| 02 |


"Mẹ nó, cậu rốt cuộc đang làm trò gì vậy! Kaito Kid!"

Gió trên không trung quá lớn, Edogawa buộc phải hét lớn. Hơi nghiêng đầu, trán anh suýt chút nữa va vào môi cậu đang mím chặt.

Siêu trộm trợn tròn mắt có chút ngạc nhiên, dường như phát hiện ra chân trời mới. Cậu cúi đầu ánh mắt cười, ngạc nhiên nói: "Lần đầu tiên nghe Meitantei chửi thề đấy..."

Kỳ diệu thật.

Mình sẽ không phải là người đầu tiên khiến Meitantei mất bình tĩnh như vậy chứ.

Lại còn hơi tự hào một chút là sao nhỉ?

"Đừng cử động bừa bãi, tay tôi không dùng sức được, tôi không dám chắc sẽ không đột nhiên buông tay ném cậu xuống biển cho cá ăn đâu nha."

"..."

Edogawa hít một hơi sâu để kiềm chế sự thôi thúc muốn mở miệng chửi bới. Giọng nói trầm thấp của siêu trộm bị gió thổi tan chỉ còn lại chút dư âm ấm áp bất ngờ, như tuyết lạnh chợt tan đi, xung quanh tất thảy đều là dịu dàng.

"Coi như vừa nãy cậu cũng cứu tôi một lần, chúng ta hòa nhau nhé, thế nào?"

Edogawa hơi ngẩn ra, khóe mắt chỉ kịp thoáng thấy khóe môi siêu trộm đang mím cười. Anh không kịp suy nghĩ, cố gắng hết sức để kiềm chế sự thôi thúc muốn giật chiếc kính một mắt nhỏ nhắn trên mặt đối phương, rồi nghe thấy giọng nói cực kỳ bình tĩnh của mình bị cơn gió rít xé nát.

Nhưng anh tin chắc siêu trộm đã nghe thấy.

"Không giận sao?"

"Tại sao phải giận?"

"Lúc ở trên nóc nhà, tôi suýt nữa tính kế cậu đó."

Gió càng lúc càng mạnh. Edogawa cảm thấy đôi tay đang ôm chặt mình siết lại, sau đó tốc độ dù bay chậm dần, từ từ tiếp cận mặt đất không người. Bên tai truyền đến giọng nói có phần lạnh lùng của siêu trộm, rõ ràng mang theo ý cười, nhưng lại như xa vời chẳng thể với tới được.

"Thám tử bắt siêu trộm, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, hơn nữa vừa nãy cậu cũng cứu tôi một lần rồi."

Edogawa cố nén lại cơn giật nơi thái dương, thầm nghĩ: Vừa rồi rốt cuộc là trò trẻ con gì thế? Như vậy mà cũng gọi là huề à?

Tên trộm ngốc nghếch này thực sự coi anh là đứa trẻ bảy tuổi để dỗ à.

Siêu trộm lúc nào cũng dịu dàng nên mới chu đáo an ủi, bày tỏ cậu không bận tâm đến thủ đoạn bắt người không vẻ vang của anh. Nhưng nếu thực sự không bận tâm thì sao lại lộ ra vẻ sửng sốt trong khoảnh khắc đó?

Edogawa mím chặt môi. Kudo Shinichi mười bảy tuổi không cần sự an ủi này, anh tỉnh táo và lý trí, và sẽ không biện minh cho mình. Khoảnh khắc đó không phải vấn đề đúng sai, mà là vi phạm nguyên tắc anh luôn tuân thủ.

Siêu trộm này, tại sao không thể ích kỷ một chút nhỉ? Dù chỉ lộ ra một chút thần sắc bị tổn thương, cũng đủ khiến anh cảm thấy hổ thẹn.

"Cậu nên giận."

Lúc ở trên nóc nhà hay lúc này, dường như đều không phải là lúc nên cười bàng quan không liên quan.

Lời chưa dứt, Edogawa hơi ngẩn ra khi bắt gặp ánh mắt "cậu không bị bệnh đấy chứ" của siêu trộm, sau đó chính anh cũng muốn cắn lưỡi.

Anh rốt cuộc đang nói cái gì vô ý thức vậy. Siêu trộm này không phải là thiếu nữ yếu đuối mong manh dễ vỡ nên không cần anh phải vòng vo tam quốc an ủi kèm theo lo lắng như vậy chứ?

Giống như lúc này bị thương vẫn có thể giương cánh bay lượn, Kaito Kid không cần an ủi và bầu bạn.

Edogawa rũ mắt xuống rồi nghe thấy một tiếng hừ cười lười biếng, nhưng đầy ấm áp truyền đến từ phía trên đầu.

Lướt qua một vùng biển lặng và sâu, anh được đặt trở lại mặt đất một cách an toàn. Thiếu niên trắng tinh khiết ngồi xổm trước mặt anh, tư thế đoan chính, mắt mày tươi cười, như một con hạc trắng thanh lịch và ngoan ngoãn. Edogawa nghĩ siêu trộm sắp nói điều gì quan trọng nên theo bản năng ngồi thẳng tắp chờ đợi. Nhưng cậu chỉ như dỗ trẻ con, dùng đầu ngón tay khẩy nhẹ mái tóc đen bị gió biển thổi rối trên trán anh. Một bên mắt xanh không bị kính che dường như có thể nhìn thấu tất cả.

"Ban đầu tôi đã định tối nay đón gió biển một mình ở đây rồi."

"Hả?"

"Không ngờ lại có đại thám tử bầu bạn, may mắn quá đi~"

Âm cuối cố ý kéo dài hơi nâng lên, Edogawa cũng không nhịn được nở một nụ cười: "Này này, tôi đâu có nói là đến để bầu bạn với cậu đâu..."

Anh chỉ là cảm thấy hơi hối lỗi về hành động của mình trên nóc nhà, nóng đầu đuổi theo nhưng lại nhận ra mình không thể thực sự thành thật hỏi siêu trộm một câu "cậu ổn không?", kết quả lại bị đối phương an ủi ngược lại một hồi.

Sự thật chính là sự thật đó.

Edogawa có chút thất bại.

Còn siêu trộm thì có thể nói là rất vui rồi. Dù sao cậu thực sự định đón gió biển cả đêm, do ông Jii vì lý do nào đó ít nhất phải đến rạng sáng mới có thể đến được. Và sau khi đưa thám tử nhỏ dạo một vòng, cậu thực sự không thể bay được nữa, cánh tay cậu vô cùng đau nhức.

"Vậy cậu không phải là lo lắng cho tôi đấy chứ? Thám tử nhỏ?"

Cách xưng hô chỉ thay đổi một chữ lại trở nên vô cùng thân mật. Bỏ qua siêu trộm, Kuroba Kaito quả thực là một người dễ dàng hòa đồng với người khác.

Chỉ là giọng điệu vẫn lả lơi đáng ghét như vậy, có lẽ là do thói quen, giống như ngay cả khi chỉ có một mình cậu cũng có thể làm cho không khí trở nên náo nhiệt. Nhưng Edogawa ít nhất có thể chắc chắn tên này thực sự không sao.

Anh lẩm bẩm một câu "tên khốn nạn", vốn nên rời đi, nhưng lại chợt dừng lại khi thấy siêu trộm đỡ vai, trong mắt lộ ra ý cười sáng lấp lánh.

Edogawa cảm thấy mình có thể ở lại thêm một lát, không cần bất kỳ lý do nào.

"Sao thế?"

Siêu trộm quay đầu nhìn thám tử vừa quay người dừng lại rồi đột nhiên quay lại, lúc này mới thực sự có chút bất ngờ: "Cậu không về à?"

Cậu không ngờ Edogawa chỉ đi thẳng đến, căng khuôn mặt non nớt ra nhìn ra biển, khẽ ho một tiếng: "Tôi chỉ thấy ánh trăng rất đẹp, muốn xem thêm một lát."

"Ơ..."

"Sao thế?"

"Không có gì... Chỉ là thấy cậu không biết thưởng thức như vậy, trông không giống người nói ra lời này..."

"Không được à?"

"Tôi không ý kiến, nhưng câu đó nên nói với cô gái dễ thương kia mới đúng chứ, cậu thám tử ngốc không biết suy luận..."

Edogawa chỉ nghe siêu trộm lầm bầm không biết đang nói gì, anh lườm đối phương một cái vẻ phiền phức: "Câm miệng."

Thế là siêu trộm thực sự ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Edogawa nghiêng đầu nhìn đối phương yên lặng ngắm biển, trong lòng lại bất ngờ cảm thấy một sự bình yên nào đó, vài lời liền tự nhiên thốt ra.

"Hôm nay ở trên máy bay, nhờ có cậu."

Anh vốn là một người rất thành thật, nhưng không hiểu sao đối diện với siêu trộm lại có những lời rất bình thường mà không thể nói ra. Có lẽ là đã quen với sự căng thẳng như dây đàn, đối đầu gay gắt mỗi lần gặp nhau, dường như truy đuổi và bị truy đuổi mới là chủ đề vĩnh cửu giữa họ.

Nhưng đôi khi có lẽ dừng lại, để lại vài phần khoảng trống, ngược lại sẽ gần hơn với cái gọi là sự thật hơn là chèn ép bước bức.

Giống như lúc này—

Siêu trộm hoàn toàn không chú ý đến vài phần kiêu căng và miễn cưỡng mà thám tử dù thế nào cũng không thể bỏ xuống trong lời nói của anh, hoặc có lẽ cậu có chú ý, nhưng cậu sẵn lòng để lại cho anh một ít đường sống.

Tóm lại thiếu niên chỉ hơi ngạc nhiên quay đầu lại, vẫn cái vẻ tùy tiện đó: "Không phải chứ? Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ trơ mắt nhìn máy bay rơi xuống?"

Edogawa nhìn đối phương ngẩn ra một lát: "Thì cũng không phải..."

Siêu trộm liền nhếch khóe miệng để lộ răng khểnh: "Vậy tôi nhận lời cảm ơn của Meitantei nhé."

Giống như lúc này, cậu nên tin rằng trên đời có một người như vậy, khi cậu ấy thật lòng bộc lộ sự dịu dàng với điều gì đó, ngay cả vầng trăng đẹp nhất, sáng nhất cũng sẽ mờ nhạt đi.

Edogawa dời ánh mắt đi, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên: "Tôi đâu có nói cảm ơn cậu."

Còn siêu trộm chỉ lo một tay chống má cười thầm, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu biển và trăng.

"Vậy coi như cậu nợ tôi một ân huệ nhé, thế nào?"

"Nghĩ cũng biết là không thể nào rồi chứ?"

"Hừ, đồ keo kiệt."

"Không gọi cảnh sát là cậu phải tạ ơn trời đất đi."

"Đại thám tử đúng là vô tình vô nghĩa nha, rõ ràng vừa nãy đã nói những lời như vậy rồi."

"Tôi nói gì cơ???"

"Bí—mật—"

"Khoan đã! Cậu nói rõ cho tôi xem..."

Thế là đêm thoát chết này, không ai biết hai thiếu niên đã trải qua trong những cuộc cãi vã vô nghĩa.

Ngoại trừ tiếng gió, ánh trăng và sóng biển lúc này.

-

"Cậu đi đâu vậy? Đi vệ sinh cũng không cần lâu như thế chứ? Với lại cái cậu đang ôm trên tay không phải áo phòng cháy chữa cháy sao?"

Ai đó đang cố gắng qua mặt chỉ có thể cười gượng: "Vừa nãy trên đường về bị lạc, còn về quần áo..."

Là cậu quên trả rồi.

"Rõ ràng cậu không giỏi nói dối đâu, bạn học Kudo."

Haibara khoanh tay lại, trong đôi mắt trong veo có một nụ cười nhìn thấu tất cả: "Quả nhiên là đi tìm quý ngài siêu trộm kia rồi."

Edogawa cũng không định che giấu, bị bóc mẽ rồi thì anh dứt khoát thừa nhận: "Ừm, thật không ngờ tên đó ớ ngay dưới mí mắt chúng ta mà lại to gan đến tthế"

"Thế à, ngược lại là trông giống tác phong làm việc của quý ngài siêu trộm phết đấy."

Haibara hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của anh, nhưng cũng không hỏi thêm. Dù sao trò chơi truy đuổi không biết chán của thám tử và siêu trộm cô đã quá rõ mô típ rồi.

Lần này đến lượt Edogawa ngạc nhiên: "Cậu không hỏi tôi tại sao không bắt hắn sao?"

Haibara rất muốn liếc một cái, nhưng phải giữ vẻ thanh lịch trước người khác giới, tạm thời Kudo Shinichi thu nhỏ cũng được coi là một nửa người khác giới. Cô thở dài, nhàn nhạt nói: "Siêu trộm đêm nay đã giúp đỡ lớn như vậy, ngay cả thám tử vô tình nhất cũng sẽ chọn tha cho hắn một lần thôi."

"Hơn nữa ngay cả khi hắn bó tay chịu trói, đại thám tử cậu cũng chưa chắc đã chọn còng tay hắn đâu nhỉ?"

Edogawa nhíu mày: "Tại sao lại nói như vậy?"

Haibara lại ngẩn ra một lát. Cô muốn nói đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao, anh đã bắt đầu muốn hiểu và khám phá người đó rồi.

Nhưng thám tử lừng danh rõ ràng không nhận ra điều đó.

Tuy nhiên, rồi sẽ có ngày anh hiểu ra thôi, chỉ cần hai người này còn có giao điểm, ắt sẽ luôn có khoảnh khắc lại gần nhau. Có lẽ sẽ phát triển thành loại tin tưởng mà họ có thể yên tâm giao phó tấm lưng cho nhau. Haibara không định chỉ rõ sự thay đổi của thám tử lúc này, bất kỳ tâm ý nào cũng phải tự mình phát hiện ra mới có ý nghĩa. Cô chỉ phụ trách trêu chọc thiện ý.

"Bởi vì hai người mỗi lần đối đầu là lại cố tình thả nước cho nhau đấy."

Mà còn là kiểu mở hết cả đập cho nước tràn ra nữa cơ.

Edogawa: "..."

Anh cảm thấy mình có một ngàn cái miệng cũng không thể nói rõ được.

Đang định phản bác thì bị ba đứa trẻ lao tới vây quanh.

"A, Conan dám ăn vặt một mình, gian xảo quá!"

Ba đứa trẻ còn chưa nói dứt lời, anh mới nhận ra miệng mình đang ngậm viên kẹo siêu trộm cho. Vị ngọt đó dường như đã ngấm vào tận đáy lòng, ngược lại khó mà nhận ra được.

"À, cái này là... chị Ran... chị Ran cho..."

Genta nói: "Vị gì thế?"

"Ưm, vani đi." Vị cũng khá ngon.

"Nhưng mà tớ nhớ Conan không thích ăn đồ ngọt mà."

"Thỉnh... thỉnh thoảng thôi."

"Là siêu trộm cho à? Hai người mấy tuổi rồi?"

Sau khi lũ trẻ tản đi hết, giọng nói mang theo ý cười của Haibara mới lạnh lùng truyền đến. Edogawa chỉ biết cười bất lực, chợt nhớ ra điều gì đó liền vu vơ hỏi: "Nói mới nhớ, Haibara, cậu có biết ánh trăng rất đẹp có ý nghĩa gì không?"

"Chỉ là cách nói ẩn ý để tỏ tình thôi, tương tự như 'tôi thích cậu'. Sao đột nhiên hỏi vậy, cuối cùng cậu cũng định tỏ tình với cô ấy sao?"

"Không..."

"Khoan đã, cậu không phải đã nói câu này với siêu trộm, rồi bị hắn trêu chọc đó chứ?"

Edogawa không khỏi nghi ngờ Haibara là người phụ nữ có kịch bản trong tay.

"Ừm, cũng gần như vậy..."

Anh nhớ lại tình huống lúc đó, cũng không nhịn được cười.

Thực ra những thứ như ánh sóng hay đại dương gì đó anh lại không nhớ rõ, chỉ còn lại dáng vẻ đối phương nhìn về phía anh với nụ cười dịu dàng.

Khoảnh khắc đó, tiếng gió và sóng biển đột nhiên tan vào xa xăm, chỉ còn ánh trăng trong tầm tay.

Vậy thì, lần tới nếu gặp lại... liệu có thể tiến gần hơn một chút không?

Hy vọng lại gần hơn nữa, ít nhất là gần hơn bây giờ.

end.

"Trần ai lạc định" (塵埃落定) là một thành ngữ tiếng Hán, diễn tả tình trạng sau những khó khăn, biến động, mọi thứ cuối cùng đã lắng xuống, ổn định và không còn bất ổn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro