Chương 05
Oniyama Koji chết dí nhìn chằm chằm vào tên siêu trộm đang chậm rãi bước đến, trông vẫn thanh tú và vô hại, ánh mắt hắn ta sục sôi sự điên cuồng và không cam tâm, gã gần như mất kiểm soát gầm lên: "Đến đây, giết ta đi! Bắn đi!"
"Giết người à..." Siêu trộm vô thức lặp lại như đang tự nói với chính mình, đang định nói gì đó, thì đột nhiên một loạt tiếng chân dồn dập, hỗn loạn vang lên ở cửa, ngay sau đó một đội người ầm một tiếng xô cửa xông vào, người dẫn đầu đương nhiên là Nakamori Ginzo, đi kèm với giọng nói lớn đặc trưng của ông: "Oniyama Koji ta tuyên bố bắt giữ ngươi!! Còn đứng đó làm gì mau dẫn người đi!!"
Giọng điệu nhanh và khẩn trương, rõ ràng là sợ siêu trộm sẽ làm ra chuyện gì đó. Siêu trộm dường như bị tốc độ của đội cảnh sát làm cho ngẩn người, sau đó mỉm cười, khẽ cười, môi mấp máy, nói một câu gì đó, chìm nghỉm trong tiếng huyên náo của đội Điều tra số Hai.
May mắn thay, có một Kudo Shinichi đã nghe thấy, anh đọc khẩu hình và hiểu được.
"...Không đến mức đó chứ."
Vẫn là vẻ giả vờ kiểu cũ. May mắn thay, trong thế gian đầy rẫy sự ác ý này, cậu vẫn luôn là ánh trăng lạnh lẽo và thuần khiết.
Kudo Shinichi mỉm cười, vừa định bước tới gần, chợt thấy sắc mặt siêu trộm đột nhiên thay đổi.
Và tiếng hét lớn của Nakamori Ginzo: "Cẩn thận!!"
Trong tầm mắt còn lại, chỉ còn lại nòng súng đen ngòm, và tiếng súng nhấn chìm mọi âm thanh.
Anh hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tia lửa văng ra từ họng súng.
Ai có thể ngờ rằng, Oniyama Koji, kẻ tưởng chừng đã bỏ cuộc và chịu trói, lại bất ngờ giật lấy khẩu súng đeo bên hông của một cảnh sát, và nổ súng về phía anh.
Không thể tránh được.
Sợ là sẽ bị bắn xuyên ruột mất.
Nói cho cùng, tên đó vừa nói "đánh người không đánh bụng", còn tên cặn bã này, chẳng nghe lọt tai chút nào.
Trong khoảnh khắc sinh tử, tư duy luôn chuyển động rất nhanh, trong một giây ngắn ngủi đó, anh lại nghĩ đến nhiều điều kỳ quặc như vậy.
Giây tiếp theo, một vệt xanh sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt.
Cú va chạm nặng nề, tiếng viên đạn xuyên qua da thịt.
Vết máu rỉ ra trên chiếc áo sơ mi màu xanh đậm.
Tiếng rên rỉ rất khẽ và nghẹn lại.
Bộ não của Kudo Shinichi dường như bị sét đánh, mất khả năng suy nghĩ, ngây người nhìn người trước mặt.
Dây chuyền của chiếc kính đơn tròng thậm chí vẫn đang vẽ một vòng cung trên không trung.
Tên này, trong khoảnh khắc vừa rồi, với tốc độ không thể tin được, đã lao đến, chắn đạn cho anh.
Đây không phải là tốc độ mà con người có thể đạt được.
Tên này, rốt cuộc vì điều gì, mà có thể đạt được tốc độ kinh hoàng đến vậy?!
Kudo Shinichi như bị tạt một gáo nước lạnh, tỉnh táo ngay lập tức, anh túm lấy thân người kia, kinh hoàng nhận ra, tên này bị thương, lại là cánh tay trái!
Thương tích chồng chất thương tích!!
"Cậu..." Kudo Shinichi giữ chặt người kia, giọng nói thậm chí có chút run rẩy, "Bị ngốc à?!"
Siêu trộm cắn chặt răng, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, ngay cả sự run rẩy theo phản xạ cũng bị kìm nén hoàn toàn. Cậu thản nhiên nhìn thẳng vào Kudo Shinichi, tay phải giữ cánh tay trái, lát sau, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.
Làm sao cậu có thể cười được?
Kudo Shinichi đột nhiên dường như hiểu ra điều gì đó, đồng tử co rút dữ dội, lùi lại nửa bước, không thể tin được nhìn siêu trộm: "Cậu... không thể nào! Sao có thể... sao có thể!"
Mọi người hoàn toàn không hiểu lời này của anh có ý gì. Nhưng họ có thể thấy, Holmes thời Heisei danh tiếng lẫy lừng, lúc này có chút suy sụp.
Nakamori Ginzo hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Kudo Shinichi. Ông đang hét lên một cách điên cuồng với đám cấp dưới đang rối tung rối mù: "Tìm bác sĩ! Xe cứu thương chẳng phải đang ở ngoài sao?!"
"Thanh tra Nakamori, xin hãy đừng làm thế. Để một siêu trộm để lại mẫu máu của mình, cái kiểu làm ăn không vốn liếng này, tôi e là sẽ không đồng ý đâu." Siêu trộm vẫn mỉm cười nhìn Kudo Shinichi, thậm chí không hề quay đầu lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh và thản nhiên như vậy, mang theo sự ngạo mạn và châm chọc thường thấy, "Nếu ngài thanh tra cứ khăng khăng kéo bác sĩ vào, thì Kaito Kid sẽ làm gì, tôi không dám đảm bảo đâu."
Đồng tử của Nakamori Ginzo co rút đột ngột, ông cũng khó tin lùi lại nửa bước, giọng nói có chút run rẩy: "Đáng ghét Kid, cậu... nói cái gì?"
"Mặc dù khả năng không cao, nhưng... sự việc cấp bách phải hành động tức thời mà. Thôi nào mọi người, tối nay, Kid-sama đã trả giá đủ nhiều rồi, xin hãy để tôi một mình tĩnh tâm một chút nhé." Siêu trộm cười nói, liếc nhìn Oniyama Koji với nụ cười biến thái một cái không nặng không nhẹ, rồi thả xuống quả bom cuối cùng, "Dù sao thì tôi thực sự muốn đánh chết tên đồng nghiệp này để giải tỏa cơn giận đó, chắc ngài cũng không muốn thấy cảnh đó đâu nhỉ? Vậy nhé, chúc mọi người bình an~"
Cậu thậm chí còn rảnh rỗi vẫy tay với camera.
"Khoan đã! Nói rõ ràng ra coi!!" Kudo Shinichi ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng ken két, nhưng không thể ngăn cậu lại. Sau ánh đèn chớp lóa, bóng dáng trắng muốt kia đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Kudo Shinichi khẽ nguyền rủa một tiếng "đáng ghét", nhặt bộ đồ siêu trộm và chiếc dù lượn bị ném sang một bên rồi lao ra ngoài.
Bị Nakamori Ginzo giữ lại.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Nakamori Ginzo, Kudo Shinichi không cần nghĩ cũng biết vị cảnh sát chính trực này đã nghĩ quá xa, bị tên đó dẫn đi sai đường một cách thuận lợi, vì vậy, với ba phần đau lòng, ba phần bất lực và bốn phần nghiến răng nghiến lợi, anh nói với Nakamori Ginzo: "Thanh tra, bác đừng nghe hắn nói linh tinh. Giết người? Hừ, nếu hắn có ý đó, thì cần gì phải để bản thân bị thương?!"
"Nói gì mà sự việc cấp bách phải hành động tức thời, hoàn toàn là vô lý! Lại còn 'làm gì đó'... hắn có thể làm gì cơ chứ? Cố ý chào tôi một tiếng, cứ tưởng đây là thư thách đấu à?"
"Còn nữa, những người đang ở hiện trường, mọi người cũng nghe rõ đây. Đừng thấy tên này cười vui vẻ mà nghĩ vết thương do đạn bắn là thứ tốt đẹp gì. Tất cả đều là giả! Để lừa chúng ta, tên này đã phải liều mạng rồi, mọi người đã bao giờ thấy một người bị bắn mà vẫn nói cười vui vẻ không chút biến sắc chưa?! Đáng ghét..."
"Cháu đi đuổi theo cậu ta đây, bác tốt nhất là đừng đi theo, cũng đừng cử người theo. Lượng máu chảy nhiều như vậy, đã được coi là mối đe dọa rồi. Nếu thực sự khiến hắn cùng đường, hắn bỏ đi thật thì trách nhiệm này không ai gánh nổi đâu. Thanh tra, đây là thiết bị thu âm của máy nghe lén, thanh tra có thể nghe, đây là giới hạn."
Với tốc độ nói nhanh gấp ba lần, Kudo Shinichi kết thúc loạt lời cằn nhằn cực kỳ bực bội này, ôm áo khoác của siêu trộm lao ra ngoài, khí thế đó, đúng là người cản tông người.
Nakamori Ginzo đứng đực ra tại chỗ, nhìn chiếc máy thu âm trong tay, trong lòng có một vạn con thần thú chạy qua, nhưng lại không thốt nên lời.
Cơn giận dần dần nguôi ngoai, theo sau là cảm giác bất lực sâu sắc.
"Đi thôi." Vị thanh tra thở dài một hơi, có chút tang thương, bước ra ngoài, lắc đầu, "Đừng đuổi nữa, tìm không thấy đâu. Sau khi về, tháo... tháo súng đeo hông đi. Tôi không muốn thấy thằng nhóc này bị thương bởi súng của chúng ta nữa."
"Cũng bảo fan hâm mộ giải tán đi, cứ nói là, vì Kid-sama của họ... như một sự đền bù, hãy công bố nội dung từ máy nghe lén."
Cánh cửa dẫn lên sân thượng kẽo kẹt một tiếng mở ra.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Máu của cậu, tôi muốn!"
Cùng một lúc, hai người đồng thanh nói, thời gian kết thúc thậm chí còn giống hệt nhau.
Người đang ngồi dựa lưng vào cánh cửa ở mép sân thượng thậm chí còn không quay đầu lại. Mà thời điểm cậu ta nói, dường như còn nhanh hơn cả Kudo Shinichi.
"Chậc, ý đồ của tôi đều bị cậu nhìn thấu rồi." Kudo Shinichi kéo theo một đống đồ lỉnh kỉnh, không kịp liếc nhìn người kia, lao thẳng về phía siêu trộm không một chút dừng lại, "Tôi mặc cậu ư? Cơ hội ngàn năm có một, không nắm lấy thì còn là một thám tử đạt chuẩn nữa không?"
"Cậu chơi thật à?" Siêu trộm lúc này mới quay đầu, liếc nhìn anh một cái, sau đó, bị đống đồ tùy thân đó làm cho kinh ngạc.
Cái quỷ gì vậy?
"Tôi nói này thám tử, cậu đã cướp xe cứu thương à? Sao lại có cái hộp sơ cứu to vật vã thế kia?" Siêu trộm giật giật khóe miệng, nhìn cái hộp sơ cứu khổng lồ ít nhất 80×60×55 được đối phương kéo lê, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cằn nhằn.
"À nha, có vẻ Kid-sama của chúng ta chưa hiểu rõ sức hút của mình rồi." Kudo Shinichi nhớ lại cảnh ba nữ y tá đi cùng xe cứu thương điên cuồng nhét dụng cụ y tế vào hộp sơ cứu, chợt thấy sống lưng lạnh toát.
"Kudo-kun vĩ đại, Kid-sama giao cho cậu đấy! Nhất định, nhất định phải bảo vệ anh ấy bình an vô sự!!" Các y tá vây quanh Kudo Shinichi, chớp chớp đôi mắt to tròn, lấp lánh khẩn cầu.
Fan hâm mộ thật đáng sợ.
"Ồ, thì ra là vậy! Thay tôi cảm ơn các quý cô dễ thương đó nhé." Siêu trộm cười một cái, giọng điệu đột ngột lạnh đi, "Thôi, đứng yên đó, đừng nhúc nhích, đẩy cái hộp qua đây."
Kudo Shinichi dừng lại với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng không hề có ý định đẩy cái hộp qua.
Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu.
Sau đó.
"Cậu là quỷ sao?!"
"Cậu còn dám kéo dài thời gian nữa không?"
Lại một lần nữa đồng thanh. Hơn nữa, siêu trộm lại còn đáp lại lời của Kudo Shinichi trước cả anh nói ra.
Kudo Shinichi cười lạnh đầy ác ý, giọng nói vô cùng gấp gáp, nhưng người khác nghe lại có một cảm giác thong thả, không biết anh làm cách nào. Ánh mắt anh tràn đầy sự bình tĩnh và tự tin kiểm soát được cục diện, khí thế dần tăng lên, cười nói: "Kid à, cậu chắc chắn muốn tiếp tục lãng phí thời gian với tôi không? Tôi thì không thành vấn đề, nhưng vết thương của cậu có chờ được không? Mặc dù cậu đã sơ cứu cầm máu khẩn cấp, nhưng nếu không khử trùng ngay..."
Siêu trộm suýt chút nữa thốt lên câu "Cậu thắng rồi".
Cậu nheo mắt lại, nuốt câu nói theo bản năng đó xuống, chuyển thành một nụ cười không vướng bụi trần: "Thì sao?"
Kudo Shinichi nhất thời nghẹn lời.
"Thám tử Kudo Shinichi, xin cậu làm rõ, cho dù bây giờ tôi nhảy từ đây xuống, bỏ đi, mặc cho cánh tay của mình bị viêm nhiễm thậm chí bị phế, về mặt lý thuyết, điều đó cũng không liên quan gì đến cậu cả. Thay vào đó... nó tạo điều kiện thuận lợi cho việc các cậu bắt giữ tôi, đúng không?"
Chỉ một câu nói này, sắc mặt Kudo Shinichi lạnh như băng.
Kaito Kid chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi sắc mặt của đối phương, trong lòng thịch một tiếng, thầm kêu không ổn.
Hình như đã vô tình chọc giận Meitantei rồi?
Sắc mặt Kudo Shinichi đanh lại như nước, nhưng khi đã âm trầm đến cực điểm, anh lại nở một nụ cười rạng rỡ: "Không, liên, quan, đến, tôi?"
Hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai. Khó chịu đến bật cười. Hỏng rồi.
Siêu trộm khóe miệng giật giật, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy người kia tiếp tục cười như không cười nói: "Kaito Kid, tôi thực sự tò mò, cậu lấy đâu ra dũng khí, dám nói ra câu vô trách nhiệm với sinh mạng như vậy trước mặt một thám tử. Hơn nữa, cậu cũng nghe thấy rồi, cuộc đối thoại của chúng ta, toàn dân cả nước đều đang nghe đấy. Cậu nghĩ, fan hâm mộ nghe được những lời này của cậu, cậu sẽ chết như thế nào?"
"Tôi..." Siêu trộm lại không thể tiếp lời.
Bị fan hâm mộ nghe thấy, sao người chết lại là cậu? Mặc dù, đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ, lời nói vừa rồi của mình, nói cho ai nghe, người đó cũng sẽ không thoải mái.
Thái độ thờ ơ với bản thân, thậm chí là trực tiếp buông xuôi, thật sự là quá đáng.
Thôi được rồi. Quả thật, vết thương không thể kéo dài.
"Ngài đây không nói gì, xem ra là đuối lý rồi? Vậy thì, tôi xin phép không khách sáo nữa." Kudo Shinichi thấy đối phương im lặng, sắc mặt âm u tan biến, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh đến mức cứ như thể người vừa nổi giận không phải là anh. Trong ánh mắt kinh ngạc của siêu trộm, anh cười tươi bước tới, không chút nghi ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh siêu trộm, túm lấy cánh tay trái của cậu và bắt đầu các bước làm sạch cơ bản.
Siêu trộm há miệng, đột nhiên có chút hiểu ra, cậu nói với giọng trêu chọc: "Ra là vậy, cậu đã tính trước, là tôi hiện tại sẽ không gây sự với cậu, đúng không?"
"Ngài đây nói vậy là không đúng rồi, đừng nghĩ tôi là kiểu người lợi dụng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ. Dù gì cũng quen biết lâu như vậy, tôi cá cậu sẽ không trở mặt, không được sao?" Kudo Shinichi động tác nhanh nhẹn, cẩn thận và chính xác cắt bỏ phần thịt vụn, thuốc cầm máu được đắp lên như thể không tốn tiền, vết thương được làm sạch bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tốc độ chảy máu cũng giảm đi nhờ tác dụng của thuốc. Anh không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của siêu trộm, nhưng có thể đoán được, đó chắc chắn không phải là một biểu cảm thoải mái.
Phải căng thẳng đến mức nào, mới có thể chịu đau không kêu một tiếng, lại còn không có thuốc tê?
Đồ ngốc, sợ cái gì.
"Thấy cậu căng thẳng như vậy, tôi cũng thấy ngại quá. Tặng cậu một liều thuốc trợ tim nhé. Tôi sẽ không lấy đi bất cứ thứ gì có thể tiết lộ thân phận của cậu. Thế nào, yên tâm chưa?" Kudo Shinichi lắc đầu có chút bất lực, vẫn cúi đầu, chăm chú xử lý vết thương, "Trong chuyện của chính mình, ngay cả Kaito Kid cũng bị mắc kẹt trong đó. Cậu có biết thế nào là kiềm chế không? Tình huống hiện tại, cậu là điểm mấu chốt. Nếu tôi thông qua mẫu máu của cậu để xác định thân phận của cậu, rồi nhân cơ hội ra tay với cậu, thì toàn bộ cục diện sẽ bị mất cân bằng."
"Hiện tại, không ai bắt được cậu, cậu cũng sẽ không vượt quá giới hạn đó, vậy thì, cục diện tuy bế tắc, nhưng rất ổn định. Mà tôi, vẫn chưa thể gánh chịu hậu quả của sự cân bằng bị phá vỡ. Nói cách khác, tôi cần một môi trường ổn định tạm thời, cậu hiểu không?"
Siêu trộm hơi nhíu mày: "Meitantei, cậu..."
Hôm nay nói hơi nhiều, có gì đó không ổn.
Cần một cục diện ổn định, hoặc là, Kudo Shinichi đang lên kế hoạch cho một ván cờ, không thể để xảy ra bất kỳ yếu tố bất ổn nào; hoặc là, Kudo Shinichi không có đủ năng lượng để duy trì sự ổn định.
Nếu là trường hợp đầu, nói ra khi toàn quốc đều có thể nghe thấy chính là lộ bí mật; nếu là trường hợp sau...
Siêu trộm ánh mắt trầm xuống, cố nhịn lại mong muốn ném cái máy nghe lén hình chiếc cúc áo đi rồi hỏi cho rõ ràng, cười nói: "Xem ra quả thật bị cậu nói trúng rồi, tôi vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của chính mình. Sao, một Kaito Kid, có thể gây ra sóng gió lớn đến vậy à?"
"Tôi sẽ xem như cậu chưa nói gì vừa nãy, nếu không tôi có thể sẽ không nhịn được mà đấm cậu. Cậu còn không biết khả năng gây rắc rối của cậu sao?" Kudo Shinichi vẫn không ngẩng đầu lên, lấy cồn y tế ra khỏi hộp thuốc, nói, "Cho nên, cứ thư giãn đi. Tôi chưa từng thấy ai đau đến mức này mà không rên la một tiếng nào, ngay cả phản xạ tự nhiên cũng không có. Cậu không bình thường. Nếu cậu còn không có chút phản ứng nào, tôi có thể nghi ngờ cậu không phải là người."
Nói rồi, anh run tay, đổ một lượng lớn cồn y tế thẳng vào vết thương.
"Hự... Đương nhiên là đau rồi!! Cậu là quỷ sao?!" Không biết có phải thực sự đã buông bỏ phòng bị hay không, siêu trộm trong lúc bất ngờ, ngay cả kính ngữ cũng không dùng, lớn tiếng gào lên giận dữ, "Meitantei, cậu chỉ là trả thù cá nhân thôi đúng không?!"
"Trúng phóc!" Kudo Shinichi cười vui vẻ, từ đầu đến giờ, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, cười đối diện với siêu trộm, "Tôi là người hay ghi hận mà, ngài siêu trộm đây là tiền bối lớn tuổi hơn, chịu khó gánh vác thêm chút nhé?"
Khoảng cách giữa họ rất gần.
Nghe thấy câu nói đó, Kudo Shinichi nhìn vào mắt đối phương, thậm chí còn thấy được tia kinh ngạc chợt lóe lên trong đó.
Cú này, quả thật là quá bất ngờ.
Đường đường chính chính, lại nói gì mà "tiền bối lớn tuổi hơn", cách dùng từ kỳ quặc như vậy. Không phải là đang nói với cậu sao: Tuổi của cậu, tôi không tin.
Không tin cậu là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, không tin cậu đã trưởng thành từ hai mươi hai năm trước, thậm chí không tin cậu đã thành niên.
Cậu chưa đến hai mươi tuổi.
Loại ý nghĩa sâu xa này, dù toàn quốc có đang nghe, cũng không thể nghe ra được. Ngay cả Hattori Heiji, trong tình huống chưa từng nghĩ đến tuổi thật của tên siêu trộm này có thể rất nhỏ, cũng không thể nghe ra hàm ý ngoài lời của bạn thân mình.
Ý tứ này, chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu.
Siêu trộm sau một thoáng sững sờ, lập tức hiểu ra điều này, không khỏi có chút kinh ngạc, bất lực lắc đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi, không chấp nhặt với đứa nhóc nữa. Cậu thắng rồi, được chưa?"
Sự qua loa mang vẻ bất lực này, hàm ý cũng rất phong phú. Chẳng hạn như: Đừng làm lớn chuyện, đừng quên, tôi cũng nắm giữ bí mật của cậu - "Edogawa Conan".
Và cả: Ván này, cậu thắng rồi.
Cậu không phủ nhận suy đoán của Kudo Shinichi về tuổi tác của mình, nhưng cũng không thừa nhận.
Khóe môi Kudo Shinichi, trong khoảnh khắc, nở một nụ cười nắm chắc phần thắng. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn rất chói lọi.
Phải nói là, vận may của siêu trộm dường như luôn rất tốt. Ngay cả khi trúng đạn, viên đạn cũng chỉ sượt qua, chứ không xuyên thủng trực tiếp. Điều rắc rối là, đây là lần bị thương thứ hai lên vết thương cũ, cho dù không phải là chấn thương cộng dồn, lượng máu chảy ra nhiều cũng là đã đủ tệ rồi. Thêm vào đó là vết bỏng, việc xử lý không hề dễ dàng.
Nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc viên đạn găm lại trong thịt. Nếu thật sự là tình huống đó, đừng nói đến việc kéo dài thời gian, Kudo Shinichi có lẽ sẽ trói cậu lại rồi đưa đến bệnh viện.
Quả nhiên, sau hai mươi phút cẩn thận tỉ mỉ, Kudo Shinichi cuối cùng cũng thắt nút cuối cùng cho băng gạc.
Đứng thẳng người dậy, bị siêu trộm dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, anh mới nhận ra mồ hôi đã làm ướt tóc mai của mình.
Hơn nữa, hai mươi phút, giữ nguyên tư thế cúi người, lưng đã cứng đờ. Khi đứng dậy, cái cảm giác ê ẩm đó thật là khó chịu.
Kudo Shinichi gần như theo bản năng gõ gõ vào lưng mình đang đau nhức, đến mức không kịp gạt tay siêu trộm đang lau mồ hôi cho mình ra.
Để siêu trộm thừa cơ hành động, cánh tay không bị thương của cậu một cách táo bạo và thô lỗ chạm vào ngực anh.
"Khoan... cậu làm gì đấy?!"
Chưa kịp để Kudo Shinichi kinh hãi phản kích, siêu trộm đã la lên một cách khoa trương: "Đau quá đau quá, Kudo-kun hợp tác một chút được không? Vết thương quá mong manh, chạm vào là rách, cọ vào là bung, tôi cũng bất lực mà. Đã tạm thời hòa giải rồi, thì nhẹ nhàng một chút được không?"
Nhìn nụ cười trên mặt cậu, và cái giọng điệu đáng ghét hoàn toàn không hợp với khí chất của cậu, Kudo Shinichi kinh ngạc trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy trong lòng có một vạn con kiến bò qua, nhưng lại không thốt ra được một lời nào.
Cái... người gì thế này.
Trước đó còn không dám chắc chắn lắm, nhưng bây giờ, Kudo Shinichi cảm thấy, nên xác nhận rồi.
Tên này, còn nhỏ tuổi hơn anh!
Và... anh đã xác định được đối tượng tình nghi.
Thế là, siêu trộm đã thuận lợi (?) sờ ra cái máy nghe lén hình chiếc cúc áo từ túi áo ngực của Kudo Shinichi đã rất hợp tác (?).
"Này này, tôi đã hứa với bác thanh tra..." Kudo Shinichi khóe miệng giật giật.
"Thanh tra Nakamori à? Không sao, tôi ném rồi. Thanh tra không thể nào chuyển hận sang cậu được đâu, đúng không?" Siêu trộm vô tư ném cái máy nghe lén đi, những âm tiết bị cắt xén cuối cùng lướt theo gió vào trong máy nghe lén.
"Một số chuyện, mọi người cùng nghe, không tiện lắm."
Khoảnh khắc tiếp theo, tám mươi triệu thính giả trên toàn quốc, nghe thấy tiếng gió.
Sau đó, là một tràng tạp âm không biết va vào đâu, và một tiếng va chạm, sau đó, chỉ còn lại tạp âm hoàn toàn vô dụng.
Khán giả toàn quốc dường như hiểu ra điều gì đó: "..."
Trong khoảnh khắc, người ôm mặt, người úp mặt vào tường, người ngồi xổm trong góc, người cuộn tròn trong chăn lăn lộn, đủ cả.
"Là tôi không tốt, không nên nghĩ như thế về các nam thần của tôi! Nhưng mà! 'Nghĩ cũng đừng nghĩ' và 'Máu của cậu, tôi muốn' cùng lúc thốt ra, đây là cái kiểu ăn ý thần thánh gì vậy!!"
"Ném rồi?! Ném cái máy nghe lén đi là định làm gì đâyyyy!!"
"Lầu một, ní không thấy những lời này câu nào cũng trì trì hoãn hoãn, dây dưa mập mờ à?"
"Các vị, tại hạ có hơi bị kích động."
"Tôi chịu!!"
"Khán giả tại hiện trường tiết lộ tin tức nóng hổi, nghe rõ đây nhé. Lúc Kudo-kun vĩ đại lao đi tìm Kid-sama, trong tay anh ấy không chỉ có một hộp sơ cứu thôi đâu. Còn có áo khoác của Kid-sama, và một chiếc chăn dày nữa! Mọi người xem đây là sự chuẩn bị ấm áp đến mức nào!"
"Lo lắng đêm khuya sương xuống, Kid-sama bị cảm lạnh? Không được rồi, úp mặt vào tường cũng không thể ngăn cản được ngọn lửa buôn chuyện đang cháy bừng bừng trong tôi! Mọi người nghe cái giọng cuối cùng của Kid-sama kìa, 'nhẹ nhàng một chút', đây là cái kiểu làm nũng thăng thiên gì vậy! A a a máu mũi sắp chảy ra rồi..."
"Thầy giáo toán học nói phải có phần tiếp theo!"
"Mau tua nhanh đến cảnh kết hôn đi ô hô hô ↖(^ω^)↗"
Vân vân và mây mây, trong vòng chưa đầy ba phút, sự cuồng nhiệt bình luận của mọi người đã khiến vài máy chủ hậu trường gần như sụp đổ.
Bất kỳ ai trong hai người họ, nếu đơn độc xuất hiện, đều có thể gây ra cơn bão dư luận hết lần này đến lần khác, huống hồ là hai người họ tụ tập lại.
Lại còn bằng một cách kích thích như vậy!
Đêm đó, toàn nước Nhật thức trắng.
tbc.
Đcm buồn cười quá ai cứu tôi với =)))))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro