Chương 57

Ngồi trên thềm đá, bên cạnh có một chiếc loa phóng thanh thét to rao hàng, Chung Trì Tân và Khương Diệp đại khái qua hai giờ đã bán xong giỏ đào kia, tổng cộng bán được 24 tệ, còn lại hai quả đào cuối cùng đem tặng cho chủ quán bên cạnh.

Hôm nay không có khách quý nào ghé qua. Trở Về Điền Viên mùa đầu tiên chuẩn bị làm mười hai tập, mời mười hai nhóm khách quý tới đây bình phẩm trình độ nấu ăn của hai đội. Trên thực tế thời gian ghi hình kéo dài hai tháng, các tập sẽ xen kẽ khách quý tiến vào ăn cơm tâm sự, nhưng chủ yếu vẫn là ghi hình bốn vị khách mời ở nông thôn vì tìm kiếm lương thực cùng với thanh toán tiền thuê nhà mà cố gắng làm lụng.

Hằng ngày đều quay liên tục làm tư liệu sau đó trải qua cắt nối biên tập, nhưng có khả năng quay cả một ngày, cuối cùng một giây trên màn hình cũng không xuất hiện.

"Bây giờ chúng ta lại đi mua thức ăn sao?" Chung Trì Tân cầm ví tiền cõng sọt hỏi Khương Diệp.

"Anh muốn ăn gì thì mua cái đó." Khương Diệp mặc kệ chuyện tiền nong, cô đang tự hỏi có thể dựa vào thủ công để kiếm tiền hay không.

Ngày hôm qua Khương Diệp là người mua thức ăn, cô nhắm chuẩn mục tiêu, đi vòng xung quanh chợ một lần, tựa hồ ghi lại vị trí rõ ràng trong lòng bàn tay, tiến thẳng đến quầy hàng bán thịt heo, thuận tiện mua rau xanh ở khu bán rau, Chung Trì Tân theo đuôi cô rất nhanh đã đi ra khỏi chợ, căn bản còn chưa kịp nhìn kỹ.

Hôm nay đột nhiên người mua thức ăn lại đổi thành hắn, không có nhiệm vụ cố định, Chung Trì Tân nhìn thứ gì cũng cảm thấy tò mò.

"Kia là cái gì?" Chung Trì Tân chỉ vào một loại quả xanh biếc dài mảnh bày trên quầy hàng, hỏi Khương Diệp: "Là dưa chuột sao?"

Khương Diệp dừng bước chân, liếc một cái: "Là quả mướp."

"Nhìn bề ngoài rất giống dưa chuột." Chung Trì Tân tò mò đi qua nhìn, ngồi xổm trên mặt đất dùng ngón tay chọc chọc, lại lắc đầu nói: "Không giống lắm, quá mềm."

Khương Diệp đứng bên cạnh 'ừm' một tiếng: "Anh có thể mua về."

Chung Trì Tân lập tức móc ví ra, chuẩn bị mua một quả, đang chuẩn bị lấy tiền lại cảm thấy do dự, hắn ngẩng đầu khó xử nhìn Khương Diệp nói: "Chúng ta có cần tiết kiệm một chút hay không?"

Một quả mướp mà thôi.

Khương Diệp ngoại trừ hai năm đầu đại học trôi qua túng thiếu, về sau muốn thứ gì đều sẽ tự thưởng cho mình, tuy rằng bình thường cũng không có mấy thứ gọi là quá đam mê, nhưng cô không thích cố ý cản trở ham muốn của người khác.

"Mua." Khương Diệp thản nhiên nói: "Không có tiền còn có thể kiếm."

Mặt mày Chung Trì Tân nhẹ nhàng buông lỏng, cúi đầu cầm ra một tệ đưa cho chủ quán, đón lấy quả mướp vào trong tay mình.

"Đi mua một ít thịt." Khương Diệp nói với Chung Trì Tân đang dừng phía sau ngắm nghía quả mướp: "Hôm nay có thể làm thịt kho tàu lại một lần thử xem."

"Được." Chung Trì Tân đang đánh giá quả mướp trên tay, kỳ quái vì sao lại giống dưa chuột như vậy, có điều sờ mềm hơn. Hắn lấy di động tìm kiếm quả mướp xem nó có thể làm đồ ăn gì, trong lúc nhất thời xem đến mê mẩn.

Khương Diệp quay đầu nhìn thấy tên ngốc đang đi lệch sang quầy hàng của người khác, thuận tay kéo một cái: "Đi đường đừng nghịch di động."

Chung Trì Tân ngẩng đầu giơ màn hình di động đến trước mặt Khương Diệp, mang theo một loại giọng điệu thần kỳ: "Cô nhìn này, quả mướp trước mặt có thể làm khăn rửa bát, còn có thể tắm rửa, dùng cái này sao?" Hắn phất phất quả mướp trong tay.

Khương Diệp ngoại trừ không biết xào rau, thường thức cơ bản là vẫn có, cô giải thích cho Chung Trì Tân: "Quả non này chỉ có thể ăn, khăn rửa bát và tắm rửa cần dùng quả mướp trưởng thành một thời gian rất dài, sau đó hoàn toàn già đi, sợi bên trong quả mướp sẽ biến thành xơ mướp, đến lúc đó có thể làm thành bông tắm, cắt thành mấy đoạn có thể dùng để rửa bát."

"A." Chung Trì Tân có chút thất vọng vì mình không được nhìn thấy quả mướp già.

Độ nhẫn nại của Khương Diệp đối với Chung Trì Tân rất cao, đại khái lần hợp tác ở tỉnh Y đã hiểu rõ đối phương là một người 'ngốc bạch ngọt', chỉ có bộ dạng không nói lời nào kia mới có thể doạ đến người ngoài.

Cô rút đi quả mướp trong tay Chung Trì Tân, ném vào sọt của mình: "Đi mua thịt thôi."

Người chọn thịt vẫn là Khương Diệp, cô có kinh nghiệm.

Nhưng chờ khi ông chủ khen vài câu biết hàng, Khương Diệp quay đầu chuẩn bị trả tiền thì phát hiện Chung Trì Tân cầm ví tiền đã không thấy đâu.

Khương Diệp cầm túi thịt trong tay đặt lại về quầy hàng, nhíu mày khắp nơi tìm kiếm Chung Trì Tân, cuối cùng nhìn thấy người kia đang quay lưng ngồi xổm ở phía sau một con đường khác.

Vừa đi tới, lại phát hiện trước mặt Chung Trì Tân là một ổ gà con.

Trong tay hắn còn nâng một con.

"... Đưa ví tiền cho tôi." Khương Diệp giơ tay ra đòi tiền, thịt cô mua vẫn còn trên sạp hàng.

Hai tay Chung Trì Tân đang nâng con gà nhỏ kia, căn bản không còn tay để lấy túi tiền, hắn nâng gà nhỏ đang kêu 'chiêm chiếp' tới trước mặt Khương Diệp: "Chúng ta có thể nuôi một con gà con được không?"

Khương Diệp lui ra phía sau một bước, mặt không chút thay đổi nói: "Không thể."

Cô có thể nhìn ra Chung Trì Tân muốn đem con gà con kia nuôi thành sủng vật, nếu muốn nuôi để thịt, cô sẽ đồng ý ngay, thậm chí trở về dựng cái ổ trong sân đều được, nhưng để làm sủng vật thì không thể.

"Vì sao?" Chung Trì Tân gặp qua thứ gì cũng thấy hiếm lạ, nhìn thấy loại gà con kiểu này càng cảm thấy cực kỳ đặc biệt.

"Anh nuôi nó, nó nghe không hiểu tiếng người, sẽ thải ra lung tung." Khương Diệp lạnh lùng chọc thủng sự thật này: "Phân gà rất thúi."

Con mẹ nó phân gà rất thúi, tay của đại ca quay phim run lên, thiếu chút nữa không giữ vững nổi.

Chung Trì Tân vẫn nâng con gà nhỏ luyến tiếc không buông tay: "Tôi sẽ giúp nó quét dọn mỗi ngày."

Nhóc gà con này vừa rồi tự mình chạy ra từ trong lồng gà của chủ quán, một đầu đâm đến mũi giày của Chung Trì Tân mới hấp dẫn hắn qua đây.

Chung Trì Tân cho rằng đây là duyên phận, hắn nâng gà con nhỏ đăm đăm nhìn Khương Diệp: "Chỉ cần năm tệ thôi."

Vừa rồi một tệ một quả mướp, người nào đó còn do dự không muốn mua, hiện tại năm tệ một con gà nhỏ, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Khương Diệp: "..."

Cuối cùng cô vẫn bị khuất phục, đồng ý để cho Chung Trì Tân mua về.

Trả tiền gà tiểu học cùng với tiền thịt heo, Chung Trì Tân một đường nâng gà nhỏ trở về.

"Tiểu Đậu." Trở lại sân viện, Chung Trì Tân tìm một cái bắp ngô, tách hạt bắp đút cho gà nhỏ ăn.

Khương Diệp ôm một đống cành gỗ đi ngang qua, nghe thấy âm thanh của Chung Trì Tân, quay đầu nhìn hắn: "Tiểu Đậu?"

Chung Trì Tân ngồi xổm trên mặt đất, giương mắt chỉ vào gà vàng nhỏ đang vùi đầu ăn gì đó: "Tên của nó là Tiểu Đậu, giống một hạt đậu tương lớn."

Khương Diệp: "..."

Anh vui vẻ là được rồi.

"Gà quá nhỏ, ăn hạt bắp không dễ dàng tiêu hoá, tốt nhất đập thành bột bắp, rồi trộn thêm ít cát nhuyễn." Khương Diệp ném ra một câu, ôm cành gỗ hướng về phòng công cụ.

Cho gà con ăn cũng cần có chú ý, Chung Trì Tân lại tìm kiếm trên điện thoại xem gà con có thể và không thể ăn gì, cao hứng bừng bừng ngồi xổm trong viện đút cho gà ăn một hồi, đến mười một giờ rưỡi tự giác đi làm cơm.

Nhóm lửa tuy rằng chưa thành thạo, nhưng tốt xấu hiện tại hắn cũng đã tự mình làm được.

Trải qua cả ngày hôm qua, Chung Trì Tân cơ bản đã hiểu rõ trình tự xào rau, tối qua cũng đã xem không ít video, hôm nay lại tiếp tục làm thịt kho tàu, hơi có một chút tìm được cảm giác, hắn nắm chắc độ lửa, lần này đã không còn đốt cháy nồi thịt.

Thịt kho tàu vừa mới ra nồi thì Hạ Chấn cùng Tô Khinh Y trở về.

Bọn họ hôm nay hái một giỏ đào và một giỏ sung, trải qua phương pháp đến tận cửa chào hàng, thành công bán được 49 tệ, mua một con cá và rượu nếp, dùng 16 tệ.

Trên đường đi Hạ Chấn mười phần thoải mái, luôn có cảm giác đội mình tương đương với nhà giàu: "Khinh Y, cuộc so tài này đã không còn ý nghĩa, đội của chúng ta bây giờ đang hoàn toàn ở trong thế bất bại, mỗi ngày đều có thể ăn thịt cá, đội Chung lão sư vẫn còn nợ tổ tiết mục một món nợ chưa trả đâu."

Lời nói vừa mới rơi xuống đất, vừa đẩy cổng tiến vào liền nhìn thấy người mang món nợ Chung lão sư đang múc từ trong nồi ra một đĩa thịt kho tàu, màu sắc chưa nói tới tươi đẹp, nhưng mùi vị tuyệt đối không tệ.

Bởi vì Hạ Chấn đã ngửi được mùi hương đặc trưng của thịt kho tàu.

Rõ ràng đội mình mới là đội giành chiến thắng, vì cái gì bắt đầu từ buổi sáng đã luôn cảm thấy hâm mộ đối phương?

"Chung lão sư, con gà nhỏ này là tổ tiết mục đưa sao?" Tô Khinh Y chú ý tới một con gà vàng tí hon bên cạnh Chung Trì Tân, đi qua muốn chạm một cái: "Thật đáng yêu."

Chung Trì Tân đặt đĩa thịt kho tàu lên bàn trong lương đình, dùng nắp đậy che lại rồi xoay người trở về: "Là Khương Diệp mua."

"Chung lão sư, các người còn có tiền mua thứ này ư?" Hạ Chấn nhìn đĩa thịt kho tàu bên trong lương đình, lại nhìn xuống con gà nhỏ trên mặt đất. "Không phải còn đang nợ tổ tiết mục 350 tệ sao?"

Chung Trì Tân đang muốn chuẩn bị làm một bát canh mướp, hắn rửa nồi, đặt lên trên bếp rồi mới mở miệng: "Chúng tôi đã trả sạch."

Tô Khinh Y ngồi xổm nhìn con gà vàng bên cạnh Chung Trì Tân, nghe thấy lời hắn không khỏi kinh ngạc: "Hai người hôm nay đi bán thứ gì mà có thể kiếm được 350 tệ?"

"Chúng ta là đối thủ." Chung Trì Tân không thèm nói cho bọn họ biết.

Tô Khinh Y lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu đối diện với màn hình: "Chung lão sư nhập vai quá nhanh, hoàn toàn không để ý tư tình gì cả."

Khi Chung Trì Tân đang ngốc nghếch ngồi xem video trên di động, học tập như thế nào làm một bát canh mướp thì Tô Khinh Y đã ngồi cạnh giếng lưu loát giết cá, Hạ Chấn cũng tự mình nhóm lửa thành công, chuẩn bị đổ dầu chiên cá.

"Chung lão sư? Khương Diệp đi đâu rồi? Sao cô ấy không hỗ trợ nấu cơm cùng anh vậy?" Hạ Chấn ngồi trước bếp nấu châm lửa, hỏi Chung Trì Tân đứng bên phía đối diện.

Chung Trì Tân đang cố gắng học tập làm canh mướp, vốn dĩ không muốn quan tâm tới Hạ Chấn nhưng lại nghe thấy hắn nhắc tới Khương Diệp, chỉ có thể qua quýt một câu: "Cô ấy có chuyện phải làm."

Tô Khinh Y lật cá sang một bên, có ý tốt khuyên nhủ Chung Trì Tân: "Làm cơm trưa nên cùng nhau hỗ trợ vẫn hơn, hai người đều không biết nấu cơm, không bằng cùng nhau học một chút, nếu không sau này chỉ có thể thua đội của chúng tôi."

Hắn nhấc mí mắt, nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua Tô Khinh Y: "Chúng tôi có tiền, còn có thể thua sáu lần."

Những người trong sân: "..."

Lần này, Khương Diệp vừa mang theo một đám đồ bọc trong vải dù chống nước màu trắng đi ra, nhìn thấy Chung Trì Tân lại bắc nồi lên bếp mới hỏi: "Anh nấu gì bên trong thế?"

"Là canh mướp." Chung Trì Tân chỉ vào cái đĩa ở lương đình: "Thịt kho tàu làm xong rồi, cô nếm thử xem."

Chung Trì Tân múc hai bát cơm trắng ra trước, lại trở về đổ canh mướp trong nồi ra bát tô, bưng vào trong lương đình.

Khương Diệp không ăn cơm ngay, cô mang đồ đạc dựng lên một cái ổ gà đặt ở góc sân, bọc vải dù chống nước lên trên, nhìn chằm chằm vào bên trong xem như đã ổn thoả mới đứng dậy đi về phía miệng giếng.

"Ổ gà con đã làm xong." Khương Diệp rửa tay xong xuôi tới ngồi trong lương đình, bưng bát cơm tuỳ ý nói một câu.

Chung Trì Tân nhìn ổ gà đặt trong góc sân nói: "Tiểu Đậu nói cám ơn cô."

Ngây thơ!

Khương Diệp mắng thầm trong lòng, mặt lại không chút thay đổi cúi đầu gắp thức ăn, cá nhân cô cho rằng gà nên có dáng vẻ của gà, không thể đảm đương nổi sủng vật.

Có điều bạn bè trong đội giúp nhau là chuyện kinh thiên địa nghĩa*, cô giúp Chung Trì Tân làm ổ cho Tiểu Đậu, Chung Trì Tân lại phụ trách nấu cơm, cũng tính là hoà nhau.

*Kinh thiên địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.

"Hương vị thế nào?" Chung Trì Tân siết chiếc đũa, hỏi Khương Diệp.

Khương Diệp tự làm đồ ăn còn khó ăn hơn so với cái này, vị giác của cô không quá linh mẫn, ngoại trừ mấy loại đồ ăn đặc biệt chán ghét thì những thứ khác đều có thể ăn.

"Ngon vô cùng."

Hạ Chấn vẫn đang châm lửa yên lặng sờ chiếc bụng lép kẹp của mình, vì cái gì hắn luôn cảm thấy đội của mình mới là đội so tài thua cuộc? Nhìn Chung Trì Tân và Khương Diệp rõ ràng là đang rất thích ý.

Thấy bọn họ nhàn nhã ăn cơm, Hạ Chấn đột nhiên cảm thấy món cá Tô Khinh Y đang nấu bên cạnh tuyệt nhiên không còn thơm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro