Chương 56

Được thưởng 100 tệ, áp lực của đội của Tô Khinh Y lập tức giảm mạnh, nhất là sau khi phát hiện đội bên kia căn bản không biết nấu ăn, Hạ Chấn quả thật đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng cuộc sống tương lai tốt đẹp.

"100 tệ chúng ta chia thành hai nửa, trả trước 50 tệ cho tổ tiết mục, còn lại 50 tệ dùng để làm phí nguyên liệu nấu ăn cho khách quý tiếp theo và sinh hoạt phí của chúng ta." Tô Khinh Y thương lượng với Hạ Chấn.

"Có thể." Hạ Chấn hai tay tán thành. "Sáng sớm hôm nay chúng ta phải làm gì? Bữa sáng thế nào đây?"

"Ngày hôm qua mua gạo chẳng phải vẫn còn thừa sao? Ninh cháo ăn đi." Tô Khinh Y vừa nói xong lại phát hiện Chung Trì Tân đang ngồi trong sân canh lửa nấu cháo, bên cạnh còn có một giỏ đào.

Hạ Chấn theo ánh mắt Tô Khinh Y cũng nhìn thấy hắn, lập tức tiến lên chào hỏi: "Chung lão sư, chào buổi sáng nha."

"Chào." Chung Trì Tân nghiêm túc nhìn cháo đang ninh trong nồi, tuỳ ý nói.

Hắn thức dậy rất sớm, trước tiên muốn nấu cháo trong  viện rồi đợi Khương Diệp rời giường cùng ra sau núi hái đào, kết quả nửa ngày cũng không nhóm được lửa, cuối cùng vẫn là Khương Diệp từ trong nhà đi ra hỗ trợ.

"Đại khái vị trí ở giữa đốt tay thứ hai, mực nước đến đó là được." Khương Diệp đứng bên cạnh dạy Chung Trì Tân nấu cháo, xào rau cô không biết, nhưng cơm cháo cơ bản sẽ làm.

Chung Trì Tân dựa theo lời Khương Diệp, động tác xa lạ đổ nước vào nồi, hắn đậy nắp lên: "Bây giờ chúng ta ra sau núi hái đào phải không?"

Khương Diệp gật đầu: "Đi thôi."

Trên núi chỉ có hai cây đào, ngày hôm qua Hạ Chấn hái ở những chỗ thấp lấy được một giỏ, qua mấy ngày nữa, chắc bọn họ phải dùng gậy tre hoặc trèo lên cây mới có thể hái được.

Có điều dáng người Chung Trì Tân cao hơn, chỉ cần giơ tay là có thể lấp đầy giỏ đào dễ như ăn cháo.

Trước khi hắn động tay, Khương Diệp đưa cho hắn một đôi bao tay công cụ: "Anh đeo lên đi, đề phòng dị ứng."

Bao tay công cụ đối với Chung Trì Tân mà nói không quá thích hợp, ngón tay của hắn quá dài, mang lên rõ ràng bị ngắn một đoạn, vừa mới đeo bao tay vào, còn chưa giơ tay lên hái đào thì đã bị tuột xuống.

Chung Trì Tân có ý đồ dùng ngón tay đã tròng bao tay kéo lại, nhìn quá ngốc, không thành công.

Khương Diệp đang ngẩng đầu nhìn những cành cây sau núi, không chú ý lắm đến Chung Trì Tân bên này, hắn liền bước lên một bước, giơ hai tay lên trước mặt Khương Diệp, ngóng trông nhìn cô.

Khương Diệp cúi đầu nhìn chiếc bao tay bị đeo ngược, thở dài, kéo bao tay xuống một lần, giúp hắn đổi bên chỉnh trang lại.

Cứ như vậy, bao tay tuy rằng vẫn nhỏ nhưng ít ra sẽ không bị tuột xuống nữa.

Chung Trì Tân mang bao tay, lại có ưu thế về vóc dáng, rất nhanh đã hái đầy giỏ đào.

Khương Diệp cũng tự mình mang theo một cái gùi, có điều cô không đi hái đào, cũng không nhặt hạt dẻ, chỉ ném mấy cành cây gồ ghề vào gùi là xong việc.

Chung Trì Tân có chú ý tới, nhưng không có bất kỳ ý kiến gì.

Sau khi trở lại trong sân, Chung Trì Tân rửa một quả đào đưa cho Khương Diệp, nhường cô ăn trước: "Tôi đi nhìn xem cháo đã được chưa."

"Được."

Khương Diệp cầm quả đào đứng cạnh giếng ăn xong, sau đó quay lại phòng công cụ, Chung Trì Tân ngồi trong sân nhìn lửa.

Tô Khinh Y và Hạ Chấn lúc này mới từ trong phòng đi ra chào hỏi, cũng chuẩn bị ninh cháo.

Chung Trì Tân đứng dậy nhìn cháo trong nồi đã ninh được sền sệt mới tới phòng công cụ kêu Khương Diệp lại ăn sáng.

"Bọn họ bây giờ đã được ăn rồi sao?" Hạ Chấn mặt đầy hâm mộ, sớm tinh mơ hắn đã đói đến bụng kêu ong ong.

Tô Khinh Y thực sự không thích biểu tình này của Hạ Chấn, ngày hôm qua cô ta bận rộn cả một ngày, thật vất vả mới thi đấu thắng lợi, hắn còn lộ ra biểu tình hâm mộ đối với một nồi cháo hoa của người khác, kiếp trước là quỷ chết đói đầu thai chắc?

Trong lòng tuy không vui nhưng bên môi Tô Khinh Y vẫn đeo nụ cười: "Anh có muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối không? Ngày hôm qua còn một miếng thịt nhỏ chưa lấy xuống, vừa vặn sáng nay có thể dùng."

Hạ Chấn vừa nghe thấy nước miếng đã muốn chảy ra: "Được được, có điều trứng muối ở đâu?"

Tô Khinh Y lấy ra một tờ năm tệ từ trong túi tiền nhỏ của bọn họ: "Anh qua cửa hàng tiện lợi ở cửa thôn mua một viên trứng muối đi."

"Được." Hạ Chấn chạy vội ra khỏi sân, hướng về phía cửa hàng tiện lợi.

Trong viện, Khương Diệp và Chung Trì Tân đã ninh xong cháo trắng lại không có thứ gì để ăn kèm, ngày hôm qua kho thịt cháy một nửa, phần dư lại cả hai người đều đã ăn sạch sẽ.

Khương Diệp bưng bát, đang chuẩn bị bỏ đũa xuống, trực tiếp uống như canh thì bị Chung Trì Tân ngăn lại.

Trong mắt Chung Trì Tân mang theo tia sáng: "Tôi có mang cải muối tới."

Cải muối?

Khương Diệp ngẩn ra: "Cải muối Tiễn Quý?"

Cải muối lần trước Khương Diệp đưa cho Chung Trì Tân có tên như vậy, trực tiếp dùng tên Tiễn Quý làm thương hiệu độc quyền. Logo trên bao bì đóng gói là một vòng tròn đỏ lớn, bên trong chỉ vẽ một chữ 'Quý'.

Chung Trì Tân gật đầu: "Tôi để ở trong rương hành lý, bây giờ đi lấy."

Tổ tiết mục không cướp đồ trong vali của khách mời, cũng không quy định khách mời không thể tự mang dưa muối.

Chung Trì Tân cầm ra một gói đổ vào bát sứ trắng, hình dáng cải muối xanh tươi vàng óng nhìn qua mười phần ngon mắt, hắn đẩy cái bát ra giữa bàn, hai người ngồi trong lương đình, mặt đối mặt chậm rãi hưởng thụ bữa ăn chào đón một ngày mới.

Hạ Chấn vừa mua được một viên trứng muối trở về, khi đi ngang qua lương đình bước chân không tự giác chậm lại, hắn nhìn thấy cải muối trước mặt Chung Trì Tân, nuốt một ngụm nước bọt mới bước đến bên cạnh cái nồi đang bốc khói của đội mình: "Khinh Y, cải muối của bọn họ tìm ở đâu ra vậy? Nhìn rất ngon."

Tô Khinh Y vậy mà có thể nhịn, sắc mặt hơi nhạt xuống, tay cô ta quạt lửa: "Tự mình mang tới."

Chờ tới khi Tô Khinh Y và Hạ Chấn bưng bát tới lương đình, Chung Trì Tân và Khương Diệp đã rửa bát xong xuôi, cõng một giỏ đào hướng về phía chợ.

Cháo thịt nạc trứng muối ăn ngon lại có dinh dưỡng, cũng không bằng một chén nhỏ cải muối hương thơm mê người.

Hạ Chấn húp một hơi hết hai bát cháo, lại bắt đầu nhớ tới cải muối của đội Chung Trì Tân, thật sự nhìn quá ngon mắt, màu sắc bóng bẩy, lúc này bọn hắn ngồi ăn ở đây vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của cải muối lưu lại.

"Không biết bọn họ có còn dư không nhỉ? Khinh Y cô nói xem chúng ta có thể mua một gói từ chỗ bọn họ hay không?" Hạ Chấn bộ dáng khóc lóc nức nở: "Sớm biết trước tôi cũng đã đem dưa muối mẹ tôi làm ở nhà mang đến."

"Có thể hỏi xem bọn họ có bán không." Tô Khinh Y thản nhiên nói.

Hạ Chấn vỗ tay: "Đợi bọn họ trở về, tôi sẽ hỏi thử xem."

Tuy rằng bọn họ đã có 100 tệ tiền thưởng nhưng vẫn cần làm việc, phải đem lương thực hoa quả đi bán lấy tiền.

Lần này Tô Khinh Y cũng ra sau núi.

...

Từ hôm qua tới hôm nay, Khương Diệp và Chung Trì Tân vẫn hấp dẫn một lượng ánh mắt lớn, nhưng mọi người lại không vây quanh họ giống như hôm qua. Nhà nhà đều cần phải làm việc, kỳ thật không có khả năng lúc nào nhàn rỗi như vậy, nhiều nhất là có thời gian rảnh nhìn qua vài lần hóng xem náo nhiệt.

Vừa tìm đến vị trí buông giỏ đào xuống, Chung Trì Tân hắng giọng một cái, chuẩn bị cất tiếng hát.

"Chung Trì Tân." Khương Diệp gọi hắn lại.

Chung Trì Tân cúi đầu nhìn về phía Khương Diệp: "Ừm?"

Khương Diệp vỗ vỗ thềm đá nhô ra bên cạnh: "Ngồi xuống đi."

Chung Trì Tân nghe lời ngồi xuống.

"Đừng hát nữa, chờ tôi một lát." Khương Diệp cầm ra một cái giũa từ trong túi nhỏ, chậm rãi tiếp tục công trình điêu khắc hôm qua, không nói chuyện.

Chung Trì Tân thu gối ngồi trên thềm đá nhìn Khương Diệp khắc gỗ, trước mặt hai người bày một giỏ đào, hình ảnh yên ắng, giữa tiếng ầm ĩ náo loạn trong chợ lộ ra một chút không ăn nhập, lại mười phần hoà hợp.

Đại ca quay phim khiêng camera ghi hình, nếu không phải thấy tay Khương Diệp còn đang cử động, bọn họ dường như cho rằng trên màn hình chỉ là ảnh tĩnh.

Qua một đoạn thời gian, Khương Diệp rốt cuộc cũng thẳng người, thổi thổi miếng gỗ trên tay, đám vụn gỗ bên trên bị thổi bay.

Một tượng gỗ thần tài cao xấp xỉ 15cm hiện ra.

"Chờ tôi một chút, anh ở đây trông giỏ đào." Khương Diệp đứng dậy nói với Chung Trì Tân.

"Được." Chung Trì Tân ngoan ngoãn ngồi bất động tại chỗ, ánh mắt khi thì dừng trên giỏ đào, khi thì đuổi theo bóng dáng của Khương Diệp.

Ngày hôm qua lúc vòng quanh chợ một vòng, Khương Diệp không chỉ nhớ kỹ giá cả ở nơi này, còn ghi nhớ được một vài thứ khác.

Cô đi đến quầy hàng bán thịt bò: "Ông chủ, ông có muốn cái này không?"

Khương Diệp cầm trong tay thần tài vừa mới đẽo xong, đặt trên thớt gỗ quầy thịt bò.

"Ơ, tay nghề này cũng không tệ lắm nhỉ." Khách hàng mua thịt bò bên cạnh vừa nhìn thấy, không nhịn được đưa tay ra sờ. "Lão Hoàng, tôi nhìn cái kia của ông cũng nên đổi đi thôi, đã dùng hơn hai năm rồi."

Ông chủ quầy thịt bò được kêu là 'Lão Hoàng' nhìn thoáng qua thần tài trong cửa hàng của mình: "Đây không phải vì mỗi ngày đều vội vàng, không có thời gian đi tìm người đẽo một cái hay sao." Ngày hôm qua không cẩn thận còn đụng gãy, ông ta đã dùng nhựa cao su dính lên, tuy nhiên buổi sáng ngày hôm nay mở hàng trong lòng không thoải mái, khách đến cũng không có mấy người.

"688 tệ, bán cho ông." Khương Diệp chỉ vào tượng gỗ mình mang đến nói.

Tay nghề điêu khắc thần tài này vẫn là được Đồ Liêu dạy cho khi còn ở trường học, chủ yếu là do Tiễn Quý muốn học, cuối cùng Khương Diệp lại xuất sư sớm hơn.

Khương Diệp bỏ thêm một câu: "Làm từ cành đào, còn có thể trừ tà trấn thạch."

Những lời này đánh sâu vào nội tâm ông chủ, tiền tài là một chuyện, bọn họ làm cái nghề bán thịt sinh lời, tay dính máu tươi, có một chút mê tín.

"688 tệ có phải quá đắt rồi không?" Thần tài kia của ông chủ là tự mình thỉnh được từ trong miếu thờ, cung phụng trọn vẹn mới có hơn tám trăm, đây chỉ là một cái tượng gỗ thủ công.

Thanh âm Khương Diệp đè thấp, lời nói mười phần khí khái: "Trong chợ có nhiều cửa hàng như vậy, vì cái gì mà tôi lại đem bán cho ông chủ ngài? Đây là duyên phận, tôi cũng không chỉ là vì tiền, con số 688 là có ngụ ý, dùng nó, có thể lộc lộc đại thuận, hàng năm phát tài."

Ông chủ động lòng, ánh mắt do dự.

"Nếu ông chủ không muốn kết cái duyên này, vậy coi như..." Khương Diệp giơ tay định thu tượng gỗ lại.

"Ai da! Đừng!" Ông chủ nhìn mấy cái máy quay phim xung quanh Khương Diệp, nghĩ thầm nếu không phải đồ tốt thì cũng không có thế trận như vậy. "Cô đợi một lát, tôi đi lấy tiền."

Khương Diệp đứng bên cạnh quầy hàng đợi một hồi, ông chủ lấy 688 tệ đưa cho cô: "Thần tài đưa cho tôi."

Cuối cùng Khương Diệp thành công dùng một tượng gỗ đổi lấy 688 đồng tiền.

Khương Diệp đếm ra 350 tệ đưa cho đạo diễn đi cùng tổ quay phim: "Đội chúng tôi đã trả sạch nợ."

Đạo diễn: "..." Cái chương trình này có còn quay tiếp được không đây?

Khương Diệp dạo quanh qua khu vực hàng hoá, tìm tới một nhà bán đồ gia dụng, dùng 35 tệ mua một cái loa nhỏ, là loại loa có thể ghi âm kia.

"Bán quả đào, bốn tệ một cân, mười tệ ba cân, không thơm không ngọt không lấy tiền." Khương Diệp đứng giữa cửa hàng đồ gia dụng  ghi âm, sau đó ấn phát thử, âm thanh quả nhiên mười phần vang dội.

Khương Diệp hết sức hài lòng trở về bên thềm đá Chung Trì Tân đang ngồi, cô cầm 303 tệ còn dư lại đưa cho hắn: "Không cần làm trò, chúng ta có tiền."

Chung Trì Tân cúi đầu nhìn tiền trong tay mình: "Số tiền này..."

"Vừa rồi tôi đem tượng gỗ đi bán." Khương Diệp để loa phóng thanh vào trong sọt, điều chỉnh thành chế độ lặp lại, một giọng nữ trung niên khàn khàn đặc thù bắt đầu rao hàng bán đào.

Chung Trì Tân cúi đầu cầm từng tờ tiền sắp xếp ổn thoả, cẩn thận từng chút từng chút, đặt bên trong ví tiền nhỏ tổ tiết mục đưa cho.

"Đúng rồi." Khương Diệp quay đầu nói: "Tiền nợ tổ tiết mục 350 tệ chúng ta cũng đã trả đủ, tiền dư lại chúng ta còn có thể thua sáu lần."

Đạo diễn trốn đằng sau máy quay phim: "..."

Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao đã đổi quy tắc chương trình, hai người kia vẫn còn có thể làm cá ướp muối*!

*Cá ướp muối: người lười, ăn không ngồi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro