Chap 50
Hắn ngồi trầm mặc trong căn phòng một mik khá lâu , nghĩ đến những vết bầm sưng trên gương mặt nó , hắn chợt nhói lòng , tự nhủ ko bik nó mắc phải điều gì , định bụng gọi điện thoại hỏi thăm nó nhưng khi vừa chạm vào màn hình điện thoại thì chợt nhận ra hắn và nó đang có trục trặc , xem lại những cuộc gọi hắn đã dập máy và những mẫu tin nhắn được gửi đến ban chiều từ bọn đàn em mà hắn chưa kịp xem , hắn mới bik sơ sơ vụ việc , vậy là hắn ấn gọi cho 1 dãy số trên màn hình .
-Nói rõ tao nghe tin nhắn mà mày đã gửi !_đầu bên kia vừa bắt máy thì hắn đã cất lời .
Vậy là một chuỗi sự việc được tường thuật lại , hắn thấy có lỗi với nó , nó bị thương như thế , dù là không nặng nhưng đủ để đau nhức và điều đó có ảnh hưởng không nhỏ với người con gái khi vết thương in hằn trên mặt , nó chẳng gọi điện thoại cằn nhằn hay than thở với hắn như những gì mà các cô gái hay làm khi mắc phải ,đó là vì nó bik hắn đang không vui nên chẳng làm phiền , ấy vậy mà khi thấy những vết thương đó , hắn chẳng có 1 lời hỏi thăm nào , chì vì tức quá mà hắn đã có những hành động xúc phạm đến nó ......Hắn hỏi han về nhóm đó , rồi ban bố lực lượng , yêu cầu bọn đàn em phải xóa sổ bọn đó ngay lập tức !
Chẳng nỏi chẳng rằng , hắn đứng dậy rời đi , hắn khởi động xe rồi hướng về nhà nó , Seoul lại mưa , những cơn mưa ào ào và xối xả như trút nước , mưa trắng xóa , giăng kín cả bầu trời , gió gào thét dữ dội , như chính nỗi lòng hắn ở hiện tại ......Dừng lại trước cổng nhà nó , hắn đưa mắt ngước lên tầng trên , nơi mà khung cửa sổ còn sáng đèn .
Cuộc gọi nào từ hắn cũng bị nó từ chối một cách nhanh chóng , hắn cứ bấm phím gọi liên tục , nhiều đến mức sau đó chỉ có thể nghe được một chuỗi thông báo dài của tổng đài vì nó đã khóa máy .Hắn ngồi yên trên xe , mắt không rời khỏi ban công trên tầng .Được một lúc sau , ông quản gia bước ra khỏi nhà với chiếc ô màu đen trên tay , mắt hắn di dời từ tầng cao sang ông quản gia đang tiến lại gần , hắn hạ kính nơi cửa sổ xe xuống , luồng không khí bên ngoài lùa vào lạnh cóng phá vỡ không khí ấm cúng trong xe , hắn bất chợt rùng mình khi cơn gió thổi kèm vài giọt mưa theo hướng gió mà tạc vào .
-Con bé nhờ tôi chuyển lời với cậu , nó nói cậu về đi !
-Không gặp được cô ấy tôi sẽ ko về !_ hắn nắm chặt vô lăng , hướng mắt ra màn mưa dày đặc bên ngoài , tỏ ý không để tâm đến lời của ông quản gia thông báo .
-Vậy xin thứ lỗi , tôi không thể để cậu bào nhà được !_ông quản gia cúi đầu cung kín
Hắn tua kính xe lên trở lại , ông quản gia còn chưa kịp đoán hắn sẽ làm gì bước tiếp theo thì đã thấy hắn bước từ trên xe xuống , với cơn mưa xối xả thì hắn đã ướt hết toàn thân vì hắn không có một chiếc ô hay vật che mưa nảo .Áo thun trắng bó sát vào cơ thể vì ướt , giữa màn mưa bão nổi bật lên người con trai đang dầm mưa , tóc bết lại vào mặt làm tôn lên góc cạnh nam tính của khuôn mặt , mái tóc hun đỏ rũ xuống , những giọt nước cũng theo đó mà trượt liên tục , màu đó chiến thắng trên mái tóc đó đã mất đi vẻ kiêu hãnh vốn có.
-Cậu.....đừng làm như thế !_ Ông quản gia lúng túng .
-Tôi sẽ không đi đâu hết !_ hắn khịt mũi
Người quản gia im lặng nhìn hắn , ngay cả trong trường hợp này hắn vẫn không đánh mất phong độ của bản thân , vẫn là tư thế ngẩn cao đầu , ánh mắt lạnh lùng hướng về nơi phòng nó nhưng phản phất đâu đó trong đôi mắt là sự ưu phiền , mệt mỏi ; nhưng sau hơn vẫn là sự le lói sự trân thành và quyết tâm khó lòng thay đổi ; viên đá quý màu đen trên tai hắn phạt ra tia sáng yếu ớt và mờ ảo , không còn lấp lánh như mọi khi , màn mưa dày và những giọt mưa nặng hạt vốn không làm lu mờ đi ánh sáng của nó .Dù tất cả là thế , tất cả trong có vẻ tệ : quần áo ướt sũng , tóc tai không còn giữ nguyên nếp mà rũ xuống che cả mặt , thế nên hắn đã dùng tay vuốt ngực ra sau , nếu có đám con gái ở đây , chắc hẳn phải dùng điện thoại chụp lại cảnh này , mái tóc vuốt ngược ra sau càng làm hắn thêm lịch lãm dù đang ướt sũng ......tất cả như hòa vào nhau tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp !
Kim Taehyung......bản tính của hắn phần nào cũng như cái tên mà hắn đang mang , ngông cuồng , lạnh giá , dữ dội và sẵn sàng cuốn phăng mọi thứ khi bản thân đang trong cơn thịnh nộ , chẳng hề quan tâm đến bất cứ gì ....Quang cảnh thưa thớt , hắn đứng đó trơ trọi và nhỏ bé so với thiên thần .Cơn lạnh bắt đầu thấm vào người khiến hắn run lên , môi chuyển sang tím tái .
- Yerin à....._ ông quản gia ngập ngừng qua điện thoại .
-.......
-Nhưng mưa rất to và không có dấu hiệu tạnh sớm đâu !_ ông nghi ngại nhìn hắn rồi nói chuyện với nó .
.....
Dường như mọi thứ đều vô ích vì khi kết thúc cuộc gọi là tiếng ông quản gia thở dài .Kết quả thì dù có gọi hay không kết quả cũng chẳng thay đổi gì .
-Con bé cứng đầu quá .......tôi chẳng thể thuyết phục được !Cậu hãy về đi !
2 tay hắn nắm chặt lại , bờ môi dưới bị hắn cắn chặt để giữ cho bản thân không run rẫy và giữ cho bản thân dứng vững hơn vì cơn lạnh thấu xương đang bòn rút dần khả năng chống chọi của hắn , cả chân tay cũng lạnh cóng cả lên đến mức tê buốt , cơ hồ không còn cảm nhận được bất kì cảm giác nào ! Hắn đã từng nói bản thân đã ghét mưa chưa ?Hắn không thích mừa bời vì trời mưa khiến mọi thứ trở nên ẩm ướt , dù là sau mưa vạn vật được tắm gội nhưng hắn thấy khó chịu mỗi khi trời mưa , mưa làm cản trở mọi lịch trình và kế hoạch của hắn , chưa hết nếu mắc mưa bản thân sẽ trở nên ướt sũng , mọi thứ ướt ác thật khó chịu , còn lí do sâu xa hơn là hắn cảm thấy thương cho những người không nhà cửa , mưa thế này chỉ khiến cho những người vô gia cư đó thêm cực khổ mà thôi , họ sẽ bị lạnh.....con người quá yếu đuối chẳng thể nào đấu tranh được với thời tiết khắc nghiệt như thế ! Thế mà giờ đây hắn đứng dưới mưa.....đứng dưới mưa quá lâu khiến hắn rung rẩy ....có phải là yếu đuối quá hay không ?Như thế hắn cũng ghét cái tên mình , thỉnh thoảng hắn cũng ghét bản thân , lúc chưa gặp nó , cuộc sống đối với hắn chỉ đơn thuần là tồn tại , mỗi ngày vào trường ngoại trừ học và chọc phá thầy cô ra thì nối tiếp là những cuộc ẩu đả , chỉ vì gia thế hắn quá lớn nên chẳng ai trong trường dám sớ lớ vào , điều đó khiến hắn ngông cuồng càng ngông cuồng hơn , ngạo mạn càng ngạo mạn hơn ~Dù là thế , cũng có lúc hắn tự hỏi bản thân được sinh ra làm gì để sống phải cuộc đời khổ sở như vậy !Hắn cũng có những hành động dại dột bằng những trò tự hành hạ chính mình , đã có lúc hắn tự mở thoát cho bản thân bằng cách uống cả chục viên thuốc ngủ , cũng may là được mang vào viện kịp thời !Kể từ lúc hắn tỉnh lại thì con người hắn bắt đầu thay đổi , hắn ko còn phá phách nữa nhưng có chiều hướng tiêu cực hơn , tính cách trầm mặt và băng lãnh dần ...... hắn ép buộc bản thân lúc nào cũng phải ngẩn cao đầu và cho phép bản thân được chà đạp lên mọi thứ để mình tồn tại , tự cho phép mình buông nụ cười giễu cợt và châm biếng xung quanh , hắn không cho phép bản thân gục gã hay buông xuông thêm lần nào nữa dù cho cuộc sống có khắc nghiệt hay khốn nạn đến mức nào đi nữa ! Vì hắn chết hụt nghĩa là ông trời muốn hắn sống và bước tiếp !
Đứng đó gần 1 tiếng đồng hồ, có vẻ như không trụ nổi nữa nên hắn gục xuống , kê đầu lên đầu gối thở mạnh .Rồi sau đó hắn không thấy giọt nước nào rơi trúng mình nữa dù là xung quanh vẫn vang vọng tiếng mưa , bất giác ngẩng đầu lên thấy người con gái mình đã vô tình làm tổn thương đang đứng che ô cho mình , trong lòng dấy lên cảm xúc nghẹn ngào khó diễn tả .....chỉ là cảm thấy bản thân thật đáng trách !
- Yerin? _ hắn đứng dậy , có chút chao đảo .
- Về đi ...._ nó quay lưng lại
-Anh xin lỗi.....
-Xin lỗi ? Được gì hm?_ nó quay lại mỉm cười nhìn hắn , nụ cười đó khiến tim hắn đau nhói .
-Là tôi sai....._ ngay cả cam đảm nắm giữ tay nó cũng không còn .
Đúng rồi , xin lỗi được gì chứ , nếu mọi vấn đề được giải quyết bằng hai từ đó thì ko cần pháp luật nữa , hắn từng rất ghét hai từ đó rồi còn gì .....đó là câu nói thể hiện sự bất lực của con người khi vào đường cùng .
-Sao chứ ? Ừ thì anh sai !_ nó cũng ko quay đầu lại .
-Em có thể nào đừng lạnh nhạt với tôi như vậy có được không ?_ hắn thấp giọng sự vô tâm của nó khiến hắn không thở được , mưa lạnh thật , sự lạnh nhạt của nó khiến hắn sợ hơn .....Là hắn sợ !
-Đã thấu chưa ?Cái cảm giác đó !_nó hỏi .
Câu hỏi của nó khiến hắn nhận ra bản thân mình đã có những khi quá vô tâm với nó , đôi khi hắn bận nên bỏ quên cả nó , có những đêm nó ngủ quên mà giữ khư khư cái điện thoại trong tay , sáng dậy không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào thì lại buồn .....sau đó tự nhủ bản thân là hắn còn nhiều việc phải giải quyết và có những việc quan trọng hơn.....Nó cũng là người , cũng là con gái , cũng có lúc yếu đuối và khoảng trời suy nghĩ riêng của mình , nó cũng biết buồn , biết đau , biết tủi thân.....
- Tôi có thông cảm và hiểu chuyện ....1 ngày ko gặp , ko nhắn tin , ko điện thoại , ko hỏi thăm ;kể cả có những lúc tin nhắn gửi đi mà ko nhận được hồi âm nào , hay gọi vì lo lắng cũng những tiếng tút tút dài vô tận ......tôi ko trách gì cả , cũng không hề than vãn ....Nhưng có thể nào mà cả sự có mặt của tôi cũng không quan tâm ?Tôi ko bik có bao giờ anh lo lắng cho tôi nhiều như vậy không , lo đến mức chẳng thể làm gì được ? Có khi nào anh nhớ và trong giây phút nào đó khao khát được thấy tôi hay không ?Tôi tự hỏi có giây phút nào trong anh tôi thực sự quan trọng ?
"Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh , tay em quá mềm yếu .
Người yêu ơi , anh có bik ?
Em yêu anh hơn thế , nhiều hơn lời em vẫn hay nói .
Để bên anh em đánh đổi tất cả yên bình
Đêm buông xuôi vì cô đơn , còn riêng em cứ ngẩn ngơ
Có khi nào ta xa rời.....
Anh đưa em theo với , cầm thay em và theo lối ,
Đến đâu em có thể bên anh trọn đời ,
Nơi yêu thương không phôi phai , được bên nhau mỗi sớm mai .
Biết không anh , em yêu anh....."
( Có khi nào rời xa _ Bích Phương )
Vì hắn là1 tên con trai hoàn hảo trong mắt những đứa con gái nên có lúc nó sợ đánh mất đi người con trai mà mình yêu.....Đúng , đánh đổi tất cả bình yên để được bên hắn , dấn thân vào con đường đầy nguy hiểm ! Bao nhiu đó có thấu được !
-Thực sự quan trọng......_ hắn khẳng định .
-Ko nhất thiết trả lời tôi bik đâu !
Nói rồi nó xoay người đi vào nhà , nó đưa cho hắn chiếc ô mình đang cầm , bản thân che một ô khác đã mang theo ban đầu ! Hắn đứng trơ ra nhìn nó cho đến khi nó khuất sau cánh cửa đó !Hắn chợt nhận ra nhiều thứ , bản thân quá vô tâm và đấnh mất đi nhiều điều !Yêu thương không chỉ gặp mặt nhau là đủ , phải có sự quan tâm dành cho nhau nữa !Là bản thân quá vô tâm khi cho rằng người yêu sẽ thông cảm được hết mọi thứ để rồi có khi bỏ mặc người đó với nỗi nhớ ngút ngàn !
Hắn lẳng lặng vào xe rồi chạy về ....Nó nói đúng , những cảm xúc của nó , hắn ko bik gì cả , đã có lúc hắn quên rằng người con gái hắn yếu thật ra không mạnh mẽ như những gì cô ấy cố tạo dựng !Hắn nên kiểm điểm lại mình !
Nó đứng trên tầng , trông theo chiếc xe của hắn mất hút sau màn mưa rồi mới yên tâm kéo rèm cửa lại , trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc ......Nó đặt ra cho mình nhiều câu hỏi ?Nó ko bik đó có phải là người con trai cùng nó đi hết cuộc đời hay ko....Cả những lời nó vô tình phát ra trong cơn nóng giận ban nãy nữa , có phải bản thân nó đã đòi hỏi quá đáng ?
Endchap
Chap này Tae hư ghê , làm Rin tổn thương rồi ......Xin chào mọi người đúng như đã nói hôm nay tui đã ra chap !!! Vỗ tay ....Vỗ tay đi ! Chap sẽ là Sinkook nha ( kéo dài 3,4 chap )sau đó sẽ là Eunmin nha ! Hẹn gặp vào chap sau ......Bye mn .Nhớ Vote + comment đấy !!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro