| 03 |


Màn sân khấu được kéo lên, ánh đèn tàn phai tô điểm thêm một phông nền bí ẩn. Hai người nhảy múa uyển chuyển trên sân khấu không có âm nhạc, gỡ bỏ lớp lọc siêu trộm và thám tử, họ giống như một cặp tình nhân đang trình diễn chuyện tình lãng mạn của riêng mình.

Giống như một số tình tiết trong phim, mọi cảnh tượng ấm áp và yên bình luôn bị phá vỡ.

Siêu trộm đột nhiên tái mặt, cúi người ho khan. Giống như một màn trình diễn đột ngột bị gián đoạn, một bản nhạc đang đàn bỗng đứt dây. Cậu đẩy Kudo Shinichi đang khiêu vũ cùng mình ra, lùi lại vài bước.

"Chuyện gì vậy? Cậu bị thương à?" Kudo Shinichi giật mình, cũng chạy theo.

Kuroba Kaito không nói gì, hoãn lại một lúc, rồi từ từ lắc đầu.

"Không sao... có lẽ gần đây hơi cảm lạnh, chắc là bị nhiễm lạnh khi ngủ hôm đó."

Kudo Shinichi nghe ra giọng cậu dường như đang cố nén sự đau đớn tột cùng.

"Rốt cuộc là chuyện gì, có cần đi kiểm tra không?"

"Không cần đâu... bay tới bay lui suốt ngày làm gì có chuyện không bị thương, quen rồi." Cậu cố gắng cười, nhưng rất nhanh lại 'shhh' một tiếng vì đau, rồi ôm ngực.

"Không được, cậu phải đi gặp bác sĩ." Thái độ của Kudo Shinichi vô cùng kiên quyết.

"......Giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ đi ngay." Siêu trộm thỏa hiệp.

Kudo Shinichi thở dài. Gần đây sự việc quả thật quá nhiều, vậy thì đợi vụ án kết thúc sẽ đưa tên trộm này đi dưỡng bệnh tử tế.

"Tôi phải đi rồi." Siêu trộm nhìn anh nói.

"Ừm." Kudo Shinichi dời ánh mắt đang chạm nhau đi.

Hành động của siêu trộm luôn nhanh chóng, cùng với làn khói bốc lên, trên mặt đất yên lặng nằm một bông hồng và một tấm thẻ Kid.

Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, là Haibara gọi đến. Chắc là có phát hiện mới.

"Quả bom này có phóng xạ mạnh." Haibara Ai ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, "Và không chỉ sau khi nổ mới có, bất cứ ai cạy lớp vỏ sắt tiếp cận lõi bên trong đều sẽ bị nhiễm phóng xạ và mắc bệnh. Nói cách khác, Kid đã mắc bệnh khi cắt dây điện rồi."

"Hơn nữa, về căn bệnh này, tớ còn một chuyện muốn nói với cậu. Nhưng đó là tin xấu đối với cậu."

"Nói đi." Kudo Shinichi lên tiếng.

Haibara Ai nhìn anh, thở dài:

"Là thế này..."

Kudo Shinichi ra khỏi cửa thì lập tức gọi vào số điện thoại tạm thời Kuroba Kaito để lại, gần như vừa gọi đã có người nhấc máy.

"Bây giờ cậu có thời gian không, quay lại đây một chuyến." Giọng Kudo nghe có vẻ gấp gáp.

"Vậy vừa nãy sao cậu không bảo tôi ở lại luôn, tôi vừa mới đi mà. Cậu bảo tôi quay lại là tôi quay lại, chẳng phải trông tôi rất tùy tiện sao."

"Cổng sắt rẽ phải mười mét."

Sau đó điện thoại lập tức bị cúp. Kudo Shinichi nhìn chiếc điện thoại đã tắt nguồn. Tên này có nghe thấy câu cuối mình nói là gì không vậy.

Anh đi dọc theo bức tường nối với cổng chính về phía địa điểm đã định, đột nhiên một bóng đen từ bức tường phía trên nhảy xuống, như một con bướm dang cánh bay xuống. Chiếc áo choàng trắng vì trọng lực mà vừa vặn phủ lên đầu cả hai. Kudo Shinichi theo bản năng lùi lại một bước sát tường, tay siêu trộm lập tức đặt lên vai Kudo Shinichi.

Thám tử và siêu trộm cứ thế nhìn nhau. Kudo Shinichi nói rất bình tĩnh, anh biết cậu chưa đi.

Anh không rõ tại sao siêu trộm lại không đi. Chỉ có thể nói là cả hai đều có ý đồ riêng.

"Give me a kiss."

Hơi thở phả vào mặt, Kudo Shinichi bị siêu trộm áo trắng đẩy vào tường, Kuroba Kaito áp sát toàn bộ cơ thể vào, đưa tay ôm lấy cổ thám tử.

"Khoan, cậu nghe tôi nói đã..."

"Không." Cậu thám tử chính nhân quân tử này nhất định sẽ từ chối, siêu trộm kiễng chân cúi xuống hôn mạnh, bị thám tử quay mặt tránh đi. Lúc rời đi siêu trộm đã đánh cược, vì vận mệnh đã cho tôi quay lại, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này nữa.

"Ôi Meitantei, cậu thật vô tình—" Hôn mạnh không thành, siêu trộm trực tiếp làm nũng, ôm lấy Shinichi bắt đầu cọ loạn.

Dây thép cố định kính một mắt bị tuột ra, gọng kính rơi xuống đất tạo ra tiếng 'leng keng' trong trẻo.

"Cậu—" Tên này!! Thấy cậu sắp trượt xuống, anh vội vàng đưa tay ôm lấy eo siêu trộm để ngăn cậu trượt xuống.

Như vậy là đủ rồi, không chỉ có được một nụ hôn, mà còn có được một cái ôm thật chặt. Kuroba Kaito nghĩ, "Cậu ấy yêu mình, Meitantei của mình tuyệt đối không phải loại người có thể tùy tiện hôn người khác."

Phải đi thôi, ngày mai là có thể công bố sự thật sáng tỏ rồi.

"Khoan đã." Thám tử kéo siêu trộm đang quay người chuẩn bị rời đi lại. Hơi thở của anh đã hoàn toàn bị rối loạn, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, rồi nói ra một câu khiến siêu trộm cảm thấy khúc gỗ sắt thép này không chỉ nở hoa mà còn nở cả pháo hoa, "......Ý tôi là, hôm nay, bây giờ,"

"Tôi không muốn chỉ dừng lại ở kiss. Hiểu không?"

Kuroba Kaito quay đầu lại chớp mắt, đầu óc có chút không kịp phản ứng.

"Cậu đã nói rồi," Kudo Shinichi nghiêng người về phía trước, đưa tay ôm eo siêu trộm từ phía sau, hoàn toàn cắt đứt đường thoát của siêu trộm, "ghế sau xe tôi rất rộng rãi."

Thám tử ôm chặt từ phía sau, hơi ấm truyền qua quần áo của cả hai. Siêu trộm có thể nghe thấy tiếng tim anh đập cùng với tiếng tim mình.

"Thử xem sao?"

-

"Cái tên trộm đáng ghét này rốt cuộc đang làm cái quái gì!" Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng thanh tra Nakamori gầm lên, "Mấy lần trước thì còn được, ít ra hắn còn trả lại đá quý, lần này lại không trả!"

"Khoan đã thanh tra, bác đã gặp cậu ta rồi sao?" Kudo Shinichi hỏi thẳng.

"Phải, hắn nói với tôi một đống lời kỳ quái tôi không hiểu, hơn nữa tôi còn thấy hắn nói chuyện giao dịch lằng nhằng gì đó với Senda, gì mà Pandora..."

Pandora? Viên đá quý mà siêu trộm luôn tìm kiếm?

Kudo Shinichi chợt nhận ra, tất cả những chuyện vụn vặt đột nhiên kết nối lại, tạo thành một quá trình hoàn chỉnh.

"Vậy là tất cả đều là cái bẫy của Senda. Ban đầu hắn chỉ muốn thu hút Kaito Kid đến, vì mục tiêu của hắn cũng là Pandora, nhưng hắn không biết cách kiểm tra viên đá quý này, thế nên hắn cần lợi dụng Kid để hắn kiểm tra. Chỉ là vụ hỗn loạn hắn tạo ra đã thu hút sự chú ý của chính phủ, vì vậy cấp trên của hắn quyết định mời cháu, một thám tử có tiếng đến phá án... Hắn biết cháu có thể nhìn ra mưu đồ của hắn nên rất ghét cháu, luôn muốn loại bỏ cháu. Ban đầu cháu không phát hiện ra mục đích thực sự của hắn, sau khi cháu vạch trần âm mưu bất chính của hắn đối với cô bé Sakuraba Nako, hắn đã tìm cơ hội muốn xử lý cháu. Cháu vừa hay bị bắt quả tang cùng Kid đi trộm bằng chứng, vì vậy hắn muốn nhân cơ hội này loại bỏ cháu... "

Thanh tra Megure và thanh tra Nakamori cùng một số cảnh sát địa phương nghe đến ngây người.

Kudo Shinichi dừng lại một chút, dường như đang cố gắng suy nghĩ về những chi tiết quan trọng.

"Mục tiêu của hắn là Pandora... bây giờ đang ở trong tay Kid... vậy..."

Cậu không thể giấu anh mà giao dịch với Senda được. Vì cậu đã tốn nhiều công sức để tìm kiếm Pandora, không thể dễ dàng giao nó cho kẻ xấu.

Hỏng rồi. Kudo Shinichi trong lòng 'thịch' một tiếng.

Tên trộm này nhất định là vì sự an toàn của con tin Sakuraba Nako nên đã làm một giao dịch giả với Senda, muốn lợi dụng lúc giao người giao hàng để cứu con tin ra.

"Thanh tra Nakamori!" Một cảnh sát nhỏ xông vào báo cáo thở hổn hển, "Thành Đông xảy ra một vụ nổ, nghe nói có liên quan đến Kid..."

"Chuyện xảy ra lúc nào?"

"Vừa mới đây... Trên mạng bây giờ có video mới đăng..."

Kudo Shinichi sững sờ vài giây, rồi nhanh chóng mở máy tính xách tay tìm kiếm video.

Video không đầy đủ và được quay từ rất xa. Lúc bắt đầu là cảnh hai người đang đối đầu, Senda ôm con tin đe dọa siêu trộm.

"Tao biết mày, tên trộm dẻo miệng mày sẽ không dễ dàng giao đá quý cho tao!" Senda gần như phát điên, tỏa ra bầu không khí đáng sợ.

"Tao nói cho mày biết, ngay từ khi kế hoạch này bắt đầu, tao đã không định sống sót rời khỏi đây!!" Hắn ta kích động, Sakuraba Nako bị hắn siết chặt lúc này đã khóc đến khản cả giọng, bờ vai run lên thút thít, sợ hãi đến mức không nói nên lời, "Tao không có thời gian nói nhảm với mày nữa - hoặc là bây giờ giao Pandora ra, hoặc là chúng ta cùng nhau chết trên tòa nhà này!!"

Siêu trộm trong video bình tĩnh đến bất ngờ , cậu nhún vai: "Muốn dùng F-811 để đe dọa tôi sao, xin lỗi, cái đó tôi đã tháo từ lâu để gửi đi điều tra rồi, bây giờ chắc cũng đã tra được ra nơi sản xuất.

Senda rõ ràng sững sờ một chút, sau đó trở nên cuồng loạn, khẩu súng lục trong tay chĩa thẳng vào Sakuraba Nako.

Mọi người bên dưới phát ra một tràng kinh hãi.

Video chuyển góc quay, phía dưới tòa nhà người xem đông nghịt. Mọi người vô cùng kinh ngạc trước cuộc đối thoại giữa Senda và siêu trộm, tiếng bàn tán vang lên không ngớt, dù sao Senda lúc này trông khác hẳn vẻ ngoài chỉnh tề trước đây.

Vì mọi người đã biết rõ sự tình, không cần phải kéo dài nữa. Siêu trộm trực tiếp dùng bài đánh rơi khẩu súng lục của hắn ta, phản ứng của Senda cũng không chậm, nhanh chóng kéo siêu trộm lại. Kuroba Kaito nheo mắt nói gì đó, sau đó màn hình đột nhiên rung lắc dữ dội do luồng khí nổ.

〖Cùng Pandora xuống địa ngục đi.〗

Kudo Shinichi mặt mày u ám, không nói lời nào, mắt dán chặt vào màn hình.

Do ảnh hưởng của luồng khí, đoạn này không được quay rõ nét lắm, chỉ có thể đại khái thấy được do ngọn lửa bùng lên ngay lập tức nuốt chửng một khu vực lớn của tòa nhà, mọi người hoảng loạn bỏ chạy, hiện trường hỗn loạn như một nồi cháo. Một chiếc dù lượn nhanh chóng bay ra khỏi biển lửa, đưa cô bé ra ngoài.

Video tràn ngập tiếng la hét và tiếng kinh hô của mọi người.

"Làm tốt lắm!" Nhóm cảnh sát xem đến đây đều thốt lên kinh ngạc, "Ngay cả như vậy cũng cứu được con tin thành công..."

Cậu buộc dù lượn vào Sakuraba Nako, còn mình thì không đi ra cùng. Kudo Shinichi tua đi tua lại đoạn chi tiết này, ngoài ngọn lửa ngày càng lớn, không thấy gì khác.

"Bây giờ hiện trường có gì không?" Anh hỏi.

"Lính cứu hỏa đã dập tắt lửa, nhưng vì lửa quá lớn, cả tòa nhà chỉ còn lại cái khung... không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Kaito Kid và Senda." Viên cảnh sát nhỏ trả lời.

"Rõ ràng là đã bị cháy thành tro rồi..." Một cảnh sát đứng nghe lẩm bẩm khẽ, bị người bên cạnh có EQ cao hơn dùng khuỷu tay thúc một cái, rồi im lặng.

"Cậu có muốn đến hiện trường xem không?"

Kudo Shinichi không nói gì.

Một lúc sau, anh gập máy tính xách tay lại, lắc đầu.

Vẫn còn nhiều công việc hậu kỳ cần xử lý, mọi người cần trở lại vị trí của mình.

Lúc đó, mình không ở bên cậu ấy.

Anh nghĩ.

"Cậu không cần phải tự trách mình đâu, Kudo." Lần này Haibara Ai không gọi điện, mà gửi tin nhắn, "Rõ ràng đây là cái kết mà cậu ấy đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chắc chắn cũng là để đạt được mục đích mà cậu ấy mong muốn nhất."

Kudo Shinichi cũng không biết bây giờ anh đang nghĩ gì. Không có gì phải tự trách, đó là lựa chọn của cậu ấy, siêu trộm và thám tử vốn là hai đường thẳng giao nhau, vượt qua điểm giao nhau đó, đương nhiên sẽ ngày càng xa.

"Mười mấy năm trước, cũng vì một trận hỏa hoạn mà Kid đã không gây án một thời gian dài." Giọng nói của Thanh tra Nakamori và những người khác nói chuyện đứt quãng truyền đến, "Nếu lần này hắn lại nghỉ mười năm nữa, tôi e là tôi sẽ nghỉ hưu mất..."

Sau đó, Kudo Shinichi không nghe thêm gì nữa, anh im lặng ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn thất thần. Không ai nhận ra tâm trạng anh thế nào, cũng không ai đến làm phiền anh.

Mọi người cảm thán rằng thời đại gây án của siêu trộm 1412 cuối cùng đã kết thúc, đội điều tra số hai cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Mọi người đắm chìm trong niềm vui phá giải cuộc khủng hoảng lần này, Kudo Shinichi từ chối lời mời đi ăn của họ, một mình chen ra khỏi đám đông, rời khỏi khu phố nhộn nhịp.

Anh một mình đi trên con đường đến phòng tiêu bản, gió thu thổi khiến anh rùng mình. Anh ngẩng đầu nhìn mặt trăng, phát hiện hôm nay không có trăng. Lần trước đến vẫn là trăng tròn sáng tỏ, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Lại chẳng có chút cảm xúc nào. Tại sao vậy.

Hành động mở cửa làm tung lên không ít bụi, không có ánh trăng, căn phòng nhỏ càng thêm tối tăm.

Đã đến lúc dọn dẹp rồi. Thám tử vừa vào cửa lẩm bẩm.

Anh cầm chổi bắt đầu quét dọn, sàn nhà phủ một lớp bụi dày đến mức không nhìn rõ màu sắc ban đầu. Có lẽ là do hít phải bụi, cảm giác khó chịu lạ lùng từ phổi dâng lên, anh bắt đầu ho dữ dội.

「......Là thế này, F-811 không chỉ có thể phóng xạ ảnh hưởng đến những người ở gần trước khi kích nổ, mà còn gây ra một căn bệnh đặc biệt, và căn bệnh này có tính lây nhiễm.」

Anh vịn vào chổi hoãn lại một lúc, cảm giác khó chịu không những không giảm mà còn tăng lên, ho đến mức phổi đau nhói, quá khó chịu, vì vậy anh đặt chổi xuống, từ từ ngồi xổm xuống.

「Vì vật liệu vốn đã có hạn, cộng thêm không có thí nghiệm tiền lệ, phương pháp lây nhiễm cụ thể vẫn chưa được biết. Nhưng thấy mấy ngày nay các cậu cũng qua lại bình thường, hơn nữa tôi vừa khám cho cậu, cậu không bị lây nhiễm, nên cũng không cần quá lo lắng.」

Ù tai kèm theo chóng mặt ập đến, hóa ra triệu chứng lại dữ dội đến vậy, anh nghĩ. Anh lại không hề chú ý, tính theo thời gian, tên siêu trộm kia hẳn đã mắc bệnh từ lâu rồi, mặc dù gầy đi trông thấy, nhưng lại không thể hiện một chút yếu đuối nào.

「Căn bệnh này có triệu chứng phát bệnh, tái phát theo chu kỳ. Tình hình cụ thể tớ cũng không thể nói chắc, nhưng quý ngài siêu trộm kia chắc là biết... Vì không có bệnh nhân nào khác để làm thí nghiệm, tớ cũng không chắc căn bệnh này rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không...」

Chắc là lúc phát bệnh không thể vận động, xem ra không thể dọn dẹp ngay được. Anh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô vị rơi vào hàng lọ thủy tinh cũ kỹ đó.

Anh cầm lấy một chiếc lọ thủy tinh trống rỗng, thủy tinh bám đầy bụi. Anh dừng lại một chút, rồi bắt chước dáng vẻ của siêu trộm, đưa miệng lọ về phía mình, quan sát ánh đèn lờ mờ, màu vàng cam truyền ra từ nhà ai đó bên ngoài qua đáy lọ.

Dưới đáy lọ còn lưu lại con bướm mà siêu trộm đã khắc bằng dao nhỏ.

Khi nhìn thấy con bướm này, anh mới thực sự sụp đổ. Anh mới phát hiện ra bên cạnh mình lại không có bất cứ thứ gì cậu để lại. Con bướm này dường như mang theo giọng nói quen thuộc xuyên qua màng nhĩ anh. Trái tim anh dường như bị kéo mạnh một cái, rồi trong một giây, tất cả cảm xúc bùng nổ như lũ lụt trong lòng anh.

Dường như là đã tích tụ quá lâu rồi, quá nhiều rồi, anh không thể trốn tránh nữa. Cảm giác tê dại kéo dài từ hôm qua đến tận giây phút trước, dường như trong tiềm thức anh luôn nghĩ rằng cậu ấy vẫn còn ở đây, hoặc giây tiếp theo sẽ chui ra từ phía sau dọa anh một trận.

Anh đã biết từ lâu rằng Kaito Kid không thể tồn tại mãi mãi. Cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, dù là kết cục nào, khoảnh khắc cậu ấy thành công đều là sự huy hoàng của cậu ấy.

Những ký ức thuộc về cậu ấy, thuộc về anh xông lên đại não. Lúc này tôanh i đặc biệt muốn khóc, nhưng không khóc được, chỉ khiến phổi đau rát.

Là trái tim đang đau.

"Cậu không chỉ là con bướm thú vị nhất tôi từng gặp, mà còn là con bướm đẹp nhất." Anh vuốt ve hoa văn của con bướm, bổ sung một câu trả lời đến muộn.

Trên cánh con bướm này có khắc chữ ký của Kid, nhìn kỹ mới thấy góc dưới bên phải còn có một hàng chữ nhỏ.

To Meitantei.

Nét chữ khắc bằng dao nhỏ xiêu vẹo, nhưng lại trông vô cùng đáng yêu. Một mũi tên nhỏ dẫn ra từ bên cạnh dòng chữ, chỉ vào con bướm đó.

Chẳng trách tối hôm đó cậu ấy lại bất thường như vậy, hóa ra hôm đó cậu ấy đã kiểm tra ra viên đá quý chính là Pandora rồi. Anh lại không hề để ý rằng tên trộm này không trả lại đá quý cho anh. Tối hôm đó cũng trong căn phòng này, cậu ấy đã nghĩ ra tất cả các đối sách rồi, vì vậy cậu ấy mới có thể vui vẻ làm phiền suy nghĩ của anh, vì tất cả cậu ấy đã sắp xếp xong xuôi... Có lẽ tối hôm đó cậu ấy thực sự đã được thư giãn, đồng thời hoàn thành sứ mệnh, trong lòng cậu ấy còn chứa đựng một kế hoạch vĩ đại. Vừa có thể cứu vãn cuộc khủng hoảng này, lại vừa có thể giải oan cho anh.

Lúc đó đầu anh chỉ toàn nghĩ đến việc ngày mai làm thế nào để phá giải vụ án,

Còn cậu ấy lúc đó, ít nhất là vào khoảnh khắc đó, nhìn qua đáy lọ, trong mắt cậu ấy chỉ có anh.

Hộp thư đã phủ bụi từ lâu trước nhà Haibara Ai đột nhiên nhận được thư từ khách.

Trong thời đại điện thoại di động này, rất ít người còn dùng thư viết tay. Haibara Ai mở phong bì, không bất ngờ nhìn thấy nét chữ quen thuộc.

〖Haibara Ai, nhìn chữ như thấy người. Tớ đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không về Tokyo. Yên tâm, cậu nói căn bệnh này có thể chữa được, tớ cũng sẽ hợp tác điều trị, tiện thể làm vật thí nghiệm cho cậu nghiên cứu bệnh án, tớ sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tớ muốn sống ở Yokohama một thời gian, chăm sóc căn nhà bên này. Vì mọi thứ đã kết thúc, tớ cũng muốn nghỉ ngơi tử tế một chút.〗

Ký tên là Kudo Shinichi.

Như vậy cũng tốt. Cô nghĩ.

Haibara Ai vào nhà, ném lá thư vào lò sưởi nhỏ để tiêu hủy chứng cứ.

"Phải vực dậy tinh thần đi, chàng thám tử lừng danh."

Tên này có thể sống hạnh phúc đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là không biết thời gian còn có thể dừng lại trên người anh bao nhiêu năm, liệu ký ức có lưu luyến trong lòng anh thêm vài phần không.

Cậu rẽ qua con hẻm nhỏ, tìm căn phòng nhỏ tạm thời để tiêu bản đó.

Căn nhà cũ nát, dở dang ngày xưa giờ đã được khoác lên mình diện mạo mới. Cậu nhìn đi nhìn lại tài liệu đã tra được mới dám chắc mình không đi nhầm.

Hàng rào sắt gỉ sét đã được thay mới, lớp sơn tường bị bong tróc được sơn lại, mặc dù nơi đây vẫn còn hơi hẻo lánh, nhưng đã có rất nhiều hơi thở của cuộc sống. Cậu vẫn nhớ, lúc đó anh đã chọn một môi trường yên tĩnh, hẻo lánh, không bị làm phiền.

Cậu rời khỏi đây cũng đã gần 5 năm rồi, thành thật mà nói, cậu không có khái niệm về thời gian trong 5 năm đó. Cậu gần như đã ở trạng thái hôn mê suốt 2 năm, luôn phải đấu tranh với tử thần. Nếu thực sự có thể gặp tử thần, cậu nhất định sẽ nói với hắn rằng, cậu đã gặp một tử thần lợi hại hơn hắn, người đó còn không thể đưa cậu đi, thì sẽ không ai có thể đưa cậu đi được.

Lần thoát chết đó, cậu bị thương rất nặng. Ông Jii đã đưa cậu đến Canada tìm một bác sĩ tư nhân, vì vậy cậu đã dưỡng thương trong một biệt thự hẻo lánh ở đó. Vết thương ngoài của cậu không nghiêm trọng lắm, nhưng vì cậu bị ảnh hưởng phóng xạ nặng, 5 năm nay cậu không thể chạm vào điện thoại di động và các vật phẩm tương tự. Khi cậu tỉnh lại, cậu hỏi ông Jii về tình hình của Shinichi, ông ấy nói, cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi, anh và cảnh sát đã bắt được toàn bộ băng nhóm đó rồi.

Cậu tin tưởng vào thực lực của anh. Vì vậy cậu chỉ có thể tĩnh tâm để mình nhanh chóng khỏe lại, để sớm quay về.

Cửa sổ đang mở, Kudo dựa vào ghế bên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu đã thấy anh từ rất xa. Ánh hoàng hôn vàng cam lan tỏa, tầm mắt cậu nhìn thấy, một nửa phủ lên khung cửa sổ bằng gỗ, một nửa phủ lên hồ sơ vụ án trên bàn Kudo.

Chắc là đã xem hồ sơ suốt đêm rồi.

Anh dùng bịt mắt che mắt, không nhận ra sự xuất hiện của cậu, vì vậy tôi gõ vào khung cửa sổ.

"Là đến báo án sao?" Anh có lẽ thực sự đã quá mệt mỏi, không hề động đậy, chỉ vô thức nghiêng đầu, hỏi cậu.

Càng nhìn càng thấy thú vị, Meitantei này, rõ ràng còn đang đeo bịt mắt, cậu biết anh không thể nhìn thấy cậu.

Vì vậy cậu quyết định trêu anh một chút trước.

"Không phải," tôi dùng giọng con gái trả lời, "Tôi là người hâm mộ của anh."

"À... xin lỗi, có chuyện gì ngày mai hãy nói nhé, hôm nay tôi thực sự quá mệt rồi." Quả nhiên trong lòng anh không có gì có thể lay động anh ngoài vụ án, vì vậy anh lại nghiêng đầu về phía sau, ngả lưng vào chiếc ghế tựa cũ nhưng rất sạch sẽ.

Vẻ ngoài này của anh rất giống một ngôi sao lớn đang xua đuổi người hâm mộ, cậu nhếch môi cười, không để ý đến anh, tiếp tục nói: "Hôm nay đến để tặng anh một món quà."

"Cảm ơn vì đã yêu thích, nhưng so với tặng quà, đi đến tiệm hoa bên cạnh quyên góp cho các em nhỏ sẽ là một lựa chọn tốt hơn—" Cậu nhìn qua, trước cửa tiệm hoa bên cạnh có một thùng quyên góp cho học sinh nghèo.

"Tiệm hoa này cũng là do anh mở sao?" Cậu tò mò.

"Đúng vậy."

"Anh thích hoa sao?"

"Bướm thích."

Trước cửa tiệm hoa chất đống đủ loại hoa, còn có một vài dây leo bò lên khung cửa sổ bên cạnh Shinichi. Đây chính là mùa hoa nở đẹp nhất, cậu thực sự thấy rất nhiều bướm bị thu hút đến, bay lượn quanh cửa tiệm.

"Tôi hiểu rồi, anh thích bướm."

"Ừm." Anh mơ hồ đáp.

Hai người họ im lặng rất lâu không nói gì, cậu cảm thấy anh sắp ngủ thiếp đi rồi.

"Kudo, bướm về rồi." Cậu dùng giọng nói thật của Kuroba Kaito nói.

"......Hửm?" Anh dường như vừa tỉnh lại một chút.

Thôi, không trêu anh nữa. Cậu ho nhẹ một tiếng, chuyển sang giọng điệu hoa mỹ, quen thuộc đã lâu không dùng—

"Tôi về rồi."

Cậu nói.

end.

Shinichi là cố tình bị lây bệnh, vì như thế mới có mẫu vật cho Haibara nghiên cứu, như thế mới có thể tìm ra thuốc điều trị. Vì thế nên hôm đó họ đã "yêu" nhau đó~.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro