Chương 431 - 435
Chương 431: Tái ngộ Hứa sư huynh
Cố Tá có chút hứng thú: "Nói như thế nào?"
Nữ tử kia liếc nhìn hai người còn lại, hai nam tử kia dường như trầm ngâm một chút rồi cũng gật đầu với nàng. Lúc này, nữ tử mới trả lời: "Người thuê chúng ta lần này chính là khách khanh của Thất hoàng tử. Nghe nói Thất hoàng tử vô cùng coi trọng người này, gần như điều gì cũng nghe theo. Nếu có thể nhờ cố chủ của chúng ta hỗ trợ, để hắn nói chuyện với Thất hoàng tử, hẳn là có thể thuận lợi mở ra Truyền Tống Trận."
Nghe xong, Cố Tá lộ ra biểu cảm có chút kỳ quái.
Sao cậu lại cảm thấy cách dùng từ của nữ tử này... có gì đó không ổn?
Cái gì mà coi trọng, cái gì mà điều gì cũng nghe theo, nghe thế nào cũng không giống như đang nói về một vị khách khanh. Hơn nữa, khách khanh thường là cường giả thiên tài, có địa vị cao, ít bị ràng buộc, và thường được người khác tôn kính. Nhưng khi nữ tử này nhắc đến vị khách khanh kia, lại không hề có chút tôn trọng nào... Chẳng lẽ thực lực và địa vị của hắn không tương xứng?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Cố Tá không ngốc đến mức nói thẳng ra, chỉ hỏi: "Không biết vị khách khanh đó có sở thích gì? Phải làm sao hắn mới chịu giúp đỡ?"
Nữ tử đáp: "Vị khách khanh kia là một Luyện Dược Sư, ngày thường đều nghiên cứu sâu về đạo luyện dược, vì vậy hắn thường xuyên tìm kiếm các loại linh dược. Đại nhân cũng là một Luyện Dược Sư, chắc hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn. Nếu có thể tặng hắn một ít linh dược, thì càng có thêm phần chắc chắn."
Thực ra, việc mở Truyền Tống Trận không phải chuyện gì to tát, lúc nào mở cũng không có vấn đề gì lớn. Hoàng thất khống chế Truyền Tống Trận của đế đô chủ yếu là để bảo vệ nơi này. Một khi chiến tranh nổ ra hoặc gặp nguy cơ khác, nắm giữ Truyền Tống Trận đồng nghĩa với việc nắm giữ con đường rút lui, đồng thời cũng có thể ngăn chặn kẻ địch xâm lấn quy mô lớn.
Cố Tá hiểu ra.
Nói đến linh dược... cậu có không ít, thậm chí còn có cả kỳ dược với số lượng lớn.
Đưa tặng một gốc cây linh dược để tạo mối quan hệ với vị khách khanh kia cũng không có gì đáng ngại.
Vì vậy, Cố Tá liền nói thẳng: "Vậy phiền chư vị giúp ta gặp mặt."
Ba người kia lập tức vội vàng đáp: "Chuyện nhỏ thôi, đại nhân cứ yên tâm."
Sau đó, mọi chuyện được quyết định.
Công Nghi Thiên Hành, Chiếu Tích và Cố Kỳ đều đã ăn no, cả đoàn người liền chuẩn bị rời khỏi khu rừng này.
Trước khi đi, Cố Tá đưa con hoang thú mà cậu đã giết cho ba người kia. Ban đầu, họ vội vàng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy dưới sự kiên trì của Cố Tá. Đồng thời, họ cũng càng thêm nhiệt tình với cậu.
Phải biết rằng, một con hoang thú cấp Sơ Linh đối với bọn họ mà nói chính là một khoản tài phú khổng lồ!
Ba người kia có bản đồ khu rừng này, vì vậy quá trình rời đi cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Vì phải chăm sóc hai người thường, tốc độ của cả nhóm không quá nhanh. Đi được một hai canh giờ, Công Nghi Thiên Hành liền mang theo hai người chạy trước, còn Cố Tá thì sử dụng tinh thần lực, nhanh chóng đuổi theo —— nhờ dùng tinh thần lực thúc đẩy bản thân, cậu có thể lơ lửng trên không, tốc độ cũng không chậm.
Đại khái qua mấy canh giờ, rừng cây đã hiện ra ngay trước mắt.
Hai nam một nữ cưỡi thú dừng lại ở thị trấn ngoài bìa rừng, sau đó nhanh chóng lên đường. Chẳng mấy chốc, họ đã đến đế đô của Đại Chu đế quốc.
—— khoảng cách giữa khu rừng và đế đô cũng không quá xa.
Ba người làm việc rất dứt khoát, vừa đến đế đô, họ liền mang theo cây linh dược tìm được trong rừng để giao nhiệm vụ —— cũng đúng thôi, nếu không phải vì hái được cây linh dược kia bị một con hoang ngưu sơ linh cấp bảo vệ, thì sao lại bị con hoang ngưu đó đuổi giết điên cuồng chứ?
Còn Cố Tá và nhóm người của cậu thì nghỉ ngơi chờ tại một khách điếm.
Cố Kỳ quan sát khách điếm ở dị giới này, dù không tiện lợi bằng khách sạn hiện đại, nhưng dịch vụ lại rất chu đáo. Hơn nữa, nội thất trong phòng hạng nhất còn xa hoa hơn cả khách sạn cao cấp ở hiện đại. Nhìn sơ qua, có thể thấy nhiều món đồ mà ở hiện đại có thể bán với giá trên trời. Nhưng tại dị giới này, những thứ ấy lại được bày biện như gạch ngói bình thường. Trong lòng ông không khỏi có chút kinh ngạc.
Thấy vậy, Cố Tá liền cố ý nói: "Ba ba, chờ khi đến Thập Tuyệt Tông với bọn ta, ba đừng có bị dọa nhảy dựng đó nha."
Khóe miệng Cố Kỳ giật giật. Nhân lúc Công Nghi Thiên Hành đang đứng bên kia, ông bất ngờ vươn tay nhéo mũi Cố Tá, rồi nói: "Dám cười nhạo ba của ngươi, ba đánh vào mông ngươi bây giờ."
Nghe vậy, Cố Tá không nhớ đến chuyện bị đánh hồi nhỏ, mà lại đột nhiên nghĩ đến lần trước bị đại ca nhà mình... Mặt cậu thoáng đỏ lên.
Cố Kỳ: "......"
Đứa con ngốc này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!
Chiếu Tích chợt ôm eo Cố Kỳ, rồi hiếm hoi lên tiếng với Cố Tá: "Không nghe lời, tét mông."
Cố Tá 囧 囧, lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành bật cười: "Chuyện này... Huynh bất lực."
Cố Tá: "......"
Khi cả nhà đang vui vẻ, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
Hóa ra đã hơn một giờ trôi qua, hai nam một nữ kia đã hoàn thành nhiệm vụ và mang tin tức đến.
Khách khanh của Thất hoàng tử đã đồng ý gặp mặt bọn họ.
Mà một khi hắn đã đồng ý, thì chuyện này chắc chắn có thể thương lượng.
Nữ tử trong nhóm ba người nói: "Về chuyện Truyền Tống Trận, chúng ta không chủ động nhắc đến. Nhưng về việc đại nhân có linh dược và muốn đến bái phỏng, chúng ta đã đề cập qua."
Cố Tá liền gật đầu: "Làm phiền các ngươi rồi."
Ba người đồng loạt nói:
"Đại nhân khách khí, có thể giúp được chút chuyện nhỏ này, chúng ta rất vui."
"Đại nhân có ân cứu mạng với chúng ta, chút việc nhỏ này không đáng nhắc đến."
Tiếp theo, bọn họ muốn đưa tặng lễ vật cảm tạ, lại còn muốn hẹn mấy người ăn cơm, nhưng Cố Tá tự nhiên đều từ chối. Nghĩ lại cũng biết, những người này muốn chuẩn bị lễ vật chắc chắn sẽ tốn kém không ít. Cậu không thiếu tiền bạc, hà tất gì phải lấy đồ của những người đang vật lộn dưới cảnh giới Thoát Phàm? Còn về chuyện ăn uống, đối phương nhất định cũng phải tiêu tốn một khoản lớn, càng không cần thiết. Thực tế, việc nhận được tin tức này cùng cơ hội gặp mặt từ họ đã là quá đủ đối với cậu. Rốt cuộc, việc cậu cứu người chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức lực nào cả.
Cuối cùng, ba người vì không muốn làm Cố Tá phật ý nên đã thu lại lễ vật cùng lời mời. Đồng thời, thái độ của bọn họ đối với Cố Tá và nhóm người lại càng thêm tôn kính. Dưới yêu cầu của Cố Tá, họ đã dẫn cả nhóm đến nơi ở của cố chủ ba người kia.
Nữ tử nói: "Vị Luyện Dược Sư đại nhân này thường ngày ở tại phủ Thất hoàng tử, mấy ngày nay mới đổi chỗ ở để thu mua linh dược, vài ngày nữa sợ rằng sẽ rời đi. Chư vị sau khi vào, tốt nhất nên nhanh chóng nói rõ sự tình, nếu không thì sẽ không kịp."
Cố Tá liền mỉm cười nói: "Đa tạ nhắc nhở, chuyện sau đó, chúng ta sẽ tự mình cố gắng."
Ba người nghe xong, liền xin phép thủ vệ vào thông báo, sau khi nhận được hồi âm chính xác, mới chào tạm biệt bọn họ.
Theo sau, Cố Tá cùng bốn người theo sự dẫn dắt của một thủ vệ mà tiến vào.
Đây là một khu sân vườn thanh u, đi qua giả sơn, dòng nước chảy và con đường nhỏ bằng đá, có thể nhìn thấy một căn nhà chế dược. Tại đó, có một bóng người gầy gò đang ngồi, trước mặt là một lò luyện đan.
Cố Tá từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy bóng dáng đó vô cùng quen thuộc... Hơn nữa, tư thế luyện đan này, cậu dường như cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Trong phút chốc, một cái tên xuất hiện nơi cổ họng, cậu chần chờ gọi ra: "Hứa... Sư huynh?"
Luyện Dược Sư cảm giác rất nhạy bén.
Ngay khi Cố Tá cất lời, người trong nhà chế dược đột nhiên ngẩng đầu lên. Gương mặt tuấn tú luôn mang vẻ ngạo mạn đó, không phải Hứa Linh Tụ thì là ai?
Thiếu niên áo tím nhíu mày, khi nhìn rõ người đến, thần sắc liền giãn ra: "Cố sư đệ, Công Nghi sư đệ, thì ra là các ngươi." Khi nói, hắn nhanh chóng vẫy tay, "Tự nhiên đến đây ngồi."
Ngữ khí tuy vẫn không quá khách sáo, nhưng rõ ràng chứa đựng vài phần vui sướng.
Cố Tá cũng thấy vui vẻ trong lòng.
Đây chính là... tha hương ngộ cố tri.
Nếu nói ở Kình Vân Tông cậu có ai là bạn bè, thì Hứa Linh Tụ thật sự là người có giao tình sâu đậm nhất với cậu. Trước đây, khi ra khỏi tử vong chi lộ, không thấy Hứa Linh Tụ, cậu còn lo lắng một thời gian. Giờ gặp lại, cũng coi như giải tỏa được một phần tâm sự.
Vì thế, Cố Tá không do dự, nhanh chóng bước đến nhà chế dược.
Rất nhanh, vài người đã hội tụ trong nhà chế dược.
Hứa Linh Tụ vừa hoàn thành bước gian nan nhất trong quá trình luyện dược, đánh ra Thu Đan Quyết để thu đan. Đợi đến khi hắn cất đan dược vào hộp xong xuôi, mới quay sang nhìn Cố Tá, trên mặt lộ ra ý cười.
Cố Tá thở phào một hơi: "Không ngờ lại có thể gặp lại Hứa sư huynh trong tình huống thế này."
Hứa Linh Tụ hơi nâng cằm, thoạt nhìn vẫn kiêu ngạo như trước kia ở Kình Vân Tông: "Có thể thấy ngươi còn tồn tại, ta cũng rất vui mừng."
Cố Tá chớp mắt mấy cái.
Thôi được rồi, Hứa sư huynh xem ra thực sự rất vui vẻ...
Sau đó, Cố Tá hỏi tiếp: "Hứa sư huynh sao lại ở chỗ này?"
Cậu thực sự thấy kỳ lạ. Với tính cách của vị sư huynh này, hẳn là sẽ không đi làm khách khanh cho ai mới đúng. Dù danh xưng khách khanh nghe có vẻ dễ chịu, nhưng bản chất vẫn là cấp dưới của người khác. Một tiểu thiếu gia từ nhỏ được chúng tinh phủng nguyệt như Hứa Linh Tụ, sao có thể chịu làm chuyện này?
Nghe xong câu hỏi của Cố Tá, trên mặt Hứa Linh Tụ thoáng hiện lên vẻ u ám, nhưng cảm xúc của hắn dường như không quá tệ, khiến người ta cảm thấy có chút phức tạp.
Cố Tá càng thêm khó hiểu.
Sau đó, cậu vô thức nhớ lại những từ ngữ mà nữ tử kia đã dùng để miêu tả cố chủ... Mà cố chủ lại chính là Hứa sư huynh. Nói cách khác, người được Thất hoàng tử "yêu quý", "thiên y bách thuận" chính là Hứa sư huynh?
Trong lòng Cố Tá lập tức dâng lên một cảm giác phức tạp.
Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy!
Sắc mặt Hứa Linh Tụ không mấy dễ coi: "Ở tử vong chi lộ, ta được Chu Thất cứu, sau đó làm khách khanh cho hắn."
Cố Tá lập tức hiểu ra.
Xem ra, vị Thất hoàng tử của Đại Chu Đế Quốc, chính là một trong ba đại Thiên Kiêu ở tử vong chi lộ khi trước – Chu hoàng tử. Không biết vì lý do gì, hắn đã cứu Hứa sư huynh, rồi để Hứa sư huynh làm khách khanh... để báo ân chăng?
Sau đó, cậu cẩn thận quan sát Hứa sư huynh, phát hiện nội khí cảnh giới của hắn đã đạt tới Thoát Phàm, Linh Đạo cảnh giới cũng vô cùng cô đọng, thậm chí sắp chạm đến đan thần. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể đột phá thành công.
Phải biết rằng, từ lúc bọn họ rời khỏi tử vong chi lộ đến nay cũng chỉ khoảng một năm. Cậu cùng đại ca nhờ có nhiều kỳ ngộ, lại được tông môn mạnh mẽ bồi dưỡng nên mới có thể tiến bộ nhanh như vậy. Nhưng Hứa sư huynh cũng đạt được thành tựu lớn thế này, có thể thấy được Thất hoàng tử kia thực sự không bạc đãi hắn.
Tất nhiên, với thực lực hiện tại của Hứa sư huynh, hắn hẳn mới chỉ là một Hoàng cấp Luyện Dược Sư, chưa đạt đến Huyền cấp. Trong các thế lực Thanh Đồng cấp, Hoàng cấp Luyện Dược Sư chỉ là những người tiềm năng, chưa đủ để được mọi người truy phủng nịnh bợ.
Nói cách khác, hắn vẫn còn một con đường rất dài để trưởng thành...
Trước đây, khi còn ở Kình Vân Tông, Hứa sư huynh chỉ được đánh giá là có tiềm lực chuẩn Hoàng cấp. Nhưng khi đặt chân đến Trung Ương đại lục, tiềm lực của hắn rõ ràng không chỉ dừng lại ở đó. Chỉ là, hắn vẫn cần rất nhiều kinh nghiệm mài giũa mới có thể vững chắc tiến bước.
Làm khách khanh cho Chu Thất hoàng tử, thông thường phải đạt đến Huyền cấp Luyện Dược Sư mới có đủ giá trị. Hứa Linh Tụ hiện tại chỉ là Hoàng cấp, cho nên mấy người kia mới không đủ tôn kính hắn. Chính bản thân hắn cũng đang dốc sức tìm kiếm linh dược, mong nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.
Nghĩ đến đây, Cố Tá không khỏi thở dài.
Hứa sư huynh ở đây chắc chắn không dễ dàng gì...
Vốn là thiên chi kiêu tử của Kình Vân Tông, nhưng ở nơi này, hắn lại không thể tỏa sáng rực rỡ như trước. Dù rằng hắn quật cường kiên trì, nỗ lực gấp bội, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái chút nào.
Chương 432: Chu hoàng tử
Suy nghĩ một lúc, Cố Tá vẫn dùng giọng điệu như chuyện phiếm mà hỏi: "Nghe nói Chu hoàng tử rất hậu đãi Hứa sư huynh, nhưng ta lại không rõ, Hứa sư huynh ở đây có cảm thấy hài lòng hay không?"
Hứa Linh Tụ hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Cố Tá liền tỏ ra quan tâm: "Hứa sư huynh, nếu có điều gì không hài lòng, chẳng hay có thể nói với ta một câu được không?"
Hứa Linh Tụ liếc cậu một cái: "Hài lòng thì chưa nói tới, nhưng cũng không có gì quá không thuận. Chuyện này ngươi đừng bận tâm."
Cố Tá hơi sững lại.
Cậu đã đoán được rồi. Với sự kiêu ngạo của Hứa sư huynh, chắc chắn hắn không phải kiểu người dễ dàng than khổ. Dù bọn họ đến từ cùng một nơi, lại có chút giao tình, nhưng vẫn vậy.
Nhưng dù cậu hiểu rõ tính cách của hắn, sao có thể thực sự mặc kệ được? Nếu Hứa sư huynh thực sự sống không thoải mái ở đây, liệu có thể tìm cách đề nghị với hắn, đưa hắn về Thập Tuyệt Tông không? Ít nhất, nếu ở trong trang viên của đại ca cậu tại Thập Tuyệt Tông, hắn có lẽ sẽ hài lòng hơn một chút.
Chỉ là... chuyện này phải nói thế nào đây... cần suy tính thật kỹ.
Cố Tá hơi do dự, thử nói: "Nghe nói, Chu hoàng tử rất coi trọng Hứa sư huynh. Nếu như Hứa sư huynh có gì không vui, tốt nhất cứ nói thẳng. Dù sao Chu hoàng tử đã đích thân mời, chắc chắn cũng sẽ không bỏ mặc."
Cậu cố tình dùng từ ngữ rất uyển chuyển, chỉ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Hứa Linh Tụ. Những lời quá trực tiếp hay mang hàm ý sâu xa, cậu lại càng không dám nói ra.
Nhưng Hứa Linh Tụ đâu phải kẻ ngu dốt, sao có thể không biết những lời đồn bên ngoài? Đương nhiên hắn cũng nghe ra sự cẩn thận lựa lời của Cố Tá. Dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn hiểu được rằng Cố sư đệ thực sự quan tâm đến hắn.
Ngay lập tức, hắn bĩu môi: "Chu Thất? Thôi đi."
Cố Tá: "......"
Tính cách Hứa sư huynh thật sự quá khó chiều, cậu hoàn toàn không biết nên tiếp tục thế nào cho phải.
Hứa Linh Tụ thấy bộ dáng rối rắm của Cố Tá, nhịn không được cười nhạo một tiếng: "Được rồi, ngươi lần này tới đây là có chuyện gì? Nhân lúc ta còn có chút năng lực, nếu có thể giúp được thì cứ nói."
Cố Tá im lặng một lát, cảm thấy trước mắt nên tạm gác lại đề tài vừa rồi thì hơn. Vì vậy, cậu liền nói thẳng: "Chỉ là muốn mượn dùng Đại Chu Truyền Tống Trận một chút. Trước đó vì vài chuyện mà vô tình đi quá xa, nếu cứ chậm rì rì chạy về thì e rằng không thỏa đáng, cho nên..."
Hứa Linh Tụ gật đầu: "Thì ra là vậy. Chỉ là dùng Truyền Tống Trận thôi, để ta viết một tấm thiệp, chắc sẽ nhanh chóng giải quyết được."
Cố Tá vui vẻ, liền hướng về phía Hứa Linh Tụ nói: "Đa tạ Hứa sư huynh."
Hứa Linh Tụ khoát tay: "Việc nhỏ mà thôi."
Hắn liền gọi một người tới, bảo mang bút mực đến, sau đó nhanh chóng viết một tấm thiệp, giao cho người khác đem đi. Chờ xử lý xong, hắn mới phủi tay, rồi hỏi tiếp: "Hiện tại các ngươi đang dừng chân ở đâu?"
Cố Tá đương nhiên không giấu giếm, liền thành thật đáp: "Chuyện này nói ra thì rất dài. Từ lúc rời khỏi Tử Vong Chi Lộ, đại ca hắn liền..."
Vì chuyện của Triệu Tam Vương gia, cậu và đại ca bị tách ra, đại ca đi Thập Tuyệt Tông, còn cậu thì được Hồ gia cứu về. Sau đó hai người gặp lại, cùng nhau vào Thập Tuyệt Tông... Ngoài trừ một số chi tiết không tiện nói ra, những chuyện khác cậu đều từ từ kể lại cho Hứa Linh Tụ nghe.
Hứa Linh Tụ nghe xong, khẽ nhướng mày: "Thì ra vị Mãn Tinh Thiên Kiêu mới xuất hiện ở Thập Tuyệt Vực chính là Công Nghi sư đệ."
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười nhàn nhạt với Hứa Linh Tụ.
Hứa Linh Tụ liếc nhìn hắn một cái: "Công Nghi sư đệ bản lĩnh không tầm thường."
Công Nghi Thiên Hành đáp: "Chỉ là may mắn gặp dịp thôi."
Dù Hứa Linh Tụ có vài phần tán thưởng Công Nghi Thiên Hành, nhưng người hắn thực sự để tâm hơn vẫn là Cố Tá. Khi nãy nghe Cố Tá kể chuyện, hắn nhận ra hai người này hòa thuận thế nào, hơn nữa Công Nghi Thiên Hành thực sự rất quan tâm đến Cố Tá. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hắn đều chu đáo, cẩn thận, vậy nên Hứa Linh Tụ càng thấy hắn thuận mắt hơn một chút.
Chỉ là, hắn với Công Nghi Thiên Hành vốn dĩ không có nhiều chuyện để nói.
Ngay sau đó, Hứa Linh Tụ lại hỏi thêm một số chi tiết khác. Tuy giọng điệu không thể gọi là ôn hòa, nhưng sự quan tâm ẩn chứa bên trong, ai ngồi đây cũng có thể cảm nhận được.
Cố Tá trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy ấm áp. Sau khi trả lời rất nhiều câu hỏi, cậu đột nhiên mở miệng: "Hứa sư huynh, không bằng theo bọn ta đến Thập Tuyệt Tông một chuyến đi?"
Cậu sợ Hứa Linh Tụ nghĩ nhiều, vội bổ sung: "Chỉ đến trang viên làm khách thôi, không phải thuộc hạ gì cả."
Hứa Linh Tụ ngẩn ra.
Hắn liếc nhìn Công Nghi Thiên Hành, phát hiện đối phương chỉ mỉm cười nhìn Cố Tá, để mặc cậu nói như vậy, không hề tỏ ra khó chịu. Hắn cũng không có vẻ cảm thấy Cố Tá đang quyết định thay mình, càng không cho rằng cậu vượt quá giới hạn... Điều này chứng tỏ, tình cảm giữa hai người bọn họ thực sự rất sâu đậm, gần như chẳng phân biệt ngươi ta.
Hứa Linh Tụ bỗng thấy có chút kỳ lạ.
Sau đó, khi thấy Cố Tá vô thức tỏ ra thân mật với Công Nghi Thiên Hành, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Ánh mắt hắn nhìn hai người cũng trở nên khác hẳn.
Thế nhưng, hóa ra là vậy sao?
Cũng không phải chuyện xấu.
Cố Tá vốn đang sốt ruột chờ câu trả lời của Hứa Linh Tụ, nhưng chợt phát hiện Hứa sư huynh có gì đó không đúng lắm, liền ngẩn người.
Này, này là sao vậy?
Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trong đầu cậu.
【 Hứa sư huynh có lẽ đã nhìn ra tình ý giữa A Tá và vi huynh. 】
Lỗ tai Cố Tá hơi nóng lên.
Tình ý gì chứ...
Cậu lặng lẽ nhìn Hứa Linh Tụ, quả nhiên phát hiện hắn như thể đã hiểu ra điều gì, lập tức cảm thấy vô cùng bối rối.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu thậm chí quên luôn việc chờ câu trả lời.
Ngay sau đó, từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Một bóng người cực nhanh lao tới, cất giọng: "Linh Tụ nhi, ta đến rồi đây."
Hứa Linh Tụ vốn dĩ đang rất hứng thú, thần sắc bỗng chốc trầm xuống: "Chu Thất, câm miệng cho ta!"
Người vừa đến đi thẳng vào dược lư. Giọng nói tuy trầm thấp dễ nghe nhưng lại mang theo vẻ ngả ngớn: "Nếu không thể giữ kín... Linh Tụ nhi, ngươi định xử lý thế nào đây?"
Sau đó, hắn xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này khoác trên mình bộ trường bào gấm đen nặng nề, thắt đai ngọc phất phơ trong gió, toát lên vẻ quý phái vô cùng. Dung mạo hắn cũng khá tuấn tú, nhưng khi cười, trong mắt lại ánh lên một tia sắc bén, mang theo chút tà khí kỳ lạ không nói rõ được.
Vừa nhìn liền biết, hắn không phải hạng người dễ đối phó.
Người này, không phải ai khác mà chính là vị Thiên Kiêu từng tung hoành Tử Vong Chi Lộ – Chu hoàng tử.
Cố Tá cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Linh Tụ nhi" Đây là kiểu xưng hô quái quỷ gì vậy?
Không trách Hứa sư huynh lại muốn hắn câm miệng.
Tuy nhiên, nhìn cách Chu hoàng tử và Hứa sư huynh tranh cãi thế này, rõ ràng không giống quan hệ giữa cấp trên và khách khanh thông thường. Ngược lại, có vẻ rất thân thuộc...
Bị Chu hoàng tử nói một câu chặn họng, sắc mặt Hứa Linh Tụ càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn đối phương chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén.
Chu hoàng tử dường như không nhận ra, chỉ thản nhiên vén áo rồi ngồi xuống như những người khác, cười nói: "Ta nghe nói bạn cũ của Linh Tụ nhi đến, thân là quan trên, đương nhiên phải đến xem thử."
Ánh mắt hắn đảo qua Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá, chậm rãi nói: "Ban đầu ta còn tưởng là kẻ dưới báo nhầm, bây giờ nhìn lại, đúng thật là bạn cũ."
Cố Tá và Công Nghi Thiên Hành liếc nhau, sau đó gật đầu: "Chu hoàng tử, nổi tiếng không bằng gặp mặt."
Chu hoàng tử nhướng mày: "Lời hay đấy."
Với những người không quá thân thiết, tất nhiên cũng chẳng có nhiều chuyện để trò chuyện. Cố Tá lấy lại tinh thần, tiếp tục nói với Hứa Linh Tụ: "Hứa sư huynh, chuyện ta vừa đề nghị..."
Chu hoàng tử liền chen ngang: "Đề nghị gì? Đây là đế đô Đại Chu, nếu không phải chuyện quá mức khó xử, bổn hoàng tử có thể nể mặt Linh Tụ nhi mà tạo chút thuận tiện."
Cố Tá: "......"
Hứa Linh Tụ liếc hắn một cái: "Cố sư đệ mời ta qua làm khách, ngươi có thể cho cái gì thuận tiện?"
Chu hoàng tử khẽ chỉnh lại tay áo, cười nhạt: "Việc này có chút khó xử..."
Hứa Linh Tụ cười nhạo.
Cố Tá hoàn toàn không hiểu nổi.
Trước đây cậu sẽ không nghĩ nhiều, nhưng từ khi đến Đại Chu, những chuyện cậu nghe và biết được khiến cậu không khỏi cảm thấy, quan hệ giữa Hứa sư huynh và Chu hoàng tử có gì đó không bình thường.
Thế nhưng cậu và đại ca giao tình không ít, lại có cha và phụ thân làm ví dụ đi trước, nếu hai người này thực sự có loại quan hệ đó, cậu chắc chắn sẽ không hoàn toàn không nhận ra.
Nhưng lạ là, hiện tại cậu cảm thấy quan hệ giữa hai người này vừa có gì đó mờ ám, lại vừa không giống đang thực sự qua lại với nhau?
Chu hoàng tử nhếch môi, chậm rãi nói: "Linh Tụ nhi còn chưa hoàn thành chuyện đã hứa với bổn hoàng tử, chỉ e tạm thời không thể rời đi... Chuyện làm khách này, sợ là phải khiến hai vị thất vọng rồi."
Chương 433: Trở về Thập Tuyệt Tông
Cố Tá sững sờ, nhìn về phía Hứa Linh Tụ.
Hứa Linh Tụ nói: "Ngươi đừng để ý, ta quả thực còn nợ hắn một ân cứu mạng. Đợi sau khi công thành lui thân, nếu có duyên, ta sẽ lại đến tìm các ngươi cũng không muộn."
Cố Tá nhíu mày.
Hứa sư huynh nói như vậy, nhưng cậu lại cảm thấy Hứa sư huynh thực ra hoàn toàn không có ý định đi theo Thập Tuyệt Tông. Hơn nữa, cậu càng có linh cảm rằng, dù sau này Hứa sư huynh có lập được công lao, vị Chu hoàng tử này cũng chưa chắc sẽ để cho hắn lui thân...
Chu hoàng tử cười nói: "Hai vị cứ yên tâm, Linh Tụ nhi ở bên cạnh bổn hoàng tử, tất cả đãi ngộ đều là thượng đẳng. Bổn hoàng tử sẽ dốc tài nguyên, tận lực bồi dưỡng hắn, tuyệt đối không để thiên tư của hắn bị lãng phí."
Cố Tá lại quay sang nhìn Hứa Linh Tụ.
Hứa Linh Tụ kéo nhẹ khóe môi, khẽ gật đầu: "Yên tâm, ta đều có tính toán cả."
Cùng lúc đó, giọng nói truyền âm của Công Nghi Thiên Hành cũng vang lên trong đầu cậu.
【A Tá, Hứa Linh Tụ đến chỗ ta làm khách chẳng khác nào ăn nhờ ở đậu. Ở đây dù có chút phức tạp, nhưng cũng có giá trị lợi dụng. Với tính cách kiêu ngạo của hắn, e rằng hắn thà chọn cách này.】
Cố Tá thực ra cũng hiểu đạo lý này, chỉ là Chu hoàng tử quá mức tà khí, khiến cậu không khỏi lo lắng.
Thế nhưng, cậu vẫn tôn trọng quyết định của Hứa sư huynh. Dù sao Thập Tuyệt Vực cũng nằm ngay sát Đại Chu, cậu lại biết rõ Hứa sư huynh đang ở đâu. Nếu sau này Hứa sư huynh gặp phải khó khăn gì, cậu cũng sẽ không đến mức không kịp ra tay giúp đỡ.
Nghĩ vậy, Cố Tá liền thả lỏng trong lòng, nói với Hứa Linh Tụ: "Tuy không thể thường xuyên qua làm khách, nhưng nếu Hứa sư huynh có thời gian rảnh, cũng có thể đến chơi cho khuây khỏa."
Cậu lại nhìn sang Chu hoàng tử, "Chắc là hoàng tử điện hạ cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?"
Chu hoàng tử nhếch môi cười, không nói để ý, cũng không nói không để ý.
Hứa Linh Tụ thì gật đầu: "Ngươi nếu có thời gian, cũng có thể đến tìm ta."
Nói rồi, hắn ném qua một khối lệnh bài, "Đến lúc đó, cứ cầm vật này đến gặp ta, tuyệt đối không ai ngăn cản."
Cố Tá nhận lấy lệnh bài, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Dù Chu hoàng tử có vẻ như rất có ham muốn kiểm soát đối với Hứa sư huynh, nhưng dường như hắn cũng không hoàn toàn hạn chế tự do của Hứa sư huynh. Ít nhất, trước mắt xem ra cũng chưa đến mức quá tệ.
Tiếp theo, Chu hoàng tử và Công Nghi Thiên Hành đều im lặng đứng một bên, trong khi Cố Tá và Hứa Linh Tụ thì ngắn gọn trao đổi về tình hình những người khác của Kình Vân Tông sau khi rơi xuống.
Trong số đó, người duy nhất có thể xác định tung tích chính là Đằng sư huynh – Đằng Vân Phi, người vốn nổi danh ở Kình Vân Tông. Hắn đã gia nhập thế lực cấp Thanh Đồng – Thiên Đao Võ Tông, được bồi dưỡng như một Thiên Kiêu. Còn những đồng môn khác thì rơi xuống nơi nào, gặp phải chuyện gì, không ai hay biết.
Trò chuyện một lúc, Hứa Linh Tụ nói: "Được rồi, trời cũng không còn sớm, các ngươi cũng nên đi thôi. Chu Thất, hai sư đệ của ta muốn mượn Truyền Tống Trận, chuyện này gấp, ngươi có thể sắp xếp giúp được không?"
Chu hoàng tử mỉm cười: "Linh Tụ nhi đã nhờ ta giúp, bổn hoàng tử sao có thể không giúp? Nhưng các ngươi hiếm khi gặp nhau, chi bằng cứ để bọn họ ở lại vài ngày?"
Hứa Linh Tụ mất kiên nhẫn, nói: "Ở lại cái gì mà ở lại? Bọn họ đang rất gấp! Sau này còn nhiều cơ hội gặp lại, hiện tại mau chóng giải quyết việc này thì hơn."
Chu hoàng tử thong thả đứng dậy: "Nếu Linh Tụ nhi đã nói vậy, bổn hoàng tử đành nghe theo thôi."
Cố Tá cũng không rõ mối quan hệ giữa hai người họ rốt cuộc là tốt hay không tốt, cậu cũng không tiện xen vào, chỉ có thể chắp tay nói: "Vậy đa tạ Hứa sư huynh và Chu hoàng tử."
Hứa Linh Tụ hừ một tiếng: "Nói dài dòng quá, thật phiền phức."
Cố Tá im lặng đứng dậy, lật tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy cái hộp ngọc, đưa cho Hứa Linh Tụ: "Đây là một chút tâm ý của ta, Hứa sư huynh đừng từ chối."
Hứa Linh Tụ cau mày: "Ngươi làm gì vậy?" Gương mặt hắn lộ rõ vẻ khó chịu.
Cố Tá vội vàng nói: "Không có gì khác, chỉ là..." Cậu hơi lúng túng. Nếu nói đây là quà tặng vì Truyền Tống Trận thì nghe có vẻ lạ lùng, mà nếu bảo đây là lễ gặp mặt thì rõ ràng bọn họ đâu phải lần đầu gặp nhau. Nghĩ mãi không ra lý do, cậu dứt khoát nói: "Chỉ là muốn tặng thì tặng thôi, Hứa sư huynh cứ cầm đi."
Hứa Linh Tụ chưa từng nghe qua chuyện tặng quà ngang ngược như vậy, nhưng hắn cũng biết đây là ý tốt của Cố Tá. Mày hắn vẫn chưa giãn ra, nhưng lại lấy từ trong tay áo ra mấy bình ngọc: "Đây là đan dược ta mới luyện chế, cũng tặng lại cho ngươi."
Cố Tá không từ chối, chỉ im lặng chờ đến khi Hứa Linh Tụ nhận lấy hộp ngọc của cậu, liền nhân cơ hội nhét thêm vài cái tráp vào tay hắn.
Hứa Linh Tụ lập tức nhận ra động tác nhỏ của Cố Tá, nhất thời không nói gì.
Nhưng hắn cũng không lên tiếng trách cứ, chỉ nhìn chằm chằm Cố Tá vài giây, nhìn đến khi cậu hơi rụt người lại, mới thu hồi ánh mắt: "Từ nay về sau hành sự phải cẩn thận một chút, gặp chuyện thì bàn bạc nhiều với Công Nghi sư đệ."
Trong lòng Cố Tá thấy ấm áp. Cậu hiểu rõ với tính cách của Hứa Linh Tụ, có thể dặn dò đến mức này đã là xem cậu như người nhà. Vì vậy, cậu nghiêm túc đáp: "Ta sẽ, Hứa sư huynh cũng nhất định phải cẩn thận."
Công Nghi Thiên Hành, người từ nãy đến giờ vẫn ít lời, lúc này mới vươn tay lấy ra một tấm kim bài từ trong tay áo, đưa qua: "Nếu Hứa sư huynh có việc, cứ mang vật này đến Thập Tuyệt Tông, nhất định sẽ gặp được ta."
Hứa Linh Tụ nhìn Công Nghi Thiên Hành một lát, sau đó nhận lấy kim bài.
Sau đó, Chu hoàng tử phất tay áo một cái: "Chư vị, nên đi rồi."
Cố Tá, Công Nghi Thiên Hành, cùng Cố Kỳ và Chiếu Tích—hai người từ đầu đến cuối đều duy trì sự hiện diện thấp nhất—liền đi theo Chu hoàng tử rời đi.
Hứa Linh Tụ không đứng dậy, chỉ ngồi trong dược lư, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đoàn người dần khuất xa, rồi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Tiếp theo, hắn cúi đầu tiếp tục luyện chế đan dược, còn những hộp ngọc mà Cố Tá tặng, chỉ cần lật tay một cái, tất cả đã được hắn thu vào.
---------------------------------
Chu hoàng tử dẫn theo Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá và hai người Cố Kỳ, Chiếu Tích đi thẳng một đường. Không bao lâu sau, bọn họ đã đến một nơi được binh sĩ canh gác nghiêm ngặt—chính là Truyền Tống Trận.
Ở đây đã có mấy người đang chờ sẵn, có thể thấy rằng bất cứ ai nghĩ ra cách mượn Truyền Tống Trận từ hoàng thất đều không ít.
Dĩ nhiên, được đích thân hoàng tử đưa đến như nhóm Cố Tá thì lại là chuyện hiếm thấy.
Vị tướng trông coi nơi này vội vàng tiến đến hành lễ. Chu hoàng tử phất tay một cái, nói: "Bốn người này giao cho ngươi, bất luận bọn họ muốn đi đâu, cứ việc tiễn bọn họ đến nơi."
Vị tướng lập tức đáp ứng, duỗi tay ra hiệu, chuẩn bị dẫn bọn họ tiến vào Truyền Tống Trận.
Cố Tá hướng về Chu hoàng tử nói: "Đa tạ..."
Còn chưa kịp nói xong, Chu hoàng tử đã quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó xoay người rời đi, dáng vẻ vô cùng dứt khoát.
Cố Tá: "......"
Tính cách này, thật kỳ quặc!
Nên nói hắn là bất lịch sự hay là cái gì đây?
Công Nghi Thiên Hành xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Nếu có người muốn đưa A Tá đi, e rằng hành động của vi huynh còn quá mức hơn cả Chu hoàng tử kia."
Cố Tá ngẩn người: "Ý huynh là, Chu hoàng tử đối với Hứa sư huynh..."
Công Nghi Thiên Hành cười nhẹ, khẽ lắc đầu: "Là hay không phải, chỉ có chính hắn biết."
Nhưng khúc mắc giữa Chu Thất và Hứa Linh Tụ, chắc chắn không hề đơn giản.
Cố Tá cũng lắc đầu: "Thôi, chúng ta mau chóng quay về, cũng sớm báo bình an cho điện chủ."
Công Nghi Thiên Hành gật đầu: "A Tá nói rất đúng."
Sau đó, Cố Tá gọi ông nội và cha cùng đi theo vị tướng lãnh vào khu vực được binh lính canh gác. Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy diện mạo thực sự của Truyền Tống Trận.
Trên một vùng đất rộng lớn, có tám cây cột đá khổng lồ sừng sững chạm đến tận mây. Trên mỗi cây cột đều khắc đầy hoa văn huyền ảo. Ở giữa những cây cột đó là một pháp trận kỳ dị và phức tạp, dường như ẩn chứa một nguồn sức mạnh đặc biệt nào đó, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác tâm thần bị cuốn vào.
Ngoài nhóm Cố Tá, những người chờ bên ngoài khi nãy cũng đã đi vào đây.
Bọn họ lần lượt bước vào phạm vi của trận pháp. Khi ánh sáng trên mỗi cây cột bắt đầu lóe lên, những người đó liền bị ánh sáng trắng bao phủ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.
Nhóm Cố Tá cũng bước vào trong trận pháp.
Vị tướng lãnh dò hỏi: "Không biết chư vị muốn đến đâu?"
Cố Tá đáp: "Thập Tuyệt Thành."
Mặc dù Thập Tuyệt Vực rất rộng lớn và giàu có, nhưng không phải thành trì nào cũng có Truyền Tống Trận. Thập Tuyệt Thành, nơi đặt đại bản doanh của Thập Tuyệt Tông, tất nhiên là có, và cũng là điểm đến thích hợp nhất với bọn họ.
Nghe vậy, sắc mặt vị tướng có chút biến đổi.
Thập Tuyệt Thành... Nhóm người này, chẳng lẽ có liên quan đến Thập Tuyệt Tông
Vị tướng lãnh cẩn thận đánh giá mấy người trước mặt, phát hiện bọn họ quả nhiên đều mang theo khí chất đặc biệt. Dù là hai người bình thường kia cũng khác hẳn với những người không có thành tựu võ đạo. Còn thanh niên mặc cẩm y xanh ngọc lại càng giống công tử thế gia, hơn nữa khí độ còn vượt trội hơn cả Thất hoàng tử mà hắn vừa gặp trước đó một phần.
Những người này tuyệt đối không phải hạng đơn giản.
Vị tướng có mắt nhìn người, lập tức không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Ta đã hiểu, chư vị mời tiến vào Truyền Tống Trận, tất sẽ không có sơ suất."
Cố Tá gật đầu với hắn.
Ngay sau đó, tất cả mọi người cùng tiến vào Truyền Tống Trận.
Cố Tá cẩn thận nắm chặt tay ba ba và phụ thân mình, một tay kéo người này, một tay kéo người kia.
Công Nghi Thiên Hành đứng ngay phía sau cậu, dường như có ý bảo vệ.
Dù thế nào đi nữa, lần này sử dụng Truyền Tống Trận mà mang theo người thường, vẫn nên càng cẩn thận thì càng tốt...
Lại một cột đá trong trận tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Cố Tá cảm giác có một luồng lực hút mãnh liệt khiến cơ thể cậu trở nên nhẹ bẫng. Sau đó, cậu có cảm giác thân thể mình lao đi trong một thông đạo vô hình với tốc độ cực nhanh, vượt xa bất cứ điều gì cậu từng tưởng tượng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng, cơ thể cậu bỗng trở nên nặng trĩu, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất thực sự.
Mở mắt ra, việc đầu tiên Cố Tá làm là kiểm tra tình trạng của ba ba và phụ thân mình.
Cố Kỳ và Chiếu Tích đứng rất gần nhau, nhưng có vẻ không có biểu hiện gì quá khó chịu.
Cố Tá nhẹ nhõm thở phào, sau đó nói: "Tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Lúc này, bên ngoài đã có một số người nhìn về phía họ. Truyền Tống Trận ở Thập Tuyệt Thành không bị phong tỏa hoàn toàn, mà nơi này chính là khu vực truyền tống công cộng, thường xuyên có người ra vào.
Mặc dù vệ binh canh gác nghiêm ngặt, nhưng không đến mức giống như ở đế đô Đại Chu, nơi được bảo vệ vô cùng nghiêm mật.
Mỗi lần truyền tống đều có người xuất hiện hoặc biến mất, nhóm Cố Tá tuy cũng thu hút một ít ánh mắt hiếu kỳ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Cố Tá dẫn theo người nhà rời khỏi Truyền Tống Trận, đi thẳng về phía đường phố phía trước.
Trên đường phố, những con hoang thú to lớn hoặc đang kéo hàng hóa, hoặc chở theo nam nữ võ giả, khí thế bàng bạc, uy phong bất phàm. Đường cái rộng lớn đến mức tựa như có thể cho cả một ngọn núi di chuyển trên đó mà không hề làm nứt mặt đất.
Hai bên đường là vô số cửa hàng với đủ loại hàng hóa, người qua lại tấp nập, tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Những tòa kiến trúc cao vút đứng san sát, tạo thành một cảnh sắc đặc trưng cho con phố này.
Cố Kỳ nhìn hết thảy cảnh tượng trước mặt, hít sâu một hơi.
Chỉ khi thực sự bước vào thế giới này, tận mắt chứng kiến những điều đang diễn ra, ông mới có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng. Nếu không, cho dù Cố Tá có miêu tả tỉ mỉ đến đâu, nhưng khi nó chưa thực sự xuất hiện trước mắt, thì cũng không thể tạo ra cảm giác chấn động mãnh liệt như bây giờ.
Không chỉ là những con cự thú hay các loại hàng hóa khác biệt hoàn toàn với thế giới hiện đại, mà ngay cả việc trên đường có thể tùy tiện nhìn thấy các võ giả vì một câu nói không hợp mà lao vào xung đột, cùng những thân ảnh di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện bằng thân pháp phi phàm, tất cả đều giống như bước ra từ những câu chuyện võ hiệp. Không, phải nói là còn đáng sợ hơn cả những bậc cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.
Cảnh tượng này, thật sự quá mức chấn động.
Lúc này, thân hình Công Nghi Thiên Hành khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện trước một cửa hàng. Chỉ chốc lát sau, hắn lại lắc mình trở về, trên tay xuất hiện một tấm thẻ bài. Ngay sau đó, một con hoang thú khổng lồ liền hiện ra trước mặt mọi người.
Cố Tá nói: "Ba ba, phụ thân, đi bộ quá chậm, chúng ta ngồi cái này về đi."
Cố Kỳ kinh ngạc: "Các ngươi đây là... mới mua?"
Cố Tá cười: "Phương tiện di chuyển mà, càng nhiều càng tốt."
Ngụ ý chính là ngầm thừa nhận.
Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành vung tay một cái, nhẹ nhàng đưa Cố Kỳ và Chiếu Tích lên lưng hoang thú. Cố Tá cũng nhanh chóng nhảy lên, rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Kỳ.
Hoang thú di chuyển rất nhanh. Dù đã điều chỉnh tốc độ để phù hợp với người thường, nó vẫn chạy như bay.
Không bao lâu sau, cổng lớn của Thập Tuyệt Tông đã hiện ra trước mắt bọn họ.
Chương 434: Quá độ
Sau khi tiến vào sơn môn, con hoang thú vẫn tiếp tục chạy băng băng.
Ngồi trên lưng nó, Cố Kỳ đưa mắt quan sát xung quanh—những dãy núi trùng điệp, rừng cây bạt ngàn, vùng thôn quê rộng lớn, vô số linh dược tỏa hương thơm ngát, vô số hoang thú tung hoành gầm rú... Quang cảnh trước mắt thật sự là chưa từng thấy bao giờ.
Một thế giới tràn ngập sự kỳ diệu như vậy, khó trách Cố Tá và Công Nghi Thiên Hành đều toàn tâm toàn ý muốn quay về, không bị cuộc sống hiện đại làm dao động.
Cũng phải, dù thế giới hiện đại có nhiều tiện nghi hưởng thụ đến đâu, thì về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại hay phong cảnh thiên nhiên, chung quy vẫn không thể so sánh với thế giới này—thần kỳ, biến hóa khôn lường, hùng vĩ và bao la!
Hơn nữa, thế giới này còn rộng lớn vượt xa tưởng tượng của Cố Kỳ.
Ban đầu, khi thấy con hoang thú băng qua sơn môn của Thập Tuyệt Tông, ông cứ nghĩ rằng chẳng mấy chốc sẽ đến được trang viên của Công Nghi Thiên Hành. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại chẳng đơn giản như vậy. Dù con hoang thú chạy nhanh hơn cả tàu cao tốc, thế mà vẫn phải phi nước đại suốt hơn nửa ngày, băng qua vô số khu vực của người khác, vẫn chưa đến đích.
Cố Kỳ tính sơ sơ, chỉ riêng quãng đường họ đi qua đã có thể sánh ngang vài tỉnh, vậy mà toàn bộ diện tích của Thập Tuyệt Tông chỉ sợ còn rộng hơn một thủ đô lớn.
Một khu vực rộng lớn như vậy, vậy mà chỉ là phạm vi của một tông môn...
Đến khi con hoang thú cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa trang viên đồ sộ, Cố Kỳ càng không biết nói gì.
Nhìn từ xa, trang viên này dường như không có giới hạn. Lại nghe Cố Tá nói, phạm vi của nó rộng đến ngàn dặm? Ngàn dặm là khái niệm gì? Đó chính là còn lớn hơn một tỉnh nữa đấy...
— Một trang viên rộng lớn đến đáng sợ như vậy thật sao?
Đúng là được mở rộng tầm mắt.
Ngay khi Công Nghi Thiên Hành xuất hiện, mấy bóng người liền nhanh chóng hiện ra, quỳ một gối xuống đất:
"Thuộc hạ tham kiến công tử! Cung nghênh công tử trở về!"
Công Nghi Thiên Hành khoanh tay đứng thẳng, giọng điềm tĩnh: "Đứng lên đi."
Rất nhanh, cổng lớn của trang viên mở rộng. Vài thiếu nữ duyên dáng yêu kiều dắt theo những con hoang mã nhỏ nhưng trông rất dữ tợn tiến đến.
Những con hoang mã này toàn thân vảy đen như mực, đầu giống trâu, đuôi tựa hổ, vô cùng kỳ dị.
Nhưng giống hoang mã này lại có thể đi được vạn dặm một ngày, không chỉ nhanh mà còn rất vững, cực kỳ thích hợp làm phương tiện đi lại trong trang viên—ngược lại, con hoang thú đã chở nhóm Công Nghi Thiên Hành về đây thì không phù hợp lắm.
Công Nghi Thiên Hành để Cố Kỳ và Chiếu Tích xuống, sau đó quay đầu, giọng ôn hòa hỏi: "Cố bá phụ, Chiếu bá phụ, hai người có biết cưỡi ngựa không?"
Cố Kỳ cười đáp: "Trước đây từng thử qua, nhưng không chắc có cưỡi được loại này không."
Công Nghi Thiên Hành cũng mỉm cười: "Không sao, hai vị bá phụ cứ thử một lần. Nếu tạm thời chưa quen, thì đổi cách khác cũng không muộn."
Cố Kỳ tiến đến trước một con hoang mã, chần chừ rồi đưa tay chạm vào lớp vảy của nó.
Cảm giác trơn nhẵn, bộ lông sáng bóng, khí thế bất phàm, quả thực là một con thần câu. Nếu đặt ở thế giới hiện đại, một con ngựa như thế này chắc chắn sẽ được bán với giá trên trời. Nhưng ở thế giới này, nó chỉ là phương tiện đi lại trong trang viên của Công Nghi Thiên Hành mà thôi.
Trong thiên hạ, không có người đàn ông nào không thích xe tốt, cũng như thời cổ đại, không có người đàn ông nào không thích ngựa quý.
Hiện tại, Cố Kỳ chẳng khác nào một người sống ở thời cổ đại. Sau nhiều năm quanh quẩn trong nhà, bản năng hoang dã của đàn ông trong ông trỗi dậy. Nhìn thấy con ngựa tốt thế này, làm sao có thể không yêu thích?
Vì vậy, Cố Kỳ không chút do dự, một tay đặt lên thân ngựa, thân thể nhanh nhẹn bật lên, lập tức ngồi vững trên lưng nó.
Chiếu Tích vốn dĩ nên cưỡi một con ngựa khác, nhưng ông lại không làm vậy. Ngược lại, ông theo sát Cố Kỳ, cũng xoay người lên ngựa, ngồi vững vàng phía sau, còn ôm lấy eo ông.
Đến cả cưỡi ngựa cũng không muốn tách ra.
Tuy vậy, động tác của hai người rất ra dáng, tư thế cũng ổn định vững vàng.
Cố Tá nhìn thấy liền vỗ tay: "Ba ba, phụ thân, hai người cưỡi ngựa giỏi quá!"
Cố Kỳ cũng đầy vẻ phấn chấn.
Dù ngốc nhi tử có hơi nịnh nọt đi nữa, nhưng với một người vừa cưỡi lên thần câu như ông, lời này đúng là đánh trúng điểm mấu chốt trong lòng.
Ông thử điều khiển con hoang mã đi vài bước, phát hiện nó rất nghe lời, khiến tâm trạng ông càng thêm khoan khoái.
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá cũng cưỡi lên hoang mã.
Cố Tá nói: "Ba ba, phụ thân, chúng ta lên núi đi!"
Cố Kỳ sảng khoái cười lớn: "Nhi tử, dẫn đường đi!"
Ngay sau đó, ba người giục ngựa tiến về phía trước.
Công Nghi Thiên Hành đi trước mở đường, Cố Tá và Cố Kỳ theo sát phía sau. Cả đoàn nhanh chóng xuyên qua một cánh rừng rậm, thuận lợi đến chân một ngọn núi cao trăm trượng.
Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn lên: "Nhi tử, ngươi và Thiên Hành ở trên đó sao?"
Trên đường đi, ông đã nhìn thấy không ít đại viện, xung quanh những đại viện đó còn có rất nhiều sân lớn nhỏ. Dường như bên trong đều có người ở.
Những người này rõ ràng đều thuộc về trang viên—chẳng lẽ toàn bộ đều là thuộc hạ của con trai ông?
Cố Tá trả lời: "Đúng vậy, ta và đại ca sống trên đỉnh núi, còn đại điện nghị sự thì ở lưng chừng núi... Nói chung, trừ ta và đại ca ra, cơ bản không ai được phép lên đỉnh núi."
—Nghĩa là cả đỉnh núi này chỉ thuộc về hai người bọn họ?
Cố Kỳ lại hỏi: "Nhi tử, ngươi thích ở trên đỉnh núi sao?"
Cố Tá đáp: "Đại ca thích yên tĩnh."
Cố Kỳ gật đầu.
Theo những gì ông biết, ngốc nhi tử và Công Nghi Thiên Hành kết giao từ thế giới hiện đại, tức là trước đây hoàn toàn không có chuyện này. Thế mà bây giờ mới thân thiết chưa bao lâu đã lập ra một thế giới của hai người... Quả thực có chút suy nghĩ sâu xa.
Đương nhiên, cũng có thể là ông đang nghĩ quá nhiều...
Trong lúc trò chuyện, cả đoàn đã lên đến đỉnh núi.
Cố Kỳ và Chiếu Tích là song thân của Cố Tá, đương nhiên không giống cấp dưới của Công Nghi Thiên Hành. Họ không cần phải tuân theo mệnh lệnh "không được lên đỉnh núi nếu không có tình huống đặc biệt".
Nghị sự đại điện ở lưng chừng núi vô cùng rộng lớn, khiến Cố Kỳ phải đánh giá kỹ lưỡng một phen. Nhưng đến khi lên đến đỉnh núi, cảnh vật thanh u, không khí trong lành tĩnh lặng, lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác.
Cố Tá chỉ vào một tòa nhà phía trước, nói: "Ba ba, đây là chỗ ở của ta và đại ca. Hầu như giống hệt biệt viện trước kia của chúng ta ở Thương Vân quốc, rất có cảm giác thân thuộc."
Cố Kỳ trong lòng lại càng thêm chắc chắn—Công Nghi Thiên Hành từ lâu đã có ý định giữ lấy ngốc nhi tử của ông.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Công Nghi Thiên Hành đúng là người có tâm tư sâu xa. Nếu muốn dùng những mánh khóe nhỏ này để giữ lấy ngốc nhi tử của ông, chắc hẳn cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Chỉ có người có lòng, mới sẵn sàng bỏ ra tâm tư như vậy.
Lúc này, Công Nghi Thiên Hành nói: "Cố bá phụ, Chiếu bá phụ, không biết hai vị sau này muốn ở đâu? Trong trang viên này, bất kỳ chỗ nào cũng có thể tùy ý chọn."
Cố Kỳ có chút do dự.
Chiếu Tích đột nhiên lên tiếng: "Nơi khác thì không được."
Cố Kỳ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Không sai, A Tích nói đúng. Chúng ta vẫn nên ở nơi khác thì hơn. Đỉnh núi này chẳng phải là cấm địa sao? Chúng ta mới đến, nếu phá vỡ lệnh cấm này cũng không hay."
Công Nghi Thiên Hành thần sắc tự nhiên, trong lời nói mang theo cảm giác mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát: "Hai vị bá phụ chỉ cần theo ý mình là được, ngoài ra không cần bận tâm điều gì."
Cố Tá cũng nói: "Đúng vậy ba ba, có đại ca ở đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu."
Cố Kỳ đã suy nghĩ cẩn thận, liền nói: "Không cần đâu, cứ quyết định vậy đi. Nhi tử, ta và lão cha của ngươi tuy không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng cũng phải tự mình liều một lần. Nếu không, vốn dĩ chúng ta đã cứng cỏi, lại cứ mãi ở dưới sự che chở của hai ngươi, không những không thể thật sự tận hưởng thế giới này, mà còn kéo chân hai đứa, vậy thì không hay chút nào."
Nói cho cùng, ngốc nhi tử và Công Nghi Thiên Hành mới kết giao chưa lâu, hai lão già bọn họ cứ ở đây chẳng phải thành bóng đèn sao? Tốt nhất vẫn nên nhanh chóng đổi chỗ khác, để vợ chồng son có thêm thời gian vun đắp tình cảm.
Trải qua khoảng thời gian dài xa cách với Chiếu Tích, Cố Kỳ không nói gì nhiều, nhưng trong lòng ông đã có phần thấu hiểu.
Ví dụ như, khi ở bên cạnh ái nhân, thì phải tranh thủ gần gũi càng nhiều càng tốt. Dù nam nhân có sự nghiệp riêng, ái nhân vẫn là người không thể thiếu. Đừng như ông lúc trước, lúc còn trẻ cứ mãi lao vào công việc, nghĩ rằng thời gian còn dài, nhưng chỉ một chút lơ là, suýt chút nữa đã bỏ lỡ cả đời.
Cố Tá thật ra cũng thấy ba ba nói có lý. Chỉ là cậu cảm thấy chuyện này không cần phải vội vàng như vậy. Ít nhất trước tiên phải chuẩn bị đầy đủ nền tảng cho hai người, cung cấp đầy đủ tài nguyên, rồi mới có thể yên tâm được.
Vậy nên cậu liền nói: "Ba ba, ta đương nhiên tôn trọng quyết định của hai người. Nhưng trước hết vẫn nên ở lại đây một thời gian đã. Dù sao cũng phải chờ hai người thích ứng với thế giới này rồi mới tính tiếp."
Công Nghi Thiên Hành cũng nói: "A Tá nói có lý. Hai vị bá phụ, cứ ở lại thêm một thời gian nữa đi."
Cả hai đều hết lòng giữ lại, nên Cố Kỳ cũng không kiên trì nữa.
Dù sao Cố Tá và Công Nghi Thiên Hành nói rất có lý. Ông và Chiếu Tích vẫn chưa hiểu rõ nhiều điều về thế giới này, bản thân cũng chưa có nền tảng võ đạo nào. Nếu bây giờ chuyển đi nơi khác, thì không phải là tự mình rèn luyện, mà chính là tự tìm đường chết.
Vậy nên, Cố Kỳ cũng đồng ý: "Vậy trong khoảng thời gian này, cứ tạm thời ở lại đây đã."
Cố Tá thở phào nhẹ nhõm: "Ba ba yên tâm, ta sẽ giúp hai người nhanh chóng thích ứng với nơi này."
Sau khi nói xong mấy câu này, Công Nghi Thiên Hành lập tức sắp xếp một gian phòng cho hai người. Đồng thời, có rất nhiều bóng người thoáng hiện—đó là những chiến nô vốn được sắp xếp theo bảo vệ hai người họ.
Dưới một tiếng triệu hoán của Công Nghi Thiên Hành, bọn họ lập tức có mặt. Ngoài ra, còn có rất nhiều cấp dưới đứng ngoài mong chờ, đợi chỉ thị của hắn.
Công Nghi Thiên Hành nhanh chóng ra lệnh cho chiến nô triệu tập các thế lực phụ thuộc, tộc trưởng của Nô tộc cùng những người đứng đầu khác đến nghị sự tại đại điện. Đồng thời, hắn cũng sai một người đi báo tin về cho sư tôn.
Đợi đến khi chiến nô trở về báo cáo rằng phần lớn mọi người đã có mặt, hắn liền dẫn theo Cố Tá, Cố Kỳ và Chiếu Tích cùng tiến vào đại điện.
Dù đã rời đi một thời gian dài, vẫn còn rất nhiều chuyện hắn cần phải làm rõ.
Chương 435: Thưởng phạt
Công Nghi Thiên Hành ngồi trên cao, trong khi Cố Kỳ và Chiếu Tích sau một hồi suy tư, để tránh gây thêm phiền toái cho hắn, chỉ đứng ở vị trí bên cạnh.
Cố Tá vốn dĩ muốn đứng cùng ba ba và phụ thân, nhưng ở địa bàn của Công Nghi Thiên Hành, thân phận của cậu vốn đã khác biệt. Vì vậy, cuối cùng cậu vẫn giữ nguyên vị trí như trước đây.
Chính vì vị trí của Cố Tá quan trọng như vậy nên Cố Kỳ mới càng yên tâm—bất kể trong cuộc sống hay sự nghiệp, cậu đều có thể giữ một địa vị rất cao bên cạnh Công Nghi Thiên Hành, điều này mới là sự bảo đảm thực sự.
Sau đó, những người dưới trướng đã chờ sẵn bên ngoài cuối cùng cũng được Công Nghi Thiên Hành cho phép tiến vào. Tất cả nhanh chóng đi đến và tìm đúng vị trí của mình để ngồi xuống.
Bên phía Luyện Dược Sư, người đứng đầu chính là Ngô Hưng, gia chủ Ngô gia. Còn phía Võ Giả, cầm đầu là hai chiến nô dưới trướng Công Nghi Thiên Hành—Ngao Ứng và Ngao Mẫn.
Công Nghi Thiên Hành đưa mắt quan sát, thấy mọi người đều có mặt đầy đủ, liền hơi gật đầu: "Tốt lắm, các ngươi đã đến đông đủ."
Lời vừa dứt, tất cả những người dưới trướng đều cảm thấy trong lòng chấn động.
Ý tứ của chủ thượng, bọn họ làm sao không hiểu?
Chủ thượng mất tích nhiều tháng liền, không để lại chút tin tức nào. Nếu có ai trong số họ nảy sinh dị tâm, chắc chắn không thể kiên nhẫn được mà sẽ quay sang đầu nhập vào kẻ khác. Mà giờ đây khi chủ thượng đã trở về, e rằng cũng đến lúc thanh toán sổ sách.
Không ít người âm thầm cảm thấy may mắn.
Bọn họ không phải chưa từng dao động. Dù sao thời gian họ đầu quân vào đây cũng chưa lâu, lợi ích ràng buộc còn chưa bền chặt, lòng trung thành cũng chưa đạt đến mức tuyệt đối. Đặc biệt là Công Nghi Thiên Hành vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, sau khi gặp nguy nan, khả năng ngã xuống vẫn rất cao.
Đầu tư chính là đầu tư, phải đáng giá thì mới đầu tư.
Tuy nhiên, vì Công Nghi Thiên Hành mất tích chưa đến một năm, hơn nữa sư tôn của hắn—Hóa Huyết Điện chủ—đã phát ra Hóa Huyết Lệnh, treo thưởng bằng những kỳ trân dị bảo có giá trị cao để tìm kiếm tung tích hắn, và vẫn chưa từ bỏ.
Hơn nữa, Công Nghi Thiên Hành chính là một thiên tài đỉnh cao, theo lý thuyết là kẻ có khí vận như rồng. Nếu hắn chỉ mất tích mà không có thi thể, rất có thể là vì gặp được cơ duyên nào đó. Nếu rời đi ngay lúc này, chẳng khác nào tự chuốc lấy tai họa.
Vì vậy, sau khi suy xét nhiều mặt, rất nhiều thế lực từng đầu quân vào đây đều lựa chọn tiếp tục quan sát tình hình.
Về phần Nô tộc và chiến nô, bọn họ trung thành với Công Nghi Thiên Hành là nhờ thái độ công bằng mà hắn từng đối đãi với họ. Từ lâu, trong lòng họ đã nảy sinh sự trung thành nhất định.
Họ hiểu rõ rằng nếu đổi sang một chủ nhân khác, chưa chắc đã có thể nhận được đãi ngộ tốt như vậy. Đặc biệt là lần này Công Nghi Thiên Hành mất tích có liên quan đến sự thất trách của chiến nô, nên dù Hóa Huyết Điện chủ chưa xử lý bọn họ ngay lập tức, họ cũng khó tránh khỏi cảm giác bất an. Vì vậy, họ càng muốn tận lực thể hiện, mong lấy công chuộc tội.
Chính vì vậy, nhóm người này càng làm việc tận tâm hơn.
Ngoài ra, gia chủ Ngô gia dẫn dắt đông đảo Luyện Dược Sư hành sự đâu vào đấy, trên núi hai vị quản sự của Nô tộc phối hợp với nhau, giữ vững trật tự.
Nhờ vào sự điều phối chặt chẽ từ nhiều phía, suốt mấy tháng qua, ngoại trừ việc sức răn đe đối ngoại còn chưa đủ mạnh, toàn bộ trang viên vẫn vận hành bình thường mà không gặp phải bất kỳ sự cố nào!
Lúc này, dưới sự dẫn đầu của Ngô Hưng, hai vị quản sự cũng lần lượt báo cáo tình hình trong mấy tháng qua. Mọi chuyện được thuật lại rõ ràng, không chút rối loạn. Sau khi tất cả đã nói xong, những người dưới trướng đều nín thở chờ đợi quyết định của Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành khẽ mỉm cười: "Từ khi ta rời đi, các ngươi hành sự chu toàn, không để xảy ra bất cứ sự cố nào, trong lòng ta rất an tâm."
Nghe thấy lời này, những người dưới trướng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Công Nghi Thiên Hành tiếp tục: "Có công thì phải thưởng. Các ngươi làm việc thỏa đáng, từ tháng sau, tiền tiêu hàng tháng của mọi người sẽ được tăng thêm một phần mười."
Hắn đưa mắt nhìn hai vị quản gia. "Hai người các ngươi nhớ kỹ chứ?"
Đại quản sự tộc Hầu và nhị quản sự tộc Thử đồng thanh đáp: "Rõ, công tử!"
Mệnh lệnh này vừa ban ra, những người có mặt lập tức cảm thấy vui mừng. Ai nấy đều cảm thấy tự hào vì bản thân đã kiên trì giữ vững vị trí, không tùy tiện rời đi.
Đồng thời, bọn họ cũng rất xem trọng hành động này của Công Nghi Thiên Hành, trong lòng càng thêm trung thành.
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Ngô gia chủ, Đàm gia chủ, Hồ gia chủ cùng các vị gia chủ, các vị tộc lão của Nô tộc, cùng thủ lĩnh chiến nô, mỗi người sẽ được lĩnh thêm một phần đan dược, coi như khen thưởng." Khi nói đến đây, hắn quay sang nhìn Cố Tá.
Cố Tá mỉm cười: "Đại ca yên tâm, đệ sẽ luyện chế đan dược phù hợp với từng người."
Ngô Hưng cùng những người khác lập tức cúi người: "Đa tạ công tử!"
Bọn họ biết rõ Cố dược sư không hề tầm thường. Nếu cậu ra tay, ít nhất họ cũng có thể nhận được Vô Hà Đan. Lợi ích mang lại từ đó quả thật không cần bàn cãi.
Vậy nên, sau khi ban thưởng đã được phân phát, lòng người càng thêm vững vàng.
Còn về việc trong khoảng thời gian này Công Nghi Thiên Hành đã đi đâu, trải qua những gì, không ai dám đặt câu hỏi—vì đây không phải là chuyện mà họ có tư cách biết đến.
Tiếp đó, Công Nghi Thiên Hành phất tay: "Mọi người quay về làm việc. Ngao Mẫn và những người trước đây từng theo ta ở lại."
Nghe lệnh, tất cả đều lập tức đứng dậy, không dám chậm trễ, nhanh chóng rời đi.
Bọn họ cũng không có chuyện gì khó xử lý. Giờ Công Nghi Thiên Hành đã trở về, có người tâm phúc bên cạnh, còn họ thì vẫn còn rất nhiều công việc cần giải quyết, nên tất nhiên không cần ở lại lâu.
—— Trong lúc này, dù mọi người đều nhận ra nơi đây xuất hiện hai người mới, hơn nữa còn là người thường chưa hề tu luyện ra nội khí, nhưng không ai lên tiếng hỏi han.
Sau khi những người khác rời đi, Ngao Mẫn, cường giả Vũ Hóa cảnh của tộc Ảnh Miêu, cùng một số Nô tộc khác đồng loạt quỳ xuống trước mặt Công Nghi Thiên Hành, nghiêm túc cáo tội: "Hôm đó chúng thuộc hạ sơ suất, không thể bảo vệ công tử, xin công tử xử trí!"
Công Nghi Thiên Hành trầm giọng: "Dù nói sự việc xảy ra bất ngờ, nhưng các ngươi quả thật đã thất trách. Vì vậy, phần thưởng trước kia nay cũng phải bù lại bằng hình phạt."
Ngao Mẫn cùng những người khác cúi đầu: "Vâng, công tử."
Công Nghi Thiên Hành tiếp tục: "Tuy nhiên, các ngươi chỉ là trở tay không kịp, không phải cố ý lơ là nhiệm vụ. Vậy nên, ta đưa ra hai hình phạt, các ngươi tự lựa chọn."
Hắn dừng lại một chút, rồi nói: "Thứ nhất, bị khấu trừ toàn bộ tiền tiêu hàng tháng trong vòng một năm. Thứ hai, chịu 50 roi phá cốt tiên, do người có cùng cảnh giới thực hiện."
Cả hai hình phạt này đều nghiêm khắc, nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn.
Đối với nhóm chiến nô bảo vệ Công Nghi Thiên Hành, tiền tiêu hàng tháng của bọn họ rất dồi dào, có thể dùng để mua tài nguyên tu luyện. Nếu bị khấu trừ, họ sẽ bị tụt hậu, nhưng nếu tộc đàn của họ sẵn lòng bù đắp, tổn thất cũng không quá lớn.
Còn nếu chọn chịu phạt bằng roi phá cốt tiên, roi đánh xuống sẽ lột da tróc thịt, thậm chí nhìn thấy cả xương. Cơn đau này vô cùng thê thảm, nhưng nếu đòn roi được thực hiện bởi người cùng cảnh giới, dù là cường giả Vũ Hóa cảnh cũng khó lòng chịu đựng nổi. Tuy nhiên, hình phạt này chỉ gây đau đớn nhất thời, thương thế bên ngoài sẽ hồi phục nhanh chóng, không ảnh hưởng đến tu luyện lâu dài.
Nghe xong hai lựa chọn, Ngao Mẫn cùng những người khác như trút được gánh nặng. Đồng thời, trong lòng họ cũng dâng lên một tia cảm kích.
Nếu đổi lại là thủ hạ của những chủ nhân khác, khi để xảy ra chuyện chiến nô không hề hấn gì mà chủ nhân lại bị cuốn vào nguy hiểm, chỉ e rằng không chỉ bọn họ phải chịu hình phạt nặng nề, mà ngay cả tộc nhân của họ cũng bị liên lụy. Nhưng khi ở dưới trướng của Công Nghi Thiên Hành, dù họ có phạm sai lầm, tộc nhân vẫn nhận được đãi ngộ tương tự những cấp dưới khác. Hình phạt này đủ để răn dạy họ, nhưng không khiến họ từ đây không thể vực dậy...
Đi theo một chủ nhân như vậy, quả thực vô cùng xứng đáng.
Nhóm Ngao Mẫn càng thêm trung thành với Công Nghi Thiên Hành, đồng thanh đáp: "Chúng thuộc hạ lựa chọn hình phạt thứ hai. Đa tạ công tử nhân từ!"
Công Nghi Thiên Hành khẽ gật đầu: "Nếu đã vậy, sau này các ngươi tự thi hành hình phạt cho nhau. Ta tin rằng các ngươi sẽ không đối phó qua loa, cũng đừng làm ta thất vọng."
Nhóm Ngao Mẫn lập tức đáp lời.
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành hỏi: "Tốt rồi, sau khi ta và A Tá gặp sự cố ngoài ý muốn rời đi, Dư Thừa thế nào?"
Ngao Mẫn tiến lên một bước, cung kính trả lời: "Sau khi công tử mất tích, toàn bộ di tích Tiêu thị náo động. Vì Dư Thừa là người có liên quan, chúng thuộc hạ đã khống chế hắn ngay lập tức..."
Hóa ra, do sự mất tích của Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá quá đột ngột, nhóm Ngao Mẫn đã lập tức bắt giữ Dư Thừa để tra hỏi.
Dư Thừa biết tình thế bất lợi, nên rất hợp tác. Sau khi tiếp nhận truyền thừa, hắn đã khai báo toàn bộ những gì mình biết.
Dù vậy, nhóm Ngao Mẫn không dám tự quyết, nên nhanh chóng đưa Dư Thừa đến trước mặt Hóa Huyết Điện Chủ của Thập Tuyệt Tông, để hắn tự mình giải thích toàn bộ sự việc.
Hóa Huyết Điện Chủ vô cùng phẫn nộ, nhưng ông ta vốn kiến thức rộng rãi, không vì Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá mất tích mà vội kết luận hai người đã chết. Vì vậy, để tìm tung tích của họ, ông ta đã phát ra Hóa Huyết Lệnh, yêu cầu người trong thiên hạ tìm kiếm.
Về phần Dư Thừa, lẽ ra hắn phải bị giam giữ, nhưng trên người hắn mang theo truyền thừa, không biết bao lâu mới có thể tìm lại Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá. Nếu cứ nhốt hắn mãi, sẽ bỏ lỡ thời cơ tu luyện tốt nhất, vô tình lãng phí truyền thừa. Hơn nữa, Dư Thừa cũng không cố ý gây ra chuyện này...
Cuối cùng, Hóa Huyết Điện Chủ quyết định để Dư Thừa phát lời thề. Một khi Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá trở về, hắn phải quy phục dưới trướng Công Nghi Thiên Hành trong vòng một trăm năm, hết lòng tận trung. Sau một trăm năm, chuyện sau này sẽ tính tiếp. Nếu không chấp nhận, hắn sẽ bị giam giữ đến khi hai người trở lại, và khi đó sẽ do Công Nghi Thiên Hành quyết định xử trí hắn ra sao.
Dư Thừa vốn một lòng muốn mạnh lên, tuy không muốn làm thuộc hạ của người khác, nhưng suy cho cùng, chỉ là một trăm năm. Hơn nữa, hắn cũng mang chút áy náy với Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá, nên cuối cùng đã chấp nhận điều kiện, phát ra võ đạo lời thề —— nếu hắn không giữ lời, cả đời này tu vi không thể đột phá.
Từ đó, hắn được phép quay lại học phủ, tiếp tục học tập và tu hành. Chỉ là bên cạnh hắn luôn có một vị cường giả Ảnh Miêu tộc cảnh giới Thoát Phàm giám sát. Một khi Dư Thừa đột phá cảnh giới, người giám sát hắn cũng sẽ được thay thế bởi kẻ mạnh hơn.
Gần một năm qua, Dư Thừa từ Ngưng Mạch cảnh đã nhanh chóng liên tục đột phá, hiện giờ đã đạt đến Tiên Thiên bát trọng. Chỉ cần thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, hắn rất có thể tiến vào Thoát Phàm cảnh!
Có được truyền thừa, tốc độ tiến bộ của hắn quả nhiên kinh người!
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, khẽ gật đầu: "Sư tôn xử lý mọi việc quả nhiên chu đáo, rất hợp ý ta."
Quả thực, trong chuyện này Dư Thừa tuy không có lỗi, nhưng hậu quả do hắn gây ra là không thể bỏ qua. Thay vì trừng phạt hắn, chi bằng lợi dụng tình thế này khiến hắn quy phục, như vậy mới có lợi nhất.
Nghe vậy, nhóm Ngao Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành nói: "Ngày mai, các ngươi mang Dư Thừa đến gặp ta."
Nhóm Ngao Mẫn lập tức cung kính nhận lệnh.
Bất chợt, một luồng uy áp mạnh mẽ đến mức kinh hoàng truyền đến từ bên ngoài.
Công Nghi Thiên Hành đột nhiên đứng dậy, trên mặt nở nụ cười: "Là sư tôn đến."
-----------------
Lúc trước mình vẫn để xưng hô của Cố Kỳ, Chiếu Tích với Cố Tá là "con", nhưng giờ mình thống nhất ngoại từ xưng hô "huynh" "đệ" của 2 nvc thì mình đổi lại thành "ta" với "ngươi" hết nhé.
Lần hai chỉnh sửa này mình sẽ cố chỉnh hết, lỡ mà còn sót thì hãy cmt báo mình nhé!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro