Chương 27
Đằng sau nhà Duẫn Nhi có một mảnh đất trống, được ba cô tận dụng làm thành vườn trồng rau. Trong vườn đủ các loại rau dưa, tuyệt đối là thực phẩm thiên nhiên tươi sạch. Lúc ở thành phố B cô có lần mua mấy quả cà chua dùng phân hóa học kích thích, cảm giác lúc đó là, mở mắt ra thì biết mình ăn cà chua, nhưng hễ nhắm mắt lại không biết là mình có đang ăn hóa chất gì gì không.
Thế nên khi nhìn thấy cà chua do ba tự trồng, cô vô cùng xúc động. Lúc ấy ba cô rất hoảng, vỗ đầu khuyên cô: "Nha đầu, chỉ là mấy trái cà chua thôi mà, phải biết giữ gìn khí tiết chứ?" [khí tiết có vẻ to tát quá =.=]
Hôm nay Duẫn Nhi cầm tay trái miếng dưa vàng, tay phải là cà chua, khoái trá ngồi ăn, vừa ăn vừa đoán xem hôm nay thằng cha Ngô Thế Huân này lại muốn giở trò yêu quái gì. Ăn xong cơm trưa đã đi ra ngoài, bây giờ là chạng vạng rồi, còn chưa về nha. Cô hỏi hắn đi làm gì, hắn cứ thần thần bí bí nói, đến lúc đó em sẽ biết, làm như đi làm công tác mật không bằng.
Tuy rằng rất khinh bỉ cái sự lén lút của hắn, nhưng một ngày không có anh ta là một ngày không có áp bức, cô phải trân trọng thời gian này mới được. Thế là cô treo một cái võng dưới tàng cây ngô đồng, nằm lên đu đưa qua lại, vừa ngắm hoa ngô đồng vừa hưởng thụ dưa vàng và cà chua.
Đột nhiên một bóng người chặn tầm mắt lại.
Trương Húc đang đứng bên cạnh, hơi cúi người nhìn cô.
Duẫn Nhi bị cái người đột nhiên xuất hiện này làm cho giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trương Húc ... có việc sao?"
Trong tay Trương Húc cầm một cái giỏ trúc nhỏ, nhìn giống một cô gái đi hái nấm dễ sợ. Anh ta nhìn cô, cô nhìn lại, mặt anh ta liền đỏ lên, cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: "Sao em không gọi anh là anh Trương Húc nữa?"
Duẫn Nhi vuốt vuốt mấy cọng tóc, đáp: "À, dạo này ta hơi thiếu tôn ti trật tự." Nếu mà cô không sửa chắc bị thằng cha kia cười thúi mặt !
Trương Húc vẫn cúi đầu, nhăn nhó vẹo vọ nửa ngày cũng không nói câu nào, y như con dâu mới bị bắt nạt. Duẫn Nhi thiệt không hiểu là cái chuyện gì làm cho anh trở nên bó tay bó chân thế này, trước kia nói chuyện với cô cũng đâu có giống như đi đánh địch bây giờ, huống chi anh ta làm mười mấy năm lớp trường, cùng người khác nói chuyện cơ bản là quá dễ đi chứ?
Duẫn Nhi càng nghĩ càng đau đầu, không thèm nghĩ nữa, cắn một miếng cà chua, trực tiếp hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì à?". Nếu đến ôn chuyện cũ thì khỏi, lão đây mấy ngày nay bị tra tấn thể xác và tinh thần lắm, cần nghỉ ngơi.
Trương Húc đưa cái giỏ trong tay cho cô: "Đây là lê nhà anh mới hái trên cây xuống, mẹ anh bảo mang cho em."
Duẫn Nhi cúi đầu nhìn, trong giỏ có một cái đĩa đầy ụ lê, tròn trịa mập mạp, nhìn là thèm chảy nước miếng. Cô nuốt nuốt nước miếng lại, khẽ cắn môi, lắc đầu: "Không cần, lê nhà ta còn nhiều lắm, mọi người giữ lại mà ăn." Tuy rằng cô rất tham, nhưng cô vẫn muốn dùng hành động thực tế chứng mình với ba cô, cô cũng là người có khí tiết lắm.
Trương Húc đặt giỏ lê lên trên bàn cạnh đó, nói: "Năm nay lê được mùa, muốn đem chia cho hàng xóm, không có ý gì khác."
Anh ta đã nói đến vậy, cô làm sao còn từ chối được nữa, được rồi, không khách khí ... Duẫn Nhi nhìn chằm chằm giỏ lê, âm thầm xoa tay, khí tiết gì, bay lên mây hết đi.
Trương Húc sau khi buông giỏ lê ra vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hoàn toàn không định đi về. Duẫn Nhi không thể vô duyên lấy lê ra gặm trước mặt hắn, vì thế đành phải hỏi: "Còn gì nữa à?"
Trương Húc lại bày ra vẻ mặt ngượng ngùng của con dâu mới, cô chỉ thấy nổi điên, u oán liếc nhìn giỏ lê trên bàn, một đám lê tươi ngon như đang vẫy gọi: "Mau tới ăn đi, mau ăn đi nè ..."
Trương Húc hạ quyết tâm rất lớn, giương mắt lên nhìn thẳng vào cô, nói: "Duẫn Nhi à, thực ra anh muốn hỏi, em và Ngô Thế Huân ... là quan hệ người yêu à?"
Duẫn Nhi: "..."
Cô nghĩ anh ta định nói cái gì kinh thiên động địa ghê gớm lắm, kết quả nhăn nhó méo mó cả nửa ngày trời thì ra là hỏi chuyện nhảm nhí giữa cô với Ngô Thế Huân. Tuy rằng chuyện của cô với hắn đã bị phần lớn mọi người thừa nhận là sự thật, nhưng dựa theo nguyên tắc làm người thực thà, cô dĩ nhiên phải phủ nhận, lắc đầu đáp: "Làm sao lại thế được." Như bây giờ cả ngày bị hắn tra tấn chết đi sống lại, nếu trở thành bạn gái hắn, trời đất, không dám tưởng tượng tiếp luôn.
Trương Húc có vẻ không tin: "Nhưng mà ..."
"Chúng tôi đúng là không phải quan hệ bạn trai bạn gái" Một tiếng nói đột nhiên vang lên, Duẫn Nhi nhìn lại, Ngô Thế Huân đang đi vào sân, trong tay còn cầm theo một gói to. Hắn đến gần, đứng lại, liếc nhìn Duẫn Nhi một cái rồi mới mỉm cười quay đầu nhìn Trương Húc, nói: "Chúng tôi chẳng qua là quan hệ nhìn thấy hết trơn thôi hà."
Duẫn Nhi: "..."
Cô chỉ có thể nói, thằng cha này mà mở mồm ra là chả hay ho gì.
Trương Húc trừng lớn mắt, nhìn Ngô Thế Huân rồi lại nhìn cô, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần: "Hai người ..."
Ngô Thế Huân vẫn tiếp tục duy trì cái giọng nọc rắn, mỉm cười: "Hai người chúng tôi thế nào có liên quan tới anh bạn sao, nếu anh bạn muốn biết, tôi có thể tiết lộ một chút, ví dụ" hắn đột nhiên quay đầu, nhìn Duẫn Nhi gian gian cười cười, nói: "Ví dụ, ừm, Đầu Gỗ đã khẳng định của tôi rất là nhỏ."
Duẫn Nhi: "..."
Hiểu được Ngô Thế Huân đang ám chỉ cái gì, cô chỉ dám cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng. Ngô Thế Huân, hắn đúng là cầm thú, lời này cũng nói ra được, danh tiết của cô, trong sạch của cô, bị hủy trong tay hắn hết rồi.
Duẫn Nhi hồi phục lại tâm trạng ngượng ngùng, ngẩng đầu định giải thích một chút đã thấy Trương Húc bỏ chạy mất dạng.
Cô tức giận trừng mắt Ngô Thế Huân, bất mãn nói: "Tại sao nói với anh ấy như vậy?"
Hắn bình tĩnh cười: "Anh nói cái gì?"
Duẫn Nhi chán nản, không có dũng khí nói lại mấy chuyện đó, mắc cỡ đỏ mặt, quay đi không để ý tới hắn.
Ngô Thế Huân đi đến ngồi lên võng, nhích lại gần Duẫn Nhi, hắn huých huých tay cô, nói: "Nè, đừng nói với anh em không nhận ra, Trương Húc có ý với em đó."
Duẫn Nhi dịch qua một bên, né tránh hắn: "Hình như có một chút, nhưng mà ..."
"Cho nên" Ngô Thế Huân ngắt lời cô "Anh giúp em đó, chắc chắn em cũng không thích bị anh ta theo đuổi, đúng không?"
Duẫn Nhi nghĩ nghĩ, cũng có lý, nhưng dùng cách như hắn thật không thể chấp nhận được. Thế nên cô thầm oán nói: "Ngươi nói kiểu đó sẽ làm anh ấy hiểu lầm, truyền ra ngoài mọi người sẽ nghĩ ta là người không có tự trọng, về sau không ai dám lấy ta."
Ngô Thế Huân lại cười nói: "Không ai lấy em càng tốt."
Cô thực sự nổi điên, nói đi nói lại, thằng cha này là giúp cô ngụy trang cái khỉ gì, có mà đi phá danh tiết của cô thì có? Sao mà cô không biết chứ, thằng cha điên, thằng cha chết tiệt. Nghĩ đến đây, cô phẫn nộ chán nản trừng mắt nhìn hắn: "Ngô Thế Huân, một ngày ngươi không ngược đãi ta vài lần ngươi ăn không ngon ngủ không yên là sao?"
Hắn đột nhiên không e dè, không nói năng gì lại nhìn chằm chằm cô, khiến cô tự nhiên thấy sờ sợ. Ngô Thế Huân chính là có bản lĩnh này, có đôi khi hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt mà có thể giết chết người.
Duẫn Nhi ho khan một tiếng, cố lấy dũng khí nói: "Nhìn gì mà nhìn, ngươi rõ ràng là phá rối, còn giả vờ tốt bụng hả?"
"Đầu Gỗ" Ngô Thế Huân gọi một tiếng, đột nhiên giơ tay lên giữ chặt gáy Duẫn Nhi, cô hoảng sợ, lưng cứng đờ lại. Hắn đột nhiên dí sát vào cô, chóp mũi cơ hồ đụng phải mũi cô, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, trong con ngươi đen láy có thể thấy rõ bóng phản chiếu hình ảnh cô đang hoảng sợ đề phòng. Hắn nheo mắt, lập tức quay đầu đi, ghé vào tai cô thấp giọng nói: "Đôi khi, anh thật muốn bóp chết em, xong hết mọi chuyện." Nói xong đứng lên bỏ đi.
Duẫn Nhi vẫn ngồi trơ như phỗng, lạnh sống lưng. Cô biết Ngô Thế Huân hận cô, nhưng không dè hận tới mức này, mỗi ngày tra tấn cô còn chưa đủ, lại còn có ý nghĩ bóp chết cô nữa chứ!
Thực sự không hiểu tại sao hắn ghét cô thế nhỉ? Duẫn Nhi cô rất hòa thuận với bạn học, với thầy cô, có đánh nhau hay gây gổ gì thì cũng không nghiêm trọng, thậm chí cô thường xuyên phá hỏng dụng cụ trong phòng thí nghiệm, cô giáo trong phòng thí nghiệm cũng không trách cứ nặng, đôi khi lúc tính toán bồi thường còn giảm giá cho cô nữa! Nhưng hiện tại không hiểu lí do quái nào khiến cô cứ bị Ngô Thế Huân bắt nạt mà hắn còn muốn bóp chết cô!! ( editor: ai kêu chị ngốc quá, người ta thích chị mà chị không biết :3 )
Duẫn Nhi suy nghĩ mãi, cuối cùng đưa ra kết luận, đại khái là tên Ngô Thế Huân này cao ngạo quá đi? Được rồi, giúp hắn cùng tập thể dục, đi tự học, có lẽ công tác của cô làm không tốt nên hắn không hài lòng? Thấy ớn, có thế cũng vòng vo, không hài lòng chỗ nào thì nói thẳng cho cô, đương nhiên cô sẽ sữa chữa.
Duẫn Nhi cố gắng trấn tĩnh mình lại, thấy thái độ lúc nãy của mình cũng không tốt lắm, mặc kệ thế nào thì Ngô Thế Huân quả thực đến giúp cô, ngay cả cám ơn cũng chưa nói, còn vu cho hắn ... Hổ thẹn quá, cô thực sự rất đáng giận.
Có vẻ như sếp kiêu ngạo đang tức giận, cô chắc phải an ủi hắn một chút.
Thế là Duẫn Nhi đem lê trong giỏ trúc ra rửa sạch, để lại vào trong giỏ, liều mạng lao vào mở cửa phòng Ngô Thế Huân.
Anh tựa vào khung cửa, khẽ nâng cằm, lấy khí thế nhìn từ trên cao xuống mà nhìn Duẫn Nhi: "Có việc gì?"
"Thế Huân, cho ngươi nè" Duẫn Nhi đưa cái giỏ lê ra như đưa bảo vật, cười lấy lòng.
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn lướt đám lê, nhướn mày: "Trương Húc mang tới?"
"Ừ! Ta chưa ăn trái nào, đều để dành cho ngươi." Cô tự thấy công phu nịnh bợ của mình lại nâng cao, dã man thiệt.
Ngô Thế Huân vừa mới dịu sắc mặt được một chút lại đột nhiên trầm xuống: "Anh không tin."
Duẫn Nhi đờ ra, không hiểu lại đắc tội hắn chỗ nào, đành phải đứng tại chỗ, lặng ngốc nhìn hắn, hy vọng hắn tung cho ít ánh sáng khai trí.
Ngô Thế Huân cũng không nói chuyện, hai người cứ như vậy mặt đối mặt hồi lâu, cuối cùng, anh rốt cục thở dài, nói: "Ngốc, em không mỏi tay à?" Hắn nói xong, cầm giỏ trúc trong tay, kéo cô vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro