Chương 28
Duẫn Nhi vừa vào phòng của Ngô Thế Huân liền cúi đầu chủ động nhận sai: "Ngô Thế Huân, xin lỗi nha, ta sai rồi."
Ngô Thế Huân vẫn giữ giọng đều đều thản nhiên, cũng không tức giận gì: "Sai chỗ nào?"
Duẫn Nhi ngẩng đầu thành kính nhìn hắn, nói: "Ta không nên phát hỏa với người, không nên xuyên tạc hảo ý của ngươi, bình thường ta làm việc không cố gắng, xem nhẹ cảm giác của ngươi ... Ta còn nghĩ ngươi là đồ biến thái." Cô nhìn thấy sắc mặt của hắn có xu hướng tối dần, vì thế liền bổ sung vào: "Thực ra ngươi không phải, ai, ngươi làm sao mà biến thái được, làm gì có biến thái mà còn đẹp trai như vậy ..." phải phun mấy câu mắc ói ra trước mới được.
Ngô Thế Huân tự kỉ tự sướng tự cao vừa nghe thấy chữ "Đẹp trai" lập tức phấn chấn tinh thần, mặt cũng không đen nữa, ánh mắt tỏa sáng, ý cười lan tỏa tới mép luôn.
Duẫn Nhi cố gắn ghi nhớ trong lòng, Ngô Thế Huân thích người khác khen hắn đẹp trai.
Thấy tâm tình Ngô Thế Huân tốt lên, cô nhân cơ hội nói: "À, vậy, có thể tha thứ cho ta không?"
Ngô Thế Huân nhếch miệng, hơi hơi mỉm cười , đáp: "Em nói xem, anh nên làm gì em nhỉ?"
Ặc, mấy lời này nghe quái quái, nhưng coi bộ vẫn có ý là tha rồi đi, Duẫn Nhi hết sức mừng rỡ đứng lên, kính cẩn khen Ngô Thế Huân bao dung rộng lượng, lại còn giả mù sa mưa nói: "Thật ra ta nghĩ sẽ làm gì đó bù lại cho ngươi." Nói xong câu này cô cảm thấy hơi bất an, lấy bản lĩnh gây sóng gió của hắn, hắn không định ...
Quả nhiên, Ngô Thế Huân lấy cái gói to lúc nãy đưa cho Duẫn Nhi, miệng nói: "Vừa hay, nè, bù đi."
Duẫn Nhi nhột nhạt mà cầm lấy cái gói, mở ra bên trong nhìn thử, là một bộ dụng cụ thêu mới toanh, hình vẽ dường như là hai chú cá nhỏ vui đùa trên đại dương bao la.
Ngô Thế Huân nhắc nhở cô: "Em đã từng hứa sẽ làm cho anh một cái thật lớn mà."
Duẫn Nhi mở bộ dụng cụ thêu ra, nhất thời khóc không ra nước mắt: "Nhưng cái này bự quá sức ấy." Lúc trước ngươi nói thích dây treo điện thoại, nhìn lại đi, cái này rõ ràng là gối ôm mà!
Ngô Thế Huân nhíu mày: "Không có thành ý."
Cô không nói gì, do dự nửa ngày, rốt cục cắn răng nói: "Được rồi, được rồi, ta thêu là được chứ gì, hứa với ngươi nhất định sẽ làm, nhưng mà ta phải nói, ta không làm quen, hơn nữa cái này quá lớn, không biết khi nào sẽ hoàn thành."
Ngô Thế Huân thập phần rộng lượng, kéo kéo tay áo: "Không cần vội."
Thế là cô ôm lấy cái gối ôm chưa thành hình kia, dở khóc dở cười ra khỏi phòng Ngô Thế Huân.
Sự tình tại sao lại phát triển thành thế này cô có nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Ngày hôm sau, Ngô Thế Huân đem cái giỏ trúc trống không hoàn trả lại cho Duẫn Nhi, một cái hạt lê cũng không còn, cô hỏi hắn ăn hết rồi hả, hắn còn không chịu thừa nhận, hừ, không nhận thì cô cũng biết chỉ có hắn ăn chứ ai, đồ nói dối, lại còn tham lam!
...
Trời chiều mùa hè, không khí có chút oi bức, làm lòng người cũng thấy ngột ngạt khó chịu. Duẫn Nhi ngồi dưới tàng cây ngô đồng, từng mũi kim thêu cẩn thận lên xuống, nói thiệt cái đồ quỷ này khó thêu chết đi được, mắt cô muốn lòi ra ngoài luôn rồi. Nhờ thêu sai mấy lần mà cô phải tháo chỉ ra mấy lần, tháo ra còn khó hơn thêu vào, chết mất. Đồ khỉ nhà hắn, Ngô Thế Huân lại tìm cái phương pháp tàn nhẫn này tra tấn cô, nhất định kiếp trước cô nợ nần gì hắn mà.
Vậy chứ hắn đang làm cái gì? Miễn bàn, nhắc tới càng tức. Hắn lúc này nhàn nhã nằm trên cái võng thân yêu của cô, nhắm mắt thư giãn, bên tai còn đeo ống nghe điện thoại, vẻ mặt thản nhiên tự đắc, Duẫn Nhi nhìn mà mắt tóe lửa. Trên bàn cạnh hắn đặt một cái máy tính, một dĩa hoa quả, một con dao gọt hoa quả, còn một chai nước hoa, cái loại chỉ biết sống hưởng lạc, nhân dân cả nước nhất định khinh bỉ hắn.
Duẫn Nhi bỏ đồ thêu qua một bên, đứng lên khỏi băng ghế nhỏ.
Ngô Thế Huân rất nhạy, mở to mắt nhìn cô: "Làm gì đó?"
Duẫn Nhi xoa xoa tay, đáp: "Khát nước, đi hái cà chua ăn, ngươi hỏi gì?"
Ngô Thế Huân lại nhắm mắt lại, lười biếng đáp: "Được rồi"
Không thèm nhìn tên đại gia có thái độ ngứa mắt kia, cô xoay người đi ra vườn rau phía sau nhà.
Ngô Thế Huân lại gọi giật từ đằng sau: "Trở về"
Duẫn Nhi không kiên nhẫn đi ngược lại đứng cạnh hắn: "Ngài còn có gì sai bảo?"
Ngô Thế Huân đứng lên đến cạnh cô cùng lọ nước hoa xịt xịt vào mặt mũi cô, mùi nước hoa quá nồng, làm cô bị nghẹn, ho khan luôn.
Ngô Thế Huân phun nước hoa xong, vừa lòng phất phất tay, lại duy trì bộ dạng ác độc: "Đi đi."
Thế là Duẫn Nhi ngoan ngoãn đi.
Trong vườn rau rất nhiều muỗi, nhưng nhờ mới phun nước hoa lên người nên muỗi không dám tới gần ... Coi như tên Ngô Thế Huân kia cũng có chút lương tâm, nhưng hễ nghĩ tới bộ dạng áp bức bóc lột của hắn, nghĩ tới chuyện hắn nằm ngủ thẳng cẳng nghe nhạc, còn cô phải ngồi ghế nhỏ mà thêu với thùa, Duẫn Nhi lại cảm thấy bất bình vô cùng. Cô hái một trái cà chua thật to, thuận tay hái thêm một chùm tiêu xanh biếc.
Sau khi rửa sạch cà chua và hạt tiêu, Duẫn Nhi hưng phấn bừng bừng chạy về cạnh Ngô Thế Huân, hắn vẫn nằm trên võng, còn đu đưa qua lại, nhìn thấy cô, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nói: "Hái cà chua vui dữ ha?"
Duẫn Nhi cười hì hì: "Thế Huân, nhắm mắt lại đi."
Hắn nhìn cô một cái thật sâu, khóe miệng toét ra một nụ cười rất đẹp, và nhắm mắt lại thật.
Duẫn Nhi lại càng hưng phấn, còn nói thêm: "Há miệng ra"
Ngô Thế Huân nhanh chóng mở miệng.
"Há to ra, đó, vậy đó." Duẫn Nhi vừa nói vừa bóc vỏ lấy mấy hạt tiêu ra, loại tiêu nhà cô trồng, phần cay nhất chính là hạt, sau khi lấy được hạt tiêu ra, cô đem toàn bộ nhét vào miệng Ngô Thế Huân, híp mắt chờ xem kịch vui.
Quả nhiên, hắn giật mình, phát hiện không ổn, bật dậy khỏi võng, vỗ kịch liệt vào ngực, cố gắng phun tiêu ra, vừa phun vừa ho khan. Đáng tiếc, có phun nữa cũng chả được nhé, vị cay chắc chắn đã phát tác hết rồi.
Duẫn Nhi đứng cạnh nhìn, ôm bụng cười nắc nẻ, Ngô Thế Huân à Ngô Thế Huân ơi, ngươi cũng có ngày bị tra tấn. Đúng là cảm giác tra tấn hành hạ người khác vui thiệt, thảo nào thằng cha biến thái này suốt ngày tra tấn cô!
Ngô Thế Huân vừa phun vừa ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt hắn sắc như dao, đáng sợ tới lạnh sống lưng. Duẫn Nhi ho khan hai tiếng, đột nhiên thấy hoảng, lỡ tên này trả thù thì phải làm sao trời ...
Ngô Thế Huân đột nhiên đứng – thẳng – người, ngực phập phồng rất mạnh, hắn đang cực kì tức giận.
Duẫn Nhi ngừng cười, ánh mắt hoảng loạn, nói: "Ta, cái đó ... Á ..."
Cô còn chưa nói hết lời, miệng đột ngột bị chặn, đến lúc cô có phản ứng lại nhận biết được là chuyện gì thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Ngô Thế Huân, hắn, hắn, hắn hắn ...
Hắn lúc này đang dùng miệng của mình bịt miệng của cô lại, môi lại càng không ngừng cọ xát vào môi cô, còn cắn nữa! Sau khi cắn hắn lại vươn đầu lưỡi ra liếm liếm ...
Duẫn Nhi đứng đơ ra, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, lắc đầu giãy giụa, dùng sức đánh hắn.
Ngô Thế Huân cảm nhận được sự phản kháng của cô, hắn ngừng lại, hai tay vẫn giữ chặt vai cô, ánh mắt lòe lòe cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Hắn vừa nói dứt câu, Duẫn Nhi mới phát hiện ra cảm giác ở môi lúc này – một chữ thôi, ĐAU!
Cô rất nhạy cảm với hạt tiêu, chưa bao giờ ăn cay, bây giờ vị cay trên miệng hắn lây sang tấn công cô, làm cho cô cũng bị cay. Hiện tại cô chỉ thấy ngoài miệng vừa cay vừa đau rát, y như bị bỏng vậy, lại giống như có rất nhiều vết thương bị chà muối vào, đau tới nỗi cả người phát hỏa, đau tới chảy nước mắt. Hơn nữa mỗi lần môi cô bị dính một chút tiêu thôi là sưng phù cả ngày, giống y như hai miếng xúc xích kẹp, trời ơi, làm sao ra đường nhìn ai.
Duẫn Nhi vừa thét vừa khóc tu tu, nghiến răng nghiến lợi nói không rõ với Ngô Thế Huân: "Ươi, ên ết iệt ày, ưu anh, ầm ú! Ùng ách ày ãm ại a, ồ ông ó ân ính!" [Tốt bụng giải thích: Ngươi, tên chết tiệt này, lưu manh, cầm thú! Dùng cách này hãm hại ta, đồ không có nhân tính!"]
Với Duẫn Nhi mà nói hạt tiêu là vũ khí rất nguy hiểm, lại còn miệng đối miệng! Trời ơi, một người thuần khiết như cô, thế mà ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng ra đi theo cách chả tốt đẹp gì này!
Ngô Thế Huân hình như cũng có chút hoảng, trong mắt hắn hiện lên một tia bối rối: "Xin lỗi, anh không phải ý đó, anh ..."
Sự thật chiến thắng hoa ngôn xảo ngữ, Duẫn Nhi không thèm nghe cái tên lưỡi chạch này giải thích, cô quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa hậm hực nói: "Ông ao ờ ể ý ươi ữa, hu hu hu ..." [Tốt bụng giải thích: không bao giờ để ý ngươi nữa]
Ngô Thế Huân chụp được cổ tay cô, mặt hơi đỏ lên, sốt ruột nói: "Em đừng giận mà, lần sau anh không làm vậy nữa."
Duẫn Nhi tức giận đánh hắn: "Ngươi còn muốn lần sau nữa hả?"
Ngô Thế Huân cúi đầu, giữ chặt tay cô không buông, hắn rầu rĩ nói: "Xin lỗi thiệt đó, anh thật sự không cố ý."
Lâm Duẫn Nhi cô là người thích mềm không thích cứng, rất dễ mềm lòng, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhận lỗi như học sinh tiểu học của hắn, lửa giận trong lòng tự nhiên cũng xụi lơ. Được rồi, tuy hắn biết cô không ăn cay, nhưng cũng không biết cô mẫn cảm với hạt tiêu, chắc lúc nãy lỡ đùa dai một chút, không nghĩ tới cô lại bị đau tới vậy. Ừm, nói chung cũng không có gì, dĩ nhiên phương thức của hắn đúng là không thể chấp nhận được, nhưng cũng tại từ đầu do cô không đúng, không nên bỏ hạt tiêu vào mồm hắn, cũng là tự làm bậy nên khó sống mà ...
Nghĩ đến đây, Duẫn Nhi chỉ đành tự trách mình là cái đồ háo thắng thôi, đành ngửa mặt lên trời thở dài: "Thế Huân ơi là Thế Huân, kiếp trước ta nợ ngươi nhiều quá mà ..."
Hắn cũng bắt chước cô thở dài: "Là anh nợ em mới đúng."
...
Duẫn Nhi nằm xoài trên võng, còn xoay tới xoay lui, võng đúng là thoải mái hơn băng ghế nhiều, địa vị cao quý này lại vì hy sinh cái miệng mới đổi được.
Ngô Thế Huân lúc này ngồi ở băng ghế nhỏ bên cạnh cô. Hắn cầm một bình thuốc, thanh âm trầm thấp: "Nằm yên nào", tiếng nói cực kì dịu dàng, đúng là đứa trẻ ngoan biết sai liền sửa.
Ngô Thế Huân tay phải cầm thuốc, tay trái cầm bông gòn, dùng bông thấm thuốc tiêu sưng, bôi nhẹ lên môi Duẫn Nhi, lực hắn dùng rất nhẹ, thế mà cô vẫn còn tê tê đau ấy.
Mặc dù đau nhưng Duẫn Nhi cũng không quên cảm thán hành lí của hắn quá phong phú, ngay cả thuốc tiêu sưng cũng có.
Duẫn Nhi đang nhắm mắt rên hừ hừ hưởng thụ sự phục vụ của Thế Huân, đột nhiên một tiếng nói vang lên: "Hai người đang làm gì? Duẫn Nhi, em bị sao vậy?"
Cô mở to mắt, lại thấy Trương Húc mang theo một cái rổ tới, tạo hình cùng thần thái kia lại làm cho cô bất giác không nhịn được nghĩ tới cô gái hái nấm.
Tập quán trong thôn Duẫn Nhi, ban ngày sân vườn nhà đều rộng mở, cũng không ngại người khác đột nhiên đi vào, đương nhiên nếu muốn có hoạt động riêng tư gì có thể ở trong phòng làm, nếu ai muốn vào phòng thì phải gõ cửa trước, hoặc đứng trong dân kêu hai ba tiếng.
Cho nên Trương Húc đến lúc này cũng hơi bất ngờ, nhưng chả có gì là không đúng cả, thế mà lòng cô cứ cảm thấy không được tự nhiên.
Duẫn Nhi ngồi xuống vừa định nói chuyện, lại nghe Ngô Thế Huân trả lời: "Không có gì, đều tại tôi lúc nãy không cẩn thận, khụ khụ ..." Hắn nói xong còn vô duyên vô dạng thiếu ý tứ khụ hai tiếng.
Tiếng khụ của hắn làm cô nhớ tới hình ảnh vừa rồi hai cái miệng ..., mặt tự nhiên cũng hồng rực, đồ cầm thú, cướp mất nụ hôn đầu tiên của Duẫn Nhi cô!
"Tôi ... Tôi vội tới cho mọi người mấy quả đào, mới hái từ vườn nhà chú tôi." Hắn nói xong lại đặt cái rổ lên bàn.
Duẫn Nhi nhìn thấy ánh sáng kì lạ lóe lên trong ánh mắt anh ấy, mặt lại còn đỏ đỏ, chắc lại nghĩ linh tinh rồi. Quên đi, cho dù nghĩ cái gì thì cô cũng chả hơi đâu ...
Trương Húc bỏ cái rổ xuống rồi, Ngô Thế Huân rất có ý thức làm chủ hỏi hắn: "Anh còn chuyện gì không?"
"Không, không có" Trương Húc nói xong, vội vã bỏ đi.
Trương Húc đi rồi, Ngô Thế Huân vừa xoa thuốc cho Duẫn Nhi vừa thấp giọng than thở: "Người này sao còn chưa chết tâm chứ!"
Duẫn Nhi chớp mắt, đáp: "Chắc là mẹ anh ấy chưa hết hi vọng, mẹ hắn nói hắn đưa là tự nhiên đưa à."
Ngô Thế Huân lại nói: "Ai cho em nói chuyện, không được nhúc nhích."
Duẫn Nhi: "..."
Chờ hắn xoa thuốc xong, Duẫn Nhi mở to hai mắt, dài cổ nhìn cái rổ đào đầy thèm muốn, mấy trái đào ngon quá đi, muốn ăn ghê.
Ngô Thế Huân đem cái rổ dịch ra xa, học theo kiểu nói của ba Duẫn Nhi: "Phiền em có chút khí tiết đi."
Cô vẫn nhìn chằm chằm mấy trái đào, thống khổ nói: "Nhưng mà không ăn tiếc lắm." *Nếu bị ngươi ăn hết còn tiếc hơn.*
Ngô Thế Huân mang cái rổ ra cửa, gọi mấy đứa nhóc đang chơi bên ngoài: "Tiểu Lộc, lại đây, cho em nè, ăn xong đem rổ trả lại cho nhà Trương Húc nhé."
Tiểu Lộc rất vui nhận cái rổ, nói: "Cám ơn Huân ca" rồi chạy mất.
Duẫn Nhi chu cái mỏ xúc xích lên, oán niệm nhìn theo bóng nó.
Ngô Thế Huân ngồi trở lại ghế, giơ tay xoa xoa đầu cô: "Mai anh mua cho em."
...
Ngô Thế Huân dũng cảm nhận sai, còn bồi thường cho cô, mấy ngày sau cái võng đều do cô chiếm giữ, mà ngộ, nó vốn dĩ là của cô mà ...
Nói chung là lúc này võng là của Duẫn Nhi cô, băng ghế là của Ngô Thế Huân. Hắn ngồi trên ghế, chơi game gì đó, cô nằm trên võng, đương nhiên không thích hợp để thêu thùa cái gối ôm bỏ đi kia. Lúc chả có gì làm thường khiến người ta mệt rã.
Buổi trưa hè, Duẫn Nhi nằm lơ đễnh trên võng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là cô nằm mơ, cô chưa bao giờ mơ giấc mơ nào rõ ràng như vậy.
Duẫn Nhi mơ thấy mình đi ăn ở nhà hàng Lý gia ở phía Tây thôn, ăn món lưỡi heo chua ngọt. Món lưỡi heo chua ngọt của đầu bếp Lý gia làm giống như là thịt heo nấu đông, hơn nữa hương vị vừa thơm vừa ngon, là món cô thích ăn nhất.
Trong mơ Duẫn Nhi thấy mình ăn một miếng lưỡi heo vào miệng, chậm rãi thưởng thức, giấc mơ của cô chưa bao giờ có cảm giác phong phú như vậy, giống y như là trong miệng mình có một miếng lưỡi heo thiệt ấy. Nhưng đột nhiên phổi cô cảm thấy thiếu không khí triệt để, làm cô bật tỉnh dậy.
Duẫn Nhi mở bừng mắt, dùng sức hít thở mấy cái mới thấy thông khí lại, nhưng cái cảm giác chân thật vừa rồi ăn lưỡi heo trong mơ vẫn còn đọng lại, ở miệng vẫn có cảm giác như có cái gì mềm mềm, nóng nóng lưu lại, cô không tự chủ được đưa tay lên vuốt môi, phát hiện môi mình ướt mẹp, ặc, chẳng nhẽ nằm mơ vui quá sức lại tự liếm mình, mất mặt quá.
( Editor: mấy mẹ hiểu lí do tsao không haha =)))))))))) )
Duẫn Nhi cẩn thận nhìn qua Ngô Thế Huân, hi vọng hắn không nhìn thấy hình ảnh cô nằm mơ liếm môi, nhưng cái cảnh mà cô nhìn thấy? Tía má ơi!
Ngô Thế Huân đang ngồi gọt đào tới xuất thần, không đúng, không phải chuyện đó, chuyện đáng chú ý là hắn đang tự cắt vào tay mình mà không biết, một vết cắt bén nhọn, máu trên tay chảy ra đỏ quả quả đào, hình ảnh bạo lực cần hạn chế tuổi người xem đi.
Duẫn Nhi trợn mắt nhìn cảnh tượng kinh dị này, nhất thời quên cả nhắc hắn. Lúc này hai mắt Ngô Thế Huân mơ hồ, hai má đỏ bừng, dĩ nhiên là đã xuất hồn ra ngoài rồi. Đáng thương cho trái đào bị hắn ngược đãi vô cùng thê thảm, còn một thứ thê thảm nữa là tay hắn ...
"Thế Huân? Thế Huân?" Cô lo lắng gọi hắn.
"Ừm?" Ngô Thế Huân quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút bối rối.
Duẫn Nhi không để ý biểu hiện của hắn quái lạ, chỉ vào tay hắn, nói: "Tay bị đứt kìa, không đau à?"
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn lại, lập tức thảy quả đào qua một bên, ánh mắt vẫn ngơ ngác như cũ nhìn đăm đăm vào tay mình: "Không, không sao hết."
Duẫn Nhi vào nhà mang băng cá nhân và thuốc tím ra, vừa giúp hắn xử lí vết thương vừa lầm bầm: "Ngô Thế Huân, ngươi bị cảm nắng hả? Mặt sao đỏ vậy, tự cắt đứt tay cũng không biết."
Hắn không trả lời ngay câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Em đang ngủ hả?" thanh âm có điểm ngập ngừng.
Duẫn Nhi ừ một tiếng, dùng giấy thấm nước rửa sạch miệng vết thương cho hắn, vết thương khá sâu, cũng không biết tên này suy nghĩ cái gì mà không cảm thấy đau.
Hắn lại hỏi: "Em ... nằm mơ hả?"
Cô lại ừ một tiếng, dính thuốc tím, đổ lên vết thương của hắn.
Tiếng nói của Thế Huân đột nhiên bay bổng lên: "Mơ thấy cái gì?"
"À" Duẫn Nhi hơi ngượng: "Mơ thấy được ăn lưỡi heo."
Ngô Thế Huân đột nhiên giật tay về, mặt lạnh lại, trừng mắt nhìn cô, khóe miệng giật giật.
Duẫn Nhi bị phản ứng bất thường này làm giật mình: "Ngươi làm sao vậy?"
Hắn không để ý tới cô, đứng lên tránh ra xa.
Duẫn Nhi đuổi theo hắn, nói: "Ngươi sao vậy, miệng vết thương còn chưa băng mà."
Ngô Thế Huân không quay đầu lại: "Không chết đâu."
Cô nổi giận, không biết mình làm sai chỗ nào: "Nè, ngươi lại sao nữa?"
Hắn trầm giọng trả lời: "Đừng đi theo anh, anh sợ không nhịn được sẽ bóp chết em."
Duẫn Nhi: "..."
Duẫn Nhi cô có chọc giận gì ai đâu?
~Nhớ vote nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro