3. (H)
"Làm đi."
Cậu trai xinh đẹp ngồi vắt vẻo trên đùi anh, ngón tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, nhẹ giọng nói, đôi mắt hơi híp lại: "Không phải anh đã nghĩ lâu lắm rồi sao."
Mark Lee ngửa đầu nhìn Donghyuck, đối phương không hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn, mà chỉ đơn thuần đọc những lời thoại đã được viết sẵn. Đạo diễn không hô cắt, dù sao đối với một bộ GV thì thế nào cũng được, miễn là kết quả cuối cùng là "làm", khán giả đang mong chờ chính là khoảnh khắc này, mọi diễn xuất non nớt đều được chấp nhận. Vì vậy khi nhìn vào mắt Donghyuck, anh không thấy nửa phần tình ái mà chỉ tràn ngập sự khinh miệt.
Donghyuck nói đúng một điểm, anh thật sự phát điên rồi. Sao có thể chỉ vì một phút bốc đồng mà làm những chuyện này chứ, chỉ vì thấy cậu trai trong video lộ ra vẻ mặt vừa quyến rũ vừa tủi thân như một chú mèo con, nên phần bụng dưới liền trào dâng ham muốn, rồi lại thấy những chàng trai xung quanh đều lộ vẻ tán thưởng, vài người thậm chí còn nuốt nước bọt, và ngay cả khi họ không phải gay, việc xem chỉ vì tò mò, Mark Lee chỉ nghĩ đến những điều này thôi đã thấy không thể chờ đợi thêm nữa.
Anh phải nắm bắt Donghyuck trước khi cậu rơi vào tay người khác. Dù là bằng cách này, anh cũng muốn thử.
Nhưng trong mắt Donghyuck, anh là gì? Là cậu bạn cùng khóa không đầu không cuối xông lên tỏ tình, hay là kẻ tồi tệ chỉ vì dục vọng cá nhân thấp hèn mà muốn lôi hết mặt tối không muốn cho ai thấy của cậu ra ngoài?
"Thật sự có thể không?" Anh máy móc đọc lời thoại: "Em đừng hối hận đấy."
"Sẽ không đâu." Donghyuck buông ngón tay ra, chuyển sang vuốt ve mặt anh: "Em đã nghĩ rất rất lâu rồi."
Nói dối.
Mark Lee cam tâm tình nguyện bị lừa dối.
Họ hôn nhau một cách nhớp nháp, anh không có nhiều kinh nghiệm, chỉ có thể bị động chờ đợi đối phương. Donghyuck khẽ nói một câu "Cả cái này cũng không biết sao" may mắn là vì còn ý thức được đang quay phim, lời than phiền chỉ nói nửa câu đầu không liên quan đến bên ngoài, nên cũng không bị lệch mạch phim. Mark Lee muốn giải thích với Donghyuck rằng đây là nụ hôn đầu của anh, nếu không tính những nụ hôn má hồi nhỏ với bố mẹ, nhưng lại bị đôi môi mềm mại của đối phương hôn chặt, chỉ còn lại một tiếng khẽ trong cổ họng.
Con trai luôn nhanh chóng nhận biết được ham muốn của mình, Mark Lee thở hổn hển cởi quần áo của Donghyuck, rồi lại lóng ngóng nghiên cứu cách tháo khóa thắt lưng, hình tượng chàng trai ngây thơ vụng về của anh là có thật chứ không phải diễn. Anh nghe đối phương cười trên đỉnh đầu mình, thậm chí còn hơi ưỡn eo một cách kiêu hãnh đưa khóa quần đến trước mặt anh: "Sao tay anh run thế, anh trai là lần đầu làm chuyện này sao?"
Anh? Donghyuck gọi anh là anh trai? Mark Lee gần như phát điên, Donghyuck có biết chuyện gì đang xảy ra không?
Anh đã nghĩ đêm qua Donghyuck phản kháng dữ dội như vậy là vì không muốn lộ mặt trước người quen, vì cậu có sự xấu hổ căn bản với nghề này, nhưng không ngờ đối phương chỉ coi đây là một trò chơi, hoàn toàn là như vậy, chỉ là không thích đối thủ là Mark Lee mà thôi.
Donghyuck dùng một ngón tay gạt nhẹ đã mở được khóa, rồi thuận thế cởi hết quần, để lộ vòng eo tuyệt đẹp và bên dưới là vòng mông căng tròn mềm mại, đôi chân mật ong đầy đặn và cẳng chân thẳng tắp. Hơi thở của Mark Lee lập tức rối loạn, tim và mạch đập nhanh hơn, máu dồn thẳng lên não, anh gần như không kiểm soát được sức lực, kéo Donghyuck trở lại nằm trên người mình.
Anh không dám nhìn xuống, không dám dò xét nơi đó của Donghyuck bị che bởi vạt áo sơ mi, cũng chưa dám vọng tưởng đến chỗ kín đáo nằm giữa hai chân cậu, buộc mình phải dán mắt vào khuôn mặt Donghyuck. Donghyuck nắm lấy tay anh, dẫn dắt anh từng chút một vuốt ve lên trên, từ khuỷu chân đến gốc đùi, khéo léo tránh đi phần nhạy cảm nhất, nhưng lại muốn anh cảm nhận được xúc cảm của mông.
"Haechan," giọng anh trở nên khàn đặc, hắng giọng hai lần cũng không hữu dụng: "Anh sắp không nhịn được rồi."
"Vậy thì làm đi." Donghyuck nói: "Em cũng chờ anh rất lâu rồi."
Ngón tay run rẩy dính đầy chất bôi trơn dò dẫm vào giữa hai chân, bất ngờ chạm phải một vùng ẩm ướt. Mark Lee phát ra âm thanh nghi hoặc, Donghyuck ngồi thẳng lên một chút, hơi tách hai chân ra, để camera có thể ghi lại hình ảnh ở đó, có thể cắt ghép trực tiếp vào phim chính như một bước ngoặt đầy kịch tính.
"Ưm... thật ra, thật ra em đã muốn làm cùng anh từ lâu rồi, nên khi đến đây em đã nghĩ đến, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng." Câu thoại bình thường nhưng lại được cậu diễn tả đầy mê hoặc, cùng với tiếng thở dốc nhẹ ở cuối càng khiến người ta mơ màng. Donghyuck tiến lại gần, phối hợp với ánh mắt cực kỳ ngây thơ, dù theo hợp đồng khuôn mặt cậu sẽ không được chiếu toàn bộ. Cậu giải thích cho chàng trai ngây thơ trước mặt: "Em đã chuẩn bị rất kĩ rồi mới đến, khó chịu lắm đó. Cho nên anh phải làm em sướng mới được nha."
Fuck.
Một câu chửi thề bật ra trong đầu Mark Lee, người trước giờ không bao giờ nói bậy.
Anh thực sự không thể tìm được từ nào khác để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.
Xác nhận rằng nơi đó của đối phương đã trở nên mềm mại, đủ sức chứa ba ngón tay, Mark Lee cuối cùng cũng có thể giải thoát cho dương vật đang nhức nhối của mình. Anh chắc hẳn Donghyuck đã bị giật mình ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, còn vì lý do gì thì anh cũng không hiểu, tóm lại Donghyuck hơi nhún vai, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt chuyên nghiệp, nắm lấy cái đó và từ từ đưa vào cơ thể mình.
"A... ha... ưm, chậm một chút..." Donghyuck liên tục kêu chậm lại, Mark Lee hoàn toàn không dám dùng sức, sợ làm đối phương bị thương. Anh vẫn không hiểu, nơi chật hẹp đó làm sao có thể bị căng ra đến mức này, cấu tạo cơ thể con người lại có thể kỳ diệu đến vậy sao? Ngay sau đó, anh cảm thấy không phù hợp chút nào khi nghĩ đến mẹ mình, cũng từ một nơi chật hẹp mà sinh ra anh.
"Em ổn chứ? Em đừng cố quá." Mark Lee nắm lấy eo Donghyuck, tránh việc cậu làm tổn thương mình vì cái gọi là tính chuyên nghiệp hay lòng tự tôn gì đó.
Ai ngờ đối phương lại kẹp chặt cái đó của anh: "Ưm... nhưng, kẹt ở đây rất khó chịu. Mark hyung anh chậm lại một chút, lúc thụt rửa, hình như bên trong em hơi bị thương, đợi, đợi đã, đau—"
Em ấy nói đau. Mark Lee tin chắc đây là Donghyuck đang tự diễn, dù sao trong quá trình làm tình có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, công ty đã giao quyền kiểm soát cho Donghyuck, nếu bị người mới làm bị thương thì phải ngay lập tức hô dừng.
Mark Lee lén liếc nhìn tổ làm phim, không một ai phản ứng trước từ "đau" của cậu.
Sau một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng Mark cũng đưa được vào đến tận cùng. Donghyuck liên tục khen rằng bị anh cắm đầy quá không còn chút khe hở nào, rồi lại tiến đến gần anh đòi một nụ hôn, trông có vẻ là đã rất mệt. Mark Lee hôn lên chóp mũi và trán đẫm mồ hôi của cậu, vẫn không dám đòi hỏi nhiều: "Ổn không, Haechan?"
"Thích, thích lắm ♡"
Một ý nghĩ gần như độc ác nổi lên trong lòng, Mark Lee nhận ra mình luôn trở nên quá đáng trong những chuyện liên quan đến Donghyuck. Nhưng lúc này anh nghĩ: Thích mà không có chủ ngữ thì là nói cho ai nghe? Có thật sự đang tận hưởng không hay chỉ đang đọc lời thoại trong kịch bản, hay còn có một chút lý do nào khác, là Donghyuck thực sự chấp nhận chuyện làm với anh hay sao?
Anh hít một hơi sâu, hỏi: "Thích ai?"
"Thích, thích anh—" Câu trả lời lập tức siết chặt trái tim Mark Lee: "Anh cho em đi mà, được không?"
Chưa kịp đợi Mark Lee trả lời, Donghyuck đã chống tay lên vai anh, tự mình dùng vách trong nóng bỏng và mềm mại nhún trên cây hàng của anh, kèm theo biểu cảm vừa nhíu mày vừa cắn môi dưới nũng nịu, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên trông thật đáng thương. Về mặt thể lực, Donghyuck vốn không tốt lắm, Mark Lee nhớ rất rõ, trong buổi kiểm tra thể lực toàn khối, thành tích hít xà và chống đẩy của Donghyuck rất bình thường, chỉ vài cái đã nói hết sức. Giờ cũng vậy, mới nhấp mười mấy lần đã thở hổn hển nói không được, chậm lại, chậm lại đi mà, em không tiếp tục được nữa.
Vừa bực vừa buồn cười nhìn người bạn tình đòi hỏi nhiều này, Mark Lee luồn hai tay qua dưới đầu gối cậu, không xin phép mà ôm lấy Donghyuck, thúc mạnh từ dưới lên. Khoái cảm liên tục truyền từ nơi phía dưới lên đại não như thủy triều vỗ vào dây thần kinh, chàng trai ngây thơ từng không hiểu tại sao tình dục lại khiến con người mất lý trí cuối cùng cũng bị cảnh tượng này quyến rũ mà hóa thú.
Tiếng rên rỉ của Donghyuck ngay lập tức biến thành tiếng thét cao vút, cậu véo cánh tay Mark Lee, vừa lắc đầu vừa nói không được, cảnh quay vốn không có trong kịch bản này khiến cậu kinh hãi, cũng không hiểu Mark Lee đang phát điên kiểu gì. Hóa ra học sinh giỏi cũng sẽ như vậy sao? Cũng có một mặt như thế này à? Cậu nhớ lại khoảnh khắc mình nhìn thấy dương vật của Mark Lee, cậu đã thực sự nghĩ: Cái này quá khác biệt so với học sinh giỏi Mark Lee ngoan như cún kia, bên dưới chiếc quần thể thao bình thường thì ra lại ẩn chứa một con thú lớn đến vậy.
Những người trẻ tuổi yêu thích làm tình mạnh bạo thường đã nếm mùi rồi thì không thể quay đầu. Donghyuck cảm thấy mình giống như một quả đào đầy nước, bị Mark Lee bóc vỏ rồi dùng chày giã mạnh vào một điểm, vì thế cậu bị làm nát, nước bắn tung tóe, tan xương nát thịt. Tiếng thét của cậu không khiến Mark Lee kiềm chế, ngược lại anh càng thúc cậu mạnh hơn trước, mỗi cú đều đi sâu hơn lần trước, dương vật đâm thẳng vào bụng dưới của cậu. Donghyuck véo anh, cắn anh, dùng mọi cách để buộc anh tạm dừng, đổi lại là cảm giác khủng khiếp hơn—dương vật của Mark Lee to hơn trước, ngay cả gân xanh cũng nổi lên.
Donghyuck bắn lần đầu tiên, tạm thời bước vào giai đoạn không thể cương cứng, toàn bộ cơ thể treo trên người Mark Lee. Lời cầu cứu của cậu cuối cùng cũng nhận được phản hồi từ Mark Lee, người như vừa bừng tỉnh buông cậu ra, khẽ nói xin lỗi: "Anh không nhịn được..."
"...Không sao." Donghyuck mắt đỏ hoe nhìn anh: "Như đã thỏa thuận, để em tự làm, được không anh."
Nếu không có nhiều máy quay xung quanh, Mark Lee thực sự sẽ nghĩ rằng họ là một cặp đôi đang yêu nhau. Nhưng làm sao anh có thể làm những chuyện tổn thương Donghyuck như vậy, rõ ràng, mục đích ban đầu anh đến đây không phải là thế.
Donghyuck bò dậy khỏi người anh, ngay cả chân cũng đang run rẩy. Những người quay phim xung quanh dường như rất hài lòng với đoạn vừa quay, mặc dù nó đã hơi lệch khỏi chủ đề dự kiến ban đầu, nhưng một cảnh làm tình mãnh liệt như vậy, chắc chắn sẽ là một tác phẩm bán chạy. Donghyuck vô cảm nắm lấy cằm Mark Lee và hôn anh, liếm lên khóe môi đã khô nứt của đối phương, không nhịn được dừng lại lâu hơn một chút.
Mark Lee muốn đi vào từ phía sau cậu. Donghyuck rùng mình, nhận ra mình bị đặt vào tư thế quỳ bò, bắt đầu chống cự một chút: "Đừng, MARK? Đừng tư thế này."
"Hả?"
"Không có cảm giác an toàn—"
Thật sao, Mark Lee lại bắt đầu khó chịu. Anh thực sự đã thấy cảnh Donghyuck bị làm từ phía sau, nghĩ đến những điều đó, mắt anh lại đỏ hoe. Lúc đó, Donghyuck ngoan ngoãn như một chú cún ngây thơ, ngay cả khi bị đối xử thô bạo cũng vẫn lắc mông để đối phương đi vào, giống như một chú cún con vẫy đuôi. Anh vỗ vỗ mông Donghyuck, ra hiệu cậu quay lại: "Nhìn anh. Chỉ nhìn anh thôi."
Donghyuck nắm lấy dương vật của anh, từ từ đưa vào cơ thể, vừa làm vừa lẩm bẩm nhỏ giọng. Mark Lee hạ người xuống, nghe rõ đối phương đang nói: "Không sao đâu, không sao đâu."
Mark Lee ngừng đâm vào, cứng đờ tại chỗ nhìn chằm chằm vào Donghyuck từ trên xuống. Cậu vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm đang xảy ra, chỉ tiếp tục tự thôi miên bằng những lời nói đó.
"Dong... Haechan?" Anh rút ra.
Lẽ ra anh nên nhận ra sớm hơn, Donghyuck đã khóc, đã run rẩy, đã cầu xin anh đừng làm. Cậu cắn môi đến trắng bệch, hốc mắt đã sớm ngấn lệ.
Donghyuck mở choàng mắt, hoảng hốt nhìn anh.
Mark Lee ngay lập tức bừng tỉnh.
Anh tách hai chân Donghyuck ra giống như bác sĩ. Ban đầu dùng ngón tay, dính tinh dịch, từ từ thăm dò vào trong, phát hiện có điều bất thường: trên thành trong tưởng chừng mềm mại co giãn còn sót lại vết thương, rất mới, vẫn còn đau, anh chạm vào một cái là Donghyuck lại run lên. Có người đi tới xem, thậm chí còn mang cả máy quay đến, Mark Lee chắn trước mặt Donghyuck, kiên quyết không cho ai đến gần, anh nói: "Tạm dừng một lát đi."
Donghyuck nằm trong phòng bệnh.
Số người nhìn thấy phần dưới cơ thể cậu ngày càng nhiều hơn, bác sĩ nói là thành trong bị trầy xước và rách, rồi lại nhìn Mark Lee với ánh mắt trách móc, như thể nói anh đã quá đà mà không chú ý đến cậu. Mark Lee cúi người xin lỗi, rồi quay lại giường bệnh, không dám ngồi xuống.
"Xin lỗi."
Lại là câu này.
Donghyuck nói: "Không phải lỗi của anh."
"Có lẽ là lúc tôi thụt rửa không làm tốt, hơi vội vàng nên làm bị thương. Liên quan gì đến anh," Donghyuck cười, "Đừng làm ra vẻ mặt đó nữa, không đáng đâu, thật đấy."
Mark Lee vẫn không tin, tự kiểm điểm việc mình đột nhiên mất kiểm soát lúc nãy, lúc cậu nói dừng lại thì anh lại không nghe, no means no, và vân vân. Donghyuck nói: "Làm sao có thể trách anh được. Vốn dĩ trong phim đều diễn như vậy, càng nói không được thì càng là thích, rất khó phân biệt rốt cuộc là có ý gì."
"Vậy vừa nãy Donghyuck có ý gì?"
Donghyuck híp mắt lại, không nói gì.
"Tóm lại tuyệt đối không thể tiếp tục," Mark Lee nói, "Nếu bị nhiễm trùng sau này sẽ rất phiền phức, à, nếu gặp phải người có bệnh."
"Anh có sao?"
"..."
"Phụt."
"Lee Donghyuck!" Mark Lee nghiêm túc nói: "Đây không phải là chuyện đùa, anh đang nghiêm túc nói với em, nếu em cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm"
"Biết làm sao được, cần tiền mà." Donghyuck dùng giọng điệu bất cần để lộ ra một nửa sự thật, như thể là thương hại đối phương vậy.
"Vậy cũng không được, ít nhất bây giờ không được."
Thôi vậy.
Donghyuck nhìn anh với vẻ hơi tủi thân.
Mark Lee bình tĩnh lại, ngồi bên giường xoa đầu Donghyuck. Rõ ràng cậu có vẻ muốn đòi một nụ hôn nữa, nhưng lại cảm thấy mối quan hệ của họ chưa đến mức thân mật đó, nên anh chỉ cúi xuống hôn lên một lọn tóc mái trên trán cậu.
Anh trông có vẻ buồn bã, mặt nhăn nhó lại. Donghyuck không nhịn được cười: "Rốt cuộc là sao. Người bị thương là tôi mà."
"Donghyuck, là, ừm... em đừng tiếp tục làm việc này nữa, được không?" Mark Lee nắm lấy tay cậu, vì quá khẩn thiết nên tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Cách kiếm tiền không chỉ có một, em có thể chọn làm việc khác, cái này thật sự vừa vất vả vừa nguy hiểm, cũng không biết lần sau sẽ gặp phải tình huống gì nữa. Nếu em đang cần tiền, anh cũng có thể giúp em một chút. Tóm lại, em có thể nói với công ty là sau này không làm nữa không?"
Anh nhớ lại những lời trêu chọc của các chàng trai: "Nếu là con gái thì tôi nhào tới rồi," "Con trai cũng không thành vấn đề," "Sao lại có người làm những chuyện này chứ!" những lời nhận xét không hề có sự yêu thích chân thành mà chỉ là đánh giá tùy tiện về Donghyuck. Anh còn nhớ khoảnh khắc mình nhận ra Donghyuck, não anh tê liệt vì sốc, sau đó anh liên tục suy tính nếu Donghyuck bị phát hiện thì ở trường sẽ phải chịu đựng bao nhiêu lời đàm tiếu tương tự, làm sao có thể tiếp tục việc học.
Nhưng anh đã không thể thuyết phục được Donghyuck, cậu chỉ lạnh mặt rút tay về, nói: "Chuyện này không cần anh quan tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro