Chương 4

Thiếu Giải Bộ Shinichi × Thân vương (đạo tặc Giang Dương) Kaito, cổ trang, HE

Truyện.

Đạo tặc kiêu ngạo dưới ánh trăng cuối cùng đã giương nanh vuốt đến nhà của Chánh Khanh Quan Matsumoto Hisao. Mục tiêu là con dao găm - trên cán dao có khảm một viên hồng ngọc - trong bộ sưu tập của Chánh Khanh Quan.

Chánh Khanh Quan Matsumoto Hisao đã điều động một lượng lớn lính canh đến canh giữ dinh thự Matsumoto. Nhưng khi thời khắc được báo trước đến, con dao găm vẫn biến mất không dấu vết.

Khi tất cả mọi người có mặt đều giật mình hoặc sợ hãi, ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ có một người im lặng nhìn chằm chằm vào nơi con dao biến mất, xoa cằm như đang suy nghĩ. Dưới ánh nến, đôi mắt xanh nhạt của Edogawa Conan chợt loé sáng, một lúc sau gương mặt không cảm xúc xuất hiện tia cười nhạt.

Sau khi nhìn thấu thủ đoạn của đạo tặc ánh trăng. Edogawa đại khái đã đoán được hướng đối phương chạy trốn. Lập tức đuổi theo nhưng vẫn muộn một bước. Chỉ thấy một bóng người mặc y phục trắng linh hoạt nhảy qua tường dinh thự.

Có lẽ cảm nhận được có người đang truy đuổi mình. Đạo tặc quay đầu lại liếc nhìn Edogawa. Gió đêm thổi tung áo choàng trắng, chiếc cằm xinh đẹp thấp thoáng sau tà áo choàng.

Đạo tắc rất giỏi khinh công. Edogawa đuổi theo một hồi nhưng vẫn để người kia trốn thoát.

Dưới cơn gió đêm, Edogawa Conan đứng một lúc nhìn về hướng đạo tặc ánh trăng đang chạy trốn. Sau đó đột nhiên quay người đi về phía đông.

Edogawa Conan chạy về phía tiểu viện của Thân vương nhỏ.

Lúc này, cửa tiểu viện đã bị khoá. Edogawa không dừng lại trước cổng chính mà đi vào con hẻm bên cạnh, hai ba bước leo lên mái nhà. Sống ở đây một thời gian, hắn biết rất rõ các lối đi của tiểu viện. Cúi người xuống, hòa vào màn đêm, dùng ngón chân dẫm lên gạch ngói mà không gây ra tiếng động. Mò mẫm về phía phòng Kaito Kuroba.

Cả chặng đường tương đối suôn sẻ, không ai phát hiện ra Edogawa. Nhưng khi sắp đến nơi, hắn bị phát hiện.

Gạch lát ngói trong sân của Thân vương nhỏ hơi lỏng lẻo. Edogawa trong lúc di chuyển vô tình tạo ra âm thanh, bị Konosuke Jii đứng canh trước cửa phòng Thân vương nhỏ nghe thấy.

Thấy quản gia muốn gọi người đến. Edogawa không trốn nữa, trực tiếp xuất hiện.

"Ta muốn gặp Thân vương." Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của quản gia. Edogawa trực tiếp nói ra mục đích của mình mà không đợi đối phương hỏi.

"Nhưng cách Thiếu Giải Bộ Edogawa đến thăm có vẻ không quang minh chính đại cho lắm." Sắc mặt quản gia không tốt, giọng điệu đã có chút bực dọc.

Edogawa biết bản thân sai nên không để tâm đến giọng điệu của quản gia, "Tự ý xông vào là lỗi của ta. Nhưng nếu muốn ta đi vào bằng cửa chính, e rằng đứng được ở đây cũng là chuyện khó đối với ta. Đúng chứ?"

Nhớ tới sự quan tâm đặc biệt của Thân vương đối với Edogawa. Jii dịu giọng lại nhưng không buông lỏng cảnh giác, " Bỏ đi, ta không nghĩ điện hạ sẽ trách tội Thiếu Giải Bộ Edogwa. Nhưng điện hạ đã ngủ, nếu Thiếu Giải Bộ có việc gì thì ngày mai hãy quay lại"

"Ta chỉ muốn thấy điện hạ một chút. Sẽ không đánh thức điện hạ"

Sự kiên quyết của Edogawa đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Jii. Có phải Edogawa đã bắt đầu nghi ngờ Thân vương nên đến để xác nhận?. Lúc này Thân vương còn chưa trở lại, chắc chắn không thể cho vào.

Nhưng nếu hôm nay hắn không thể gặp được Thân vương. Edogawa sẽ càng nghi ngờ thêm.

" Có lý do gì khiến ta không thể gặp được điện hạ ngay bây giờ sao?"

Thấy Jii trầm ngâm không nói. Edogawa không tiếp tục đợi, mắt loé hàn quang hỏi.

" To gan!" Jii gằn giọng. Lão đã phục vụ trong cung nhiều năm, một chút uy nghiêm tất nhiên không thiếu "Điện hạ còn bệnh, ta làm sao có thể để ngươi quấy rầy ngài! Đừng vì có chút giao tình với điện hạ mà quên mất địa vị bản thân. Nếu ngươi còn tiếp tục vô lễ. Ta không khách khí"

Dù thế nào đi nữa, lão cũng không thể để Edogawa phát hiện trong phòng không có ai.

Nhưng Edogawa vẫn nghiêm mặt đứng thẳng, không có vẻ gì là chịu nhượng bộ.

Cách đó không xa xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ. Nếu không lắng tai nghe sẽ không phát hiện. Khi bầu không khí giữa hai người càng ngày càng căng thẳng, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, phá vỡ thế trận không ai nhường ai ngoài cửa.

" Bác Jii, cứ để hắn vào."

Jii và Edogawa bước qua cửa, trong phòng tối đen như mực. Sau khi thắp đèn, Jii lặng lẽ lùi ra.

"Ngồi xuống." Kaito Kuroba từ trên giường ngồi dậy, nâng cằm. Ra hiệu Edogawa ngồi vào mép giường.

Ánh nến chập chờn. Mắt Edogawa tựa hồ không nghe lời, cứ luôn dán chặt vào người đối phương. Kaito lúc này chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, mái tóc dài thường ngày của y lặng lẽ buông xõa bên tai, mang đến một phong vị khác.

" Thiếu Giải Bộ Edogawa một thân khí thế xông vào nhà ta như thế này. Như là tới để bắt trộm chứ không phải đến thăm viếng, đúng không?"

Kaito không để tâm đến hành vi hung hãn của đối phương, nhẹ nhàng mỉm cười. Câu này giống một câu nói đùa hơn là một câu hỏi.

Thấy Edogawa nhìn chằm chằm vào mình, không trả lời. Kaito nương theo ánh mắt của hắn nhìn lại mình nhưng không phát hiện ra điều gì không đúng.

Kaito đưa cổ tay ra trước mặt đối phương, cố ý nói: " Thiếu Giải Bộ Edogawa là muốn bắt ta tới Nha môn sao? Ta sẵn sàng phối hợp nha"

"Điện hạ đừng đùa nữa." Edogawa ấn tay Kaito xuống hạ giọng, " Thần nhận lỗi với điện hạ. Thần đã sai khi vội vàng xông vào nhà người mà không xin phép trước. Chỉ là...thần muốn dẫn ngài tới một nơi"

" Đưa ta ra ngoài?"

" Thần nghĩ...nếu để quản gia biết, quản gia sẽ không dễ dàng đồng ý cho thần đưa điện hạ ra ngoài. Nên thần mới muốn mạo muội trực tiếp gặp điện hạ hỏi ý kiến người. Không ngờ đã bị quản gia phát hiện trước" Edogawa siết chặt tay. Mặt không giẩu nổi thất vọng.

"Sao đột nhiên lại muốn đưa ta đi chơi? Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Câu trả lời của Thân vương nhỏ hoàn toàn nằm trong dự đoán của Edogawa.

" Thần muốn đưa điện hạ đến xem một thứ, nhưng thần sợ sức khoẻ của ngài..."

"Ta đi!" Edogawa chưa nói xong, Kaito mắt lấp lánh, hưng phấn đồng ý.

Edogawa không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của Kaito. Theo hắn quan sát, thân vương nhỏ là một người rất hoạt bát và yêu thích tự to. Nhưng vì lý do nào đó mà y luôn phải đeo lên mình một lớp mặt nạ.

" Nhưng ngài phải khoác thêm áo. Tránh bị cảm lạnh"

Kaito gật đầu rối rít, nhanh chóng nhảy xuống giường thay quần áo. Nếu đi ra ngoài bằng cửa chính, chắc chắn sẽ phải nghe Jii tụng kinh một hồi. Kaito không chần chờ chỉ về phía cửa sổ: " Đi ra từ đó"

Khoảnh khắc cửa sổ được mở ra, một cánh hoa mận mắc vào khung cửa sổ rơi xuống và bị gió đêm thổi bay đi.

Edogawa ngơ ngác nhìn những cánh hoa biến mất trong tầm mắt. Quay người phóng qua cửa sổ. Đứng ở ngoài chìa tay về phía Kaito vẫn còn trong phòng.

Với sự giúp đỡ của Edogawa. Kaito dễ dàng trèo qua cửa sổ, chân chỉ vừa chạm đất đã bị bế ngang lên.

???

Kaito vô thức ôm cổ Edogawa, ngạc nhiên nhìn hắn. Đối phương chỉ ra hiệu cho Kaito im lặng, liền bế y nhảy lên mái nhà.

Phi thân qua các mái nhà là chuyện bình thường đối với Kaito nhưng đây là lần đầu tiên y được người khác ôm bay trên không trung như thế này. Y cũng không thể để lộ võ công trước mặt Edogawa nên chỉ có thể tạm thời giữ nguyên.

Sau khi rời khỏi tiểu viện, Edogawa có thể bỏ y xuống. Nhưng đối phương không làm vậy, Thiếu Giải Bộ bế Kaito suốt chặng đường đến một tòa nhà cao tầng. Sau khi nhảy lên đỉnh mới nhẹ nhàng đặt y xuống.

"Cẩn thận" Edogawa nắm chặt tay Kaito. Đỡ Thân vương nhỏ ngồi xuống rồi ngồi cạnh y.

Các ngôi sao trên trời cao trở nên sáng lạ thường khi nhìn từ đỉnh toà nhà. Kaito chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ đưa y đi ngắm sao.

Tuy thường xuyên bay qua bay lại vào ban đêm. Nhưng không phải chạy trốn cũng là ẩn mình thăm dò tin tức. Nói chung đều là trong tình trạng tinh thần căng thẳng cao độ, đến nhanh đi càng nhanh. Kaito vẫn chưa có cơ hội dừng lại để ngắm nhìn bầu trời sao như thế này.

"Sắp đến giờ rồi." Edogawa đột nhiên nói.

"Giờ gì?"

Vừa hỏi xong, Kaito đã nhận được câu trả lời - một ngôi sao lao ngang qua bầu trời, kéo ra cái đuôi sáng dài rồi biến mất trong khoảng không phía xa. Hình như không muốn để Kaito đợi lâu, 1, 2, 3 sao băng thi nhau rơi xuống, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Kaito mê mẫn ngắm nhìn hiện tượng mưa sao băng đầy tráng lệ, huyền bí. Thầm cảm thấy may mắn khi bản thân đã chọn đi cùng Edogawa.

" Thần ghe nói hôm nay sẽ có mưa sao băng. Là hiện tượng nhiều năm khó gặp, liền muốn dẫn điện hạ đến xem. May mà kịp lúc"

Nghe được lời nói của Edogawa, Kaito vô thức nhìn hắn. Mới nhận ra ánh mắt của đối phương không hướng về bầu trời đầy sao, trong con ngươi màu lam kia chỉ có hình bóng của y.

" Điện hạ...ngài thấy mưa sao băng đẹp không?" Edogawa có chút ngại ngùng, không biết tiểu điện hạ có thích hay không.

" Thật may khi có ngươi ở đây. Nếu không ta đã bỏ lỡ cơ hội xem mưa sao băng rồi!"

Cả hai ngồi trên mái nhà cho đến khi trận mưa sao băng kết thúc. Kaito vẫn chưa chịu quay về , nhất quyết muốn chơi thêm một lúc. Edogawa thử thuyết phục vài lần nhưng không có tác dụng, đành cam chịu ngồi xuống bên người Thân vương nhỏ, bồi y chơi một lúc. Người là do hắn dắt ra, còn có thể làm sao?

Hai người trò chuyện rất lâu, Kaito phấn khích đến mức nhảy lên nhảy xuống trên mái nhà. Edogawa thấy vậy sợ hãi, cơ bắp toàn thân căng chặt nhìn chằm chằm Thân vương nhỏ, sợ đối phương trượt chân té ngã lúc nào không hay.

Mãi đến rạng sáng, Edogawa mới đưa được Kaito về.

Chơi đến giờ này, chắc chắn quản gia Jii đã phát hiện Thân vương nhỏ cả đêm không về. Edogawa chẳng thèm trèo tường, trực tiếp đưa người vào từ cửa chính.

Trước cổng tiểu viện, Kaito chần chừ mãi không gõ cửa. Edogawa không nhắc nhở gì, đứng nói chuyện với Kaito thêm một lúc. Mãi đến khi nghe tiếng gà gáy, Kaito mới lũi thủi bước qua cửa.

Trước khi rời đi, Kaito đột nhiên quay lại: "Bệnh của ta đã ổn rồi, mười ngày sau có thể ra ngoài chơi. Ngươi sẽ đi với ta đúng không?"

Edogawa Conan chưa bao giờ cảm thấy mười ngày trôi qua chậm như vậy. Cuối cùng cũng đến, nhưng nơi Thân vương nhỏ muốn đến làm hắn không vui chút nào.

Tháp Xuân Phương.

Khi đèn bật sáng, Edogawa đứng trước cánh cổng được trang trí lộng lẫy, tiếng oanh oanh yến yến léo réo bên tai, mùi son phấn nồng nặc trước mũi. Mặt hắn đã đen như đáy nồi.

" Ngươi bị sao vậy?" Kaito háo hức chọc chọc chọc cánh tay Edogawa, "Vào trong thôi."

"Nơi này..."

"Ngươi sợ cái gì? Nếu có người lấy chuyện này gây rắc rối cho ngươi, ta sẽ ra mặt thay ngươi. Chắc chắn không để ngươi mất việc" Đối phương chưa nói xong Kaito đã vỗ ngực tuyên bố. Không cho Thiếu Giải Bộ thời gian lo lắng. Y kéo thẳng Edogawa vào tháp Xuân Phương.

Bà chủ đang đứng tiếp khách trong đại sảnh lập tức lại chào đón hai người vừa bước vào cửa. Con mắt khôn ngoan nhiều năm của bà chủ vừa nhìn thoáng qua đã biết hai người là lần đầu tiên đến loại địa phương này. Trong đầu lặng lẽ vạch ra đối sách biến họ thành khách hàng lâu dài.

Có thể là do nước da của Edogawa không quá trắng, thoạt nhìn cả người cao gầy, cương trực hoặc là do y phục của Kaito quá xa hoa, thoạt nhìn như công tử nhà giàu mới lớn.

Nên sau khi chào hỏi nồng nhiệt, bà chủ dồn toàn lực chú ý vào Kaito. Bà vẫy vẫy tay kêu vài cô gái đến, cười cười nói nói kéo Kaito và Edogawa ngồi vào ghế.

" Lui xuống trước đi, dọn lên bàn cho ta vài món điểm tâm bán đắt nhất ở đây trước. Ta sẽ gọi các ngươi sau" Kaito nói với bà chủ ngay khi ngồi xuống.

" Khách quan a, các cô nương này đều rất xinh đẹp nha. Đã đến đây mà chỉ có hai người ngồi ăn, ai da~ chán lắm. Có mỹ nhân bầu bạn không phải tốt hơn sao?" Bà chủ cầm khăn phất phất về phía mấy cô gái. Lén nháy mắt ra hiệu với các nàng.

Mấy cô nương hiểu ý, lập tức vây quanh hai vị khách quan. Cô nương ăn mặc lộng lẫy, quyến rũ nhất mạnh dạn đi đến bên Kaito. Đặt bàn tay trắng nõn như ngọc lên vai nam nhân. Cơ thể mềm mại không biết vô tình hay cố ý cứ sáp sáp vào người Thân vương nhỏ.

Mùi son phấn nồng nặc quấn quanh chóp mũi, giọng nữ nhân the thé trêu chọc bên tai đều khiến gân trán Edogawa dựt liên hồi. Giờ nhìn thấy nữ nhân kia dám chạm vào người Thân vương nhỏ, bàn tay hắn càng siết chặt.

Một nữ nhân khác đến gần Edogawa. Giọng nói tự cho yểu điệu nhất hỏi khách quan muốn dùng loại rựu nào.

Cạch--

Edogawa đột ngột đứng dậy, đá ngã ghế. Nhìn một phòng đầy người đều bị hành động của mình doạ sợ, lạnh mặt nói "Không cần, ta đi trước"

Mặc kệ ai phản ứng ra sao, Edogawa vẫn cương quyết đi về phía cửa. Nhưng trước đó, hắn thô bạo đẩy những người xung quanh Kaito ra, đặc biệt là nữ nhân gần như đã đu lên người Kaito. Trước ánh mắt kinh ngạc của Thân vương nhỏ, kéo y ra khỏi tháp Xuân Phương.

Edogawa nắm tay Kaito, dắt y ra nơi cách xa khu vực sầm uất. Thân vương nhỏ ngoan ngoãn theo sau hắn, không nói một lời cũng không vùng vẫy. Để yên cho bàn tay của Edogawa siết chặt tay mình.

Edogawa đứng lại, xoay người nhìn Kaito. Nghĩ rằng sẽ thấy biểu cảm tức giận của Thân vương nhỏ. Nhưng hoàn toàn không có.

" Sao ngài lại đến tháp Xuân Phương? Ngài thích mấy nữ nhân dó?"

" Ta chỉ tò mò muốn xem thử thôi." Kaito nói với vẻ mặt ngây thơ.

Edogawa tức giận khi nhớ đến nữ nhân uốn éo trên người Thân vương nhỏ. Nhưng đối mặt với đôi mắt trong sáng của Kaito. Hắn không nỡ tức giận, cuối cùng chỉ thở dài nói: " Sau này điện hạ đừng đến những địa phương như vậy"

"Ò"

Không ngờ Thân vương nhỏ gật đầu đồng ý.

Kaito không nói gì, lẳng lặng đi đến gần Edogawa.

" Mùa xuân ta sẽ về kinh thành. Không biết sau này có đến Thanh Vân thành được nữa không" Giọng Kaito theo gió đếm truyền vào tai Edogawa, dịu dàng nhưng cũng lạnh giá.

"Trở về kinh thành?" Edogawa bất ngờ.

"Ừ, ta đến chỉ đến đây thư giãn một chút. Đến lúc về rồi" Kaito cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể.

"Kaito..."

Kuroba Kaito choáng váng khi nghe cách xưng hô khác lạ từ miệng đối phương. Y nhìn thẳng vào mắt Edogawa, không hè khó chịu mà chỉ có sự ngạc nhiên xen lẫn mong đợi: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Lời vừa dứt, một lực mạnh mẽ túm lấy eo Kaito, y rơi vào vòng tay hữu lực ấm áp.

Edogawa hôn Kaito.

...

" Bảo trọng, chờ ta tới tìm ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro