6. (end)

(Từ chap này Donghyuck sẽ xưng em-anh với Mark  ᵈʕ ᵔⰙᵔ ʔᵇ) 

"Sao anh lại cho hắn tiền? Anh điên rồi sao?" 

Donghyuck vừa nói vừa ho sù sụ, cổ họng đau rát: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

"Cho rồi thì hỏi nhiều làm gì." 

Kéo cậu rời khỏi nơi thị phi này, đến gần trường học Mark Lee mới chậm bước lại: "Không cần để trong lòng, đó là tiền học bổng của học kỳ trước của anh cuối cùng cũng được duyệt. Cũng không phải số tiền lớn."

"...Em sẽ trả lại cho anh."

Mark Lee nói: "Từ từ thôi, không trả anh cũng được."

"Như vậy thì em sẽ nợ anh mãi mất." Donghyuck lắc đầu như trống bỏi: "Không được."

Giữa nơi đông đúc chỉ có họ im lặng. Mark Lee nhìn vết thương của cậu với vẻ mặt phức tạp, hỏi: "Em trước đây nói cần tiền là vì chuyện này sao?"

"...Cũng coi là vậy." Donghyuck thấy ánh mắt thoáng qua sự giận dữ của đối phương, cười vô tư: "Thật ra, em cũng không cảm thấy đặc biệt thế nào. Ban đầu còn rất ngốc, nghĩ rằng nếu em đồng ý trả nợ, hắn có lẽ sẽ vì cảm thấy có lỗi mà quay về gặp mẹ em một lần, ít nhất là thắp cho bà nén hương. Sau này thì em hiểu ra rồi, nếu hắn thực sự quan tâm đến mẹ thì sẽ không nợ nhiều tiền như vậy vì ăn chơi trác táng, cũng sẽ không nhiều năm không gặp các em. Em không còn kỳ vọng gì vào hắn ta nữa."

"Tại sao em không từ chối?"

"Nợ thì phải trả là chuyện bình thường. Hơn nữa, hai đứa nhỏ ở nhà còn phải tiếp tục đi học, em bỏ trốn thì chúng làm sao."

"Còn em thì sao?"

"Em?" Donghyuck nở một nụ cười rạng rỡ hơn: "Em có gì để nói đâu. Thật ra em từng nghĩ đến việc chuyển ra ngoài sống, có lẽ có thể làm công việc toàn thời gian, nhưng thuê nhà bên ngoài chi phí cao hơn, tính ra không bằng sống ở trường lợi hơn, mà ký túc xá của trường thì chỉ dành cho sinh viên chính quy."

"Vậy em, em sẽ tiếp tục đi học chứ?"

"Khó nói. Thật ra cũng không sao, vốn dĩ chỉ có một số ít người được học đại học, không học xong cũng có thể tìm được việc làm." 

Gió thổi khiến vết thương lại đau, cậu kiểm tra khuỷu tay mình, bị ngã thật thảm, một mảng đỏ lớn, không biết là vết thương hay máu nữa: "Ở nhà cũng không ai kỳ vọng vào tôi, mẹ em...mẹ em có nói những lời tương tự, nhưng bà chỉ nhớ hồi nhỏ em được điểm tuyệt đối môn toán, chẳng biết toán cao cấp và toán tiểu học hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."

Mark Lee nói: "Nhưng anh có kỳ vọng vào em."

"Hả?"

"Anh đã nói với em rồi, em quên sao. Cùng Donghyuck tốt nghiệp đại học một cách suôn sẻ là kỳ vọng của anh."

Donghyuck vừa nói "Ai mà nhớ những lời nhàm chán đó," vừa tăng tốc bước chân cố gắng thoát khỏi Mark Lee. 

Không thể nói chuyện tiếp nữa, nói thêm một chữ nữa có lẽ nước mắt sẽ rơi ra mất. 

Gió ơi, hãy thổi mạnh hơn nữa đi, để cho dù Mark Lee có đuổi kịp, nước mắt đã khô trên mặt cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Đến gần cổng trường, bước chân cả hai không hẹn mà cùng chậm lại. Donghyuck đưa tay lên theo bản năng muốn lau mặt, sợ rằng vừa rồi đã khiến mình trông lem luốc, nhưng lại thấy ống tay áo đã dính không ít bụi bẩn. Mark Lee tận dụng lúc cậu ngẩn người mà tiến đến, nói: "Hay là cởi đồng phục ra đi."

"Thôi," Donghyuck nói, "Bên trong en chỉ mặc áo thun, lát nữa bị cảm thì phiền phức."

Mark Lee gật đầu, nhìn chiếc áo dính đầy bụi bẩn và vết máu của cậu, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị: "Lát nữa đến ký túc xá của anh trước đi, anh xử lý vết thương cho em."

Donghyuck không thể thắng nổi anh nên đành phải đi theo mà lòng như kẻ trộm, luôn cảm thấy bước vào nơi không thuộc về mình thật bất an. May mắn là bạn cùng phòng của Mark Lee không có ở đó, phòng ký túc xá lúc này trống rỗng. Donghyuck lén lút quan sát xung quanh, rồi giật mình quay lại vì Mark Lee đã xé toạc túi băng cá nhân rồi nói với cậu: "Đóng cửa lại được không?"

Trời ơi, cảm giác càng kỳ lạ hơn. Donghyuck tiện tay bật đèn, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng. Mark Lee đang cố gắng nhét những miếng băng cá nhân rơi ra trở lại vào túi, thấy cậu đến, anh dứt khoát không nhét nữa, chỉ nhón lấy một miếng, vẫy tay gọi cậu: "Chỉ còn cái này thôi, em dùng tạm đỡ nhé."

Donghyuck nhận ra đây là thứ mà đối phương đã mua ở cửa hàng tiện lợi mấy hôm trước, hoa văn My Melody tương phản rõ rệt với ngón tay thon dài của chàng trai, cậu không nhịn được chê bai: "Cái này rõ ràng là dành cho con gái mà." Mark Lee ngại ngùng gãi đầu: "Hyeri chọn, cô ấy nói hoa văn này dễ thương, khiến tâm trạng tốt hơn, vết thương cũng sẽ mau lành hơn."

"Mua nhiều như vậy cuối cùng lại không dùng."

"Hôm đó..." Mark Lee thở dài, "Thật ra không nghiêm trọng đến mức đó, cũng không cần dùng băng cá nhân, chỉ là Hyeri lo lắng thái quá thôi. Nhưng đã mua băng cá nhân rồi, dù sao cũng không hết hạn, nên cứ để ở đây chưa từng mở ra."

Mark Lee, người bình thường trông rất biết quan tâm người khác, lại hoàn toàn không thạo việc thực hành. Ai lại căng hai bên miếng băng cá nhân ra một cách căng thẳng như vậy, gần như muốn biến nó thành một lớp màng mỏng, rồi lại cẩn thận nhắm chuẩn mất nửa ngày mới dám dán lên, đảm bảo có thể che phủ hoàn toàn vết thương. Donghyuck nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh mà muốn cười, Mark Lee nói đây là tinh thần chuyên nghiệp, hơn nữa vết thương phải được đối xử nghiêm túc, Donghyuck miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, nhưng vẫn không nhịn được đảo mắt.

Cởi đồng phục ra, chú ý không chạm vào vết thương vừa được xử lý xong, Mark Lee tìm trong tủ quần áo ra một chiếc áo của mình, đưa cho cậu: "Mấy ngày này em cứ mặc tạm áo của anh."

Hoàn toàn không cần thiết, Donghyuck không hiểu: "Em về giặt là được rồi, không cần phiền phức vậy đâu. Hơn nữa trường cũng không bắt buộc phải mặc đồng phục."

"Em đừng mặc nữa, cái áo đó cứ vứt đi đi." Mark Lee nói: "Cứ cắt đứt hoàn toàn, tạm biệt quá khứ."

"..."

Đâu phải bị tạt sơn, chỉ cần về ngâm nước rồi chà xát với xà phòng là xong, sao lúc nào cũng làm chuyện lớn lao như vậy. Donghyuck há miệng, bỏ lỡ thời điểm phản bác tốt nhất, Mark Lee đã ném chiếc áo qua: "Lát nữa anh sẽ giúp em đăng ký xin đồng phục mới."

Ha, thật là kỳ lạ. Donghyuck còn muốn từ chối, nhưng chiếc áo cũ đã bị Mark Lee nắm trong tay, cậu không thể giật lại được. Vốn định cứ mặc áo thun về, nhưng khi mở cửa ký túc xá, một cơn gió lớn thổi tới, mấy ngày nay nhiệt độ thất thường khiến nhiều người bị cảm. Donghyuck nghĩ đến tiền thuốc men, nghĩ đến khoản tiền lương bị mất, đành ngoan ngoãn cầm chiếc đồng phục của Mark Lee lên khoác vào người.

Về đến ký túc xá, cậu cởi áo khoác ra, treo lên móc, cất vào tủ quần áo. Bản thân cậu không mang theo nhiều quần áo, chỉ khoảng năm sáu bộ mặc thay đổi, vì thế dù có thêm một chiếc cũng không thấy chật chội, ngược lại càng làm tăng thêm cảm giác trống rỗng. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu sờ thấy nhãn mác giặt, cố gắng nhìn gần thì nhận ra đó là Mark Lee, không hổ là sinh viên trao đổi người Canada, ngay cả chữ ký cũng là tiếng Anh.

Chữ ký được thiết kế như một ngôi sao, dưới ngón tay lại có những góc cạnh cấn vào khiến cậu hơi đau.

Cậu buông tay, như thể buông một đóa hoa hồng có gai.

.

"Lúc làm chuyện đó, em nghĩ gì trong đầu?"

Nước trong nồi kêu sùng sục. Donghyuck vốn không muốn để ý, ai ngờ Mark Lee lại đi đến bên cạnh cậu, bày ra vẻ mặt "nếu em không trả lời anh sẽ không tha cho em" khiến người ta thấy hoảng. Donghyuck dùng dao bếp cắt củ cải trắng thành hình bán nguyệt, bỏ vào nồi nấu rồi lấy hành tây ra khỏi túi nhựa, chậm rãi bóc lớp vỏ ngoài màu nâu nhạt.

"Nghĩ gì cơ?"

"Nói chung, chắc em chỉ làm với người mình thích thôi đúng không" Mark Lee nói: "Nhưng những người Donghyuck gặp, chắc cũng không hoàn toàn là người em thích đâu nhỉ?"

"Không có người thích." Cắt hành tây làm đôi từ giữa, rồi cắt thành sợi mỏng. Mùi hăng kích thích khiến Donghyuck hít hít mũi, theo bản năng muốn dụi mắt, nhưng lại sợ bị sặc mà chảy nước mắt. Mùi thơm thoang thoảng bay lên trong không khí, càng khiến người ta đói bụng. Mark Lee nhìn vào nồi hai lần, cũng không hiểu rõ cái gọi là bí quyết nấu ăn, khẽ hỏi: "Nấu bao lâu thì chín vậy?"

"Còn lâu, mới bắt đầu thôi." 

Cho nửa củ hành tây vào, rồi thêm rong biển khô, Donghyuck lúc này mới rảnh rỗi quay người lại trả lời câu hỏi của Mark Lee. "Làm sao em có thể thích những người gặp trong hoàn cảnh đó được, phần lớn đều rất xấu xí, nhìn cái đó đã thấy kinh tởm rồi, đặc biệt là cái đó của người khác, nhìn bao nhiêu lần cũng không quen được. Nhưng là công việc, coi như là công việc đi, dù là thứ mình ghét thì nhịn một chút là qua, so với việc bị truy nợ rồi không có chút tôn nghiêm nào phải hạ giọng cầu xin gia hạn, thì thấy hình như cũng không phải là hoàn toàn không chịu được. Trả hết tiền rồi thì không cần làm những chuyện này nữa, người khác cũng sẽ không biết em đã từng làm."

Mark Lee cảm thấy rất xin lỗi: "Lúc đó anh cũng không cố ý—"

"Nghe đến mức tai em mọc kén rồi, đừng nói nữa." Donghyuck cười nhún vai tỏ vẻ mình cũng không bận tâm: "Nói với anh thật ra cũng không có gì to tát, nếu anh thực sự muốn biết. Ban đầu, mỗi lần làm em đều tự ám thị rất nhiều, tự thuyết phục bản thân rằng chỉ cần coi đó là một cuộc phẫu thuật hay tiêm thuốc uống thuốc thì sẽ qua, không có gì là không thể đối mặt. Nhưng không được, em vẫn căng thẳng, không thể đưa vào được. Lần đầu tiên của em tồi tệ kinh khủng. Sau này khá hơn, có lẽ là tinh thần đã tê liệt, tiêm thuốc tê cường độ cao vào thì sẽ không còn cảm giác gì nữa, dù sao cũng phải phối hợp, phải giả vờ như thế thì mới bán chạy, mới kiếm được nhiều tiền hơn."

"Donghyuck, anh—"

Trước khi anh nói xong, Donghyuck đã quay lại, vớt củ cải trắng, hành tây và rong biển khô đã chín khoảng tám phần ra, bày trên chiếc đĩa sứ trắng tinh. Đây là Mark Lee mang từ nhà đến, nói rằng nấu ăn ở cửa hàng tiện lợi dù sao cũng bất tiện, vẫn nên có một vài dụng cụ ăn uống.

Donghyuck đổ thịt ba chỉ đã ướp sẵn vào nồi, xào cùng với dầu mè. Không gian nhỏ càng thêm thơm lừng, Mark Lee vẫn rất đói nhưng lại không còn tâm trạng ăn uống. Cùng một độ tuổi, chênh nhau chưa đầy một năm, tại sao Donghyuck lại có một tấm lưng gầy guộc như vậy? Anh chợt nhớ đến cảnh tượng ôm cậu vào lòng lúc đó, ngực phẳng lì không tích tụ chút mỡ nào, sự thương xót và bạo ngược cùng lúc dâng lên trong lòng anh.

"Mark Lee." Donghyuck đột nhiên gọi tên anh: "Anh biết xào rau không?"

"Hả?... Không rành lắm."

"Lại đây," đối phương tự nói rồi nhường nửa vị trí: "Biết động tác chứ? Tiếp tục đảo thịt ba chỉ đừng để bị cháy xém, cứ xào như thế này, anh làm được không? Không làm được thì hôm nay anh không có gì để ăn đâu."

Mark Lee vụng về cầm cái xẻng xào, cẩn thận nhìn sắc mặt đối phương. May mắn là ngay cả khi nhắc đến những chủ đề này, trên mặt Donghyuck cũng không lộ ra vẻ khó chịu quá rõ ràng. Điều này khiến anh an ủi phần nào, nhưng rồi lại tự trách mình ngu ngốc: làm sao có thể thực sự cảm thấy không có gì được chứ.

Thành thật mà nói, cảnh Donghyuck thành thạo cắt kim chi thành những khối vuông gần bằng nhau khiến Mark Lee chợt nhớ đến hình ảnh mẹ anh vào bếp. Anh từ nhỏ ít khi vào bếp, chỉ biết dùng lò vi sóng làm những thao tác đơn giản, mẹ anh cũng nói sau này sẽ học được thôi, không yêu cầu anh phải học. "Trông thạo nghề quá, em biết nấu ăn từ lâu rồi sao?"

"Từ rất nhỏ, em không nhớ rõ. Món canh kim chi này là mẹ em dạy."

"Thương hiệu Mẹ Donghyuck?"

"Thương hiệu Donghyuck. Mẹ em không thích hành tây, đôi khi thêm tỏi."

Quyền làm bếp lại trở về tay Donghyuck, nhưng khi kiểm tra vẫn phát hiện có hai miếng thịt bị cháy xém một chút ở mép. Mark Lee vốn tưởng sẽ bị mắng, nhưng Donghyuck chỉ thở dài, ném kim chi vào nồi xào thêm hai lần: "Thịt ba chỉ thương hiệu Mark Lee."

"Đây là lần đầu anh làm đó!!!"

"Tạm được." Donghyuck miễn cưỡng đưa ra một đánh giá không tốt không xấu, đổ lại nước dùng vừa nấu lúc nãy vào nồi, bật lửa lớn, tranh thủ đi rửa tay dưới vòi nước. Hôm nay cậu buộc tóc lên, phía sau đầu có một chỏm tóc nhỏ, trông tinh nghịch và đáng yêu. Mark Lee nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, rồi lại thu ánh mắt về khi Donghyuck quay lại như thể đang nghiêm túc trông coi nồi canh.

Donghyuck vỗ vai anh: "Năm sáu phút nữa là xong rồi, giúp em xem cơm trong nồi cơm điện chín chưa, nếu được thì xới ra."

Chắt bớt nước dùng dư thừa, bày ra đĩa, xếp củ cải, hành tây, rong biển lên trên. Donghyuck nhìn một lúc thấy hình như hành tây chưa đủ, lại thêm hai miếng nữa, dù sao vốn dĩ cũng có thể ăn sống nên không ảnh hưởng gì.

Mark Lee vốn là ông hoàng khen ngợi, cho ăn gì cũng sẽ phản ứng tích cực, nên vừa uống một ngụm đã liên tục khen ngon, nói đây là món ngon nhất từng uống từ trước đến nay. Donghyuck lườm anh một cái: "Chắc chắn không ngon bằng bên ngoài bán, em từng uống canh của một quán, thật sự khiến người ta nhớ mãi không quên, nhưng đắt quá nên bình thường em không thể đi ăn được." Mark Lee nghiêm nghị nói: "Anh chưa từng uống nên đây là ngon nhất, không, cho dù sau này có uống rồi thì cũng khó mà vượt qua món này được, vì nó là thương hiệu Donghyuck."

"Không phải thương hiệu của em, rõ ràng là thịt ba chỉ gắn mác anh mà." Donghyuck lại trêu anh.

Người nấu ăn nếm một miếng, nhưng lại không lộ ra vẻ mặt tự hào mà lén nhíu mày. Mark Lee nghi ngờ là lỗi của mình làm ảnh hưởng đến hương vị, cúi đầu hỏi: "Vẫn bị cháy sao?"

"Không, vẫn hương vị đó. Trên tay em hình như vẫn còn mùi hành tây nên bị sặc."

"Rất ngon, thật đấy." Mark Lee cảm thán: "Anh cứ nghĩ nếu có thể đi ăn ngoài thì tốt rồi, thật ra nếu là sinh nhật, nên làm long trọng hơn một chút, nhưng thế này cũng rất tốt, Donghyuck à, anh... tặng em, lời chúc mừng sinh nhật thương hiệu Mark Lee!"

Cũng giống như lúc tỏ tình, giống như mỗi lần nói chuyện với cậu, Mark Lee lại bắt đầu lắp bắp. Donghyuck cười: "Có canh kim chi có rong biển, còn gì mà không hài lòng. Thật ra đối với em, thế này đã rất long trọng rồi, là sinh nhật có ý nghĩa nhất trong mấy năm gần đây đấy,"

Mark Lee sẽ không biết,... và Donghyuck cũng sẽ không bao giờ để anh biết.

Lúc cắt hành tây, cậu đã vô tình làm rơi hai giọt nước mắt vào nồi canh. 

Nước mắt như mưa axit, vừa mặn vừa đắng.

Giá như lý do chảy nước mắt chỉ vì hành tây thôi thì tốt.

Cậu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Mark Lee, nói: "Mark Lee, em không ghét làm với anh."

Cậu thấy người kia kinh ngạc đến nỗi phải mất một lúc mới đặt bát xuống bàn, giọng nói cũng thay đổi: "Donghyuck, em, em vừa nói gì?"

Không nghe rõ thì thôi. Donghyuck lại húp một muỗng canh, chậm rãi nói tiếp: "Em cứ nghĩ sẽ cần nhiều thời gian hơn để vượt qua chuyện này, nhưng hôm đó nó cứ thế xảy ra. Em hình như ý thức được mình đang làm gì, lại hình như không ý thức được gì cả. Tóm lại, lúc làm với anh em liên tục nhớ lại nhiều chuyện, những điều chúng ta đã trải qua, không hoàn toàn là những kỷ niệm vui vẻ. Giờ nghĩ lại em lại cảm thấy tất cả đều vui."

"..."

"Không có người em thích. Nhưng có người mà em không ghét. Có một người dù em đã thân mật rồi vẫn tiếp tục gặp mặt anh ấy. Có người dù em không muốn anh ấy xen vào nhưng vẫn không có dũng khí mà mặc anh ấy xen vào chuyện của mình." Mỗi lần Donghyuck dừng lại đều như một quả bom, liên tục ném vào đầu Mark Lee: "Có người dù em không muốn anh ấy thấy vẻ tồi tệ của em, thế nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiên."

"Donghyuck, em... những chuyện này, em thực sự tin anh có thể giữ bí mật cho em, mãi mãi không nói ra sao? Em thực sự không sợ một ngày nào đó anh sẽ kể những điều này cho người khác biết sao?" Mark Lee vội vàng nắm lấy tay Donghyuck, trước đây anh không dám có hành động thân mật quá mức với Donghyuck, sợ có lẽ ngay cả làm bạn cũng không được. Nhưng ai nói cho anh biết tại sao tay Donghyuck, lòng bàn tay rõ ràng nóng hổi, thấm nhiệt độ của bát canh, mà mu bàn tay lại lạnh buốt? Anh áp lòng bàn tay ấm áp của mình vào bàn tay cậu, hy vọng có thể truyền hơi ấm qua nhanh chóng.

"Anh vốn dĩ đã có quyền đó rồi."

Mark Lee cũng không biết động lực từ đâu, đầu óc nóng lên, anh hôn thẳng vào đôi môi luôn nói "không sao" đó.

Sau khi hôn, bầu không khí hình như càng thêm lúng túng, mặt Mark Lee đỏ bừng, như thể anh mới là người bị hôn vậy. Sau một lúc giằng co, anh đột nhiên chắp hai tay lại, thành kính cầu nguyện trước bát canh kim chi: 

"Tôi nguyện ý dùng trước phần ước nguyện sinh nhật năm nay của mình, để Donghyuck, Lee Donghyuck có được sự tự do mà em ấy muốn. Có thể rời khỏi công ty, sau này không quay video nữa; phần nợ, do tòa án miễn trừ những phần không hợp pháp, phần còn lại tôi có thể mượn tiền bố mẹ để trả trước, sau này cùng Donghyuck cùng nhau cố gắng hoàn trả; còn, còn nữa—"

Anh miễn cưỡng hạ giọng: "Donghyuck có thể tìm được người mình yêu, mỗi năm đều có người cùng em ấy đón sinh nhật, không bao giờ để em phải một mình nữa."

Donghyuck ngồi đối diện anh, sờ lên khóe môi bị cắn rách, không nhịn được cười.

"Chúa kính yêu," Donghyuck bắt chước anh, nói tiếp:

"Điều ước sinh nhật năm nay của con là có thể thực hiện được điều ước sinh nhật của Mark Lee, và Người có thể trả lại phần ước nguyện đáng lẽ ra thuộc về anh ấy, để anh ấy có thể ước một điều ước trọn vẹn khác cho riêng mình."


END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro