Chap 2

12 giờ đêm, Ân Phi theo Mẫn nam thần đi bắt âm hồn.
Nơi đến đầu tiên chính là ngôi trường kì dị âm u đến đáng sợ. Nghe đồn, ở đây có một nữ sinh vì bị bạn trai phản bội mà đau lòng nhảy lầu tự vẫn. Kể từ sau vụ đó, các lớp học cứ đến đêm lại có biến cố kì dị. Hiệu trưởng đã quyết định, chỉ học ban ngày đến 6 giờ tối đóng cửa trường.
Đứng trước cổng trường, Ân Phi nhìn lướt quanh một lượt.
- Mẫn nam thần, liệu ở đây có ma thật không? Sao không sai hắc bạch vô thường đi bắt mà ngài phải tự đích thân đi?
Mẫn phán quan nhướng mày thấy dáng vẻ sợ hãi của Ân Phi thì nhếch miệng ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ.
- Cô chết rồi. Cùng đồng loại mà thôi, sợ cái gì? Mà Lưu nam thần? Là ý gì?
- Đẹp thì gọi vậy? Ý kiến à?
Ân Phi nhếch miệng. Sở dĩ cô cũng là người biết trân trọng cái đẹp nên mới gọi tên họ Mẫn kia như vậy. Nếu mà hắn ta mà xấu... thì đừng hòng...
Chưa kịp suy nghĩ xong thì một cơn gió lạnh lướt qua, Mẫn nam thần mới đây đã biết mất. Ân Phi thở dài, đi xuyên qua cổng rồi từ từ đi vào trong ngôi trường.
Ân Phi đi lên bậc thang rồi đi thám thính dần dần từng phòng học. Ngôi trường này tuy nhiều lời đồn ma ám nhưng trang thiết bị và công nghệ giảng dạy quá tiên tiến nên vẫn thu hút được nhiều học sinh. Xem xét xong từng phòng, cô lại lướt tiếp đến khi nghe thấy một âm thanh nỉ non như ai oán.
Cả người Ân Phi rờn rợn, nuốt một ngụm nước bọt rồi đi theo âm thanh đó.
Âm thanh càng ngày càng rõ đến khi tới một cái giếng cổ ở một góc sân trường. Từ tầng 3 cô ngó đầu xuống, phát hiện bóng trắng đang ngồi trên thành giết chải tóc.
Mái tóc đen bù xù che kín mặt khiến Ân Phi không thấy rõ. Bỗng chốc đột nhiên cô vỗ tay đen đét.
- Không hiểu tại sao âm nhạc cô lại kém tới vậy. Rên cũng làm cho người ta hãi nữa...
Nghe thấy tiếng động, con ma nữ ngẩng đầu lên tầng ba. Đôi mắt bỗng chốc màu đỏ lừ, cái miệng rộng toác hiện ra các tơ máu xung quanh. Ân Phi nhếch miệng, thả mình từ tầng 3 xuống dưới tiếp đất 1 cách nhẹ nhàng. Xong đứng dậy dựa vào bức tường phía sau khoanh tay.
- Nhìn bộ dạng biết ngay là chết vì nhảy lầu rồi. Cô gái vì sao lại phải khổ thế?
Nhưng con ma nữ đó dường như không nghe lọt tai cái gì. Nó gầm lên rồi hiện ra những móng vuốt sắc ở bàn tay lao về phía cô điên cuồng.
- Chết đi... chết đi... chúng mày là lũ khốn...
Ân Phi ngáp dài. Hình như đầu con ma nữ này có vấn đề? Cô đã chết rồi lại còn rủa cô chết. Chưa kịp suy nghĩ đã thấy móng vuốt con ma nữ gần cận kề với cái cổ của mình với ý đồ bóp nát.
Con ma nữ với cái miệng máu me kinh tởm giơ móng vuốt định bóp chặt cổ của Ân Phi.
Ngay lúc nguy cấp, bỗng đâu một luồn ánh mắt vụt tới. Bóng người áo vàng nhanh nhẹn từ đâu xuất hiện. Anh ta miệng lẩm bẩm đọc trú rồi dùng chiếc dây vàng óng trói chặt con ma nữ lại. Sau cùng dán lên trán nó một chiếc bùa. Con ma nữ tự nhiên bất động tại chỗ.
- Yêu nghiệt to gan. Dám quấy phá trần gian làm hại người vô tội!
Mũi kiếm gỗ của đạo sĩ đó chĩa thẳng vào mặt con ma nữ. Ân Phi ngơ ngác định bước lên, bỗng đâu một bàn tay từ phía sau kéo cô lại. Thì ra là Mẫn nam thần, suýt làm cô sợ hú vía.
- Ngươi không biết hay giả vờ ngu? Kẻ đạo sĩ đang bắt ma... những hồn ma khác mà tới gần sẽ bị sức nóng của bùa trên người đạo sĩ làm tiêu tan.
Lúc này Ân Phi nuốt một ngụm nước bọt. Không ngờ lại nguy hiểm tới vậy... cô đã là ma rồi... nếu còn bị tiêu tan... mới nghĩ tới đây thôi, cô chẳng dám nghĩ nữa.
Đúng lúc tên đạo sĩ kia xong việc, quay lại. Cả cơ thể Ân Phi cứng ngắc,miệng há to, mắt trợn tròn. Giết cô đi!!! Diêm vương chính là soái ca, Mẫn phán quan đã là nam thần... vậy mà tên đạo sĩ người trần mắt thịt này... là mĩ nam nha. Mà mĩ nam đậm chất tiểu mĩ thụ hẳn hoi. Mái tóc óng mượt, đôi mắt phượng màu đen toát lên một chút yêu mị. Đặc biệt là đôi môi ai nhìn vào chỉ muốn chà đạp!!!
Mẫn phán quan liếc sang lắc đầu thở dài. Đúng lúc tên đạo sĩ ném một cái túi nhỏ, bên trong chứa âm hồn con ma nữ cho Mẫn phán quan.
- Âm hồn cô ta oán hận rất nặng. Việc còn lại ngài thích xử trí ra sao cũng được.
- Mẫn nam thần, tên đạo sĩ đó nhìn thấy chúng ta?
Mẫn phán quan gật đầu, đường hoàng cầm chiếc túi cất đi. Vẻ mặt quá đỗi thản nhiên của hắn lại toát lên sức lôi cuốn kì lạ.
- Hắn ta là con cháu đời thứ 29 nhà họ Phác. Các đời nhà họ Phác lúc trước theo nghề đạo sĩ, giúp Diêm Vương thu phục vô số âm hồn oán khí nặng. Sau này, được sự đãi ngộ của Diêm Vương nên các đời con cháu của nhà họ Phác đều có con mắt âm dương, nhìn thấy vạn vật. Mỗi lần bắt được một âm hồn, tuổi thọ của những người thuộc nhà họ Phác sẽ tăng thêm 2 canh giờ. Vì vậy, ai cũng biết nhà họ Phác ai cũng tuổi thọ cao là vì vậy.
Lại còn có chuyện đó? Nếu biết sớm, Ân Phi đã vào nhà họ Phác xin làm đệ tử trừ ma để được sống lâu...
Tên đạo sĩ mĩ thụ kia nhìn Mẫn phán quan vẻ cung kính rồi quay sang cô.
- Chào cô, lần đầu gặp mặt. Tôi tên là Phác Trí Mẫn( Jimin).
Đến khi tên đạo sĩ kia định giơ tay ra bắt tay Ân Phi, một luồng gió lạnh xoẹt qua. Bóng người cao lớn từ đâu xuất hiện giữa trận cuồng phong. Giọng nói trầm trầm rất âm u.
- Thật là hiếm hoi để có cơ hội vàng này. Mẫn phán quan thấy .... ta có nên xử lí ngươi rồi gửi về cho Diêm Vương Chính Quốc thân tàn của ngươi không?
Ánh mắt của Mẫn phán quan bỗng đâu thay đổi trở lên lạnh lùng. Hắn đứng chặn trước mặt Ân Phi  và tên đạo sĩ mĩ thụ.
- Chơi thế là hèn lắm. Hiệu Tích ( Jhope) ngàn năm lại đi lợi dụng lúc ta lên Trần Gia để tấn công? Không biết thẹn à?
- Thẹn? Bổn tôn chưa bao giờ thấy thẹn. Hay... đem nữ âm hồn đằng sau ngươi qua đây?
Mặt  Ân Phi tái xanh. Gì đây... gì đây??? Trời đất loạn thật rồi! Đến cả Hiệu Tích trước mặt cũng đẹp như thế? Cô điên mất thôi!!!
Hiệu Tích ngàn năm vốn sinh ra từ hàng vạn máu của binh sĩ tử trận,sau đó tu luyện trở thành một thân bất phàm. Người không ra người, ma không ra ma.
Ánh mắt Hiệu Tích một màu đỏ tươi trong suốt. Khi hắn lướt về phía cô khiến Ân Phi lạnh cả sống lưng.
- Âm hồn đó... thì ra... lại giống với Lệ Nhi?
Mẫn phán quan nghe vậy giật bắn mình, ánh mắt lộ rõ vẻ mất tự nhiên.
- Hàm hồ! Hiệu Tích, ngươi dám tới phàm trần gây rối? Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!
- Được! Bổn tôn xem Mẫn phán quan chức cao vọng trọng ở Địa phủ sẽ làm được gì.
Ân Phi còn đang ngẩn ngơ, bỗng đâu thấy hai ánh sáng một xanh một đỏ lao vào nhau tạo ra những tiếng nổ kinh hoàng. Nhìn biểu hiện của Mẫn nam thần vừa nãy, cô đoán chắc hắn đang bị kích động vì một thứ gì đó.
Tên đạo sĩ mĩ thụ Phác Trí Mẫn thì đứng hình, cho tới khi  Ân Phi quay người lại thì anh ta mới bình tĩnh được.
- Này! Tiểu mĩ thụ, anh là đạo sĩ mà... sao không vào giúp Mẫn nam thần đi?
Phác Trí Mẫn nghe  Ân Phi nói vậy lắc đầu. Âm dương vốn là cách biệt. Huống chi anh ta chỉ là một đạo sĩ phàm trần. Nhìn trận đấu giữa Mẫn phán quan và tên kia thì phải công nhận hai người ngang tài ngang sức. Nếu anh ta mà xông vào thì... chẳng khác nào vướng chân tay Mẫn phán quan.
- Tuy tôi là đạo sĩ nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt. Xông vào chỉ khiến vướng chân vướng tay Mẫn phán quan mà thôi.
Ân Phi thở dài.
Đột nhiên, bầu trời bỗng dưng nổi cơn lốc, bụi và lá cây bay mù mịt. Gió mạnh đến nỗi khiến  Ân Phi hoa hết cả mắt. Sau đó, trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng từ từ rơi xuống thẳng đầu của cô. Một trận hoa mắt mình mẩy đau nhức, cả người cô hòa nhập cùng ánh sáng đó. Phác Trí Mẫn đứng bên cạnh định kéo cô ra chỗ khác nhưng động tác vẫn chậm nên bị cái ánh sáng đó hất ra va đập vào gốc cây.
Mẫn phán quan cùng Hiệu Tích đang giao đấu, bỗng đâu dừng lại mọi động tác. Gương mặt cả hai hết sức kinh hãi lộ rõ vẻ phức tạp.
- Không hay rồi! Là phượng hoàng đơn của Lệ Nhi!!!
Ân Phi cảm giác cơ thể mình không còn nhẹ bẫng nữa, thay vào đó là một loại cảm giác sảng khoái. Mãi cho tới khi ánh sáng đó biến mất, cô nằm bẹp trên mặt đất thở hổn hển. Lúc này, Phác Trí Mẫn khó nhọc đứng dậy, chạy đến đỡ lấy cô. Bỗng chốc, gương mặt anh ta thay đổi hẳn, hàng lông mày cau lại. Độ ấm? Có da thịt? Cô gái này... không thể nào? Sao một âm hồn có thể tái sinh.
Mẫn phán quan lúc này nhanh chóng xuất hiện chỗ Ân Phi,hắn đưa tay kiểm tra hơi thở của cô xong thì mặt biến sắc. Diêm vương đã căn dặn phải canh đúng thời điểm lấy bằng được phượng hoàng đơn mang về. Vậy mà... không ngờ phượng hoàng đơn lại xuất hiện đúng chỗ của cô đang đứng...
Phượng hoàng đơn chính là kết tinh linh hồn của Lệ Nhi sau hơn 100 vạn năm mà hình thành. Nếu ai có phượng hoàng đơn trong tay thì sức mạnh tăng cao liên tục 7 bậc. Còn nếu là âm hồn có phượng hoàng đơn thì sẽ hoàn dương được sống trường thọ mãi mãi, vả lại còn có sức mạnh như thần tiên.
Cái âm hồn này... vừa nãy hắn kích động sơ ý không nói cho cô. Giờ thì hay rồi... Diêm vương sắp tới lại nổi khùng lên cho mà xem!
Ân Phi từ từ mở mắt, bỗng chốc những kí ức xa lạ nào đó chợt ùa về vào trong đầu của cô. Lệ Nhi vốn là nghĩa muội của Diêm Vương. Diêm Vương được sinh ra từ năng lượng của hòn đá Âm Dương bên cạnh sông vong xuyên hình thành suốt 1000 vạn kiếp trở thành người đứng đầu Địa Phủ. Mẫu thân của Lệ Nhi là phu nhân của Lệ thành vương cai quản một đại thành ở Âm Phủ đã nhận Diêm Vương là con nuôi. Chính vì vậy có thể nói họ là huynh muội tương thông.
Vẻ mặt của  Ân Phi hơi sầm lại. Trong đầu lại hiện lên đoạn kí ức tiếp theo. Hiệu Tích và Mẫn phán quan trước vốn đều yêu Lệ Nhi. Nhưng do Lệ Nhi cũng yêu Hiệu Tích nhưng bị Diêm Vương phản đối. Chính vì thế mà ngay khi Diêm Vương đích thân tiêu diệt Hiệu Tích, Lệ Nhi đã đứng ra lấy thân chắn mũi kiếm của Diêm Vương. Nguyên thần của Lệ Nhi bị hủy, hồn phách cũng bị thiêu đốt, chỉ còn sức mạnh của nàng ấy vẫn còn đọng lại hình thành cùng với tinh hoa đất trời tạo ra Phượng hoàng đơn.
Mà phượng hoàng đơn bây giờ cô lại đi hấp thụ!
Thì ra Diêm vương cho  Ân Phi cơ hội báo thù, Mẫn phán quan cho cô làm quỷ hầu bên cạnh, Huyết Quỷ nói cô giống Lệ Nhi. Hừ!! Thì ra tất cả đều là người tên Lệ Nhi đó!
Từ âm hồn bây giờ được tái sinh, Ân Phi chính thức không quay lại địa phủ nữa mà bám theo tiểu mĩ thụ Phác Trí Mẫn về nhà anh ta.
Mẫn phán quan và Hiệu Tích cũng biến mất. Tuy trong lòng Hiệu Tích sau bao năm vẫn nhớ thương Lệ Nhi của hắn nhưng cũng chẳng dám theo Ân Phi. Mẫn nam thần thì trở lại Địa Phủ báo cáo tình hình cho Diêm Vương biết.
Ân Phi nói sẽ bám theo mĩ thụ Phác Trí Mẫn,vậy mà anh ta đồng ý cho cô về nhà thật. Đúng là người dễ dãi.
Nhà của tiểu mĩ thụ nằm ở một khu phố cổ. Lúc đầu, trong suy nghĩ của Ân Phi cứ tưởng nhà đạo sĩ phải to cao, rộng lớn lắm. Ai dè... thấp bé một mẩu. Phác Trí Mẫntươi cười mở cổng mời cô vào trong. Vừa bước vào, bỗng đâu bóng đen nhanh nhẹn  thoắt cái dán lên trán cô một chiếc bùa khiến cô thể cô như bị đông cứng.
Lập tức, một bà lão tóc trắng muốt chống gậy đã đứng trước mặt mình từ khi nào. Phác Trí Mẫn thở dài, vẻ mặt anh ta khó xử cười gượng rồi gỡ lá bùa trên trán Ân Phi xuống.
- Bà... cô ấy đâu phải ma... bà làm như vậy là xấu mặt cháu mất...
Bà lão tóc trắng đó chính là vị đạo sĩ đã từng nổi tiếng một thời và cũng là bà của Phác Trí Mẫn. Ánh mắt của bà anh ta hơi nheo lại nhìn cô, những nếp nhăn trên mặt co lại trông rất đáng sợ.
- Thằng tiểu quỷ này! Chẳng qua... ta thấy trên người cô gái nào có luồng khí cõi âm.
- À, cô ấy giờ là người. Bà đừng quá lo.
Một lúc sau, không hiểu bà cụ suy nghĩ gì mà vẻ mặt bỗng chốc thoải mái hơn. Bà cụ cầm lấy tay Ân Phi.
- Cháu gái này nhìn cũng xinh đẹp đấy chứ? Quả không hổ danh được chọn làm Diêm Hậu..
Cả Phác Trí Mẫn và Ân Phi đều ngớ người. Bỗng chốc  Phác Trí Mẫn thở dài lắc đầu. Bà anh ta tuy đã lớn tuổi nhưng mỗi lần nói toàn nói những câu khó hiểu. Còn Ân Phi không nghĩ nhiều, tưởng bà cụ nói đùa nên cũng mỉm cười đáp lại.
- Dạ, cháu chào bà. Cháu tên là Hoàng Ân Phi.
- Ừ... tên hay! Nào, mau theo ta vào nhà... còn tên tiểu tử này. Mau vào bếp làm mấy món tiếp khách.
Bà cụ quay sang  Phác Trí Mẫn dặn dò rồi dẫn theo cô vào nhà. Phác Trí Mẫn đứng đó vẫn còn thẫn thờ. Anh mới chính là cháu nội của bà... sao lại bất công thế?
______________________
Tại Diêm Vương phủ.
Chính Quốc đại nhân đang an tọa trên chiếc giường nạm ngọc. Y phục tùy ý rộng thùng thình để lộ bờ ngực săn chắc mê người. Mái tóc dài của hắn hơi xõa xuống ngang vai. Vẻ mặt lạnh lùng băng sơn nhưng khi ai nhìn vào lại có cảm giác như bị sắc đẹp của hắn lôi cuốn.
- Diêm Vương, Mẫn phán quan đã về.
Một tên quỷ sai từ ngoài vào cung kính.
- Cho vào!
Lập tức, tên quỷ sai biến mất. Mẫn phán quan đường hoàng bước vào đại điện rộng lớn. Thấy nhân vật to lớn đang ngồi an toạ an nhàn, Mẫn phán quan lập tức quỳ xuống hành lễ
- Xin ngài trách phạt!
- Mẫn Doãn Kỳ, ngươi theo ta cũng lâu rồi. Chức phán quan cũng là mối đe dọa cho tất cả các Thành Vương cai quản mỗi vùng khác nhau. Nhưng... đây là lần đầu tiên ngươi làm ta thất vọng!
Mẫn phán quan toát mồ hôi lạnh. Diêm vương đại nhân nổi tiếng cả Địa phủ ai cũng biết. Vẻ ngoài thì yêu mị hút hồn nhưng bên trong thì rất tàn nhẫn.
- Cái này cũng không thể trách thuộc hạ được. Phượng hoàng đơn không thể hòa nhập vào bất cứ âm hồn nào cũng như thần tiên nào. Nó chọn chủ... mà chủ của Phượng hoàng đơn chỉ có người dòng tộc Thiện Gia huyết thống. Tuy dù dòng tộc đó trong lục giới đã tuyệt chủng nhưng người thừa kế vẫn còn thì Phượng Hoàng đơn vẫn tồn tại. Nói cách khác thì... cô gái đó chính là Diêm Hậu tương lai!
Hàng lông mày của Chính Quốc lập tức nhăn lại. Hắn ngồi dậy, miệng hơi nhếch tạo một đường cong hoàn mĩ.
- Vậy thì sai Mã Khắc lên dương gian bảo vệ Diêm Hậu đi...

Endchap
Nhớ vote cho tui nhen

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro