Chương 12
Duẫn Nhi tưng bừng hào khí đi qua đi lại, khởi động làm nóng, uống nước giải khát, nhìn nhìn xung quanh tính ngó một chút thì phát hiện ra có mấy cái mẹt quen quen.
Nhất Nhị Tứ cũng đang hớn hở phấn khởi nhìn bên này, còn giơ một ngón tay cái với cô, trước đó đã cảnh cáo bọn nó đừng đến, dù sao cũng là cảnh cô bị người ta vùi hoa dập liễu, có gì đẹp mà coi.
Nhất Nhị Tứ nhìn thấy Duẫn Nhi, thoải mái tiến tới, Lão Đại vỗ vỗ vai Duẫn Nhi, nói rất thắm thiết: "Tao vội tới đây cổ vũ mày."
Tiểu Nhị: "Tao đến chụp ảnh."
Tứ cô nương: "Tao đến chờ để khiêng xác mày ra."
Duẫn Nhi: "..."
Cô trừng mắt nhìn bọn nó một cái, sau đó hào hùng dũng cảm bước vào sàn đấu.
Hội trưởng là trọng tài, hắn đang giơ một cái cờ nhỏ, hươ qua ngoắc lại, chuẩn bị, bắt đầu.
Chị Linh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Duẫn Nhi, cả người toát ra sát khí, chị ta nhấc nhấc chân, đung đưa qua lại, nhìn giống một con thỏ ghê.
Duẫn Nhi khoa tay múa chân khai triển thế võ Lý Tiểu Long, sau đó rất phong phạm đại hiệp không thèm nhúc nhích gì.
Chị Linh đột nhiên hét lớn một tiếng, nhấc chân đá về phía Duẫn Nhi.
Chân của chị ta còn chưa chạm tới ngực, Duẫn Nhi đã đổ vật xuống sàn, ôm ngực khóc thét lên, làm ra vẻ thống khổ tru tréo: "Sư tỷ, em thua rồi, em thua rồi còn không được sao ..."
Linh sư tỷ chả hiểu sự thể gì nhìn Duẫn Nhi, hình như đoán ra cô đóng kịch. Chị ta hung ác xoay người đến đánh Duẫn Nhi xối xả: "Đứng lên! Chị mày còn chưa đánh đấy!"
Duẫn Nhi dính chặt lấy mặt đất lẩm nhẩm chết sống không đứng dậy.
Mọi sự tình đều nằm trong dự tính của Duẫn Nhi, nhưng mà tiếp đó, chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Tứ cô nương hung mãnh đột nhiên hùng hổ xông ra, trong lúc những người khác còn chưa hiểu ra chuyện gì, nó đã bay lên tung ra một cước, thật là chuẩn xác đáp xuống cằm của Linh sư tỷ.
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng kinh thiên động địa, Linh sư tỷ bay ra xa hơn ba thước, bây giờ tới phiên chị ta khóc thét, hơn nữa còn là khóc từ trong lòng ruột khóc ra.
Người xung quanh thấy tình hình không ổn đều tiến lên.
Tứ cô nương đại khái thấy chưa đã ghiền, nó nói: "Tưởng đánh nhau giỏi hả, lúc tôi đánh nhau chị còn đang gặm kẹo que ở xó nào đâu." Vừa nói vừa nổi giận đùng đùng đi lên, hình như định nhảy cả hai chân lên người Linh sư tỷ, may mà Tiểu Nhị và Lão Đại giữ nó lại.
Duẫn Nhi nơm nớp lo sợ đứng lên: "Tứ Tứ, tao không sao hết ..."
Đúng lúc này, trong đám người vây quanh Linh sư tỷ có người cao giọng nói: "Không xong, chị Linh trật khớp cằm rồi!"
...
Nhìn chị Linh quấn băng kín mít từ trán tới cằm, mắc cười chết mất, nhưng mà chị ta đang ai oán nhìn Duẫn Nhi ... không dám trừng mắt nhìn Tứ cô nương, xem ra nó đã chứng minh được thực lực của mình bằng vũ lực rồi.
Mọi người trong hội đều đi cả rồi, chỉ còn Duẫn Nhi và Tứ cô nương tới nhận lỗi chị ấy ... thực ra là Duẫn Nhi cương quyết lôi Tứ cô nương tới, con nhỏ này cứng đầu, bạo lực, đánh người ta trật cằm còn nói chưa đã ghiền. Lúc đó chị Linh nghe được mấy lời này, ánh mắt nhìn nó lập tức từ oán hận chuyển sang kính sợ.
Duẫn Nhi cầm tay chị Linh, sám hối nói: "Chị Linh à, em xin lỗi."
Chị Linh định bỏ tay Duẫn Nhi ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung thần của Tứ cô nương thì đổi cái rẹt, nắm chặt lấy tay Duẫn Nhi, biểu tình không biết có bao nhiêu là phức tạp.
Duẫn Nhi cảm thấy đối diện với cái biểu hiện táo bón này của chị ta thiệt là áp lực lớn quá đi, cho nên dỗ dành Tứ cô nương "Ngoan Tứ Tứ à, hôm nay cám ơn mày, hay là ... mày đi về trước? Có dịp mời mày ăn cơm nha ..."
"Quên đi, không cần, quy định cũ, giúp tao lấy nước một tuần" Tứ cô nương nói xong, ném một ánh mắt uy hiếp cho chị Linh, xoay người rời đi. ( editor: ú tà tà Tứ Tứ truất'ssss quá đi =))) )
Nó vừa đi thì ngay lập tức chị Linh đã hồn về với xác, oai phong lẫm liệt, đáng tiếc đầu quấn vải trắng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng và khí chất, hơn nữa vì cằm trật khớp nên không thể nói chuyện như bình thường, thế là....
Chị ta há mồm nhồm nhoàm nói gì đó, Duẫn Nhi suy nghĩ nửa ngày mới đoán ra nổi là: "Lâm Duẫn Nhi, làm tốt lắm ha."
Duẫn Nhi vừa định nói thì thấy Ngô Thế Huân đột nhiên xông vào, thiếu chút nữa Duẫn Nhi nghĩ mình hoa mắt, bộ tên này không đi đá banh à? Chả nhẽ hắn chỉ là người thay thế bổ sung gì đó ...
Chị Linh vừa nhìn đến Ngô Thế Huân liền hô biến ra bộ dạng thỏ con oan ức, nước mắt lưng tròng, chị ta kích động nhìn hắn, lại nhồm nhoàm gì đó: "Ngô ... Đồng ... Ngoạn ..." ( editor: k hiểu Linh sư tỷ nói chi nên k dám edit :v )
Ngô Thế Huân còn đang mặc nguyên đồ đá banh, quả thực là hắn từng có mặt ở sân bóng, đầu đầy mồ hôi, lôi kéo Duẫn Nhi nhìn từ đầu tới chân, nói: "Em không sao chứ?"
Duẫn Nhi vô cùng cảm động, cái bệnh "biến thành người tốt nửa chừng" gần đây của hắn làm cho cô thấy hưởng thụ ghê, vì thế Duẫn Nhi lắc lắc đầu: "Ta không sao"
Linh sư tỷ vẫn dai nhách ô ô gọi: "Đông ... Ngoạn ..."
Ngô Thế Huân nhìn nhìn chị ta, hỏi: "Là em đánh à?"
Duẫn Nhi: "Không phải, Tứ cô nương .... Nói, không phải ngươi đi đá banh à? Làm sao lại quay lại?"
Ngô Thế Huân: "Nghe nói em bị người ta đánh cho tàn phế, anh quay về tính nhặt xác giùm."
=.=
Duẫn Nhi bất lực nói: "Được rồi, cám ơn ngươi." Thằng cha này tuy luôn áp bức cô, nhưng cũng coi như trượng nghĩa, ừm, nói chung hắn có tiềm lực biến thành người tốt.
Ngô Thế Huân: "Rốt cục sao lại thế này."
Duẫn Nhi: "Này ... ha ha ..."
Ngô Thế Huân nhìn lướt qua chị Linh "Đi ra ngoài nói."
"Nhưng mà chị Linh ..." Duẫn Nhi có chút do dự, tuy rằng cô không có đối xử tốt với chị ta được, nhưng chị ta bị như vậy là do cô, bỏ đi lúc này có cảm giác mình hơi bị không phúc hậu.
Ngô Thế Huân không nói hai lời, kéo Duẫn Nhi đi ra ngoài, bỏ lại Linh sư tỷ mồm miệng không rõ khóc thét ...
...
Ngô Thế Huân bắt cô ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, hung ác hỏi: "Đầu gỗ, tiền đồ tốt đẹp ha, còn học đánh nhau?"
Duẫn Nhi nhức đầu, thiệt cảm thấy chuyện này ly kỳ: "Ngô Thế Huân, không phải ngươi đi thành phố H sao? Thực ra vị trí dự bị cũng quan trọng lắm, ngươi không nên coi nhẹ tác dụng của mình ..."
Ngô Thế Huân tức giận nói: "Im! Ai nói là anh dự bị? Em gặp ai mặc áo số 1 ở vị trí dự bị chưa?"
Duẫn Nhi nhìn kỹ áo hắn, quả thực là số 1: "A, vậy à, số 1 là gì?"
"Đương nhiên là thủ môn" Ngô Thế Huân thong thả đi hai bước tại chỗ, sắc mặt âm trầm "Không đúng, hiện giờ không thảo luận chuyện này, anh bị em làm cho loạn hết cả lên ... Nè, ai cho em đánh nhau? Cái thân em thế này đánh thắng được ai?"
Ngô Thế Huân hình như rất giận, Duẫn Nhi nghĩ nếu đem nguyên nhân thực sự nói cho hắn nghe, không chừng hắn còn điên hơn, thế là cô gãi gãi ót, hắc hắc cười: "Ngô Thế Huân hiểu lầm ta rồi, ta chỉ muốn cùng chị Linh bàn luận võ nghệ thôi, hahaha..."
"Bàn- luận-võ- nghệ?" Ngô Thế Huân nhắc lại từng chữ một, nheo mắt nhìn cô, đột nhiên một tay hắn chống tường, nghiêng thân mình sát vào mặt Duẫn Nhi, lạnh lùng nói: "Em thực nghĩ là sẽ không ai nói cho anh biết chuyện gì xảy ra hả?"
Tính sai rồi, sai toét rồi, Duẫn Nhi cô sao lại quên chứ, trong hội có rất nhiều người biết chuyện này, khả năng mới thấy cô gây họa đã gọi báo cho Ngô Thế Huân đi? Không chừng lúc đó người nọ chưa nói chuyện gì xảy ra thì Ngô Thế Huân đã cho là cô bị đánh tới tàn phế. Ai da, cũng không biết là hắn lo cho cô thật hay là lo cô mang phiền phức đến cho hắn đây. Nếu lo lắng thì bây giờ nhìn thấy cô nguyên vẹn phải yên tâm mới đúng? Điên tiết, lại còn giận dữ, chắc là cô mang phiền phức đến cho hắn đây, tại chị Linh bị ngược, hắn sẽ rất là buồn phiền chăng? Ách, vẫn không đúng, mắc cái gì cô gây họa lại mang phiền tới cho hắn? Hắn có phải người giám hộ Lâm Duẫn Nhi cô đâu chứ?
Phiền quá đi, càng nghĩ càng loạn, Duẫn Nhi không thèm nghĩ nữa, trực tiếp nặn ra một nụ cười nịnh nọt, nói: "Thực xin lỗi a, Ngô sư huynh, ta thực sự không có cố ý đem ngươi ra đánh cược với chị Linh".
"Cược? Lấy anh ra cược?" Thế Huân nói chuyện mà kèm theo cả khí lạnh, bệnh viện âm khí trầm trọng, thêm hắn nữa thiệt làm người khác sởn da gà.
Duẫn Nhi chỉ cúi đầu không dám nhìn hắn, đột nhiên phát hiện trong lời nói của Ngô Thế Huân hẳn là chưa biết gì, thiệt tình chính mình khai tuột ...
"Đầu gỗ, nếu em không nói thật, tháng sau không có lương, không cần khiêu chiến nhẫn nại của anh."
Duẫn Nhi đột nhiên kích động túm lấy cánh tay hắn, hai mắt đẫm lệ thuật lại sự tình từ đầu tới cuối, nói xong còn thòng thêm một câu: "Ngô sư huynh ơi, ta cái gì cũng nói rồi, đừng trừ lương được không?"
Ngô Thế Huân biểu tình bất định, âm u, nghe xong câu chuyện thảm thiết của Duẫn Nhi, hắn bỏ tay cô ra, đi qua đi lại rất mạnh trên lối đi, giận không kiềm được: "Hay, làm tốt lắm, lấy anh ra cược, còn đánh nhau với đai đen tam đẳng, em chính là đang nghĩ muốn thua để bán anh đi chứ gì?"
Duẫn Nhi ủy khuất nhìn hắn, đáp: "Dù sao ngươi không phải của ta, thua hay không thua cũng thế."
"Được rồi, anh không phải của em, anh ... ANH KHÔNG PHẢI CỦA EM" Ngô Thế Huân thì thào lặp lại, tự dưng hung tợn trợn mắt nhìn Duẫn Nhi: "Anh đúng chính xác không phải của em, nhưng, EM LÀ CỦA ANH!"
( editor: í đáng yêu quá hà :3 )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro