Chương 9



Hiện tại là ngày 1 tháng 5, mùa hè còn chưa tới, nếu ở nội thành thì hiếm khi gặp tiết trời dông bão, ai mà dè trong núi non này nửa đêm còn bị tiếng sấm long trời lở đất làm giật mình.

Duẫn Nhi sống 19 năm nay, chưa từng phát hiện ra hóa ra tiếng sấm lại vang như vậy, hóa ra tia chớp lại sáng như thế, trời ơi, dọa chết người đi ....

Mấu chốt là, tiếng sấm ầm ầm kia, Duẫn Nhi nghe thế quái nào mà lại cảm thấy như ngay trên đỉnh lều, tia chớp kia loạng quạng đánh đại một cái cũng có thể thiêu rụi bọn họ thành hai bộ xương trắng hếu ... Qúa khủng bố!

Duẫn Nhi dúi đầu vào túi ngủ, ôm tai, hi vọng có thể làm giảm một chút tiếng vang kia, nhưng mà chả có miếng hiệu quả nào, hôm nay Thiên Lôi với Điện mẫu cãi nhau cái gì, tiếng sấm càng ngày càng vang, hơn nữa đùng đoàng ngay bên tai, Duẫn Nhi sợ tới nỗi đầu đau nhức, toàn thân căng thẳng.

Ngô Thế Huân cũng bị đánh thức, hắn hơi trở mình, lẩm bẩm nói: "Thiên nhiên lên tiếng à? Thời tiết thiệt là đẹp."

Biến thái!!!

Trong lòng Duẫn Nhi càng ngày càng sợ, ai biết tiếp theo có tia chớp nào buồn buồn bổ xuống đầu cô hay không? Xem rầm rầm ngoài kia, chẳng lẽ hôm nay mạng Duẫn Nhi cô lại bỏ tại nơi này sao? Không cần mà, cô còn chưa sống đủ mà ...

Lúc này, tiếng của Ngô Thế Huân lại nhè nhẹ truyền đến, phối hợp với tia chớp thỉnh thoảng lóe lên sáng như ban ngày, muốn kinh dị cỡ nào có kinh dị cỡ đó, Ngô Thế Huân hỏi: "Đầu gỗ, em sợ sét đánh à?"

Duẫn Nhi run run đáp: "Ta không sợ sét đánh, ta sợ chết cơ."

Ngô Thế Huân cười haha, thấp giọng nói: "Không có việc gì đâu, giả dụ có chết, không phải có quá trời người cùng chôn với em đây sao."

Duẫn Nhi khóc thét: "Ta không cần chết a, ta hy vọng mọi người đều sống hết, không ai phải chết a ..."

Ngô Thế Huân vươn một bàn tay đến vỗ vỗ nhẹ vai Duẫn Nhi: "Yên tâm đi, làm sao chết dễ thế được."

Duẫn Nhi không để ý tới hắn, chui ra khỏi túi ngủ, mở đèn bàn nhỏ bắt đầu lục lọi trong balo.

Ngô Thế Huân tò mò hỏi: "Em đang làm gì?"

Duẫn Nhi: "Viết di chúc"

Duẫn Nhi lấy từ trong balo ra một cuốn vở mới tinh cùng một cây bút, thật hay là lần này cái gì cũng mang đủ.

Ngô Thế Huân cũng chui ra khỏi túi ngủ, tiến lại nói: "Em bộ tin thiệt là mình sẽ chết à?"

Duẫn Nhi quét mắt liếc hắn một cái, thâm ý sâu xa nói: "Thằng nhóc à, làm người phải biết ý thức được gian nan cực khổ"

Ngô Thế Huân giơ tay gõ cộc lên đầu Duẫn Nhi: "Thằng nhóc là để em gọi à? Sửa, gọi Ngô ca ca đi."

Mắc ói ... Duẫn Nhi trừng mắt liếc hắn thêm cái nữa, không thèm quan tâm, bắt đầu mở vở ra tiến hành viết di chúc. Viết gì mới được ta, nếu thật sự chết, Duẫn Nhi cần để lại cái gì cho người còn sống bây giờ?

Duẫn Nhi lấy đầu bút bi nhẹ nhàng gõ gõ cằm, cuối cùng viết lên trang đầu tiên: "Ba ơi, con yêu ba."

Nét bút yếu ớt, lộ ra ai oán bi thương, Duẫn Nhi nhìn mấy chữ rối loạn kia, đột nhiên thấy rất buồn.

Không phải đi, bộ cô thật sự muốn chết à? Cô còn chưa hiếu thuận hết với ba mà ...

Ngô Thế Huân đột nhiên giật lấy vở của Duẫn Nhi xem, cô quay đầu nhìn hắn trừng trừng, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.

Chết, hắn nhất định là đang chê chữ mình xấu, trong lòng Duẫn Nhi nghĩ vậy, cô càng thêm tức giận, không do dự đoạt lại vở: "Ngươi nếu cũng muốn viết thì ta có thể cho ngươi mượn một tờ."

Ngô Thế Huân khoát tay: "Anh sợ là em mà chết, di chúc lại rơi xuống không ai biết nên giúp em xem và ghi nhớ, vạn nhất sau này có thể dùng."

Tuy rằng Duẫn Nhi rất nghi ngờ hắn không có tấm lòng dữ vậy, nhưng hình như cũng có lý.

Ngô Thế Huân còn nói: "Vậy, trừ ba em ra, em không còn gì muốn nói với người khác sao?"

Duẫn Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Nói với ba cái tên vô lương tâm ở kí túc kia, bảo bọn nó trong đám tang của ta khen ta nhiều một chút."

Ngô Thế Huân gật đầu, lại hỏi: "Còn nữa không?"

Duẫn Nhi: "Nói với cô giáo phòng thí nghiệm là ta rất xin lỗi, còn nữa, chúc mừng cô."

Nam sinh trong lớp Duẫn Nhi phong cho cô danh hiệu: "Sát thủ phòng thí nghiệm", bởi vì mỗi lần Duẫn Nhi làm thí nghiệm đều đánh vỡ cái này cái kia, hoặc làm hư dụng cụ nào đó, vì cái tội này mà tiền trong túi cứ ra đi, suốt ngày chết đói.

Ngô Thế Huân: "Còn không?"

Duẫn Nhi lại nghĩ, xấu hổ nói: "Nói với Phác Xán Liệt, ta hâm mộ anh ấy."

Ngô Thế Huân nhíu mắt: "Còn nữa?"

"Còn không?" Duẫn Nhi nghiêng đầu một chút rồi lắc lắc: "Không còn, tuy rằng ta sẽ chết rất lẫy lừng rất thảm thiết nhưng ta là người rất tốt."

Ngô Thế Huân: "Vậy em không có gì muốn nói với anh à?"

Duẫn Nhi vỗ ót: "Đúng vậy, thiếu tí nữa là quên .... Ngô Thế Huân à, ta có thể hay không nhờ ngươi một việc."

Ngô Thế Huân gật gật đầu: "Nói đi"

Duẫn Nhi hắc hắc cười, nói: "Thế này, ngươi có thể hay không cho cái máy ảnh của ngươi, chờ lúc ta chết đem thiêu cùng với ta? Ta ..."

Ngô Thế Huân ánh mắt tối lại: "Vậy em đi chết đi cho nhanh."

Duẫn Nhi: "..."

*Yêu cầu có chút xíu cũng không làm? Đúng là đồ keo kiệt.*

Duẫn Nhi không thèm để ý hắn nữa, tự suy nghĩ tự viết nội dung di chúc, cô càng nghĩ càng thấy có nhiều điều muốn nói, dưới ánh đèn mờ ảo múa bút viết nhoay nhoáy.

Ngô Thế Huân bên cạnh nói mát: "Em không định ngồi đây viết tự truyện luôn hả?"

Duẫn Nhi ngay cả đầu cũng lười nhấc lên, tức giận hỏi hắn: "Liên quan gì tới ngươi!"

Ngô Thế Huân lại lười biếng nói: "Hiện tại hết sét rồi, em nhất định là muốn viết tiếp?"

Duẫn Nhi bỏ bút, vểnh tai lên nghe ngóng, đúng là hết đánh rồi, lúc này bên ngoài lều trại thật im ắng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách xuống đất, Thiên Lôi Điện mẫu bạo lực gia đình xong rồi à?

Duẫn Nhi gấp vở lại, thở phào một hơi: "May qua may quá, thế là giữ được mạng rồi."

( editor: đùa chứ Duẫn Nhi ngây thơ buồn cười vl=)))) )

Ngô Thế Huân lại nói: "Quên không nói với em, chúng ta chọn chỗ này vì nó là nơi thông khí phòng sét chống lũ, hơn nữa lều trại này cũng có thể tránh sét."

Duẫn Nhi: "..."

Nói cách khác, nãy giờ Duẫn Nhi hoảng loạn dư thừa? Viết di chúc vô dụng?

Duẫn Nhi đè nén lửa giận: "Vì sao bây giờ mới nói."

Ngô Thế Huân cười tủm tỉm đáp: "Anh nghĩ coi em diễn trò tự tiêu khiển tự vui coi sao"

Duẫn Nhi: "..."

Sáng hôm sau, trời trong xanh, có điều nơi nơi vẫn còn ướt sũng, không khí thực tinh khôi, bọn họ ăn điểm tâm đơn giản, chuẩn bị xuất phát, mục tiêu lần này là ngọn núi cao nhất.

Leo núi thật sự là một cái việc quá tốn sức, trong đó có bao nhiêu mệt mỏi Duẫn Nhi không nói thì chắc là ai cũng biết rồi, nếu chưa leo núi bao giờ thì, chậc, chắc cũng từng leo cầu thang đi? Núi này cao hơn 1000 thước, chân núi thì xem như bình nguyên, hôm nay họ bắt đầu đi từ giữa sườn núi, ước đoán theo khoảng cách vuông góc thì đi khoảng 600 mét, 600 mét là bao nhiêu? Nếu ba thước là một tầng lầu thì 600 mét là hai trăm tầng lầu, đúng vậy, họ phải leo hai trăm tầng lầu, leo từng cái một, đi tới tầng 201 mà không được đi thang máy ... hơn nữa cái này chỉ mới là ước đoán.

Được cái leo núi lại có cảm giác chinh phục, khi họ mồ hôi đầm đìa leo được tới đỉnh núi, trong lòng tràn ngập hào khí "chinh phục được mọi núi nhỏ", nhất thời cảm thấy, đổ bao nhiêu mồ hôi cũng thật đáng giá. Cuộc sống có ý nghĩa gì? Nếu sau này có người hỏi Duẫn Nhi, tôi nhất định trả lời, ý nghĩa cuộc sống chính là chinh phục.

Đương nhiên, tuy rằng bọn họ được làm anh hùng một phen, nhưng lúc xuống núi thì chẳng khác gì cẩu hùng, lên núi dễ mà xuống núi khó, lúc này Duẫn Nhi mới hiểu hết câu này. Đường xuống núi không phải đi lại đường cũ mà lại chọn một cái đường khác, so với đường cũ còn khó đi hơn, đường này bậc thang không đều nhau, hơn nữa rất dốc, có chỗ cao tới 1 thước, may mà lúc còn ở nhà Duẫn Nhi thích trèo cây, cả ngày leo lên nhảy xuống, cho nên việc nhảy nhót này không có vấn đề gì, nhưng thật khổ cho những nữ sinh thiếu tính hiếu động, đến chỗ này đều cần nam sinh đỡ qua. Ngoại trừ chỗ này thì còn chỗ khác kỳ quái hơn, có một số chỗ đường đúng kiểu: "Thế gian này không có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.", cong cong vẹo vẹo chưa tính, còn có bùn đất nhão nhoẹt, làm Duẫn Nhi thiếu chút nữa trượt chân, may mà Ngô Thế Huân ở đằng sau kịp đỡ lấy. Tuy rằng tối qua hắn chọc điên cô, nhưng hôm nay giúp đỡ, thôi thì Duẫn Nhi cô cũng không tới nỗi mặt dày mà giận hắn.

Đi được một lúc thì tới một chỗ khá là nguy hiểm, bởi vì không những nó có mấy bậc thang rỗng, đường cong vẹo, lệch lệch lại còn có bùn, hơn nữa đáng sợ là nếu ở đây hai người đi ngược chiều nhau thì một người phải tựa vào vách núi lấy chỗ cho người kia đi qua — có thể nói là đường độc đạo.

Đoàn người họ dựa sát vào vách núi từ từ đi lên, chỉ sợ sẩy chân một cái ngã xuống. Khi Duẫn Nhi đi qua một mô đất, một tảng đá làm điểm tựa dưới chân đột nhiên lăn ra, Duẫn Nhi theo bản năng lảo đảo một chút, chân còn lại lập tức rơi tòm vào không khí, cứ thể nghiêng về hướng ngược lại với vách núi, Duẫn Nhi hoảng hồn hoa chân múa tay, muốn duy trì cân bằng, chỉ sợ trơn trượt, e là sẽ ngã ra khỏi đường mất ...

Ngô Thế Huân nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy cánh tay kéo Duẫn Nhi lại.

Trời ơi, nhưng Duẫn Nhi lại càng nản hơn, trong lúc hoa chân múa tay sung sướng kia, không ngờ máy ảnh tuột khỏi tay, bây giờ thì Duẫn Nhi cô ở lại, nó ra đi rồi.

Duẫn Nhi chết lặng nhìn chằm chằm hướng máy ảnh rơi xuống, thất thanh nói: "Máy, máy ảnh ..."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro