Chương 3

Sau lần đó sáu ngày liên tục, An Tuyệt không còn gặp lại Tuyên Cảnh, chỉ có Thúy Nhi một ngày ba bữa đưa đồ ăn và thuốc tới, An Tuyệt hỏi nàng Tuyên Cảnh đã đi đâu, đối phương cũng chỉ lắc đầu đáp một câu không biết.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Tuyên Cảnh rốt cục phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt hắn.

"Hôm nay ngươi và ta chuyển đến trấn Song Hòe ở." Tuyên Cảnh từ ngoài cửa tiến vào, giơ tay hất sạch tuyết rơi trên vai, nhẹ giọng nói.

Bây giờ ánh mặt trời còn chưa rõ, lúc Tuyên Cảnh vào cửa mang theo một trận gió lạnh, thổi đến mức An Tuyệt miễn cưỡng từ trong mộng tỉnh lại, hai tay hắn chống đỡ bên giường ngồi xuống, vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Trấn Song Hòe là nơi nào?"

"Một trấn nhỏ lớn nhất xung quanh đây." Tuyên Cảnh ném vật trong tay cho hắn, thoáng chần chờ hỏi: "Thương thế của ngươi, có cản trở gì không?"

An Tuyệt giơ tay tiếp nhận, phát hiện là bội kiếm của mình "Tuyệt Hưởng", không nói một lời mặc quần áo tử tế xuống giường, nhanh như chớp rút kiếm đặt ngang ở cần cổ Tuyên Cảnh, lạnh lùng nói: "Nhờ phúc của Vương gia, ta đã tốt đến mức có thể bất cứ lúc nào lấy mạng của ngươi."

Tuyên Cảnh theo bản năng hơi đầu ngửa về sau, thần sắc bất biến, giơ tay dùng quạt giấy đẩy thân kiếm ra một chút, cười nói: "Đao kiếm không có mắt, tướng quân cẩn thận tổn thương người vô tội."

An Tuyệt cười lạnh: "Vô tội? Vương gia là đang nói ngươi hay sao? Ngươi và ta vốn là địch nhân, tại sao lại có chuyện vô tội?"

"An tướng quân." Tuyên Cảnh nghiêm túc nghe hắn nói, thu lại ý cười, quay đầu nhìn về phía hắn, con ngươi như một vũng nước sâu lạnh lẽo không thấy đáy: "Nơi này không phải chiến trường, từ bỏ thiên hạ cố quốc không nói, năm xưa Kỳ Quan Mục đối với ngươi chỉ là ân được trọng dụng, ngươi đã có thể dốc hết tất cả giúp hắn công thành, bây giờ bản vương đối với ngươi cũng có ân cứu mạng, lại chỉ có thể đổi được ngươi cầm kiếm hướng mặt, lấy oán trả ơn?"

Lời ấy hỏi làm An Tuyệt có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn thích để tâm vào chuyện vụn vặt, chỉ muốn biết rõ nguyên nhân mà thôi.

Lại đem mũi kiếm áp sát chút: "Nói, ngươi vì sao cứu ta?"

"Bản vương nếu như không nói thì sao?" Tuyên Cảnh quay đầu trở lại cụp mắt nhìn lưỡi kiếm kiếm lạnh lẽo trên cổ, thần sắc dị thường lãnh đạm: "An tướng quân định làm gì?"

An Tuyệt chắc chắn không thể làm gì hắn, chuyện lấy oán trả ơn, không phải là việc hắn có thể làm.

Hai người giằng co chốc lát, An Tuyệt đột nhiên thu kiếm vào vỏ, nói: "Ta tất nhiên sẽ không giết ngươi, bất luận ngươi vì sao cứu ta đều là đại ân, song dù sao chúng ta cũng là địch cũ, ân cứu mạng ngày khác sẽ báo, hôm nay cứ như vậy từ biệt đi."

Nói xong định đi ra ngoài cửa.

"An Tuyệt." Trong chớp mắt thân ảnh lướt qua, Tuyên Cảnh bỗng nhiên giơ tay giữ lại cổ tay của hắn, ngữ khí có chút khó giải thích cứng rắn bá đạo: "Đi với ta đến trấn Song Hòe."

"Không đi." An Tuyệt dường như vừa lúc hắn dứt lời lập tức đáp.

Tuyên Cảnh đôi mắt thâm trầm nhìn hắn đường nét sáng rõ, gò má như được đao khắc, bỗng nhiên hỏi một câu: "Kỳ Quan Mục năm đó kêu ngươi cùng hắn đi Kỳ Diệu, ngươi cũng cự tuyệt như vậy sao?"

Trong âm thanh mang theo không rõ, giống như cố gắng đè nén cái gì đó.

An Tuyệt theo bản năng quay đầu, vừa vặn chạm phải một đôi mắt phượng lạnh lẽo bức người.

Nhưng chỉ trong nháy mắt đã thu lại, bên trong đôi mắt trở lại nét tối tăm lãnh đạm, như kết một tầng băng mỏng, đem mọi chuyện giấu ở sâu ddassy mắt, khiến người khác nhìn không rõ.

An Tuyệt thần sắc phức tạp cùng hắn nhìn nhau một lát, không hiểu hắn vì sao bỗng nhiên nói tới chuyện này, mà đối với hắn dây dưa khó giải thích dĩ nhiên hơi không kiên nhẫn, thêm nữa hắn bây giờ đã đối với viễ trở về Kỳ Diệu cùng Kỳ Quan Mục có chút hối hận, trong lòng càng buồn bực.

Nhưng nghĩ tới ân cứu mạng, vẫn phải cưỡng chế không kiên nhẫn trong lòng tận lực bình tĩnh nói: "Ngươi và hắn không phải là một, bây giờ đã không còn như trước, rất nhiều chuyện không thể so sánh với nhau, huống hồ." Hắn hơi dùng sức rút tay lại, giọng điệu có chút không tốt: "Chuyện này cũng có liên quan gì tới ngươi đâu?"

Đúng là không liên quan.

"An Tuyệt." Tuyên Cảnh nghe hắn nói xong, lại bắt lấy cánh tay của hắn, khóe môi mím chặt thành vòng cung như lưỡi đao lạnh băng, giọng điệu cũng lạnh như hàn băng vạn năm: "Ngươi đừng ép ta dùng sức mạnh với người."

Lời này thật sự vô cùng ngang ngược.

An Tuyệt lập tức nổi trận lôi đình, buồn bực và không kiên nhẫn kiềm chế lúc trước bùng nổ, cười lạnh nói: "Lâm An Vương định làm gì? Muốn ở chỗ này này đại chiến ba trăm hiệp với ta sao?"

Nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt Tuyên Cảnh tràn ngập lãnh ý: "Vậy ngươi có thể thử xem."

Bầu không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.

Một lúc sau, Tuyên Cảnh hình như thở dài, tay phải vẫn gắt gao nắm cánh tay của hắn.

"Ngươi theo ta đến Song Hòe trấn, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân tại sao?"

Tuy nói là thương lượng, giọng điệu cũng chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn mơ hồ mang theo thái độ không thể cự tuyệt của người bề trên.

An Tuyệt cúi đầu trầm tư chốc lát, nghĩ mình cũng không biết nên đi đâu, vết thương chưa khỏi hẳn, nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng chưa chắc sẽ thắng, suy tính cẩn thận, cuối cùng gật đầu một cái.

Hai người thu dọn đồ đạc, cũng không nói từ biệt với Thúy Nhi, chỉ để lại một phong thư và một nén bạc làm lời từ biệt và tạ lễ rồi vội vã rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyên Cảnh: "Kỳ Quan Mục kêu ngươi đi cùng hắn ngươi tại sao không nói hai lời liền đi?"

An Giác: "Hai chuyện này có khả năng so sánh sao?"

Tuyên Cảnh: "Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe, ngươi nhất định phải đi theo ta!"

Nội tâm An Giác: ... Bệnh thần kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro