Chương 36
Chap 36
Ngô Thế Huân đứng dưới ngọn đèn đường vàng dịu nhìn Duẫn Nhi, thản nhiên mỉm cười, nụ cười tươi rói như ánh nắng giữa ngày đông, rất ấm áp, và có cảm giác như không thể nào nắm bắt được. anh nói: "Chúng ta có nên luyện tập trước không nhỉ?"
Tiếng nói như tiếng suối trong mát lạnh êm tại, Duẫn Nhi lại được một phen ngơ ngẩn cả người, luyện tập trước, luyện tập trước ...
Ngô Thế Huân dựng xe đạp qua một bên, xoay người lại nắm lấy vai Duẫn Nhi, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Không được hả?"
Ánh mắt của anh bình thường vốn đã đẹp, lúc này trong con ngươi đen láy lại chứa đựng một tia sáng lóng lánh, ánh mắt như vậy, con gái bình thường đã không thể kháng cự, huống chi là Duẫn Nhi đã thầm thích anh mất rồi ...
Người trên đường lúc này đã thưa thớt, lá gan của Duẫn Nhi tự nhiên cũng phình to lên. Cô chuyển động rất nhanh, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Được rồi, cô thừa nhận, là cô có lòng dạ lấy công làm tư ...
Một tiếng cười khẽ, Ngô Thế Huân cúi đầu áp dần vào phía Duẫn Nhi.
Cô rất hồi hộp, hai mắt mở to trừng trừng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Mềm mại, làn môi mỏng nóng bỏng cứ thế dán lên môi Duẫn Nhi, rõ ràng đã chuẩn bị tư tưởng kĩ mà cô vẫn y như cũ không phản ứng kịp. Toàn thân cô cứng ngắc, mắt mở to nhìn đôi mắt của Ngô Thế Huân ở gần mình, chỉ cách trong gang tấc. Lúc này anh cũng đang nhìn thẳng vào cô, trong đáy mắt lộ ra sự dịu dàng, làm cho cô tự nhiên quên luôn cảm giác ở môi.
Tưởng tượng hả ta, sao Duẫn Nhi có cảm giác trong mắt Ngô Thế Huân hình như có ý cười thoáng qua?
Ngô Thế Huân đột nhiên dừng lại, anh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nói: "Sao lạnh vậy, em bị lạnh hả?"
Duẫn Nhi nhìn làn môi đầy đặn của Ngô Thế Huân do bị liếm mà trở nên ướt, tự dưng có cảm giác muốn vồ lên cắn cho một cái ... Ak, mình càng ngày càng gian ác >
Vì cái ý tưởng biến thái đó mà mặt Duẫn Nhi trong nháy mắt đã đỏ bừng lên.
Ngô Thế Huân đưa tay lên vuốt ve mặt cô, cười nói: "Ngượng à?"
Bàn tay anh giống như đổ thêm dầu vào lửa, mặt Duẫn Nhi cháy sạch luôn, cô cúi đầu không dám nhìn, nhưng vừa cúi xuống thì cằm đã bị nâng lên, tiếp theo đó là một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng.
Vẫn là làn môi mềm mại nóng bỏng đó, nhẹ nhàng chà sát môi Duẫn Nhi, hơn nữa càng ngày càng nóng, anh hé miệng, ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ hút, môi cô bị hành động này làm cho run lên. Hình như anh cảm thấy chưa đủ, vươn đầu lưỡi cuốn lấy môi, liếm chậm nhưng rất mạnh, hình như máu toàn thân cô đều đổ dồn về miệng, cả thế giới đều lui về phía sau, chỉ còn lại cảm giác nóng rực ngây ngất lúc này.
Ngô Thế Huân nghiêng đầu, anh mắt nhắm chặt. Duẫn Nhi nhìn thấy lông mi của anh hơi lay động, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng bị gió cuốn đi, thật tinh xảo.
Cảm giác trên môi đột ngột biến mất, Duẫn Nhi nao nao. Ngô Thế Huân đã buông cô ra, nhưng không có dời người đi. anh chạm môi vào hai má, rồi dời dần ra ngoài, cuối cùng dừng lại bên tai cô, giọng nói trầm thấp có chút hờn dỗi: "Tiểu Nhi, em làm ơn nhắm mắt lại đi, cho anh chút phản ứng chứ." Hơi thở nong nóng phả vào tai, quả tim đang đập bùm bụp của Duẫn Nhi lại được đà nhảy nhót dữ dội.
Cô bối rối, tự nhiên cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng, nhưng lại không biết phải làm sao. Muốn ... phản ứng thế nào cơ?
Ngô Thế Huân nắm hai tay Duẫn Nhi, quàng qua cổ chính mình, nói: "Ôm chặt anh đi."
Duẫn Nhi có chút thẹn thùng, nhưng vẫn làm theo, hai tay tự động thay đổi tư thế, ôm lấy cổ anh.
Ngô Thế Huân không nắm hai vai Duẫn Nhi nữa mà mạnh mẽ vòng qua eo, ôm cứng: "Nhắm mắt lại."
Duẫn Nhi cẩn thận nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì lại càng khiến người ta thêm nhạy cảm. Lúc này thân thể của cô và Ngô Thế Huân dính chặt vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự phập phồng trên vòm ngực rộng của anh, thậm chí bên tai còn có thể nghe thấy hơi thở đứt quãng của anh.
Ngô Thế Huân ngậm môi Duẫn Nhi, nhẹ nhàng cắn, cô bị đau, theo phản xạ ngửa đầu ra sau, nhưng anh lại nhanh chóng nắm chặt gáy cô, bắt cô phải tiếp đón sự công kích.
Dần dần, hơi thở của hai người càng ngày càng gấp, nóng tới nỗi Duẫn Nhi cảm thấy mình như tan ra. Ngô Thế Huân vươn đầu lưỡi đảo qua phần răng, làm cô tự dưng há miệng ra theo phản xạ, lưỡi anh nhanh chóng tiến vào chiếm đóng khoang miệng, lập tức cuốn lấy đầu lưỡi cô rồi lại đảo quanh bốn phía, sau đó lại ôm lấy đầu lưỡi cô chơi đùa, miệng vẫn không quên mút vào, giống như muốn hút hết toàn bộ khí lực trong cơ thể cô. Ngay cả đứng Duẫn Nhi cũng không còn vững nổi, chỉ có thể vô lực dựa hết vào người Ngô Thế Huân, miễn cưỡng mà trụ lại.
Ngô Thế Huân hôn Duẫn Nhi càng ngày càng nhanh, càng mạnh mẽ kịch liệt, chân cô dường như đã nhấc lên khỏi mặt đất luôn rồi.
Dần dần, sự xa lạ do chưa quen thích ứng đã bị sự ngọt ngào nóng bỏng thay thế, Duẫn Nhi cảm thấy tâm hồn bay bổng, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu có cảm giác lâng lâng.
Hóa ra hôn là cảm giác như thế này, giống như lốc xoáy dưới đáy biển sâu, làm cho người ta không kiềm chế được mà đi vào, ngọt ngào trôi nổi trong đó.
Nụ hôn này dường như dài cả một thế kỷ, mãi tới khi Duẫn Nhi thiếu không khí tới nổi thấy sao bay loăng quăng trên đầu, Ngô Thế Huân mới chịu buông ra. Cô và anh đều thở hổn hển, hơi thở nóng hổi hòa vào nhau.
Ánh mắt Ngô Thế Huân sáng rực, nhìn Duẫn Nhi chằm chằm, trên mặt hiện lên nụ cười dự báo thời tiết, anh nói: "Tiểu Nhi, thừa nhận đi, em yêu anh rồi."
Duẫn Nhi không tin được nhìn anh, anh biết rồi ư? Làm sao bây giờ ...
Ngô Thế Huân hôn mạnh lên trán Duẫn Nhi một cái, cười nói: "Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó, dĩ nhiên là anh phải cảm nhận được chứ."
Duẫn Nhi đột nhiên không biết làm sao nữa, đầu óc nóng lên, xoay người bỏ chạy xa khỏi anh. Cô cũng không hiểu vì sao lại muốn bỏ chạy, suy nghĩ hiện giờ rất rối loạn, không biết đối mặt anh như thế nào, làm sao đối mặt cái người so với hồ ly còn nguy hiểm hơn nhiều này.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Thế Huân cưỡi xe đạp đuổi tới cạnh Duẫn Nhi, tiếng nói quen thuộc hàm chứa ý cười vang lên bên tai cô: "Tiểu Nhi, em có thể trốn nhanh hơn xe đạp cơ à?"
Duẫn Nhi nghiêng đầu qua nhìn anh, lúc này anh đang cười rất chi là thong dong, cái này làm cho cô tự nhiên nổi cơn điên lên, hành động nhanh hơn trí óc, không cần nghĩ ngợi giơ chân ra đạp luôn vào xe đạp.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Ngô Thế Huân dính đòn tập kích của Duẫn Nhi oanh liệt cùng với xe ngã bổ sang một bên. Thiệt là tiếc là có người chân dài quá đi, đúng lúc đó lại giơ ra chống đỡ được toàn bộ sức nặng lên không té.
Kí túc xá đã rất gần, Duẫn Nhi nhân cơ hội này cuồng hai chân liều mạng chạy về phòng, phía sau hình như có người gọi cô, nhưng mặc kệ, bây giờ cô đã bấn lắm rồi.
Duẫn Nhi làm như ăn trộm mò về phòng, ngồi trên ghế thở hồng hộc.
Nhất Nhị Tứ hoảng sợ nhìn Duẫn Nhi, Duẫn Nhi khoát tay ý bảo tao không sao đâu, rồi nằm dài lên bàn, hồi tưởng lại một màn gay cấn lúc nãy.
Hình ảnh nụ hôn dài lại nhảy ra trong đầu Duẫn Nhi, ngọt ngào tới nỗi làm người ta thở cũng không xong.
Nhưng có ích gì, đó là giả!
Duẫn Nhi nghĩ đến điểm này thì trong lòng lạnh toát, đầu óc cũng bắt đầu thoát khỏi trạng thái cuồng loạn, một lần nữa phát huy công năng tự vấn.
Ngô Thế Huân phát hiện, anh phát hiện ra rồi ...
Duẫn Nhi cảm thấy mình quá oan ức đi, ngay cả thích một người cũng phải lén lút. Ngô Thế Huân kia đáng giận quá đi, anh cứ nhất định phải tố giác cô sao? Làm bộ cái gì cũng không biết một chút thì có làm sao.
Càng nghĩ càng khó chịu, vẻ mặt hôm nay anh dùng để nói chuyện với Duẫn Nhi, rõ ràng chính là tố giác cô xong còn chờ đợi để chê cười cô, cầm thú!
Sau đó anh sẽ nói gì? Từ trên cao nhìn xuống nói với cô, ngại quá, Tiểu Nhi, anh không thích em, sau đó lại diễn một màn tươi cười bình thản như không có gì? Hoặc là cười tới phát rồ, khinh thường nhìn côanh nói, sao mà anh có thể thích em được? Hoặc là sẽ đắc ý vừa cười vừa nói, ai chà, anh đã biết là sức hấp dẫn của anh lớn mà, ngay cả Tiểu Nhi như em mà còn bị lay đổ ...
Duẫn Nhi cào cào tóc, không thể tưởng tượng thêm nữa, thật là khủng bố quá đi ...
Đúng lúc này điện thoại của Duẫn Nhi rung lên bần bật, cô lấy ra xem, vừa nhìn thấy màn hình thì cả người toát hết mồ hôi.
Là Ngô Thế Huân.
Duẫn Nhi nhìn chằm chằm màn hình sáng nhấp nháy hồi lâu, không nhận điện. Cô không dám nghe, cũng không biết tiếp theo sẽ đối mặt với anh như thế nào.
Di động vẫn kiên nhẫn hi vọng rung lên từng hồi chuông, giống như người ở đầu bên kia điện thoại biết Duẫn Nhi đang cầm nó nhìn.
Cô dứt khoát ngắt điện thoại, sau đó đóng máy luôn.
Một đêm dài ngủ không ngon, ngày hôm sau là chủ nhật, vốn dĩ cô và Ngô Thế Huân phải đi quay cảnh hôn. Nhưng đã trải qua sự kiện hôm qua, thật sự chả biết làm sao nhìn mặt anh. Thế là Duẫn Nhi đành phải giở trò năn nỉ Tiểu Kiệt quay trước cảnh khác đi, còn chính mình thì trốn biệt trong phòng kí túc không dám bước ra khỏi cửa.
Giữa trưa, Tiểu Nhị trở về, nói với Duẫn Nhi: "Ngô Thế Huân chờ mày dưới lầu kìa, anh bắt tao nói với mày, ảnh sắp chết đói rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro