Chap 24

Hai chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi cổng thành. Chiếc xe phía trước đẹp đẽ tinh xảo, bốn góc mái che cong cong đều treo nút thắt cát tường màu đỏ. Trước cửa xe treo một lệnh bài bằng vàng, trên đó viết chữ" Tam". Rèm xe bằng lụa màu tím nhạt che đi vị quý nhân ngồi bên trong.
Chiếc xe đằng trước mĩ lệ bao nhiêu thì chiếc xe đằng sau tồi tàn bấy nhiêu. Chiếc xe nhìn cũ nát, rèm che màu nâu bằng vải thô.
-------------------
Đi ra khỏi cổng thành ước chừng nửa canh giờ thì đoàn xe dừng lại. Tiểu Lê đứng cạnh xe cung kính nói:
- Vương phi, đã tới nơi rồi ạ!
Trong xe chuyền đến tiếng ừ lười nhác.
Phải một khắc sau, người ngồi trong xe mới có động tĩnh. Một bàn tay trắng nõn, những móng tay sơn màu hồng nhạt như những cánh hoa đào nhẹ nhàng vén rèm lên. Tiểu Lê đứng ngoài vội vàng vươn tay tới đỡ. Bậc thang đã được kê sẵn, Ân Phi theo sự dìu đỡ của Tiểu Lê mà bước xuống.
Đã có một thị vệ đợi sẵn ở đó, thấy được Ân Phi bước xuống liền cung kính cúi người hành lễ:
- Vương phi vạn phúc kim an!
Cô khẽ ừm một tiếng cho hắn miễn lễ rồi hỏi:
- Đã chuẩn bị ổn thỏa việc ta yêu cầu rồi chứ?
Tên thị vệ đó lại cúi người lần nữa:
- Bẩm Vương phi! Thuộc hạ đã cho người chuẩn bị ổn thỏa!
Ân Phi lại ừm một tiếng, bảo hắn dẫn đường. Trước khi xoay người bước đi, cô không quên liếc mắt nhìn Lưu Vân đang bị lôi theo phía sau cười đầy ẩn ý.
Đoàn người đi theo tên thị vệ đến một khoảng đất trống, phía trước có mấy người đang đào bới. Thấy họ có ý định hành lễ, cô liền khoác tay:
- Không cần hành lễ. Tiếp tục làm việc đi!
Mấy gia đinh đã đặt một chiếc bàn và một chiếc ghế ở cạnh Ân Phi từ khi nào. Cô vừa lòng mỉm cười, ngồi xuống. Mấy a hoàn người cầm trà, người cầm điểm tâm được chuẩn bị từ vương phủ từng thứ một bày biện lên bàn. Tiểu Lê tiến lên rót trà. Cô vừa nhâm nhi tách trà vừa nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lưu Vân.
Bây giờ, trong lòng cô vẫn có một thắc mắc lớn. Thân chủ của thân thể này vốn dĩ là một tài nữ, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài. Vậy mà lại để thua dưới tay một Lưu Vân nói về nhan sắc thật sự còn cách Tử Băng một bước xa lắc xa lơ. Nàng ta ngoài có tài văn chương và khả năng quyến rũ Chính Quốc ra thì chẳng còn gì. Mà nàng ta có tài văn chương cũng là điều đương nhiên. Lưu gia mấy đời làm quan văn dòng dõi thư hương, nàng ta không giỏi thì thật hổ thẹn. Chỉ tiếc, đến đời phụ thân nàng ta thì lại có ý đồ bất chính, dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.
Phụ thân nàng ta nhiều thê thiếp như vậy, nhưng cũng chỉ có mỗi đứa con gái do chính thê sinh ra. Là vì sao? Vì những người khác mang thai, bà ta đều hại chết. Thậm chí còn hạ độc khiến họ vô sinh. Những điều này là Chính Quốc đã nói với cô.
Lưu Vân hết nhìn Ân Phi lại nhìn đám người đang đào bới, nghi hoặc càng sâu. Cuối cùng nàng ta không nhịn được mà mở miệng hỏi:
- Ân Phi, cuối cùng là ngươi đưa ta đến đây làm gì?
Ân Phi không nhanh không chậm cầm lên một miếng phù dung cao nhẹ nhàng cắn. Cô cũng chẳng thèm so đo nàng ta phạm lỗi dám gọi thẳng tên cô.
Ăn xong miếng bánh, lại uống một ngụm trà, lúc này
Ân Phi mới nhìn lên trời:
- Ta thấy hôm nay trời dâm mát, rất thích hợp để đi dã ngoại. Còn ngươi... Ta đưa ngươi đến đây làm gì một lúc nữa ngươi sẽ biết ngay thôi.
Lại qua một khắc sau, cuối cùng bọn họ cũng đào xong một hố khá sâu, tầm khoảng 2 mét. Ân Phi liền nhìn Lưu Vân đang đứng đối diện. Nàng ta đã không còn mặc bộ quần áo nhà tù nữa, thay vào đó là một bộ váy màu trắng. Tóc cũng được chải đơn giản thành một búi phía sau đầu.
Cô dời mắt khỏi nàng ta, liếc nhìn mấy đĩa bánh:
- Lưu Vân! Bổn Vương phi ban cho ngươi mấy chiếc bánh này. Ngươi ăn đi, không sau này sẽ hối hận đó.
Lưu Vân nhếch môi khinh bỉ nhìn Ân Phi:
- Ta mà cần ngươi bố thí cho ta sao?
Ân Phi đứng lên, bước nhẹ nhàng về phía Lưu Vân, tựa tiếu phi tiếu nói:
- Ngươi không ăn sao? Sẽ hối hận đấy...
Lưu Vân hất cằm, cười lạnh:
- Ta không cần thứ ngươi đã động qua.
Ân Phi cười lớn, lập lại câu nói của nàng ta:
- Không cần thứ ta đã động qua? Vậy Vương gia là của ta trước, sao ngươi lại cướp? Ghế Vương phi là ta ngồi trước, tại sao ngươi lại giành? Nói mà không biết ngượng mồm sao?
Lưu Vân khinh bỉ nhìn cô:
- Vương gia yêu ta trước. Ngươi chẳng phải bị Vương gia lạnh nhạt lâu vậy sao?
Ân Phi tức giận trong lòng nhưng nhịn xuống, ngắm nghía móng tay của mình:
- Nhưng mà... Giờ đâu phải như thế nữa? Vương gia vốn dĩ thích ngươi chỉ là nhất thời!
Lưu Vân kiên định nói:
- Ta tin Vương gia còn nhớ đến ta!
Ân Phi phì cười:
- Ngươi vẫn ngây ngốc tin lời cái vị ma ma đã ôm số tiền phụ mẫu ngươi để lại cho ngươi bỏ chạy rồi sao? Ngươi lên nhớ, ngươi đã thất thân rồi.
Lưu Vân ghét nhất có người nhắc đến vết nhơ bẩn đó. Đó là bí mật nàng ta đã muốn giấu kín.
Thẹn quá hóa giận, Lưu Vân nhấc tay định tát Ân Phi nhưng cô nhanh tay bắt được. Cười lạnh, cô nhìn nàng ta:
- Không xem lại mình là cái dạng gì rồi còn muốn đánh bổn Vương phi.
Nhìn cái vẻ tỏ ra kiêu ngạo của Lưu Vân mà cô thấy ngứa mắt. Xô ngã nàng ta, Ân Phi mỉm cười:
- Xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu. Người tới, ném nàng ta xuống.
Hai gia đinh tiến lên giữ chặt lấy hai tay Lưu Vân. Nàng ta hoảng sợ, ra sức giẫy giụa:
- Hoàng Ân Phi! Ngươi định làm gì ta? Mau buông ta ra! Buông ta ra.
Nhưng sức lực của một thiên kim dòng dõi thư hương tay trói gà không chặt như Lưu Vân đâu phải đối thủ của hai tên gia đinh to khỏe? Bọn họ nhanh chóng ném nàng ta xuống cái hố vừa được đào.
Lưu Vân bị đáp xuống hố ngã sõng soài, nhìn vô cùng chật vật. Ân Phi tiến về phía cái hố, thấy chỉ còn cách miệng hố ba bước chân thì dừng lại. Cô đứng nhìn Lưu Vân đang bò dậy, mỉm cười ra lệnh:
- Lấp hố!
Lưu Vân giật mình khi nghe khẩu lệnh đó, sợ hãi cố gắng leo lên:
- Ân Phi, ngươi... ngươi định làm gì?
Ân Phi thấy nàng ta không thể chạm đến miệng hố liền bước lại sát miệng hố, ngồi sổm xuống nhìn nàng ta:
- Không thấy sao còn hỏi? Đương nhiên là chôn sống ngươi! Ba tháng trước chẳng phải ta đã nói sẽ lấy mạng ngươi sao? Còn hơn một tháng nữa là ta đại hôn rồi.
Bốn gia đinh dùng xẻng xúc đất vất xuống hố khiến đất rơi đầy người Lưu Vân. Khuôn mặt nàng ta trắng bệch:
- Ngươi... ngươi... Sao ngươi dám giết ta?
Ân Phi mỉm cười:
- Sao ta lại không dám chứ? Ta giết ngươi để trừ họa cho dân, có gì sai sao?
Lưu Vân mặt tái mét, môi trắng bệch, cố với tới miệng hố:
-Ân Phi ! Không, Vương phi! Vương phi hiền lành lương thiện, xin tha mạng cho tiện nữ. Vương phi...
Cô cười híp mắt:
- Ta cảm ơn lời khen của ngươi! Ta không dám nhận là mình hiền lành lương thiện. Nhưng ta thấy mình rất là tốt bụng...
Cô cố ý không nói tiếp, dơ tay lên ý bảo mấy gia đinh dừng lại. Lưu Vân tưởng mình đã thoát, thở hắt ra, gật gật đầu:
- Đúng! Đúng! Vương phi rất tốt bụng.
Ân Phi lại nhìn nàng ta cười hì hì:
- Ta tốt bụng nên sẽ hoàn thành nốt tâm nguyện của Lưu Vân ngươi. Ngươi có còn nhớ ngày ở Thiền Bảo Tự, lúc ngươi ám sát ta ý. Ngươi nhớ ngươi đã nói câu gì không?
Lưu Vân trầm mặc một lúc. Như đã nhớ ra, sắc mặt nàng ta lại trắng bệch.Ân Phi lạnh lùng nói:
- Tiễn phật phải tiễn tới tây thiên! Nay ngươi không giết được bổn Vương phi, đương nhiên bổn Vương phi phải tác thành cho tâm nguyện của ngươi. Chôn sống!
Câu cuối cùng, Ân Phi gằn từng chữ khiến Lưu Vân lạnh toát. Ân Phi phất tay, đứng lên:
- Tiếp tục đi!
Bọn họ lại bắt đầu san lấp hố. Lưu Vân khóc lấc lên:
- Ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Ân Phi! Tha cho ta, tha cho ta. Ta... Ta từ nay sẽ... sẽ không làm hại ngươi nữa...
Ân Phi cười lạnh:
- Lúc nãy hùng hổ vênh váo lắm mà? Sao giờ lại mất hình tượng thế này? Sang lên em!
Cô nhìn sắc mặt của Lưu Vân, thầm nghĩ. Chẳng nhẽ hôm đó sắc mặt cô cũng khó coi như này.
Lưu Vân luôn miệng kêu gào tha mạng.Ân Phi ray ray huyệt thái dương, nhìn nàng ta:
- Lúc nãy cho ngươi ăn no ngươi không chịu, giờ thành ma đói nhé!
Nói xong, cô xoay người trở về ghế ngồi xuống. Khẽ nhấp một ngụm trà, cô thở dài. Nàng ta hại thân chủ thất sủng, bị cấm túc, đón sinh thần một mình, ngã xuống nước cô đều đã trả thù, cho nàng ta nếm qua thử mùi vị như thế. Nàng ta hại cô không được ăn ngon hay hại cô suýt chết cô cũng sẽ cho nàng ta thử qua.
Thời gian uống một ly trà sau, cô cất tiếng:
- Dừng lại, lôi nàng ta lên đây!
Rất nhanh, Lưu Vân được đưa ra khỏi hố, lôi đến quỳ trước mặt cô. Bộ y phục màu trắng của Lưu Vân đã bẩn hết, tóc tai tán loạn, mặt mũi nhem nhuốc. Chắc do bị đá cứa vào nên da thịt của Lưu Vân bị trầy xước, chảy máu nhiều chỗ . Cô nhẹ nhàng hỏi:
- Đã biết cảm giác cận kề cái chết là như nào chưa?
Lưu Vân vẫn còn sợ hãi, run cầm cập. Ân Phi chán nản, đứng lên ra lệnh:
- Hồi phủ!
------------------
Trở về phủ, theo phân phó của Ân Phi, Lưu Vân được sắp xếp ở tạm Vân Uyển viện trước đây của nàng ta. Cô còn cho người mời đại phu đến khám bệnh cho nàng ta.
Tiểu Lệ cùng Tiểu Lê đều khó hiểu nhìn cô. Cuối cùng là Tiểu Lê lên tiếng trước:
- Vương phi! Nô tỳ không biết rõ ân oán trước đây của người với nàng ta. Nhưng nghe Tiểu Lệ tỷ tỷ kể thì nàng ta không phải người tốt đẹp gì? Tại sao người không giết luôn nàng ta đi? Còn cứu nàng ta về làm gì nữa?
Ân Phi đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Ta cũng chỉ định dọa nàng ta, cho nàng ta hiểu thử cảm giác của ta thôi! Đổi lại, nếu ta giết nàng ta. Chẳng phải ta sẽ thành người xấu sao?
Tiểu Lệ bất bình hỏi:
- Vậy cũng được! Nhưng tại sao người lại cho nàng ta về Vân Uyển viện? Lại còn mời đại phu nữa chứ?
Ân Phi nhìn ra ngoài trời. Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như thế. Khi thấy Lưu Vân nhếch nhác được lôi từ hố lên, sợ run người, sắc mặt trắng bệch cô lại mềm lòng. Khẽ thở dài, cô nói:
- Ta không muốn Hạ Nguyệt thành trẻ mồ côi. Con bé đã mất phụ thân, không thể để mất cả mẫu thân được.
( tui: nghe mà đau lòng ...)
---------------
Năm ngày sau,Ân Phi  cùng mọi người thu dọn hành lí để chở về Thừa tướng phủ. Hơn một tháng nữa là đại hôn, cô về đó cho đúng thủ tục.
Cô đang chơi cùng tiểu Hạo thì có a hoàn vào bẩm báo, Lưu Vân muốn gặp cô. Cô khẽ ừ, đưa tiểu Hạo cho Kim ma ma, còn mình thì dẫn Tiểu Lê đến Vân Uyển viện.
Ân Phi đặt chân vào Vân Uyển môn, chỉ thấy một mảnh tiêu điều, thê lương. A hoàn dẫn cô vào trong phòng. Lưu Vân yếu ớt hành lễ, mời cô ngồi rồi phân phó người đi pha trà.
Ân Phi nhớ lần đầu tiên mình đặt chân vào Vân Uyển viện. Nơi này từng lộng lẫy như thế, xa hoa như thế, cuối cùng cũng hiu quạnh như vậy. Lại nhìn sang Lưu Vân, nàng ta từng rất được sủng ái, kiêu ngạo, nắm quyền cai quản Vương phủ, giờ lại tiều tụy như vậy.
Vật còn người mất, tiệc tàn người tan.
Lưu Vân nhìn Ân Phi, mỉm  cười cảm kích:
- Thân phận của ta giờ không tiện đi lại. Đa tạ Vương phi đã hạ mình đến đây. Ta cho người mời Vương phi đến, thứ nhất là để cảm tạ người đã tha mạng, còn mời đại phu đến cho ta. Thứ hai là ta có việc muốn thỉnh cầu người.
Ân Phi uống một ngụm trà:
- Đương nhiên ta biết điều đó. Chứ chẳng lẽ Lưu muội muội lại mời ta đến đây thưởng trà.
Lưu Vân kinh ngạc trước cách xưng hô của Ân Phi. Cô đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười tự nhiên:
- Lưu muội muội có gì thỉnh cầu cứ nói. Nếu đáp ứng được ta sẽ giúp.
Lưu Vân thụ sủng nhược kinh. Nàng ta cắn môi, đứng dậy bước đến trước mặt cô, quỳ xuống.
Lưu Vân dập đầu một cái, nói:
- Mấy ngày qua, ta đã suy nghĩ thông suốt. Ta... muốn cùng Tố Hà đưa Hạ Nguyệt rời xa kinh thành này. Sẽ lên núi xuất gia.
Ân Phi thoáng ngạc nhiên:
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Lưu Vân nhìn Ân Phi, hít sâu:
- Ta muốn trước khi rời đi, ta có thể... có thể gặp Vương gia lần cuối không?
Ân Phi trợn trừng mắt, mãi mới tiêu hóa được lời Lưu Vân. Nếu cô để nàng ta gặp Chính Quốc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Lưu Vân thấy sự do dự trong mắt Ân Phi liền dập đầu một cái nữa, cầu xin:
- Ta biết người đang lo lắng điều gì! Nhưng Vương phi, ta xin thề sẽ không làm gì không an phận. Ta chỉ muốn gặp Vương gia lần cuối thôi.
Ân Phi đắn đo cân nhắc, cuối cùng thở dài gật đầu:
- Thôi được, ta sẽ nói điều này với Vương gia! Nhưng ngài ấy có đồng ý gặp ngươi hay không thì ta không dám chắc.
Lưu Vân mừng phát khóc, dập đầu thành khẩn cảm ơn. Ân Phi chán nản khoát tay, kêu nàng ta đứng dậy rồi rời khỏi Vân Uyển viện.
---------------
Sau bữa tối Chính Quốc mới trở lại Vương phủ. Ân Phi sai người chuẩn bị nước tắm cho chàng rồi hỏi:
- Chàng dùng bữa tối chưa?
Chính Quốc ôm lấy vòng eo nhỏ của thê tử, đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu. Khi thấy mắt nàng mơ màng mới vừa lòng, mỉm cười:
- Ta đã dùng bữa tối ở trong cung rồi!
Chính quốc tắm xong, mặc một bộ trung y trắng bước vào. Ăn Phi cũng đã thay trung y, tóc đen mượt xõa ra sau lưng. Cô ngồi trên giường, ánh nến chiếu rọi mị hoặc cực kì. Chàng bước về phía giường ngồi xuống, ôm mĩ nhân vào lòng, ngửi mùi thơm mát trên người cô. Bỗng dưng chàng hỏi cô một câu khiến cô ngẩn người:
- Ân Phi! Nàng có muốn làm hoàng hậu không?
Ân Phi nghi hoặc. Đây là có ý gì? Hoàng hậu là thê tử hoàng thượng, chẳng nhẽ muốn tạo phản?
Ân Phi sắp xếp từ ngữ cẩn thận, nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
- Làm hoàng hậu có quyền lực, muốn gì được nấy, dưới một người trên vạn người. Quả là sung sướng. Nhưng ta thấy làm Vương phi như bây giờ còn sướng hơn.
Chàng cúi đầu xuống, thắc mắc hỏi:
- Vì sao?
Ân Phi mỉm cười trả lời:
- Nếu làm hoàng hậu, chàng sẽ không chỉ còn một mình ta nữa. Vì lợi ích chính trị, chàng sẽ phải có tam cung lục viện, ta không đủ nhân từ để ngày ngày nhìn chàng đi sủng hạnh người khác. Thứ hai, ta không giỏi quản lí sư vụ. Để quản lí cái Vương phủ này ta đã mệt lắm rồi mà nếu làm hoàng hậu sẽ còn nhiều nhiều nhiều việc cần ta giải quyết hơn. Tiếp theo, ta không muốn bị gò bó bởi các lễ nghi và đặc biệt là sẽ không được ra khỏi cung thường xuyên.
Chính Quốc im lặng nhìn Ân Phi một lúc. Đến khi cô cảm thấy áp lực đè nặng thì chàng mới cười trầm thấp, cắn cắn vành tai cô:
- Nữ nhân lười biếng này!
Ân Phi cười ngọt ngào, vòng hai tay ôm lấy cổ Lãnh Thiên, kề sát vào lồng ngực rắn chắc của chàng, nhẹ nhàng nói:
- Quốc! Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ luôn đứng cạnh chàng.
Vòng tay chàng đang ôm cô bỗng dưng xiết chặt hơn. Chàng lật người đặt cô duới thân, nhìn cô đầy dịu dàng:
- Ân Phi! Ta yêu nàng!
Màn giường màu đỏ buông xuống, che đi cảnh xuân sắc bên trong, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của nam tử và tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân.
Sau khi hoan ái xong, Ân Phi nằm trong lòng Chính Quốc mệt mỏi nhắm mắt định ngủ thì nhớ ra còn có việc quan trọng chưa nói.
- Chính Quốc! Sáng mai Lưu Vân, nàng ta sẽ rời khỏi kinh thành để đi tu.
Chính Quốc ôm mĩ nhân trong lòng, chỉ ừ một tiếng. Ân Phi tức giận, nhéo vào hông chàng một cái, nói tiếp:
- Nàng ta muốn gặp chàng lần cuối đấy.
Chính Quốc vẫn là nhắm mắt, nhàn nhạt nói:
- Kệ nàng ta, không muốn gặp.
Ân Phi rất vui vẻ, liền ôm lấy hông phu quân, nhắm mắt đi ngủ.
-------------------
Sáng hôm sau, Ân Phi đích thân đến tiễn Lưu Vân.
- Đây là chút ngân phiếu, muội cầm lấy làm lộ phí đi đường.
Lưu Vân khom người hành lễ:
- Đa tạ Vương phi!
Rồi nàng ta đứng dậy nhìn về phía xa xa. Ân Phi thở dài, nói:
- Vương gia bảo ngài sẽ không đến!
Lưu Vân buồn bã cụp mắt, nhưng nhanh chóng mỉm cười, nhìn Ân Phi:
- Không còn sớm nữa, ta đi đây. Vương phi bảo trọng.
Ân Phi gật đầu:
- Bảo trọng!
Lưu Vân nhìn về phía Ỷ Lãnh các, ánh mắt đượm buồn. Nam nhân ở đó, nàng ta đã yêu từ lần gặp đầu tiên, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Những lần bị ngài ấy bỏ mặc lạnh nhạt, nàng ta đã dặn lòng phải quên đi, nhưng vẫn không thể thôi nhớ về ngài ấy. Còn ngài ấy thì sao? Là yêu nàng ta hay chỉ là thích nhất thời? Chiếc vòng tay hoa hồng bảo thạch đó, đã được Liễu Quý phi đưa cho Vương gia từ buổi quan lễ* của ngài ấy. Vậy mà ngài ấy đâu có tặng cho nàng ta? Ấy thế mà nàng ta vẫn u mê không tỉnh, chấp mê bất hối.
Lưu Vân quay người che đi nước mắt sắp chảy xuống, nàng ta bước nhanh về phía cổng sau Vương phủ. Vương gia! Lưu Vân đi đây!
Tâm sinh mộng ảo, cứ ngỡ rằng đời này mãi mãi nắm tay nhau. Nào có biết đâu, tâm người đâu ở chỗ mình...
Ân Phi nhìn Lưu Vân đi rồi liền dẫn theo Tiểu Lê về. Gần đây cô đều để Tiểu Lê theo mình để con bé học hỏi, ứng xử với mọi tình huống. Nhìn cô bé mặc váy hồng phấn, tóc chải kiểu song nha kế cực kì đáng yêu, Ân Phi hỏi:
- Tiểu Lê, đã theo Tiểu Lệ học hết chưa?
Tiểu Lê trả lời, giọng nói nhẹ nhàng êm ái:
- Dạ sắp xong rồi ạ! Nô tỳ nhất định sẽ thay Tiểu Lệ tỷ tỷ chăm sóc tốt cho Vương phi.
--------------
Trở lại Ỷ Lãnh các, Ân Phi liền thấy Chính Quốc đang cầm cây trâm hoa đào ngọc lưu ly của cô. Khẽ nhíu mày, cô bước về phía chàng, khó hiểu hỏi:
- Chàng định cài cây trâm đấy sao?
Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cô, nói:
- Ta tặng nàng nhiều trâm như thế, sao nàng không vất cái cũ kỹ này đi?
Ân phi trợn mắt, giật lại:
- Vất là vất thế nào? Dù sao đây cũng là món quà đầu tiên chàng tặng ta, phải giữ làm kỉ niệm chứ!
Chính Quốc đau lòng, ôm chặt lấy Ân Phi:
- Ta xin lỗi!
Ân Phi khó khăn lắm mới thò đầu ra khỏi lòng Lãnh Thiên, mỉm cười đầy vui vẻ:
- Thấy có lỗi sao? Vậy chàng dùng phần đời còn lại của mình để bồi thường nhé!
Chính Quốc ngậm lấy môi cô hôn, mãi sau khi cô không thở được mới buông ra. Chàng dịu dàng nói:
- Được! Ta sẽ dùng phần đời còn lại yêu thương chăm sóc mẹ con nàng.

Endchap
Sau gần 2 tuần đi học lại tui ko có tzan ra chap đc
H trường lại cho nghỉ nên tui ra chap đc r nè
Lại để các cô đợi lâu r
À mà chap sau hoàn nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro