Chương 102: Cậu đón lấy, tôi dắt ngựa

Buổi chiều ngày thứ hai, Tiêu Hoành Vĩ quả nhiên lái xe tới cửa Đông Đại.

Trần Hán Thăng cố ý xuống muộn mấy phút, mãi đến tận khi Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại tới giục, hắn mới cầm bao thuốc lá đi ra ngoài.

Bao thuốc lá này là Chung Kiến Thành khen thưởng Trần Hán Thăng.

Vẻ mặt của Vương Tử Bác vô cùng nghi hoặc.

Trần Hán Thăng giải thích: "Nếu như xuống sớm, Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy chúng ta không mang theo hành lý, không chừng lại đổi ý muốn ở lại đây, không bằng chờ cô ngồi lên xe rồi mới nói."

"Còn bao thuốc lá."

Trần Hán Thăng cười nói: "Đây là cho chú Tiêu, hôm nay tôi không giữ lời hứa, Tiểu Ngư Nhi khẳng định sẽ rất tức giận."

"Tiểu Ngư Nhi dễ dụ, chú Tiêu lại không dễ gạ gẫm, tôi đưa bao thuốc hỏi thăm rồi mới nói."

Vương Tử Bác gật gù, trong lòng nói một câu "Trâu bò".

Quả nhiên, Tiêu Dung Ngư nhìn thấy Trần Hán Thăng không mang theo hành lý, kinh ngạc hỏi: "Túi xách của anh và Tử Bác đâu?"

Trần Hán Thăng không trả lời, trái lại còn đi tới chỗ chuyên ngồi để lái xe, cười hì hì rồi đưa bao thuốc lá cho Tiêu Hoành Vĩ: "Chú Tiêu, cháu biếu chú."

Tiêu Hoành Vĩ cầm nhìn một chút, trêu ghẹo nói: "Tiểu Ngư Nhi nói cháu gây dựng sự nghiệp trong trường đại học, kiếm được tiền rồi có đúng không."

Trần Hán Thăng rất khiêm tốn: "Chập choạng làm điểm bán lẻ thôi ạ, nói chung là cũng bày vẽ theo người khác thôi ạ."

Nếu như là người khác đưa thuốc lá, Tiêu Hoành Vĩ có khả năng từ chối rất cao, có điều Trần Hán Thăng ở trong lòng của ông có chút khác biệt, không từ chối mà thả thuốc lá bên cạnh chỗ ngồi, còn nhắc nhở: "Đừng có quên cha của cháu đấy, nếu không muốn lão Trần ăn phải giấm, hành lý của cháu đâu?"

Trần Hán Thăng lúc này mới xoay qua chỗ khác giải thích với Tiêu Dung Ngư: "Hiện tại căn cứ gây dựng sự nghiệp đang có chút việc, hôm nay tôi không thể đi được."

"Gì cơ?"

Tiêu Dung Ngư quả nhiên dựng thẳng mày liễu, bật thốt lên nói: "Vậy em cũng không đi."

"Đừng có tùy hứng, chú Tiêu chủ yếu tới đón em đấy."

Trần Hán Thăng chậm rãi động viên nói: "Còn nữa dì Lữ khẳng định làm rất nhiều món ăn ngon ở nhà, em mà không về, dì ấy nhất định sẽ rất khó để vượt qua được đấy."

Hành lý của Tiêu Dung Ngư đã bỏ vào cốp sau, xe đã khởi động nhả ra khí nóng, Trần Hán Thăng đây là thay đổi bất ngờ, một chút thời gian để Tiêu Dung Ngư phản ứng cũng không có.

"Còn nữa, hai người Uyển Thu và Tiểu Manh chung quy cũng phải quay về, Gia Lương cũng vậy, bọn họ đều đang đợi em đấy."

Trần Hán Thăng tiếp tục khuyên nhủ.

Tiêu Dung Ngư hết cách, nổi giận đùng đùng giẫm một cước đi tới xe.

Cao Gia Lương thấy Trần Hán Thăng không về, trong lòng còn vui mừng khôn xiết: "Tiểu Ngư Nhi, chúng ta ngồi ở hàng thứ hai đi, chỗ này có một vị trí trống này."

Tiêu Dung Ngư hừ lạnh một tiếng, một mình đi tới ghế phụ lái đóng cửa xe "oành" một tiếng, không thèm nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng cũng không hề cảm thấy lúng túng, còn đi tới nói với Tiêu Hoành Vĩ: "Chú Tiêu, đi đường chú ý an toàn nha."

Tiêu Hoành Vĩ cười cợt, cũng căn dặn Trần Hán Thăng chú ý an toàn hai câu, ông là đội trưởng đội trinh sát hình sự của cục công an, đại khái có thể thông qua động tác nhỏ mà phát hiện ra Trần Hán Thăng đang nói dối, chỉ là không hiểu nguyên nhân trong đó mà thôi.

Tiêu Hoành Vĩ quay đầu nhìn con gái của mình một chút, cô chủ yếu đang trống miệng lên tức giận.

Lão Tiêu thở dài một hơi, nghĩ thầm ta biết cãi nhau tới hai lần liền, hơn nữa lần nào cũng là Tiểu Ngư Nhi chịu thiệt.

"Tiểu tử Trần Hán Thăng này, phải tìm cơ hội tán gẫu với nó một chút, xem đến cùng nó nghĩ như thế nào."

……

Đưa Tiêu Dung Ngư đi, trong lòng Trần Hán Thăng cũng thở ra được một hơi, hắn nhìn thời gian, nếu như vượt qua 20 phút Tiêu Dung Ngư không gửi tin trách cứ mình, vậy nói rõ chính là tức giận thật sự rồi.

20 phút sau, điện thoại lẳng lặng không có một chút âm thanh nào.

Trần Hán Thăng chủ động soạn tin nhắn: Xin lỗi, công tác kết thúc của căn cứ gây dựng sự nghiệp thật sự rất bận rộn a.

Tiêu Dung Ngư không hề trả lời.

Trần Hán Thăng: Tôi bảo đảm một chút này là lần cuối cùng mà.

Tiêu Dung Ngư vẫn không có phản hồi.

Trần Hán Thăng: Cùng lắm tôi muộn mất mấy ngày, sau khi về tới Cảng Thành sẽ tìm em đi chơi.

"Keng".

Tin nhắn rốt cục cũng tới, Trần Hán Thăng mau chóng lấy điện thoại ra.

"Chào quý khách sử dụng điện thoại, tài khoản của quý khách đã không còn đủ 10 yên, hãy mau chóng nạp tiền."

"Mẹ nhà mày!"

Trần Hán Thăng không nhịn được mà chửi, một khi tới thời khắc mấu chốt lại tới phá bĩnh.

Hắn chỉ có thể tiếp tục soạn tin nhắn gửi cho Tiêu Dung Ngư: "Như thế này có được không, tết xuân tôi tới ra mắt nhà em một chút, cũng lâu rồi chưa được gặp dì Lữ."

Lần này Tiêu Dung Ngư cũng chịu nhắn tin phản hồi.

Tiêu Dung Ngư: Thật à?

Trần Hán Thăng: Lừa em tôi chính là con chó.

Tiêu Dung Ngư: Anh đã sớm là gâu gâu gâu rồi.

……

Sau khi Trần Hán Thăng quay trở lại ký túc xá, thu dọn qua loa rồi cùng Vương Tử Bác đi tới cửa ký túc xá nữ sinh.

Hiện tại còn rất ít học sinh ở lại trong học viện Tài chính Kinh tế, sân trường trống không, tình cờ có mấy bóng học sinh cũng chỉ là tới nhà ăn ăn cơm, sau đó lại vội vã chạy về ký túc xá, vài cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa, "Ghế tình nhân" dưới tầng ký túc xá nữ sinh lại càng không có lấy một bóng người.

Có điều đừng lo, sau khai giảng sang năm, vạn vật thức tỉnh nơi này sẽ lại là một mảnh  "xuân" Hải Dương.

Chờ chưa được bao lâu, Thẩm Ấu Sở kéo hai bọc lớn cùng một bọc nhỏ đi xuống.

Quê nhà của Thẩm Ấu Sở quá hẻo lánh, chuyển phát nhanh Thâm Thông căn bản không đưa được tới đó, nếu không căn bản không cần phải mang trên người, đều là mỗi người một túi hành lý giống như Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác.

"Chậm thế."

Trần Hán Thăng hơi mất kiên nhẫn.

"Xin, xin lỗi."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói xin lỗi.

"Tử Bác đừng lo lắng, giúp xách một chút đi."

Trần Hán Thăng bắt chuyện với Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác cũng thành thật, đi tới hai bọc lớn.

Thẩm Ấu Sở không muốn để người khác phải giữ, nhưng Vương Tử Bác lại rất kiên trì: "Tiểu Trần nhỏ hơn tôi mấy tháng, cậu là người của nó, những thứ này đều là việc nên làm cả mà."

Nhìn thẳng về phía Vương Tử Bác cái gì muốn nói cũng nói, Trần Hán Thăng không nhịn được mà nhắc nhở: "Tử Bác, đừng có mà trang bức, đừng quên là còn một cái bọc nhỏ nữa đấy."

Thẩm Ấu Sở có chút không biết nên làm như thế nào, cô nhìn Trần Hán Thăng nói: "Tôi cũng muốn cầm một cái."

Trần Hán Thăng vung vung tay: "Cầm cái con khỉ, xuất phát thôi!"

Hắn đưa tay ra muốn dắt Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở bất tiện tránh thoát, Trần Hán Thăng cười híp mắt không ngại ngùng, còn lấy ra cây quạt mua ở Hồ Trường Thọ lúc khai giảng, mùa đông vừa đong đưa, vừa cất giọng hát.

"Cậu đón lấy, tôi dắt ngựa, nghênh đón mặt trời mọc xua tan ánh nắng chiều, san bằng những nhấp nhô thành đại đạo, chiếu đấu thôi nguy nan lại xuất phát…"

Vương Tử Bác bị bài hát làm cho vô cùng khó chịu, xoay người treo bọc nhỏ lên trên đầu Trần Hán Thăng: "Đừng nghĩ tới chuyện lười biếng!"

Ba người một đường ngồi xe buýt tới trạm xe lửa, Thẩm Ấu Sở không biết Trần Hán Thăng muốn đưa cô về nhà, liền móc ra một chiếc túi giấy ở cửa trạm xe lửa.

"Đồ gì thế?"

Trần Hán Thăng hỏi.

"Tôi, tôi dệt khăn quàng cổ cho chú và dì."

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt nói.

Trần Hán Thăng mở túi ra, bên trong quả nhiên có hai chiếc khăn quàng cổ, chúng có màu sắc giống như chiếc khăn quàng cổ của mình.

Ban ngày Thẩm Ấu Sở làm kiêm chức ở 101, còn phải ôn bài, không cần phải nói cũng biết hai chiếc khăn quàng cổ này lại hi sinh thời gian ngủ để dệt thành.

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Chúng ta đi mua đồ ăn vặt với mì trước đi, hơn ba mươi tiếng lận đấy."

"Không cần đâu, tôi mang theo bánh màn thầu đây rồi." Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng từ chối.

Trần Hán Thăng hỏi: "Mua ở nhà ăn à?"

Thẩm Ấu Sở "Ừ" một tiếng, còn lấy ra cho Trần Hán Thăng kiểm tra một chút, bên trong chiếc bọc nhỏ quả nhiên có mấy chiếc bánh màn thầu lạnh, có vài chiếc còn bị nén đến biến dạng, bên cạnh còn có một bình rau cải trộn ớt.

"Dọc cả con đường này cậu chỉ chuẩn bị ăn bánh màn thầu, uống nước nóng, đi kèm với ớt thôi à?"

Vương Tử Bác không nhịn được mà chen vào một câu.

Thẩm Ấu Sở gật gù, cô đúng là một chút cũng không cảm thấy khổ cực.

"Tiểu Trần, cậu cũng có phải người keo kiệt đâu."

Vương Tử Bác rất kỳ quái, khuyết điểm gì Trần Hán Thăng cũng có, nhưng không keo kiệt.

"Lão tử đương nhiên không phải rồi."

Bản thân Trần Hán Thăng cũng có chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng đã phát tiền lương cho cô ấy rồi, cô ấy vẫn cứ giấu diếm tiết kiệm, tôi có biện pháp gì được chứ?"

……

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro