Chap 33

Sau khi được thông báo tình hình là Sinb đã xuất viện từ sớm , nét mặt Jungkook sa sầm thấy rõ , chẳng thèm mở lời với ai , cứ nằm suốt trên giường và khép hờ mắt , Eunseo có nói gì đi chăng nữa thỉnh thoảng tên đó cũng chỉ ừ hử cho có , thấy tình hình như thế , Eunseo dường như đã lường ra điều gì đó , đầu óc chị ta bắt đầu tính toán những điều chẳng mấy tốt đẹp .

Giông bão sắp đổ bộ về rồi~

-Về!

Ko dưng Jungkook đang nằm đột ngột bật dậy đòi về làm cả đám người chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả .

-Chưa được !Phải ở lại kiểm tra vài ngày nữa thì mới được xuất viện !_ 1 vị bác sĩ vừa vào phòng thông báo .

-Về nhà cũng có người lo rồi !Tôi khỏe rồi !_Jungkook nhăn nhó , tay chân bắt đầu mò mẩm rút các dây nhợ trên người mình ra .

-Ấy .....

Cô y tá chưa kịp nói gì thì đã im bặt vì cái quắc mắt của Jungkook , lạnh cả sống lưng !Thấy được vẻ sợ sệt đó Jungkook chỉ nhếch môi cười thầm , dám can ngăn Jungkook sao , có nước muốn húp cháo mới thế , bản thân người ta đã bảo khỏe rồi là khỏe rồi mà cứ #$%^&*%^$&

~

Sau khi thu dọn mọi đồ đạc , Jungkook cũng nhăn nhó mà rời khỏi phòng bệnh , vẻ mặt tên đó sáng giờ cứ nhăn nhó mãi như thế , trông khó coi chết được , chẳng ai biết được tên đó đang bị khùng điên gì .

Mọi người dần ra khỏi phòng chỉ còn Eunseo ở đó , cô ta nguyền rủa trong miệng những điều rất khẽ mà chẳng ai có cơ hội nghe được .

-Mẹ kiếp , anh nhận ra điều đó nhanh hơn tôi tưởng !Ko thể ra đi dễ vậy được !Chờ đó !

Nói rồi chị ta cũng nhanh chóng bước những bước chân sải dài để đuổi kịp những người phía trước .

Theo yêu cầu , Sinb cũng được chuẩn bị cho 1 phòng khác , ko chung phòng với Eunseo và Jungkook nữa , như vậy là bất tiện .Xem ra lần này khá hơn lần trước nhiều , vì có người dọn dẹp phòng sẵn chứ chẳng cần Sinb phải tự thân lao động như ngày mới đến nữa .Mỗi phòng được bài trí khác nhau , tuy nhiên , Sinb hài lòng với gian phòng này , nó gợi lên cho người nhìn 1 cảm giác ấm áp .Mà thôi , điều đó cũng chẳng còn quan trọng , chủ yếu là có chỗ nương tạm đã , sau này cơ thể lành hẳn rồi nhỏ cũng dọn hành lí đi thôi , ko làm phiền lâu đâu .

Nhỏ vừa trang trí phòng lại theo ý thích của mình thì nghe tin Jungkook về , tự hỏi sao tên đó lại được xuất viện sớm thế , vốn dĩ tình trạng này phải theo dõi vài ba hôm nữa , chợt ngẫm lại nhớ ra rằng đó là bệnh viện của gia đình thì muốn xuất viện lúc nào thì xuất viện , chẳng ai can ngăn được cả .Huống hồ Jungkook đôi khi rất quái gỡ , có trời mới bik tên đó nghĩ gì trong đầu .

Nghĩ việc chẳng liên quan gì đến mình nên Sinb chẳng qua thăm hỏi tên đó làm gì , có Eunseo rồi.....Nói là thế nhưng dường như hành động của Sinb hoàn toàn trái ngược lại , chân nhỏ đang hướng về phòng của Jungkook mà bước kìa~

-Eunseo , tôi.....ôm cô một cái được ko ?

Đó là câu nói đầu tiên nhỏ nghe Jungkook khi vừa đặt chân tới ngưỡng cửa phòng Jungkook , hình như nhỏ xuất hiện không đúng lúc nhỉ ?Lúc phát ra câu đó Jungkook chẳng nghĩ là Sinb sẽ qua phòng mình , oh damn , cửa phòng mở toang chứ ko khép hay khóa lại !Tự cười thầm trong bụng là trời đã giúp mình , Eunseo liếc mắt qua Sinb rồi bất ngờ kéo Jungkook vào lòng và ôm thật chặt , miệng chị ta nở nụ cười .

-Đồ ngốc , anh đã ôm hôn em bao nhiêu lần rồi mà bây giờ lại xin phép chứ !

Dường như Jungkook đang bất động trong vòng tay Eunseo , chị ta choàng hai tay ôm eo tên đó , vô thức như một thói quen Jungkook cũng đưa tay lên ôm lấy chị ta , được 1 lúc sau Jungkook cũng dời mắt khỏi Sinb mà tựa cằm lên đầu Eunseo rồi đặt lên trán chị ấy một chiếc hôn nhẹ .Sinb nở một nụ cười ngốc nghếch rồi cúi đầu kính cẩn , thái độ hết sức bình thản .

-Qua không đúng lúc rồi !Làm phiền !

Lúc vừa quay đi là 1 giọt nước mắt cũng lăn dài trên má nhỏ , hah , cứ tưởng nước mắt đã cạn từ đêm hôm đó rồi chứ , bản thân vô dụng , có thế mà cũng rơi nước mắt ; bản thân ngốc nghếch , đã bảo đừng qua mà lại ko nghe lời , tự nhiên thấy ghét bản thân vì sống thiêng về tình cảm quá mức !Người ta ôm nhau đó , lại là người đó chủ động mở lời , nếu cứ như thế , sự thật vỡ lỡ , khi Jungkook bik được bộ mặt thật của Eunseo , nhỏ sợ Jungkook phải chịu 1 cú sốc nữa ......Jungkook thích hạnh phúc ảo hay hạnh phúc thật nhỉ ?

Chắc là nhỏ sẽ lại làm Jungkook tổn thương mất !

Sao tim nhỏ cứ phải đau vì Jungkook ?Nước mắt nhỏ cứ rơi vì Jungkook ?Dường như bất cứ cái gì trong cuộc sống của nhỏ cũng bị Jungkook làm cho ảnh hưởng , phải khắc phục lại thôi , cũng chẳng là gì để phụ thuộc vào người khác như thế !

Nhỏ đóng sầm cửa lại ngay khi vừa bước vào phòng và nằm dài trên giường , mặt úp xuống chiếc gối hồng xinh xinh .

-Khỉ thật , sao anh cứ làm cho tôi đau ?_ miệng không ngừng trách cứ , cứ tỏ ra ta đây mạnh mẽ nhưng hình như cái áo gối đó ướt rồi ~

Sinb vừa rời khỏi không bao lâu thì Jungkook cũng buông Eunseo ra , tên đó bảo cần nghỉ ngơi nên tạm làm phiền Ra ngoài không thì về phòng cũ của chị tạm vì căn phòng được tổng vệ sinh lại rồi và đảm bảo ko còn bất kì côn trùng ghê rợn nào nữa .Jungkook nằm phịch xuống giường , để hai bàn tay lên không trung và mắt cứ dán chặt vào nó , cảm giác khác đi nhiều ......không ấm ấp nữa , cũng không còn niềm hân hoan khi được ôm trọn cả " thế giới " vào vòng tay mình , lúc buông nhau ra cũng không con lưu luyến nữa .Jungkook tự hỏi nếu thế thì cảm giác khiến Jungkook muốn giữ Eunseo lại bên cạnh phải giải thích như thế nào cho phải ?Thật sự thì Jungkook cảm thấy hối hận vì đã yêu cầu Eunseo như thế ngay khi Sinb vừa xuất hiện , có cái gì đó vụn vỡ trong đáy mắt nhỏ , nhưng dường như nhỏ đã che giấu điều đó rất nhanh và thay vào là 1 mặt nạ hờ hững và bình thản như ko .Một người con gái khi trở nên như thế tức là đã phải chịu quá nhiều tổn thương .

-Tôi xin lỗi......

Jungkook tự nói với bản thân điều đó dù bik là nhỏ sẽ chẳng bao giờ nghe thấy được , trái tim Jungkook mách bảo rằng cảm xúc với Sinb ko phải thuộc dạng đơn thuần ......Có lẽ nhờ những chuyện vừa trải qua khiến Jungkook dần suy ngẫm và hiểu ra bản thân muốn gì và cần gì .....

Cốc....cốc.....cốc

Jungkook khó chịu vì dòng suy nghĩ bị cắt đứt , tên đó rời giường ra mở cửa , là người quản gia , Jungkook nép người cho ông ấy vào phòng rồi đóng cửa phòng lại .

-Cậu chủ , hy vọng cậu sẽ ăn hết phần này , vì nó có lời cho tình trạng phục hồi của cậu !Sau đó thì uống thuốc !

Jungkook gật gù hiểu chuyện , xong xuôi ông quản gia rời phòng , câu nói ông phát ra khiến Jungkook lưu tâm .

-Phận tôi tớ như tôi ko nên xen vào nhưng tôi mạo muội xin cậu chủ giải quyết rõ ràng mọi chuyện trước khi cô Sinb rời khỏi đây!

-Ông.....lại đây !_Jungkook ra hiệu .

Sau đó Jungkook nói ra hết mọi vướng mắc và những điều trong lòng mình , bao hàm cả" phát hiện mới "về cảm giác ban nãy .Không phải là đùa nhưng sau khi nói ra Jungkook cảm thấy lòng mình như trút được gánh nặng .Ông quản gia chỉ cười hiền rồi giải thích chung chung cho Jungkook , Jungkook đủ lớn để có thể tiếp thu được những gì mà ông nói , ông tin chắc là như vậy .Lần đầu tiên Jungkook nói hết mọi chuyện với vốn ko thân thuộc như thế , lạ và ngạc nhiên thật , nhưng chẳng biết tại sao khi Jungkook nhìn vào đôi mắt hiền từ đó trong Jungkook lại dấy lên 1 sự khẳng định rằng là người sẽ giúp được mình .

-Cô!Qua phòng tôi nhanh !

Vài giây sau thì phòng Jungkook có tiếng gõ cửa , do cửa ko khóa nên người đó dễ dàng bước vào .

-Có chuyện gì ?_ Sinb nhăn mặt , vẽ chuyện thật , cách nhau có mấy phòng cũng dùng điện thoại .

-Thay băng giúp tôi !_Jungkook chỉ vào vết thương của mình .

-Ko! Anh biết cách đày đọa người khác nhỉ ?Biết bao nhiêu người anh không kêu mà lại kêu tôi !_Sinb nhíu mày , tên này bị hâm chắc , ngày càng có vấn đề về não mà ......_Đi mà kêu Eunseo của anh đấy!_ đương nhiên câu đấy Sinb chỉ lẩm bẩm cho mình bản thân nghe .

-Cô đang nguyền rủa tôi gì đó ?_Jungkook quắc mắt .

-Ko , về phòng đây !Đi mà kêu người khác ._đúng là phũ phàng thật , nhỏ nói rồi đi luôn chẳng thèm ngoái lại .

Jungkook cũng chẳng níu giữ gì , cũng chẳng gọi ai vào thay băng vết thương cho mình cả , tự nhiên thấy ko còn hứng thú .

Đến chiều bác sĩ vào khám xong cũng la oai oái khắp nhà rằng sao chẳng thay băng mơi cho vết thương , ko kéo nó lại bị nhiễm trùng thì to chuyện , Jungkook chẳng nói , vẫn nằm im đó như chẳng có chuyện gì , nhưng dường như vị bác sĩ kia chẳng bik mọi người trong nhà đã khổ sở thế nào khi yêu cầu tên đó băng bó lại vết thương , tên đó nhất quyết ko cho là ko cho , Jungkook chẳng lớn tiếng với ai chỉ với 1 từ lo và đi kèm với cái liếc mắt thì chẳng ai dám động vào , cả Eunseo cũng không ngoại lệ .Biết được chuyện động trời đó Sinb hậm hực tiến vào phòng Jungkook và hướng cho tến đó 1 ánh nhìn như muốn thiêu đốt .

-Chịu qua rồi sao ?Đóng cửa phòng lại !_Jungkook bình thản nhìn nhỏ , hất hàm về phía cánh cửa rồi lại chúi mắt vào cái điện thoại trên tay .

-Anh muốn bị nặng thêm hả ?_ nói như tát nước vào mặt

-Do cô mà !_Jungkook dửng dưng .

Sinb tức muốn bốc khói , tên này có vấn đề nặng rồi , ko hành nhỏ là ko chịu nổi mà , được thôi , muốn chị đây băng thì chị đây sẽ băng cho biết mùi .Sinb cầm những vật dụng tiến lại gần Jungkook , đột nhiên Jungkook nhìn nhỏ rồi nở 1 nụ cười vô tội vạ , điều hòa bật đúng nhiệt độ mà sao áo nhỏ chợt ướt đẫm mồ hôi ......

Sinb cũng chẳng vừa gì , băng thì băng chứ rất mạnh bạo , siết chặt phần băng quanh người Jungkook khiến tên đó xanh mặt .

-Muốn giết người hả ?_Jungkook la oai oái cả lên .

-Chết đi cái đồ xấu xa nhà anh !_dường như Sinb chẳng chịu buông tha , cứ với tay nắm lấy bằng được đoạn băng Jungkook vừa giựt ra .

1 người né bằng cách ngã người về phía sau , còn 1 người cứ thừa thắng mà xông lên áp đảo , vì hăng quá mà nhỏ mất luôn đà nằm đè hẳn lên Jungkook , cả hai đang chí chóe đột nhiên im bặt , cứ như thế mà 2 mắt nhìn nhau rất lâu , có cái gì đó dấy lên trong đáy mắt .....cũng có 2 trái tim đang trật nhịp ~Giây phút đó chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu nếu Jungkook không nhăn mặt vì Sinb đè lên vết thương , nhận thức được điều đang diễn ra , Sinb nhanh chóng ngồi dậy , thái độ bất chợt lúng ta lúng túng , mặt đỏ ửng lên như quả cà chua .....Im lặng được 1 lúc , Jungkook đành mở lời phá tan không khí ngượng ngùng của hai người , khỉ thật , mắc cái gì Jungkook lại thấy ngại với nhỏ chứ , lúc trước còn có những hành động xa hơn như thế mà cả hai còn chưa ngại cơ mà , tim muốn rớt ra ngoài được .

-Nặng như heo , xém chút là nghẹt thở chết !_Jungkook vờ thở phào.

-Chết luôn cũng được , biết thế nhún nhún vài cái cho anh xẹp lép như con tép !_Sinb gân cổ lên cãi lại .

Hóa ra chỉ cần một câu nói cũng đủ phá tan đi sự ngượng nghịu , lâu lắm rồi cả hai mới cãi nhau như thế , trong lòng chợt dâng lên một niềm vui nhỏ , cũng lâu lắm rồi Sinb mới vênh mỏ lên cãi chầy cãi cối với tên đó , Jungkook chợt nghiệm ra , là "lâu lắm rồi" , hóa ra cả 2 ở chung nhà nhưng hình như đã cách xa nhau một khoảng xa lắm , chẳng thể với tay đến được vì xung quanh họ 1 bức tường vô hình dần được hình thành từ lúc nào rồi ~

-Xong rồi !_Sinb đứng dậy phủi tay sau khi đã hoàn thành xong việc băng bó _Đi đây!

-Ko tiễn !_ Jungkook đưa tay lên chào tạm biệt .

Sinb nhăn nhó bước ra khỏi phòng , người gì đâu , được giúp mà ko biết lễ nghĩa gì hết .

-Cảm ơn ~

Nhỏ vừa dặn nắm cửa thì nghe được câu đó , nhẹ như gió thoảng ~

-Hm?Anh vừa nói gì ?_Sinb quay lại hỏi vì chẳng thể tin được những điều bản thân vừa nghe .

-Ko có gì !Đi đi đồ điếc !_Jungkook phẫy tay .Sinb bễu môi rồi quay đi , cái bễu môi nhanh chóng hóa thành nụ cười , Jungkook cứ nghĩ nhỏ chẳng nghe được , ai dè nhỏ nghe được tất ý chứ !Mọi buồn bực như tiêu tan hết , Sinb khẽ cười khi nhận ra đã lâu rồi mới như thế , ừ , là lâu lắm rồi~

Thôi thì cứ sống thoải mái vào , giữ khoảng cách vừa phải , dẫu sao thì nhỏ cũng sắp dọn ra rồi , chẳng còn gì để luyến tiếc nữa !

"Vì yêu anh mà em trở nên mạnh mẽ và hờ hững với mọi thứ ~"

Eunseo không chứng kiến được những điều xảy ra bên trong , vả lại phòng Jungkook cách âm nên chị ta chẳng thể biết được chuyện gì đã xảy ra bên trong đó , chỉ biết là thái độ Sinb khi ra khỏi phòng dường như tốt hơn hẳn lúc mới vào , điều đó càng thúc giục chị ta phải hành động nhanh lên thì mới có thể ......

Jungkook nằm trên giường với vẻ lười biếng và chẳng muốn động tay động chân hay là làm bất kì điều gì dug là hành động xoay người nhẹ , Jungkook cũng chẳng cho ai bước vào phòng cả , chỉ là tên đó cần yên tĩnh thôi , mà cũng chẳng phải tên đó lười nữa , bận suy nghĩ nên mới thế ý .Cảm xúc ban nãy có cái gì đó khác lắm , dù chỉ là 1 sự cố nhỏ nhưng cũng khiến Jungkook chẳng thể xem là bình thường được......vì nó gợi cho Jungkook cảm xúc , cái cảm xúc đã từng có với Eunseo , mọi giác quan như tê liệt hoàn toàn , cảm tưởng của bản thân là mọi thứ đều bất động , chẳng tự dối mình làm gì , đúng là Jungkook thấy vui khi cảm nhận được mối quan hệ giống như lúc trước ở khoảng khắc đó , và Jungkook cũng chẳng đần đến mức chẳng thể nhận ra thái độ của nhỏ ngày càng có ý xa lánh mình , cảm thấy khó chịu~

Vấn đề quan trọng là Jungkook chẳng còn cảm giác gì với Eunseo nữa , vậy mà vẫn muốn giữ cô ta lại , lẽ nào như ông quản gia nói , đó ko phải là tham lam mà chị là trách nhiệm và thói quen , tự bản thân Jungkook cảm thấy có trách nhiệm với chị ta nên thế , cũng như thói quen của quá khứ là giữ chị ta bên mình , còn 1 thứ là lòng tự trọng của Jungkook nữa , nó chẳng thể hiện rõ nhưng điều duy nhất khiến Jungkook biết nó đang hiện hữu là cảm giác muốn giữ Eunseo , vì chị ta đã từ rời bỏ Jungkook , nên bây giờ Jungkook muốn giữ lại để cho tất cả thấy rằng cái gì của mình thì sẽ lại là của mình ~Jungkook đưa tay lên bóp trán mình .(Tui : Ừ thì cứ là tránh nhiệm , là thói quen , là lòng tự trọng đi rồi sẽ mất đi người mình thương mãi mãi )

-Lẽ nào là vì trách nhiệm thật ?

.

Taehyung vốn dĩ đang nằm nghỉ ngơi rất thư thả , trong đầu còn đang định vạch ra kế hoạch cho tương lai , hắn 12 , sắp thi nên phải cố gắng mà học , theo đuổi cái mộng làm bác sĩ của mình , nghe cũng mâu thuẫn , tự hắn cũng tự thấy như thế , có đời nào con của một xã hội đen , sẽ giết người không nương tay mà lại muốn làm bác sĩ để cứu chữa cho người người bị bệnh và sắp chết ?Hắn cũng đã nghĩ tới nên 1 là sau khi đậu hắn sẽ làm bắc sĩ riêng cho chính tổ chức , 2 là nếu mọi người đều đồng tình thì hắn sẽ làm bác sĩ trong bệnh viện của Jungkook , hắn làm việc vốn chẳng nghĩ cho ai cả nhưng đây chẳng phải chuyện đùa , nếu không tính toán kĩ thì sẽ có một mớ chuyện khác để lo ~Chawrng đùa đâu , nhưng tự hắn thấy bản thân mình đủ năng lực để làm 1 bác sĩ giỏi .Thử tưởng tượng xem thế nào nhỉ ?Một kẻ có vẻ ngoài như hắn mà khoác áo đó lên người , chắc bệnh nhân nữ tăng đột biến quá ?!?

~Thật chứ Ko đùa ~

Đang thông thả nghiên cứu những cuốn saschy khoa , tin từ bọn đàn em nhận được khiến hắn tức điên máu .Chẳng chần chừ , vừa nghe xong câu chuyện hắn đã phóng như bay vào phòng làm việc của ba hắn .

-Sao ko gõ cửa ?_ ba hắn vẫn bình thản , vẫn nhìn vào sổ sách trên bàn .

-Ông ngừng tay mà nói chuyện rõ ràng với tôi !_Taehyung giật lấy cây bút trên tay ông mà quăng xuống sàn .Ông vẫn giữ thái độ bình tĩnh vốn có , chẳng manh động với hắn được , giờ mà làm hắn điên tiết thì xem như chỉ có mang theo hạo thôi , bác sĩ cũng bảo nên tránh hắn khỏi những hoạt động mà , nhưng hắn thì bik rồi đó , chẳng có gì tác động thì hắn sẽ như mặt hồ yên ả trôi , nhưng 1 khi hắn đã tức lên thì hắn chả nể nang ai cả .

-Thế con muốn nói gì ?_ ông điềm tĩnh .

-Đừng giả ngây nữa , tôi và những người trong tổ chức chưa đủ hay sao mà ông còn kéo cô ta vào công việc bẩn thỉu này ?_Taehyung nghiến răng .

-Là con bé tự nghiện , nó tự đến tìm ta và bảo nó muốn được rèn luyện để trở thành 1 sát thủ bậc nhất !Con bé đó có tài ta chẳng thể từ chối được !_ba hắn .

-Có gì mà ko thể chứ ?_Taehyung đập mạnh tay xuống bàn .


Endchap

Haizzzzzz ........Tại sao kook lại muốn ôm Eunseo các bạn biết không ?Còn kế hoạch của Yerin là gì biết rồi chứ ?Nếu có câu trả lời cmt cho vui coi .

Chap sau sẽ là Taerin , Sinkook tiếp .......hình như chap sau Kook biết tình cảm của mình á ! Chap sau sẽ ra vào T4 (T3 mị đã bận ) nhớ vote+comment !
Pr truyện

Truyện mới nè mấy fen..... Đọc vui vẻ nhé ! Nhớ ủng hộ đó !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro