướng dẫn cách làm sandwich.
Jiyeon đi xuống lầu, lấy trong tủ lạnh ra hai chiếc thìa inox mà không biết đã cho vào lúc nào, sau đó cầm một chiếc khăn trắng chườm lên mắt.
"Mắt chị bị sưng hả?" Yookyung ngồi trên sofa trong phòng khách hỏi Jiyeon.
"Ừ, tối qua chị ngủ không ngon."
Không lâu sau Hyunjung cũng ra khỏi phòng ngủ. Hôm nay tóc cô trông rối bù, đuôi tóc còn hơi xoăn xoăn. Cô lên lầu vào phòng Jiyeon để tắm rửa.
Khi xuất hiện trở lại trước ống kính, Hyunjung đã thay quần áo và buộc tóc gọn gàng.
"Chị làm cho, thịt xông khói của em bị cháy rồi."
Yookyung liếc nhìn cô ấy, tự hỏi không biết có phải vì không có năng khiếu nên bản thân mới nấu nướng kém như vậy hay không, nếu cô đọc sách, cô có thể dễ dàng học một biết mười... Yookyung có chút xấu hổ lùi lại một bước và thành thật đưa dụng cụ nấu ăn cho Hyunjung.
"Sáng nay có người đến thu dọn hành lý." Yookyung nhìn hai người nói: "Hai chị đang vội đi à?"
"Cô ấy là trợ lý của Jiyeon." Hyunjung vừa nói vừa làm gì đó: "Cô ấy sẽ bay về Seoul tối nay và có việc vào buổi tối."
"Vậy à. Em còn muốn ở lại Jeju thêm vài ngày nữa. Chị thì sao?"
"Chị sẽ không rời đi cho đến sáng mai."
Cuộc trò chuyện giữa Hyunjung và Yookyung không có sự tham gia của Jiyeon, người ở cách đó mười mét.
Jiyeon đang chườm thìa inox nằm trên sofa trong phòng khách, dường như đang ngủ say, như thể cô ấy không hề biết gì về mọi chuyện ở đây.
——
Juyeon hôm nay dậy rất muộn. Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn chằm chằm bầu trời xanh và mây trắng bên ngoài rất lâu. Vốn dĩ cô sẽ dậy chuẩn bị bữa sáng hoặc mua bữa sáng, nhưng hôm nay cô dụi mắt, ôm chăn rồi lại nằm xuống.
Sẽ thật tuyệt nếu hôm nay dài hơn một giờ và có thể dậy muộn hơn một giờ.
[Không khí buổi sáng hoàn toàn khác so với thường lệ]
[Phụ đề: Đứng trước lựa chọn cuối cùng, sáng sớm mọi người đã có nhiều suy nghĩ hơn]
[Buổi sáng cuối cùng ở tòa nhà C]
"Unnie?"
Một giờ sau, Juyeon bước vào phòng ngủ của Luda, nhưng Luda không có ở đó.
Khi Juyeon đi xuống lầu, cô nhìn thấy Luda vừa chạy về từ bên ngoài.
"Đồ heo lười."
Đây là những gì Luda đã nói với chính mình khi lên lầu, nhưng Juyeon đã nghe thấy rõ ràng.
[Phụ đề: Buổi sáng Lee Luda đi đánh thức Son Juyeon, thấy cô ấy ngủ ngon nên không gọi dậy nữa]
——
Ở phía bên kia của tòa nhà A, Sojung đang thu dọn hành lý.
Cô sẽ bay về Seoul tối nay. Cô đã rời công ty được vài ngày và tất cả những ngày nghỉ đặc biệt của cô đều đã hết. Cô sẽ sớm trở lại văn phòng của mình và mọi thứ ở đây có thể giống như một chuyến đi hơn.
Soobin bưng ra hai tách cà phê. Cô ngồi trên giường Sojung, nhìn cô ấy đi tới đi lui thu dọn đồ đạc.
"Chị lo lắng thế hả?"
"Hôm kia chị được yêu cầu quay về, chị đã trì hoãn mấy ngày rồi."
"Khi em xem chương trình này, chị và Luda là người bận rộn nhất. Chị luôn phải làm việc."
"Chị cũng cần phải sống sót mà."
"Vậy em sẽ nuôi chị."
Trò đùa của Soobin khiến trái tim Sojung thắt lại.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, Soobin lập tức mỉm cười nói rằng đây chỉ là lời nhận xét bình thường, sẽ quá uổng phí nếu giữ một tài năng kỹ thuật như Sojung ở mãi trong nhà.
Một nụ cười thất vọng nhưng không thô lỗ xuất hiện trên môi Sojung.
Không nên có sự mong đợi.
[Tòa nhà B]
Hyunjung và Dawon ngồi trên ghế dài cạnh bể bơi. Cô nhìn hồ bơi trước mặt rồi nói:
"Chúng ta đã sống ở đây bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa tận hưởng được."
"Sau khi kết thúc chị cũng chưa thử sao."
"Chị chưa hề chạm vào bể bơi, chị cũng không biết bơi."
Sau đó Hyunjung cởi tất theo chỉ dẫn của Dawon và Yookyung, cô ngồi ở mép hồ bơi, duỗi chân xuống hồ, để sóng nước vuốt ve mắt cá chân.
"Mọi người, chúng ta có muốn chụp ảnh không!" Dawon nói: "Dù thế nào đi nữa, hôm nay là ngày cuối cùng rồi đấy. Jiyeon unnie đâu rồi, bốn người chúng ta có thể cùng nhau chụp ảnh."
Jiyeon đang trang điểm và thay quần áo. Cô mở cửa sổ và có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người ở tầng dưới. Vì vậy tốc độ đã được tăng lên.
"1, 2, 3 ~"
Bốn người tụ tập quanh hồ bơi và chụp ảnh nhóm.
Sau đó, Yookyung cầm máy ảnh chụp từng người một. Dawon muốn nói rằng cô ấy đứng bên cạnh Hyunjung như chị em ruột nhưng lại vấp phải sự phủ nhận nhanh chóng của Yookyung.
"Em không muốn làm em gái cô ấy! Nói không chừng là bạn gái của cô ấy thì sao."
Jiyeon đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn liếc nhìn họ như đang nhìn bọn trẻ chơi đùa, Jiyeon không nghĩ như vậy, rồi tiếp tục ăn sandwich do Hyunjung làm.
Lúc này mọi người đều nhận được một tin nhắn mới từ tổ chương trình.
[Bây giờ, hãy thổ lộ tình cảm của bạn lần cuối]
——
Hyunjung rời khỏi tòa nhà B. Cô lên xe và bật điện thoại để xác nhận lại thông tin.
【Thông tin】
[Người muốn tỏ tình với bạn đang đợi bạn ở địa chỉ sau, vui lòng di chuyển đến nơi này để trả lời lời tỏ tình của cô ấy]
-Trường quay-
MC Yeonjung: Ah ~ Đây là cách mọi người gặp nhau.
MC Yeoreum: Họ không biết ai đang tỏ tình với mình nhưng tất cả đều sẽ gặp nhau.
MC Dayoung: Dù không tính đến việc trở thành một cặp nhưng trước tiên chúng ta phải gặp nhau và bày tỏ tình cảm trước đã.
MC Yeonjung: Gặp nhau là đúng rồi. Đây chính là lễ nghi tôn trọng nhất đối với việc tỏ tình của đối phương.
"Ai đang đợi Kim Hyunjung ở nơi khác?"
Nơi đó cách biệt thự không xa, Hyunjung đi lên con đường núi quanh co, nhìn thấy một quán cà phê.
【Lựa chọn cuối cùng】
[Lim Yookyung đã chọn -- Kim Hyunjung】
Lim Yookyung: Tôi không muốn trở thành "em gái" của chị ấy và muốn biết câu trả lời của chị ấy.
——
"Hi, nắng chói quá phải không, unnie."
Quán cà phê đã được đặt trước, toàn bộ không gian của quán đều được ánh mặt trời chiếu sáng, trên bàn chỉ có Yookyung và một túi quà màu cam.
"Em đã chuẩn bị quà cho chị à?"
Yookyung vốn muốn trêu chọc một lần, nhưng Hyunjung lập tức phát hiện ra.
"Xin lỗi nhé unnie, đây là kem dưỡng da tay em mới mua ở cửa hàng, không phải quà tỏ tình đâu."
Hai người đang ngồi trong quán cà phê hướng mặt trời.
"Không có ai khác mà em muốn quen biết ngoại trừ chị. Thay vì những lời tỏ tình tuyệt vời, em hy vọng rằng chị sẽ thoải mái và dễ chịu khi đến gặp em ngày hôm nay. Em biết rằng xác suất hẹn hò với chị là rất nhỏ. Nhưng bây giờ chúng ta lại gặp nhau một mình, em vẫn muốn biết chị nghĩ gì."
"Suy nghĩ của chị..."
Hyunjung không biết nên nói cái gì. Người mà cô đoán trên đường tới đây chính là Yookyung, không phải vì cô thích cô ấy mà là vì như Yookyung đã nói, trong số những người hiện tại, Hyunjung ít thấy có lỗi với cô ấy nhất và cũng thấy thoải mái nhất. Ví dụ, nếu bây giờ người đối mặt với cô là Soobin, Hyunjung sẽ căng thẳng và không thể nói được.
"Unnie, đừng nặng lòng. Em có một người bạn có tính cách rất giống chị, nhưng em không thể xác nhận tình cảm của mình với cô ấy, cho đến khi gặp chị sau khi đến chương trình."
"Chờ một chút, Yookyung, hôm nay em định tỏ tình với cô ấy à?"
"Em chỉ sợ chị xấu hổ và chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện được, cho nên em tìm một cái cớ thôi."
[Về lời tỏ tình của Lim Yookyung, sự lựa chọn của Kim Hyunjung là]
"Câu trả lời của chị là tình cảm của chị đối với em cho đến nay vẫn không thay đổi. Hôm nay chị đã có một người muốn tỏ tình."
"Đó là ai? Có phải là người em nghĩ đến không?"
"Đó là Jiyeon."
(Bão comment: Ahhhhhhhhhhhhhhh ~)
(MC lồng tiếng: Công khai ngay bây giờ luôn hả? Có vẻ như họ đã quyết định thật rồi.)
(MC lồng tiếng: Chương trình không để lại chút hồi hộp nào à? Trực tiếp thế ~)
"Trái tim của chị đã thay đổi và chị đang tiến gần hơn đến X."
"Thực sự không có gì thay đổi."
(MC lồng tiếng: Sao hôm nay Hyunjung đột nhiên trở nên thẳng thắn như vậy.)
"Dù là trong quá khứ hay từ trước đến nay, chị vẫn luôn quan tâm đến cô ấy. Có thể trước đây chị đã muốn khép kín bản thân, nhưng hôm nay chị không muốn làm điều đó. Thực sự mà nói, từ nay về sau và cả sau này, Jiyeon là người chị muốn dành thời gian để được ở bên nhiều nhất. Cho nên..."
Lim Yookyung: Thực ra tôi hiểu suy nghĩ của chị ấy như thế nào. Nó có thể được nhìn ra từ Truth Game. (Bị từ chối) cũng không bất ngờ.
Q: Tại sao bạn lại thú nhận tình yêu của mình mặc dù chuyện vẫn vậy?
Lim Yookyung: Tôi nhớ cuốn sách cung hoàng đạo tôi cho Luda unnie mượn có nói rằng hôm nay vận may của tôi rất tốt. Ở đó có dòng chữ "Đã đến lúc đính hôn" và lúc đó vẫn còn chút hy vọng. (Cười) Nhưng tôi không hề nản lòng, dù sao chúng tôi cũng chỉ mới quen nhau chưa đầy một tuần. Tôi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc chân thành của mình.
[Lời tỏ tình đầu tiên, lời từ chối đầu tiên, Lim Yookyung]
-Trường quay-
MC Yeoreum: Dù mới đến đây không lâu nhưng vẫn có rất nhiều khán giả thích Yookyung lắm đấy.
MC Dayoung: Tôi biết sẽ không có kết quả mà. Nhưng khung cảnh của Yookyung và Hyunjung ở Seoul cũng đã ăn sâu vào lòng người xem khi đó, có nhiều bình luận cho rằng họ sẽ ở bên nhau.
MC Yeonjung: Đúng vậy. Tính cách của Yookyung cũng rất thú vị.
MC Dayoung: Nhân tiện, gần đây tôi nhận được rất nhiều câu hỏi về việc kết thúc mối quan hệ trong chương trình. Bây giờ một số người đang gửi tin nhắn cho tôi, "Này, tập mới đã quay chưa? Hyunjung và Jiyeon quay lại với nhau phải không? Sojung đi cùng ai vậy?" Có quá nhiều tin nhắn như vậy lắm.
MC Yeonjung: Bây giờ tôi cũng rất lo lắng. Nếu tôi biết trước câu trả lời, tôi có thể bán thông tin đó để lấy tiền không? 10.000won cho một tin nhắn, không biết có ai mua không.
MC Yeoreum: Này, nếu đã từ chối Yookyung, sự lựa chọn của Hyunjung ngày hôm nay sẽ được công khai trước phải không?
——
[Kim Hyunjung đang lái xe đi đâu đó]
[Cô ấy sẽ đi gặp người mình đã chọn]
【Lựa chọn cuối cùng】
[Kim Hyunjung đã chọn -- Kim Jiyeon]
(MC Yeonjung: Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!)
(MC Dayoung: Nếu chỉ xem mấy số đầu thì khó có thể tưởng tượng Hyunjung sẽ đưa ra lựa chọn này.)
(MC Yeonjung: Woo woo woo woo woo ~)
Q: Bạn nghĩ gì về cảm xúc của Kim Jiyeon bây giờ?
Kim Hyunjung: Tôi không biết. Nhưng tâm trí tôi hoàn toàn tỉnh táo. Không phải là tôi không biết tâm trạng của Jiyeon sẽ thay đổi như thế nào. Tôi rất hồi hộp và lo lắng. Tôi không biết em ấy sẽ đưa ra lựa chọn gì.
[Phụ đề: Ở nơi khác, một chiếc xe khác đang chạy về phía mặt trời]
Chiếc xe mui trần màu đỏ rực này là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy nó trong chương trình. Chủ xe đeo kính râm, mái tóc dài gợn sóng tung bay trong gió. Cô lái xe đến trạm xe buýt bên bờ biển.
Sojung đã đợi một lúc ở trạm xe buýt. Nhìn thấy phía xa có một chiếc ô tô đang bật đèn nhảy đôi, cô ngồi thẳng dậy muốn vẫy tay về phía đó. Nhưng cuối cùng cô vẫn dè dặt đợi chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt.
"Hey Soobin."
"Hey."
"Chiếc xe này ngầu quá."
"Chọn chiếc đắt nhất và lên xe nào."
【Lựa chọn cuối cùng】
[Park Soobin đã chọn -- Chu Sojung]
-Trường quay-
MC Dayoung: Hả?!!! Chờ một chút, chờ một chút mọi người ơi. Lựa chọn hôm nay tuy có chút đoán được nhưng cũng rất bất ngờ đấy mọi người ơi!!!!!! Mình hơi luyên thuyên nhưng ai hiểu thì hiểu đi nhé!!
MC Yeonjung: Hôm nay họ không quan tâm đến bất cứ điều gì, chuyện đó thực sự đơn giản vậy sao?
Park Soobin: Ban đầu Sojung hoàn toàn bị loại trừ. Có lẽ lúc đó tôi vẫn còn ghét chị ấy một chút. Dù đã hai ba năm rồi, nhưng khi quay lại thời điểm chị ấy không chọn tôi và rời đi, tôi không biết mình đã chôn vùi những vết sẹo mà tôi tưởng mình đã phải chịu đựng khi còn trẻ đến mức nào.
Nhưng tôi đã có nhiều cuộc trò chuyện với chị ấy ở đây. Cảm giác ghét chị ấy và trốn tránh chị ấy đang dần biến mất. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất hài lòng khi tất cả chúng tôi đều khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc. Chị ấy đã trở nên hấp dẫn hơn trước rất nhiều kể từ khi tự lập. Nhưng chị ấy vẫn là con người như xưa.
[Camera quay lại Tòa nhà A]
Sau "buổi hẹn hò bí mật" tối qua và trở về nhà, Soobin trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Sojung lại dọn dẹp phòng khách và bếp, phân loại nguyên liệu cháy, rồi âm thầm ném vào thùng rác vào buổi sáng.
[Mỗi buổi sáng]
Sojung sẽ gõ cửa phòng ngủ của Soobin ba lần:
"Hôm nay ăn burritos, món mà tối qua em bảo muốn ăn đấy."
"Hôm nay chúng ta ăn cơm nhé ~"
"Hôm nay chị làm sandwich cà chua và trứng. Chị cũng làm thịt bò và đặt những lát phô mai lên trên. Siêu ngon. Mau dậy đi."
"Hôm nay có mua đồ ăn và cà phê đen này, dậy nào."
Park Soobin: Chị ấy không làm điều này chỉ vì chị ấy đang tham gia chương trình. Chị ấy đã làm điều này khi chúng tôi đang hẹn hò. Chị ấy quan tâm đến tôi. Tôi chọn chị ấy lần này vì tôi muốn bày tỏ rằng tôi yêu mến chị ấy, biết ơn chị ấy và cảm thấy có lỗi với chị ấy đến nhường nào. Ở đây không có ai tốt với tôi hơn chị ấy. Nếu chị ấy chọn Jiyeon unnie, tôi muốn nhìn chị ấy rời đi. Dù là bạn bè nhưng chúng tôi đã buông bỏ quá khứ ở đây, và chị ấy sẽ là người mà tôi trân trọng và yêu thương. Nhưng nếu chị ấy cũng chọn tôi...
——
"Chị không ngờ hôm nay em sẽ chọn chị đúng không?"
"Chị có kỳ vọng, Soobin." Sojung nghiêm túc nói.
"Thành thật mà nói, em chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về những gì mình có thể có được ở đây. Bây giờ em đã đến đảo Jeju, mối quan hệ hiện tại của chúng ta cũng không tệ."
[Camera quay lại cảnh tối qua, trước khi Park Soobin lên lầu ngủ]
"Sojung, nếu ngày mai em thật sự chọn chị, chị cũng đừng ngạc nhiên, em không biết nên chọn ai."
Buổi tối, Sojung một mình dọn dẹp đống bừa bộn do Soobin để lại trong bếp, vừa lén rửa bát vừa rơi nước mắt.
Không ai biết về điều này.
-Trường quay-
MC Yeonjung: Ôi. Sojung vẫn đặt kỳ vọng vào Soobin, đúng như cô ấy đã nói.
——
Lúc này Soobin nhận được tin nhắn từ tổ chương trình.
【Thông tin】
[Có ai đó muốn tỏ tình với X của bạn, vui lòng chở X của bạn đến địa chỉ sau. Trong thời gian bạn ở bên X, bạn cũng có thể giữ lại X của mình]
[Nếu X rời khỏi xe của bạn, điều đó có nghĩa là bạn bị từ chối. Nếu X không xuống xe nghĩa là cô ấy đã chọn bạn]
"Gì thế? Em nhận được tin nhắn gì thế?"
"Ah ~ Thì ra hôm nay là như thế này." Soobin tiêu hóa xong hai tin tức sau, rồi khởi động lại xe.
"Ngồi yên nhé, chuẩn bị đi thôi."
"Chị biết em hiếm khi tự lái xe, em vẫn quen chứ?"
"Đừng lo, em sẽ lái xe an toàn." Soobin nhìn Sojung và nói: "Chị có muốn thử chế độ thể thao của chiếc xe này không?"
Chiếc xe lại khởi động do Soobin cầm lái.
Màu đỏ giống như đám mây đỏ rực, trông đặc biệt lộng lẫy chạy giữa trời và biển xanh.
[Cách tiễn Chu Sojung đi đã cho Park Soobin một thời gian ngắn]
"Đừng cảm thấy áp lực, Chu Sojung."
"Làm sao có thể có áp lực ~ Cho dù em chỉ muốn đuổi chị đi, thì đối với chị hôm nay ít nhất em cũng đã chọn chị."
"Gần đây chị và Jiyeon thế nào rồi?"
"Cũng khá tốt. Trong lòng chị, nếu muốn so sánh với em thì chỉ có Jiyeon mới là người duy nhất."
"Này, vậy thì em cũng không thể so sánh được với nữ diễn viên Kim Jiyeon. Cô ấy xinh đẹp, thông minh và rất có năng lực."
"Chị nhớ lần đầu tiên chị đi mua hải sản với cô ấy. Ở đó giống như một chợ hải sản. Khi chị đang ăn với cô ấy, tay chị cứ run, run, run ~ Thế đấy."
"Tay run rẩy?"
"Ừm, để không cho Jiyeon nhìn thấy, chị đã nắm tay lại."
"Có phải vì cô ấy rất đặc biệt nên chị bị thu hút bởi cô ấy không? Chị thích cô ấy đến vậy hả?"
"Lúc đó chị không thể nói là mình có thích cô ấy hay không, nhưng chị bị khí chất đè nén thôi. Khí chất của Jiyeon rất mạnh, đã gần ba tuần rồi, khi nhìn thấy cô ấy chị vẫn thấy lo lắng. Đó là sự thật, chị chưa nói với ai cả."
"Có lẽ trái tim chị lúc đó đã rung động."
"Chị không nghĩ vậy. Chị đã nhìn vào mắt em rất nhiều khi mới chuyển đến."
Sojung muốn biết phản ứng của Soobin, nhưng không có gì. Soobin liền hỏi:
"Vậy Jiyeon unnie bây giờ là sự lựa chọn 100% của chị?"
Sojung lần này im lặng, không trả lời.
"Sao chị không nói?"
"99,9%, chị đã chọn cô ấy."
"Vẫn còn 0,1 phần trăm."
"Luyến tiếc... X của chị?"
Lúc này cuộc trò chuyện đã bị gián đoạn bởi giọng nói điều hướng. Nhắc nhở họ rằng họ đã đến nơi.
Xe của Soobin đậu trước một cửa hàng. Qua cửa sổ, có thể thấy người phụ nữ sắp thổ lộ tình yêu với Sojung.
【Lựa chọn cuối cùng】
[Nam Dawon đã chọn -- Chu Sojung]
-Trường quay-
MC Yeoreum: Ah ~ Là Dawon.
MC Yeonjung: 100% sẽ chọn Sojung, cô ấy thực sự đã làm vậy.
——
[Phụ đề: Đồng thời Park Soobin cũng thấy được Nam Dawon]
Soobin ngồi ở ghế lái thở phào nhẹ nhõm.
(Bão comment: Tôi biết tại sao cô ấy thở phào nhẹ nhõm.)
[Đã đến lúc Chu Sojung phải đưa ra lựa chọn]
[Cô ấy nên chọn Nam Dawon hay Park Soobin?]
[Chọn Nam Dawon và cô ấy sẽ rời khỏi xe của Park Soobin]
[Chọn Park Soobin và cô ấy sẽ ở yên trong xe]
Park Soobin: Tôi luôn nghĩ mình chở chị ấy đi gặp Jiyeon nhưng không ngờ đó chỉ là tưởng tượng của tôi.
Chu Sojung: Tôi có câu trả lời trong lòng.
Nam Dawon: Tôi nghĩ mình sẽ không lo lắng đâu. Chắc tôi biết Sojung unnie sẽ chọn ai. Nhưng khi nhìn thấy Soobin unnie chở chị ấy đến đó, nhìn cửa xe đóng kín, tôi vẫn rất lo lắng.
Park Soobin: Tôi có thể đoán trước Sojung sẽ không rời đi nhưng tôi cảm thấy rất phức tạp. Một lần nữa, hiện tại có rất nhiều phụ nữ thích Sojung.
——
Vì Sojung chưa bao giờ rời khỏi xe nên tổ chương trình đã gửi tin nhắn cho cả Soobin và Dawon.
[Nội dung thông tin mà Nam Dawon nhận được]
[Đây là số điện thoại của Chu Sojung, nếu muốn tỏ tình bạn cũng có thể gọi trực tiếp vào số này]
[Nội dung thông tin mà Park Soobin nhận được]
[Nếu X của bạn nhận được cuộc gọi tỏ tình, cô ấy sẽ ngay lập tức đưa ra lựa chọn qua điện thoại]
Đây là "tối hậu thư" và ba người không được phép trì hoãn vô thời hạn.
"Lần này em nhận được tin nhắn gì?" Sojung hỏi Soobin, từ khi lên xe cũng không nhận được tin nhắn nào của tổ chương trình, chỉ có thể dựa vào Soobin để tìm hiểu.
"Nếu X của bạn nhận được cuộc gọi tỏ tình, cô ấy sẽ ngay lập tức đưa ra lựa chọn qua điện thoại. Nếu X của bạn xuống xe, nghĩa là cô ấy đã chọn người mới và hai người sẽ chia tay ngay tại đây."
Điều này làm cô nhớ đến hai vòng tròn mà Sojung đã vẽ trên bãi biển vào lúc hoàng hôn ngày đó.
Chọn một trong hai phương án, một trong số đó là chia tay với Sojung.
Không biết có phải vì cảnh tượng xúc động hay không mà sau khi Soobin đọc xong dòng chữ "Hai người sẽ chia tay ngay tại đây", mắt cô hơi đỏ lên.
"Nếu X của bạn quyết định không ra khỏi xe, hãy rời đi."
Sau khi Soobin đọc xong tin nhắn, cô cố gắng hết sức nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh cho Sojung phát hiện ra mình đang bị xúc động.
"Xin chào, Sojung unnie?"
"Chà, Dawon, là em à."
[Phụ đề: Chu Sojung nhận được cuộc gọi từ Nam Dawon]
"Em đã được chị chăm sóc từ khi còn ở Hannam-dong. Sau khi đến đảo Jeju, em càng yêu thích chị hơn." - Dawon.
[Rất vui được gặp em, hãy hòa hợp thật tốt trong tương lai nhé] Ở nhà chung Hannam-dong, Sojung lo lắng rằng thành viên mới sẽ không nhận được tin nhắn nên cô ấy đã chủ động truyền đạt tình bạn của mình, điều này khiến Dawon thấy ấm lòng vào lần đó.
Khả năng cách âm của điện thoại không tốt lắm, Soobin cũng có thể nghe được một số âm thanh trong loa nghe. Cô cố gắng tập trung vào những chú chim biển đang bay ở phía chân trời nhưng không thành công.
"Thật tốt nếu chúng ta có thể tiếp tục giữ liên lạc. Em có suy nghĩ này nên em muốn tỏ tình với Sojung unnie. Hôm nay em sẽ 100% chọn unnie. Em đã nói điều đó ngày hôm qua."
"Cảm ơn em đã chọn chị, Dawon."
"Em không thích chơi trò mập mờ nên khi biết mình có tình cảm với chị, em sẽ cố gắng bày tỏ trực tiếp. Nếu chị chọn em, chuyến đi đến đảo Jeju của em sẽ càng khó quên hơn."
Dawon cố tình ngồi quay lưng lại với họ. Cô không để ý xem hai người trong xe có tương tác với nhau không. Vì vậy, cô sẽ không nhìn thấy Soobin đóng mui xe mui trần với lý do gió biển quá lạnh. Toàn bộ tầm nhìn của Sojung đã bị chặn lại.
Cùng lúc đó, giọng nói của Sojung vang lên từ loa điện thoại.
"Xin lỗi Dawon, bây giờ chị không thể rời xe của Soobin được."
Cô vừa dứt lời, nóc xe của Soobin đóng hẳn lại, nhốt hai người trong một không gian kín.
[Chu Sojung từ chối lời tỏ tình của Nam Dawon]
Nam Dawon: Không hối hận. Trong lòng tôi đã biết về sự lựa chọn của Sojung unnie. Nhưng nếu hôm nay không nói ra, nếu không thử một lần thì tôi sẽ hối hận. Tôi đã có được rất nhiều kỉ niệm đẹp với chị ấy sau khi đến đảo Jeju và tôi không sẽ hề hối tiếc.
-Trường quay-
MC Yeonjung: Thời gian dành cho Dawon và Yookyung quá ngắn.
MC Yeoreum: Đến muộn còn phải nhìn vào mắt người khác để suy đoán, họ có thể không thể bày tỏ tốt được.
MC Dayoung: Nhìn họ lần lượt bị từ chối, dù đã đoán trước nhưng tôi vẫn thấy xót xa.
MC Yeoreum: Mọi người rất dễ bị cuốn vào nhiều tình huống khác nhau. Nếu từng trải qua những chuyện tỏ tình thế này, bạn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi khi xem cảnh tượng này.
MC Yeonjung: Có vẻ như tôi cũng đang bị từ chối này. Ôi ôi.
——
Dù Sojung từ chối lời tỏ tình của Dawon nhưng xe của Soobin vẫn phải tiến về phía trước. Chờ đợi Sojung ở phía trước là một "điểm dừng khác" mà cô ấy cần "chuyển tàu".
[Tin nhắn Park Soobin nhận được liên tục]
[Hãy đưa X của bạn đến nơi sau, vẫn có người muốn tỏ tình với X của bạn]
[Trong lần cuối cùng bạn ở cùng với X, bạn cũng có thể giữ lại X của mình. Nếu X rời khỏi xe của bạn, điều đó có nghĩa là bạn bị từ chối. Nếu X không xuống xe nghĩa là cuối cùng cô ấy đã chọn bạn]
-Trường quay-
MC Yeoreum: Wow ~ Cái này thật chí mạng. Soobin phải đưa Sojung đi thêm một lần nữa à?
MC Yeonjung: Sojung rất có sức hấp dẫn đấy, Jiyeon bị thu hút, Dawon cũng vậy, Soobin cũng vậy, và Yookyung cũng khen ngợi Sojung rất nhiều. Cảm giác khủng hoảng hiện tại của Soobin hẳn là đạt đến cực độ.
MC Dayoung: Dù không còn tình cảm nhưng tôi cũng sẽ suy sụp nếu phải chở X của mình đi gặp hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác. Soobin à ~ Bạn có thể lắng nghe lại trái tim mình trên hành trình này một lần nữa và xem liệu đó có thực sự chỉ là "Em không biết chọn ai nên em chọn chị" hay không nhé.
MC Yeoreum: Ông trời cũng đang ban cho họ cơ hội, trì hoãn thời gian chia ly và liên tục cho cơ hội.
——
[Chiếc xe màu xám bạc đang lao tới địa điểm đã hẹn trước với tốc độ cao]
【Lựa chọn cuối cùng】
[Kim Hyunjung đã chọn -- Kim Jiyeon]
Hoàng hôn dần buông xuống nhưng bầu trời vẫn sáng. Nhớ lại cái đêm lần đầu tiên đến đảo Jeju, Hyunjung đã than thở rằng ban ngày trôi qua quá nhanh khiến cô và Jiyeon không thể ngắm hoàng hôn. Và hôm nay, cô tình cờ nhìn thấy cảnh hoàng hôn trên đường đón Jiyeon.
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Jiyeon đang ở trạm cách đó ba trăm mét. Cô ấy còn chưa phát hiện ra Hyunjung, Hyunjung có thể từ xa quan sát cô ấy, cho đến khi ánh sáng đỏ mờ đi, mắt cô ươn ướt.
Một phút sau, xe dừng lại trước mặt Jiyeon, nhưng Jiyeon vẫn không vội lên xe.
Kim Jiyeon: Sojung là người luôn mang đến cho tôi sự an tâm. Khi đứng trước sự lựa chọn cuối cùng, tôi luôn coi thời điểm này là sự nhẹ nhõm và cho rằng đó là một vấn đề đặc biệt đơn giản. Tôi tưởng trái tim mình đã được quyết định rồi. Nhưng mấy ngày nay, tôi luôn bị Hyunjung unnie làm rung động.
[Phụ đề: Không cách nào tránh khỏi ánh mắt của Kim Hyunjung khi nhìn thấy cô ấy]
Kim Jiyeon: Khi đến đảo Jeju để hẹn hò với chị ấy, tôi đến với cảm giác muốn "dọn dẹp". Nhưng sau khi hẹn hò, niềm tin ban đầu đã bị Hyunjung unnie lung lay. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nhận được tin nhắn chị ấy đang lái xe về phía mình. Có niềm vui và sự mong đợi nhưng cũng có nỗi sợ bị mắc kẹt trong xe, và không thể thoát ra được. Tôi sợ mình sẽ không thể lựa chọn và tôi sợ mình sẽ đưa ra quyết định sai lầm. Vô cùng bối rối.
——
Hyunjung giúp Jiyeon mở cửa xe từ bên trong.
"Vào thôi."
Hyunjung đã nói câu này với Jiyeon không dưới vài lần trong chương trình nhưng hôm nay nó có ý nghĩa hơn mọi khi.
Nhìn thấy Jiyeon do dự, Hyunjung xuống xe.
[Phụ đề: Trong lúc sự bối rối còn đang kéo dài, người phụ nữ đi về phía Jiyeon]
"Em không ngờ rằng chị sẽ đến đón em à?"
"Không phải." Jiyeon cầm một túi quà, hình như là quà cho ai đó. Hyunjung trong giây lát tự hỏi liệu đó có phải là dành cho Sojung hay không.
Cô nhớ ngày cả hai rời Seoul và đến đảo Jeju, Jiyeon cũng mang theo một túi quà. Món quà đó đã được trao cho Sojung.
Hyunjung cảm thấy cay đắng, nhưng cô vẫn chủ động nói: "Có cần chị cầm cho em không?" Giống như lần đó ở Hannam-dong.
"Không sao đâu, em tự cầm được."
Sau khi lên xe, Jiyeon đặt chiếc túi ở ghế sau.
"Đó là cái gì vậy?" Hyunjung cũng lên xe.
"Tặng cho chị đấy."
"Cho chị?"
"Chị ngạc nhiên không?"
Sau khi Jiyeon ngồi xuống, cô nhìn thấy một chiếc túi giấy màu cam trong xe của Hyunjung, trong đó có một loại kem dưỡng da tay được đóng gói đẹp mắt.
"Ai tặng vậy? Quà sao?"
"Được rồi, em chỉ đùa thôi. Thực ra kem dưỡng da này là dành cho chị, unnie." - Yookyung.
"... Ừm."
"Chị vừa gặp ai vậy?"
"Yookyung."
"Ồ..."
Sau khi Jiyeon thắt dây an toàn, điện thoại của Hyunjung nhận được tin nhắn từ tổ chương trình yêu cầu cô chở Jiyeon đi gặp người khác.
【Thông tin】
[X của bạn sắp tỏ tình ở nơi sau, hãy đưa cô ấy đến đó. Trong thời gian bạn ở bên X, bạn cũng có thể giữ lại X của mình]
[Nếu X rời khỏi xe của bạn, điều đó có nghĩa là bạn bị từ chối. Nếu X không xuống xe nghĩa là cô ấy đã chọn bạn]
[Kim Jiyeon đã chọn -- Chu Sojung]
Kim Hyunjung: Từ lúc tôi cảm thấy bị thuyết phục, tôi đã không muốn nhìn lại. Không muốn để lại bất kỳ sự hối tiếc nào. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi muốn truyền đạt cảm xúc của mình đến Jiyeon lần cuối. Nếu có thể, tôi rất muốn được bắt đầu lại.
——
"Giờ chúng ta đi nhé?"
"Unnie, chị không nói gì để giữ lấy em sao? Như là 'Có rất nhiều điều chị muốn làm với em', 'Chị muốn cùng em vẽ nên tương lai của chúng ta' và những lời sến sẩm như vậy."
"Nếu chị nói điều này, em sẽ quay lại với chị chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Hyunjung, Jiyeon vẫn im lặng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe dưới ánh hoàng hôn, nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
"Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta đến đảo Jeju không? Chúng ta đã về muộn."
"Unnie, tại sao, đột nhiên vào phút cuối..."
"Đây không phải là trạng thái lý tưởng (đối với tất cả chúng ta) sao?" Hyunjung nói với một nụ cười gượng gạo.
(Bão comment: Trong nội dung kịch bản của Jiyeon, mục đích của cô ấy là làm cho Hyunjung mềm lòng và giành lại mình. Cuối cùng, Jiyeon sẽ buông bỏ được mối quan hệ tan vỡ và rời khỏi cô ấy, đó là điều thuận lợi nhất và kết thúc đơn giản nhất.)
(Bão comment: Hyunjung chắc chắn không muốn làm điều đó, vì nó sẽ chỉ thu hút những bình luận tiêu cực về Hyunjung trên Internet. Nhưng Hyunjung vẫn làm điều đó sau khi biết kế hoạch của Jiyeon. Cô ấy đã chọn Jiyeon vào giây phút cuối cùng.)
"Em vẫn chưa hỏi chị buổi hẹn hò với Luda ngày hôm qua thế nào?"
"Hôm qua? Bọn chị..."
"Unnie, từ cả trái tim, giọng nói và biểu cảm của chị, chị sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên Luda."
Hyunjung không trả lời những lời trống rỗng của Jiyeon và tự nói với chính mình.
"Sau này chúng ta có thêm một ngày nữa để cùng nhau ngắm hoàng hôn không?"
[Phụ đề: Vào buổi sáng ghi hình chương trình, công ty quản lý của Kim Hyunjung đã đệ đơn kiện về việc theo dõi và quay lén bất hợp pháp ở đảo Jeju ngày hôm qua cùng với những tin đồn thất thiệt, đồng thời xác nhận rằng Kim Hyunjung sẽ về Seoul sau đợt quay cuối cùng, cũng như xác nhận tin tức cô ấy đã tham gia chương trình Transit Love]
"Có lẽ không còn nữa, Jiyeon à. Nhưng ở đây rất đẹp."
[Phụ đề: Ngày đầu tiên trở về nhà ở đảo Jeju đã là buổi tối. Kim Hyunjung nói trong xe: "Nếu nơi này có thời gian nắng dài hơn thì tốt rồi. Biển bên kia hẳn là rất đẹp."
"Lần này đã muộn rồi, bằng không chị đã có thể nhìn thấy sớm hơn rồi."]
Cũng chính là ở ghế phụ, người phụ nữ ngồi chỗ này ngày đó mong muốn được quay lại với Hyunjung. Và bây giờ...
Lần này Hyunjung tới đây cùng thời điểm hoàng hôn đang diễn ra. Ánh hoàng hôn ở phía bên kia đẹp đến lạ lùng.
"Chị biết kết cục của câu chuyện rất có thể sẽ như thế nào. Nhưng chị vẫn muốn ở bên em thêm một chút nữa, Jiyeon à."
"Chị có muốn nghe nhạc không?"
"Ừm?"
"Thời gian còn rất nhiều, chúng ta ngồi một lát rồi xuất phát."
"Đây."
Hyunjung lấy tai nghe không dây trong xe ra, đưa một chiếc cho Jiyeon, chiếc còn lại đeo vào tai mình. Tai nghe đang phát một bài hát tiếng Anh mà Jiyeon mới chia sẻ trên SNS.
Nghe cùng một bài hát và ngắm hoàng hôn, tất cả những điều này thật thoải mái và đẹp đẽ nhưng lại khiến người ta muốn khóc. Jiyeon rất hối hận về đề nghị này, vì nó vẫn không thể xoa dịu được lòng người. Cô khịt mũi, gượng cười nhìn Hyunjung.
"Đúng rồi, sau này chị phải thường xuyên đi công tác ở nước ngoài. Gần đây chị có học bù lớp ngoại ngữ không vậy?"
"Chà, chị đã tham gia lớp học trước khi đến chương trình này."
"Nghe nói đồ ăn ở đó sẽ rất không quen."
"Chắc chị nên mang theo thật nhiều mì gói."
Mặc dù không nghe thấy tiếng Hyunjung nức nở níu kéo Jiyeon ở lại, nhưng sự quan tâm như bình thường vẫn khiến Jiyeon không khỏi nghẹn ngào.
"Nếu nhớ nhà, chị có quay về không?"
"Có thể. Nhưng năm nay sẽ không có đủ thời gian, cơ hội quay về cũng rất ít."
[Màn đêm buông xuống, một khung cảnh đen tối bao trùm phía chân trời]
[Ánh đèn xe tiến về phía trước trong đêm tối hiu quạnh]
[Xe của Kim Hyunjung và Kim Jiyeon đã đến đích]
Hyunjung đã chọn Jiyeon, và có lý do là ít nhất cô ấy cũng nên bày tỏ với Jiyeon mong muốn được Jiyeon lựa chọn, nhưng Hyunjung dường như biết rằng Jiyeon vẫn sẽ rời đi, và cô ấy nói lời chia tay.
(Bão comment: Bởi vì nếu Jiyeon làm theo kịch bản, cô ấy sẽ không chọn Hyunjung. Trong khi Hyunjung cần bảo vệ Jiyeon, cô ấy cũng cần tính đến đội ngũ của mình đằng sau và bảo vệ chính mình, vì vậy cô ấy phải kết thúc mọi chuyện một cách đàng hoàng.)
(Bão comment: Nhưng điều này khó kiểm soát. Ngay từ khi Hyunjung thoát khỏi kịch bản quá sớm, có thể thấy rằng cô ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình đối với Jiyeon nữa. Ở những tập sau, rõ ràng hơn là Hyunjung nhận ra mình không thể buông tay Jiyeon đến mức nào. Vậy nên cái kết này giống như cô ấy đang đấu tranh với trái tim mình vậy. Buộc "chia tay" nhưng lại không muốn "chia tay".)
"Những gì chị làm còn chưa đủ tốt. Như là, cách chị giải quyết cuộc cãi vã chưa đủ chín chắn và còn mang tính chủ nghĩa cá nhân."
"Em chưa bao giờ trách chị, Kim Hyunjung."
Xe tới nơi, nhạc đã dừng, không ai nhắc đến, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
"Em cũng không đủ tốt, nhưng chị tha thứ cho em vì em còn trẻ, cho nên lúc này chị chỉ biết mình còn non nớt, không nhìn ra được lỗi của em ở đâu, kỳ thực bản thân em cũng biết."
——
Kim Jiyeon: Có phải vì chúng ta phải nói lời tạm biệt không? Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ nói về điều này. Trái tim tôi thấy ấm áp. Ngoài những điều tồi tệ đó, hầu hết những kỷ niệm đều tốt đẹp.
——
"Unnie, nếu sớm hơn thì sớm hơn. Sao chúng ta không bắt đầu hẹn hò lại khi chưa biết phải làm sao nhỉ?"
"Không phải mọi thứ cũng sẽ diễn ra suôn sẻ nếu như chúng ta muốn 'sớm hơn'."
"Gửi Kim Jiyeon: Chúng ta có nên bắt đầu lại không? Chị xin lỗi, chị không thể thoải mái và dễ dàng như vậy được. Chị đã nghĩ như vậy khi muốn gọi tên em."
[Phụ đề: Tin nhắn Kim Hyunjung thú nhận rằng cô ấy muốn hẹn hò lần nữa đã không được truyền tải]
"Jiyeon, hiện tại chị chỉ mong chúng ta đưa ra một lựa chọn có thể khiến chúng ta hạnh phúc. Chị đã chọn em, còn em chọn điều em muốn, em không cần phải cảm thấy có lỗi với chị."
"Em còn chưa chọn mà, sao nghe như sắp rời đi vậy?"
"Chị sẽ tôn trọng quyết định của em. Chị không muốn em luôn trông mệt mỏi. Và chị không muốn làm em khó xử."
(Để cô ấy đi, hôm nay cô đã làm đủ mọi chuyện cho cô ấy rồi. Hãy để cô ấy xuống xe, đừng chậm trễ.) - Một chiếc tai nghe khác giấu trong tai Hyunjung đang đưa ra chỉ dẫn.
(Đồng thời, Jiyeon cũng nhận được tin nhắn: Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, đừng làm chuyện khó xử, được rồi, xuống xe đi.)
Jiyeon vô thức đặt tay lên khung cửa, chưa kịp nói lời tạm biệt, cô đã nghe thấy Hyunjung nói điều gì đó khác với giọng lo lắng và run rẩy.
"Jiyeon!"
(SeolA!)
Cô nghĩ cô ấy sẽ rời đi sớm nên cô buột miệng thốt lên.
(Và tiếng gầm chói tai bên tai trái của Hyunjung mơ hồ vang lên bên ngoài.)
Giọng nói nghẹn ngào của Hyunjung giống như một cái gai đâm vào trái tim Jiyeon. Cô ngoái đầu nhìn lại. Hai người nhìn nhau không nói gì.
"Chị định nói gì với em sao?"
"Đừng để bản thân chịu ấm ức... dù đó là mối quan hệ hay công việc. Đừng để bị thiệt thòi."
Tại sao lòng mình lại thấy yếu mềm? Thật sự rất khó để chia tay bằng một nụ cười. Chỉ vì lời nói của Hyunjung, Jiyeon đã trút bỏ hết sự giả vờ mạnh mẽ, nước mắt lập tức trào ra.
"Ồ, em hiểu rồi."
"Chưa bao giờ chị không thích em. Chị xin lỗi vì ngày đó đã làm tổn thương em khi nói những lời như vậy với em. Sau này... đừng ở bên người khiến em buồn."
"Được rồi." Jiyeon muốn rời đi một cách tao nhã nhất, nên cô đã dành cả đêm để vực dậy tinh thần, nhưng cuối cùng lại nghẹn ngào, đành để nước mắt nói ra.
"Chị cũng vậy. Đừng để bị ốm." Gần như phải tốn rất nhiều công sức mới phát ra được âm thanh đó, nước mắt cũng rơi lã chã theo lời nói.
"Được."
"Trong thời gian này chị đã giảm cân đủ rồi, nhớ ăn nhé."
"À, em cũng vậy."
"Còn cái kia." Jiyeon cầm lấy chiếc hộp, đưa cho Hyunjung.
"Tặng cho chị."
"Bây giờ chị có thể mở nó ra được không?"
"Em muốn chị mở ra ngay bây giờ."
Có vẻ như Jiyeon có điều gì đó muốn bày tỏ nhưng không thể diễn đạt bằng lời nên cô ấy cần dùng vật này để truyền đạt.
Thứ có kích thước bằng lòng bàn tay này cho cảm giác quen thuộc ngoại trừ bao bì bên ngoài. Hyunjung khẽ chấn động, nỗi buồn trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Kim Hyunjung: Đó là hộp nhạc. Khi tôi mới ra mắt, tôi cùng Jiyeon ra nước ngoài và em ấy nhìn thấy một chiếc hộp nhạc trong một cửa hàng. Giá này quá đắt đối với những người mới bắt đầu đi làm. Lúc đó Jiyeon nói rằng nếu một ngày nào đó thành công, tôi hãy mua nó và tặng cho em ấy.
Kim Jiyeon: Đây cũng là một loại kỳ vọng và động viên cho tương lai. Khi chúng tôi ra mắt đã rất khó khăn và nỗ lực của chúng tôi không tương xứng với thành công. Chúng tôi đã làm việc trong hai năm nhưng chưa bao giờ nhận được tiền lương. Tôi không nhất thiết phải có nó nhưng lúc đó chị ấy cần rất nhiều động lực và tôi cũng rất tin tưởng vào mối quan hệ của chúng tôi.
Kim Hyunjung: Tôi đã đến cửa hàng đó gần một năm trước. Nhưng rốt cuộc đã nhiều năm trôi qua và chiếc hộp nhạc đã được người khác mua rồi. Hộp nhạc này chỉ có duy nhất cái đó nên tôi đi tìm gia đình đó, nhưng đó là quà của đối phương tặng cho mẹ, đồng thời cũng là kỷ niệm quý giá của ông nên ông không thể bán lại cho tôi. Tôi quay lại cửa hàng và tìm người thợ đã nghỉ hưu và nhờ ông ấy làm một chiếc tương tự. Đó chính là chiếc hộp nhạc này. Ban đầu tôi định tặng nó cho Jiyeon vào ngày sinh nhật của em ấy, nhưng tôi không ngờ rằng chúng tôi sẽ chia tay. Vì vậy tôi đã đưa nó cho em ấy dưới hình thức khác.
[Ở biệt thự Hannam-dong]
"Đây là gì?"
"Những thứ chị tìm thấy trong cốp xe chắc chắn là của em."
Jiyeon cầm chiếc hộp trên tay và lắc nó. Thứ này không nhẹ cũng không nặng, to hơn lòng bàn tay cô.
"Em không nhớ đã bỏ bất cứ thứ gì vào cốp xe của chị hết ~ Chị có nhầm không?"
Kim Hyunjung: Không thể nào em ấy không nhận ra được. Tôi nghĩ đây là thứ sẽ có ý nghĩa đặc biệt khi em ấy nhìn thấy nó, nhưng...
[Ở biệt thự Hannam-dong]
"Jiyeon, có muốn tớ cất giúp cậu không? Cất vào tủ nhé?"
"Không cần." Jiyeon nói: "Cứ để nó sang một bên đi, không quan trọng gì đâu."
[Phụ đề: Lúc đó Kim Jiyeon không mở nó ra mà coi như "không quan trọng" và để sang một bên]
Hyunjung mở ra để kiểm chứng đáp án trong lòng, đúng là hộp nhạc, nhưng Jiyeon đã thay đổi bao bì và trả lại cho cô.
Kim Hyunjung: Em ấy không muốn tôi nữa, giống như chiếc hộp nhạc này, em ấy cũng không muốn nữa.
[Bây giờ nó đã trở lại trong tay Kim Hyunjung]
Jiyeon không ngừng chú ý tới vẻ mặt của Hyunjung khi nhìn thấy nó lần nữa, cô biết Hyunjung có thể sẽ khóc, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ đau đớn và đau khổ như vậy.
"Unnie..."
Cảm giác bị từ chối mãnh liệt đến mức nước mắt như màn nước che khuất tầm nhìn của Hyunjung, nước mắt rơi xuống tạo thành vệt nước sẫm màu trên túi đóng gói. Đây là câu trả lời bất ngờ của Jiyeon dành cho cô. Đây là một nỗi đau không ngờ tới, đồng thời cũng là đòn cuối cùng giáng vào trái tim tan vỡ của Hyunjung.
"Đừng khóc nữa." Jiyeon nhìn thấy cô ấy khóc, cô cũng không nhịn được.
"Không phải là quá tàn nhẫn khi coi đây là dấu chấm hết cho chúng ta sao?"
"Nó vốn là của chị. Lúc đó em rất thích nó vì nó khiến em nhớ đến chị."
Lúc này, tin nhắn điện thoại của Jiyeon đã đến.
[Nội dung thông tin của Kim Jiyeon]
[Lựa chọn cuối cùng sẽ sớm được thực hiện]
[Nếu xuống xe, bạn chọn Chu Sojung; nếu không xuống xe và xuất phát từ đây, bạn chọn Kim Hyunjung]
"Lại có tin nhắn nữa à." Hyunjung biết bọn họ dường như không còn thời gian nữa.
"Được rồi, đây là lời nhắn từ chương trình. Đã đến lúc em phải đi rồi."
(Thời gian không còn nhiều, Jiyeon phải bay về Seoul vào buổi tối để nhận công việc mới, và sự thúc giục của người đại diện khiến cô đau đầu.)
Cô quay người nhìn cô ấy lần cuối.
Cô gái ở trước mặt cô đang ôm chiếc hộp nhạc, giống như một con búp bê bị bỏ đi.
Sao chị ấy lại buồn thế? Jiyeon nghĩ rằng Hyunjung sẽ rất ngạc nhiên, vui mừng và an ủi trong chốc lát khi cô ấy nhìn thấy nó. Thậm chí cô còn mong đợi cô ấy sẽ cầu xin mình: "Đừng rời xa chị nữa". Chỉ cần Hyunjung chịu cầu xin, cô chưa chắc sẽ rời đi.
Nhưng thay vì được xoa dịu, Hyunjung lại càng buồn bã hơn.
"Em đi đây."
"Ừm."
"Chị không nhìn em nữa à?"
Hyunjung lau nước mắt. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tham gia chương trình, cô rơi nhiều nước mắt như vậy trước máy quay.
Hyunjung nhìn đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc của Jiyeon rồi đưa tay về phía cô ấy.
Vào ngày đầu tiên đến đảo Jeju, Hyunjung cũng đã giang tay phải để "làm hòa" với Jiyeon.
"Chúng ta làm lành nhé." Hyunjung đã nói vào thời điểm đó.
Hôm nay Hyunjung cũng đưa tay phải ra. Nhưng đó không phải là những gì cô ấy nói.
"Cảm ơn Kim Jiyeon. Em phải sống một cuộc sống thật tốt đẹp, vui vẻ và hạnh phúc."
"Được rồi." Nước mắt lặng lẽ lăn trên má cô và rơi xuống mu bàn tay dang rộng của Jiyeon.
[Phụ đề: Cái nắm tay cuối cùng, lời chia tay cuối cùng]
"Chưa từng có ai tốt với em như vậy. Những năm này em rất hạnh phúc với chị."
"Chị cũng vậy, cảm ơn sự bao dung và tình yêu của em dành cho chị trong mười năm qua."
"Unnie, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt sau khi ra nước ngoài nhé."
"Được rồi."
"Lần này em thực sự phải đi rồi."
"Ừm, em đi đi."
【Lựa chọn cuối cùng】
[Kim Jiyeon đã chọn -- Chu Sojung]
-Trường quay cũng biến thành biển nước mắt-
MC Yeoreum: Jiyeon cuối cùng cũng nói: "Lần này em thực sự phải đi rồi." Vẻ mặt của cô ấy rất buồn.
MC Dayoung: Hyunjung vẫn có quyết tâm sửa chữa nhưng khi nhìn thấy món quà mình tặng được trả lại, tâm trạng của cô ấy có lẽ đã sụp đổ. Cô ấy biết điều đó là không thể nữa. Vẻ mặt của cô ấy, giọng nói của cô ấy...
MC Yeoreum: Cô ấy không muốn để Jiyeon rời đi, ugh.
MC Dayoung: Yeonjung, cậu ổn chứ?
MC Yeonjung: Tôi mong họ sẽ không phải yêu đương vất vả như vậy nữa, tôi mong cả hai có thể hạnh phúc. Nếu được, xin hãy giữ liên lạc sau khi chương trình kết thúc. Theo tôi, họ thực sự yêu nhau và có tình cảm rất sâu đậm.
——
Dù Jiyeon đã được thả xuống nhưng trước khi Sojung đến, xe của Hyunjung cũng chưa đi được bao xa. Xe cô ấy dừng lại trên đường và có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Và Jiyeon biết tất cả những điều này. Mặc dù không nhìn thấy xe của Hyunjung nhưng cô ấy cũng đang đeo tai nghe của Hyunjung. Không ai trong số họ nói ra điều này. Điện thoại của Hyunjung vẫn đang phát bài hát yêu thích của Jiyeon. Một người đang ngồi trong cửa hàng, một người đang ngồi trong ô tô, thưởng thức cùng một bản nhạc nền.
[Mười phút sau, xe của Chu Sojung và Park Soobin đã đến]
Xe của Sojung và Soobin đến muộn hơn. Thân xe màu đỏ rực của Soobin cũng rất bắt mắt dưới ánh trăng. Hyunjung từ xa nhìn thấy xe của bọn họ, nhìn chiếc xe chạy phía sau cô.
Nơi gặp mặt rất gần bến tàu, tuy không nhìn thấy biển nhưng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ. Hai chiếc ô tô từ hai hướng Bắc Nam lao tới, đỗ chéo nhau trên một làn đường bên đường.
Qua kính chiếu hậu, Hyunjung chú ý tới tình huống phía sau. Nhưng điều này không đúng quy định, không lâu sau khi xe Sojung đến nơi, xe của cô đã bị tổ chương trình lái đi đến địa điểm tiếp theo.
Jiyeon đang ngồi yên bình trong cửa hàng nghe nhạc, chợt nghe thấy tiếng nhạc bị đứt quãng, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn hậu màu đỏ trên gương cầu lồi ở góc biến mất. Lúc này cô mới chú ý tới xe của Sojung và Soobin đang đến ở phía bên kia.
——
"Jiyeon đã nhìn thấy chúng ta rồi." Soobin nói.
[Trong xe của Sojung và Soobin]
Sojung hạ cửa sổ xe xuống, cô có thể nhìn thấy Jiyeon đang ngồi đó một mình đợi cô.
-Trường quay-
MC Yeoreum: Điều này cũng rất đáng lo ngại. Đây là cặp đôi cũng được nhiều người bàn luận. Than ôi, tôi lại thấy lo lắng nữa rồi.
——
"Ah ~" Hiếm khi thấy Sojung có vẻ đau khổ.
"Em đã nói đừng có thấy nặng nề. Đó là cô gái mà chị sẽ chọn 99,9% mà."
"Nhưng Soobin, em có nhớ không? Em là người chị từng nói dù có tỏ tình mười lần cũng không bao giờ bỏ cuộc."
Cô vẫn muốn biết những câu hỏi mà cô luôn có trong đầu.
"Ngày hôm nay chị có thể hiểu được cảm xúc thực sự của em không?"
[Cuộc gặp bí mật tối qua]
"Thành thật mà nói, Sojung, em cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên chị. Sự thoải mái đó không chỉ giữa một số ít chúng ta bây giờ, mà còn giữa những người bạn và đồng nghiệp mới mà em đã liên lạc trong hai năm qua. Khi ở bên chị, em sẽ tìm thấy chính mình."
[Park Soobin cũng đã nói]
"Chị rất cảm động phải không? Hôm qua bạn gái cũ của chị lại bị chị mê hoặc đấy."
"Em nghĩ em đã có câu trả lời, nhưng em nhìn vào khuôn mặt của chị và không thể dễ dàng lựa chọn kết thúc nó."
"Hiện tại quả thật em bị chị hấp dẫn, nhưng em... không có đủ tự tin để ở bên nhau lần nữa."
Sojung ôm trán, Soobin ở bên trái và Jiyeon ở bên phải.
Jiyeon rõ ràng vừa trải qua một khoảng thời gian buồn bã. Tấm lưng của cô ấy trông rất cô đơn ngay từ đầu, và điều đó khiến mọi người cảm thấy đau khổ khi cô ấy mất đi năng lượng.
[Phụ đề: Chu Sojung sẽ đưa ra lựa chọn nào?]
"Lúc này, tổ chương trình gửi tin nhắn đến."
[Nội dung thông tin của Chu Sojung]
[Lựa chọn cuối cùng sẽ sớm được thực hiện]
[Kim Jiyeon sẽ gọi cho bạn để bày tỏ tình cảm của cô ấy với bạn. Nếu bạn xuống xe, có nghĩa là bạn đã chọn Kim Jiyeon. Nếu bạn tiếp tục rời đi, có nghĩa là bạn đã chọn Park Soobin]
"Chị có rời đi không?"
"Ừ, tổ chương trình yêu cầu chị đưa ra quyết định sau khi gọi điện cho Jiyeon."
Biết rằng đã là giây phút cuối cùng, trái tim Soobin dần thắt lại. Cô không biết mình đang căng thẳng cái gì, có lẽ cô sợ nghe thấy tiếng Sojung đóng cửa xe lại.
"Sojung, nếu chúng ta bắt đầu lại..."
Bắt đầu lại? Sojung cho rằng mình nghe nhầm và nhìn Soobin.
Lúc này, cuộc gọi của Jiyeon đã đến.
[Nội dung thông tin mà Kim Jiyeon nhận được]
[Đây là số điện thoại của Chu Sojung. Hãy gọi ngay cho cô ấy để bày tỏ cảm xúc của bạn về việc lựa chọn cô ấy]
"Hey ~"
Sojung mỉm cười khi nghe thấy giọng mũi của Jiyeon.
"Cậu đang khóc à? Giọng cậu bị sao vậy?"
"Tớ vừa chia tay người yêu cũ nên khóc một chút cũng không phải là cái tội mà."
Dường như không thể không nghe thấy âm thanh phát ra từ loa điện thoại. Hôm nay Soobin đã trải qua hai lần được lựa chọn từ Sojung, lần này cô muốn mở cửa xe bước ra ngoài, nhưng cô không nhịn được. Cô không còn cách nào khác ngoài việc mở mui xe lần nữa để hít thở chút không khí.
"Bây giờ cậu vẫn còn ở trong xe à?"
"Ừm."
"Ôi trời ơi ~ Tớ sẽ không thể chịu đựng được nếu Hyunjung unnie đang nói chuyện điện thoại bên cạnh tớ như vậy. Cậu có muốn xuống xe không?"
"Cậu đang muốn lừa tớ xuống xe à? Xuống xe tức là tớ chọn cậu."
"Ah ~ Bị phát hiện rồi." Jiyeon cuối cùng cũng nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, nhưng có thể thấy được hai người giống như đang hưởng thụ nhiều hơn.
"Cậu có biết tại sao hôm nay tớ lại chọn cậu không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì trong nửa tháng qua, cậu là người khiến tớ cười nhiều nhất, cũng là người khiến tớ cảm thấy an toàn."
"Cảm ơn cậu đã nghĩ như vậy, Jiyeon."
"Cậu rất giỏi giao tiếp. Tớ ghen tị với khả năng của cậu. Đôi khi tớ tự hỏi liệu mối quan hệ của tớ có dễ dàng hơn không nếu tớ có thể giao tiếp giống cậu hơn. Tớ cũng học được rất nhiều điều từ cậu."
"Ôi ôi ~"
Sojung dựa vào ghế, như thể cô có thể nhìn thấy vẻ mặt Jiyeon khi nói chuyện với cô ấy hàng ngày.
Chu Sojung: Chắc chắn Jiyeon lúc đó có tâm trạng không tốt. Nhưng cậu ấy vẫn cố gắng mỉm cười với tôi. Cậu ấy cần được an ủi nhưng tôi không thể quyết định ra khỏi xe ngay được. Lòng tôi run lên, cảm giác dao động rất khó chịu.
-Trường quay-
MC Dayoung: (Cười vô ích) Phải làm sao đây ~ Điên thật đấy.
MC Yeonjung: Này, nên làm gì đây? ...
——
"Cậu có thấy tấm bưu thiếp tớ đưa cho cậu ngày hôm qua không?"
[Phụ đề: Kim Jiyeon đã gặp Chu Sojung ngày hôm qua và tặng Chu Sojung một hộp bưu thiếp. Nó được Kim Jiyeon mua ở chân núi khi cô ấy hẹn hò với Kim Hyunjung ngày hôm đó]
[Kim Jiyeon để lại lời nhắn vào thời điểm đó]
"Đã xem nó trên đường tới đây rồi."
"Này này, chúng ta đã đồng ý rằng bây giờ chúng ta mới có thể mở nó ra."
"Xin lỗi, tớ đã đọc trước nội dung, sợ bỏ lỡ điều gì đó, nhưng tớ biết nếu đọc trước chắc chắn sẽ giúp tớ đưa ra lựa chọn."
"Còn (nội dung) thì sao?"
"Tớ cũng có rất nhiều điều muốn nói với cậu, cho dù cậu chưa mở ra, những gì cậu đang nghĩ cũng gần giống như những gì tớ đang nghĩ bây giờ."
"Nếu được như vậy thì tớ vui lắm."
"Tớ không ngờ cậu là người trung thành như vậy. Tớ cũng rất vui khi dành thời gian cho cậu. Chúng ta cùng nhau lướt sóng, lặn biển, lên đỉnh núi ngắm biển và vẽ tranh, cùng nhau đi mua sắm, và nếu thỉnh thoảng cậu quên mất mình là nghệ sĩ thì mọi chuyện sẽ như một giấc mơ vậy."
[Phụ đề: Hai người họ luôn mỉm cười trong buổi hẹn hò]
[Biết Chu Sojung cô đơn thế nào trong những ngày không có Park Soobin bên cạnh, Kim Jiyeon ôm Chu Sojung trên ban công ở biệt thự Hannam-dong]
"Thật xin lỗi, mỗi ngày tớ đều sống cùng cậu nhưng lại không biết trong lòng cậu thấy cô đơn, tớ không đủ tư cách làm bạn cùng phòng của cậu."
[Ngày hôm đó Chu Sojung cảm nhận được sức nặng của Kim Jiyeon trên vai mình, trong lòng cảm thấy ấm áp]
"Vậy thì hãy trung thành với cảm xúc của chính mình. Sojung, cậu biết đấy, có thể trung thành với cảm xúc của chính mình cũng là một điều may mắn."
Jiyeon cẩn thận nghịch nghịch chiếc tai nghe không dây trên tay phải, rồi nói: "Điều tớ muốn bày tỏ qua điện thoại là tớ tôn trọng bất kỳ lựa chọn nào của cậu. Nếu hôm nay cậu chọn 'Hạnh phúc', tớ sẽ mừng cho cậu. Nếu 'Hạnh phúc' cậu chọn có cả tớ, vậy thì tớ sẽ chân thành bảo vệ nó."
——
Park Soobin: Tôi không thể nghe chính xác Jiyeon unnie nói gì nhưng hai người nói rất nhiều. Tôi ghen tị với họ vì đã nói về mọi thứ. Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Jiyeon unnie khi chị ấy nói, nhưng tôi có thể mơ hồ nghe thấy sự điềm tĩnh và tao nhã của chị ấy phát ra từ loa. Họ đã nói chuyện với nhau mà không hối tiếc.
——
"Tối nay cậu ổn chứ, Jiyeon?"
Jiyeon, người mà Soobin miêu tả là điềm tĩnh và tao nhã, đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Tớ thấy không ổn, Sojung."
"Cậu còn nhớ kế hoạch trở về Seoul ngày hôm qua không? Tớ không có trong đó."
"Haha, tớ phải giải thích thế nào đây? Tớ xin lỗi."
"Nhưng tớ sẽ không truy cứu đâu, Jiyeon, mà là tớ hi vọng lần này quay về, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó uống một chút, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện vui vẻ."
-Trường quay-
MC Yeonjung: Các bạn ơi, ồ, tôi thấy nhẹ nhõm rồi.
MC Yeoreum: ~~~ Tôi dần dần nhìn ra câu trả lời.
MC Dayoung: Nếu họ yêu nhau thì tôi sẽ chúc phúc cho họ, còn nếu họ là bạn thì có nghĩa là họ sẽ ở bên nhau mãi mãi. Bạn biết tôi đang nói gì không, tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu họ là bạn bè.
——
Jiyeon nghe được phương hướng lựa chọn của Sojung, cô cũng không cảm thấy buồn bã, thay vào đó, gánh nặng trong lòng cô dần nhẹ nhõm vì sự lựa chọn của Sojung.
"Tớ cũng như cậu, nếu tớ chọn cậu trong khi vẫn còn luyến tiếc về X thì sẽ không công bằng cho cả hai chúng ta."
[Hé lộ nội dung tấm bưu thiếp do Kim Jiyeon viết]
[Khi Kim Hyunjung ghen vì Kim Jiyeon đang hẹn hò với cô ấy, cô ấy vẫn mua bưu thiếp cho Chu Sojung, nhưng Kim Jiyeon đã viết một lời nhắn liên quan đến Kim Hyunjung]
Nội dung tấm bưu thiếp:
Xin chào, Sojung thân mến, khi cậu mở tấm bưu thiếp này ra, điều đó có nghĩa là chúng ta đã đi đến thời điểm lựa chọn cuối cùng.
Tớ biết gần đây cậu cũng đang gặp khó khăn như tớ, nhưng tớ cảm thấy yên tâm rằng cậu có thể đưa ra những quyết định khiến cậu hạnh phúc.
Tớ đã chọn cậu, cậu khiến tớ cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Là người khiến tớ cảm thấy có điều gì đó đáng mong đợi và nhìn thấy tương lai trong ba tháng kể từ khi chia tay. Tớ rất biết ơn cậu.
Nhưng tớ phải thừa nhận với cậu rằng, tớ chưa thể dễ dàng buông tay chị ấy được. Đó không hẳn là tình yêu nhưng ít nhất đó cũng là một tình cảm sâu sắc.
Bây giờ chị ấy đang trên đường đi mua đồ uống cho tớ. Tớ đặc biệt bảo chị ấy đi mua, biết chị ấy cách tớ không xa, nhưng tớ vẫn nhớ chị ấy và lo lắng cho chị ấy. Đây là tình huống hiện tại mà tớ đang nói đến. Trái tim tớ bây giờ không hoàn toàn thuộc về tớ.
Tớ biết chúng ta có tình cảm giống nhau, tuy không muốn thừa nhận nhưng trong những ngày ở bên cậu, tớ có thể cảm nhận được rằng cậu cũng có tình cảm tương tự với Soobin, và cậu quan tâm đến em ấy nhiều hơn. Và tớ cũng thế.
Tớ sợ rằng chúng ta có thể xảy ra xung đột về vấn đề này trong tương lai nên tớ đã viết trước điều này.
——
"Tớ xin lỗi, Jiyeon. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã viết cái này."
"Không, cậu không cần phải cảm thấy tiếc hay cảm ơn tớ. Ít nhất là vừa rồi tớ đang có tâm trạng tồi tệ. Nhưng tớ đã khá hơn rất nhiều sau khi nói chuyện với cậu. Đây là sức hấp dẫn của cậu và là lý do tại sao tớ chọn cậu. Nếu hôm nay cậu chọn Soobin, tớ sẽ không quá ngạc nhiên, dù sao thì từ Truth Game tối hôm trước, tớ có thể thấy cô ấy quan tâm đến cậu đến mức nào và cách cậu bảo vệ, quan tâm đến cô ấy đến mức nào."
"Tớ hi vọng cậu có thể tốt hơn."
"Đương nhiên. Cậu đã khiến tớ nhận ra rằng tớ là người xứng đáng được yêu thương, và tớ rất biết ơn cậu."
——
Chu Sojung: Jiyeon và tôi đã nói chuyện rất nhiều. Chúng tôi là bạn cùng phòng ở Hannam-dong và chúng tôi thường ở cùng nhau ở đảo Jeju. Càng chia sẻ nhiều, sẽ càng hiểu nhau hơn. Cậu ấy nhìn rõ tôi nên khi tôi bối rối không tìm được câu trả lời, cậu ấy đã soi đường cho tôi dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc. Tôi rất biết ơn cậu ấy.
Nếu hôm nay tôi chọn Jiyeon như lời cậu ấy nói, có lẽ tôi vẫn chưa sẵn lòng buông được Soobin. Chưa kể hôm nay Soobin đã chọn tôi.
Trên đường đến gặp Jiyeon, tôi không ngừng suy nghĩ xem nên chọn thế nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi có tình cảm sâu sắc hơn với Soobin. Sau khi nhận ra Soobin vẫn chưa hoàn toàn buông tay tôi, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là thử lại lần nữa. Sau đó tôi mở hộp bưu thiếp trước. Jiyeon đã viết rất rõ ràng và tôi cũng biết mình nên làm gì tốt hơn.
——
"Vậy thì cúp máy nhé."
"Cậu cúp trước đi."
"Tại sao lại là tớ. Còn nữa Chu Sojung, chuyện kể trước giờ đi ngủ của cậu thật sự rất tệ. Đúng là một bà lão ôm con trai mà cuối cùng lại tự dỗ mình ngủ trước."
"Không phải leo núi cùng con trai, mà leo núi cùng cháu trai ~~"
"Được rồi, cúp máy đi. Cậu không chọn tớ, nên cậu hãy bình tĩnh cúp điện thoại của tớ trước mặt bạn gái tương lai của cậu đi."
"Được rồi. Hãy hạnh phúc nhé."
"Cậu cũng vậy nhé, Chu Sojung."
Sau khi cúp điện thoại, Soobin tình cờ vỗ vào cổ Sojung.
"Có muỗi."
"Vậy tại sao em lại hạ mui xe xuống?"
"Chu Sojung, chị đã suy nghĩ rõ ràng về việc xuống xe hay chưa?"
"Chị không quan tâm. Hôm nay em đã chọn chị, và em đã cho chị cơ hội để chọn em. Bây giờ chị đã từ chối Jiyeon, dù sao em cũng phải tốt với chị, còn nếu em không tốt thì cũng phải hãy tốt với chị nhé."
Soobin cười, rồi lại khóc.
"Chị có chắc chắn muốn chọn em không?"
"Cho chị một cơ hội nữa, chị tin tưởng có thể cho em hạnh phúc, chị sẽ không bao giờ rời xa em nữa, chị hứa."
Park Soobin: Tôi không dám nói rằng tôi muốn giành lại chị ấy. Lúc ở Hannam-dong tôi đã dứt khoát từ chối chị ấy và giờ tôi quay lại chương trình vì chị ấy. Tôi không thể nói điều đó. Và tôi rất sợ chị ấy vẫn sẽ bỏ rơi tôi. Tôi đã phải lấy rất nhiều can đảm để chọn Sojung lần này. Tôi đã chuyển hết tin nhắn cho chị ấy cách đây vài ngày, tự tạo cho mình dũng khí để chọn lại chị ấy từng chút một.
Chu Sojung: Khi biết hôm nay Soobin chọn tôi, mong muốn được hẹn hò trở lại của tôi đã trở thành hiện thực. Bản thân Soobin có thể không biết, nhưng em ấy là một người rất minh bạch, đối với mọi người trước và sau đều như vậy. Nếu em ấy không muốn chấp nhận tôi lần nữa thì em ấy đã không chọn tôi. Giống như lúc đầu em ấy không cho tôi cơ hội đến gần vậy, em ấy đã nghĩ là điều em ấy sẽ làm.
【Lựa chọn cuối cùng】
[Chu Sojung đã chọn -- Park Soobin]
Sojung cất điện thoại: "Chúng ta trở về đi."
Chiếc xe thể thao màu đỏ rực lại phát ra tiếng động cơ lớn rồi rời khỏi tầm mắt của Jiyeon.
——
[Một nơi khác, đường bờ biển Chaoheng]
Cuối tầm nhìn của Luda, cô nhìn thấy Hyunjung một mình dựa vào thân xe, dáng người gầy gò hứng gió biển.
[Son Juyeon cũng đã nhìn thấy Kim Hyunjung]
[Son Juyeon đã chọn -- Lee Luda]
[Lee Luda đã chọn -- Kim Hyunjung]
[Bây giờ là lúc để Lee Luda lựa chọn]
Son Juyeon: Hyunjung unnie quay lưng về phía xe của chúng tôi, chị ấy chưa biết chúng tôi đã đến. Trông chị ấy rất hốc hác. Thỉnh thoảng chị ấy nhìn lên bầu trời không có sao.
——
Trời sắp mưa, gió biển rất lạnh. Hyunjung mặc quần áo rất mỏng, nhưng tựa hồ lại không cảm thấy lạnh.
Luda nhìn Hyunjung bên ngoài cửa xe và nói: "Sao cô ấy đứng đó lại đẹp như người mẫu vậy?"
"Chị có thích không?"
"Ừ, chị thích."
Juyeon quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô khó có thể thấy được nỗi buồn thực sự là gì vì cô đã bị "sự chân thành" của Luda "khắc sẹo khắp người".
[Lee Luda đã nhận được tin nhắn]
[Xin hãy đưa ra lựa chọn cuối cùng]
[Nếu xuống xe, bạn sẽ chọn Kim Hyunjung, nếu tiếp tục khởi hành, bạn sẽ chọn Son Juyeon]
[Phụ đề: Màn đêm buông xuống, Lee Luda ngồi trong xe của Son Juyeon]
[Ba mươi phút trước, Son Juyeon đã nhận được tin nhắn]
[X của bạn sắp tỏ tình ở nơi sau, hãy chở cô ấy đến đó. Trong thời gian bên nhau, bạn có thể tỏ tình lần cuối để giữ cô ấy lại]
[Địa điểm: Đường bờ biển Chaoheng]
-Trường quay-
MC Yeoreum: Tại sao cặp đôi nào cũng không thể khiến mọi người yên tâm thế này... Ôi chao.
MC Dayoung: Mỗi cuộc hẹn hò giữa Luda và Hyunjung đều không phải chuyện đùa. Họ cũng rất đẹp đôi.
MC Yeonjung: Thật sự rất khó nói trong cuộc sống luôn có những điều bốc đồng và bất ngờ, có thể lật ngược tình thế.
MC Yeonjung: Juyeon phải làm sao đây ~
MC Yeoreum: Luda là người có thể dễ dàng kiểm soát được tình hình chung. Cũng vì cô ấy rất khó nắm bắt nên chúng tôi rất khó đoán được suy nghĩ của cô ấy.
——
Vừa rồi trên đường tới đây, ánh mắt của Juyeon luôn dán chặt vào Luda khi xe giảm tốc độ.
Son Juyeon: Tôi nhớ rằng lúc ở trường, khi tôi không muốn nói hoặc tránh bị gọi tham gia một số hoạt động nhất định, liệu tôi có làm những biểu cảm không tự nhiên, kiểu như tôi đang cố mỉm cười? Tối hôm đó tôi thấy chị ấy ngồi cạnh tôi với vẻ mặt đó nên tôi nghĩ hôm nay chị ấy sẽ khó chọn lắm. Chị ấy không hề dễ dàng chút nào.
[Trên xe 30 phút trước]
"Chị trông rất mệt mỏi."
"Cũng tạm."
Khi mọi người nghĩ Luda đang lo lắng về lựa chọn tối nay, cô ấy nói.
"Vé bay về Seoul tối nay của chị hết mất rồi, chị đau đầu quá."
(MC lồng tiếng: Pfft, đây là Luda và là cô sinh viên rất khoa học.)
"Nửa tháng qua có ai làm unnie của em rung động không?"
Cái nhíu mày của Luda dần thả lỏng, cô tắt ứng dụng trên điện thoại và cất đi.
"Ừ. Chị đã chọn Hyunjung unnie."
Juyeon không biết hôm nay Luda sẽ tỏ tình với ai. Dù đã đoán trước được là Hyunjung nhưng Juyeon vẫn cảm thấy cay đắng sau khi nghe Luda nói lời này.
"Xin lỗi Juyeon, chị không muốn nói dối em."
"Em nghĩ mục đích gọi chị đến chương trình ngay từ đầu đã không phù hợp, em luôn cảm thấy có lỗi. Trước đây em không nhìn rõ lòng mình, và thậm chí còn nghĩ rằng chị đang bảo em quay lại."
"Chị bảo em quay lại sao? Ah ~ ý em là vậy à."
["Nếu chị muốn lại gần em, hãy nói cho chị biết chị phải làm sao."]
"Khi em hiểu nhầm rằng tin nhắn Dawon unnie gửi cho em là của chị, kể từ giây phút đó, em không còn có thể rời xa chị được nữa."
[Phụ đề: Ở Hannam-dong, thời gian trôi qua mà cô ấy không nhận ra mình vẫn còn luyến tiếc Lee Luda]
Son Juyeon: Chị ấy không thích những người lúc nào cũng bám lấy chị ấy. Chị ấy thích những người xa cách và kiêu ngạo, nhưng cũng là những người ngoan ngoãn và thiên vị chị ấy. Chị ấy thích vẻ ngoài của Hyunjung unnie. Nhưng Hyunjung unnie không phải là người muốn dễ dàng bị khống chế. Mặc dù có cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ nhưng tôi cảm thấy Luda unnie sẽ không chọn chị ấy.
"Em biết chị thích những người kiêu ngạo. Vì vậy, em đã cố gắng hết sức để bớt đeo bám hơn."
"Em không đeo bám sao? Ngày nào em cũng phải gửi tin nhắn cho chị. Cho dù không công khai, chị cũng có thể đoán được."
"Gửi Lee Luda: Hôm nay em thực sự hạnh phúc! Ở đảo Jeju..."
"Gửi Lee Luda: Unnie, hôm nay em đã mua thuốc chống muỗi cho chị. Thịt nướng rất ngon..."
"Gửi Lee Luda: Em không biết đây có phải là buổi hẹn hò cuối cùng hay không, nhưng hôm nay em rất hạnh phúc vì chị."
[Phụ đề: Son Juyeon quả thật ngày nào cũng gửi tin nhắn cho Lee Luda]
"Chị biết việc gửi tin nhắn cho đối phương ở đây có ý nghĩa đặc biệt, hôm nay em không cần phải nói gì cả. Chị nghĩ chị có thể nhìn rõ suy nghĩ của em đêm đó trong Truth Game và chị hiểu tất cả. Nhưng Juyeon, lựa chọn này thật khó khăn, chị phải gặp cô ấy mới có được câu trả lời."
[Phụ đề: Bây giờ cô ấy nhìn thấy Kim Hyunjung]
[Thông tin mà Lee Luda nhận được]
[Nếu bạn chọn Kim Hyunjung, vui lòng ra khỏi xe và tỏ tình lần cuối]
[Nếu bạn chọn Son Juyeon, vui lòng rời khỏi địa điểm cuối cùng này]
"Unnie, chị nhận được tin nhắn hả? Là sao thế?"
"Nếu chị chọn Hyunjung unnie, chị sẽ xuống xe và tỏ tình với cô ấy."
"Bây giờ chị nghĩ thế nào, unnie?"
——
Lee Luda: Tình trạng của Hyunjung unnie khá tệ. Có lẽ là vì chị ấy vừa chia tay với Jiyeon unnie.
——
"Còn em thì sao, Son Juyeon? Em còn muốn nói gì với chị nữa không?"
"Thành thật mà nói, bây giờ nó rất đau đớn."
"Tại sao. Không phải ngay từ đầu em chỉ muốn bắt đầu một mối quan hệ mới thôi sao?"
"Đúng, em thực sự hy vọng như vậy. Em đã rất kiên quyết trước khi nhìn thấy nước mắt của chị vào đêm đó."
[Phụ đề: Vào ngày thứ tư đến Hannam-dong, Lee Luda đã khóc]
"Em rất khao khát một mối quan hệ mới, nhưng unnie, chị quan trọng và có ý nghĩa hơn đối với em. Em sẽ để ý đến suy nghĩ của chị, cũng sẽ lo lắng rằng mình không đủ tốt sẽ bị chị ghét bỏ. Những suy nghĩ như vậy dần dần tích tụ đến mức cao nhất. Một khi điều đó xảy ra, có vẻ như em dường như không hợp với..."
"Cô ấy không muốn uống thuốc à?"
"Tối nay em đã chuyển tin nhắn cho ai!"
"Hãy rút lại câu "chết vì trầm cảm". Thật xui xẻo! Đừng nói nữa!"
"Unnie, em cũng có rất nhiều lúc tổn thương. Em không chắc chị cảm thấy thế nào về em. Chị xoa đầu em khi thấy em khóc. Chị không quan tâm đến việc em làm những việc khác với người khác khi chị thấy em vui. Bởi vì chị cứ làm đi làm lại việc này nên trái tim em đã bị chị trói buộc và treo trên cây. Em không thể kiềm chế được."
"Son Juyeon, sao em dễ thương thế TT"
"A Son Juyeon."
"Juyeon."
"Juyeon! Em ở đâu? Chị không thấy em."
"Son Juyeon, sao em lại chạy ra ngoài như vậy?"
"May quá em ở đây."
"Ju Ju, chị còn muốn ngủ."
"Thành thật mà nói, em rất mong chờ ngày này. Em thực sự muốn tỏ tình với unnie của em một cách rõ ràng và công khai. Em hy vọng mình có thể có một khởi đầu mới với unnie của em, cho dù không phải bây giờ, nhưng em cần cơ hội này thay vì nhìn chị đi theo người khác."
Juyeon vừa nói vừa khóc, mặc dù cô ấy đã cố gắng giấu đi nhưng giọng nói nghẹn ngào khiến lời nói đứt quãng.
Luda cẩn thận lắng nghe lời thú nhận của cô ấy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
-Trường quay-
MC Dayoung: Thật sự rất khó để đánh giá ở đây.
MC Yeoreum: Luda có xuống xe nữa không?
——
"Đây là điều em muốn nói sau khi ở nhà cả ngày. Chị cứ tự mình lựa chọn, đừng lo cho em."
Luda lấy khăn giấy ra và lau nước mắt cho Juyeon.
"Em lớn rồi mà còn khóc nữa."
"Unnie, chị lựa chọn đi, thích chị là việc của em. Nếu chị muốn rời đi, em sẽ không làm gì cả, em sẽ tôn trọng chị."
"Còn em thì sao?"
"Em có thể tiêu hóa và điều chỉnh bản thân."
"Nhưng bây giờ em khóc đến không thở được."
"Không... không sao đâu."
Luda thở dài, dựa vào ghế, nhắm mắt lại và suy nghĩ hồi lâu. Sau đó cô nói.
"Điều tốt của chương trình này là nó cho phép em tìm hiểu thêm về bản thân khi tiếp xúc với người khác. Nhưng điều tệ là khi thời cơ đến, nó khiến em đưa ra những lựa chọn như một kẻ ngốc."
Luda vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Hyunjung đang bị nỗi buồn vây quanh. Gió biển ngày càng mạnh, mây đen trên bầu trời tụ lại như một lớp sương mù dày đặc, hình như trời sắp có mưa giông.
"Chỉ có hơn nửa tháng, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể yêu lại một người? Juyeon, nếu không có chương trình này, em sẽ hận mối tình cũ đến nhường nào thì mới chấp nhận tình yêu mới nhanh đến vậy?"
Nghe những lời của Luda, có chút khó tiêu hóa. Nhưng Juyeon đã có câu trả lời tương tự về mặt cảm xúc.
"Luda unnie..."
Lee Luda: Thành thật mà nói, tôi không thực sự muốn đưa ra lựa chọn. Thời gian dành cho tôi quá ngắn và tôi là một người rất chậm chạp.
[Buổi tối ở Hanok]
Kể từ khi nhận được "thẻ mũi tên", lựa chọn này giống như một "hình phạt" nhằm thu hút sự chú ý về phía Luda hơn.
"Phải quyết định trong 20 phút sao? Có cần phải lựa chọn ngay tại đây không ~ Aishh..."
Lee Luda: Tôi thực sự phải lòng Hyunjung unnie. Tôi thích những người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ấm áp như chị ấy. Nhưng tôi không muốn chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để đưa ra quyết định.
Một bên là người phụ nữ khóc vì tôi, một bên là người phụ nữ khóc vì người yêu cũ. Nếu là bạn, bạn sẽ chọn gì?
——
"Hai tháng nữa chị sẽ trở lại nước Mỹ để hoàn thành đồ án tốt nghiệp cuối cùng. Chúng ta còn có hai tháng. Juyeon, nếu em bằng lòng chờ, có thể cho chị thêm hai tháng nữa được không?"
"Bây giờ... thì sao."
"Chúng ta đi thôi." Luda vẫn chưa muốn rời đi. Cô quay đầu lại nhìn bóng lưng của Hyunjung.
"Thật sao? Unnie, chị muốn đi cùng em sao?"
"Juyeon, em có nghĩ nếu chị đến gặp cô ấy, cô ấy sẽ hết buồn và ngừng khóc không?"
Quay đầu lại, Luda cũng rưng rưng nước mắt.
"Chị không muốn nói dối em Juyeon, chị rất thích cô ấy."
"Luda ~ em có biết tại sao máy bay bay cao như vậy nhưng không thể đâm vào các ngôi sao không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Hyunjung bảo Luda nhìn vào mắt mình, chớp chớp mắt nói đùa: "Bởi vì các ngôi sao có thể lấp lánh đó ~"
"Trái tim chị rung động sao."
"Em có thích chị không?"
"Có vẻ như chị rất giỏi dùng thái độ chân thành này để đánh bại hàng phòng ngự của phụ nữ nhỉ."
"Vậy có đúng không?"
"Ừ, chị rung động vì cô ấy."
[Buổi sáng đầu tiên ở Hanok]
Luda: "Hyunjung unnie đâu?"
"Có lẽ cô ấy đã chạy bộ." Juyeon nói: "Vào buổi sáng ở Seoul, cô ấy thường tập các bài tập giãn cơ đơn giản khi thức dậy."
【Buổi sáng khi đến đảo Jeju】
"Không khí ở đây rất tốt. Unnie, hôm nay chị không tập thể dục à?"
[Có lẽ để có nhiều tương tác hơn với Kim Hyunjung, Luda cũng "phải lòng" chạy bộ]
[Ngày ở khu cắm trại]
Khi biết được từ Jiyeon rằng cô ấy đã có một tình yêu không đổi trong 4 năm.
Juyeon nói: "Em có thể đánh bại mối tình bốn năm của cô ấy không?"
Luda đã đoán được rằng nó có liên quan đến Hyunjung. Cô nói:
"Em có nghĩ rằng nếu một người vừa từ bỏ mối tình bốn năm rồi bị người khác từ chối mình lần nữa, liệu cô ấy (Hyunjung) có cảm thấy buồn không?"
Juyeon đưa tay ra, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt trắng trẻo của Luda.
"Nhưng chị không đủ tự tin để có thể vượt qua người phụ nữ trong lòng cô ấy. Còn Juyeon, chị rất sợ thấy em khóc. Mỗi lần em khóc, chị đều mềm lòng. Chị cứ nhìn đến hết bên này rồi bên kia, giống như muốn có được tất cả mọi người. Chị tệ lắm đúng không?"
"Nói thật với chị, em tham gia chương trình này là vì X." - Luda.
"Em là người thụ động và cho mình là trung tâm. Nếu người kia không tạo cho em đủ cảm giác an toàn, thì em không dám dễ dàng bày tỏ tình yêu của mình." - Luda.
"Cho nên chị không muốn chọn cô ấy nữa. Hãy đưa chị đi thay vì gặp cô ấy."
Cô cũng đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt Juyeon: "Đừng khóc nữa, chúng ta đi thôi."
【Lựa chọn cuối cùng】
[Lựa chọn cuối cùng của Lee Luda -- Son Juyeon]
[Lee Luda đã nhận được tin nhắn]
[Đây là số điện thoại của Kim Hyunjung, bạn có thể chọn gọi cho cô ấy]
Cuộc gọi đã được kết nối. Luda mừng vì Hyunjung lên xe nghe điện thoại, nếu không cô sợ cô ấy sẽ đứng đợi ở ngoài trời mưa.
"Xin chào, Hyunjung unnie?"
"Luda? Em đây rồi."
"Ừm, em đến đây lâu rồi, em vẫn luôn theo dõi chị từ phía sau."
Hyunjung ở bên kia điện thoại dường như đang cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn, nhưng không có âm mũi và tiếng khóc, chỉ nghe có vẻ tiều tụy.
"Nếu bây giờ chị ngồi đây khóc một mình, liệu Luda có bỏ mặc chị không?"
"Em đã quyết định rồi, phải không?"
Hyunjung nhận ra rằng đây không giống một cuộc điện thoại để tỏ tình.
"Ừm, em đã đưa ra lựa chọn của mình."
[Ngày Kim Hyunjung và Lee Luda có buổi hẹn hò riêng tư đầu tiên ở Seoul]
[Đèn đường về nhà kéo dài bóng của hai người]
Hyunjung nói đùa: "Em đang nói về lần bỏ rơi chị ở Hanok à?"
Luda: "Ôi ~ Hyunjung unnie ~~~~ Em thực sự thực sự thực sự xin lỗi mà. Sẽ không bao giờ có lần sau đâu, tuyệt đối không."
[Phụ đề: Nhưng cuối cùng cô ấy đã chọn từ bỏ Kim Hyunjung]
"Xin lỗi unnie."
"Chị đã nói chị sẽ không trách em về bất cứ điều gì em làm, nên không cần phải xin lỗi. Chị vẫn nhớ những gì em đã nói với chị."
"Ví dụ như em không chọn chị, đó không phải là vì em ghét chị!" - Luda.
"Chị biết hết mà."
Lee Luda: Tôi xin lỗi. Tôi lại từ bỏ chị ấy một lần nữa.
Kim Hyunjung: Tôi không trách em ấy. Tôi nhớ Luda đã nói với tôi rằng em ấy muốn "kết giao với những người đưa ra lời khẳng định cho em ấy". Đây là sự lựa chọn mà em ấy sẽ thực hiện. Tôi không ngạc nhiên.
"Sau khi hẹn hò với em rồi, giờ chị chắc cũng biết em xinh đẹp, tài năng, thông minh và dễ thương, thế là đủ rồi."
"Luda ~ Em thật là ~~"
Hyunjung mỉm cười vui vẻ với Luda tối hôm đó. Điều duy nhất cô không làm là cưỡng lại ham muốn chạm vào đầu Luda.
[Phụ đề: Có lẽ kết cục ngày hôm nay đã được định sẵn từ lâu]
-Trường quay-
MC Yeoreum: Này, quả thực Luda là người khó đoán.
MC Dayoung: Vậy là Luda không hoàn toàn chọn Juyeon và muốn cho cô ấy thời hạn hai tháng.
MC Yeonjung: Hyunjung của chúng ta thật đáng thương. Theo phụ đề của tổ chương trình, có vẻ như vì Hyunjung ngày đầu tiên không nhận được tin nhắn từ bất kỳ người nào nên hôm nay định mệnh của cô ấy sẽ bị mọi người bỏ rơi sao.
[Xe của Son Juyeon chở Lee Luda rời khỏi điểm gặp mặt cuối cùng]
"Em xin lỗi vì đã kéo chị vào."
"Chị đã được gặp rất nhiều người, chị cũng đang dần bước ra khỏi vòng tròn an toàn, chị nên cảm ơn Son Juyeon mới phải."
Giọng điệu đột ngột thay đổi, Luda đột nhiên nhéo tai Juyeon.
"A a a a a a, đau quá ~"
"Em Son Juyeon, vẫn luôn nói muốn cùng chị chạy bộ, nhưng sáng sớm lại không dậy nổi."
"Em dậy rất sớm!"
"Sớm hả? Hôm nay còn ngủ đến tận trưa!"
——
[Vô tình đến tòa nhà C]
Juyeon xuống xe, nhận được tin tức mới từ tổ chương trình.
[Chương trình đã gửi tất cả tin nhắn văn bản được lưu trữ cho mọi người]
Jiyeon đang ở phòng chờ sân bay cũng nhận được tin nhắn.
Ngoài ra còn có Soobin đang thu dọn hành lý; Hyunjung trên đường về biệt thự; và Yookyung trò chuyện với Dawon...
[Tất cả tin nhắn văn bản được lưu trữ trong ba ngày qua đã được gửi đi]
Sojung đang đợi Soobin ở phòng khách liền kiểm tra điện thoại trước.
Gửi Chu Sojung:
"Em không biết gửi nó cho ai nên em đã gửi cho chị. Em mong rằng mọi lựa chọn của chị đều chân thành và sẽ khiến chị hạnh phúc." - Từ Park Soobin.
Gửi Chu Sojung:
"Thành thật mà nói, nếu không có sự quan tâm của chị, em không biết mình sẽ sống sót qua những ngày này như thế nào. Cảm ơn sự quan tâm của chị." - Từ Park Soobin.
Gửi Chu Sojung:
"Ngày em cười nhiều nhất là hôm nay, cảm ơn Chu Sojung thật nhiều. Người có thể cứu rỗi tâm trạng của em chính là chị." - Từ Park Soobin.
[Tất cả đều được truyền lại từ Park Soobin đến Chu Sojung]
Gửi Chu Sojung:
"Đồ ăn do chị nấu rất ngon, tối nay em rất vui. Không biết liệu có cơ hội gặp lại như ngày chúng ta đến đảo Jeju hay không?" - Từ Nam Dawon.
[Từ Nam Dawon, người muốn hẹn hò với Chu Sojung vào thời điểm đó]
[Và Kim Jiyeon, người đã gửi một tin nhắn dài cho Chu Sojung vào ngày cuối cùng]
Gửi Chu Sojung:
"Đã mấy ngày không ở với cậu nhưng vẫn nhận được bữa sáng của cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ muốn mua bữa sáng cho cậu, nhưng tớ không thể hoàn thành nhiệm vụ này vì tớ đã gặp cậu rồi. Chúng ta cách xa nhau đến mức tớ chỉ nhận ra mình nên dậy sớm như thế nào sau khi dành thời gian để giao bữa sáng hôm nay. Nhờ có cậu mà tớ đã có khoảng thời gian vui vẻ ở Hannam-dong. Ngoài ra, cảm ơn cậu vì đã hiểu nhé." - Từ Kim Jiyeon.
——
[Tin nhắn nhận được bởi Nam Dawon]
Gửi Nam Dawon:
"Unnie, nếu chị không thể thể hiện sự vui vẻ của mình, hãy đến gặp em nhé." - Lim Yookyung.
Gửi Nam Dawon:
"Nghe nói mấy ngày nay đến ngày cuối cùng mới nhận được tin nhắn nên em chúc chị may! mắn! Dù có chuyện gì xảy ra thì unnie của em vẫn sẽ có em ở bên mà." - Lim Yookyung.
Nam Dawon: Cuối cùng, Yookyung của chúng ta đã gửi tin nhắn cho tôi rồi. (Cười) Nhưng Yookyung của chúng ta, hiện tại đang trong tình trạng "thất tình".
[Tin nhắn nhận được bởi Lim Yookyung]
[—]
Lim Yookyung: Tại sao không ai gửi cho tôi tin nhắn nào vì nó không được công khai thế này? Dawon unnie cũng không có gửi. Ah ~ TT Tôi sắp khóc nữa mất.
——
[Tin nhắn nhận được bởi Son Juyeon]
Gửi Son Juyeon:
"Cảm ơn em hôm nay đã chuẩn bị mọi thứ. Dù kết quả thế nào, sau khi trở về Seoul, chị sẽ dẫn em đi ngắm hoàng hôn ở sau núi." - Từ Lee Luda.
Son Juyeon: Là Luda unnie.
Gửi Son Juyeon:
"Hôm nay chị viết trang nhật ký đầu tiên của mình bằng cây bút em tặng cho chị. Cây bút dùng rất tốt, cảm ơn em." - Từ Nam Dawon.
Son Juyeon: Đó là cây bút được tặng cho Dawon unnie. Chị ấy đã sử dụng nó rất tốt.
Gửi Son Juyeon:
"Bắt đầu từ ngày mai, em không được phép uống rượu nữa. Nếu em lại say chị sẽ đánh em thật đấy." - Từ Lee Luda.
——
Ngay sau đó, Luda đã tẩy trang và đắp mặt nạ rồi đi ngang qua cô.
"Em đang cười gì thế?"
"Unnie của em cũng quan tâm đến em, tại sao lại không nói với em?"
"Không ai quan tâm tới em đâu, đồ heo lười."
"Em đang đợi chị đưa em ra sau núi ngắm hoàng hôn, chính chị cũng đã nói như vậy."
"Làm ơn đi, khi về Seoul chị sẽ rất bận. Aishh ~ Chị vẫn chưa mua được vé nữa."
"Haha, làm ơn!"
"Quỳ xuống."
(Nói đùa)
——
[Tin nhắn nhận được bởi Lee Luda]
Gửi Lee Luda:
"Hôm nay em thực sự rất thích! Em đã có khoảng thời gian cắm trại trên ô tô tuyệt vời cùng chị trên đảo Jeju. Đồ ăn rất ngon và thời tiết rất đẹp. Cảm ơn chị rất nhiều. Sẽ là một kỷ niệm khó quên lắm đây." - Từ Son Juyeon.
Gửi Lee Luda:
"Unnie, em đã mua thuốc chống muỗi cho chị. Thịt nướng hôm nay rất ngon, nếu em nói với mọi người rằng thịt tối nay thực ra là do chị nướng, chị nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?" - Từ Son Juyeon.
Gửi Lee Luda:
"Em không biết đây có phải là buổi hẹn hò cuối cùng không nhưng hôm nay em rất hạnh phúc vì chị." - Từ Son Juyeon.
[Đúng như Lee Luda nghĩ, tất cả đều đến từ Son Juyeon]
Thu dọn được một nửa, Soobin nhờ Sojung giúp đóng gói một ít mỹ phẩm. Sau đó cô mới có thời gian kiểm tra tin nhắn mà tổ chương trình đã gửi cho mình.
Park Soobin: Thành thật mà nói thì tôi không muốn đọc đâu. Sẽ không có ai gửi tin nhắn cho tôi phải không? Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng không. Điện thoại liên tiếp nhận được ba tin nhắn, được sắp xếp gọn gàng theo thời gian.
Gửi Park Soobin:
"Hôm nay đã có dũng khí." - Từ Chu Sojung.
Gửi Park Soobin:
"Hy vọng em có thể để lại một số kỷ niệm đẹp cuối cùng." - Từ Chu Sojung.
Gửi Park Soobin:
"Có lẽ hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau. Cảm ơn em đã mang lại cho chị những kỷ niệm quý giá. Sẽ tốt hơn nếu nó có một kết thúc tốt đẹp." - Từ Chu Sojung.
[Phụ đề: Trong ba ngày qua, Soobin và Sojung đã gửi tin nhắn cho nhau]
——
Hyunjung dọc đường không có thời gian xem điện thoại, lúc đến tòa nhà B đã là đêm khuya. Xe chuyên dụng của Jiyeon đã rời đi.
Jiyeon tối nay không có lịch trình, cô ấy rời đi sớm vì công ty muốn phân tán thời gian với Hyunjung.
Có hai người đàn ông đứng cạnh người đại diện. Họ đến đây để xem xét tất cả những chiếc xe mà đoàn chương trình thuê mấy ngày nay.
Sau khi trả chìa khóa xe cho người đại diện, Hyunjung vào nhà một mình.
Không biết Yookyung và Dawon đã đi đâu. Ngôi nhà chỉ thiếu hành lý của một người nhưng dường như trống rỗng.
Phòng ngủ trên tầng hai được dọn rất sạch sẽ và Jiyeon không để lại gì cả. Cô mở cửa sổ, ngồi trên giường nơi Jiyeon đã ngủ, mở tin nhắn trên điện thoại.
[Tin nhắn nhận được bởi Kim Hyunjung]
Gửi Kim Hyunjung:
"Người mà chị quan tâm có phải là X không?" - Từ Lim Yookyung.
Gửi Kim Hyunjung:
"Ăn nhiều một chút đi, buổi tối sẽ không đói thật không?" - Từ Lee Luda.
Chỉ có Jiyeon trong phòng chờ VIP ở sân bay. Bên cạnh Jiyeon là trợ lý đang giúp cô sắp xếp hành lý. Dù vậy, cô vẫn đeo kính râm để không ai có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình.
Cô mở tin nhắn trên điện thoại do tổ chương trình gửi.
[Tin nhắn nhận được bởi Kim Jiyeon]
"Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cần phải thay đổi." - Từ Kim Hyunjung.
[Tin nhắn nhận được bởi Kim Hyunjung]
"Tối nay chúng ta trò chuyện nhé, được không?" - Từ Kim Jiyeon.
[Phụ đề: Không có tin nhắn trao đổi, nhưng dường như đang có một cuộc trò chuyện với nhau]
[Tin nhắn nhận được bởi Kim Jiyeon]
"Chúng ta có nên bắt đầu lại không? Chị xin lỗi, chị không thể thoải mái và dễ dàng như vậy được. Chị đã nghĩ như vậy khi muốn gọi tên em. Còn em thì sao?" - Từ Kim Hyunjung.
[Tin nhắn nhận được bởi Kim Hyunjung]
"Nếu chị muốn bắt đầu lại vào buổi hẹn hò ngày mai, em có thể chấp nhận chị." - Từ Kim Jiyeon.
[Tin nhắn nhận được bởi Kim Jiyeon] (Ngày chơi Truth Game)
"Kim Jiyeon, khi nghe em nói sẽ đồng ý hẹn hò lần nữa, chị không ngờ rằng trái tim chị lại rộn ràng và hạnh phúc đến vậy. Cảm xúc của chị đã trôi đi quá chậm nếu bây giờ quay lại sẽ chỉ gây trở ngại và rắc rối cho em phải không?" - Từ Kim Hyunjung.
[Phụ đề: Nhưng vì tin nhắn không thể truyền tải nên hai người đã bỏ lỡ tình cảm của nhau]
——
Hyunjung xuống lầu thu dọn hành lý, ảnh của Jiyeon vô tình rơi ra khỏi túi. Cô quỳ xuống nhặt lên, nhưng cô không đứng dậy nữa cho đến khi nép mình vào cạnh giường. Cô nhặt một cái lên, nhìn một cái, lại cầm một cái lên và bật khóc.
Trong nhà chỉ có phòng ngủ của Hyunjung là sáng đèn.
Người đại diện và trợ lý nghe thấy âm thanh liền chạy vào.
"Đừng như vậy, sau này cô sẽ ổn thôi."
"Đúng đấy, SeolA, đừng buồn."
Một số người đã giúp cô dọn dẹp. Sau đó, ai đó đã làm đổ chiếc hộp nhạc mà Jiyeon để lại cho cô.
——
"Ầm" một tiếng. Chiếc va li chuẩn bị đem đi vận chuyển đã bị đổ sau lưng Jiyeon. Âm thanh của các thanh kim loại và các cấu trúc bằng gỗ va chạm và cọ xát có thể được nghe thấy từ bên trong va li. Giống như một cây đàn piano rơi xuống đất.
"Âm thanh gì vậy."
Jiyeon cất chiếc điện thoại vừa kiểm tra tin nhắn rồi đứng dậy. Cô nhìn ba chiếc va li đã đổ xuống đất quanh mình.
"Ừ, có gì đó đang reo. Ai đã để thiết bị điện trong đó?! Đang phân loại cái gì vậy!"
"Im lặng!" Jiyeon yêu cầu người đại diện im lặng, toàn bộ phòng chờ đều trở nên im ắng, chỉ có thứ nhét trong va li phát ra âm thanh nhẹ nhàng như nước suối xuyên qua bánh răng kim loại.
Đây là âm thanh của trục quay tròn.
——
"Cẩn thận!" Hyunjung nhặt hộp nhạc lên, may mắn là không bị vỡ.
Hộp nhạc này có thể dễ dàng kích hoạt bộ truyền động lò xo ngay khi va chạm. Lò xo sẽ truyền năng lượng tích trữ trong quá khứ tới lược âm qua các bánh răng, tạo ra những bản nhạc tuyệt đẹp.
"Chiếc hộp nhạc này đẹp quá, nhìn không giống hàng nước ta chút nào. Đây là chiếc Jiyeon đưa cho cô vừa rồi phải không?"
Những người khác cũng tò mò, thấy Hyunjung quan tâm như thế nào, cũng tới xem náo nhiệt.
Hyunjung đặt nó trở lại hộp, nhưng không ngờ lại phát hiện có điều gì đó không ổn.
"1224." Hyunjung cẩn thận đọc con số khắc trên đế: "Không... không phải cái này."
"Đúng rồi." Người đại diện cũng nhìn qua nói: "Không phải ngày sinh của cô đã được công khai là 1226 rồi sao? Sao bây giờ vẫn có người nghĩ là 1224... Hả? Sao trông cô tệ thế? Cô ổn chứ?"
"Không phải cái này. Đây không phải là thứ tôi đưa cho cô ấy."
Chiếc hộp đó được người ta mua về làm quà cho mẹ, và... họ không thể bán lại cho tôi được. Tôi quay lại cửa hàng và tìm người thợ đã nghỉ hưu và nhờ ông ấy làm một chiếc tương tự.
"Ừm. Không phải em đến tập Pilates vào những ngày đó hàng tháng sao? Chị đến gặp em, nhưng người đại diện của em nói rằng em đã ra nước ngoài."
"Đúng vậy, em đã ra nước ngoài một tháng sau khi chúng ta chia tay, và em đã ở đó khoảng 20 ngày."
Kim Jiyeon: Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là vì phần đế của nó được khắc ngày sinh nhật của chị ấy. Lúc đó đã gần đến đêm Giáng sinh và ngày sinh nhật công khai của chị ấy cũng đúng vào đêm Giáng sinh. Chị ấy đã nhận được rất nhiều quà từ ngày 24/12.
Điều đó có ý nghĩa. Nhưng tôi không nói cho chị ấy biết lý do tại sao tôi thích nó.
Kim Hyunjung: Sau khi làm lại hộp nhạc, người thợ nói rằng mỗi hộp nhạc đều có số riêng. Vì vậy, tôi đã nhờ ông ấy khắc ngày sinh nhật của Jiyeon "0819" lên đó. Dự định ban đầu là tặng nó cho Jiyeon vào ngày sinh nhật của em ấy.
Kim Jiyeon: Chiếc hộp gỗ được một người mẹ và con trai mua cách đây đã bảy tám năm. Tôi tìm được họ và nói rằng đó là vì nó có khắc ngày Giáng sinh trên đó. Và cũng đã có người đến hỏi mua lại nó trước đó. Có vẻ như nó cần phải ban phước cho nhiều người hơn. Thế là sau khi tôi đến tận nhà ba lần để giải thích lý do, người mẹ ấy đã bán lại cho tôi. Vì chuyện này mà tôi đã ở nước ngoài gần nửa tháng.
Lúc đó tôi rất bế tắc, tôi đã nghĩ rằng, vì mình rất chân thành khi cố gắng níu lấy chị ấy, nên chị ấy sẽ không nhất quyết chia tay nữa. Nhưng tôi không ngờ rằng sẽ có nhiều chuyện xảy ra hơn sau khi trở về Hàn Quốc.
Vào giây phút cuối cùng, tôi vẫn muốn đơn giản dùng hộp nhạc để nói với chị ấy rằng tôi yêu chị ấy, hay ít nhất là nói với chị rằng tôi đã cố gắng rất nhiều để cứu vãn mối quan hệ này... Nhưng tôi không ngờ rằng chị ấy sẽ khóc thảm thương như vậy.
Kim Hyunjung: Tôi tưởng em ấy muốn trả lại hộp nhạc cho tôi.
[Phụ đề: Tất cả đều được trao cho nhau với cùng một tấm lòng, cùng một món quà, kéo dài tám năm, khắc những ý nghĩa khác nhau, chỉ dành riêng cho người ấy]
[Phụ đề: Bây giờ cô ấy mới nhận ra tấm lòng của Kim Jiyeon]
"SeolA, nửa đêm cô còn đi đâu? Quay lại đi! Đừng đưa chìa khóa xe cho cô ấy! Sao cô còn đứng đó ngơ ngác hả? Tìm một chiếc xe và đuổi theo cô ấy mau!!"
——
"Jiyeon, cô đang tìm cái gì thế?"
"Tại sao nó lại ở đây? Nó không thể ở đây được."
Jiyeon nửa quỳ trên mặt đất, tìm kiếm từng chiếc va li, nhưng có một chiếc va li cô không biết mật khẩu và không thể mở được.
"Ai biết mật khẩu, mở nhanh lên, mở nhanh lên!!!"
Xếp trong hộp trang sức là chiếc hộp giấy kín đáo to bằng lòng bàn tay. Cô đã nhìn thấy gói hàng này một lần và nó được Hyunjung đưa khi cô ở Hannam-dong. Khi đó, Hyunjung cho biết cô ấy đã tìm được nó trong cốp xe nhưng Jiyeon tức giận và phớt lờ đi.
Chẳng trách vừa rồi cô ấy lại buồn bã và đau lòng như vậy.
Chẳng trách cô ấy không kinh ngạc, không vui mừng, không có được "sự an ủi nhất thời".
Chẳng trách cô ấy lại khóc thảm thiết đến vậy, thậm chí không có một lời nào để níu kéo cô đừng đi.
Sau khi mở gói giấy, chiếc hộp nhạc gỗ nhỏ giống hệt như vậy kêu leng keng và hát cùng một giai điệu. Điểm khác biệt là Hyunjung đã khắc ngày sinh nhật của Jiyeon.
Điểm khác biệt là Hyunjung đã viết "Chúc mừng sinh nhật" trên tấm thiệp chúc mừng bên trong.
"Cô ấy chắc chắn rất ghét tôi, cho rằng tôi thực sự không muốn cô ấy nữa."
——
Cách sân bay chưa đầy 5km, trời bắt đầu đổ mưa. Tất cả các ô tô đều chạy chậm lại vì cơn mưa bất chợt. Vào một đêm mưa tầm tã, tầm nhìn giảm sút, có một chiếc xe bật đèn pha đôi, cảnh báo người dân trên suốt chặng đường.
Hyunjung không biết làm cách nào mà cô có thể bắt kịp đến đó bất chấp mọi khó khăn do điều kiện đường sá xa lạ của Đảo Jeju.
"Xin lỗi, thưa cô, cô không thể đỗ xe ở đây."
Ném chìa khóa xe vào xe, Hyunjung cúi đầu xin lỗi rồi quay người chạy vào sân bay.
Cô lo lắng tìm kiếm trong sảnh chờ đông đúc vào lúc nửa đêm. Cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc đó giữa vô số gương mặt xa lạ.
Cô không thể hét lên ở đây, và cô cũng không biết chuyến bay tối nay của Jiyeon, nên cô chỉ có thể tìm được cổng lên máy bay bằng cách dựa vào trí nhớ về chuyến đi Seoul trước đó.
Điện thoại di động của Jiyeon luôn tắt và cô không thể liên lạc được.
Cuối cùng, cô hỏi về chuyến bay muộn nhất về Seoul tối nay, và nó đã khởi hành cách đây nửa giờ.
Cô yếu ớt dựa vào cửa phòng chờ VIP, nước mắt rơi xuống đầu ngón chân mỗi khi cô cúi đầu.
Hóa ra Jiyeon cũng đã rất cố gắng (trong mối quan hệ này). Không, Jiyeon đã nỗ lực rất nhiều.
"Unnie, chị đã bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò công khai với em chưa?"
"Unnie, chị có bao giờ nghĩ rằng chúng ta có thể công khai yêu nhau thông qua chương trình này để không ai có thể ngăn cản được nữa không?"
Jiyeon chắc hẳn vừa rồi rất thất vọng. Cô ấy có mong đợi điều gì khi cô lấy hộp nhạc này ra không? Nhưng Hyunjung chỉ đáp lại cô ấy bằng những giọt nước mắt.
Mọi chuyện không nên như thế này. Không nên như thế này.
Hyunjung ngồi xổm trên mặt đất ôm mình khóc như thể xung quanh không có ai khác.
Điện thoại liên tục rung trong túi, và người đại diện đã liên lạc với cô kể từ khi cô rời khỏi nhà. Nhưng cô cứ mặc kệ đi.
Nhưng ở phía bên kia, Jiyeon đã đợi ở sân bay kể từ khi biết Hyunjung bỏ trốn, cô không dám đi đâu vì sợ Hyunjung sẽ tìm không thấy mình.
Tai nghe bluetooth cuối cùng đã bắt được tín hiệu! Nghĩa là điện thoại của Hyunjung đang ở gần đây.
Jiyeon lấy điện thoại của người đại diện và gọi cho cô ấy suốt chặng đường tìm kiếm. Nếu âm thanh từ tai nghe bị ngắt quãng, cô quay lại và đổi hướng để tiếp tục tìm kiếm tín hiệu.
Cuối cùng, nghe giai điệu bài hát tiếng Anh trên tai nghe của Hyunjung, cô đã tìm thấy cô ấy.
Giữa đám đông, có người nhận ra cô.
"Đó không phải là Kim Jiyeon sao?"
"Sao cô ấy lại ở một mình?"
"Đó có phải là Kim Hyunjung không? Trông không giống lắm."
"Không phải tin tức nói rằng Kim Hyunjung đang quay phim ở đảo Jeju sao?"
"Vậy... trời ơi, có lẽ nào..."
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, bên tai càng ồn ào hơn. Hyunjung lau nước mắt và ngẩng đầu lên.
Jiyeon vội vã bước tới, ngồi xổm trước mặt cô ấy, giúp cô ấy đeo kính râm, che gần hết khuôn mặt của Hyunjung.
"Jiyeon... em... vẫn chưa rời đi."
Jiyeon lúc này đè nén cảm xúc khó tả trong lòng, xoa đầu Hyunjung:
"Nếu như đêm nay em thật sự rời đi như vậy, chị nhất định sẽ không buông tha chính mình."
"Vậy là..."
"Ừ, em sẽ không rời đi nữa đâu."
-Trường quay-
Yeonjung: Than ôi, mặc dù hiệu lực "lựa chọn" trong chương trình đã trôi qua nhưng cái kết cũng không hề đáng tiếc một chút nào.
Yeoreum: Niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống là như thế này. Mười ngày ở đây dài như cả cuộc đời vậy. Tôi cũng như trưởng thành lên trong loại chương trình này.
Dayoung: Dù chia tay có mệt mỏi nhưng bạn vẫn có thể yêu lại sau khi chia tay. Cho dù bạn đổi chuyến tàu và gặp gỡ những người mới, hay trái tim cứng như đá của bạn tan chảy vì cùng một người trên cùng một chuyến tàu. Cảm ơn tất cả các thành viên đã tham gia chương trình và cho phép chúng tôi được xem qua rất nhiều điều ý nghĩa.
Yeonjung: Sau khi xem nó rất lâu, thành thật mà nói, tôi có tình cảm sâu sắc với các thành viên và chương trình này. Hôm nay tôi đã rơi nhiều nước mắt như họ.
Yeoreum: Gửi đến tất cả các thành viên và khán giả đã đồng hành cùng chúng tôi, tôi muốn nói lời cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ ngày hôm nay.
Dayoung: Chương trình đã phát sóng lâu rồi và hôm nay mới kết thúc. Tôi vẫn rất tiếc phải nói lời chia tay.
Yeonjung: Tôi thực sự mong mọi người có thể gặp được người tốt và sống hạnh phúc bên nhau.
Yeoreum: Cuối cùng, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến 8 thành viên đã xuất hiện trong "Transit Love" với vẻ ngoài chân thật nhất.
Yeonjung: Cảm ơn tất cả khán giả đã tiếp tục chờ đợi, động viên và ủng hộ. Cũng có khán giả khen ngợi chương trình này!! Đội ngũ đạo diễn cũng nói ở đây: "Cảm ơn các bạn rất nhiều. Cảm ơn các bạn đã thích. Tôi sẽ tạo ra nhiều tác phẩm thú vị và khả thi hơn cho các bạn trong tương lai".
Cảm ơn!
——
Câu chuyện khiến người ta mong chờ, chắc chắn sẽ để lại những hồi hộp, những điềm báo dang dở hoặc những chương dở dang. Tôi hy vọng rằng "Transit Love" có thể tiếp tục đồng hành cùng các bạn trên những con đường khác.
Mong sẽ được gặp lại mọi người.
Tôi hy vọng mọi người sẽ trân trọng những người mình yêu thương.
Từ nhóm chương trình và đạo diễn PD.
Cảm ơn một lần nữa.
-Kết thúc-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro