Chương 166: Toàn bộ cút đi
Nghe Ma Thần nói ra sự thật kinh người này, tất cả mọi người đều không thể tin đây là thật.
Một người sống sờ sờ như vậy, sao có thể là một phần của người khác? Điểm này không thể tin được
"Có quỷ mới tin lời nói hưu nói vượn của ngươi. Điện chủ, đừng tin hắn, hắn chẳng qua là muốn đùa giỡn chúng ta mà thôi, cũng có thể hắn có mục đích gì khác." Mạc Nhiên là người thứ nhất đứng ra phản bác lại Ma Thần.
Thế nhưng mọi người đều biết, Ma Thần không cần phải lừa bọn hắn, với năng lực của Ma Thần, muốn làm gì với bọn hắn cũng được, giết bọn hắn lại càng là chuyện dễ như trở bàn tay, không cần làm nhiều chuyện vòng vo như vậy, lãng phí thời gian lại lãng phí tinh lực.
Bởi vậy, lời của Ma Thần hẳn là thật, chỉ là bọn hắn không chịu tin mà thôi.
Nam Tầm Phong trong lòng giãy giụa rất lâu, rốt cục cũng có thể dũng cảm đối mặt với sự thật, cho dù hắn thật là vật thí nghiệm Ma Thần tạo ra, cũng không sao, dù thế nào đi nữa hắn chính là hắn, không phải là Ma Thần, lãnh mạc hỏi: "Vậy thí nghiệm của ngươi đã có kết quả sao?"
"Cũng bởi vì chưa ra kết quả, cho nên Bổn thần mới không giết ngươi. Nếu kết quả Yêu Hoàng Thạch có thể cùng nhân thể dung nhập hoàn toàn, khối thân thể này của ngươi sẽ là của Bổn thần. Bổn thần hao phí lớn tinh lực làm ra ngươi, chẳng lẽ chỉ làm thí nghiệm thôi sao? Nếu như vậy, căn bản không cần đại phí chu chương (tốn công tốn sức) như thế, chỉ cần bắt một người đến làm thí nghiệm là được. Ngươi đoán xem, Bổn thần vì sao lại muốn khối thân thể này của ngươi? Đoán đúng có thưởng." Ma Thần ở bên người Nam Tầm Phong dạo qua một vòng, nụ cười trên mặt càng ngày càng âm tà.
Bất quá một chuyện có thể khẳng định, Ma Thần hiện tại sẽ không giết Nam Tầm Phong.
"Ta không có hứng thú đi đoán chuyện của ngươi, đem Khởi Vũ giao ra đây, nếu không chúng ta liền nhất phách lưỡng tán. Tuy rằng ta không biết ngươi vì cái gì muốn thân thể của ta, nhưng ta biết, ngươi nhất định không muốn khối thân thể này bị thương tổn. Ngươi nếu không đem Vân Khởi Vũ ra, như vậy đừng nghĩ đến đầy đủ thân thể."
"Ngươi là đang uy hiếp Bổn thần sao?"
"Ngươi cho là như vậy, thì chính là như vậy."
"Đáng tiếc nói cho ngươi biết, uy hiếp của ngươi đối với Bổn thần vô dụng. Bổn thần khi chiến đấu trong trận chiến Thần Ma năm xưa đã bị thương nặng, thân thể này đã không thể tiếp tục chịu đựng tinh thần của Bổn thần, nhất định phải dựa vào việc hút huyết khí cùng linh hồn của người khác mới có thể duy trì thân thể, không bị mục nát. Nhưng thân thể phàm phu tục tử Bổn thần chướng mắt, cũng không thích hợp, cho nên Bổn thần dùng thời gian hơn vạn năm, dùng mấy trăm giọt máu của chính mình tạo thành tân sinh mệnh, cũng thêm vào một chút Yêu Hoàng Thạch, để bọn họ thành người hoàn toàn mới, đơn giản mà nói chính là để một giọt máu tu luyện thành người. Trong quá trình đó, một nửa số giọt máu không thành hình cũng đã khô cạn chết đi, còn lại một nửa kia chỉ có ba phần là có thể trở thành sinh mệnh hoàn toàn mới, còn lại bảy phần chỉ có thể trở thành Khôi Lỗi không có linh hồn. Bổn thần đem ba phần sinh mệnh hoàn toàn mới kia thả ra bên ngoài, để cho bọn họ trải qua sinh tử luân hồi, như vậy mới có thể có được hoàn toàn ba hồn bảy vía. Mấy vạn năm qua đi, sinh mệnh được Bổn thần thả ra bên ngoài không biết đã trải qua bao nhiêu luân hồi? Có rất nhiều người sau khi chết linh hồn cũng đã tán đi, không thể vào luân hồi, chỉ có một bộ phận cực nhỏ mới có thể tiến vào, mà ngươi chính là một trong số đó. Có thể nói, ngươi chính là sinh mệnh mà Bổn thần tạo ra thành công nhất, cho nên nhất cử nhất động của ngươi, Bổn thần đều chú ý."
Nam Tầm Phong ngay từ đầu cho là mình chẳng qua là người bị Ma Thần khống chế, cho dù là vật thí nghiệm, cũng không có gì to tát, chỉ là sau khi nghe Ma Thần nói những chuyện huyền ảo bất khả tư nghị kia, hắn hoàn toàn sợ ngây người, trong lòng còn có một loại dự cảm đáng sợ mà chính hắn cũng không dám suy nghĩ.
Ma Thần nói tiếp: "Ngươi từ một giọt máu, chậm rãi tu luyện thành hình người, sau đó có ba hồn bảy vía thuộc về ngươi, có thể vào luân hồi, trải qua mấy vạn năm, ngươi thành một người chân chính, trải qua đầu thai chuyển sang kiếp khác, có đầy đủ nhu thể. Cho dù ngươi đến cuối cùng vẫn không thể cùng Yêu Hoàng Thạch chân chính dung hợp, Bổn thần cũng sẽ không buông bỏ ngươi khối thân thể hoàn mỹ này."
"Ngươi muốn chiếm thân xác của ta?"
"Không phải chiếm cứ, ngươi vốn là Bổn thần tạo ra, Bổn thần chỉ là hưởng dụng thành quả chính mình tạo ra thôi. Cho nên Bổn thần tuyệt sẽ không giết ngươi, không chỉ có vậy, còn có thể bảo vệ tốt ngươi. Xem ở phân thượng ngươi là tạo vật hoàn mỹ Bổn thần sáng tạo ra, Bổn thần cho ngươi một phúc lợi, bằng hữu bên cạnh ngươi, Bổn thần một người cũng không thương tổn, còn có thể đưa các ngươi về Lạc Vân đại lục, làm chuyện các ngươi muốn làm."
"Một khi đã như vậy, ngươi hãy đem Khởi Vũ trả lại cho ta."
"Ngoại trừ nàng."
"Vì cái gì?" Nam Tầm Phong giận dữ hỏi. Vừa rồi nghe Ma Thần nói nhiều như vậy, hắn cũng chưa từng tức giận, vừa nghe đến Ma Thần không muốn đem Vân Khởi Vũ giao ra đây hắn liền phát hỏa.
Những sự tình kia tất cả đều là một mình Ma Thần nói, là thật hay giả cũng không biết, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều.
"Bổn thần mới vừa nói, nàng là Minh Linh, là Minh Linh của Bổn thần, Bổn thần chắc chắn là sẽ không để nàng rời đi. Các ngươi muốn đi liền tự mình đi, nhưng nàng thì không thể đi." Ma Thần cực kỳ bá đạo nói, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được, hắn quyết tâm không đem Vân Khởi Vũ giao ra.
Mà Nam Tầm Phong như thế nào cũng phải cứu Vân Khởi Vũ, cho dù biết thực lực không địch lại, hắn cũng muốn động thủ cướp người.
Chính là ngay tại lúc hắn muốn động thủ, trong đại thụ truyền đến thanh âm của Vân Khởi Vũ.
"U Hợp."
Nghe được hai chữ 'U Hợp', Ma Thần đột nhiên vô cùng kích động, lập tức hóa thành một đoàn khói đen, bay trở về bên trong cây lớn, đi đến bên người Vân Khởi Vũ, thâm tình chân thành nhìn nàng, gọi nàng: "Minh Linh, nàng đang ở đây gọi ta có phải hay không? Nàng vẫn chưa hoàn toàn quên ta, có phải hay không? Ta biết nàng sẽ không quên ta, nàng làm sao có thể quên ta chứ?"
Ma Thần cầm lấy tay Vân Khởi Vũ, áp vào trên mặt mình, cảm thụ cảm giác nàng trở lại bên cạnh mình.
Vân Khởi Vũ kỳ thật vẫn chưa tỉnh lại, chính là đang nằm mơ mà thôi, vẫn là mơ thấy mình đi vào địa phương kia, thấy hai người, chính là bộ dạng hai người kia nàng vẫn không thể nào thấy rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Lần trước nàng mơ thấy hai người kia rất ân ái, nhưng lúc này lạ không phải, tựa hồ là xảy ra vấn đề, cãi nhau rất lớn.
"Minh Linh, ta không rõ, nàng vì sao lại phản đối ta? Nếu nàng chịu ủng hộ ta, ta liền có thể có được Yêu Hoàng Thạch. Minh Linh, nàng nói cho ta biết, nàng vì sao phản đối ta? Nàng luôn đứng về phía ta, nàng là nữ nhân của ta, vì sao muốn giúp Diệt Cách? Nói cho ta biết, rốt cuộc là vì cái gì?"
"U Hợp, thiếp phản đối chàng, cũng không phải bởi vì không ủng hộ chàng, mà là Diệt Cách sư huynh so với chàng cần Yêu Hoàng Thạch hơn. Kỳ thật có Yêu Hoàng Thạch hay không cũng không phải trọng yếu, đúng không? Nếu chàng muốn có thực lực cường đại, chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, nếu chàng muốn trường sinh, chúng ta có thể dùng phương pháp khác, không phải là không có Yêu Hoàng Thạch thì không thể."
"Không giống nhau. Yêu Hoàng Thạch chính là tinh hoa công lực cả đời của Yêu Hoàng, bên trong phong ấn tinh thần của Yêu Hoàng, lại bị Ma Hoàng dùng một nửa công lực rèn luyện. Nếu như có thể có được Yêu Hoàng Thạch, ta sẽ có cơ hội trở thành ma hoàng nhiều hơn. Minh Linh, nàng có biết hay không, Yêu Hoàng Thạch là cách duy nhất để ta trở thành ma hoàng, nàng phải ủng hộ ta."
"Không phải như thế. Ma hoàng cũng có thể dựa vào tu luyện đạt tới, không phải sao? Chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định có thể. U Hợp, chàng đem Yêu Hoàng Thạch cho Diệt Cách sư huynh đi, hắn thật sự rất cần Yêu Hoàng Thạch."
"Hắn cần Yêu Hoàng Thạch, chẳng lẽ ta không cần? Minh Linh, nàng thành thật nói cho ta biết, trong lòng nàng rốt cuộc thích ta hay là Diệt Cách?"
"Thiếp đương nhiên là thích chàng! Chàng sao có thể có ý nghĩ như vậy?"
"Nếu nàng thích chính ta, vì cái gì không chịu giúp ta? Nàng nói đi?" U Hợp trong cơn tức giận, hất bàn tay Minh Linh, đem nàng đánh ngã xuống đất.
Một chưởng này uy lực rất lớn, đem Minh Linh đánh trọng thương, ngã xuống đất không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh.
Vân Khởi Vũ thấy một màn như vậy, cảm giác người bị đánh là nàng, mặt nóng đau, đau đến mức nàng từ trong hôn mê tỉnh lại, kinh hô một tiếng: "U Hợp."
"Minh Linh, nàng đã tỉnh?" Ma Thần nắm thật chặt tay Vân Khởi Vũ, thấy nàng tỉnh lại, rất cao hứng, còn muốn lấy tay giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Nhưng Vân Khởi Vũ không cho, né tránh hắn, cũng đem tay của mình rút ra, cảnh giác hỏi: "Như thế nào lại là ngươi?"
Trí nhớ cuối cùng của nàng dừng lại ở thời điểm Câu Động Thạch dẫn người vọt vào trong nhà, chuyện lúc sau phát sinh nàng một chút ấn tượng cũng không có.
Cũng bởi vì không có ấn tượng, nàng mới sốt ruột, không đợi Ma Thần trả lời, nàng lại mở miệng hỏi lần nữa: "Tầm Phong? Chàng ở nơi nào?"
"Nàng rất quan tâm hắn?" Ma Thần cổ quái lại âm lãnh hỏi, loại này ngữ khí làm cho người ta đoán không ra hắn rốt cuộc tức giận hay là không tức giận, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì?
"Chàng là trượng phu của ta, ta đương nhiên để ý? Ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm chàng." Vân Khởi Vũ đẩy Ma Thần ra, xuống giường muốn rời đi, chính là mới vừa đứng lên lại bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi liền té xuống.
Ma Thần tiếp được thân thể Vân Khởi Vũ ngã xuống, ôm vào trong ngực, không vui nói: "Nàng đã suy yếu thành như vậy, còn muốn đi tìm hắn sao? Hắn đối với nàng mà nói, thật sự quan trọng như thế?"
"Buông."
"Nàng trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm."
"Chuyện của nàng ta chính là muốn quản. Bất quá không sao cả, dù thế nào đi nữa hắn chính là ta, ta chính là hắn, nàng quan tâm tới hắn cũng chẳng khác nào là đang quan tâm tới ta."
"Ngươi ở đây nói loạn thất bát tao cái gì?" Vân Khởi Vũ nghỉ ngơi một hồi, có chút khí lực liền đẩy Ma Thần ra. Nhưng chút khí lực ấy của nàng lại không đủ dùng, đừng nói là đẩy Ma Thần ra, ngay cả đứng còn không vững.
Ma Thần đem Vân Khởi Vũ ôm ngang, tính toán đem nàng thả lại trên giường.
"Ngươi buông, không cho phép đụng vào ta, buông ra buông ra." Vân Khởi Vũ giãy giụa mãnh liệt, nhưng càng như vậy, thân thể lại càng thoát lực, sắc mặt lại càng khó coi.
Ma Thần vốn không muốn quản Vân Khởi Vũ giãy giụa, nhưng khi thấy nàng bộ dáng yếu ớt, lại vẫn không đành lòng, đem nàng buông ra, đau lòng nói: "Thần hồn của nàng bị thương rất nặng, nếu tiếp tục không được trị liệu tốt, nàng sẽ hồn phi phách tán. Minh Linh... "
"Ta không phải Minh Linh, ta là Vân Khởi Vũ."
"Ở trong mắt ta, nàng chính là Minh Linh."
"Ta nói ta không phải Minh Linh, ngươi cũng không phải U Hợp, ngươi... "
"Nàng biết ta là U Hợp?"
"Ta không biết, ta cái gì cũng không biết." Vân Khởi Vũ hai tay nắm chặt đầu, không muốn suy nghĩ chuyện trong mộng. Nàng càng suy nghĩ, hình ảnh bên trong liền càng rõ ràng, nhất là khuôn mặt hai người kia, đã nhanh thấy rõ ràng.
Nàng biết vị nữ tử trong mộng kia chính là nàng, nhưng vị nam tử kia không phải Nam Tầm Phong, mà là Ma Thần.
Người nàng thích là Nam Tầm Phong, không phải là Ma Thần hay U Hợp.
"Tốt lắm, nàng đừng tiếp tục thương tổn tới mình. Thần hồn của nàng đã nhiều lần đối diện với việc bị hủy diệt, nếu cảm xúc dao động quá lớn, nàng rất nhanh sẽ hồn phi phách tán. Một ngày nào đó, nàng sẽ biết mình rốt cuộc là Minh Linh hay là Vân Khởi Vũ?" Ma Thần ở trước mặt Vân Khởi Vũ không tự xưng là 'Bổn thần', mà là dùng 'ta', thâm tình của hắn mặc cho ai cũng đều có thể nhìn ra được.
Nhưng thâm tình chỉ là tạm thời, không đến một hồi liền biến thành oán hận ngất trời, dữ tợn hỏi: "Lúc nàng biết mình chính là Minh Linh, ta nhất định sẽ muốn nàng chính miệng nói cho ta biết, năm đó vì sao phải làm như vậy? Nàng làm những chuyện kia, cho dù đem nàng thiên đao vạn quả, cũng khó giải mối hận trong lòng Bổn thần."
Vân Khởi Vũ biết Ma Thần vì sao lại đối với nàng thâm tình chân thành, bởi vì hắn là U Hợp, mà nàng có thể là Minh Linh, Minh Linh cùng U Hợp vốn là một đôi, cho nên thâm tình của Ma Thần đối với nàng là có thể lý giải. Nhưng cái nàng khó hiểu chính là, Ma Thần vì sao lại đột nhiên lại thống hận nàng như thế?
Bất quá cái đó không trọng yếu, nàng hiện tại muốn trở lại bên người Nam Tầm Phong.
"Ma Thần, nếu ngươi không giết ta, vậy thả ta đi đi."
"Ta..." Ma Thần vươn tay, muốn bóp cổ Vân Khởi Vũ, nhưng khi tay hắn đụng tới cổ Vân Khởi Vũ thì lực đạo lại hoàn toàn không có, cứng ngắc dừng lại ở đó, tựa hồ thử rất nhiều lần cũng không thể xuất lực đạo.
Hắn vẫn là không thể hạ ngoan tâm sao? Không nên!
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vân Khởi Vũ đứng bất động, không phản kháng. Nàng hiện tại ngay cả đứng cũng không vững, nào có khí lực phản kháng?
Bất quá nàng có thể đánh cược, đánh cược Ma Thần sẽ không giết nàng, mà cơ hội thắng cược rất lớn.
Nếu Ma Thần thật là U Hợp, vậy hắn nhất định sẽ không giết nàng, cho dù là hận cũng sẽ không. Tuy rằng nàng không biết Minh Linh cùng U Hợp cuối cùng vì sao lại tách ra, nhưng nàng có thể cảm giác được, U Hợp đối với Minh Linh cảm tình rất sâu, cho dù hận cho dù oán cũng sẽ không thương tổn nàng.
Ma Thần thu tay về, không còn muốn thương tổn Vân Khởi Vũ, lãnh mạc nói: "Ta có thể cho các nàng trở lại Lạc Vân đại lục."
"Điều kiện?"
"Làm sao nàng biết ta có điều kiện?"
"Ngươi sẽ không hào phóng thả chúng ta ra."
"Ta đây liền cố tình hào phóng vô điều kiện đưa các nàng trở về."
"Ngươi? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Vô điều kiện đưa các nàng trở về."
Nếu Ma Thần có điều kiện, Vân Khởi Vũ còn cảm thấy đây là chuyện tốt, không có điều kiện, sẽ rất nguy hiểm.
"Như thế nào? Ta vô điều kiện đưa các nàng về Lạc Vân đại lục, nàng không phải nên cao hứng mới đúng sao?" Ma Thần thân ngón tay thon dài, muốn sờ mặt Vân Khởi Vũ.
Nhưng Vân Khởi Vũ không cho, lui về sau một bước, không cho hắn sờ.
"Nếu ngươi chịu đưa chúng ta trở về, ta tự nhiên là vô cùng cảm kích, chỉ hy vọng ngươi thật sự vô điều kiện đưa chúng ta trở về."
"Tuy rằng đưa các nàng về Lạc Vân đại lục sẽ hao tổn một chút tu vi, nhưng đó cũng không trọng yếu, dù sao... "
"Dù sao cái gì?"
"Dù sao các nàng vĩnh viễn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta, cho dù các nàng về tới Lạc Vân đại lục, chỉ cần Bổn thần muốn đem các nàng bắt về, tùy thời đều có thể. Ta biết các nàng muốn trở về báo thù, nể mặt nàng, ta thành toàn cho mọi người." Ma Thần đột nhiên vọt đến trước người Vân Khởi Vũ, đưa tay ôm lấy eo của nàng, sau đó hóa thành một đoàn khói đen phi ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài.
Bên ngoài, Nam Tầm Phong đang thử hết biện pháp đi vào đại thụ, nhưng vô dụng, khi thấy Ma Thần mang theo Vân Khởi Vũ đi ra, lập tức tiến lên muốn cướp người, tuy nhiên lại bị Ma Thần một chưởng đánh bay.
Ma Thần chỉ đối với Vân Khởi Vũ sẽ hạ thủ lưu tình, nhưng còn người khác, hắn sẽ không mềm lòng, mặc dù là Nam Tầm Phong, cũng giống như thế.
Hắn thật sự sẽ không giết Nam Tầm Phong, nhưng nếu Nam Tầm Phong xui xẻo chết mất, vậy cũng không quan trọng, một lần nữa đầu thai chuyển kiếp là được, hắn chẳng qua là đợi thêm vài thập niên nữa. Vài thập niên đối với hắn mà nói, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Nam Tầm Phong bị Ma Thần đánh một chưởng, bị đánh bay rớt xuống mặt đất, miệng phun máu tươi.
"Tầm Phong." Vân Khởi Vũ đau lòng lại sốt ruột, muốn tiến lên, nhưng lại bị Ma Thần ngăn lại, không cho nàng đi, nàng chỉ có thể tức giận mắng chửi: "Ngươi sao lại lung tung đả thương người như thế? Nếu chàng có chuyện không hay xảy ra, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
"Yên tâm đi, hắn không chết được. Có tu vi Ma Thần còn không chịu được chút thương tích kia, thì hắn chính là phế vật. Ta từ trước đã không thích có người tùy ý tới gần, cho nên bất kể là ai, chưa được ta cho phép mà tự tiện tới gần, kết quả đều là chết. Ta chỉ đánh hắn một chưởng, đã xem như hạ thủ lưu tình."
"Vậy ngươi buông."
"Không nên nóng nảy, sẽ thả nàng. Nàng thật sự quan tâm hắn như thế?"
"Đáp án của ta vẫn như trước, không có bất kỳ thay đổi nào. Ngươi vừa rồi đã muốn nói vô điều kiện đưa chúng ta về Lạc Vân đại lục, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?"
"Chuyện ta đáp ứng với nàng, nhất định sẽ làm được, tuyệt không nuốt lời." Ma Thần lại một lần nữa chìa ngón tay thon dài, muốn sờ mặt Vân Khởi Vũ, lúc này đây hắn nhanh hơn tốc độ, lại càng điên cuồng, không để cho Vân Khởi Vũ có cơ hội phản kháng và tránh né, cho nên mới có thể thành công đụng đến nàng.
Nam Tầm Phong thấy Ma Thần sờ mặt Vân Khởi Vũ, nổi trận lôi đình, giận dữ hét lên: "Không cho phép đụng vào nàng."
Ma Thần nhìn Nam Tầm Phong lãnh huyết cười, dùng giọng ra lệnh nói: "Bảo vệ nàng thật tốt, đây là nhiệm vụ thiết yếu khi ngươi trở lại Lạc Vân đại lục."
Sau khi nói xong liền đem Vân Khởi Vũ buông ra.
Vân Khởi Vũ vừa được tự do liền hướng về phía Nam Tầm Phong, đối với Ma Thần không một chút lưu luyến. Mà tầm mắt mọi người đều ở trên người Vân Khởi Vũ, không ai chú ý đến nét mặt bây giờ của Ma Thần.
Nếu có người chú ý, nhất định sẽ thấy trên mặt hắn trong nháy mắt có bao nhiêu khổ sở.
"Tầm Phong, chàng có khỏe không?" Vân Khởi Vũ vọt tới Nam Tầm Phong bên người, đỡ hắn.
Nam Tầm Phong ôm Vân Khởi Vũ, sau khi xác định thê tử đã an toàn trở lại, trong lòng mới chính thức yên tâm.
"Khởi Vũ, thật tốt quá, nàng cuối cùng đã trở lại bên cạnh ta."
"Ân, thiếp đã trở về."
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Ma Thần nhìn thấy Nam Tầm Phong cùng Vân Khởi Vũ gắt gao ôm nhau, trong lòng rất không vui, không muốn để cho bọn họ ở trước mặt của hắn ôm ấp lâu như vậy, cho nên cắt đứt bọn họ, không vui nói: "Thông đạo trở về Lạc Vân đại lục chỉ mở ra nửa khắc, các ngươi tốt nhất nắm chắc thời gian, nếu bỏ lỡ, vậy đợi thêm trăm năm nữa mới có thể rời đi."
"Ngươi thực sự nguyện ý thả chúng ta trở về Lạc Vân đại lục?" Nam Tầm Phong che chở Vân Khởi Vũ, đến bây giờ vẫn chưa tin Ma Thần sẽ hảo tâm như vậy.
"Thả các ngươi trở lại Lạc Vân đại lục thì như thế nào? Chỉ cần Bổn thần muốn, tùy thời đều có thể đem các ngươi bắt về. Thương thế của nàng quá nặng, tu chính là tiên, tiếp tục ở lại U Minh Tử Giới, nàng rất nhanh sẽ hồn phi phách tán. Các ngươi nghe kỹ đây, Bổn thần sở dĩ nguyện ý vô điều kiện tha các ngươi rời đi, tất cả đều là nể mặt nàng."
"Hừ, nói cũng đừng nói dễ nghe như vậy, ngươi chẳng qua là tạm thời thả chúng ta đi mà thôi."
"Đúng vậy, chính là tạm thời thả các ngươi đi, nhất là ngươi. Thời gian còn lại của ngươi không nhiều lắm, hảo hảo quý trọng đi. Tất cả đều cút, lập tức cút." Ma Thần vung tay lên, ở cách đó không xa mở ra một cánh cửa trống rỗng, bên trong cánh cửa lại có bạch quang thoáng hiện.
Hiển nhiên, đây chính là thông đạo đi thông Lạc Vân đại lục.
Ma Thần thế nhưng thật sự vì bọn họ mở ra thông đạo về Lạc Vân đại lục, thả bọn họ rời đi? Thật là khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
"Mang những người khác, chúng ta đi." Nam Tầm Phong ôm ngang Vân Khởi Vũ lên, đi vào cánh cửa trống rỗng kia.
Những người khác cũng lần lượt mang theo người bị hôn mê đi vào, tiến vào cánh cửa xong liền biến mất.
Nhưng mà không ai biết, vào lúc tất cả mọi người tiến vào cánh cửa, Ma Thần ở sau lưng xuất ra một đạo hắc quang, để hắc quang cùng tiến vào cánh cửa.
Hắc quang đuổi theo Vân Khởi Vũ, tạo thành ô dù, bảo hộ nàng lên đường bình an, trở lại Lạc Vân đại lục.
Cánh cửa trống rỗng chỉ mở ra nửa khắc, rất nhanh liền biến mất. Lúc cánh cửa biến mất, Ma Thần phát ra một tiếng thở dài thống khổ.
Vì những người này hao tổn tu vi mở ra cánh cửa, đáng giá sao?
Hắn vốn dựa vào hút huyết khí cùng linh lực để duy trì sinh mệnh, lại vì những người này hy sinh lớn như vậy, ngẫm lại thật đúng là không đáng giá.
Nhưng mà biết rõ không đáng giá, hắn vẫn làm, thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Trên đời này chỉ sợ chỉ có hắn mới có thể làm loại chuyện buồn cười này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro