Chương 8: Bách gia thư.

Ban đêm, Cảnh Thự lại đây thúc giục nói: "Vệ Bà bảo ngươi đi ăn cơm."

Khương Hằng khổ sở bò dậy, đi tới nhà chính, Chiêu phu nhân không có xuất hiện, Khương Hằng tự mình dùng cơm chiều, bi thương đã tiêu đi gần nửa, muốn đi tìm mẫu thân trò chuyện, nhưng khóc cũng đã khóc rồi, cũng không thể làm như không có việc gì, cho nên bi thương như cũ mà trở về phòng.

Đến canh hai, có người từ sau lưng đẩy đẩy nó, Khương Hằng đang nằm nhìn tường giường, ban ngày ngủ nhiều cho nên buổi tối ngủ không được, Cảnh Thự lại nói: "Dậy, cho ngươi."

Khương Hằng xoay người, chợt thấy trong tay Cảnh Thự cầm một xâu bánh rán, kinh ngạc nói: "Ở đâu đây?"

Cảnh Thự nói: "Ít nói nhảm, ngươi không phải muốn ăn sao?"

Khương Hằng: "Huynh đi ra ngoài trộm? Lấy ở chỗ nào?"

"Ông chủ cho ta." Cảnh Thự nói.

Vẻ mặt Khương Hằng có chút hoài nghi, Cảnh Thự tưởng tượng liền biết, lập tức tức giận, nói: "Ngươi cho là ta trộm? Ta chưa bao giờ nói dối, ông chủ bán không hết, xâu này là cho ta, không muốn thì bỏ đi!"

Cảnh Thự đang muốn ném, Khương Hằng nói: "Ta tin! Ta tin!"

Khương Hằng nhường giường ra một chút, để Cảnh Thự ngồi lên, cơm chiều nó không ăn được bao nhiêu, đang đói bụng, chia ra đưa cho Cảnh Thự, Cảnh Thự xua xua tay, nói: "Không ăn, ngươi ăn đi."

Vì thế Khương Hằng bắt đầu ăn mấy cái bánh rán kia, nhưng ăn được một chút, trong lòng lại vô cùng chua xót, chỉ muốn rớt nước mắt.

"Ta muốn đi." Khương Hằng nói.

"Đi?" Cảnh Thự nghi hoặc nói.

Khương Hằng ăn còn thừa lại nửa cái, bỗng nhiên khổ sở cực kỳ, mỗi ngày bị mẫu thân nhốt ở trong nhà, tựa giống như chim trong lồng, còn thỉnh thoảng thình lình bị đánh chửi, giống như hôm nay vậy.

Cảnh Thự tựa hồ minh bạch điều gì, nói: "Sắp đánh trận, nàng đang bực đó."

"Đánh trận?" Khương Hằng nhớ tới buổi chiều nhìn thấy binh doanh ngoài thành Tầm Đông.

Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nói: "Phu nhân ở quan phủ một ngày, khẳng định là nói chuyện này."

Khương Hằng muốn nói đánh giặc thì có liền quan gì tới nàng với mình, nhưng nếu thật phải đánh giặc, bá tánh trong thành Tầm Đông cũng đều trốn không thoát.

"Ngươi không biết?" Cảnh Thự nói, "Nàng là 'Thiên Nguyệt Kiếm' Khương Chiêu, giết người rất lợi hại, đều chỉ cần một kiếm."

"Đó là cái gì?" Khương Hằng mờ mịt hỏi, nó đọc qua rất nhiều sách thánh hiền, lại không biết kiếm đạo nhân gian.

Cảnh Thự nghĩ nghĩ, ý thức được Chiêu phu nhân lựa chọn giấu giếm Khương Hằng, nhất định là có nguyên do của nàng, chỉ đáp: "Không có gì, ăn xong rồi thì ngủ thôi."

Vẻ mặt Khương Hằng có chút cô đơn, nó chưa hiểu được võ nghệ cùng danh hào của mẫu thân có nghĩa là gì, nhưng mà nàng dù có thể giết người nhiều hơn nữa, bản lĩnh lại cao hơn nữa, chung quy có cái thân phận là mẹ nó, mà phiền não của nó lại rõ ràng chính xác mà đến từ vị mẫu thân tính tình táo bạo này, duy chỉ có điều này mà thôi.

"Nàng không cho ngươi rời khỏi cửa," Cảnh Thự nói, "Là bởi vì cha đã từng giết rất nhiều người, sợ ngươi bị kẻ thù bắt về tra tấn."

"Lại là ông ta." Khương Hằng bất đắc dĩ nói.

Lời của Cảnh Thự vẫn chưa tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với Khương Hằng, chỉ làm nó minh bạch được một chuyện ——bản thân mình bị nhốt ở trong bức tường cao này, chung quy vẫn là do cha nó hại.

Khương Hằng đem nửa cái bánh rán còn lại cắm vào đầu que, đưa cho Cảnh Thự, Cảnh Thự ăn từ tay nó, đem xiên tre cùng nhau lấy đi, nói: "Ngủ đi, ngày mai dạy ngươi học võ."

Trời cao yêu người nhiều hơn thánh nhân yêu người.*

*Nguyên văn: "Thiên chi ái nhân dã, bạc vu thánh nhân chi ái nhân dã..."

Hôm sau, Khương Hằng ở trong thư phòng cao giọng đọc thẻ tre như cũ, sau ngày hôm qua, Chiêu phu nhân lại giống như càng thêm bất cận nhân tình, chỉ lạnh mặt, cầm thước ở trong tay, đứng xem Cảnh Thự luyện kiếm. Chỉ cần có Chiêu phu nhân cùng Vệ Bà ở đây, Cảnh Thự liền tựa như người câm, cơ hồ không nói lời nào, ở trong tiếng đọc sách của Khương Hằng, nghiêm túc nhất chiêu nhất thức mà luyện tập.

"Nhìn." Cảnh Thự giữ chặt cổ áo Khương Hằng, để nó bám ở trên mái hiên.

Khương Hằng: "A!"

Tổ chim nhỏ kia đã ấp ra, sáu con chim non trụi lủi đang há miệng kêu to chờ ăn.

"Dân có ba khổ, đói không có đồ ăn, lạnh không có áo mặc, làm việc không được nghỉ ngơi......"

Khương Hằng đọc xong 《 Đại Thủ 》, lại đọc 《 Phi Nhạc 》, Cảnh Thự lại cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc áo đơn, mồ hôi ướt đẫm đứng ở trong viện, cầm trong tay kiếm gỗ, linh động như bay, lần này ở dưới tay Chiêu phu nhân, y vẫn là một chiêu ngã xuống đất, sau khi bị thua chống đỡ đứng dậy, đã mơ hồ lấy lại được khí thế.

"Đón lấy!" Cảnh Thự từ trên cây ném xuống quả mận, Khương Hằng giương vạt áo trước, nâng đầu nhìn Cảnh Thự hái quả mận trên cao, nghiêm túc nghiêng trái quẹo phải đón quả mận.

"Nho gia lợi dụng văn chương nhiễu loạn pháp kỹ, du hiệp dùng vũ lực khinh người vi phạm lệnh cấm, mà quân chủ lại phải tăng thêm lễ đãi, đây là căn nguyên của hỗn loạn vậy......"

Khương Hằng cúi đầu xem thẻ tre, Cảnh Thự ở trong viện lại cầm kiếm, ở dưới mưa nhỏ chịu phạt quỳ.

Ban đêm, Cảnh Thự lắc lắc Khương Hằng, Khương Hằng đang ngủ mê man, Cảnh Thự ngồi ở bên giường nhón một chân, lấy cọng cỏ chọc mũi nó, Khương Hằng đánh hắt xì, Cảnh Thự bất tri bất giác nở nụ cười, đem chong chóng tự mình làm bằng lá cây đặt dưới gối nó, kéo lên chăn cho nó sau đó đứng dậy đi rồi.

"Đó là lí do vì sao khi trồng trọt, nuôi hạt chắc mà bỏ hạt lép......"

Khương Hằng lầm bầm lầu bầu, trong thư phòng thẻ tre phân ra hai bên, sách xếp thành từng hàng trước giá gỗ, trước giá sách viết rõ "Binh" "Nông" "Pháp" "Nho" "Đạo" "Âm dương" "Danh" "Tạp" "Y" "Tung hoành" vân vân, Khương Hằng đọc qua một quyển, liền đem kia cuốn thẻ tre từ kệ Đông lấy đi, đặt tới trên giá kệ Tây. Ngược lại từng cuộn giấy viết văn buộc bằng dây thừng lại gác lên kệ Đông.

Vào Thu, cơn mưa đầu mùa đổ xuống.

"Chữ đã biết được hết rồi?" Chiêu phu nhân từ trên cao nhìn xuống nói.

Cảnh Thự khom người, vẫn chưa trả lời, Chiêu phu nhân ném cho Cảnh Thự một mảnh lụa, dừng ở bên chân y, đúng là võ quyết y mang theo từ An Dương tới, coi như tánh mạng một đường ngàn dặm xa xôi trèo đèo lội suối đi hơn một năm mang đến.

Cảnh Thự đã nhận biết được không ít chữ, biết được chữ trên tơ lụa kia ——tâm quyết Hắc Kiếm.

"Nương," Khương Hằng lo sợ nói, "Sách trong nhà đã sắp đọc xong, chỉ còn lại cuốn của Thân Bất Hại."

Chiêu phu nhân xoay người, trên kệ đầy sách cùng văn chương, còn có một tháng nữa là tới sinh nhật Khương Hằng. Từ sáu tuổi đến chín tuổi thiếu một tháng, Khương Hằng đọc xong Bách Gia, cộng một ngàn một trăm lẻ hai bài văn. Mỗi tháng sáu bài văn chương, cộng lại hơn hai trăm bài văn chương.

Chiêu phu nhân cười lạnh nói: "Xem bản lãnh của ngươi, đem rương dưới kệ mở ra."

Khương Hằng mở ra cái rương trong lời của Chiêu phu nhân, bên trong rỗng tuếch, liền đưa cho Chiêu phu nhân xem.

Chiêu phu nhân nhất thời thế nhưng không lời gì để nói, ngơ ngẩn nhìn Khương Hằng.

Bản thân Khương Hằng cũng có chút buồn rầu, ba năm nay nó đã thành thói quen có sách đọc không hết, tựa như tự nhiên mỗi ngày ăn ngủ, hiện tại đọc hết, lại muốn đi chỗ nào tìm sách mới đâu?

Chiêu phu nhân nói: "Bắt đầu từ Nho gia Khổng Trọng Ni 《 Luận Ngữ 》, Chư Tử Bách Gia, toàn bộ từ đầu tới cuối nhẩm chép lại một lần."

"Ồ." Khương Hằng gãi gãi đầu, cầm một quyển sách cuối cùng, "Không bắt đầu từ 《 Thi 》sao?"

"Tà âm," Chiêu phu nhân đạm nhiên nói, "Đọc 300 bài thơ lại có tác dụng gì? Giỏi tinh nhạc nghệ, chẳng qua cũng là làm một con chó săn có mắt như mù thôi." Nói xong lại liếc Cảnh Thự, trầm mặc không nói.

Trong viện một trận yên tĩnh, gió Thu nổi lên, Cảnh Thự chống kiếm, cúi đầu đọc chữ trên mảnh lụa kia.

Bỗng nhiên, Chiêu phu nhân ở trong gió thu thở dài một hơi thực nhẹ.

Cảnh Thự còn tưởng rằng mình nghe lầm, khi ngẩng đầu nhìn Chiêu phu nhân, Chiêu phu nhân không dễ phát hiện mà lắc lắc đầu, khi ánh mắt hai người đối diện, trong mắt Chiêu phu nhân lại là mang theo một chút thương hại.

"Vì cái gì?" Chiêu phu nhân mày nhíu lại, thần sắc khó hiểu giống như đang nhìn Cảnh Thự, lại giống như xuyên qua y, đang nhìn một người khác chưa bao giờ rời đi, thấp giọng nói, "Học kiếm pháp này, đến tột cùng lại vì cái gì?"

Cảnh Thự há miệng, không có trả lời, Chiêu phu nhân lại đã xoay người đi rồi.

Tiết trời cuối Thu, lá rụng đầy sân, kiếm pháp của Cảnh Thự đã có vẻ phiêu dật linh động, một thanh kiếm gỗ hai mươi cân ở trong tay y, bị khiến cho giống như nhánh cây, huy, khiêu, điểm, quét, tùy tâm mà động.

"Phía Nam nước Sở có một cây Minh Linh sống rất thọ, 500 năm là mùa xuân, 500 năm là mùa thu......" Khương Hằng nhàm chán viết xuống, vừa phải đọc một lần, còn muốn lại viết một lần, quả thực nhạt nhẽo.

"Thượng cổ có giống cây Đại Xuân, lấy 8000 năm là mùa xuân, 8000 năm là mùa thu." Cảnh Thự thu kiếm đứng đó, nhìn về phía trong thư phòng, đáp.

"Huynh cũng thuộc rồi." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.

"Ta tới viết." Cảnh Thự rất thích viết chữ, chỉ là không có nhiều cơ hội. Khương Hằng lại tiếp nhận kiếm, giơ hai cái, rất có chút đứng không vững, Cảnh Thự cùng nó trao đổi, nói: "Ngươi hãy luyện ba chiêu ngày hôm qua, chém, đâm, vẩy đi."

"Huynh sao lại học được nhanh như vậy?" Tuy Khương Hằng không rành võ đạo, lại cũng có thể cảm giác được võ thuật của Cảnh Thự tiến cảnh quả thực rất nhanh, lúc này mới qua nửa năm, một tay kiếm pháp đã trở nên ra dáng ra hình.

Cảnh Thự nói: "Nương lúc trước đã dạy ta, chỉ là rất nhiều thứ không hiểu lắm, học thì học thôi, nuốt táo cả quả."*

*Nuốt táo cả quả: Nuốt cả quả táo, không nhai không rõ vị, không biết ngon dở. Ý chỉ sự việc không cần phân tích mà cứ tiếp thu.

"Nuốt táo cả quả, cái thành ngữ này dùng rất khá." Khương Hằng khiêng kiếm, thực nghiệm ba chiêu Cảnh Thự dạy nó, Cảnh Thự tới tới lui lui, chỉ dạy nó ba chiêu này, tuy Khương Hằng cảm thấy nhàm chán, lại phát hiện ba chiêu này nếu luyện tốt, tựa hồ cũng rất không tồi.

"Ngươi vốn dĩ có căn cơ tốt, chỉ đáng tiếc lại bị chậm trễ," Chiêu phu nhân lạnh lùng nói, "Học một thân võ nghệ mèo cào chả ra gì, hiện tại thế nhưng còn rất đắc ý, ếch ngồi đáy giếng, thật sự ngu xuẩn hết mức."

Chiêu phu nhân không biết từ khi nào xuất hiện trong hành lang tiền viện, Cảnh Thự cùng Khương Hằng cũng không phát hiện, ngày thường Cảnh Thự cơ hồ không cùng Chiêu phu nhân nói chuyện với nhau, cũng chưa bao giờ để nàng nghe thấy mình cùng Khương Hằng nói chuyện, Chiêu phu nhân cũng không để ý tới hai huynh đệ nói cái gì, lúc này bị đụng phải vừa vặn, Cảnh Thự liền buông bút, lui ra phía sau, đứng dậy, không tin tưởng mà nhìn chằm chằm Chiêu phu nhân.

Khương Hằng vội vàng buông kiếm, sợ Chiêu phu nhân tức giận. Chiêu phu nhân lại ý vị thâm trường nhìn con trai liếc mắt một cái, lại xoay người rời đi, lưu lại gió thu trong viện. Khương Hằng vẻ mặt mờ mịt, cùng Cảnh Thự nhìn nhau.

Màn đêm buông xuống, Khương Hằng mới vừa ngủ không bao lâu, bên giường Cảnh Thự lại lay nó vài cái.

"Mau tỉnh dậy," Cảnh Thự nói, "Có người tới."

Khương Hằng trên giường chưa đổi chăn Đông, mấy ngày liền mưa dầm dề, Vệ Bà cũng không chờ được thời điểm tốt để đem chăn phơi, qua mấy trận mưa cuối thu liền cảm thấy lạnh lẽo, nó đang rúc một đoàn, bị đánh thức, mơ mơ màng màng nói: "Cái gì?"

"Dậy," Cảnh Thự nói, "Nhà ngươi có người tới."

Khương Hằng dụi dụi mắt, nói: "Buồn ngủ quá, đã hơn nửa đêm, ngủ đi......"

Khương Hằng lôi kéo Cảnh Thự, muốn cho y lên giường ngủ, Cảnh Thự lại nói: "Ngươi đi nghe một chút khách nhân nói cái gì, sợ là có việc gấp."

Chịu ảnh hưởng từ hình ảnh Chiêu phu nhân xây dựng, Cảnh Thự đối với nàng luôn có vài phần sợ hãi, Khương Hằng tuy rằng cũng sợ mẫu thân, nhưng chung quy không cách một tầng giống như Cảnh Thự, ngày thường nếu nghe lén bị bắt được cùng lắm cũng chỉ là bị mắng một trận. Tuy rằng đối với khách nhân nữa đêm tiến đến nó cũng không có một chút hứng thú, nhưng mà Cảnh Thự vừa đẩy vừa ôm, bảo nó dậy, nó không chịu nổi chỉ phải trộm ra khỏi phòng, đi chân trần lẻn đến phòng ngủ mẫu thân.

"Người trong thiên hạ chỉ hận muốn lột ta da làm trống, rút xương Hằng Nhi làm dùi, đi đến trước mộ người mù kia gõ cho hắn nghe," Giọng nói Chiêu phu nhân từ trong phòng ngủ mái Tây truyền ra, vẫn là ngữ khí tràn ngập trào phúng kia, "Từng có người tới thương yêu cô nhi quả phụ chúng ta sao?"

"Phu nhân nói quá lời," nam nhân nói, "Cầm kiếm trong tay, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tiên sinh dạy chúng ta, xét đến cùng chẳng qua là ba chữ 'Ta tình nguyện', lại có liên quan gì đến người trong thiên hạ?"

"Nói cũng phải," Chiêu phu nhân nhàn nhạt nói, "Cho nên, chuyện này ta không tình nguyện."

Nam nhân nói: "Thiên hạ rộng lớn, dọn đến chỗ nào, cũng là không có đường nào có thể trốn, chỉ sợ lại có bao nhiêu không tình nguyện, cuối cùng cũng đành phải vậy."

"Cút đi." Chiêu phu nhân lạnh lùng nói, "Nếu như muốn chăm sóc chúng sinh, thì bảo lão nhân nhà ngươi tự mình cầm kiếm đi giết, mượn tay người khác lại xưng cái gì anh hùng? Hạng người lừa đời lấy tiếng!"

Nam nhân kia ngược lại nở nụ cười.

Cảnh Thự đi theo phía sau Khương Hằng, hai người tới gần cửa phòng, nghe được đôi câu vài lời, cuối cùng, Cảnh Thự nhấc sau cổ Khương Hằng, kéo dài tới sau trụ, chỉ thấy cửa phòng mái Tây mở ra, một cái thân ảnh thon dài bay nhanh vụt qua, lên tường, lật đi ra ngoài, biến mất.

Khương Hằng vẻ mặt mờ mịt, Cảnh Thự mày nhíu chặt, ý bảo mau trở về thôi, hai người lại rón ra rón rén quay về phòng phía Đông. Một lát sau, cuối hành lang dài bước ra một bóng hình, hai người đồng thời hoảng sợ, lại là Vệ Bà chắp tay sau lưng!

Khương Hằng vội ra dấu, cũng quay đầu lại nhìn, sợ Vệ Bà lại đây bắt nó, không ngờ Vệ Bà lại không hề làm gì, chỉ an tĩnh mà nhìn chăm chú vào hai tiểu hài nhi. Cảnh Thự lấy lại tinh thần, mang theo Khương Hằng trở về phòng đi ngủ.

"Lạnh quá," Khương Hằng bị gió lạnh thổi, càng run run, nói, "Chúng ta đem chăn phòng này ôm đi qua trên giường huynh ngủ đi."

"Suỵt." Cảnh Thự bảo Khương Hằng lên nằm trước, chính mình cũng chui vào trong ổ chăn, cùng Khương Hằng đắp cùng chăn mà ngủ, cũng không cần lại lấy thêm chăn bông, không bao lâu đã ấm lên, chân Khương Hằng cọ cọ mắt cá chân Cảnh Thự, cảm thấy y tựa như cái bếp lò, trở mình, ghé nửa người vào trên ngực Cảnh Thự, ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trong ổ chăn vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể Cảnh Thự, bên ngoài lại đổ một trận mưa, có vẻ lạnh hơn.

"Vệ Bà!" Khương Hằng ngồi dậy, kêu, "Con dậy rồi!"

Cuộc sống hằng ngày của Khương Hằng thực quy luật, mỗi ngày lúc này, Vệ Bà đã lấy nước nóng đi vào, nhưng mà hôm nay kêu như thế nào cũng không có động tĩnh.

"Vệ Bà!" Khương Hằng lại kêu, nhìn xung quanh bên ngoài, lẩm bẩm: "Người đâu rồi?"

Cảnh Thự đang ở trong viện luyện kiếm, nghe được Khương Hằng kêu, liền buông kiếm lại đây, bảo hắn trở về phòng ngồi như cũ, nói: "Ngươi chờ ta." Lại đi ra ngoài lấy nước lạnh tới, cầm theo hồ nước ấm, hầu hạ hắn rửa mặt.

"Vệ Bà đâu?"

"Ta không biết." Cảnh Thự đáp, nói: "Tết tóc cho ngươi sao?"

"Buộc là được rồi." Khương Hằng nhìn vào trong gương, Cảnh Thự không biết tết tóc, lung tung vén xuống, chải vuốt lại lại vắt ở sau đầu. Khương Hằng cùng Cảnh Thự đều là tiểu hài tử choai choai, lúc đầu năm vóc dáng còn kém không bao nhiêu, qua nửa năm, Cảnh Thự đã giống như măng cao lên rất nhanh, đã cao hơn nó một cái đầu, càng mơ hồ có bộ dáng thiếu niên.

Khương Hằng phát hiện Cảnh Thự thế nhưng đã cao như vậy, nói: "Huynh sao lại cao nhanh như vậy?"

"Lại qua hai năm ngươi cũng cao nhanh." Cảnh Thự xử lý xong tóc Khương Hằng, dùng tơ hồng buộc tóc, nói, "Được rồi."

"Nương!" Khương Hằng đi tới nhà chính, Chiêu phu nhân không ở, lại đi phòng ngủ, cũng không thấy người.

Trên kệ bếp đặt cháo nóng, hộp đồ ăn có bốn món phụ, hai con cá cùng thịt viên nấu chín. Cảnh Thự nhìn, nói: "Vệ Bà để cơm sáng." Lại mở nắp nồi, nhìn vào trong, nói: "Cơm trưa cùng cơm chiều cũng có sẵn."

"Đều đã đi rồi?" Khương Hằng có chút hớn hở, mẫu thân cùng Vệ Bà thế nhưng đều đi ra ngoài, dậy sớm cũng không nói một tiếng, lập tức bưng hộp đồ ăn, múc cháo, nói, "Hai ta vào nhà chính ăn."

Cảnh Thự: "Không được......"

"Đến đây đi." Khương Hằng đem cơm sáng Cảnh Thự cũng bưng đi vào, mở ra hai cái bàn nhỏ, Cảnh Thự không lay chuyển được, liền cùng dùng bữa sáng.

"Các nàng đi quan phủ sao?" Khương Hằng biết nơi duy nhất mẫu thân đi chỉ có quan phủ, thuận tiện đi ngang qua chợ, còn sẽ mua chút đồ.

"Ta thấy không giống." Cảnh Thự đáp.

Chỉ cần Chiêu phu nhân cùng Vệ Bà không ở nhà, Cảnh Thự liền sẽ nói nhiều lên, nhìn Khương Hằng nói: "Ngươi đi đọc sách đi."

Thật vất vả trong nhà mới không có ai, chỉ còn hai người bọn họ, đọc sách cái gì chứ! Khương Hằng là không có khả năng đọc sách, hôm nay tuyệt đối không muốn đọc sách, huống chi sách đều đã đọc hết, lăn qua lộn lại cũng là Lão Trang Khổng Hàn nhai đi nhai lại mãi cũng nhạt nhẽo, lập tức tỏ thái độ nói: "Ta muốn leo lên tường."

Cảnh Thự nói: "Vậy ngươi chờ ta luyện xong kiếm trước."

"Đừng luyện......"

"Không." Cảnh Thự lời ít mà ý nhiều, cầm hộp đồ ăn cùng chén đi rửa. Khương Hằng đã đi leo tường, Cảnh Thự xoắn tay áo ở bên cạnh giếng ngồi xuống, nói: "Trên tường trơn!"

Khương Hằng nói: "Huynh đừng để ý ta, ngã thì thôi."

Cảnh Thự: "......"

Cảnh Thự chỉ phải buông chén đũa, đi lên nhìn nó, Khương Hằng hiện tại đã bị Cảnh Thự dạy đến một chút cũng không sợ trèo cao, so với nửa năm trước đã là một bộ dáng hoàn toàn khác, nó leo đến trên tường, lúc này thật sự suýt nữa ngã xuống, Cảnh Thự vội nói: "Cẩn thận một chút!"

"Bên ngoài làm sao vậy?" Khương Hằng rốt cuộc phát hiện, hôm nay ở bên ngoài tường xác thật có chút thay đổi: Đều không phải liên quan đến trời mưa, ở trên chợ một mảnh hỗn loạn, ngõ nhỏ từ đầu này đến đầu kia, từng nhà đánh xe ngựa, vội vội vàng vàng dọn ra cái rương đang chất lên lên xe.

Ngoài thành lại đóng lên cự mã, đào chiến hào, khắp nơi đều là binh sĩ cưỡi ngựa đi qua đi lại.

Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn một màn này, Cảnh Thự bên cạnh lại cởi ra đai lưng, đem mình cùng Khương Hằng cột lại vào cùng nhau chặt chẽ, để tránh nó ở trên tường cao trượt xuống.

"Sắp đánh giặc?" Khương Hằng đã gần nửa tháng chưa trèo lên trên tường, hiện giờ dõi mắt chứng kiến, trong thành Tầm Đông, một mảnh cảnh tượng binh hoang mã loạn.

"Ừm." Cảnh Thự nhìn, chỉ nói, "Xem đủ rồi chưa? Ngồi xuống chậm rãi xem."

"Nương cùng Vệ Bà đâu?" Khương Hằng bỗng nhiên có chút hoảng sợ, cúi đầu nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự lại vẫn ung dung ngồi ở trên tường cao, một chân rũ xuống không ngừng lắc lư, trong ánh mắt lại mang theo ý vị phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro