Chương 14



Đùi của Duẫn Nhi thực bất hạnh lại đặt trúng hai chân hắn, lúc này chạm vào đùi là cái kia, cái gì đó cứng, cảm giác nóng rực rõ ràng thông qua quần áo mà chạm tới đùi, sau đó lại thông qua phản xạ thần kinh mà chạm tới đầu óc cô, vì thế, Duẫn Nhi, cô hỗn loạn ...

Một người nếu gặp chuyện làm cho bản thân quá rối loạn thì phản ứng thông thường nhất chính là hóa ngốc. Duẫn Nhi cũng không phải ngoại lệ, đầu óc hiện giờ như bị đông lạnh vậy, toàn bộ lực chú ý đều hướng về nguồn nhiệt, cô ngơ ngác nằm trên người Ngô Thế Huân, không nhúc nhích.

Ngô Thế Huân nằm trên đất cũng không có động tĩnh gì, thân thể hắn tựa hồ cứng ngắc, đại khái là bị Duẫn Nhi ép tới thê thảm, hắn đến cả thở cũng khó khăn. Lúc này hắn thở hổn hển, cố hết sức nói: "Duẫn .., Đầu gỗ, em không tính lúc này phi lễ với anh chứ hả?"

Duẫn Nhi vừa nghe nói vậy thì thần kinh đột nhiên bình thường lại, ngay lập tức lồm cồm bò dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, trên mặt cô hiện giờ cảm giác như ăn phải tiêu, nóng nóng, cay cay rất khó chịu, trời ơi, dọa người! Không đúng, phải là Ngô Thế Huân dọa người!

Ngô Thế Huân cũng ngồi dậy, hai tay chống về sau: "Đầu gỗ, em quả nhiên rất nhiệt tình."

Duẫn Nhi tức giận trừng hắn, lại thấy cặp mắt cười cười nhớn nhác của hắn, cô lại càng điên máu hơn, rõ ràng hắn dọa người, tại sao người vui sướng thấy kẻ khác gặp họa cũng là hắn nốt!

Ngô Thế Huân lại khiếm nhã nói: "Nếu như em muốn nhiệt tình nữa thì cũng nên lựa hoàn cảnh nha!"

Duẫn Nhi nhéo nhéo tay, lại buông xuống, quên đi, đó là sự cố ngoài ý muốn, không nên thảo luận quá chi tiết, nhất là không thể thảo luận cái gì với tên Ngô Thế Huân này!

...

Lúc quay về, ở trên xe có người hỏi Ngô Thế Huân bị trúng chỗ kia cảm giác có đau lắm không, anh bình tĩnh lắc đầu: "Không sao"

Thế là mọi người ồn ào nói giỡn, nào là chuyện này không chú ý sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau, nào là ngươi nên đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, vân vân ... lời nói và vẻ mặt bọn họ, mờ ám không có chỗ nói nữa.

Ngô Thế Huân như cũ vẫn bình tĩnh lắc đầu, thêm một câu: "Thực không sao, Duẫn Nhi có thể làm chứng."

Trong nháy mắt, xung quanh im lặng như tờ ...

Duẫn Nhi ngồi cạnh Ngô Thế Huân, nhắm mắt giả chết, tiện thể trong đầu diễn cảnh lăng trì hành hạ hắn n lần.

...

Buối tối khi Duẫn Nhi về thì nhận được điện thoại của Kim Thái Nghiên, nó rất là tiếc nuối nói với cô, hai trăm đặt cược cho chị Linh đã trôi theo dòng nước rồi.

Duẫn Nhi không tin: "Không đúng, chị Linh tuy là bị thương, nhưng đâu phải mình đánh, việc này là ngoài ý muốn."

Thái Nghiên thở dài, nói: "Việc này không tính, đều là do hội trưởng định đoạt, ai biểu hắn là trọng tài."

Duẫn Nhi bất mãn: "Cho dù là trọng tài cũng không thể đổi trắng thay đen a ..." Chuyện này liên quan tới vấn đề kinh tế, rất nghiêm trọng!

Thái Nghiên đáp: "Hội trưởng nói, lúc hai người các ngươi kí giấy sinh tự, cũng không nói là không được nhờ người khác hỗ trợ."

*Ặc, vậy cũng được? Đầu hội trưởng bị chó nhai à?*

Thái Nghiên lại nói: "Thực ra mấu chốt vấn đề ở chỗ, hội trưởng đặt 100 đồng cho bạn thắng."

Duẫn Nhi: "..."

Hóa ra đội trưởng cũng là người âm hiểm thành tinh, đáng khinh!

...

Gần đây Duẫn Nhi có đồ chơi mới, rất vui, là một con dấu. Đương nhiên con dấu không phải trọng điểm, chính yếu là hình dạng của nó – hình đôi môi. Nói cách khác, nếu đóng dấu lên mặt sẽ giống như có người hôn lên vậy. Duẫn Nhi dùng con dấu này đóng lên tập tự viết, cảm thấy rất thú vị, đáng tiếc bọn Nhất Nhị Tứ không cho cô thí nghiệm lên mặt bọn nó, bởi chuyện này mà mém chút nữa bị tụi nó đánh hội đồng.

Buổi chiều không có lớp, Duẫn Nhi bị Ngô Thế Huân lôi đi thư viện tự học, thực ra cô thấy theo hắn tự học không thuộc phạm vi công tác của mình, nhưng hắn nói bồi đọc cũng coi như một loại rèn luyện ... Bồi đại gia hắn đọc sách !

Duẫn Nhi mở sách toán cao cấp ra, vừa ngáp vừa nhập nhèm xem, Ngô Thế Huân ngồi cạnh cô, tùy tiện lật một quyển sách giải trí. Duẫn Nhi xoay qua liếc trộm tên sách hắn đang đọc ..."Tâm lý tình yêu"??

*Ặc ặc, Ngo Thế Huân ơi Ngô Thế Huân, lần này ta không muốn khinh bỉ ngươi, chẳng qua là tại cái loại sách này đó nha.*

Duẫn Nhi cười nhạo một tiếng rõ ràng, vẻ mặt khinh khỉnh cúi đầu xem sách toán, nhìn đi. Đây là khác biệt a!

Ngô Thế Huân bị Duẫn Nhi cười cũng không tức giận gì, hắn cầm tập tự viết của Duẫn Nhi lên, lật lung tung xem, lật lật tới trang thí nghiệm con dấu kia, chính là con dấu hình môi hôn nồng cháy, cả một tờ giấy trắng tràn ngập dấu son hồng, nhìn thấy rợn cả người.

Ánh mắt Ngô Thế Huân dừng lại tại dấu môi đỏ chót, hắn nhìn một lúc, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Duẫn Nhi gian tà, miệng nhếch lên, ánh mắt hẹp lại, hắn nói: "Đầu gỗ, em khát khao vậy đó hả?"

Duẫn Nhi: "..."

Duẫn Nhi thẹn quá thành giận, đoạt lấy tập, không thèm để ý lời nói ác độc của hắn ... Cô không có cách nào, chỉ có thể không để ý tới thôi, đấu võ mồm với người khác cô thực sự không giỏi, nếu có Lão Đại ở đây, nhất định giết chết được hắn, hừ hừ!

Đối với sự nhường nhịn của Duẫn Nhi, Ngô Thế Huân hoàn toàn không cảm kích. Hắn cười tủm tỉm nói: "Nếu em thật sự muốn tìm người thân mật, vậy thì ..."

"Câm miệng!" Duẫn Nhi hung tợn trừng mắt nhìn hắn, tức giận định đem con dấu kia ra chứng minh trong sạch, nhưng lại nảy ra một ý ...

Được rồi, Ngô Thế Huân, là anh ép cô ...

Thế là Duẫn Nhi đè nèn cơn tức giận, bình tĩnh nhìn lại sách, Ngô Thế Huân đang vui vẻ xem cuốn "Tâm lý tình yêu" của hắn, cũng không biết thằng cha này tính bày kế lừa con gái nhà ai, thiệt tội nghiệp cô nàng!

Một lát sau, Duẫn Nhi huých cánh tay Ngô Thế Huân, thấp giọng nói: "Ngươi không buồn ngủ à?"

Ngô Thế Huân kì quái nhìn Duẫn Nhi một cái, không nói gì.

Duẫn Nhi lại nói: "Xem cái loại sách này buồn ngủ chết, ngươi nhất định rất buồn ngủ, đừng có bắc chước ta làm gì."

Ngô Thế Huân lúc này ngay cả hai mi mắt cũng lười nâng, hắn không chuyển mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, tay kia nâng lên đè lên đầu Duẫn Nhi, mạnh mẽ quay mặt cô lại.

Duẫn Nhi tức giận đẩy tay hắn ra, yên lặng chờ mong Ngô Thế Huân mệt rã rời.

Hình như Thượng Đế nghe được lời cầu nguyện của cô, một lúc sau, Ngô Thế Huân quả nhiên mệt mỏi ... phải biết là, thằng cha này mỗi lần tự học, tinh thần đều như đánh tiết gà, thật sự khó khăn.

"Anh ngủ một chút" Ngô Thế Huân nói xong ngáp một cái, nằm dài trên bàn.

Duẫn Nhi lại chần chừ xem sách thêm một lúc, đánh giá hắn ngủ thật rồi, nhẹ nhàng huých hắn, nhỏ giọng gọi "Ngô Thế Huân", hắn không phản ứng.

Xem ra là ngủ say rồi, Duẫn Nhi mừng thầm, nhẹ nhàng lấy ra con dấu, Ngô Thế Huân đang nằm trên bàn, mặt nghiêng ra, làn da hắn đẹp thật, rất đáng giận!

Duẫn Nhi mở con dấu, lén lút để sát vào hắn, tên này ngủ rất chuyên tâm nha, không thấy nguy hiểm cận kề, cô cười trộm, giơ con dấu nhẹ nhàng đóng lên mặt hắn ...

Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, nhưng ngay lúc đó, khi con dấu của Duẫn Nhi còn dính trên mặt Ngô Thế Huân chưa kịp rút lại, tên kia, hắn chậm rãi mở mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro