2.
Tôi và Xán Liệt chơi với nhau từ ngày đó. Sự có mặt đồng thời của hai đứa tồn tại như một sự ngẫu nhiên: có đứa này phải có đứa kia và ngược lại. Lớn lên cũng thế. Thói quen ấy không hề thay đổi. "Thật khó để thay đổi một thói quen nào đó, Bạch Hiền nhỉ, như tớ với cậu..." - một lần, Xán Liệt đã nói với tôi như vậy.
Sinh nhật Khánh Tú - cô bạn gái gần nhà rất ghét tôi, cũng như tôi rất ghét thói kênh kiệu cậy thế ông bố làm giám đốc của cậu ta, Xán Liệt được mời còn tôi thì không, đơn giản vì Khánh Tú thích Xán Liệt. Tối hôm ấy, tôi ngồi một mình trong phòng nhìn sang nhà bên cạnh, nơi có những ánh nến lấp lánh như những ngôi sao, tủi thân khi nghĩ đến cảnh Xán Liệt đang vui vẻ bên Khánh Tú với những người bạn của cậu ấy. Có tiếng chuông cửa. Tôi ra mở. Xán Liệt chạy ào vào nhà như một cơn lốc trước sự ngạc nhiên của tôi:
- Cậu không đi sinh nhật Khánh Tú sao? Cậu ấy sẽ giận đấy! - Tôi hỏi đầy vẻ hờn dỗi.
- Đi rồi!- Xán Liệt vừa rót nước vừa nói. - Tớ đến tặng quà rồi về ngay...
- Sao vậy?
- Không thích chứ sao! Đi đâu vắng cậu tớ đều không thích. - Xán Liệt thành thật nói.
Có lẽ lúc ấy tôi đã mỉm cười. Xán Liệt cũng cười. Chúng tôi là một đôi đũa trên bàn ăn, không thể thiếu một chiếc, rất vô tư.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro