Chương 26



Duẫn Nhi ngồi trong phòng khách, vừa gặm dưa hấu vừa suy tính xem cách nào để cười nhạo em trai của Ngô Thế Huân hiệu quả nhất.

Nói thật, ngoại trừ mấy lần lỡ nhìn thấy mấy cái GV của Tiểu Nhị thì cô chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một biểu tượng nam tính trưởng thành nào cả, nên cũng không biết làm sao để cười cợt gì. Đã thế những người trong mấy phim GV của Tiểu Nhị ... xấu không đỡ nổi.

Cô còn đang miên man suy nghĩ thì ba đã trở về, trong tay còn xách túi khổ qua. Ba vừa vào tới cửa nhà đã nói: "Hôm nay bữa trưa chúng ta ăn khổ qua trộn đi, giúp Tiểu Huân hạ hỏa một chút, hôm qua ba nhìn thấy nó bị chảy máu mũi."

Duẫn Nhi cắn răng: "Hay ghê, chừng nào máu hắn chảy thành sông thì càng vui."

Ba lắc đầu, thở dài: "Con với nó bộ có thâm thù đại hận gì hả? Ba thấy thằng bé được đấy chứ!"

Duẫn Nhi không nói gì, xem ra ba cô cũng đã trúng bùa của Ngô chết tiệt rồi. Quen hắn lâu như vậy, cô nhận ra, nếu tên này có điểm nào giỏi nhất, đó chính là hắn luôn luôn có thủ đoạn khiến cho người khác tự nhiên đối tốt với hắn, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện, cái này còn đáng sợ hơn cả yêu pháp.

Đương nhiên cô là người có ý chí kiên định, cho nên không bị hắn mê hoặc.

...

Buổi tối, Ngô Thế Huân đang tắm.

Tuy rằng hắn đóng cửa phòng tắm, nhưng vì để thoáng khí nên cửa sổ phòng tắm mở, dĩ nhiên là cũng có một bức màn mỏng che lại.

Duẫn Nhi lén lút bám vào cửa sổ phòng tắm, giựt một phát cho tấm màn rớt ra. Ngô Thế Huân đang đứng hướng mặt ra cửa sổ tắm, thấy bức màn bị rớt ra, hiển nhiên là giật thót.

Cô nhìn vào cửa sổ, lướt nhanh qua nửa người dưới của anh, sau đó thu hồi ánh mắt, bởi vì nhanh quá nên chưa kịp thấy rõ gì hết, đừng có hỏi tại sao không nhìn kĩ nha, cô rất sợ a. Cô là người rụt rè thuần khiết biết bao, vì bất đắc dĩ mới phải nhìn lén người khác tắm rửa, quả thực không có gan nhìn chằm chằm chỗ bí mật, mặc dù nói thiệt là cũng muốn ngó cái coi sao.

Ngô Thế Huân sửng sốt một chút, hỏi: "Em làm gì vậy?"

Ánh mắt mơ hồ, Duẫn Nhi cố dùng dũng khí cười nhạo nói: "Rất rất rất rất là xấu xí" nói xong đứng chờ xem phản ứng của hắn.

Nhưng hắn chẳng hề nổi trận lôi đình hay buồn bực chán nản như cô mong muốn, hắn chỉ nghiêng đầu qua, nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"

Duẫn Nhi cảm thấy không hợp lí, vọt lẹ như chớp.

Quay trở lại phòng, nhắn tin ngay cho Tiểu Nhị: "Tao nói rồi, sao hắn không phản ứng gì hết vậy?"

Tiểu Nhị rất nhanh trả lời: "Mày nói gì?"

Duẫn Nhi: "Rất xấu xí"

Tiểu Nhị: "Ngu chưa, nói bao nhiêu lần rồi, vấn đề quan trọng là nhỏ, chứ không phải đẹp mắt hay không."

Duẫn Nhi: "Vậy làm sao?"

Tiểu Nhị: "Mày nói với hắn, aiya em trai nhỏ a, còn nhỏ hơn cục pin tiểu 7 đồng nữa nha, không nhìn kĩ là không thấy rồi, anh thiệt là một thái giam trong trắng a."

Duẫn Nhi: "Được, tao thử."

Cô đang định chạy ra lần nữa thì ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.

Cô mở cửa ra, nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng đó, đầu cúi thấp, cả người toát ra mùi nguy hiểm, mặt mày tối lại. Hắn thấy cô mở cửa cũng chả thèm giữ lịch sự gì, xông thẳng vào phòng, còn giúp cô đóng cửa lại. Hắn đứng khoanh tay, khẽ cau mày nhìn cô, hỏi: "Lúc nãy em nói anh xấu xí? Xấu xí thế nào?"

Duẫn Nhi tự nhiên thấy chột dạ kinh khủng: "Ta nói sai rồi, ngươi không xấu xí tí nào cả."

"Ừ" Ngô Thế Huân vừa lòng gật đầu "Vậy tại sao em nhìn lén anh tắm? Muốn nhìn lắm à?"

Cô thụt lùi về sau, cố vớt vát: "Thật ra ta muốn nói, muốn nói ... Em trai của ngươi nhỏ quá đi!"

Sắc mặt Ngô Thế Huân trầm xuống, bước từng bước lại gần: "Em nói gì?"

Duẫn Nhi lại lùi nữa: "Ta nói ngươi nhỏ, so với pin còn nhỏ hơn, không nhìn kĩ là không thấy gì."

Ngô Thế Huân cứ tiến dần lên, khoảng cách càng ngày càng gần, ánh mắt nheo lại đáng sợ, một lát sau, hắn đột nhiên nhếch mày, khóe miệng cong lên: "Em xem kĩ chưa? Có xác định là thấy rõ rồi không?"

Duẫn Nhi hơi khẩn trương, lắp bắp đáp: "Ta đương, đương, đương nhiên thấy rõ, ngươi chính là một thái giám trong trắng vô cùng."

Ngô Thế Huân tiếp tục tiến sát gần cô, khiến cô không tự chủ được lùi lại, cuối cùng lùi sát vào góc tường. Hắn chống một tay lên tường, giam cô trong một khoảng không gian nhỏ hẹp. Hắn cúi đầu, mặt kề sát gần cô. Cô đột nhiên cảm nhận rõ ràng một luồng khí áp bức đè lên người, có cảm giác không thở được, cô cúi đầu, hoảng sợ nói: "Ngươi định làm gì..."

Ngô Thế Huân nghiêng mặt, nói thầm vào tai Duẫn Nhi: "Rốt cục nhỏ như thế nào, có muốn dùng thước đo cho chính xác không?"

Duẫn Nhi cứng đờ người, không ngờ hắn còn có chiêu vô liêm sỉ như vậy: "Không, không cần đâu!"

"Sao lại không cần, xin em đó, có tí tinh thần học hỏi nghiên cứu đi." Ngô Thế Huân nói xong thu tay lại, cúi đầu kéo áo sơ mi ra, hai tay xoa xoa ống quần đùi.

Duẫn Nhi hoảng sợ: "Ngươi làm gì vậy?"

Ngô Thế Huân cúi đầu đáp: "Còn làm gì nữa, đương nhiên là đo lại rồi, trước tiên cho em nhìn qua một lần." Hắn nói xong đã cởi luôn nút quần, chuẩn bị kéo luôn khóa kéo ra.

Duẫn Nhi vội vàng chụp tay hắn lại, bám chặt không buông: "Không cần thiệt mà..."

Ngô Thế Huân không có giãy ra, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Đầu gỗ, anh không phải là chính nhân quân tử, em cứ bức anh nhiều lần như vậy, anh cũng không nhịn được làm một số chuyện hạ lưu đáp ứng em đấy."

Chết đi, nói mình là chính nhân quân tử là hắn, bây giờ không phải chính nhân quân tử cũng là hắn. Đương nhiên lúc này cô còn lòng dạ nào mà tranh luận chuyện này, cầm chặt tay hắn, khổ sở nói: "Ngô Thế Huân, ta sai rồi còn chưa được sao."

Hắn hơi nhếch miệng: "Em sai thế nào?"

Cô kiên nhẫn đáp: "Ta không nên nhìn lén ngươi."

Hắn dĩ nhiên chưa vừa lòng: "Còn gì nữa?"

Cô: "À, còn ..."

Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn cô: "Anh rất nhỏ?"

Duẫn Nhi đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: "Không nhỏ, một chút cũng không nhỏ."

Ngô Thế Huân: "Không nhỏ?"

Duẫn Nhi nịnh bợ gật đầu: "Rất lớn, siêu cấp lớn."

Ngô Thế Huân rút tay ra khỏi tay cô.

Hắn lại chống tay lên tường, toàn thân đột nhiên nghiêng về phía trước, cơ hồ muốn dán lên người Duẫn Nhi, cô cảm thấy thiếu không khí cực điểm. Hắn giơ tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt cằm cô, sau đó nhoẻn miệng cười, nói: "Đầu gỗ, em xấu thật."

Duẫn Nhi: "..."

Thật muốn cắn chết hắn >_<

Ngô Thế Huân cố tình đùa giỡn thêm một chút có vẻ đã ghiền rồi liền xoa xoa đầu cô, bỏ lại một câu: "Không thấy rõ thì không có quyền lên tiếng đâu nhé, huống hồ chuyện lớn nhỏ sau này tự em trải nghiệm đi thì biết." sau đó lượn ra ngoài.

Còn lại một mình Duẫn Nhi trong góc tường yên lặng rơi lệ, mấy câu vô liêm sỉ như thế này chỉ có Ngô Thế Huân nói ra được, hắn còn tự xưng là chính nhân quân tử, hừ.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị: "Quên nói với mày, sau khi mày nói những lời cười nhạo khả năng sẽ nhận được một số hậu quả ghê gớm."

Duẫn Nhi lại có khao khát muốn cắn chết người đi cho rồi.

Chuyện này dạy cho chúng ta bài học, không cần dùng ý đồ lưu manh để chọc lại lưu manh, nếu không chết rất thảm.

Chuyện này còn dạy chúng ta bài học, chủ ý của Tiểu Nhị là không nên tin.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro