Chương 5
Truyện.
Vạn vật hồi sinh, hoa xuân nở rộ.
Tiểu viện của Thân vương ở Thanh Vân thành mấy hôm nay vô cùng bận rộn. Kaito chuẩn bị rời khỏi nơi mình đã sống được nửa năm. Nhưng y thật sự không muốn rời đi a. Nhìn đám người hầu tất bật đi lại trong sân, Kaito thầm thở dài đi về phía vườn.
"Meo~"
Một con mèo trắng nhỏ thò đầu ra khỏi bãi cỏ gần đó. Sau khi nhìn thấy Kaito liền kêu meo meo, bước lại gần chân Kaito rồi lăn ra để lộ bụng mềm.
Đó là con mèo hoang Kaito và Edogawa tình cờ gặp trong vườn vào mấy tháng trước. Hai người thấy mèo con đáng thương nên đem cho chút đồ ăn. Ban đầu mèo nhỏ vẫn rất cảnh giác với con người, thậm chí còn cào Edogawa vài lần. Phải rất lâu sau hai người mới chạm vào mèo nhỏ được.
" Ngày mai ta phải đi rồi, không thể cho ngươi ăn nữa. Nhưng yên tâm, ta đã sắp xếp người đưa đồ ăn cho ngươi mỗi ngày”
Sau khi chơi với mèo con một lúc, Kaito chuyển sự chú ý sang những nơi khác trong vườn.
Sống ở đây được nửa năm, mọi ngõ ngách đều chứa kỷ niệm của Kaito với nơi này. Mỗi cành cây, ngọn cỏ đều là vết tích chứng minh Thân vương Kaito từng sống ở đây. Chứng minh y đã gặp người đó.
Cung điện ở kinh đô lớn hơn thế này rất nhiều. Nhưng y không cảm thấy sống ở đó sẽ thoải mái hơn ở đây.
Một bóng người xuất hiện ở phía bên kia cây cầu đá bắc qua hồ. Chính là người Kaito vừa nghĩ đến.
Nếu có người khác ở đây. Chắc chắn họ sẽ thấy cảnh tượng sắp xảy ra thật khó tin.
Người đàn ông mặc đồng phục Giải Bộ không cung kính chào hỏi. Chỉ đưa mắt nhìn Thân vương nhỏ ở bên kia cầu đá, mở rộng vòng tay. Thân vương tôn quý đứng bên kia cầu, vừa nhìn thấy hắn đã chạy một mạch đến. Lao vào vòng tay của vị Thiếu Giải Bộ trẻ tuổi.
Kaito vốn không muốn cùng Edogawa tiếp xúc quá nhiều. Nhưng nghĩ bản thân sắp quay về kinh thành. Có lẽ lần này là lần cuối cùng gặp nhau. Nên đã đề nghị Edogawa ở cùng mình thêm một ngày nữa. Nhưng Kaito đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho Edogawa. Khi đối phương dịu dàng hôn y, y không thể đẩy người kia ra nữa.
Edogawa ôm Kaito. Nhẹ nhàng vuốt tóc Thân vương nhỏ, hỏi: " Ngày mai chừng nào điện hạ khởi hành?"
Kaito dựa vào vai Edogawa. Dụi mặt vào hõm cổ đối phương, không nói gì.
" Thần vẫn còn việc chưa giải quyết xong ở đây." Edogawa có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng dỗ người.
" Sao không chịu quay trở về kinh đô với ta? Đã nói sẽ giúp ngươi tìm việc tốt hơn ở kinh đô, cứ cứng đầu làm gì?” Kaito thoát khỏi vòng tay của Edogawa. Đẩy Thiếu Giải Bộ ra xa, nhìn Edogawa bất lực: “Vậy khi nào ngươi mới đến kinh đô gặp ta?”
Edogawa vòng tay qua eo Kaito, kéo Thân vương nhỏ lại gần, " Điện hạ yên tâm, thần sẽ không để điện hạ đợi lâu."
Kaito nhìn chằm chằm vào người đối diện, vẫn còn tức giận. Những lời Edogawa nói thực sự không đáng tin. Nhưng hắn đã nói rất nhiều lần khiến Kaito không biết mình có nên thử tin một lần không. Y nhìn chằm chằm đối phương một lúc đột nhiên hỏi: “Ngươi đang giấu ta cái gì?”
Edogawa không trả lời. Chỉ siết chặt vòng tay, lại gần hôn lên đôi môi mềm mại.
Sự rung cảm đến từ hai phía, hai con tim cùng rung động. Edogawa đã làm loại chuyện này không biết bao nhiêu lần. Càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng không biết sợ.
Kaito bị hôn đến mơ màng mới được buông ra. Giọng nói trầm ấm của đối phương theo gió truyền vào tai: “ Ta chưa bao giờ nói mà không làm, tin ta, Kaito”
"... Vậy ngày mai ngươi sẽ đến tiễn ta chứ."
" Ta chắc chắn sẽ đến."
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ hành lý đã được chất lên xe, người đánh xe vội vã cho xe ngựa đến tận cửa tiểu viện của Thân vương.
Đầu xuân, gió còn se lạnh, Kaito đứng ở cổng tiểu viện rất lâu. Thời gian khởi hành đã trôi qua nhưng Edogawa Conan vẫn chưa đến.
" Điện hạ, nếu còn chưa khởi hành. E rằng trước khi trời tối sẽ không thể đến trạm dừng tiếp theo” Konosuke Jii bước tới nhắc nhở.
Kaito mím môi không nói gì, nhìn về hướng nha môn. Hắn đã hứa sẽ đến...
" Ngươi có nghe tin gì chưa? Hình như có chuyện xảy ra ở nha môn."
" Có chuyện gì?"
“ Hình như đang truy bắt tội phạm, náo nhiệt lắm..."
Khi Kaito đang lưỡng lự có nên tiếp tục chờ hay không. Đột nhiên nghe được cuộc trò chuyện của những người qua đường.
Rất giống tính cách của Edogawa, bị trì hoãn bởi một vụ án.
“ Điện hạ, có vẻ như Thiếu Giải Bộ Edogawa sẽ không tới…” Jii âm thầm xem xét đến sắc mặt của Kaito, “ Nếu không thì… ngày mai chúng ta mới khởi hành?”
Kaito lắc đầu, "Hành lý đã thu dọn xong, lên đường thôi."
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Thanh Vân thành. Kaito suốt đường không nói một lời, ánh mắt ngơ ngác nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài xe ngựa.
Nói Kaito không buồn là nối dối, tên đó đã hứa sẽ đến tiễn y nhưng lại thất hứa. Chuyện qua trọng hơn là, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Khi xe đến ngoại ô thành phố. Đột nhiên xuất hiện người cưỡi ngựa đuổi theo phía sau xe. Kaito nhìn kỹ hơn thì thấy đó chính là tuỳ tùng của mình. Y còn không để ý người đó đã rời đi khi nào. Nhưng Jii không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy người nọ. Vậy chắc chắn là do ống ấy sắp xếp.
Sau khi người đàn ông đuổi kịp đoàn xe. Lập tức kéo ngược cương ngựa, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Tim Kaito lỡ nhịp, dự cảm không lành đột nhiên xuất hiện.
" Điện hạ, Edogawa Conan đang ở trong tù." Jii xuống nói chuyện cùng tuỳ tùng nọ một chút. Trở lại xe ngựa báo cáo với Kaito.
"Cái gì?!" Kaito không tin vào tai mình, "Tại sao?"
Jii chưa kịp trả lời. Kaito đã đứng dậy, xuống xe, " Để ta hỏi!"
Nhìn thấy vị Thân vương hiền lành thường ngày tỏ ra cực kỳ lo lắng. Tuỳ tùng có chút sợ hãi, lời nói run run. Nhưng vẫn bẩm báo những gì mình nghe ngóng được.
Đại Giải Bộ và đám lính nha môn không biết nguyên nhân thực sự khiến Edogawa bị bắt. Chỉ biết Chánh Khanh Quan đột nhiên ra lệnh bắt giữ vào sáng nay.
Hóa ra không phải Edogawa không muốn đến tiễn y, mà là hắn không đến được…
Sự hoảng loạn ban đầu dần dần lắng xuống. Sau khi ban thưởng cho tuỳ tùng nọ. Kaito yêu cầu đoàn xe tạm thời dừng lại, đi vào trong xe ngựa suy nghĩ.
Edogawa Conan là người ngay thẳng, tốt bụng. Mong muốn tất cả tội phạm trên thế gian bị trừng phạt thích đáng. Kaito không tin người như thế làm được điều gì xấu, nên khả năng bị người tính kế là tương đối cao.
Mối quan hệ của Kaito và Edogawa không có nhiều người biết. Chắc hẳn không liên quan đến y.
Người này thật sự đang giấu y điều gì đó.
"Điện hạ" Jii lên xe ngựa, " Nếu không chúng ta trước tiên trở lại Thanh Vân thành?”
"Không cần" Kaito lắc đầu, " Tiếp tục đi."
Đêm đã khuya, một bóng đen nhanh nhẹn trèo lên tường. Tránh khỏi tầm mắt của tất cả lính canh, lẻn vào nha môn.
Y chạm chân xuống đất không gây ra tiếng động. Gần một năm nay, việc lẻn vào cơ quan chính phủ trở thành chuyện thường tình đối với quái tặc Giang Dương.
Đầu tiên, Kaito đến phòng hồ sơ muốn kiểm tra thông tin về việc Edogawa bị bắt. Nhưng không có manh mối hữu dụng.
Thật kỳ lạ.
Sau đó, Kaito đến những nơi có thể tìm được manh mối liên quan. Nhưng vẫn không có khởi sắc.
Khi đang cân nhắc nên trực tiếp đi cứu người hay tiếp tục điều tra. Bất ngờ nhìn thấy Chánh Khanh Quan Hisao Matsumoto xuất hiện cùng một người đàn ông.
Kaito có chút ấn tượng với người đàn ông này – một trong những thân tín của Tam Thân vương, tại sao tên đó lại ở đây? Hisao Matsumoto hóa ra là người thuộc phe cánh Tam Hoàng thúc?
Kaito cúi người xuống, ẩn mình trong bóng tối.
"Người tên Edogawa Conan không được phép giữ lại. Phải xử lý càng sớm càng tốt." Người đàn ông nói với Hisao Matsumoto.
"Nhưng vì lý do gì..."
"Dùng lý do gì buộc tội hắn đều được. Hắn đã biết quan hệ của ngươi với Tam điện hạ. Không thể giữ được”
Cả hai dần dần rời đi, Kaito nghiến răng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong phòng giam, Edogawa Conan đang nằm trên chiếc giường gỗ trải chiếu rơm. Bình thản nhìn vầng trăng trên bầu trời qua khung cửa sổ nhỏ.
Mọi chuyện gần như đã thành, nhưng đột nhiên xuất hiện người của Tam Thân vương lén lút “đến thăm”. Người đàn ông có ánh mắt hung ác, hành động thận trọng, hình như đã phát hiện ra mục đích thật sự khi hắn đến đây.
Động thái của Chánh Khanh Quan sáng nay nên được nhận một tràng vỗ tay. Lão đã thành công gây bất ngờ cho Edogawa, khiến hắn không thể đi tiễn Kaito. Không biết Thân vương nhỏ có giận không đây.
Bóng cửa sổ do ánh trăng hắt xuống sàn nhà ngắn lại, đôi đông tử thanh tỉnh của Edogawa Conan loé lên.
Đã muộn rồi, cũng là lúc lính gác đổi ca.
Edogawa thò tay xuống gầm giường, nhanh chóng rút ra một đoạn dây mảnh từ khe hở trên tấm gỗ. Trà trộn vào nha môn lâu như vậy, hắn đương nhiên phải chuẩn bị trước một chút. Dù sao phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.
Có một khoảng thời gian không có lính canh khi hai tốp người thay ca. Edogawa có thể tận dụng lúc này để trốn thoát.
Edogawa bước tới cửa, đang định mở ổ khóa thì một bóng đen đột nhiên lao ra khiến hắn giật mình.
"Suỵt-" Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Edogawa, người đàn ông ra hiệu giữ im lặng. Nhanh chóng mở khoá phòng giam chỉ trong 2 động tác ngắn.
Người đàn ông này mặc đồ dạ hành, hơn nửa khuôn mặt bị che bởi mặt nạ. Kỹ năng bẻ khoá rất tốt, ít nhất Edogawa cảm thấy mình thua người này một bậc.
“Đi thôi." Cửa phòng giam vừa mở ra. Người đàn ông lập tức nắm lấy tay Edogawa chạy ra ngoài.
Edogawa không hỏi đối phương là ai. Hai người suốt chặng đường im lặng, tập trung ẩn mình. Cho đến khi trốn thoát khỏi ngục giam thì mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ. Đi ra khỏi nha môn chừng hai dặm, hai người đồng thời dừng lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn chung quanh.
"Có mai phục." Edogawa hạ giọng nhắc nhở.
Người áo đen gật đầu, đưa một thanh kiếm cho Edogawa.
Người này thậm chí còn tìm thấy vũ khí của hắn.
Vào lúc Edogawa rút kiếm, hàng chục sát thủ mặc đồ đen lao ra từ trong bóng tối.
Cổ tay trái hắn bị ai đó tóm lấy, là người đã cứu hắn. Edogawa trở tay, nắm chặt tay đối phương.
Hai người nhìn nhau, không giao tiếp, nhưng họ biết phải làm gì tiếp theo.
Người đàn ông mặc đồ đen rất giỏi khinh công, Edogawa mặc dù hơi thua kém nhưng vẫn tốt hơn mấy tên sát thủ. Hai người vừa chiến đấu vừa rút lui, dần dần thành công thoát thân. Edogawa dẫn đầu trốn vào một ngôi nhà trống.
Edogawa đứng dựa cửa lắng nghe một lúc, xác định không có người đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Bước vào phòng, thắp ngọn đèn dầu, Edogawa nương ánh đèn quan sát người đàn ông mặc đồ đen. Khuôn mặt của y bị che bởi chiếc mặt nạ, đôi mắt xanh dương xinh đẹp được chiếu sáng bởi ngọn đèn ánh cam.
"Cho ta xem vết thương của ngài." Edogawa đột nhiên nói. Người đàn ông sửng sốt, vô thức rút tay lại.
“Đừng giấu, ta thấy hết rồi” Edogawa nói rồi đứng dậy đi về phía tủ trong phòng. Một lúc sau mang ra một ít thuốc giảm đau và băng gạc.
Nhìn thấy Edogawa quen thuộc với bố trí của căn nhà. Người đàn ông mặc đồ đen lập tức đoán được đây là nơi ẩn náu hắn chuẩn bị từ trước.
Edogawa không nói thêm nữa. Tiến lên muốn cởi quần áo của người mặc đồ đen, y giật mình vội vàng trốn đi.
Hành động này hiển nhiên khiến Edogawa không hài lòng. Hắn tóm lấy bàn tay không bị thương của đối phương, ngăn cản y bỏ chạy. Nhanh chóng kéo mặt nạ trên mặt người đó xuống.
" Ta biết là ngài, Kaito."
Chắc chắn rồi, vẫn bị lộ a.
Kuroba Kaito lè lưỡi, cười ngượng nghịu.
Kaito yêu cầu Jii và những người khác rời đi trước, trong khi y quay lại cứu người.
" Đừng quậy nữa." Edogawa nói, đưa tay vạch cổ áo Kaito ra. Vết thương cách vai trái khoảng ba tấc, phải cởi áo ra mới bôi thuốc được.
Thân vương nhỏ ngoan ngoãn không cử động nữa. Chỉ là khi cởi quần áo, toàn bộ mặt Kaito nóng bừng, đỏ dữ dội, đầu óc choáng váng. Đôi mắt tròn xoe chớp chớp dưới nến, thầm chửi mình thật vô dụng. Chỉ là bôi thuốc thôi mà!!??
Edogawa cố gắng bôi thuốc thật nhanh. Hắn thấy mặt mình như bị bỏng nặng, tai chắc cũng đã đỏ bừng.
Vai và cánh tay của Kaito lộ ra trước mắt, làn da trắng như tuyết khi chạm vào có cảm giác mịn màng. Yết hầu Edogawa vô thức lăn tròn, hắn buộc mình không được chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp này nữa. Phải bôi thuốc cho Kaito trước.
May mắn, vết thương không quá sâu nên không có vấn đề gì lớn. Để tránh nhiễm trùng, Edogawa nhúng một chiếc khăn sạch vào rượu, dịu dàng lau vết thương.
"Ưm..." Kaito vô tình bật ra tiếng rên rỉ, lập tức cắn môi dưới, mắt đỏ bừng vì đau. Tay phải nằm chặt góc áo của Edogawa.
"Chịu đau một chút, sẽ mau hết đau thôi." Thấy mắt thân vương nhỏ ươn ướt, Edogawa nhẹ tay hơn. Kaito càng dùng sức cắn môi, Edogawa càng tự trách. Là do hắn không bảo vệ Kaito tốt, khiến y bị thương.
" Ngươi là ai?" Sau khi băng bó, Kaito hỏi thẳng mà không vòng vo, "Tại sao người của Tam hoàng thúc lại muốn giết ngươi? Ngươi được ai phái tới? Mục đích của ngươi là gì?”
Là hậu duệ trực hệ của đương kim hoàng đế. Kaito luôn phải cảnh giác đề phòng các thân vương khác. Hỏi thẳng như thế là biểu hiện của sự tin tưởng Kaito dành cho Edogawa Conan.
"Dù thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi. Kaito, tin ta được không?" Edogawa không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại.
Kaito cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi ngước lên với ánh mắt kiên quyết.
"Ta tin ngươi."
Edogawa cảm động trước sự tin tưởng của Kaito. Khi cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy Kaito đang ngước nhìn mình. Đôi mắt như nai ươn ướt. Đôi môi mỏng bị cắn đến trắng bệch. Trên má còn có một tia nước nhàn nhạt ... Bờ vai trắng nõn, làn da không chút che chắn hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Edogawa khống chế không được ánh mắt của mình, vô thức rơi vào làn da trắng mịn của đối phương.
Nhớ đến cảnh hắn cởi đồ cho đối phương, giống như...
Nghĩ đến đây, Edogawa trong mắt dâng lên một ít xúc động. Những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve từ má đến cằm Kaito, cúi đầu hôn lên đôi môi ẩm ướt.
Đầu lưỡi thọc sâu vào đôi môi nhẹ nhàng hé mở. Edogawa âu yếm liếm nhẹ đôi môi mềm mại luôn khiến hắn nghiện.
Cảm giác mềm mềm, nhồn nhột như có lông vũ cọ qua lan từ môi xuống, dọc cổ đến vai. Để lại một vệt hồng mờ nhạt trên cổ Kaito.
Edogawa đứng dậy, vẫn đang tận hưởng cảm giác chạm vào môi Kaito. Quả thực tuyệt vời như hắn đoán.
Sau khi nụ hôn kết thúc, đôi mắt Edogawa lại tối sầm, ánh mắt tràn đầy tính lấn áp. Đó là ánh mắt của loài thú săn đang rình mồi.
Bàn tay đang giữ cằm Kaito trượt xuống ngực thân vương nhỏ. Kéo mép áo y ra, để lộ thêm nhiều da thịt.
Kuroba Kaito, người mang họ danh giá nhất thế gian hiện nay. Không hề tỏ ra bất mãn với hành vi thô lỗ và hống hách của hắn, vẫn ngoan ngoãn ngồi im.
Lần đầu tiên gặp Kaito, hắn tưởng rằng y là một tiểu thân vương được người người chiều chuộng, nhất quyết cho mình là đúng. Nhưng bây giờ biết mình đang có chuyện không thể nói, y vẫn tin tưởng, không hề nghi ngờ. Giống như...
Như thể thân vương nhỏ sẽ không từ chối…ngay cả khi hắn hoàn toàn chiếm hữu y vào lúc này.
Edogawa cảm thấy cổ họng khô khốc đến khó chịu. Mọi tế bào trong cơ thể đều như bị nấu sôi, không ngừng kêu gào đòi hắn biến người trước mặt thành của mình...
Kaito có chút linh cảm về chuyện có thể xảy ra. Có chút lo lắng, đặt hai tay lên đầu gối. Nắm vò gấu áo nhiều lần, cuối cùng đưa ra quyết định.
Một lần thôi mà.
"Trước đó, ngươi cho ta biết tên ngươi được không?"
Những lời này khiến Edogawa Conan tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Hắn không nên để Kaito trong tình trạng không biết rõ hắn là ai mà làm chuyện thân mật như vậy. Chưa kể bọn họ còn đang chạy trốn, không nên bất cẩn.
Bất đắc dĩ, Edogawa lại hôn lên môi Kaito. Trước ánh mắt mờ mịt của Kaito, giúp y chỉnh lại quần áo, “ Tạm quên chuyện này đi, có người truy đuổi chúng ta. Hơn nữa, ở đây ta chưa chuẩn bị những thứ cần thiết, ngươi sẽ bị đau."
Kaito hiểu ẩn ý đằng sau lời nói của Edogawa, mặt thoáng đỏ bừng.
Edogawa ngồi xuống ghế đối diện bàn gỗ, "Thật ra tên thật của ta là Kudo Shinichi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro