Nhiều CP - Lai Tự Hài Tử Môn Đích "Khống Tố"

Đến Từ Sự “Lên Án” Của Bọn Trẻ

---

Tác giả: AUSTIN

Link gốc: https://chengyu462.lofter.com/post/30943a87_1cad5b458

Lời tác giả:

Áng văn này là sự lên án của bọn trẻ đối với ba mẹ.

Giải trí văn, xin đừng thượng thăng chưng nấu!!!!!

Lấy góc nhìn của hài tử để viết, cũng có góc nhìn của gia trưởng.

Trước là thành viên của gia đình SII.

__________________________________________________________

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

1. Nhà Đới Manh.

                                                                                                 

Hi! Xin chào mọi người, em gọi là Tiểu Tín, đại danh Đới Mộ Hàn, hiện tại 9 tuổi, Lão Đới là mommy của em, Momo là mama của em, không sai, nhà em là gọi như vậy.

Đến nỗi nhũ danh của em vì sao gọi là Tiểu Tín, nghe Lão Đới nói là có một cái ngụ ý:

“Tín niệm của Đới Manh là Mạc Hàn, tín niệm của Mạc Hàn là Đới Manh.”

Một cái ngụ ý như vậy.

Cũng không có gì để lên án, nhưng là cả hai tựa hồ đều xem em như không tồn tại, khiến em mỗi lần đều bị Lão Đới “đuổi” ra khỏi nhà, mỗi lần nàng đều nói để em đến nhà Thủy Thủy chơi một đêm, hoặc là cùng em nói đến nhà a di Ngũ Chiết một đêm cũng được, là em không muốn đi sao?? Em vừa đến nhà các nàng liền thấy Dương Ngũ Hành cùng Ngô Thập Nhị Thập Nhất ngồi xổm ở cửa đánh bài, vừa thấy mọi người đều là những người đồng mệnh tương liên, haiz…

Còn có Lão Đới luôn thích để em giúp nàng đến công ty làm việc, vì vậy mà hiện tại em thế nhưng thật ra còn hiểu rõ công việc của công ty hơn cả Lạc Lạc tỷ tỷ. Oh! Quên mất, tỷ tỷ của em là Tako Trương Ngữ Cách, ân… nói như vậy tỷ phu chính là Lạc Lạc rồi.

Không có gì bất ngờ, hôm nay lại là một ngày thay Lão Đới đến công ty.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Buổi sáng...

“Tiểu Tín!!!”

Giọng nói của Đới Manh từ phòng ngủ truyền tới phòng khách.

“Làm gì!?”

“Quy tắc cũ!”

“Ò...”

Ăn xong cơm sáng, em liền đến công ty.

Đến nỗi nguyên nhân em không đi học, đều phải hỏi mommy, nàng luôn nói chỉ số thông minh của em rất cao, mời một gia sư thì được rồi, sau đó em liền ban ngày ở công ty, ban đêm ở công ty học bù.

“Thiên của con, con như thế nào sẽ có hai người mẹ không đáng tin như vậy?” 【 đỡ trán 】

“Lão Thiên, cứu mạng! A~ xiba...”

Này không khéo sao, Lạc Lạc vừa đúng lúc bước vào.

“Sao vậy, làm gì khổ sở?”

“Lão Đới nhất định là quá để mắt đến em, mỗi buổi tối còn phải học bù, mệt mỏi, haiz…”

“Đới thúc thúc nói công ty này dù sao tương lai cũng sẽ là của em, trước quản sau quản đều là quản, vậy không bằng quản sớm một chút, em nói có phải hay không a, Tiểu Tín?”

“【 Mềm oặt ở trên mặt bàn 】 Em biết rồi, tỷ phu chị là tới giúp Lão Đới, không yêu không yêu, em muốn đi tìm tỷ tỷ!”

“Ai nha, được rồi, đến xem kế hoạch đi.”

“Kế hoạch gì?”

“Là cái mà hai ngày trước chị đã nói với em a, em quên rồi?”

“Nga! Nhớ lại rồi, xem xem.”

Sau đó Lạc Lạc và Tiểu Tín liền bắt đầu công việc của ngày hôm nay.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Trong nhà...

“Đới Manh! Đỡ chị lên!!”

“Tới đây tới đây, tới lão bà, chậm một chút.”

“Nhi tử đâu?”

“Đến công ty rồi, xem ra bữa sáng đều đã làm xong, có muốn em mang lên cho chị ăn không?”

Là người duy nhất trong nhà có thể dậy sớm, Tiểu Tín mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị bữa sáng trước khi đi học hoặc đến công ty, như vậy để cho hai người mẹ không đáng tin cậy kia thức dậy là có thể ăn sáng, bằng không hai người liền bỏ bữa sáng hoặc gọi đồ ăn ngoài.

“Vậy em mang lên đi.”

“Được! Đi ngay!”

Lạc Lạc làm sao có thể thành thật đến công ty làm việc như vậy đây, còn không phải bởi vì Tako đi công tác, ít nhất cũng phải ba tháng mới có thể trở về, cho nên Lạc Lạc vì không muốn nhàm chán mà mỗi ngày đều đến nhà Aba Ama tìm đệ đệ muội muội chơi, hoặc là đến công ty làm việc giết thời gian.

Vòng xa rồi, trở về!

“Đây, lão bà!”

“Này… Lại là nhi tử làm đi?”

“Úc, đúng a, người duy nhất có thể dậy sớm trong nhà chúng ta cũng chỉ có Tiểu Tín, bằng không chúng ta còn không có bữa sáng để ăn đâu.”

“…… =_=【 Momo không nói nên lời 】”

                                                                                                 

---

                                                                                                 

“Ei! Em tìm được rồi!” 【 Gõ xuống bàn phím 】

Một tệp hồ sơ được hiển thị.

“Ei? Đúng! Chính là cái này, em làm sao tìm được a Tiểu Tín, chị cùng Đới thúc thúc đã tìm rất lâu a.”

“Rất đơn giản, rốt cuộc làm chuyện xấu sẽ luôn để lại một ít dấu vết, dựa theo dấu vết từng chút từng chút lục soát, chân tướng cuối cùng sẽ được đưa ra ánh sáng.”

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Mỗi ngày cứ như vậy, một ngày lại một ngày, ngày này sang ngày khác trôi qua, thật nhàm chán a.

Bất quá bỗng nhiên có một ngày Lão Đới cả đêm không về nhà, nhìn thấy đôi mắt của Momo cũng đã hồng hồng, đã xảy ra chuyện gì, tại sao em cái gì cũng không biết?

Ngày hôm sau em chỉ thấy trên bàn có một phần văn kiện, mặt trên có mấy chữ lớn,《Đơn thỏa thuận ly hôn》.

Em trực tiếp: “Hảo gia hỏa!”

Bất ngờ này nói đến liền đến một cái lớn rồi, Lão Đới vẫn không về nhà, Momo lẳng lặng nhìn chằm chằm vào《Đơn thỏa thuận ly hôn》kia, hốc mắt cũng càng lúc càng đỏ, cuối cùng vẫn là không cầm được nước mắt.

Lão Đới đã rất lâu không trở về ngành, em cũng rất nhanh đã quên nàng vốn dĩ chính là một luật sư.

Sau đó em đi theo Momo, nàng trở nên càng ngày càng lạnh nhạt, em cũng dần trưởng thành, rất nhiều người đều nói em lớn lên hẳn là giống baba, rất soái, nhưng bọn họ không biết rằng em không có “baba”, em chỉ có hai người mẹ, quan niệm thế tục hiện tại, còn không thật sự tiếp thu việc hai người đồng tính ở bên nhau, càng đừng nói đến việc làm sao có hài tử.

Trước kia mommy cùng mama mặc kệ là ở ngay trước mặt em hay là khi em không ở nhà đều hận không thể dùng keo 502 dính vào nhau, không biết có phải thời gian đã mang đi hết thảy hay không, cảm tình chậm rãi trở nên càng lúc càng mờ nhạt, đã không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ, cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vậy thì dứt khoát chặt đứt đi.

Em trước kia thật không hiểu mama và mommy vì cái gì mà có thể thân mật như vậy, sau này em mới biết được, bởi vì các nàng là người đã cùng nắm tay nhau đi qua hết thảy phong phong vũ vũ, mặc kệ con đường này có bao nhiêu gập ghềnh thì trên đường các nàng luôn giúp đỡ lẫn nhau, đi qua những thời điểm gian nan nhất ấy, đến cuối cùng lại bị sự phân hóa của thời gian mang đi nhiệt huyết ban đầu, cũng chôn vùi đi lý tính.

Không biết là ở nơi nào nghe được mama đã từng nói qua một câu:

“Bởi vì sợ hãm quá sâu, cho nên mới lựa chọn không bắt đầu.”

Yêu, không phải là dám làm dám chịu, nâng lên rồi thả xuống sao, làm gì có lựa chọn đâu, còn không phải là bởi vì lúc trước cậu cùng tôi đi qua đoạn thời gian ấy, đoạn thời gian ấy chính là “bài thi” tôi dành cho cậu a, cậu làm bài không tệ, bất quá khi có điểm thi, cũng liền vượt qua rồi, ai sẽ còn cố ý nhớ rõ thành tích của một lần kiểm tra đâu, đúng không?

                                                                                                 

Cũng giống như chúng ta, cuối cùng… cũng không thể gặp lại.

Ai bảo chúng ta thân ở tại một cái nghề nghiệp như vậy đây, quy củ của nơi này, ai có thể đụng vào đây? Vậy thì cứ nhu nhược như vậy mà rời khỏi đi, tôi tự nguyện.

                                                                                                 

                                                                                                 

...

----------

...

                                                                                                 

                                                                                                 

2. Nhà Thất Ngũ Chiết.

                                                                                                 

Holle a! Chào mọi người, em là Ngô Thập Nhị, đại danh Ngô Dục Kỳ, em là Ngô Thập Nhất, đại danh Ngô Huyên Kỳ, hai bọn em là tỷ đệ song sinh, hiện tại 11 tuổi, bởi vậy có thể thấy được, aba ama đã kết hôn mười mấy năm rồi, aba của bọn em chính là Husky Triết Ngũ Chiết Ngô Triết Hàm hahaha, được rồi tỷ tỷ, đứng đắn một chút, được thôi, ama của bọn em chính là Kiki Hứa Giai Kỳ nha, còn có ca ca là Lạc Lạc Từ Tử Hiên cùng tẩu tẩu Tako Trương Ngữ Cách, đây đại khái chính là tất cả các thành viên của nhà bọn em a.

Nhũ danh của bọn em có ý nghĩa gì? Chị thật đúng là không biết a, đệ đệ.

Không có ý nghĩa gì cả, là aba tùy tiện nghĩ, nàng nói lúc ấy trong đầu nghĩ tới số mười hai, sau đó tỷ tỷ liền gọi là Thập Nhị, em thì Thập Nhất, không có ý nghĩa.

Kỳ thật cũng không có gì tốt để lên án, chỉ là aba luôn bày ra một bộ mặt lạnh nhạt, mà khi nhìn đến ama thì không giống nhau, hơn nữa bà ngoại em còn nói, lúc em và tỷ tỷ sinh ra nàng nhìn cũng chưa nhìn một cái liền chạy về phía ama, sau đó bọn em đã bị gạt sang một bên.

Nói đến lên án, đệ đệ Thập Nhất có thật nhiều chuyện muốn nói, cái miệng nhỏ ríu rít không ngừng được, nhưng tỷ tỷ Thập Nhị thật ra lại không có gì muốn nói.

Vậy tỷ tỷ thì sao?

Em? Không có gì a… Aba ama đối với em khá tốt, trừ những lúc sẽ quên bọn em ở nhà rồi xem như không có gì, nga! Còn có mỗi lần nói muốn mang bọn em đi chơi đều chỉ dẫn ama đi, đem bọn em ném cho Tư Tư a di cùng Tiểu Ngải a di, nếu không liền đem bọn em ném cho ca ca, sau đó hai nàng đã không thấy tăm hơi.

Thập Nhất Thập Nhị: “Ca ca, đem quyển《 Vụ Đô Cô Nhi 》của chị cho bọn em xem đi.”

Lạc Lạc: “Trên kệ sách, đi lấy đi.”

Lại là một ngày "tốt đẹp".

                                                                                                 

---

                                                                                                 

“Thập Nhị! Khuê nữ!”

“Hả?! Có gì sao?”

“Aba cùng ama muốn đi du lịch, con và đệ đệ có thể tự chăm sóc bản thân không?”

“Ha??? Sao cơ, người muốn vứt con cùng đệ đệ ở trong nhà a?”

“Ai, làm sao lại nói như vậy, aba chỉ là cảm thấy…”

Lời nói còn chưa dứt, đã bị đánh gãy.

“Ngũ Chiết!”

“Tới đây!”

“Được rồi, con thật ra đã không quan tâm nữa.”

“Nhìn thấu thói đời nóng lạnh nha tỷ?”

“Chuyện sớm muộn thôi bé con, ai~ đi làm bài tập thôi.”

Không sai, Ngũ Chiết và Kiki lại để hai tiểu hài tử ở nhà mà đi đến thế giới riêng của hai người, Ngũ Chiết thỉnh thoảng cũng gọi điện quan tâm khuê nữ của bản thân một chút, đối với nhi tử thì nàng quan tâm hay không cũng mặc kệ, quan tâm đại nhi một chút cũng không phải không thể.

“Muội muội!! Đến mở cửa cho ca ca đi!”

“Đến đây!”

“Ca ca lại mang theo trò trẻ con tới?”

“Không biết, ca ca.”

“Nhìn xem, mang đồ ăn ngon cho các ngươi.”

“Wuhu! Ca ca vạn tuế ≧▽≦”

“Ca, tẩu tẩu đâu?”

“A… tẩu tẩu của em đang đóng phim, hay là… ca mang mấy đứa cùng đi thăm tẩu tẩu, được không?”

“Hảo!” 【 Trăm miệng một lời 】

Nói đi liền đi, Lạc Lạc mang theo đệ đệ muội muội đi thăm Tako rồi.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Nga, bọn em ở đoàn phim chơi mấy ngày, sau đó thì bị gửi về nhà bà ngoại (mẹ của Kiki), ở nhà bà ngoại cũng gần nửa năm, thật là nửa năm a.

“Omo, khi nào ama tới đón chúng ta đây?”

“Gần một năm rồi a.”

“Bà ngoại, ama đi làm gì rồi a?”

“Ách… Aba ama gần đây có chút mâu thuẫn, đợi họ hòa giải xong, thì sẽ đến đây đón Thập Nhị và Thập Nhất về nhà.”

“Được thôi...”

Nửa năm trước, Kiki và Ngũ Chiết bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tách ra, có thể vì mối quan hệ trải qua xa cách khá lâu, cho nên cũng không biết vì cái gì mà cảm tình cũng chậm rãi phai nhạt, bất quá khi Husky Triết nghe thấy tên người kia vẫn sẽ lộ ra hàm răng trắng của nàng.

Gặp lại cậu ấy sau một khoảng thời gian dài không thấy, nước mắt vẫn nhịn không được mà lăn dài, bởi vì đó là tiểu hồ ly của nàng a.

Nàng không nghĩ đến chính mình sẽ cùng cậu ấy có hai đứa nhỏ, cũng không nghĩ đến chính mình cùng cậu ấy sẽ đi đến hôm nay.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Nghe ama nói, trước kia lúc nàng cùng aba vừa mới quen biết thì aba phi thường lạnh nhạt, dị thường cao lãnh, sau này hai người ngày càng thân thiết, vì vậy mà được fans gọi là “Thất Ngũ Chiết”, hai người là đôi cp đầu tiên được tạo thành ở một nơi gọi là sông Seine.

Em cũng từng nghe aba nói, khi nàng mới vừa nhìn thấy ama, gương mặt của ama rất đẹp, khả năng vũ đạo cũng không tệ, nên aba nói ama rất thích hợp làm thần tượng, tuy rằng khả năng ca hát còn cần cải thiện, bất quá ama cũng cố gắng cải thiện thực lực, phát triển toàn diện, hơn nữa lúc trước ama đi tham gia chương trình tuyển tú, ở trong chương trình tuyển tú còn lấy được hạng ba, lấy được thành tích tốt xuất đạo, mà lúc ấy aba trong những ngày ama còn đang tuyển tú, nàng cũng được cử đến một chương trình khác, là một chương trình thi đấu đoàn đội, các nàng cũng ở trong đó đạt được thành tích không tệ, tuy vẫn bị loại, nhưng chương trình cũng ghi hình không thiếu tập nào, cho nên rất mệt mỏi, aba thậm chí không chỉ một lần bị mệt đến hạ đường huyết.

Đây có lẽ chính cái mà họ gọi là bản thân phải thật nỗ lực, đỉnh phong gặp lại đi.

                                                                                                 

Lúc bọn mình tốt nghiệp đều mặc váy cưới, bất quá cậu không đến hiện trường, nhìn VCR của cậu, nước mắt của mình cuối cũng vẫn không nhịn được, mình rất nhớ cậu, rất nhớ... rất nhớ...

Cảm ơn cậu, đã cùng mình đi qua đoạn đường gian nan ấy, sau này… từng người nỗ lực, sẽ còn gặp lại đúng không?

                                                                                                 

                                                                                                 

...

----------

...

                                                                                                 

                                                                                                 

3. Nhà Tiếu Tiền.

                                                                                                 

Chào mọi người, em là Tiền Bao, đại danh Tiền Vũ Tiêu, hiện tại 10 tuổi, như mọi người đã biết, mẹ em rất thích uống rượu, mà “ba” của em cũng chính là Tiền Bội Đình, là sự tồn tại của một lão sư, mẹ em thì sao, mọi người hẳn là cũng đoán được, không sai, chính là Đại Trí Khổng Tiếu Ngâm.

Đến nỗi vì sao em gọi mẹ là Đại Trí ư, bởi vì mẹ của em rất “thông minh”, ba em thích gọi mẹ là Tiểu Khổng, nhưng nàng không cho em gọi, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ ra một cái tên gọi khác, liền gọi là Đại Trí đi, nghe cũng hay.

“Tiền Bao! Dậy nhanh đi, làm sao vậy a, aiyou, rối tinh rối mù, con không cần đi học a?”

“Ò, biết rồi!”

“Đại Trí đâu?”

“Đang ngủ.”

“Nụ cười hạnh phúc này của ba là thế nào đây?”

“Được rồi, nhanh đi học, bữa sáng của con đặt trên bàn a.”

“Con biết rồi!”

Một buổi sáng này, chính là nói nhà họ Tiền có tổng cộng ba loại ngôn ngữ, thứ nhất là giọng Thượng Hải của Tiểu Tiền, thứ hai là giọng Đông Bắc của Tiểu Khổng, còn thứ ba chính là giọng Đông Bắc pha lẫn giọng Thượng Hải của Tiền Bao, cũng không biết là hệ ngôn ngữ loại gì, ở nhà hẳn là Tiểu Khổng lớn nhất nên dùng giọng Đông Bắc tương đối nhiều, tương đối thực dụng hahaha...

“Đại Trí! Con đi học nha!”

Đại Trí cũng không có để ý tới, bởi vì nàng vẫn còn muốn ngủ a.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Thật sự cũng không có gì để lên án, ngoại trừ việc Đại Trí rất thích uống rượu, Tiểu Tiền rất giống lão sư, không có gì nữa.

“Tiểu Khổng, uống ít một chút, chị không phải nói muốn cho Tiền Bao một muội muội sao?”

“Ân? Chị có nói sao?”

“Có a!”

“A… Vậy được rồi, vậy gần đây không uống rượu nữa.”

Không thể không nói, em được di truyền khuôn miệng xinh đẹp của Đại Trí cùng với sự soái khí của Tiểu Tiền, còn có tính cách của Tiểu Tiền lão sư, đáng sợ.

Không thể không nói Tiểu Tiền và Tiểu Khổng chính là rất an ổn, còn nói muốn cho em thêm một muội muội nữa, em cảm thấy làm sao xác định là muội muội như vậy, cũng không phải không thể, chỉ là nếu muội muội sinh ra thì có chút không giống, vẫn là em đến trông, đột nhiên có chút bi thương a.

Tiểu Tiền thật là một người nói được làm được a, không quá nửa năm, em liền thật sự sắp có một cái đệ đệ hay muội muội, em còn phải học tập rất nhiều, chứng kiến Đại Trí cai rượu, ai~

Nhìn những người khác, lại nhìn hai vị gia trưởng này của nhà em, hai nàng nếu không phải thật thì em chính là giả được không, nhìn dáng vẻ thê nô kia của Tiểu Tiền liền biết tình cảm của nàng đối với Tiểu Khổng so bất luận ai khác cũng đều sâu đậm hơn, mà em chẳng qua chỉ là trong người đang chảy dòng máu của hai nàng, thường gọi là người lạ thân quen nhất? Có lẽ là vậy.

Em cũng nghĩ đến vì sao cảm tình của Tiểu Tiền và Đại Trí trải qua nhiều năm như vậy vẫn có thể luôn bất biến, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm.

Trong một lần công diễn sinh nhật của Tiểu Khổng trước kia, Tiểu Tiền biến thành cua lão bản đến chọc Tiểu Khổng vui vẻ, mà Tiểu Khổng vì để có thể đến kịp công diễn sinh nhật của Tiểu Tiền đã gấp rút đến một khắc không ngừng từ Hàn Quốc trở về, hành lý gì đó cũng không có mang theo, nàng liền trở thành một chú vịt vàng nhỏ để người kia biết, nàng để ý, rất để ý.

                                                                                                 

Chẳng qua sau này các nàng không còn trở thành cua lão bản và vịt vàng nhỏ nữa…

Hết thảy đều đã kết thúc rồi…

                                                                                                 

                                                                                                 

...

----------

...

                                                                                                 

                                                                                                 

4. Nhà Lạc Chương.

                                                                                                 

Chào mọi người, em gọi là Tịch Tịch, đại danh Từ Tịch Ngữ, hiện tại 3 tuổi rưỡi, baba của em là Lạc Lạc Từ Tử Hiên, mama là Tako Trương Ngữ Cách, đây là thành viên gia đình bọn em.

Không có gì để lên án ei…【 Một vạn năm đã trôi qua 】

Baba quá thích ra ngoài chơi đùa trêu chọc, công việc của mama quá bận, em mỗi ngày đều bị gửi ở nhà người khác, nếu không thì là ở trường học chơi đùa, những mặt khác cũng còn tạm được nha.

Đương nhiên baba mỗi lần ra ngoài chơi trở về đều sẽ ôm hôn em một lúc lâu, hơn nữa nàng còn nói em lớn lên rất giống mama, không thể không hôn, sau đó hai má em đều bị baba hôn đến toàn là nước miếng, chính là nói, đầy ghét bỏ a.

Lạc Lạc: “?? Nữ nhi cũng ghét bỏ ta rồi, không yêu nữa…”

Bất quá Tịch Tịch xác thực là lớn lên rất giống Tako, sau đó đã bị Đới Manh gọi là Tiểu Tako, hơn nữa khi Tịch Tịch sinh ra Lạc Lạc còn tính đặt cho Tịch Tịch một cái tên tiếng Anh gọi là Take, chỉ kém một chữ cái so với Tako, rất không tồi, nhưng đã bị ama và aba cùng nhau pass rớt rồi.

                                                                                                 
---

                                                                                                 

Trong nhà...

“Mama…”

Vừa thấy con gái lại sắp khóc, Tata không thể không bế  nữ nhi lên, nhẹ giọng nói khẽ với nữ nhi bảo bối rằng bản thân phải đi công tác.

“Bảo bảo, mama phải đi công tác xa a, đợi mama trở về sẽ mang cho con đồ ăn ngon được không?”

“Ân… Không muốn, muốn mama!”

“Tịch Tịch, mama đáp ứng con, sẽ sớm trở về có được không?”

“Vậy… Được thôi...” 【 Bị baba ôm đi 】

“Chăm sóc bản thân thật tốt, sớm trở về, em cùng nữ nhi ở nhà đợi chị.”

“Hảo!”

Sau đó hai người che mắt Tịch Tịch, trao cho nhau một nụ hôn phớt, rồi Tako kéo chiếc vali lớn ra khỏi cửa.

“Tịch Tịch, mama ra ngoài rồi, chúng ta làm gì đây?”

“Không biết ei...”

“Haiz… Lão bà đi công tác rồi, nhớ nàng...”

Sau đó hai cha con cứ như vậy giương mắt nhìn nhau, chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ tận nửa ngày, cuối cùng thật sự nhàm chán, Lạc Lạc liền ôm nữ nhi đi đến chỗ của aba và ama.

“Mang con đến nhà ngoại được không, ở đây quá nhàm chán, hiện tại mama của con khẳng định còn đang ở trên phi cơ, không thể nghe điện thoại.”

“Đi tìm Thập Nhị cô cô chơi sao?”

“Cũng chỉ còn cách này, đi thôi!”

Sau khi đến nhà aba ama chính là đệ đệ ra mở cửa.

“Ân? Thập Nhất, aba ama đâu?”

“Đi ra ngoài chơi rồi, có gì sao?”

“Không có gì, vừa lúc chị cũng đang nhàm chán đây.”

“Tiểu Thư! Ôm!”

“Được, đến ôm.”

Đừng hỏi, Thập Nhất cũng không biết từ khi nào bản thân có nhiều thêm một cái tên gọi Tiểu Thư, đây là tên mà chỉ có Tịch Tịch gọi, bởi vì vốn dĩ gọi là tiểu thúc.

“Tịch Tịch hôm nay làm sao lại đến, mama lại đi công tác sao?”

“Ân, mama lại đi xa nhà rồi.”

“Chị đều đã nhanh chán đến chết, mang theo Tịch Tịch dạo khắp nơi, à đúng rồi, bộ bài trong nhà đâu?”

“Ở trong ngăn tủ kia.”

“À, được rồi.”

Ca ca cùng với đệ đệ muội muội bắt đầu chơi trò đấu địa chủ, mà Tịch Tịch vẫn luôn được Thập Nhị ôm, ôm một lúc như vậy liền ngủ rồi.

“A ha, chị thắng rồi!”

“Không thú vị, tỷ tỷ thắng quá nhiều rồi...”

“Đúng vậy, Thập Nhị, em không nhường bọn chị chút nào.”

“Đây là chỉ số thông minh của bản thân hai người không cao, không thể trách em, lêu lêu lêu...”

Lạc Lạc nhìn nữ nhi trong lòng Thập Nhị, ôm nữ nhi chào tạm biệt hai người, trở về nhà.

Về đến nhà liền lập tức lấy điện thoại gọi cho Tako, xem WeChat của nàng, phi cơ hẳn là cũng đã hạ cánh rồi.

“Tako… nhớ chị...” 【 nhỏ giọng 】

“Làm sao vậy, mới mấy giờ thôi mà đã nhớ chị rồi?”

“Cũng đã mấy giờ rồi a.”

“Vậy em nhớ chị mà lại nhỏ giọng như vậy sao?”

“Con gái ngủ rồi, không dám quá lớn tiếng.”

“Như vậy a… Được thôi, vậy em có thể chăm sóc Tịch Tịch không, nếu không được mang con gửi đến phía Tư Tư.”

Nỗi lo duy nhất của Tako khi xa nhà chính là cái tên hồ đồ đản Lạc Lạc này có thể tự chăm sóc bản thân cùng nữ nhi hay không, nhưng sự thật chứng minh lo lắng của nàng là không sai.

Rốt cuộc trước đây vẫn luôn là Tako chăm nữ nhi, Lạc Lạc thì vẫn ở bên cạnh hỗ trợ gì đó, hơn nữa nữ nhi còn nhỏ như vậy.

“Em thử xem sao, em sẽ chăm sóc nữ nhi thật tốt.”

“Được thôi, vậy em cũng phải chăm sóc nữ nhi đồng thời tự chăm sóc bản thân thật tốt nha.”

“Tuân mệnh! Lão bà!”

“Hahaha, được rồi, đã muộn như vậy em cũng nên tắm rửa rồi ngủ đi, baibai!”

Từ Tử Hiên không đặt nữ nhi ở giường nhỏ trong phòng của em bé, mà đem nữ nhi đặt trên giường lớn của bản thân cùng Tako, sau khi tắm rửa xong thì hai cha con một lớn một nhỏ đi ngủ với tư thế giống nhau như đúc, Tako nhìn thấy qua hệ thống giám sát, cảm thán nói:

“Đây nếu không phải thân sinh, ai tin được đâu, quả thật giống như cùng một khuôn đúc ra haha...”

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Các nàng thật an ổn, an ổn đến mức không có bất kì tin tức gì lộ ra hai người các nàng từng có điểm chung.

Tiểu công chúa của nàng sao có thể không biết, không hiểu, nhìn tiểu bằng hữu của nàng trong chương trình bị khi dễ, nàng cũng muốn xuất đầu hỗ trợ, nhưng chính bản thân đã không tính là người nào của chị ấy nữa, mình đã từng có thể nói là đồng đội của chị ấy, đồng đội rất thân thiết, nhưng hiện tại cái gì cũng không phải, chỉ có thể xem là bằng hữu đi, chúng ta đã từng thân thiết cũng là chúng ta đã từng non nớt, quá khứ thì đều là quá khứ, thân phận hiện tại của em và chị không giống nhau. Em chỉ có thể làm một người hâm mộ chú ý đến chị, mà chị lại tiếp tục cố gắng hướng tới mục tiêu của chính mình, ở trên sân khấu lấp lánh tỏa sáng.

Baba từng nói, nàng trước kia khu đang xem chương trình mama tham gia, sẽ rất đau lòng, mama bị thương, rơi nước mắt, không ai chọn, nhưng nàng chỉ có thể xem trước màn hình, mà không thể đến cho mama trút giận, bởi vì cái chương trình này chính là chương trình sống còn, mà khoảng cách giữa bản thân và chị ấy lại quá xa.

Mama cũng từng nói, nàng ở trong chương trình bị ủy khuất, điều đầu tiên nghĩ đến chính là em ấy, nghĩ lúc này có em ấy ở bên cạnh thì bản thân sẽ không mệt mỏi như vậy đi, nhưng là mỗi lần khóc xong lại phải đứng lên tiếp tục luyện tập chuẩn bị cho sân khấu công diễn sau đó, bởi vì nàng biết em ấy sẽ ở trước màn hình xem bản thân, cho nên nàng càng muốn nỗ lực cho người thích nàng yêu nàng cùng người nàng yêu một câu trả lời, cuối cùng vẫn là cùng xuất đạo vị vô duyên, bị đào thải, bất quá cũng là một thành tích không tệ.

                                                                                                 

Long cung của em vẫn luôn ở chỗ chị, em cũng giống như vậy.

Người chị vẫn luôn thích cũng là em, vẫn luôn là như vậy.

                                                                                                 

                                                                                                 

...

----------

...

                                                                                                 

                                                                                                 

5. Nhà Vân Vũ.

                                                                                                 

Chào mọi người a! Em gọi là Trúc Tử, đại danh Viên Vũ Quân, hiện tại 7 tuổi, ba em là Viên Vũ Trinh, mẹ em là Tưởng Vân, hơn nữa nghe dì Xuyến nói hai nàng đã trải qua rất nhiều thứ trước khi đến được với nhau và có em.

Em vì sao gọi là Trúc Tử đây, em cũng từng hỏi baba, nàng nói bởi chữ Quân của em là chữ Trúc ở đầu cho nên gọi là Trúc Tử, nga, qua loa như vậy sao?

Nhà của bọn em thì sao, toàn bộ nghe theo mama, mama lớn nhất, mà baba chính là vẫn nghịch như vậy, em cũng có kế thừa tính nghịch ngợm của ba, cho nên mỗi ngày nhà của bọn em đều phải trình diễn ít nhất một lần mèo vờn chuột.

Lên án? Lên án cái gì, ba mẹ em sao? Còn tốt đi, chính là baba quá nghịch nên mỗi ngày đều bị mama đánh, mama…

Mama sao?

Không dám nói, sợ bị mama đánh...

Trúc Tử: “Mẹ em đã ba ngày không đánh em a.”

Vân Tỷ: “Con muốn thế nào?”

Trúc Tử: “Không có việc gì đâu mẹ, con không muốn thế nào hết...”

Đây là uy lực của mama.

Mà baba ở trong nhà chính là không có địa vị, càng không cần nói đến Viên Vũ Trinh có thể làm được gì.

“Vân Tỷ! Em đưa Trúc Tử đi học nha!”

“Ân, đi đi.”

“Tạm biệt mama!”

“Baibai!”

“Chạy mau chạy mau!”

“Dư Chấn, ba đang sợ cái gì?”

“Sợ mama con, chứ còn sợ cái gì, nhanh lên xe, bằng không con sẽ bị muộn học.”

“Ò, vậy ba vì sao lại sợ mama?”

“Haiz, cái này chờ con lớn lên có lão bà rồi sẽ biết, hiện tại cũng đừng hỏi, có hỏi con cũng không hiểu a, đúng không?”

“Ò...”

“Lại nói, con không phải chưa từng bị mẹ con đánh, không đau sao?”

“Đau a.”

“Đau thì không phải đúng rồi sao?”

“??? Gì?”

“Được rồi, mau xách cặp của con đi học đi, đừng hỏi nhiều thứ như vậy, đi đi, buổi tối sẽ tới đón con.”

“Ò, biết rồi!”

Dư Chấn về đến nhà mặc kệ có sợ không, rốt cuộc lão bà của mình sợ thì sợ, nhưng vẫn muốn sủng, nhi tử này thích làm gì thì làm đi.

“Vân Tỷ!”

“Ân? Nhi tử đi học rồi, có lời gì thì nói thẳng đi.”

“Chị có cảm thấy em so với trước kia có chỗ nào không giống không?”

“… Không có.”

“Không có sao?!”

“Cao hơn? Hay là lại gầy đi?”

“Ai u, không phải về dáng vẻ.”

“Về sinh lý?”

“… Vân Tỷ, em phát hiện không phải em thẳng nam, chị cũng… (rất thẳng)” Vế sau Dư Chấn không dám nói.

“Hôm nay vì cái gì lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Bởi vì em nghĩ những việc trước kia rồi lại nghĩ về hiện tại, phát hiện hết thảy đều trôi qua đã lâu, nhi tử của chúng ta cũng đã 7 tuổi, thời gian thật sự rất nhanh.”

“Em đã trưởng thành rồi... (tại một khắc ấy khi chúng ta tách ra)”

“Đúng vậy...”

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Tỷ tỷ vẫn luôn là một người không giỏi biểu đạt, mà tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, làm sao sẽ nghĩ nhiều như vậy, lúc ấy chỉ nghĩ có tỷ tỷ thì tốt rồi, nhưng ly biệt cũng là chuyện sớm muộn, cho nên cuối cùng vẫn là tách ra, cho nên bắt đầu từ một khắc mà tỷ tỷ không còn thuộc về chính mình kia, nàng liền biết chính mình cũng nên trưởng thành, không thể vẫn luôn là một tiểu hài tử.

Tỷ tỷ xác thật không giỏi biểu đạt, nhưng nàng cũng sẽ dùng phương thức của bản thân để bảo vệ và canh giữ tiểu hài tử, nhưng sẽ có một ngày các nàng phải tách ra, cho nên vì để không lưu lại quá nhiều nhung nhớ, chầm chậm tách ra.

Đã từng nghe ba em kể, mẹ em là một mỹ nữ rất cao lãnh, từ rất sớm khi bắt đầu chính là, lúc ấy ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy mẹ em liền muốn tiến lên bắt chuyện nhưng không dám, bởi vì mọi người đều không thân thuộc, đến sau này khi mọi người đều là nhị kỳ sinh, dần dần quen biết rồi chơi cùng nhau, lại bởi vì chơi với tỷ tỷ tương đối thân nên đã bị fans xem là một cp và gọi là “cp Vân Vũ”, cũng vì quan hệ của fans mà đem những tính cách bất đồng của hai người làm loạn, về sau cũng trở nên ngày càng xa cách, cho dù đồng thời ở trên cùng một sân khấu cũng không thể gọi tên đối phương.

Nhưng thật ra rất hiếm khi nghe thấy mama nhắc tới baba, hơn nữa nhiều năm như vậy lần duy nhất em thấy mama khóc là bởi vì em nhập viện, em nếu như nhớ không sai thì đó là năm thứ ba sau khi ba mẹ em li hôn đi, bởi vì em có bệnh tim bẩm sinh, là nguyên nhân hơn nửa đêm được xe cứu thương đưa đi cấp cứu, mà sau khi ba mẹ em li hôn dường như em chưa từng gặp ba em, rất nhớ nàng.

                                                                                                 

Em chưa từng buông xuống.

Chị vẫn còn yêu em.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

                                                                                                 
                                                                                                 

End.
__________________________________________________________

                                                                                                 

Lời tác giả:

Phía sau có thể sẽ còn có những đội khác, chậm rãi chờ mong một chút đi.

---

Năm mới vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro