Chương 11

10/02/2022

Khai phím đầu năm :>>

_________________________________________

Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân

Nguồn convert: Koanchay

Editor: 小蔷薇 - Tiểu Vy Vy

CHƯƠNG 11

Cố Hà vừa cởi áo ngoài ngồi xuống, một đôi tay liền đặt lên trên vai y.

Người phía sau rất có kiên nhẫn, ngón tay linh hoạt, xoa bóp từng chút một, lực độ luôn vừa phải.

Vốn dĩ cho rằng sau khi trải qua chuyện ở Cao Dung Thành, Tiêu Dực sẽ mất mát hai ngày, không nghĩ tới hắn lại có biểu hiện không hề khúc mắc, tựa như đã hoàn toàn buông xuống.

Chỉ là trong lòng bản thân y còn có rất nhiều nghi hoặc chưa gỡ bỏ từ đời trước, tới nơi cực bắc lại thấy hoài niệm.

Từ khi Tiêu Dực nhập môn tới nay, y đã rất ít mơ thấy giấc mộng kia, thiếu niên ở trong mộng chậm rãi lớn lên, những việc này cũng nên có chút mặt mũi.

Cố Hà xoa xoa giữa mày đang nhăn lại, tay trên vai dừng một chút, thanh âm có quan tâm từ phía sau truyền đến: "Sư tôn mệt mỏi sao? Bằng không ngủ một lúc đi."

Không chờ Cố Hà trả lời, Tiêu Dực đã đỡ bờ vai của y nằm lên trên giường.

Cố Hà nhìn hắn đắp chăn đàng hoàng cho mình, lại một mình ôm chăn hơi mỏng, tay chân lanh lẹ trải lên trên mặt đất rồi nằm lên.

Chân dài tay dài co lại bên nhau, nhìn phá lệ đáng thương.

Cố Hà rốt cuộc cũng luyến tiếc, "Trời lạnh như vậy, lên đây nằm đi."

Tiêu Dực lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Cố Hà, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, "Không có việc gì, sư tôn, tư thế ngủ của ta không tốt."

Tươi cười chói lọi làm trong lòng Cố Hà mềm nhũn, "Giường đủ lớn." Cố Hà kiên trì.

Tiêu Dực nghe câu nói như vậy, soạt một tiếng đứng lên, thổi tắt đèn dầu trong phòng, thành thành thật thật nằm thẳng ở bên cạnh Cố Hà.

Bóng đêm ở Lang Châu Thành càng thêm tối, mùa đông ở nơi cực bắc dài nhất trong năm, ban đêm gió lạnh gào thét, xa xa truyền đến thanh âm nhánh cây bị gió lạnh lay động, có bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống trên vách tường, trên cửa sổ. Bên tai truyền đến từng tiếng hít thở của sư tôn, hết thảy đều yên tĩnh mà tốt đẹp như vậy.

Tiêu Dực nhẹ nhàng trở mình, tay phải nâng lên đặt lên gối đầu, nương theo ánh trăng cũng tuyết mỏng manh nhìn về phía Cố Hà.

Đầu tóc đen bóng trải dài ở trên gối đầu, nhưng thật ra đã không còn cảm giác nghiêm chỉnh đoan chính ngày thường, nhiều thêm vài phần lưu luyến, vài phần ôn nhu.

Lông mi cong dài tạo thành một cái bóng ở trước mắt, dưới mũi cao thẳng là môi hơi mỏng, màu đỏ nhợt nhạt thoạt nhìn mềm mại, thậm chí làm cho người khác muốn chạm vào, sờ một chút.

Đối với loại tâm tư gây rối này của chính mình, từ lúc đầu Tiêu Dực cảm thấy khiếp sợ, hiện tại đã thành thói quen.

Chỉ cần bản thân hắn dấu cảm tình thật sâu trong nội tâm, ngoan ngoãn làm bạn ở bên cạnh sư tôn thì tốt rồi.

Sư tôn muốn làm cái gì thì hắn đi cùng; nếu có một ngày sư tôn phi thăng, hắn cũng sẽ nỗ lực đi theo sư tôn.

Dù sao bất luận là trên trời dưới đất, hắn đều sẽ không rời đi.

Tiêu Dực cười cười nhìn dung nhan ngủ say của Cố Hà, sau đó nhắm hai mắt lại, mang theo ôn nhu vô tận tiến vào mộng đẹp.

Cố Hà là bị nóng đến tỉnh.

Luôn cảm giác bên cạnh có cái bếp lò, nướng bản thân đổ mồ hôi nóng.

Y thử đẩy chăn ra một chút lại đụng phải một bàn tay to.

Cố Hà giật mình một cái liền tỉnh táo, mở mắt ra, trước mắt là một lồng ngực nửa cởi y phục, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy được Tiêu Dực vẫn còn đang ngủ

Cố Hà ngây ngốc một lát, đôi mắt không dám tin tưởng nhìn xuống một lần nữa, lúc này mới phản ứng lại.

Cho nên...... Y đây là ngủ tới mức lăn vào trong ngực đồ đệ chính mình???

Nghiêng thân mình? Mặt dán ở trước ngực người nọ? Hai chân còn kẹp ở giữa hai đùi của người nọ!!!

Tiêu Dực mở mắt cũng bị cảnh tượng kinh hoàng làm người chấn động này khiếp sợ trong chốc lát!

Rõ ràng đêm qua còn nói muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh sư tôn? Bản thân lại bị sắc dục huân tâm không chịu được dụ hoặc như thế sao?? Vậy về sau làm sao có thể tiếp tục tìm cớ ngủ chung giường với sư tôn???

Bên tai Cố Hà chậm rãi nổi lên đỏ hồng, trên mặt còn cậy mạnh trấn định: "Lấy ra!"

Tiêu Dực nhanh chóng thu hồi đặt tay đặt ở bên hông sư tôn.

Sau đó nhìn mặt sư tôn lại đỏ thêm vài phần, trong thanh âm cũng mang theo vài phần tức muốn hộc máu, "Mau lấy ra!"

Tiêu Dực ngẩn người, không rõ còn thứ gì cần phải lấy ra. Thẳng đến khi cảm giác chân sư tôn cọ xát rút ra từ giữa hai chân chính mình, sau đó bụng nhỏ của sư tôn lại nhanh chóng xê dịch ra phía sau, có thứ gì đó trên người chính mình đột nhiên ngẩng lên.

Trong lúc vừa hiểu ra, eo Tiêu Dực cũng rụt rụt về phía sau, đại khái là vốn dĩ đã ngủ ở mép giường, kết quả động tác lại quá lớn, Tiêu Dực không hề phòng bị, "Rầm" một tiếng ngã xuống giường.

Tiêu Dực bất chấp đau, nhanh chân đứng lên, dở khóc dở cười giải thích với Cố Hà: "Sư tôn, chúng ta đều là nam nhân, người biết rõ ta không phải cố ý!"

Một cái gối đầu "Bốp" đập lên mặt Tiêu Dực, mặt Cố Hà đỏ lại hồng, cuối cùng vẫn ra vẻ trấn định, "Lăn!"

Tiêu Dực nghe lời đi ra hướng cửa, vừa định mở cửa lại xoay người trở về.

Trên khuôn mặt rối rắm cười lại mang theo vài phần xấu hổ, "Sư tôn, hiện tại ta vẫn không có cách nào lăn —— ta còn chưa mặc y phục."

Sau đó cầm lấy trường bào đai lưng của Cố Hà đưa đến mép giường, thật cẩn thận cười với Cố Hà, "Sư tôn, ta lăn ngay lập tức."

Tiếp đó lại bước tới giá áo nhanh chóng mặc y phục vào, quay đầu lại cười cười với Cố Hà, "Xin sư tôn bớt giận, đồ nhi đi mua bánh bao nhỏ người thích ăn nhất cho người!"

Cố Hà nhìn Tiêu Dực chạy ra ngoài nhanh như chớp, lại nhìn nhìn y phục trên giường hắn đưa tới cho chính mình, đột nhiên có một loại ảo giác chính mình là một tên nam nhân phụ lòng.

Một buổi sáng sau đó đều trôi qua trong bầu không khí lặng im mà xấu hổ, hai người yên lặng ăn cơm xong liền chuẩn bị xuất phát.

Vừa ra khỏi cửa lớn khách điếm, gió lạnh thấu xương cuốn theo bông tuyết bay lả tả ập vào trước mặt, rơi lên trên người hai người.

Tiêu Dực rất tự nhiên bước lên đứng ở trước người Cố Hà, dùng thân thể chặn gió lạnh thấu xương. Lại lấy ra túi trữ vật tùy thân mang theo từ bên hông, thi triển pháp chú, trong tay liền xuất hiện một chiếc áo choàng chồn tía—— do Hạ trưởng lão đưa trước khi đi.

Tiêu Dực giũ áo choàng, cẩn thận từ phía sau vòng áo choàng qua người Cố Hà, ngón tay thon dài linh hoạt thắt dây áo ở cổ.

Cố Hà nhìn một loạt động tác quen thuộc này của Tiêu Dực, cảm giác bản thân là tên nam nhân phụ lòng lại ùa vào trong đầu.

Chuyện buổi sáng cũng không thể trách hắn hoàn toàn, mọi người đều là nam nhân, lại nói bản thân so đo với đồ đệ làm cái gì.

Đáy lòng Cố Hà buông lỏng, đang muốn mở miệng. Lúc này tiểu nhị khách điếm đứng ở cửa nhìn thấy hết thảy kịp thời chen vào một câu: "Vị tiên trưởng này, đạo lữ của ngươi đối với ngươi cũng thật tốt!"

Ngữ khí tình ý chân thành, biểu tình tràn ngập hâm mộ.

Hiện giờ quý tộc ở nhân gian thịnh hành nam phong, tiên sĩ Tu chân giới cũng không thiếu người tìm đồng tính làm đạo lữ, vị tiểu nhị này nhìn hành vi thân mật của bọn họ cũng đương nhiên coi hai người họ thành đạo lữ.

Lời Cố Hà muốn nói vừa đến bên miệng liền cứng lại, tiểu nhị lại lửa cháy đổ thêm dầu bỏ thêm một câu, "Ta sống đến lớn như vậy cũng là lần đầu thấy người giống như tiên trưởng, bộ dáng khí độ đều vô cùng tốt, khó trách đạo lữ ngươi nâng ngươi trong lòng bàn tay."

Đầu Cố Hà phình lên, Tiêu Dực lại không nhanh không chậm thắt thêm một nút thắt trên áo choàng chồn tía, trước khi Cố Hà mở miệng, chính nghĩa từ nghiêm tiến hành sửa đúng lại lời nói của tiểu nhị, "Đây là sư tôn của ta, chúng ta là thầy trò."

tiểu nhị bày ra vẻ mặt "Ta biết đây là tình thú của tiên trưởng các ngươi", cười đến độ đôi mắt cũng mị lên, "Ta hiểu rõ," nói xong hài hước chớp chớp mắt với hai người, "Thầy trò, thầy trò!"

Tiêu Dực bất đắc dĩ cười với Cố Hà, "Sư tôn, chúng ta lên đường đi."

Tiểu nhị nhìn theo hai người biến mất ở trên nền tuyết mênh mông, lầm bầm lầu bầu: "Lừa ai vậy, nào có đồ đệ chăm sóc sư tôn của mình còn cẩn thận như chăm sóc nương tử...... Chậc chậc chậc......"

_________________________________________

P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro