Chương 21
Tối hôm qua Duẫn Nhi ngủ xoay đầu về phía quạt điện, sáng nay thức dậy thấy đầu óc rất nặng, cả người nóng ran. Nói đơn giản là bị cảm, trong mùa hè nóng bức mà bị cảm đúng là chuyện vừa dễ sợ vừa buồn hết sức.
Thế là Duẫn Nhi đành ở lại đại bản doanh, nhìn những người khác ngồi thuyền nhỏ mà đi.
Ngô Thế Huân cũng ở lại, tại vì hắn phải sửa tư liệu gì đó. Duẫn Nhi bị hắn bắt uống hai bình Song Hoàng Liên Khẩu, nói thật chứ cái này không phải cho người uống, nhưng Ngô Thế Huân nói, nếu cô không uống sẽ không cho ăn dưa hấu, tên này rất đê tiện, lại lấy chuyện như vậy uy hiếp cô.
Uống thuốc xong, Duẫn Nhi ngồi một chỗ, ôm nửa quả dưa hấu dùng muỗng nhỏ xúc ăn, vừa nhìn Ngô Thế Huân ở bên cạnh sửa tài liệu. Bản thân mình ngồi ăn, nhìn người khác làm việc, cảm giác thật sảng khoái !
Đáng tiếc không hoàn mỹ là, mỗi khi Ngô Thế Huân nghiêng đầu há miệng, Duẫn Nhi phải thức thời xúc một muỗng lớn đút cho hắn, nhìn dáng vẻ đắc ý được hầu hạ đó, Duẫn Nhi cô thực muốn đem nửa quả dưa kia đập vào đầu hắn, nhưng mà không dám.
Chú đầu bếp không có việc gì chạy tới tán chuyện với 2 người họ, chú quan sát một hồi rốt cục hỏi: "Hai đứa chừng nào kết hôn?"
Duẫn Nhi đang ngậm dưa hấu trong mồm suýt nữa thì nghẹn, chú ơi chú suy nghĩ hay quá đi, cái này làm sao có thể...
Ngô Thế Huân lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn chú đầu bếp, mỉm cười đáp: "Tạm thời chưa định kết hôn ạ."
Duẫn Nhi không khể không cảm thán, thằng cha này thủ đoạn cao hơn cô, bị người khác hiểu lầm còn bình tĩnh được như thế, đáng tiếc cô không vậy được, xoa xoa miệng, u oán nói với chú ấy: "Chúng cháu, khụ khụ, chúng cháu không phải như mọi người nghĩ ..."
Chú đầu bếp phi thường khinh thường cười khẩy một tiếng, hình như hoàn toàn không thèm tin lời Duẫn Nhi nói, cô rất buồn a.
Ngô Thế Huân ghé vào tai Duẫn Nhi, tủm tỉm nói: "Biết tại sao anh không giải thích chưa?"
Lúc này, chú đầu bếp ho khan hai tiếng, nói: "Không quấy rầy nữa" rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại Duẫn Nhi không có đường chối cãi ngồi đực mặt. Trong giây phút đó Duẫn Nhi bi thảm phát hiện ra, chuyện giữa cô và Ngô Thế Huân không thể giải thích rõ rồi, chỉ có cách duy nhất là hắn tìm bạn gái hoặc cô tìm bạn trai.
Trong hai cách đó, Duẫn Nhi cân nhắc một lúc, phát hiện ra Ngô Thế Huân tìm bạn gái dễ dàng hơn, dù sao hắn cũng là tai họa, người thích hắn nhiều lắm, ngay cả cô bán tạp hóa cũng nhớ hắn mà. Nhưng tại sao Ngô Thế Huân chưa có bạn gái? Tuy chuyện này hắn chưa nói qua, nhưng cùng hắn tiếp xúc nhiều như vậy, có thể dùng từ "như hình với bóng" để hình dung, nếu hắn có bạn gái thì Duẫn Nhi cô đã biết rồi.
Duẫn Nhi đột nhiên nhớ ra Ngô Thế Huân từng xem sách tâm lý tình yêu trong thư viện, lại thông qua cô mời Tứ cô nương tham gia đi thực tiễn, như vậy, vậy ...
Đáp án hình như có rồi, Duẫn Nhi vuốt cằm suy nghĩ xa xôi một lát, nghiêm túc nói với Ngô Thế Huân: "Ngô Thế Huân, hay là, ngươi giúp ta theo đuổi Xán Liệt sư huynh, ta giúp ngươi theo đuổi Tứ cô nương?"
Ngô Thế Huân đang gõ bàn phím bùm bùm liền ngừng lại, xoay qua đối diện Duẫn Nhi, nheo mắt lại, vẻ không thể tin: "Em nói cái gì?"
Duẫn Nhi đọc ra tín hiệu nguy hiểm trong mắt hắn, cô suy đoán chắc là chuyện riêng của hắn bị cô biết được nên thẹn quá hóa giận, vì thế thoải mái vỗ vỗ vai hắn, hào sảng cười nói: "Thực ra tâm tư của ngươi đối với Tứ cô nương ta đều biết, Tứ cô nương cũng có ấn tượng tốt với ngươi ... hai chúng ta là ai nào, không cần khách khí nha. Ha ha ..."
Sắc mặt Ngô Thế Huân trầm xuống, nhìn Duẫn Nhi chằm chằm, đột nhiên hắn đè cô xuống sàn, sau đó cả người đè lên người Duẫn Nhi, ánh mắt rất lạ, cúi đầu, chậm rãi tiến sát gần.
Duẫn Nhi hoảng sợ, không biết là thằng cha này lại bị cái chứng gì, chẳng phải chuyện riêng bị phát hiện sao, cũng có gì đâu, tuy là cô biết Tứ cô nương không nhất định là thích hắn, nhưng chưa chắc không được mà ...
Duẫn Nhi động tay muốn đứng lên, nhưng lại bị hắn dứt khoát ấn ngược lại, một tay hắn giữ vai cô, ánh mắt nheo lại, lạnh lùng nói: "Anh và Tứ cô nương không có khả năng, em và Phác Xán Liệt cũng không có khả năng."
Duẫn Nhi không biết là bị lời nói của hắn dọa hay là bị khí chất khủng bố áp đảo, tóm lại mất tinh thần, ngây ngốc hỏi: "Tại ... tại sao?"
Đúng lúc này cửa phòng khách mở ra, chú đầu bếp tiến vào lớn tiếng hỏi: "Tiểu Duẫn Nhi, tối nay cháu muốn ăn gì?" Nói tới đây đột nhiên ngừng, chú nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó ho khan hai tiếng, nói: "Ngượng quá ... hai đứa tiếp tục, tiếp tục ..."
Duẫn Nhi mới phát hiện tư thế của cô và Ngô Thế Huân lúc này rất mờ ám, vì thế xấu hổ đẩy hắn ra, đứng lên, ánh mắt mơ hồ nói: "Phiền ngươi tự trọng một chút"
"Tự trọng?" Ngô Thế Huân lập lại từ này, đột nhiên mỉm cười, giơ ngón trỏ lên dí dí vào đầu Duẫn Nhi: "Đồ ngốc"
Cô ôm đầu, kì quái nhìn hắn, thằng cha này cảm xúc mau thay đổi thật, một giây trước còn tức giận vì bị phát hiện thì giây sau lại cười một cách thần kì, cũng không biết sao hắn vui như vậy, thấy người khác lúng túng thì rất vui sao? Lương tâm thằng cha này lủng một lỗ to rồi!
Buổi tối trước khi đi ngủ Nhất Nhị Tứ quây quần ngồi kể chuyện phiếm mới biết được, hôm nay lúc 6 người bọn họ ra ngoài cũng không có chia lại thuyền, nói cách khác, Tứ cô nương với Phác Xán Liệt hai người ngồi cùng một thuyền suốt cả ngày!
Duẫn Nhi bất an kéo cánh tay Tứ cô nương, hỏi: "Mày có bắt nạt Xán Liệt sư huynh không?"
Tứ cô nương mất kiên nhẫn đẩy tay Duẫn Nhi ra, đáp đại: "Không có"
Tiểu Nhị cười nói: "Đương nhiên không có, Phác Xán Liệt hái cho nó quá trời đài sen thôi, nó rất thích mà, lúc trở về còn có một con chó bự muốn cắn nó, Phác Xán Liệt hiên ngang khí phách đứng ra che chắn, sau đó đuổi con chó kia đi, chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân nha!"
Duẫn Nhi càng nghe càng không bình tĩnh, được ở chung với Phác Xán Liệt, được Phác Xán Liệt anh hùng cứu mỹ nhân, đây là những chuyện mà Lâm Duẫn Nhi cô tha thiết ước mơ a, chuyện tốt như vậy sao lại chỉ xảy ra cho Tứ cô nương chứ ... Quá lãng phí, lấy thân thủ của nó, cần gì Phác Xán Liệt phải cứu, chỉ cần một đá của nó thì con gì cũng tàn phế, nói coi, người thực sự cần Phác Xán Liệt cứu là Duẫn Nhi nè ....
Lão Đại nhìn rõ suy nghĩ trong lòng Duẫn Nhi, nó vỗ vỗ đầu cô, hiền lành thân thiết nói: "Tam đầu gỗ a, mày đừng mơ tưởng Phác Xán Liệt nữa đi, cả đời này mày không thoát khỏi bàn tay Ngô Thế Huân đâu!"
Duẫn Nhi: "..."
Thế là Duẫn Nhi càng thêm buồn rầu.
....
Ngày hôm sau là ngày nghỉ ngơi, đám nam sinh đi ra ngoài mua vé xe lửa, Duẫn Nhi cùng Nhất Nhị Tứ nhàn rỗi không có gì làm, chuyển sự chú ý vào cây hạch đào ở sân sau.
Trong sân sau của nhà Phác Xán Liệt có một cây hạch đào rất lớn, trĩu nặng những trái đào tròn tròn căng mọng như quả trứng gà. Lúc hạch đào mọc trên cây thì bên ngoài là một lớp vỏ màu xanh, hạch đào bình thường mà bọn họ hay ăn thực ra chính là loại này. Buồn cười là Nhất Nhị Tứ bọn nó chỉ nhìn thấy đào hái xuống rồi trong thành phố bán, chứ bao giờ tận mắt nhìn thấy đào mọc trên cây, cho nên khi Duẫn Nhi nói với bọn nó trái này là hạch đào, cả ba đứa đều tỏ vẻ hoài nghi. Nhất là Tứ cô nương, nó nhất quyết không tin, còn nói cái gì mà Tam đầu gỗ là đồ ngốc tao không chấp.
Vì thế nên Duẫn Nhi rất giận, tính hái xuống vài trái rồi lột lớp vỏ màu xanh đi cho tụi nó nhìn mà học hỏi thêm kiến thức.
Cây đào này rất cao, đứng ở dưới không tài nào hái được, Duẫn Nhi bèn chà xát hai tay, bắt đầu trèo lên. Bản lĩnh cao cường nhất của cô là trèo cây với leo tường, tuy cái cây này rất cao, còn cong vẹo, nhưng cô leo lên chẳng tốn mấy sức.
Tứ cô nương thấy Duẫn Nhi leo lên, cũng khoái chí ôm thân cây cào cào định leo. Vừa thấy đã biết không có kinh nghiệm rồi, cũng may thân thủ của nó tốt, miễn cưỡng cũng trèo lên được. Duẫn Nhi ngồi trên cây, cười hì hì nhìn cái mặt cố hết sức của nó, rất có cảm giác thành tựu. Nói thật, Tứ cô nương đầu óc thông minh lại biết đánh nhau, Duẫn Nhi nếu đem so với nó đúng là không hơn gì, lúc này đương nhiên được thể tự cao một chút.
Tứ cô nương không phục, nắm nhành cây, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
Đột nhiên dưới tàng cây có người la lên: "Mấy em làm gì vậy, mau xuống đi."
Duẫn Nhi khom người xuống thì thấy hóa ra là mấy người đi mua vé đã về, vừa mở miệng chính là Ngô Thế Huân.
Tứ cô nương leo cây vốn đã dụng hết sức, lúc này phía dưới lại có người nói chuyện, nó bị phân tán, dưới chân trượt một cái, rơi xuống, cùng lúc đó lòng Duẫn Nhi cũng thót một cái. Tứ cô nương lúc này đã leo được mấy thước, tuy rằng có học qua công phu gì, nhưng đột nhiên ngã xuống như vậy cũng rất nguy hiểm, không may xương đùi xương gì gì có làm sao thì khổ.
Đúng ngay thời khắc mấu chốt, có một người động thân lao ra, mở rộng vòng tay, vững vàng tiếp được Tứ cô nương. Nó sau khi qua cơn kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, yên lặng nhìn người cứu mình, bốn mắt nhìn nhau, có cảm xúc gì đó rất khó hiểu bùng cháy ...
Duẫn Nhi ngồi trên cây, yên lặng rơi lệ, bởi vì người lao ra kia chính là Xán Liệt. Trời cao ơi, câu chuyện kinh điển này sao không xảy ra với Lâm Duẫn Nhi cô, tại sao giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân lại xảy ra lần nữa mà nhân vật chính vẫn lại là Tứ cô nương a ...
Duẫn Nhi ngồi trên cây, đau lòng muốn chết, bỗng nhiên nghe thấy Ngô Thế Huân ở dưới la lớn: "Đầu gỗ, em còn không xuống nhanh."
Cô hoảng sợ, tay nắm không chặt, thiếu chút nữa cũng ngã xuống giống Tứ cô nương, Ngô Thế Huân nhìn thấy Duẫn Nhi bị xấu mặt, trong lòng có vẻ hớn hở: "Đồ ngốc, em định nhảy thẳng xuống hả?"
Duẫn Nhi trừng mắt liếc Ngô Thế Huân một cái, nhanh nhẹn trượt từ trên cây xuống, vừa quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Phác Xán Liệt buông Tứ cô nương ra, sau đó dịu dàng an ủi vỗ nhẹ lên vai nó, hình ảnh thiệt là đẹp, đáng tiếc cô chỉ là người đứng xem.
Ngô Thế Huân xoa xoa đầu Duẫn Nhi, nói: "Leo cây ha, em giỏi lắm hả?"
Duẫn Nhi chụp tay hắn lại, hướng Phác Xán Liệt nói: "Xán Liệt sư huynh, anh hãy nói với Tứ cô nương đi, cây này là cây hạch đào."
Phác Xán Liệt cẩn thận liếc mắt nhìn Tứ cô nương một cái, chỉ thấy nó đang không phục trừng mắt nhìn Duẫn Nhi, quệt quệt miệng. Thế là Phác Xán Liệt quay mặt qua hướng khác, không thành thực chút nào nói: "Anh ... anh không biết là cây gì."
Duẫn Nhi rơi lệ, đại ca à anh muốn lừa ai, anh lớn lên ở đây mà không biết là cái cây gì? Cho dù muốn che chở Tứ cô nương cũng đâu cần phải vậy ... Chỉ hươu bảo ngựa, thiệt giống nhau, cấu kết làm việc xấu.
Dưới tài bẻ cong sự thật của Phác Xán Liệt, Tứ cô nương giữ được mặt mũi. Nó đắc ý nhìn Duẫn Nhi một cái rồi xoay người rời đi, Phác Xán Liệt đành nhìn Duẫn Nhi có lỗi, nói khẽ với cô một câu: "Ngại quá, cây này đúng là hạch đào." Nói xong vội vàng chạy đuổi theo Tứ cô nương.
Duẫn Nhi toát mồ hôi, đại ca, anh nói lúc này thì có ích gì !
Lão Đại nhéo nhéo má Duẫn Nhi, Tiểu Nhị béo cằm Duẫn Nhi một cái, người qua đường Giáp, người qua đường Ất lặng lẽ thở ngắn than dài trong một lúc rồi cũng tản đi.
Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân đi song song sau cùng, Ngô Thế Huân nhìn hai thân ảnh phía trước, nói với cô: "Em không biết bọn họ là một đôi rất xứng sao?"
Duẫn Nhi giận, hai người bọn họ xứng hay không xứng liên quan gì tới anh.
Ngô Thế Huân lại nhếch miệng cười: "Cho dù em không thấy thế thì bọn họ vẫn là một đôi rất xứng."
Duẫn Nhi khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro