Chương 2
Buổi tối quay lại phòng, Duẫn Nhi báo cáo tình hình chiến đấu hôm nay cho nhất nhị tứ, khi đắc ý tả tới đoạn đối xử với Ngô Thế Huân như thế nào, ba cái gối đồng loạt bay vèo vèo về phía mình ...
Thế giới này ngày càng kì cục mà, vì sao trong học viện hóa hội fan của Ngô Thế Huân lại nhiều hơn Phác Xán Liệt chứ?
Phòng ngủ của bọn Duẫn Nhi có tất cả bốn người, trong đó hết ba người thẩm mỹ không bình thường, bởi vì bọn họ mê Ngô Thế Huân, tuy rằng lí do không giống nhau lắm.
Lão đại thích Thế Huân bởi vì nó cảm thấy hắn ta là tinh anh, năng lực học tập nhất định là số một. Duẫn Nhi không khỏi lắc đầu, lí do này thật hư ảo. Hơn nữa nghe nói Thế Huân kia không phải quỷ học, lão đại nhìn ở đâu ra năng lực của hắn vậy?
Tiểu Nhị (nó không muốn bị gọi là Lão Nhị) thích Ngô Thế Huân, bởi vì nó cảm thấy toàn thân Ngô Thế Huân toát ra một khí chất thụ không được tự nhiên. Nói thật Duẫn Nhi trước khi vào đại học không có tiếp xúc tìm hiểu lĩnh vực đam mỹ, cho nên sau khi nghe tiểu Nhị giải thích thế nào là thụ không được tự nhiên xong, Duẫn Nhi không khỏi cười tới xốc hông, hóa ra là Thế Huân bị Phác Xán Liệt đè cho một cái, hahahha, hay quá xá ... Vì thế tiểu Nhị làm fan của Ngô Thế Huân tôi còn chấp nhận được.
Tứ cô nương (đây là tên gọi thân mật mà bọn Duẫn Nhi gọi nó) thích Thế Huân, chỉ vì nó không thích Phác Xán Liệt, nếu trong hai người phải chọn một, nó đành chọn Ngô Thế Huân. Đối với lí do này, Duẫn Nhi thật sự muốn phê bình, khiển trách và khinh bỉ!
Đương nhiên ba người này đồng ý chung một điểm là Ngô Thế Huân so với Phác Xán Liệt đẹp trai hơn, cái này làm Duẫn Nhi càng thêm bi phẫn.
Phác Xán Liệt cao 1m95, Ngô Huân chết tiệt có không? Phác Xán Liệt có cơ thể rắn chắc, Ngô Huân chết tiệt có sao? Phác Xán Liệt có làn da rám nắng như lúa mạch đen, Ngô Huân chết tiệt có sao?
Chả có cái nào, bọn mày lại còn bảo Ngô Thế Huân đẹp hơn Phác Xán Liệt, đẹp chỗ quái nào?
Mỗi khi Duẫn Nhi nói tới đây, nhất nhị tứ đều đồng thanh trả lời: "Tại khẩu vị của mày khác thường thì có."
Duẫn Nhi đương nhiên không chịu làm kẻ yếu: "Nói đùa, khẩu vị tao là tốt nhất. Mày, Tứ cô nương, đứa nào cả ngày chỉ thích nuôi dưỡng loại da trắng baby, còn nữa, mày, Tiểu Nhị, mày là bách khoa toàn thư đam mỹ tiểu thuyết và GV, còn có, lão Đại, mày, mày ..."
Lão Đại chống cằm, mỉm cười một cái mê người, tao nhã mà bình tĩnh hỏi: "Tao làm sao?"
Duẫn Nhi nửa ghen tị nửa phẫn hận nói: "Ngực của mày lớn nhất."
Lão Đại: "..."
...
*Giới thiệu phòng trọ hội Duẫn Nhi*
Phòng 1111 của ký túc xá gồm có 4 cô gái xinh tươi phơi phới, bao gồm lão Đại, Tiểu Nhị, Tam tiểu Nhi, Tứ cô nương, trong đó tôi là Tam đầu gỗ, danh hiệu này là ba tên kia áp đặt cho Duẫn Nhi, ra vẻ lo lắng cho cô lắm lắm, cho nên Duẫn Nhi đành nhịn. ( tên gốc của nữ chính là Mộc Đồng)
Bốn người họ đều có sở thích riêng, Lão Đại thích học, Tiểu Nhị yêu đam mỹ, Duẫn Nhi yêu tiền, Tứ cô nương mê trẻ con. Trong bốn người, bình tĩnh nhất là lão Đại, đáng khinh nhất là Tiểu Nhị, bạo lực nhất là Tứ cô nương. Sự tích vinh quang của các nàng có cơ hội sẽ nhắc tới. Về phần Duẫn Nhi thì, cô chả có đặc điểm gì, có lười có tham, nhưng mà thật sự thiếu tiền. Nếu cứ nhất quyết gắn một chữ nhất lên, khả năng Duẫn Nhi là người dở khóc dở cười nhất nha.
Cái dở khóc dở cười của Duẫn Nhi ở chỗ, cô lại vào học ở một trường mà trước kia không bao giờ mơ tưởng là vào được, vốn là người vô cùng sợ học Hóa và cực kì ngu ngốc trong việc học Hóa lại vô tình cắm rễ nấu cơm tại học viện Hóa, chuyện này kể ra thật dài...
Trường học của Duẫn Nhi là ngôi trường trung học trọng điểm bình thường của huyện, sở dĩ nó là trọng điểm vì nó là trường trung học duy nhất!!! Ở huyện thì là trọng điểm đấy, nhưng đem ra tỉnh thì chả ra cái đinh gì.
Khi Duẫn Nhi học cấp 3, bảng sắp xếp thành tích trên cơ bản đều nằm ở bị trí 30 gì đó từ dưới đếm lên, với thành tích đó thi vào cao đẳng đại học, có trường tuyển là Duẫn Nhi cô mừng húm rồi, chắc phải cảm tạ tổ tông quá, cho nên thời điểm ghi nguyện vọng chỉ chủ yếu lo lắng chọn trường nào khả dĩ, có cân nhắc một vài trường loại B, biết đâu cô phát huy được khả năng tiềm ẩn. Tới cái nguyện vọng ghi trường loại A, Duẫn Nhi căn bản không ngó đến, tùy tiện điền vào trường X siêu cấp vô địch. Lúc ấy đại khái là nhàn cư vi bất thiện, cho nên chuyên ngành cô đặc biệt chọn mấy cái ngành nghe thấy ghê người điền vào, thế là thành báo ứng ...
Hai ngày thi đại học Duẫn Nhi hình như bị trúng tà, tự nhiên cảm thấy đầu óc giải toán nhanh hơn nhiều, ngay cả môn Hóa bình thường rất sợ, nhưng cũng không còn dữ tợn lắm.
Sau khi kiểm tra lại đáp án sau khi thi, Duẫn Nhi cầm bản đáp án, nơm nớp lo sợ hỏi chủ nhiệm lớp: "Cô Lý, bản đáp án này đúng không vậy?"
Cô chủ nhiệm là một người rất hiền lành, cô nheo nheo mắt, nói nhẹ nhàng: "Duẫn Nhi à, không làm đúng thì còn 1 năm nữa, sang năm cô lại giúp con."
Duẫn Nhi lẩn thẩn nói: "Nhưng mà con cảm thấy mấy cái con làm không khác bản đáp án này lắm???"
Cô chủ nhiệm hiền lành vỗ đầu Duẫn Nhi, cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, tranh thủ nghỉ hè chơi đã đi."
Duẫn Nhi ngoan ngoãn gật đầu, còn cảm thấy mọi việc phát triển có chút mơ hồ.
Trước ngày báo kết quả Duẫn Nhi thắc thỏm tới 10h rưỡi rốt cuộc đành đi ngủ, ngày hôm sau mới sáng sớm cô giáo đã gọi dậy, qua điện thoại thét chói tai" Duẫn Nhi, con thi vào đại học điểm thiệt tốt bao nhiêu đó đó, xếp hạng toàn tỉnh bao nhiêu bao nhiêu đó đó, cơ bản là có thể trúng tuyển tuyến của thành phố B rồi", vân vân ...
Nghe đồn, Trường X đã lâu không có thành tích tốt như vậy.
Niềm vui kinh dị tới quá đột ngột, Duẫn Nhi còn chưa kịp thích ứng thì mọi việc cứ nối gót mà tới ...
Duẫn Nhi nàng bị học viện hóa thành phố B tuyển chọn ...
Hóa học, hóa học, hóa họccccc T.T
Ngày giấy thông báo gửi đến, hiệu trưởng và một đám người tới cửa nhà Duẫn Nhi, khua chiêng gióng trống, còn trao cho một vòng hoa đỏ thẫm bự chảng, đội vào đến ngốc. (editor: eo đến mức đấy à :v)
Duẫn Nhi đội hoa đỏ trong tiếng trống vang lừng bị rinh đi trưng bày khắp ngõ, trong đầu chỉ có hai chữ hóa học, hóa học, hóa học ...
Duẫn Nhi cô giống người điên vừa cười vừa khóc, thần vận mệnh ơi, ông xỏ mũi cô dắt đi đâu!
...
Có một lần nói chuyện Duẫn Nhi hỏi nhất nhị tứ vì sao chọn Hóa học, cô nhớ dai nhất là câu trả lời của Tứ cô nương, nó nói: "Ba tao nói ngoài Hóa thì chọn gì cũng được. Haha, tao liền chọn học Hóa." Niềm vui lớn nhất đời nó là phản kháng lại ba nó.
Duẫn Nhi lúc ấy ôm hi vọng hỏi: "Thực ra mày cũng ghét Hóa học đúng không?"
Nó nâng cằm trả lời thành thật: "Chưa tới mức ghét, chỉ là học dễ quá đâm chán thôi."
Vì thế mà Duẫn Nhi vừa tủi thân vừa bi phẫn.
...
He, xả xong chuyện xưa rồi ... Nói tiếp vụ bóng rổ, từ khi được Phác Xán Liệt chỉ dạy, bản thân Duẫn Nhi lại chăm chỉ luyện tập, sau vài ngày, cô phát hiện ra tỉ lệ ném trúng mục tiêu đã cải thiện, ngay cả lão Đại ánh mắt luôn nhìn cao cũng phải nói: "Tiểu Nhi, động tác ném rổ của mày cũng được rồi nha, có thể dùng hù dọa người khác được."
Tuy rằng lời này chẳng ra cái gì, nhưng Duẫn Nhi biết nó xem như khen ngợi, bởi vậy cũng vui vẻ mời nó ăn một cây kẹo que.
Trong sự chờ mong của mọi người, cuộc thi ném bóng rổ cuối cùng mở màn. Tuyển thủ dự thi rất nhiều, lúc bắt đầu Duẫn Nhi tưởng không có mấy nữ sinh tham dự, không nghĩ hôm nay số lượng gái áp đảo trai à, trời ơi, nữ sinh thành phố B có nhiệt tình với bóng rổ dữ. Hay là, cô nào cũng thiếu tiền???
Duẫn Nhi có chút hồi hộp, chen trong một đám nữ sinh này tranh thủ thời gian luyện tập thêm một chút, cảm xúc nhất thời dịu đi một chút, cô vừa luyện vừa tranh thủ nghe hai cô bên cạnh tám chuyện.
Nữ sinh A: Hi, mày cũng tham gia ném rổ à? Tao nhớ mày ngay cả ném cầu còn không nổi mà?
Nữ sinh B: Tao đến ngó anh đẹp trai, được không? Nghe nói lần này cả Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đều là giám khảo.
Duẫn Nhi vừa nghe thấy tên Tử Kiện, lập tức vểnh tai lên, ôm bóng đứng bất động, luyện gì nữa, phải chú tâm nghe lén thôi, Phác Xán Liệt làm giám khảo sao? Anh ấy thật khiêm tốn, cô cũng không biết luôn a.
Lúc này, nữ sinh A còn nói: Đúng vậy đó, tao còn nghe đồn Ngô Thế Huân là giám khảo bên nữ, kết quả làm tao hừng hực chạy tới đăng kí, hehe, có thể gần gũi thần tượng nhé." Nữ sinh A càng nói càng kích động.
Nữ sinh B ngắt lời, nói: "Mày nghe tin vịt rồi, Ngô Thế Huân đúng là định giúp hội trưởng hội bóng rổ làm giám kháo bên nữ, chứ không thì làm gì có nhiều người đâm đầu vô như vậy, nhưng sau đó không hiểu anh ta trúng tà gì, đổi với Phác Xán Liệt sang làm bên nam rồi."
Nữ sinh A tiếc nuối hỏi: "Thật à? Sao tao không nghe nói."
Nữ sinh B đáp: "Bảo đảm 100%, mày phải nhớ là bạn trai tao là trưởng ban tổ chức của hội bóng rổ.
Vì thế nữ sinh A đành nói: "Được rồi, kỳ thực thì thân cận với Phác Xán Liệt cũng tốt lắm à!"
Nữ sinh B cũng cười nói: "Mày làm thí sinh, anh ta làm giám khảo, chúng mày làm thế nào thân với mật vậy?"
Nữ sinh A quýnh một chút, lập tức quay qua chọc nữ sinh B ầm ĩ lên.
Duẫn Nhi đứng nghe lén mà máu nóng dâng trào, tràn ngập nhiệt tình, Phác Xán Liệt ơi Phác Xán Liệt!
*Ngô Thế Huân ngươi rút cục cũng làm được một chuyện mà ta không khinh bỉ, haha, đổi rất tốt, rất tốt!*
Duẫn Nhi bởi vì cái nguyên nhân "giám khảo bên nữ là Phác Xán Liệt" mà kích động, nhìn thấy cách đó không xa Phác Xán Liệt cùng Ngô Thế Huân đang đi tới, bọn họ đứng ngay lối vào, đang nói chuyện với mấy người trong hội bóng rổ.
Duẫn Nhi cảm thấy phải phát huy một chút tinh thần hăng hái, lập tức phi như điên, hiến cho Phác Xán Liệt một nụ cười rạng rỡ, còn đặc biệt dịu dàng vẫy tay nói với anh: "Chào anh, hôm nay nhờ anh chiếu cố nhiều nha."
Xán Liệt ôn hòa cười nói với cô: "Duẫn Nhi, em cố lên nha."
Duẫn Nhi ra sức gật đầu, biểu tình nịnh nọt hết mức.
Lúc này Ngô Thế Huân đột nhiên rất âm hiểm liếc Duẫn Nhi một cái: "Duẫn Nhi, giám khảo chấm ngươi là ta đó."
Cô nhìn hắn khinh bỉ: "Ngươi không phải giám khảo tổ nam sao?"
Ngô Thế Huân gật gật đầu: "Đúng rồi, sao biết hay vậy?"
Duẫn Nhi thản nhiên nhún vai, nói: "Giám khảo của ta là Xán Liệt sư huynh à, có quan hệ quái gì tới ngươi?"
Thế Huân kỳ quặc nhìn cô từ trên xuống dưới, mãi một lúc lâu mới đột nhiên nói: "Ngươi là con gái à?"
Duẫn Nhi cảm thấy thằng cha này hỏi vấn đề này có chút khùng điên, chuyện này còn không rõ như ban ngày sao, vì vậy cô càng thêm khinh thường quét mắt liếc hắn đáp: "Nói chuyện thừa."
Ngô Thế Huân lại nặng nề nhắc lại: "Ngươi là con gái thật à?"
Duẫn Nhi trừng hắn: "Đúng vậy, đừng nói ngươi không thấy à."
Thế Huân ánh mắt như có như không đảo qua ngực của tôi, khinh bỉ cười: "Ta thực sự là không thấy."
Duẫn Nhi bị ánh mắt cùng lời nói của hắn khích cho, giận tới phát rồ, lý trí tan tành, không đầu không đuôi thét lên: "Không thấy? Ta là size lớn nhất cúp A, ngươi thế quái nào không thấy?"
Lời nói vừa ra liền hối hận ngay, được rồi, tuy rằng cô vẫn tự hào ngực của mình là lớn nhất cúp A, nhưng mà cùng một thằng con trai thảo luận vấn đề này ... Thiệt ra Duẫn Nhi cô là người rụt rè lắm nha >_<
Quả nhiên, lời nói của Duẫn Nhi vừa bay ra, người chung quanh đã nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt cực kì quái dị, làm như cô là người sao Hỏa mới đặt chân xuống Trái Đất.
Duẫn Nhi lúc đó thật cảm thấy tủi ghê, hận ghê, thật muốn tìm một cái thùng mà chui vào cho rồi.
Lúc này, tên họ Ngô kia còn ngại không khí chưa đủ xấu hổ, hắn vờ sửng sốt một chút, liền tủm tỉm: "Lớn nhất cúp A, nhưng ta vẫn không thấy đâu à"
Duẫn Nhi: "..."
*Ông trời ơi, cho sét đánh chết con đi!!!!*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro