Chương 3.1

Ân Yểu Yểu bị ném bịch xuống một chỗ bên ngoài trận pháp, nàng lê cái chân gãy dịch ra xa, dựa vào một tảng đá lớn an toàn để nghỉ ngơi, ung dung xem trận chiến mà không có ý tiến lên giúp đỡ. Tay nàng chỉ vào phương hướng các nhóm ma tướng tiến ra, nhỏ giọng nhẩm: "Đông, nam, tây..." Bỗng đột nhiên, nàng ngừng giọng, quay đầu nhìn lại tảng đá phía sau mình, "Bắc?" Nàng chợt xê dịch thân thể, sờ tay vào trong đám cỏ dại rậm rạp dưới tảng đá lớn mò mẫm: "Đây là trận pháp tứ tượng thí thần?"

Tứ tượng thí thần là trận pháp tàn độc nhất lục giới, được dùng để lấy mạng kẻ khác, sau khi bày trận xong nếu có người xuất hiện tại mắt trận thì sẽ kích phát sát trận tiêu diệt toàn bộ sinh vật sống trong phạm vi trận pháp, bao gồm cả tứ tượng trong trận cùng Ân Nghiệt đang giao chiến với các ma tướng đều sẽ phải chết. Trận pháp tứ tượng thí thần đòi hỏi phải huyết tế toàn trận, trả giá cực lớn, nhưng ở phía Bắc trận sẽ được đặt một khối linh thạch, nếu viên đá này vỡ vụn toàn bộ trận pháp sẽ mất đi hiệu lực ngay lập tức.

Ân Yểu Yểu chống thân vươn tay sờ soạng, đột nhiên cảm thấy chân bị cộm một chút, sau đó từ bãi cỏ dưới chân lấy ra một viên linh thạch đỏ như máu, có vẻ như đây chính là viên linh thạch dùng đế bố trí tứ tượng trận. Nàng nắm linh thạch trong lòng bàn tay nhưng lại không bóp nát nó mà vừa ngắm nghía vừa dùng linh thạch để thăm dò linh lực dao động tại mắt trận.

Nàng thuận tiện nhìn tình hình chiến đấu trong trận pháp, chỉ thấy Ân Nghiệt đang giao chiến với các ma tướng như mèo vờn chuột, hai chiêu diệt một, có chừng mực nhưng lại khống chế được vô cùng tốt, không để các ma tướng đó đụng được tới một góc áo của mình, vừa nhìn đã biết hắn chỉ mới dùng tới hai ba phần công lực. Nàng nhìn Ân Nghiệt mấy lần, thấy rằng bên ma tướng và Ân Nghiệt chênh lệch thực lực quá lớn, một chút giá trị lợi dụng cũng không có, cuối cùng mới nắm mạnh tay, chuẩn bị bóp nát linh thạch để phá trận, bán cho Ân Nghiệt một cái nhân tình.

Nàng vừa dùng sức một chút, linh thạch trong tay đã nứt ra vài đường, linh khí màu đỏ như máu theo đó mà tràn ra, một làn sương máu dày đặc nổi lên.

Ngay sau đó, có tiếng vỗ cánh rất nhẹ từ xa truyền đến.

Ân Yểu Yểu nhìn lên, chỉ thấy xa xa có một đàn bướm đang bay đến, đàn bướm này đang lần theo huyết sắc linh khí để tìm ra ngọn nguồn. Tại nơi rừng núi hoang vắng này, linh khí lại đưa tới một đàn bướm đêm!

Đồng tử nàng hơi co lại, bàn tay nắm linh thạch bỗng chốc nơi lỏng, trên cánh tay thậm chí còn nổi lên cả một mảng da gà. Nàng cảm thấy trống rỗng nhưng lúc này lại không chút do dự ngưng thần điều động ma khí quanh mình tấn công đàn bướm kia, cho đến khi đàn bướm chết hết, nàng mới ngừng lại, rồi niệm chú đốt sạch đống xác bướm trên mặt đất. Trong lúc niệm chú, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng Ân Nghiệt khẽ cười giễu cợt trong trận —

"Năng lực chỉ có như vậy? Xem ra mấy năm nay không có mặt bản tôn, Ma Tộc bị ức hiếp không ít."

Nàng nhìn về phía trong trận thấy ma tướng xung quanh đều đã bị Ân Nghiệt tiêu diệt gần hết, tất cả hóa thành làn sương đen lơ lửng trong không trung. Tên tùy tùng đứt tay ở bên ngoài trận hình nghe thấy vậy, hung tợn nói: "Ân Nghiệt, ngươi nghĩ chuyện này xong rồi sao? Sắp chết đến nơi rồi đừng ở đó mà ngoan cố!"

Hắn vừa dứt lời, một đạo linh lực bay vào trong trận, sau đó ngay lập tức rất nhiều gai từ trong đất chui ra, một số ma tướng tức khắc bị gai đâm xuyên thẳng qua thân thể ngay cả kêu cũng chưa kịp phát ra tiếng.

Vậy mà những cái gai đất chết người này vẫn đang sinh trưởng nhanh chóng từ ngoài rìa trận pháp hướng vào bên trong, về phía gần chỗ dưới chân Ân Nghiệt muốn ép hắn đi đến mắt trận. Ân Nghiệt nhìn xuống đám gai đất đang mọc về phía chân mình, chợt cười khẽ cười ra tiếng. Hứng thú trong mắt hắn càng lúc càng tăng, chờ tới lúc dưới chân như sắp có gai đất trồi lên, hắn mới hơi lùi lại một bước, một chân dừng trên mắt trận —

"Uỳnh!"

Trong chớp mắt, trong trận phát ra một tiếng nổ đinh tai!

Ngay sau đó, một luồng sát khí bao trùm tràn ra từ phía mắt trận, đánh thẳng về phía Ân Nghiệt. Nhưng Ân Nghiệt lại không lộ ra chút sợ hãi nào, tựa như đã chơi đủ rồi, duỗi cái lưng mỏi, một cỗ khí tức đẫm máu quỷ dị ngưng tụ trong lòng bàn tay trái, ngay sau đó toàn bộ sát khí trong trận hướng trong tay hắn tấn công. Hắn khống chế được toàn bộ linh khí xung quanh mình, phất tay một cái, trực tiếp dùng một chiêu phản lại toàn bộ sát chiêu của tứ tượng trận.

Một làn sương máu xẹt qua đi kèm với tiếng răng rắc, toàn bộ gai đất trong tứ tượng trận đều bị tiêu diệt, tất cả ma tướng cấp thấp cũng hóa thành tro bụi, chỉ còn lại xác một vài tên ma tướng cấp cao, những cái xác trong tứ tượng trận vẫn còn đẫm máu, tứ chi bị xé xát bay tứ tán ra xung quanh.

Một cái xác nửa người máu me bay rầm tới trước chân của Ân Yểu Yểu. Ân Yểu Yểu kéo cái chân gãy nhích sang một bên để tránh nửa cái xác đó. Nàng đưa tay lau vết máu bắn trên mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Ân Nghiệt trong trận, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi dính chút vết máu, giống như là vừa nôn ra máu vì dao động linh lực mạnh mẽ vừa rồi.

Nàng dời tầm mắt nhìn ra xa hơn, liền thấy tên tùy tùng đứt tay đang đứng sau lưng Ân Nghiệt làm vẻ mặt dữ tợn. Hắn đang dùng toàn bộ sức lực của mình để ngưng tụ sát chiêu, nhảy lên đánh lén Ân Nghiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro