Chương 5
Nhưng hắn không để trên mặt lộ ra vẻ gì, chỉ đứng dậy phẩy quạt giấy đi đến trước mặt An Tuyệt, cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Lúc trước thì không có quan hệ gì với ta, nhưng hôm nay..."
Ánh mắt lưu chuyển, khuôn mặt đầy tình ý thân thiết: "Ta vừa mới nói, phong thái vô song và lòng chân thành của tướng thân khiến ta ngưỡng mộ, chắc là lời nói của ta không rõ ràng, cho nên ngươi không hiểu được ý trong đó. Thôi được, vậy ta nói rõ một chút, hiện tại ta đối với tướng quân sinh lòng cảm mến, muốn..."
"Câm miệng!" An Tuyệt đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn. "Tuyệt Hưởng" ra khỏi vỏ mấy tấc, gác lên cổ có chút xanh tím của Tuyên Cảnh, trầm giọng nói: "Lâm An Vương, ngươi nói đùa hơi quá!"
"Muốn cùng tướng quân nâng chén cùng kiếm, thắp đèn nói chuyện đêm khuya... Quá ở chỗ nào?" Tuyên Cảnh trừng mắt nhìn, nói toàn bộ lời tiếp đó. Đôi mắt hắc bạch phân minh đầy ý trêu tức: "Tướng quân cho là ta muốn nói gì? Hoan lạc giữa núi? Bên nhau đến già?"
An Tuyệt bị hắn không có trình tự đùa một trận tức giận lan tràn, hận không thể một kiếm đưa hắn tới hoàng tuyền. Nhưng vì cái ân cứu mạng kia, cố tình không thể làm thế, sắc mặt biến đổi vài lần, hồi lâu, mới thu lại động tác tấn công, cực kỳ kiềm chế lạnh lùng châm chọc nói: "Vương gia là kỳ hoa sơn dã, cao cao tại thường, tại hạ chỉ là một kẻ thô lỗ ở chốn sa trường, không với cao nổi."
Nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.
"Bản vương đã cố gắng khuyên bảo, tướng quân thật sự không chịu ở lại sao?" Tuyên Cảnh đưa lưng về phía hắn, cúi đầu thưởng thức quạt giấy trong tay, giọng nói không một gợn sóng, lại mơ hồ lộ ra vẻ nguy hiểm.
An Tuyệt bước chân hơi ngừng lại: "Ý tốt của Vương gia, An Tuyệt sẽ chân thành ghi nhớ, nhưng ngươi và ta thật sự không phải người cùng đường, nên từ biệt ở đây thôi."
Vừa dứt lời, bất ngờ xung quanh tràn ngập hương hoa mai, giọng nói của Tuyên Cảnh vẫn không một gợn sóng vang lên bên tai: "Vậy tại hạ không thể làm gì hơn, đắc tội rồi."
An Tuyệt trong lòng báo động mãnh liệt, nhanh chóng nín thở, nhưng vẫn chậm một bước, hít vào không ít.
"Ta khuyên tướng quân tốt nhất không nên vận công bức độc, bằng không độc tính chỉ có thể phát tác càng nhanh hơn, lợi hại hơn thôi." Tuyên Cảnh bước tới trước mặt hắn, cười mỉm nói, ánh mắt trong suốt sáng ngời, mang theo vẻ chân thành.
"Ngươi..." An Tuyệt nghe hắn nói dừng động tác lại, quả nhiên đã kích phát độc tính, nhất thời cảm thấy tay chân xụi lơ, toàn thân vô lực, suýt không đứng thẳng được, chỉ có thể dựa vào ý chí kiên định cố gắng chống đỡ mới miễn cưỡng đứng được, giận giữ nhìn Tuyên Cảnh: "Hèn hạ!"
Không biết từ khi nào trên trời tuyết bắt đầu rơi, bay lả tả, uyển chuyển ở trên vai áo bọn họ, mang theo cảm giác lạnh thấu xương của băng.
Tuyên Cảnh nhìn hắn hồi lâu, giơ tay dường như muốn giúp hắn phất tuyết rơi trên người.
"Cút, đừng chạm ta!" An Tuyệt giận dữ hất tay hắn ra, trong thanh âm tràn đầy tức giận.
Rồi lại vì động tác này rốt cuộc không thể đứng vững, chỉ có thể lấy kiếm chống đỡ nửa quỳ trên đất.
"An Tuyệt, ngươi chớ có trách ta." Tuyên Cảnh bỗng nhiên thở dài, ngồi xổm người xuống đối diện với hắn, dịu dàng nhưng lại không cho từ chối giơ tay phất tuyết rơi trên người hắn, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi bây giờ không chỗ nương tựa, trên người không có đồng nào, có thể đi nơi nào chứ?"
An Tuyệt tức giận, hai mắt đỏ chót, tay nắm chuôi kiếm gân xanh hiện lên, đốt ngón tay chuyển thành màu trắng.
Hắn nhìn chòng chọc vào đôi mắt Tuyên Cảnh, căm ghét nói: "Chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Cho dù là ăn gió nằm sương, chết ở đầu đường, ta cũng không muốn làm bộ làm tịch với ngươi, tiêu nhân thủ đoạn đê hèn kết bạn."
"Có liên quan gì đến ta?" Tuyên Cảnh thu lại ánh mắt nhẹ giọng lặp lại một lần, bỗng nhiên đứng lên, khẽ ngẩng đầu nhìn tuyết lớn bay đầy trời, ánh mắt mềm mại xa xăm, như đang nhớ lại cái gì.
Một lúc lâu, hắn mới lộ ra nụ cười ý tứ không rõ, tựa như chế giễu, lại mơ hồ mang theo cảm xúc rầu rĩ không cam lòng, giọng nói nhẹ nhàng, rồi lại cực kỳ cố chấp: "Vậy ta càng muốn sau này ngươi và ta mọi chuyện đều có quan hệ, mà cả đời này của ngươi, đều phải làm bộ làm tịch với ta, tiểu nhân thủ đoạn đê hèn kết bạn."
"Phi!" An Tuyệt phun nước bọt trên đất, lạnh lùng nói: "Trừ khi ngươi phế bỏ hết tay chân ta, giam cầm một đời, hoặc là độc đến ngu dại, khiến ta không còn tự chủ, bằng không, cũng chỉ là giấc mộng xuân thu."
"Tại sao phải vậy chứ?" Tuyên Cảnh dửng dưng nở nụ cười, lại tiếp tục ngồi xổm xuống cách một màn tuyết nhìn An Tuyệt đôi mắt đỏ đậm, trong không gian mờ mịt ánh mắt ôn hòa giống như xuân thủy: "Ta muốn ngươi tứ chi hoàn chỉnh, đầu óc tỉnh táo tiếp tục sống. Muốn ngươi bình an vô sự ở lại bên cạnh ta... Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, ít nhất, có thể tốt hơn so với Kỳ Quan Mục."
Dừng một chút, hơi khác lạ nói: "Bây giờ có thể ngươi không tình nguyện, có thể phẫn nộ, thậm chí có thể rút kiếm chỉ vào ta, thế nhưng, ngươi không thể đi."
Ta thật vất vả mới tìm được ngươi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả ngươi đi như vậy. Những thứ đánh mất, ta sẽ bồi thường từng cái lại.
Không biết vì sao, lúc An Tuyệt nghe hắn nói nửa đoạn trước trong nháy mắt cảm giác mơ hồ thấy khuôn mặt kia giống như đã từng quen biết.
Song không nhớ ra hắn cũng không nghĩ tới nhiều mặt khác, nghe ý kiên quyết trong lời nói của Tuyên Cảnh, tâm trạng chìm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ ta nhân cơ hội giết ngươi?"
"Ngươi sẽ không." Tuyên Cảnh quay đầu lại, khẽ mỉm cười, trong nụ cười như hiểu rõ tất cả bình tĩnh nói: "Ngươi không phải là người như thế."
An Tuyệt cực hận dáng vẻ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ở trên cao nhìn xuống của hắn, không nhịn được đáp: "Ngươi làm sao biết ta không phải? Uống máu sa trường nhiều năm, vong hồn chết dưới kiếm ta nhiều vô số kể, thêm ngươi nữa cũng không sao."
Tuyên Cảnh nhanh chóng nói tiếp: "Ngày hôm nay ngươi có cơ hội hai lần, nhưng ngươi không làm."
An Tuyệt cắn răng nói: "Nếu như có một lần nữa, ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Không." Tuyên Cảnh một lần nữa đưa tay phất tuyết rơi trên người hắn, nhàn nhạt nói: "Dù có mười lần ngươi cũng sẽ không."
An Tuyệt tức giận đến cả người phát run, đang muốn lần nữa dùng lời hung ác để kích thích, thì thấy Tuyên Cảnh đã đoạt lấy kiếm trong tay của hắn, rồi tiện tay đem chủy thủ bên hông hắn đi, sâu đó đứng lên, đưa lưng về phía hắn khoanh tay ở ngoài cửa khẽ gọi vài tiếng.
Rất nhanh hai gã sai vặt bước đến.
"An tiên sinh mệt mỏi, dìu hắn vào phòng khách nghỉ ngơi đi, cần phải lấy lễ tiếp đón, chăm sóc thật tốt, nếu có nửa điểm sơ xuất thì lấy đầu các ngươi thỉnh tội." Tuyên Cảnh phân phó một tiếng, cũng không dừng lại lâu, mang theo người đầy tuyết không quay đầu lại đi mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyên Cảnh: "Không cho phép ngươi đi!"
An Giác: "Có tin ta giết chết ngươi hay không?"
Tuyên Cảnh: "Không tin."
An Giác: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro