Chương 30: Yêu đương không bằng trò chơi
Nghe thấy Trần Hán Thăng nói thẳng tự mình nghĩ tới việc làm người nắm quyền học viện Tài chính Kinh tế ở chuyển phát nhanh Tinh Thông, người trung niên ở văn phòng tầng hai sửng sốt một chút, để bút xuống nghiêm túc đánh giá Trần Hán Thăng, sau đó nói: "Cậu muốn cạy góc tường* sao?"
Cái này nói thì dễ mà nghe thì khó, Trần Hán Thăng cười hì hì không phản ứng gì, cầm lấy một xấp báo phẩy phẩy trên chiếc ghế đầy bụi bám, một chút cũng không hối thúc mà ngồi xuống.
"Nói chung đều là kiếm tiền, có cái gì đâu mà cạy hay không cạy góc tường."
Người trung niên nghe xong, khá là tán đồng mà gật gù: "Người học sinh như cậu có chút kì lạ, nhìn tuổi thì vẫn là năm 1 chứ hả?"
Trần Hán Thăng cũng không giấu diếm, hào phóng thừa nhận.
"Xem cách cậu ăn mặc, điều kiện gia đình cũng không đến nỗi kém, làm gì có chỗ nào cần kiếm chức vụ đâu?"
Người trung niên này có thể không có bằng cấp nào, có điều ông đã có quãng thời gian dài giao thiệp với đủ thể loại người, ánh mắt rất độc đoán, mới một chút đã đánh giá gần hết về Trần Hán Thăng rồi.
"Làm kiêm chức thôi mà, nào có chỗ nào cần nhiều như vậy, chỗ này của ngài lại không phải là xí nghiệp quốc gia, còn muốn tra tổ tôn ba đời à?"
Trong miệng Trần Hán Thăng qua loa không bờ bến, móc thuốc lá từ trên tay ra ném qua một điếu.
Người đàn ông trung niên nhận lấy điếu thuốc, liếc mắt nhìn nhãn hiệu rồi mới châm lửa: "Vì vậy nên tôi mới nói cậu có chút kì lạ, tuổi còn nhỏ, làm việc đã lưu loát đến như vậy, có điều cậu nói về việc thay đổi quyền hạn, tôi cũng không thể tùy ý đáp ứng được, kỳ thực vài học sinh của trường cậu cũng đã tới tìm tôi."
Nói tới đây, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, phát hiện Trần Hán Thăng đang hút thuốc không lên tiếng, trên mặt đúng là không thể nhìn ra bất cứ một biến hoá nào.
Ông lại tiếp tục nói: "Thay quyền của học viện Tài chính Kinh tế hiện tại là tôi từ trong số bọn họ chọn ra một người thích hợp nhất, khai triển từ nghiệp vụ hiện tại cũng không tệ, bình quân mỗi ngày đều có 60 đơn hàng được dỡ xuống, lấy một trường đại học ra để nói nên không hề sai."
"Ừm, vì vậy ngài không có dự định đổi người thay quyền?"
Trần Hán Thăng liếc nhìn người đàn ông trung niên đó một chút, nhíu nhíu mày nói.
"Cũng không hẳn, nếu như cậu có thể ổn định làm được mỗi ngày 100 kiện, tôi liền cân nhắc đổi người thay quyền, có điều tôi kiến nghị trước tiên cậu vẫn nên làm ở tuyến dưới, sau này mới quen thuộc với nghiệp vụ được." Người đàn ông trung niên nói.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm có điều kiện liền dễ làm, sau đó hỏi: "Ngài có danh thiếp không?"
Người đàn ông trung niên đưa một tấm danh thiếp bám vô cùng nhiều bụi tới, mặt trên viết "Tổng giám đốc khu Giang Lăng thành phố Kiến Nghiệp của chuyển phát nhanh Tinh Thông Chung Kiến Thành", Trần Hán Thăng bỏ vào trong túi rồi trực tiếp rời đi, không hề phí lời một chút nào.
"Thực sự đúng là hiếm lạ."
Chung Kiến Thành nói thầm một câu, tiếp tục làm công việc ban nãy.
Trần Hán Thăng là một tay kiếm tiền già đời, hắn biết rõ bản chất của buôn bán chính là trao đổi tài nguyên, hiện tại bản thân không không thể bỏ ra một đồ vật có sức hấp dẫn quá cao, ở lại chỗ đó dù có đàm luận nữa đàm luận mãi thì cũng chỉ là mấy câu nói sáo rỗng, nói không chừng còn làm lỡ dở thời gian của nhau.
Sau khi quay lại dịch vụ Internet, Trần Hán Thăng thoải mái cùng bạn cùng phòng chơi vài ván CS, buổi trưa mời Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường ăn cơm đùi gà 5 yên, Kim Dương Minh chê đùi gà không đủ tươi ngon, bản thân tự mua cơm thịt bò 8 yên.
3 giờ buổi chiều có tiết của giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân, mấy người họ đều không dám chạy trốn, đặc biệt là Trần Hán Thăng vẫn đang là lớp trưởng.
Trước khi lên lớp, Hồ Lâm Ngữ tìm tới Trần Hán Thăng, nhờ bạn học nói một chút với hắn về việc thu phí sinh hoạt lớp.
Trong lòng Trần Hán Thăng cười cợt một tiếng, Hồ Lâm Ngữ cảm thấy 50 yên phí sinh hoạt lớp là quá nhiều, cô lo lắng nói ra sẽ bị người khác oán giận, liền lấy Trần Hán Thăng làm bình phong ở trước mặt, nói chung cũng là hắn nói.
"Lòng dạ lớn bằng hạt vừng."
Trần Hán Thăng lắc đầu một cáu, sau đó đi tới trước bục giảng lớn tiếng nói: "Các vị bạn học, lúc ở cao trung chúng ta đều phải nộp phí sinh hoạt lớp, đại học cũng không phải ngoại lệ, sau này lớp muốn tổ chức các loại hoạt động và liên hoan định kỳ, vì vậy mỗi người nộp 50 yên làm phí sinh hoạt lớp, toàn bộ số tiền này đều sẽ dùng trong hoạt động của lớp, khoản tiền nào cũng có thể kiểm tra bất cứ lúc nào."
Lúc nói câu nói này, Trần Hán Thăng có ý định liếc mắt nhìn Thẩm Ấu Sở, đúng như dự đoán cô đúng là có ý nhìn mình, sau khi ánh mắt hai người tiếp xúc ngắn ngủi, Thẩm Ấu Sở lại cúi đầu giống như trước đây.
Trong lòng Trần Hán Thăng cười cợt, xem ra Thẩm Ấu Sở biết mình giúp cô ấy trong việc nộp phí sinh hoạt lớp.
Lúc này, giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân cũng đi vào lớp học, Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn lại tiếp tục nói: "Hôm nay nếu có tiền có thể đưa trước, không thì ngày mai lên lớp đừng có quên, bí thư chi đoàn Hồ Lâm Ngữ sẽ phụ trách thu tiền."
Trần Hán Thăng nói xong cũng xuống, hắn cũng không hỏi ý kiến, trực tiếp bố trí như một mệnh lệnh được hạ xuống.
Số tiền này chênh lệch có hơi cao, Hồ Lâm Ngữ vốn đang lo lắng sẽ có người đưa ra bất đồng quan điểm, có điều nhìn thấy mọi người cứ như thế yên lặng mà đồng ý, nghĩ thầm Trần Hán Thăng thật có uy tín cao.
Kỳ thực cũng không phải Trần Hán Thăng có uy tín cao, cho dù giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân có đem vấn đề phí sinh hoạt lớp ra để công khai thảo luận, vậy khẳng định là mồm năm miệng mười mọi người ai cũng đều có ý kiến, trái lại còn không thể thống nhất được.
Nếu như trực tiếp đưa ra một tiêu chuẩn, dù cho có người trong lòng không đồng ý, thế nhưng phần lớn mọi người đều không lên tiếng, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt đồng ý, đây chính là "Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi"* trong quản lý.
Trần Hán Thăng tùy hứng quyết định sự tình phí sinh hoạt lớp, thuận tiện hất tay ném công việc thu tiền và ghi chép lại cho Hồ Lâm Ngữ, xem ra đây chính là thái độ "kết phường" thông thường sau này của hai người họ, Trần Hán Thăng đứng ra làm bình phong quyết định, Hồ Lâm Ngữ làm một số việc vặt.
Quách Trung Vân khẽ gật đầu, hai người trong ban cán sự trên bục giảng phát huy ưu thế của từng người, Trần Hán Thăng rộng rãi nhưng có thể khống chế được đúng mực, Hồ Lâm Ngữ nghiêm túc nhiệt tình lại còn có tinh thần dâng hiến, xem ra bốn năm này bản thân có thể bớt lo lắng hơn nhiều rồi.
Lúc trong giờ nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng trước sau như một chọc ngưu B với bạn cùng phòng, đột nhiên phát hiện ra hai đứa lắm lời Kim Dương Minh và Dương Thế Siêu đều không lên tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía sau lưng mình, trong lỗ mũi cũng có một cơn gió thơm mát bay tới.
Trần Hán Thăng quay đầu lại, "Đệ nhất mỹ nữ" quản lý công cộng ban 2 Thương Nghiên Nghiên đứng cạnh bàn.
"Có việc gì?"
Trần Hán Thăng và Thương Nghiên Nghiên không quá quen thuộc, bàn về nhan sắc, Thương Nghiên Nghiên tuy rằng đẳng cấp nhưng không phải là hàng đầu, Tiêu Dung Ngư so với cô lại càng tinh xảo hơn, Thẩm Ấu Sở so với cô lại càng xinh đẹp hơn.
Có điều Thương Nghiên Nghiên rất có tự tin với dung mạo của mình, lúc tự giới thiệu bản thân cô liền cố ý tản tóc ra khoác trên vai, một cái nhíu mày và một nụ cười lại càng tăng thêm sự quyến rũ.
Cô cười tủm tỉm với Trần Hán Thăng nói: "Lớp trưởng, tôi đến nộp phí sinh hoạt lớp."
"Không phải bảo nộp cho Hồ Lâm Ngữ sao?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Thương Nghiên Nghiên cong mắt không lên tiếng, thuận tiện đặt tiền lên bàn liền rời đi.
Trong lòng Trần Hán Thăng rõ ràng, mâu thuẫn trong lúc làm nữ sinh đại học là chuyện vô cùng bình thường, chỗ này cũng có khả năng chính là nơi Thẩm Ấu Sở phát sinh tranh cãi với người khác.
Sau khi tan học, mấy người 602 tới nhà ăn nói chuyện phiếm, Kim Dương Minh đột nhiên hỏi Trần Hán Thăng: "Anh Trần, anh cảm thấy Thương Nghiên Nghiên thế nào?"
"Cô ta sao?"
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Kim Dương Minh, nghĩ thầm tiểu tử này sẽ không động xuân tâm đấy chứ.
Loại vấn đề bát quái này mọi người đều vô cùng quan tâm, Quách Thiếu Cường liền giật dây nói: "Thương Nghiên Nghiên là nữ sinh xinh đẹp nhất ban chúng ta, lão lục anh ủng hộ chú theo đuổi cô ấy, nếu như bắt được Thương Nghiên Nghiên, vậy cũng là vinh quang của 602."
Dương Thế Siêu cũng rất yêu thích Thương Nghiên Nghiên, dù sao cũng xinh đẹp như vậy, có điều hắn biết điều kiện của mình bình thường, vì vậy chỉ dự định làm một con súc sinh cô độc, nghe thấy Kim Dương Minh có dự định theo đuổi, vừa đố kỵ lòng lại đau xót, nói chuyện liền rõ ràng một vị chua lè.
"Lão lục cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, Thương Nghiên Nghiên xinh đẹp như vậy, trong nhà lại toàn là người Thượng Hải không có gì ngoài tiền, vì vậy anh không đề xuất cậu theo đuổi cô ấy, thay đổi mục tiêu đi."
Dương Thế Siêu giả bộ công chính nói, hắn không dám bộc lộ, nhưng cũng không hy vọng Thương Nghiên Nghiên được người khác theo đuổi, biện pháp tốt nhất chính là bản thân tìm một người bạn gái trước, mọi người đều là người độc thân, như vậy còn nhất định có ý nghĩ ảo tưởng.
"Anh tứ anh nói xem?"
Ý kiến của Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường không giống nhau, Kim Dương Minh liền muốn nghe quan điểm của Trần Hán Thăng một chút
Trần Hán Thăng kỳ thực cũng không đề xuất việc theo đuổi, từ trang phục của Thưong Nghiên Nghiên và mức độ nói chuyện thành thục có thể nói, đã từng có kinh nghiệm yêu đương vài lần, cô thích hợp với mấy ông chú lớn hơn cô mười mấy tuổi hơn.
Kim Dương Minh theo mầm đậu như vậy, Thương Nghiên Nghiên không hẳn là người ngắm thẳng bắn thẳng, trừ phi Trần Hán Thăng chịu hạ quyết tâm theo đuổi.
"Đàm luận với mấy con gà về chuyện yêu đương, thà dành thời gian đánh vài trận CS còn tốt hơn, chơi game còn thể hiện HP, theo đuổi các em gái không có đường tiến độ gì hết." Trần Hán Thăng phì cười nói.
Nghe thấy Trần Hán Thăng cũng không tán thành, Kim Dương Minh có chút cô đơn, có điều Trần Hán Thăng lại chuyển đề tài mà khích lệ nói: "Có điều em có thể thử xem, giấu ở trong lòng cũng thật sự đáng sợ mà."
Nhìn thấy Kim Dương Minh có chút động lòng, Trần Hán Thăng nghĩ thầm bây giờ hắn có bao nhiêu sự tích cực, nói không chừng đằng sau có bao nhiêu đau khổ.
......
__________________
(*) Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi: Danh ngôn của Khổng Tử - Dân, có thể khiến họ đi theo con đường của chúng ta, chứ không thể khiến họ biết đó là vì sao
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro