Phần 1
1. Ta cùng tổng tài kết hôn, còn chưa ngủ chung đâu đã bị hắn bạch nguyệt quang giết chết rồi.
Hôn lễ hủy bỏ.
Ba ta ôm thi thể của ta ở nhà họ Cố khóc lóc thảm thiết, linh hồn của ta phiêu bay ở phía trên mà nhìn mọi chuyện.
"Cố tổng, con gái của tôi chính là chết ở nhà họ Cố của anh, anh phải trả cho con bé một cái công bằng mới được."
"Người phụ nữ này, chính là cô ta đã giết chết Tiêu Tiêu" Ba ta chỉ vào Diệp Thiển Thiển mà quát.
Bên cạnh Diệp Thiển Thiển vô cùng bình tĩnh, im lặng mà đứng ở Cố Đình phía sau, nhìn thi thể của ta, trong mắt hiện lên đã làm được.
"Các người nếu ai dám động vào Thiển Thiển, đó chính là muốn chống đối với tập đoàn Cố thị."
Âm thanh của Cố Đình thật lạnh nhạt, lòng của ta còn lạnh hơn.
Nói đơn giản, hắn chính là muốn che chở Diệp Thiển Thiển.
Nghe đồn Diệp Thiển Thiển là hắn bạch nguyệt quang, không ai có thể động vào cô ta.
Ba ngàn con sông, hắn cũng chỉ lấy một gáo nước.
Đôi mắt của ta nhắm lại, là đã chết.
Đôi mắt của hắn nhắm lại, là ta bá tổng, muốn cho ta ngốc nghếch mà sủng ái.
Ai, cưới vợ, chính là chơi ta.
Ba ta biết ở trên người Cố Đình không có chiếm được cái gì chỗ tốt, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Rốt cuộc ông ấy còn vài đứa con gái, đều đang xếp hàng để được gả tiến vào hào môn, thiếu đi ta một cái cũng sẽ không ảnh hưởng toàn cục.
Cha không đau, mẹ không còn.
Ta đây cũng chỉ có thể ngay lập tức từ chức thành vợ trước, suốt đêm bị kéo đi hạ táng.
2. Ta rất buồn bực mà bay ở giữa không trung, nhìn đẹp trai lại nhiều tiền Cố Đình, hận không thể cắn hắn mấy miếng.
Dựa vào cái gì ta đã chết, hắn muốn che chở Diệp Thiển Thiển, bá tổng là thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?
Sự thật chứng minh, bá tổng thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Cố Đình cho nhà họ Đổng một ngàn vạn, vì vậy ba ta không còn đến nhà họ Cố làm loạn nữa.
Còn nói rằng ta cũng đã chết, trong nhà còn có đồng lứa tuổi chị em.
Nếu Cố Đình lại có yêu cầu, vẫn còn có thể tiếp tục cùng nhà họ Đổng kết thân.
Ta tức giận đến thất khiếu bốc khói, lấy nắm tay trong suốt liều mạng mà đánh lên người Cố Đình.
Cẩu nam nhân, giàu vô nhân tính.
Hắn vốn là nhìn về phía trước, đột nhiên quay đầu lại đây, cùng linh hồn của ta vừa lúc chạm vào nhau.
Môi hắn cùng môi ta tương dán, ta mặt quỷ đỏ lên cùng hắn kéo ra khoảng cách.
Lúc sau mới phản ứng lại đây rồi mắng chính mình không biết cố gắng.
Làm sao vậy, một người, một hồn, hôn cũng có cảm giác đâu.
Ta thẹn thùng cái gì......
3. Thi thể của ta bị đưa đến nghĩa trang.
Mục sư nói cô dâu vừa mới chết oán khí rất nặng, dựa theo luật pháp là muốn hỏa táng.
Ta vừa lúc nghe được, bay ở giữa không trung đối với mục sư nói: "Con muốn toàn thây, hỏa thêu khó coi lắm."
Sau khi ta nói xong, lại phát hiện Cố Đình chăm chú mà nhìn thi thể của ta, như là nghe được ta hò hét giống nhau.
Hắn chậm rãi đi đến trước thi thể, vô cùng thành kính mà môi hôn lên cái trán ta.
Cực kỳ giống trong Kinh Thánh bên trong thương hại người sứ giả.
"Muốn toàn thây, quan tài tôi đều đã chuẩn bị rồi, mặt trên cũng chuẩn bị tốt, đất cũng lấy đầy đủ."
Lần đầu tiên ta cảm thấy, hắn nói một không hai nhân thiết bá tổng làm cho người ta thích.
Đương nhiên, nếu chết đi người kia không phải là ta, ta sẽ càng thêm thích.
4. Sau khi chết, hồn phách của ta vẫn luôn ngồi ở mộ.
Thi thể đã hạ táng tốt đẹp.
Thẳng đến thất đầu ngày đó, khuê mật Quân Thất Thất chạy tới trước mộ của ta khóc lóc, nói Cố Đình muốn kết hôn.
"Tiêu Tiêu, người phụ nữ kia chỗ nào cũng đều muốn đè ép bà, khi bà cưới là 8 xe bảo mã đưa gả, cô ta có 28 xe, bà mang theo 5 rương vàng, cô ta mang theo 10 rương...."
"Bà đầu thất cũng chưa qua, Cố Đình cái kia tra nam, liền phải cưới Diệp Thiển Thiển làm vợ, Tiêu Tiêu, bà chết rất là oan uổng!"
Nghe đến đó, nắp quan tài của ta rốt cuộc không khép kín được nữa.
Chỉ cảm thấy một cổ xé rách lực mà truyền đến, linh hồn ta liền quay về với thân thể của mình..
Ta mở to mắt một chân đem nắp quan tài đá văng ra, từ trong đất bò ra tới.
Quát: "Bà lặp lại lần nữa, Cố Đình muốn cùng ai kết hôn?"
Khuê mật nàng sợ tới mức cả người đều ngốc ngốc tại chỗ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại đây: "Mẹ ơi, Đổng Tiêu, bà là xác chết vùng dậy!"
Nhờ nàng nhắc nhở ta mới nhớ đến chính mình đã chết, nhìn bị đá bay nắp quan tài, còn có một bãi lộn xộn mộ phần.
Ta chớp chớp mắt ngồi ở đen nhánh quan tài bên trong, cuối cùng vươn tay sờ chính mình cánh tay.
Qúa lạnh, không có một chút ấm áp, căn bản không giống thân thể người sống.
Ta đã chết, nhưng giống như không hoàn toàn chết.
Bất quá đã không quan trọng.
Nếu ta còn có thể sống lại, nói cái gì đều sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ kia.
Ta quyết định phải đưa cho bọn họ một món quà thật lớn.
5. Ta tham gia Cố Đình và Diệp Thiển Thiển tiệc cưới.
Nói đến cũng thật là trào phúng, lúc ta từ ngoài đi vào, bảo an nhà họ Cố hoàn toàn không có nhận ra ta.
Có thể là ta cái này nguyên phối tồn tại thời gian quá ngắn, không xứng làm cho bọn họ nhớ tới đi.
Tiệc cưới quá trình cùng ta khi đó giống nhau, nhưng trong đó có một đoạn làm ta nhớ đến vô cùng rõ ràng.
Gọi là tìm cô dâu ---
Đó là rất nhiều cô gái mặc váy cưới cùng cô dâu giống nhau, tập trung ở một chỗ. Cố Đình làm chú rể, phải bịt mắt tìm được cô dâu của mình.
Ta né tránh đi những vị khách có khả năng nhận ra ta, lặng lẽ đi vào hậu trường tiệc cưới.
Lúc này có mười mấy cô gái đang đứng ở một chỗ mà tán chuyện.
"Hâm mộ Diệp Thiển Thiển quá, bắt được Cố tổng."
"Đúng vậy, mà Đổng Tiêu thì quá thảm, ở ngày đám cưới mà chết."
"Ai, bà đừng có nhắc cô ấy, tôi cảm thấy sợ quá."
Sau khi nói xong, cô gái vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của ta.
Cô nàng trừng lớn hai mắt, kêu chói tai: "A! Đổng Tiêu!"
Sửng sốt Sau một lúc lâu, tiếp theo lại gào lên: "A! Qủy!"
Những người khác ---
A a a a...
Ta vô tội mà sờ sờ chóp mũi, ta không có ý định tưởng dọa các cô ấy, chính là tò mò nên mới thò qua xem thôi.
6. Ta giải thích với các cô ấy thật lâu.
Nói ta là nhà họ Đổng mời đến diễn viên, giả dạng thành bộ dáng của Đổng Tiêu, mục đích chính là vì làm loạn buổi tiệc cưới này.
Mười mấy em gái này tam quan rất là chính trực, nghe ta nói nguyên nhân chết, căm giận bất bình.
Em gái 1: "Cố Đình chính là cái rác rưởi bá tổng, làm chết hắn!"
Em gái 2: "Ta không ưa ác độc bạch nguyệt quang, làm chết cô ta!"
Ta: "Đúng, làm chết bọn họ!"
Chúng ta đạt được mục đích duy nhất, đó chính là làm chết hắn (cô ta)!
7. Mười mấy cô dâu mang khăn che từ hậu đài ra tới, đến nỗi Diệp Thiển Thiển đã sớm chờ ở đó.
Người chủ trì hôn lễ ra lệnh một tiếng, mười mấy người chúng ta đứng chung một chỗ, dáng người chiều cao đều không sai biệt lắm.
Đừng nói là Cố Đình, ta đoán chừng liền tính là mẹ ruột của Diệp Thiển Thiển lại đây, bà ta cũng không nhất định có thể tìm được con gái của mình.
Tất cả các cô dâu đều xếp vào một hàng.
Người chủ trì hôn lễ làm Cố Đình cột lên một cái khăn tay, đem đôi mắt của hắn che khuất.
Sau đó, các cô dâu ở trên khán đài thay phiên nhau lần lượt đi đến Cố Đình trước mặt làm hắn lựa chọn.
Một cái, hai cái, ba cái...
Rốt cuộc đến lượt ta.
8. Ta bị Cố Đình lôi từ trong đám người ra ngoài, hai người kề vai đứng ở một chỗ, tiếp thu ánh mắt lễ rửa tội của mọi người.
Người chủ trì hôn lễ ở bên cạnh tươi cười cười vô cùng rạng rỡ: "Cố tổng, anh xác định đây là cô dâu sao?"
Cố Đình không có chút nào do dự: "Đúng vậy."
Ta ở trong lòng vui vẻ như nở hoa, Cố Đình hiện tại có bao nhiêu khẳng định, từ từ vả mặt liền có bao nhiêu tàn nhẫn.
Diệp Thiển Thiển bị vây ở trung gian có chút không bình tĩnh, muốn đi lên đẩy ta ra.
Nhưng váy cưới của cô ta, làn váy bị các cô gái kia dùng giày cao gót dẫm lên.
Cô ta rất muốn đi, lại đi không được.
Dùng sức một chút, cả người chật vật ngã trên mặt đất, chỉ có thể lớn tiếng kêu: "Anh Đình, em ở chỗ này."
Lúc này Cố Đình vừa vén lên khăn che đầu của ta.
Nhìn thấy ta, trên mặt hắn lộ ra một vẻ phức tạp.
9. Ta, vợ trước đã chết của Cố Đình.
Bị chôn vài ngày sau, lấy loại này nguyên nước nguyên vị phương thức, lại lần nữa xuất hiện ở mọi người trước mắt.
Kinh hỉ không? Bất ngờ không?
Ta nhướng mày nhìn khách khứa phía dưới, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Nhiều trưởng bối của nhà họ Diệp ngồi đằng trước xem lễ, bọn họ tự nhiên cũng biết Diệp Thiển Thiển đối với ta làm chuyện gì, không bằng nói chính là bọn họ cũng bao che.
Mấy người già đầu tóc hoa râm làm sao mà chịu được loại này kinh hách, ngồi tại chỗ che lại ngực, từ trong lòng ngực lấy ra thuốc trợ tim.
Diệp Thiển Thiển quỳ rạp ở trên mặt đất miệng vẫn luôn thì thầm: "Không có khả năng, không có khả năng, mình chính là tự tay...."
Cô ta nói đến một nửa liền vội vàng dùng tay che miệng mình lại, hoảng sợ mà nhìn ta, thiếu chút nữa, cô ta liền nói ra chuyện cô ta hại chết ta.
10. Ta nghiêng đầu nhìn cô ta, khóe miệng gợi lên một cái trào phúng tươi cười.
Theo sau từng bước một đi đến Diệp Thiển Thiển trước mặt, ngồi xổm xuống, âm trầm trầm mà nói: "Tân hôn vui sướng nha."
Ta dựa đến quá gần, Diệp Thiển Thiển bị khuôn mặt không hề có huyết sắc của ta sợ tới mức trừng lớn hai mắt, sau đó phát ra tiếng thét chói tai giống như tiếng heo giết.
A---
Xem ra cô ta một chút đều không có vui thích.
Diệp Thiển Thiển phản ứng càng thêm chứng thực ý tưởng trong lòng mọi người, các trưởng bối nhà họ Diệp ngồi ở hàng phía trước rốt cuộc chịu đựng không nổi mà ngất đi.
Dưới sân khấu một trận hỗn loạn, có gọi điện thoại kêu xe cứu thương, có lớn tiếng kêu xác chết vùng dậy.
Một buổi hôn lễ biến thành trò hề.
Ta nhìn loạn thành một đống hiện trường hôn lễ, trong lòng thoải mái mười phần, nhưng chỉ là như vậy ta cảm thấy còn chưa đủ hả giận.
Ta bước đi đến Diệp Thiển Thiển trước người, bóp cổ cô ta, bức ép cô ta cùng ta đối diện. Sau đó lại từ bàn bên cạnh bưng lên một ly rượu vang đỏ để ở môi cô ta.
"Uống hết đi." Âm thanh của ta mang theo trả thù khoái cảm.
Ngày đó Diệp Thiển Thiển cũng là như thế này mà bức ta chết, chỉ là cô ta bỏ thêm gia vị vào trong rượu vang đỏ, lại chế tạo ra ta chết ngoài ý muốn biểu hiện giả dối, mà trong ta tay chỉ đơn thuần là một ly rượu vang đỏ.
Ta làm không được giống cô ta như vậy ngoan độc, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, ta muốn cho cả đời của cô ta sống trong sợ hãi, sống không bằng chết.
11. Diệp Thiển Thiển tự nhiên cũng nhớ lại cảnh tượng ngày đó, trong lòng theo bản năng mà cảm thấy ta muốn giết cô ta, không chịu uống hết rượu vang đỏ.
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất liều mạng mà giãy giụa, muốn tránh thoát trói buộc của ta, nhưng kể từ khi ta là xác chết vùng dậy, sức lực đã tăng mạnh rất nhiều, bằng không cũng không có cách nào mà từ trong đất bò ra tới.
Cuối cùng, cô ta cũng chỉ có thể quay lại cầu cứu Cố Đình.
"Anh Đình mau cứu em, Thiển Thiển rất sợ hãi...."
"Sợ? Diệp Thiển Thiển, cô giết tôi thời điểm, có hay không nghĩ đến tôi sẽ trở về tìm cô?"
Ta nhìn chằm chằm cô ta, sức lực trên tay cũng tăng thêm, sắc mặt cô ta dần dần trở nên trắng bệch, hô hấp khó khăn.
Thấy thế, đứng ở bên cạnh Cố Đình mới bước nhanh đi về phía bên này.
Ta mắt lạnh mà nhìn cái này vô tình nam nhân, từ đầu tới cuối, chỉ có ở ánh mắt đầu tiên nhìn đến ta, nam nhân mới có một chút cảm xúc.
Lúc sau liền nhíu chặt mày mà nhìn ta, sắc mặt không có biểu tình gì đáng nói.
Hiện tại đến đây, là còn nghĩ thế hắn bạch nguyệt quang ra mặt sao?
Nhưng lần này ta không có khả năng dễ dàng mà buông tha Diệp Thiển Thiển.
12. Ta đã chuẩn bị tốt cùng Cố Đình đánh nhau.
Chỉ là dự đoán gây cãi cũng không có xảy ra.
Trong lúc ta nhìn chăm chú, Cố Đình lấy khăn che mắt vừa rồi xoắn lại thành một đoạn dây. Sau đó, giúp ta lấy đôi tay của Diệp Thiển Thiển cột chặt, không cho cô ta nhúc nhích.
Ta xem ngây người.
Hắn không phải là một tay đem Diệp Thiển Thiển ôm vào trong ngực, một chân đá ta văng ra, làm thành anh hùng cứu mỹ nhân sao?
"Còn ngơ ngác ở đó làm gì, rót vào nhanh đi."
Nam nhân thúc giục âm thanh vang lên, ta căn bản không kịp nghĩ nhiều, đem một ly rượu vang đỏ rót tất cả vào trong miệng Diệp Thiển Thiển.
Cô ta bị bắt nuốt vào, sau đó liều mạng mà nôn khan: "Em không muốn chết, anh Đình cứu em, người phụ nữ này đã chết, anh không cần bị cô ta mê hoặc."
Cố Đình lạnh lùng mà nhìn Diệp Thiển Thiển một cái, lôi kéo ta rời đi cái này gà bay chó sủa hiện trường hôn lễ.
---------Truyện do CC.Chen edit hiện tại chỉ up duy nhất ở Wattpad của CC.Chen, các trang reup khác đều là trái phép.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro