Chương 365: Đánh cược

Từ mặt đất đến chạc cây (*), ước chừng có khoảng cách hơn trăm trượng. Khi đến gần thân cây thạch mộc này, cảm giác nhỏ bé càng thêm rõ ràng. Không có nội khí hỗ trợ, chỉ dựa vào thân thể để leo lên thì giống như mang trên mình gánh nặng, khó khăn hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

(*) "Chạc cây" là phần nhánh cây to hoặc điểm giao nhau giữa các nhánh trên thân cây chính. Chạc cây thường được hiểu là nơi các nhánh cây tách ra từ thân cây chính hoặc nơi hai hay nhiều nhánh cây giao nhau.

Cố Tá được Công Nghi Thiên Hành cõng trên lưng, chỉ cảm thấy đại ca mình động tác rất linh hoạt. Trong thời gian ngắn, hắn đã leo được vài chục trượng, tốc độ không hề chậm lại.

Công Nghi Thiên Hành có nền tảng vững chắc. Mặc dù trên lưng còn mang theo Cố Tá, một trọng lượng không hề nhẹ, nhưng động tác của hắn vẫn không chút ngừng lại. Chẳng bao lâu, hai người đã tiếp cận chạc cây.

Cố Tá hơi ngẩng đầu, nhìn thấy tầng chạc cây rậm rạp và vô cùng lớn ngay trước mắt.

Công Nghi Thiên Hành nói: "A Tá, cẩn thận."

Cố Tá nín thở, tập trung tinh thần, trả lời: "Đệ biết rồi, đại ca."

Hai người đều hiểu rõ rằng sau khi vượt qua tầng chạc cây này, khả năng cao sẽ bị tấn công. Ở dưới đất, số lượng Địa Trùng không nhiều lắm, nhưng khi lên đến những chạc cây tầng tầng lớp lớp này, tình hình sẽ khác.

Theo quan sát của cả hai, không phải nơi nào có Địa Trùng cũng có trứng thạch, nhưng ở nơi có trứng thạch, hơn phân nửa sẽ có những con Địa Trùng trưởng thành bảo vệ. Dù sao, xung quanh thiên tài địa bảo thường sẽ xuất hiện ác thú.

Sự thật không nằm ngoài dự đoán của họ.

Khi Công Nghi Thiên Hành một lần nữa dùng lực đạp vào một mấu nhô ra trên thân cây, mượn lực vọt lên tầng chạc cây, một ánh sáng xám đột ngột xuất hiện!

Cố Tá đã chuẩn bị từ trước, tinh thần lực lập tức hình thành một tấm chắn chắn trước mặt cả hai người. Sau đó, cậu nhanh chóng ngưng kết một thanh đại đao bằng tinh thần lực, giải trừ tấm chắn và chém thẳng vào ánh sáng xám đang lao tới. Chỉ trong chớp mắt, cậu đã chém trúng mục tiêu, rồi tiếp tục vung bảy tám nhát dao liên tiếp.

Con Địa Trùng ẩn trong ánh sáng xám không ngờ Cố Tá có thể phản kích nhanh như vậy. Trước khi kịp tiếp cận hai người, nó đã bị chém nát thân thể mà chết. Thi thể của nó cũng bị Cố Tá thu vào trong nhẫn trữ vật.

Cố Tá thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám chậm trễ.

Không còn cách nào khác, cậu phải cảnh giác trước những con Địa Trùng khác.

Công Nghi Thiên Hành khen ngợi: "A Tá, làm tốt lắm."

Cố Tá hơi ngượng ngùng cười, nói: "Đại ca, chúng ta bắt đầu tìm thôi!"

Công Nghi Thiên Hành nhẹ nhàng chuyển mình, đạp lên một nhánh cây lớn, vững vàng đứng trên đó. Cố Tá sử dụng tinh thần lực tỏa ra ngoài, bắt đầu dò xét dọc theo hướng trước mặt.

Những nhánh cây đan xen với nhau tạo thành một mạng lưới rậm rạp. Chúng xếp chồng lớp lớp, tạo thành những cái hố sâu lớn nhỏ từ trên xuống dưới. Nhiều hố giống như những hang động đen ngòm, ẩn mình trong vô số chạc cây, mang đến cảm giác kỳ lạ và có phần quái dị.

Lúc này, Cố Tá không dùng tinh thần lực để bao phủ rộng mà phân tách nó thành nhiều luồng nhỏ. Một số luồng tìm kiếm giữa các phiến lá lớn trên nhánh cây, số khác xâm nhập vào những hốc cây đen ngòm để dò xét.

Theo suy đoán của cậu, nếu trên thạch mộc có trứng thạch, chúng có thể giống như trái cây, nằm lẫn giữa những phiến lá, hoặc có thể giấu sâu trong những hốc cây như tổ côn trùng.

Cố Tá cẩn thận dò xét, liền phát hiện có gì đó không ổn.

Bởi vì lúc này tinh thần lực của cậu đã khá cô đọng, khi thăm dò vào một ổ cây nào đó, đột nhiên cậu cảm giác như bị mất một đoạn... Lập tức, cậu phản ứng lại—tinh thần lực đã bị cắn nuốt!

Cố Tá rùng mình, thừa dịp tinh thần lực chưa bị nuốt sạch, ngay lập tức thu hồi phần còn lại. Điều kỳ lạ là, cảm giác nguy cơ đột ngột xuất hiện khi tinh thần lực bị hút vào ổ cây kia. Khi cậu nhanh chóng rút lại tinh thần lực, từ bên trong ổ cây bỗng vọt ra một con Địa Trùng dài hơn hai mét!

Bản năng trỗi dậy, giữa mày Cố Tá phóng xuất ra một lưỡi dao sắc bén, lao vào giao chiến với con Địa Trùng! Sau vài hiệp kịch liệt, Địa Trùng trúng mấy nhát đao, bị chém đứt thân mà chết. Cậu thu xác nó lại, nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng, lập tức rút toàn bộ tinh thần lực khỏi những nơi khác.

Công Nghi Thiên Hành cảm giác được thân thể Cố Tá phía sau lưng cứng đờ, liền ôn hòa hỏi: "A Tá, đệ có bị thương không?"

Cố Tá lắc đầu, nhưng rồi nhớ ra đại ca không nhìn thấy hành động của mình lúc này, liền nhanh chóng trả lời: "Không sao, chỉ là không ngờ tới thôi. Đệ dùng tinh thần lực rất ít, thu lại cũng nhanh. Mặc dù Địa Trùng đã ăn mất một ít, nhưng hao tổn này cũng giống như tiêu hao bình thường, không đáng kể gì."

Thật ra mà nói, nghĩ đến chuyện vừa rồi, Cố Tá vẫn có chút 囧.

Lúc rút tinh thần lực về mà Địa Trùng lao ra truy sát, cảm giác chẳng khác nào câu cá...

Sau đó, cậu lại một lần nữa dùng tinh thần lực thăm dò ổ cây kia. Lần này, khi đưa vào, ánh mắt cậu bỗng sáng lên: "Đại ca, chúng ta đi chỗ đó! Trong ổ cây kia hình như có thạch trứng!"

Công Nghi Thiên Hành hơi nhướng mày: "Vậy thì đi."

Nói xong, hắn lập tức phát lực, cõng Cố Tá lao nhanh về phía đó.

Đừng nhìn từ xa mà tưởng ổ cây chỉ nhỏ bé, thật ra nó có đường kính ít nhất hai thước, bên trong tối đen sâu thẳm.

Cố Tá vừa đến liền cúi xuống quan sát.

Bên trong thụ oa không nhẵn mịn mà giống như một cái hang động, với rất nhiều khối đá gồ ghề. Ở sâu trong đó, có một viên thạch trứng to bằng quả trứng gà được khảm dưới đáy. Bề mặt của nó trơn nhẵn nhưng không phát ra bất kỳ hơi thở nào.

Cố Tá nhíu mày.

Chẳng lẽ đây là "trứng chết"?

Công Nghi Thiên Hành dùng một tay nâng Cố Tá lên: "A Tá, bám chặt vào."

Cố Tá lập tức siết chặt tứ chi, bám chặt lấy hắn: "Vâng, đại ca."

Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành nhanh như chớp đưa tay ra, giật mạnh viên thạch trứng ra khỏi ổ cây!

Hắn lập tức xoay người, đáp xuống một nhánh cây gần đó, đứng vững: "A Tá, nhận lấy."

Cố Tá nhận lấy viên thạch trứng, quan sát kỹ hơn, phát hiện bề ngoài của nó so với những viên đã thấy trước đó còn giống ngọc thạch hơn. Cậu không biết liệu vì chất lượng quá tốt mà dược khí không phát tán ra ngoài, hay đơn giản vì bên trong nó đã hỏng.

Tuy nhiên, việc nhanh chóng tìm được một viên như vậy thật sự là may mắn.

Cố Tá lắc đầu, không nghĩ ngợi nhiều nữa, rồi thu thạch trứng vào.

Dù sao, số lượng càng nhiều càng tốt. Chờ đến lúc cuối cùng, cậu sẽ dùng tinh thần lực kiểm tra lại. Bây giờ, cậu cần tiết kiệm tinh thần lực để tránh việc không thể tiêu diệt Địa Trùng sau này.

Tìm được viên thạch trứng này, lòng tin của Cố Tá tăng lên không ít. Cậu tiếp tục sử dụng phương pháp cũ: tìm kiếm trên từng nhánh cây và tra xét từng thụ oa.

Không phải thụ oa nào cũng có Địa Trùng, và không phải thụ oa nào có Địa Trùng cũng sẽ có thạch trứng. Thường thì chúng đều trống rỗng, không có gì cả.

Đại khái khoảng một canh giờ trôi qua, bọn họ từ trong ổ cây chỉ tìm được năm viên thạch trứng.

Lúc này, Cố Tá suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại ca, đệ cảm thấy nếu cứ dựa vào tinh thần lực của đệ để tìm kiếm thì không phải cách hay. Chi bằng tiếp theo chúng ta dùng mắt thường quan sát, cũng xem như thử vận may?"

Công Nghi Thiên Hành cười: "Cũng được."

Đúng vậy, vì tinh thần lực đã tiêu hao không ít, Cố Tá quyết định trước tiên khôi phục một phần rồi hẵng tính tiếp. Nhưng nếu cứ dừng lại mà không làm gì thì thật sự quá lãng phí thời gian, nên cậu dứt khoát dùng mắt tìm kiếm.

Vì thế, Cố Tá vận dụng mạnh mẽ dược khí trong ô đựng đồ, thúc đẩy tâm pháp của bản thân, khiến hạt châu đan thần trong thiên phủ không ngừng chấn động, hấp thu toàn bộ tinh thần lực tái sinh để khôi phục. Quang mang bên trong viên châu lưu chuyển từng chút một, tinh thần lực cũng dần phục hồi.

Trong khi đó, Công Nghi Thiên Hành với thân hình mạnh mẽ tiếp tục xuyên qua các nhánh cây trong khu vực chạc cây dày đặc.

Công Nghi Thiên Hành không tìm kiếm một cách tùy tiện mà chỉ dọc theo các nhánh cây phía trước. Hắn cẩn thận gạt từng bụi lá đá, từng chút một quan sát kỹ lưỡng. Khi gặp một hốc cây, hắn cũng tiến đến gần để kiểm tra bên trong.

Đi được hơn nửa đoạn trên những nhánh cây, Công Nghi Thiên Hành bỗng nhiên dừng lại. Hắn lao tới một bụi lá đá, dùng tay đẩy chúng ra, rồi bất ngờ ra tay – "Bang!"

Sau tiếng động trong trẻo, một viên trứng đá vuông cỡ nửa thước xuất hiện trong tay Công Nghi Thiên Hành.

Phương thức thu hoạch của hắn, thật sự chẳng khác gì hái quả.

Ngay sau đó, tay kia của hắn cũng vươn ra, chặt lấy một thứ khác.

Cố Tá nghe thấy động tĩnh, liền mở mắt. Đập vào mắt cậu là một viên trứng đá toàn thân tỏa sáng màu xám trắng và một con Địa Trùng đang há miệng lớn.

Cố Tá: "..."

Cậu nhanh chóng vận dụng lượng tinh thần lực còn lại, tạo thành những lưỡi dao sắc bén, "xoẹt xoẹt xoẹt" giải quyết con Địa Trùng.

Chứng kiến sự may mắn của Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá cảm thấy áp lực đè nặng.

Công Nghi Thiên Hành cười: "A Tá, thu dọn chiến lợi phẩm đi."

Cố Tá lặng lẽ thu thạch trứng và thi thể Địa Trùng, rồi nói: "Đệ có cảm giác viên thạch trứng này rất có khả năng chứa thứ tốt."

Công Nghi Thiên Hành nói: "Nếu là thứ tốt, thì nó thuộc về A Tá."

Cố Tá: "Đa tạ đại ca."

Sau khi tạm dừng một lát, Công Nghi Thiên Hành tiếp tục di chuyển.

Hắn vẫn giữ cách tìm kiếm như lúc trước—tiếp cận, quan sát, thăm dò từng nơi.

Cố Tá cũng dứt khoát chia đôi sự tập trung của mình, một phần tiếp tục khôi phục tinh thần lực, phần còn lại thì theo sát đại ca, bắt đầu giúp kiểm tra từng bụi thạch diệp.

Có lẽ do thân thể đặc biệt và vận may quá lớn, Công Nghi Thiên Hành đi qua bốn, năm cành cây một cách nhanh chóng và tỉ mỉ. Hầu như trên mỗi nhánh cây, hắn đều hái được một quả trứng đá. Thậm chí nếu có lỡ bỏ sót, chỉ cần quay lại nhìn, hắn cũng tình cờ phát hiện thêm một quả trứng nữa đang ẩn hiện dưới lớp lá.

Những quả trứng đá này, quả nhỏ thì to bằng nắm tay, quả lớn thì đường kính khoảng một thước. Nhìn bề ngoài, chúng đều là loại có phẩm chất tốt.

Thật không tồi, nhưng cũng không biết có phải do tinh thần lực của cậu quá đặc biệt không. Ngoài việc phát ra chút ít mùi dược liệu, Cố Tá thấy tất cả trứng đá lúc đầu gần như giống nhau. Nhưng khi cậu và Công Nghi Thiên Hành đã thu thập được mười quả trứng, đưa tinh thần lực vào hộp đựng, cậu bất ngờ phát hiện tinh thần lực có thể nhận ra sự khác biệt rất nhỏ ở chúng.

Có quả có bọt khí nhỏ li ti trên bề mặt, có quả thì bề mặt kín mịn. Những quả có bọt khí thường tỏa ra hương thơm nhẹ, còn những quả bề mặt kín mịn thì ánh sáng trên mỗi quả có sự khác biệt rất nhỏ.

Cố Tá nuốt nước bọt.

Cậu có một ý nghĩ... liệu rằng quả nào có ánh sáng càng cao thì bên trong càng tốt, sinh khí càng nhiều? Còn những quả có ánh sáng mờ, có phải là... gần như trứng chết hoặc đã là trứng chết?

Tất cả những điều này, hiện tại vẫn chưa thể xác định. Nhưng nếu tiếp tục thu thập thêm thạch trứng, có lẽ cậu có thể thử cắt ra một số viên điển hình để kiểm chứng giả thuyết của mình.

Sau khi có ý tưởng này, Cố Tá lập tức trở nên phấn khởi: "Đại ca, tinh thần lực của đệ đã khôi phục nhiều rồi! Chúng ta chia ra hai hướng đi nhé—huynh tiếp tục tìm trong thạch diệp, còn đệ sẽ kiểm tra các ổ cây!"

Công Nghi Thiên Hành cảm nhận được sự hứng khởi của cậu, cũng không hỏi thêm, chỉ nhướng mày cười: "Được." Hắn thoáng dừng một chút, rồi nói: "A Tá có muốn so thử xem ai tìm được nhiều thạch trứng hơn không?"

Cố Tá hơi cứng đờ, nhưng sau đó bỗng dưng cảm thấy hào khí nổi lên: "Thi thì thi! Nhưng, có cược gì không?"

Công Nghi Thiên Hành giả vờ trầm ngâm, đợi đến khi Cố Tá có vẻ hơi hồi hộp, hắn mới cười nói: "Nếu không có phần thưởng, thì chẳng thú vị. A Tá muốn cược gì nào?"

Cố Tá dừng lại một chút.

Muốn đại ca nói thích mình, được không nhỉ?

Dĩ nhiên... là không được rồi.

Cố Tá hơi thất vọng.

Nhưng còn điều gì khác có thể nghĩ ra không?

Tạm thời cậu chẳng nghĩ được gì...

Cố Tá bèn hỏi: "Vậy đại ca muốn cược gì?"

Công Nghi Thiên Hành suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu ta thắng, đệ phải làm ấm giường cho ta."

Cố Tá: "!!!"

Trợn mắt há hốc mồm, đại ca đang nói gì thế này?!

Tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Nhưng ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành lập tức dội cho Cố Tá một gáo nước lạnh. Chỉ nghe hắn cười nói: "Ngày ấy gặp lại A Tá, hai ta ngủ chung một giường, trong lòng cảm thấy thú vị. Hiện tại nếu A Tá thua, hai ta cũng có thể tìm một cơ hội, lại ngủ chung một giường, coi như thân cận một phen. Giờ A Tá bận luyện dược, huynh cũng chuyên tâm luyện công, chi bằng nhân dịp này nghỉ ngơi một ngày, cũng xem như thư giãn đầu óc."

Cố Tá lập tức phỉ nhổ bản thân vì những suy nghĩ kỳ quái, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy một chút thất vọng.

Nhưng cậu rất nhanh vứt bỏ những cảm xúc này, mặt đỏ bừng nói: "Ấm... giường thì ấm giường! Đệ cũng lâu lắm rồi chưa cùng đại ca trò chuyện đàng hoàng, thua cũng chẳng có gì to tát. Nhưng nếu đại ca thua, thì phải tìm một ngày đi dạo phố với đệ... Ừm, mua thêm ít dược liệu mang về."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Chuyện này có gì khó? Huynh đồng ý, cứ xem như đây là điềm có tiền vậy!"

Cố Tá cũng vui vẻ theo, nhưng trong lòng lại mang theo chút hồi hộp.

Tuy rằng đại ca có chút ác ý trêu chọc cậu một phen, nhưng chuyện "điềm có tiền"(*)... chẳng phải cũng giống như một buổi hẹn hò sao?

Dù sao việc này cũng rất bình thường, đại ca chắc chắn sẽ không nhận ra.

(*) Mình không biết là gì nhưng cứ xem có là điềm tốt đi ha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro