Chap 69
Tui bệnh muốn sấp mặt may chap đã viết từ hôm qua nên h ms có đăng cho mn . Nhớ ủng hộ tui nha
—————
Yerin tỉnh dậy trước Jungkook, lúc đó đã là xế chiều, vừa tỉnh dậy nó đã hỏi han tình hình của hắn mà ko màn đến tình trạng sức khỏe của mình. Mọi người sợ nó bị kích động nên yêu cầu nó phải giữ bình tĩnh mới dám nói, trái với suy tưởng của mọi người, nó nghe xong chỉ im lặng gật đầu và nhờ vả mọi người đưa mình đến phòng hắn. Vì bác sĩ vẫn chưa cho phép vào nên nó chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào.
Taehyung nằm đó với dải băng trắng quấn khắp người, mái tóc hung đỏ cũng vì thế mà bị che mất. Đôi mắt hắn khép chặt như thể ko còn bất kì liện hệ với thực tại nữa, có vẻ đối với hắn đó là khoảng trời bình yên bởi lẽ nét mặt đã hiện lên chút thanh thản với một tâm hồn đã khuyết , cùng với làn da nâu nhạt màu đi vì bệnh nhưng ko vì thế mà mất đi nét mạnh mẽ.
Đã lường trước kết quả, vậy mà tim vẫn ko khỏi nhói đau, hắn bình an nằm đó đã là niềm vui mừng cho chính nó, nhưng con người đó sao lại xa lạ đến vậy ? Đâu rồi con người luôn mang nét cao ngạo nhưng lại điềm đạm ? Đâu rồi con người luôn có nụ cười nhếch mép ? Đâu rồi con người có ánh nhìn lạnh toát ? Đâu rồi con người luôn chiến đấu với số phận để được tồn tại ? ... Mặc kệ mọi người có lo lắng, có sợ hãi ra sao thì con người đó vẫn cứ vô tâm ngủ say chắng chịu hé mắt ra lấy một lần.
Sinb đứng kế bên vỗ nhẹ vào vai nó thay cho lời khích lệ, nó xoay người lại nhìn nhỏ với biểu cảm phức tạp rồi lại quay đi, tiếp tục quan sát người đang nằm trong căn phòng kia. Đôi mắt nó ko còn vẻ tinh nhạy nữa mà nhuốm đầy sự mệt mỏi và đau thương, đôi khi lại vô hồn-ko còn gì hay bất cứ gì trong đôi mắt ấy. Nó đã đứng nhìn hắn rất lâu... nó cũng chẳng biết là thời gian đã trôi qua như thế nào, mãi cho đến khi Jungkook xuất hiện, nó mới dời mắt khỏi hắn và nhìn về phía tên đó, nhìn thấy đám người chạy theo phía sau là cũng đủ để biết tên đó ngoan cố rời giường khi chưa được sự cho phép của bác sĩ. Jungkook thở hồng hộc vì vận động quá sức, sắc mặt trắng bệch. Sinb đứng bên cạnh nó có ý đưa tay ra đỡ lấy nhưng tiếng nói vang lên sau đó khiến đôi tay đang vươn xa giữa không trung bất chợt khựng lại:
- Sao anh ko chịu ở yên trong phòng? Em chỉ mới dời đi chút xíu mà khi quay về đã ko thấy anh,thật là lo muốn chết !
Nó đã hiểu vì sao Sinb lại ko vào chăm sóc Jungkook khi tên đó chưa tỉnh dậy, là vì Eunseo đã thay nhỏ làm việc đó rồi. Chị ta hay thật, nhớ lúc nó vừa tỉnh dậy thì chỉ có mỗi Sinb ở đó chăm sóc cho họ, giờ chị ta vào tranh công sao?
Nó quắc mắt nhìn khiến chị ta có chút hoảng sợ mà lùi lại phía sau, Sinb ko để tâm nữa lại tiếp tục nhìn hắn qua tấm kính. Trước ánh nhìn gay gắt của nó, Jungkook cũng giật nhẹ tay ra, có thể ngay chính tên đó cũng ko thích sự động chạm đó. Jungkook đưa mắt nhìn Sinb ,trên người nhỏ vẫn là bộ quần áo của ngày hôm qua, troong nhỏ có vẻ mệt mỏi , 2 quần thâm nổi rõ dưới mắt... Jungkook vẫn ko quên những biểu hiện của nhỏ ngày hôm qua, những lời nhỏ nói hẳn là nhỏ ko biết Jungkook đã hiểu được thông qua khẩu hình miệng.. " Tôi yêu anh", đó là lý do giúp Jungkook gắng gượng được cho đến khi tàn cuộc !
- ChịYerin, anh Jungkook, 2 người tỉnh rồi ?
Tiếng gọi tuy vô tình của Eunha nhưng xem ra đã phá được bầu ko khí căng thẳng giữa họ:
- Vẫn chưa tỉnh sao ?- Jimin nhìn vào bên trong với ánh mắt buồn bã dù là câu hỏi rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai bọn nó, bầu ko khí trong phút chốc lại chùn xuống.
- Ko đi hm ?
Dù là câu hỏi ko đầu ko đuôi nhưng đủ để Eunha biết đối tượng trong câu hỏi đó là mình. Con bé gãi đầu cười xòa, khi thuật lại câu chuyện cùng những phản ứng lúc đó con bé có chút lúng túng, trên má phớt nét hồng, cộng thêm sự phụ họa của Jimin còn khiến câu chuyện them phần sinh động, nó vì bị sự ngây ngô với hồn nhiên của 2 đứa nhóc đó làm cho bật cười, dù rằng nụ cười đó trông hơi gượng gạo. Ko khí căng thẳng cũng nhờ thế được giảm bớt.
- Chúng ta về phòng nhé ? Em có mang đồ ăn vào cho 2 người này !- Eunha đung đưa cà-mên trên tay.
Nó với Jungkook như vẫn đang phân vân, họ chẳng đành lòng đi, lỡ đâu khi họ vừa rời đi hắn sẽ tỉnh dậy thì sao?
- Bác sĩ nói ngày mai mới có thể vào thăm, vả lại sẽ ko tỉnh dậy nhanh đâu !- Sinb đưa tay vuốt mái tóc nó.
Chính vì thế mà Jungkook mới thấy được lớp băng trắng quấn ở cổ tay nhỏ, Jungkook thật muốn biết dưới lớp vải đó rốt cuộc là có bao nhiêu đường rạch ?
Nó cùng Jungkook miễn cưỡng trở về phòng, Sinb cũng có ý định ra về bởi sự có mặt của Eunseo ở đây khiến nhỏ cũng ko thoải mái chút nào ! Từ lúc Jungkook tỉnh lại, nhỏ ko thể bắt chuyện dù là nữa lời.. nhưng xét cho cùng thì vẫn là ko có gì để nói ! Sau chuyện này, nhỏ cũng ko mong mối quan hệ của mình với Jungkook được cải thiện, chuyện rời khỏi đây vẫn sẽ được giữ nguyên như vậy, khi nào nhỏ chắc chắn rằng sức khỏe Jungkook đã có dấu hiệu phục hồi tốt thì nhỏ sẽ rời đi.
- Mọi người cứ tiếp tục, tôi về nhà có chút chuyện !
Vì Sinb đã ở đây suốt từ lúc xảy ra chuyện đến giờ nên cả bọn để nhỏ về nghỉ ngơi. Trong Jungkook dâng lên chút nuối tiếc, dường như câu chuyện do cả hai tạo ra ko dễ dàng xóa bỏ trong một sớm một chiều. Jungkook còn nhớ rất rõ lúc mình vừa thoát ra ngoài, xe cấp cứu đã chờ sẵn phía dưới,Sinb đã nắm chặt tay Jungkook suốt quãng đường đến bệnh viện, dù là ý thức mơ hồ nhưng Jungkook vẫn chắc chắn rằng đó là bàn tay của nhỏ.
Đêm cứ thế mà nhàn nhạt trôi qua, nó ko tài nào ngủ được, cứ trở mình liên tục, mùi thuốc sát trùng khiến nó khó chịu, chỗ ngủ lạ lẫm.. còn nhiều thứ khác đang làm loạn trong tư duy của nó...chưa kể đến tay vẫn còn đau nhức.
- Chưa ngủ hả ?
Jungkook cất tiếng nói, cả 2 ở chung 1 phòng bệnh.
- Chưa, còn anh ?-Nó hỏi nhưng vẫn ko quay lưng lại.
- Ko ngủ được ! –Jungkook thở dài
Sau đó cả 2 lại rời vào khoảng trầm mặt, nó nghe tiếng Jungkook cười khẽ nên cất tiếng hỏi, Jungkook cũng ko ngần ngại mà trả lời, đây là lần đầu tiên họ tâm sự với nhau những điều như thế, tình bạn cũng nhờ đó mà thắt chặt hơn, hóa ra nó dễ gần hơn Jungkook tưởng, còn trong thâm tâm nó cũng đã hiểu vì sao Sinb lại thích Jungkook, ở Jungkook có những khía cạnh rất thú vị, nến ko tìm hiểu thì mãi ko bao giờ biết được, Jungkook luôn tỏ ra mình là 1 gã trai tồi, dù rằng bản chất tên đó ko tồi chút nào !
- Tôi thật biết ơn cô vì đã kéo Taehyung về cuộc sống thật ! Thằng đó là 1 tên khô khan, ngoài mình ra thì ko quan tâm ai cả, nó đã từng là con người như thế cho đến khi nó tạo ra EVIL, có lẽ là trọng trách của Leader khiến nó có trách nhiệm hơn và biết quan tâm đến người khác dù là cách thể hiện ko giống ai, nó cũng là 1 đứa lì lợm, cô chẳng tưởng tượng được tuổi thơ của nó kinh hoàng bao nhiêu đâu, tôi ko nghĩ nó kể ra những mặt tăm tối nhất, yếu đuối nhất của nó cho cô nghe. Ba tôi, ba nó kết thân với nhau từ rất lâu rồi nên từ bé chúng tôi đă là bạn của nhau, tôi đã bên nó suốt khoảng thời gian sau khi mẹ nó mất ...
Lời nói của Jungkook vang lên rõ ràng trong đêm khuya, nó vẫn cứ im lặng lắng nghe ko hề bỏ sót bất kì chi tiết nào, có chuyên nó đã từng nghe hắn nói trước đó, có những điều chỉ vừa biết qua lời kể của Jungkook nhưng nhờ đó mà nó nhận ra trong tim hắn, nó đứng 1 vai trò quan trọng thế nào.
- Anh và Sinb dạo này có trục trặc ?-Nó hỏi sau khi 2 người đã ngừng nói về hắn.
Jungkook nghe xong trở nên im lặng, chờ mãi 1 lúc ko thấy phản ứng từ Jungkook , thiết nghĩ tên đó ko muốn trả lời nên ko gặng hỏi nữa, chợt xoay người sang phía khác thì giọng Jungkook lại vang lên khiến hoạt động của nó bị khựng lại, lời nói của Jungkook cứ ngắt quãng, ko giữ được ngữ điệu trôi chảy nữa, dù là ko nhìn thấy vẻ mặt Jungkook lúc đó nhưng qua lời nói có thể tưởng tượng được gương mặt đó đang mang nết thống khổ như thế nào!
- Một số chuyên...rất khó nói! Vẫn là ko muốn mất cô ấy!-Câu cuối cùng dù là được Jungkook nói với âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai nó.
Yerin thừa biết những chuyện đó là gì, nó còn biết Sinb sẽ rời khỏi đây nữa, ko phải Sinb nói nó biết, là nó vô tình thây được tấm vé trong hộc tủ nhà Sinb lần đó nó đến vì việc công nên đã ko kịp báo trước, có lẽ do quá gấp gáp nên nhỏ đã quên khóa hộc tủ lại. Giải quyết giùm chuyện của người khác vốn ko phải tính cách của nó, nhất là trong chuyện tình cảm, nhưng xem như nó phá lệ lần này, chuyện của Jungkook đã kéo dài rất lâu rồi, khiến người ngoài cuộc như nó cũng cảm thấy mệt mỏi, huống hồ Sinb là người bạn mà nó xem như chị em!
- Eunseo thì sao?-nó có vẻ ko hài lòng lắm về thải độ của Jungkook.
- Chỉ là bạn bè!-Jungkook dứt khoát.
Câu trả lời của Jungkook khiến yerin khó kiềm lại nụ cười nhạo bang trên môi, nói nghe đơn giản vậy sao? Nếu đơn giản như thế thì Sinb đã ko phải chịu nhìu đau khổ như ngày hôm nay. Hiểu được ý cười của nó, Jungkook ko hề tức giận, chỉ thấy phiền muộn dâng trong lòng nhìu hơn...
- Là tôi sai khi ko dứt khoát nhưng cô ấy...- nửa câu nói sau bị Jungkook nuốt ngược trở về cuốn họng, Jungkook đã nói sẽ ko để tâm những chuyện đã từng xảy ra nữa.
Trong dêm tối nên Jungkook chẳng thể thấy được cái nhíu mày đầy khó chịu của nó dành cho mình:
- Yêu thương quan trọng nhất là tin tưởng !-nó nói rồi trở mình sang hướng khác.
- Cô biết được những gì?-Jungkook khá dè chừng.
- Nhiều hơn những thứ cần biết! Nếu yêu cô ấy anh nên mau chóng giải quyết, ko thì nhất định sẽ hối hận !
Jungkook ko hiểu lắm ý của nó, tên đó định hỏi nhưng rồi ko nói gì cả! Vậy là sau đó cả 2 đều im lặng, được 1 lúc tiếng thở của nó vang lên đều đều cho thấy nó đã ngủ, Ken trằn trọc cả một khoảng thời gian sau đó rồi thiếp đi lúc nào ko hay.
~
- Yerin ,mau tỉnh lại! Nguy rồi!
Lực lay mạnh với những tiếng thúc giục khiến nó tỉnh dậy... nó nheo mắt nhìn, ko biết vì sao nhưng gương mặt lo lắng đẫm đầy mỗ hôi của sinb làm dấy lên trong nó cảm giác bất an, quả thật hôm qua ngủ trễ nên bây giờ nó cảm thấy khá mệt mỏi, nhìn sang giường Jungkook thì ko thấy tên đó đâu cả, chăn gối vẫn còn ngổn ngang trên giường, có điều gì đó ko ổn đang diễn ra, nó nhíu mày:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sinb ko nói mà thay vào đó là nhỏ kéo nó ra ngoài, nó ko hiểu tại sao chỉ mới sáng mà mọi người lại tụ tập trước cửa phòng phẫu thuật đông như thế, nghe nói lúc Taehyung phẩu thuật cảnh tượng cũng giống vậy...,khoan đã, cảnh tưởng này được lặp lại... đừng nói là...suy nghĩ đó khiến tay chân nó lạnh toát, mồ hôi rịn ra khấp 2 bên thái dương, nếu là một người nào đó trong tổ chức xảy ra chuyện..,mọi người sẽ ko khẩn trương đến mức độ như vậy...
- Lưỡi bị mèo ăn rồi sao ? Sao ko ai chịu trả lời tôi là đang xảy ra cái gì?-Yerinquát to khiến những ánh mắt gần đó đều đổ dồn lại cả bọn
Có vài người định lên tiếng nói gì đó nhưng một thứ cảm xúc dâng lên khiến họ ko thể nói gì được, có người thì cứ im lặng mà thút thít, ba hắn ngồi bất động trên băng ghế chờ, mặt úp vào 2 lòng bàn tay, Eunseo Sinb và Jungkook cùng ngồi một chỗ nhưng trong trường hợp này ko ai còn đủ tâm trí quan tâm đến điều đó nữa, Sinb úp mặt vào lòng Jungkook, bả vai nhỏ ko ngừng run lên, Jungkook nhẹ nhàng vuốt tóc nhỏ, ép sát đầu nhỏ vào lồng ngực mình, sắc mặt tên đó có vẻ ko tốt, phải thôi, sức khỏe chưa phục hồi mà, Jimin thì đứng đó mà chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Jimin , Mingyu , yuju ( còn nhớ 2 ng này ko thế ) cùng ngồi một chỗ, ko ai nói bất kì lời nào. Ko khí im lặng đến nghẹt thở, sự im lặng đó đang hủy hoại dần sức kiên nhẫn của nó, đồng thời càng đi đến khẳng định rằng những suy nghĩ của nó là đúng.
- Nói nhanh lên !- Yerin lại quát lên
Lúc này Eunha mới khẽ khàng đứng dậy tiến về phía nó, được nửa đường thì cửa phòng phẩu thuật bật mở, nó là người nhanh nhất tiến về bác sĩ:
- Đã thế nào rồi?- Nó nắm chặt lấy tay của vị bác sĩ ko ngừng lay.
- Cậu ấy hiện đang rất nguy cấp, hệ thần kinh bị ảnh hưởng mạnh mẽ, nếu ca phẫu thuật lần này ko thành công thì rất có thể có khả năng trở thành người thực vật! Tuy nhiên, chúng tôi sẽ rất cố gắng hết sức, nhưng người nhà cậu ấy nên chuẩn bị tinh thần trước.
Yerin ko nghe gì nữa, chỉ thấy tai mình ù đi, tại sao mọi chuyện lại như vậy, chẳng phải hôm qua vẫn còn rất ổn sao, nhịp thở vẫn đều lắm mà? Chẳng phải họ nói phẫu thuật thành công sao?
- Lúc sáng mọi người vào thăm, những ngón tay anh ấy cử động trong vài giây mọi người tưởng là dấu hiệu phục hồi, nhưng ko biết tại sao sau đó cơ thể anh ấy giật nhẹ rồi máu từ miệng và mũi cứ trào ra ko thôi! Điện...tâm đồ...suýt nữa...đã ...là...1 đường thẳng...- lời cuối cùng Eunha ko giữ được bình tĩnh nữa mà khóc òa lên, Jimin thấy vậy nên ôm con bé vào lòng.(au: khóc thật r ... đau lòng quá)
Yerin ngồi bệch xuống sàn, Sinb mạnh mẽ ôm lấy nó, thân cả 2 ko ngừng run lên, những giọt nước mắt nóng ấm cứ liên tục rơi trên mặt Sinb ; còn nó ko hề khóc nhưng ánh mắt trở nên thơ thẫn và vô hồn, tâm can nó như bị xé toạc!
Đau thương đến chết!
Hàng giờ đồng hồ trôi qua, dãy hành lang động đúc vậy nhưng bầu ko khí lại tưởng chừng như vắng vẻ hiu quạnh, một tiếng động nhỏ họ cũng ko dám phát ra chỉ lo sợ âm thanh đó sẽ phá hủy đi một chúy mạnh mẽ trong lý trí còn sót lại của mọi người.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy ba hắn như vậy, nét mệt mỏi với đau đớn hiện rõ trên mặt ông, ông hối hận vì đã giao cho hắn một nhiệm vụ khó như thế, gã đại ca đó ko phải là kẻ đơn giản...nhưng ông chỉ muốn đảm bảo an toàn cho hắn sau này với buôc mọi người phải tâm phục khẩu phục khi hắn nhận vị trí kế thừa...là do ông quá nóng vội ?
Cứ cho rằng ba hắn là người ba tệ nhật trên đời nhưng ông ko phải là người ba vô trách nhiệm, chỉ là tính gia trưởng với độc đoán khiến ông ta có cách thể hiện tình cảm ko như những người ba bình thường.
Ánh đèn đỏ trên cánh cửa phòng phẫu thuật đã tắt, mọi người có cảm tưởng rằng họ đã phải trải qua rất nhiều thế kỉ rồi...họ lại một lần nữa vây kín trước cửa phòng.
- Đã qua cơn nguy kịch! Thật may là ca phẫu thuật thành công. Xảy ra chút sự cố nhỏ đến vết thương bên trong nhưng lại gây ra ảnh hưởng nặng nề! Bệnh nhân có trở thành người thực vật hay không là phụ thuộc vào nhừng ngày còn lại, tùy thuộc vào cả ý thức cậu ta nữa, nếu hết tuần cậu ấy vẫn ko chịu tỉnh thì...thật lấy làm tiếc...-vị bác sĩ tỏ sự tiếc thương.
- Đáng chết! Nếu Taehyung ko tỉnh lại thì các người nên tự động cuốn đồ đi đi!-Jungkook nhào đến nắm lấy cổ áo vị bác sĩ đó và gào lên, bàn tay tên đó run rẩy ko thôi, lời đe dọa mang theo cả nỗi sợ vô hình,hai mắt tên đó đỏ hoe.
Sinb nhẹ nhàng đến gỡ tay Jungkook ra:
- Họ là những bác sĩ giỏi, họ đã cố hết sức rồi- Sinb vỗ về - Chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy ko?- Sinb ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ kia.
- Được ! Nhưng cảm phiền một chút nữa hãy vào!-Vị bác sĩ tỏ ý cảm ơn Sinb rồi gật đầu xin phép rời đi.
Bầu ko khí ảm đạm bao trùm lấy tất cả mọi người, Taehyung có phục hồi hay ko là phụ thuộc vào những ngày này, hôm nay đã là thứ ba..,chỉ còn năm ngày nữa để hắn tỉnh dậy.
- Thỉnh thoảng nên nói chuyện với cậu ấy để ý thức cậu ấy mau chóng được đánh thức!-vị bác sĩ cuối cùng ra khỏi phòng để lại lời nhắn rồi rời đi.
Từ lúc vào phòng bệnh hắn đến giờ, nó ko hề nói tiếng nào, nước mắt cũng ko rơi, chỉ ngồi cạnh giường nhìn hắn chằm chằm, bao lượt ngươi cũng dần tản ra về hết, họ ra về mang theo gánh nặng trong lòng mình.
- Chú cứ về lo chuyện của tổ chức, cháu sẽ giúp chú chăm sóc anh ấy !- ngữ điệu của nó vẫn mang nét lạnh như thế nhưng nghe bi thương đến xót lòng.
Dù là ko sai nhưng ông buộc phải về trong miễn cưỡng, nó nói đúng, ông ko thể cứ bỏ bê mọi chuyện như vậy.
Jungkook ngồi sát giường hắn, ánh mắt hiện rõ nổi đau đớn.
- Nếu mà ko tỉnh lại thì nhiệm vụ xem như thất bại đấy, mày chấp nhận thất bại dễ dàng vậy hả ?
...
- Mày đã rất cừ đó! Tao nghe nói gã đó chết rất thảm ha? Tỉnh dậy kể chuyện tao nghe nhanh coi !
...
- Mở mắt ra nhanh lên! Sắp thi tốt nghiệp rồi, mày ko muốn làm bác sĩ nữa hả?
...
- Sao ko cẩn thận vậy ? Sao ko để tao cùng mày giải quyết lão ta? Tao dù bị thương nhưng vẫn còn mạnh lắm ! Lúc đó tao nhớ mày trừng mắt nhìn tao ghê lắm mà, mày dùng ánh mắt để ra lệnh tao phải rời khỏi, mày còn dung ánh mắt đó bảo rằng tao cứ tin ở mày... nhưng giờ sao hả ?- Jungkook nắm chặt tay mình, đáng lý tên đó ko nên nghe theo hắn.
...
- Mày đối xử với niềm tin của tao vậy hả?
...
- Thằng điên nhà mày ...
Giọng nói Jungkoo lạc dần rồi tên đó úp mắt xuống đệm, Sinb bị những lời nói kia làm cho rơi nước mắt, Sinb phải che miệng mình lại để ngăn ko cho tiếng nấc thoát ra, đôi mắt vô hồn của nó cũng đầy nước nhưng vì nó cố kiềm lại nên nước mắt cứ chậm rãi rơi xuống.
Được một lúc sau, Jungkook bất lực rời khỏi phòng, Sinb dìu tên đó về phòng mình rồi cũng ra về, bởi lẽ Eunseo đã túc trực ở đó, nhưng Sinb ko biết Jungkook muốn giữ nhỏ ở lại như thế nào đâu, rồi khi nhỏ đi, Jungkook cũng đã duổi chị ta về khiến chị ta tức tối ko thôi.
Chỉ còn Yerin vs Taehyung trong phòng, nó nắm chặt lấy bàn tay hắn và siết nhẹ:
- Anh là con gấu ngu ngốc Đừng đùa như vậy, ko vui đâu, có thấy mọi người xót xa như thế nào ko hả?-nó kéo tay hắn áp lên má mình.
...
- Jungkook nói ko sai, ai cũng nói dối em! Chẳng phải đã bảo rằng sẽ xuất hiện ngay sau lung em khi em mở được cửa hả?
...
- Tỉnh dậy, có được ko?
...
- Em xin lỗi ... là em sai khi quyết định vào con đường này, nếu ko do em... thì anh sẽ ko phải nằm đây! Nếu anh chịu mở mắt ra, em hứa anh muốn gì cũng được... kể cả rút khỏi tổ chức... kể cả phải rời xa anh cũng được!- nó thì thầm như thể đang dỗ dành người đang giận dỗi.
...
- Em hứa, sau này có nghĩ gì cũng sẽ nói với anh, em hứa sẽ cười nhìu như ý anh muốn! Em sẽ ko cãi lời nữa, ko chọc tức anh nữa!
...
- Như vậy cũng ko tỉnh? Anh nhớ lúc mình vừa chạm mặt ko? Quả thật cũng có hứng thú chơi đùa với anh một chút! Anh đúng là xấu xa đánh với con gái cũng ko nương tay, ra đòn mạnh như thế khiến cơ thể em đau nhức đến mấy ngày!
...
Nó độc thoại một lúc rồi im lặng ko nói nữa, lại một ngày sắp qua, vậy là chỉ còn bốn ngày...
' ...
And I'm so sorry that I hurt you
Sorry that I fell through
Sorry i was falling in love with you
I'm sorry that it came true
But sorry doesn't turn back time
For all that i have done to you
I wish that i could make it right
I'm so sorry that i loved you
Sorry that i needed you
Sorry that i hold you tight ...
...
Sorry that I Love You ~ '
End
Hu hu
Đau lòng quá
Mấy cô s r ? Chưa tui là tui khóc đến thảm r
Liệu Taehyung có tỉnh lại ? ( câu hỏi vớ vở chết hết truyện thì s )
Nhớ vote cho tui nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro