Chương 06: Lời cợt nhả bên trong cửa hàng bánh bao
Mới 5h sáng, bầu trời Cảng Thành mới tờ mờ sáng, Trần Hán Thăng đã mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, hắn vốn cho rằng tỉnh lại sau giấc ngủ có thể sẽ trở lại năm 2019, kết quả quay đầu lại thấy tấm hình truyện tranh in lẻ trên đầu giường, cũng tuyệt vọng rồi.
"Xem ra thật sự phải ở lại đây rồi."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, bật dậy bắt đầu đi đánh răng rửa mặt, Lương Mỹ Quyên bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, sau đó đứng lên liếc mắt nhìn: "Oa, hôm nay công tử Trần dậy sớm vậy?"
"Con đói, mẹ ơi."
Trần Hán Thăng vỗ vỗ bụng nói.
"Là bị bụng đói làm cho tỉnh giấc."
Lương Mỹ Quyên từ trước tới nay đều sẽ không tạo thói quen xấu cho con của mình: "Đói bụng thì tự mình đi mua đồ ăn sáng đi, không cần phải lo cho cha mẹ, mẹ và cha của con sẽ tới nhà hàng giải quyết sau, bây giờ phải ngủ bù."
Lương Mỹ Quyên vừa nói xong liền đi vào phòng ngủ, thậm chí vì lo rằng Trần Hán Thăng sẽ đánh thức mình lần nữa, khoá cửa phòng vang lên một tiếng "xoạch".
Trần Hán Thăng không còn gì để nói, Lương Mỹ Quyên ngoài miệng nói không ủng hộ cách bồi dưỡng con cái của Trần Triệu Quân, thế nhưng kỳ thực vẫn bất giác quán triệt.
Hai năm trước khi Trần Hán Thăng còn đang học lớp mười, Lương Mỹ Quyên rất kiêu ngạo khoác lác với người nhà mẹ đẻ rằng cho dù mình và Trần Triệu Quân có đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, một mình Trần Hán Thăng 15 tuổi ở trên trái đất này tuyệt đối sẽ không chết đói.
Lúc đó câu nói này đã khiến bà ngoại của Trần Hán Thăng tức đến mức chửi ầm lên, công bố nếu như hai người họ không thể nuôi con, sẽ đuổi Trần Hán Thăng về nông thôn.
Lão nương không quan tâm tới mình, Trần Hán Thăng chỉ có thể một mình xuống nhà kiếm đồ ăn, hiện tại trên phố không lấy một bóng người, chỉ có đơn độc vài nhân viên đang bày biện chuẩn bị bán đồ ăn sáng, trong không khí tràn ngập sương mù như một tấm lụa mỏng, còn cảm giác mát lạnh lúc bám một chút ở trên da, càng nhiều tinh thần lại càng cảm thấy thoải mái và sảng khoái.
"Mùi bánh quẩy thơm thật đấy."
"Bánh trứng gà cũng không kém cạnh chút nào."
"Bánh bao vẫn nóng hổi luôn."
……
Một thoáng nhìn của Trần Hán Thăng, cái bụng cũng bắt đầu kêu gào, chủ tiệm bánh trứng gà chú ý thấy hướng này có khách, từ rất xa hô với theo: "Chàng trai, đến mua một cái đi."
"OK."
Trần Hán Thăng nhanh bước đi tới, thậm chí còn chuẩn bị nhờ lão bản lấy thêm quả trứng, sau đó mới nhớ ra trước mặt là năm 2002, không có điện thoại của mình thì trả tiền bằng cách nào đây?
"Thiếu tiền à cậu trai."
Lương Mỹ Quyên cũng quên không cho tiền lẻ, Trần Hán Thăng chỉ có thể lưu luyến từ bỏ bánh trứng gà, kỳ thực hắn cũng không ngại vay nợ, chốt lại vẫn sợ ông chủ tiệm bánh để ý.
Nghĩ lại cũng thấy thực sự là buồn cười, Trần Hán Thăng tiết kiệm mấy ngàn vạn sau khi sống lại lại không có tiền để ăn sáng, có điều tâm trạng hắn không tệ, hơn nữa cũng muốn thích ứng với Cảng Thành mười bảy năm về trước, liền tiếp tục đi dọc theo hàng rào bảo vệ của con sông.
Bất giác đi tới hơi mấy cây số, cuối cùng dừng lại ở công viên Song Cầu.
Ở đây đã có không ít bác trai bác gái tập luyện buổi sáng, Trần Hán Thăng vốn dự định ngồi một lúc rồi quay trở về nhà, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lại là Tiêu Dung Ngư.
Cô đang chạy bộ buổi sáng, mặc một chiếc quần thể thao ngắn, để lộ ra đôi chân dài miên man trắng nõn, chiếc áo bó màu đen vẽ ra đường cong cơ thể lung linh huyền ảo, bộ ngực nhẹ nhàng lau động theo từng bước tiến, tất cả đã khiến Trần Hán Thăng trở nên kích động khi nhìn thấy.
"Tiêu Dung Ngư."
Trần Hán Thăng ngồi trên băng ghế đá, phất tay chào hỏi.
Tiêu Dung Ngư kinh ngạc tột độ nhìn Trần Hán Thăng, bây giờ còn chưa tới 6 giờ rưỡi, Trần Hán Thăng đáng ra vẫn đang ngủ mới phải, sao hắn lại ở chỗ này chứ?
Trừ phi….
Tiêu Dung Ngư đột nhiên tỉnh ngộ, lau mồ hôi óng ánh trên cánh mũi, do dự một chút cuối cùng vẫn nói với Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, tôi biết tâm ý của cậu, nhưng tôi thật sự không muốn yêu đương ở đại học."
"Cái quỷ gì thế?"
Trần Hán Thăng giật mình nhìn Tiêu Dung Ngư, nghĩ thầm đầu người này bị làm sao vậy, mới sáng sớm đã nói chuyện yêu đương.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư có chút bất đắc dĩ nói: "Không lẽ không phải vì cậu chờ tôi, mới sớm như thế đã chờ sẵn ở chỗ này rồi sao?"
Trần Hán Thăng có chút sửng sốt.
"Còn nữa."
Tiêu Dung Ngư cong đôi môi hồng hào lên: "Hôm qua cậu làm bộ không quen biết tôi, đại khái đều là muốn thu hút sự chú ý của tôi."
"Hán Thăng, kỳ thực là cậu không cần phải như vậy, tôi hiện tại không muốn nói tới chuyện bạn trai, chỉ muốn hoàn thành sự nghiệp học hành một cách xuất sắc thôi."
Tiêu Dung Ngư vừa nghiêm túc vừa thành khẩn nói.
Trần Hán Thăng không trả lời, nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
"Không nói gì, bị tôi nói trúng rồi đúng không."
Con mắt dài thanh tú của Tiêu Dung Ngư phảng phất một tia rung động đen tuyền trong suốt, mang theo vài tia tự tin.
Trần Hán Thăng ngơ ngác nhìn, cuối cùng lại gật đầu thừa nhận: "Cậu quả là thông minh."
"Như thế này đi, tôi mời cậu ăn sáng, vừa ăn vừa nói."
Trần Hán Thăng trên người không lấy một xu chủ động nói.
Đúng như dự đoán, Tiêu Dung Ngư lắc đầu một cái: "Kỳ thực nên là tôi mời cậu, lúc còn đi học cậu đã chăm sóc tôi rất nhiều."
"Được rồi, quyết định vui vẻ như vậy đi."
Trần Hán Thăng rất thoải mái gật đầu, còn chủ động đề nghị: "Cửa cục công an có một cửa hàng bánh bao mùi vị cũng khá ngon, lại bán thêm cả sữa đậu nành và đậu phụ rán, nghĩ lại đều rất có mùi vị."
"Chúng ta đi nếm thử đi."
Trần Hán Thăng có chút hưng phấn nói.
Tiêu Dung Ngư có chút không kịp thích ứng với nhịp điệu chuyển biến như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ mơ hồ, sao lại có cảm giác dường như Trần Hán Thăng còn hứng thú hơn so với hồi sáng, chỉ có thể lờ mờ gật gù.
Chuyện làm ăn của cửa hàng bánh bao này đã được xác thực, kiếp trước Trần Hán Thăng thường xuyên tới ăn ở cửa hàng này, vì ở cửa cục công an, không có thiếu công an mặc cảnh phục ra ra vào vào, có người còn chào hỏi Tiêu Dung Ngư: "Tiểu Ngư Nhi ăn sáng à."
Nói xong, bọn họ còn khó chịu liếc mắt nhìn đầu của Trần Hán Thăng đang ăn bánh bao.
Tiêu Dung Ngư ăn rất ít, phần lớn thời gian đều là ngồi nhìn Trần Hán Thăng, cô đại khái muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
"Vẫn còn quá trẻ a."
Trần Hán Thăng làm bộ như không nhìn thấy, nhanh nhanh chóng chóng ăn hết ba cái bánh bao nhân thịt, lúc này mới nhìn bụng mình nói: "Mày nha, sau này không được rượu chè ăn uống quá độ như thế nữa, nhỡ đâu tới trung niên bị béo phì thì phải làm sao đây?"
Trần Hán Thăng kỳ thực chỉ là biểu lộ cảm xúc, nhưng Tiêu Dung Ngư lại cảm thấy rất thú vị, sau đó hỏi: "Ăn no chưa?"
"Ăn no rồi, cảm ơn đã mời, tôi về nhà đây."
Trần Hán Thăng ngậm cây tăm vào trong miệng, lắc lư đi ra khỏi cửa hàng bánh bao.
Chủ tiệm tha thiết mong chờ hắn trả tiền, Trần Hán Thăng làm gì có tiền, hắn quay đầu liếc mắt nhìn, Tiêu Dung Ngư đang buộc tóc ở phía sau.
Dù sao cô cũng không nghe thấy, Trần Hán Thăng đùa giỡn nói: "Đợi chút, bạn gái của tôi trả tiền."
Lúc này một cảnh sát trung niên mang quân hàm cấp hai từ bên ngoài đi vào, cũng vừa hay nghe thấy câu nói này.
"Trông quen quen, hình như là bạn bè của cha mẹ thì phải."
Trần Hán Thăng và ông liếc mắt nhìn nhau, nhưng thực sự không nhớ nổi tên, chỉ có thể gật đầu hỏi thăm.
Có điều lúc đợi ở ngoài cửa, Trần Hán Thăng nhìn thấy vị cảnh sát trung niên kia đang thân mật lau mồ hôi cho Tiêu Dung Ngư, chủ tiệm bánh bao chỉ về phía mình không biết đang nói chuyện gì.
"Hỏng rồi."
Trần Hán Thăng đột nhiên tỉnh ngộ, hắn ném cây tăm xuống la lên: "Tiểu Tiêu, trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi về trước đây."
Nói cách khác: Không đợi Tiêu Dung Ngư đáp lại bất cứ câu nào, Trần Hán Thăng liền nâng bước quay về nhà.
……
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro