Chương 35: Cũng còn tốt là không thấy máu

Trần Hán Thăng vừa nghe thấy "Chu Thành Long đánh Chu Hiểu", liền biết tình hình không ổn.

"Hai người đó bây giờ đang ở chỗ nào?"

Trần Hán Thăng vừa thay quần áo, vừa nói.

"Ký túc xá của Chu Hiểu."

Ký túc xá của năm 2 và năm 3 chính là hai tầng sát vách, lúc Trần Hán Thăng chạy tới bên kia, ký túc xá của Chu Hiểu đã chật kín rất nhiều người, còn có cả người mặc đồng phục an ninh của trường.

Càng chết người hơn đó chính là, giáo viên phụ đạo Quách Trung Vân của quản lý công cộng ban 2 và giáo viên phụ đạo của ban Chu Hiểu họ cũng ở đó.

"Mẹ nó lại phiền hơn rồi đấy!"

Trong lòng Trần Hán Thăng không nhịn được mà chửi, cuối cùng cũng đã rõ ràng ý tứ của những câu nói Chu Thành Long hỏi lúc uống rượu buổi tối.

Súc sinh này đánh Chu Hiểu một trận, một là giúp cho Trần Hán Thăng hả giận, hai là dọn hết mặt mũi của Chu Hiểu, khiến hắn không còn một chút mặt mũi nào để ở lại vị trí Phó hội trưởng ban Liên lạc Đối ngoại, không nghĩ tới an ninh trường học và hai vị giáo viên phụ đạo đều đã bị kinh động.

Chu Hiểu tàn tạ dính đầy bụi đất trong kí túc xá, bồn rửa mặt và ghế rơi đầy trên đất, hắn ôm mặt ngồi ở trên giường, trên đầu Chu Thành Long cũng sưng lên một chiếc bánh bao, đang bị an ninh trường học đè xuống.

"Không chảy máu gì, vạn hạnh* trong bất hạnh nha."

Lúc này, Chu Hiểu cũng nhìn thấy Trần Hán Thăng, đôi mắt tràn đầy oán hận.

Trần Hán Thăng không để ở trong lòng, chủ động chào hỏi nói: "Giáo sư Quách."

Quách Trung Vân đang nói chuyện với giáo viên phụ đạo của Chu Hiểu, nhìn thấy Trần Hán Thăng đi tới, ông lập tức nói: "Tôi đang muốn tới tìm em đây, sự việc buổi chiều của hội học sinh tôi không muốn quản, hiện tại phải hỏi em, chuyện tối nay em có biết không hả?"

Lão Quách hiếm khi nhìn thấy nghiêm túc đến như vậy.

Trần Hán Thăng phản ứng rất nhanh, lập tức ý thức được Chu Hiểu đang vu hại cho mình, hắn rất có khả năng là người ở bên dưới xui khiến Chu Thành Long động thủ với mình.

Bất quá đối với Trần Hán Thăng mà nói, chuyện này cũng không phải là đơn giản để trình bày sự thực như vậy, bởi một khi hắn đã nói là "Không biết", bản thân là đã thoát được liên can, nhưng Chu Thành Long nhất định phải gánh chịu mọi hậu quả.

"Nói đi, em có biết hay không hả?" Giáo viên phụ đạo của Chu Hiểu cũng ở đó dò hỏi.

Chu Thành Long không phải là dạng sợ sệt, hắn làm ra sự việc sẽ không để Trần Hán Thăng phải gánh chịu, vừa muốn mở miệng ra tranh luận, Trần Hán Thăng đột nhiên lườm hắn một cái, giành nói trước: "Tôi biết."

"Đùng!"

Quách Trung Vân mạnh mẽ đập bàn một cái: "Trần Hán Thăng, em vẫn còn là lớp trưởng đấy, lại liên quan đến ẩu đả đánh nhau, nhất định phải sâu sắc kiểm điểm."

Trần Hán Thăng yên lặng gật gù: "Đêm nay tôi sẽ viết."

"Không được, bây giờ viết luôn đi, nhất định phải lập tức cho bạn học Chu Hiểu một câu trả lời thích đáng." Quách Trung Vân lớn tiếng nói.

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Quách Trung Vân, ngay tại chỗ viết bản kiểm điểm, ngay tại chỗ thuyết pháp, đây là muốn kết thúc ngay tại chỗ mà, hoá ra lão Quách dự định mau chóng lắng lại trận sóng gió này.

Hai người Trần Hán Thăng và Chu Thành Long ở ngay tại chỗ viết một bản kiểm điểm, đây là lựa chọn Trần Hán Thăng căn cứ vào tình huống ở hiện trường mà phán đoán trong nháy mắt.

Không thấy máu của Chu Hiểu, vì vậy nên có khả năng làm nhỏ chuyện này, nếu như mình đứng ra hỗ trợ gánh chịu, áp lực trên người Chu Thành Long sẽ không lớn đến như vậy.

Lúc này, y tá ở phòng cứu thương của trường đều tới đây, cô kiểm tra vết thương của Chu Hiểu và Chu Thành Long, lắc đầu một cái nói: "Không có gì đáng ngại, không cần uống thuốc tiêu viêm đâu."

"Tiên sư nó, súc sinh Chu Hiểu này chỉ kém hơn con bò là gọi cả hiệu trưởng tới nữa thôi."

Trong lòng Trần Hán Thăng nói, Chu Hiểu chơi mánh rõ như lòng bàn tay, hắn cố ý làm lớn chuyện lên.

"Chuyện này các em trước hết cứ viết kiểm điểm đi, sau đó cùng nhau xin lỗi Chu Hiểu, cuối cùng là đợi thảo luận trong ngành, sau đó sẽ thông báo kết quả trừng phạt cuối cùng."

Quách Trung Vân trừng hai mắt nói.

Trần Hán Thăng mặt trầm như nước, Chu Thành Long lo sợ bất an, hắn không nghĩ tới sự việc sẽ nháo nhào lớn chuyện đến như vậy, lúc đánh nhau ở cao trung còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Chu Thành Long bị bề ngoài cơn tam bành của Quách Trung Vân làm cho khiếp sợ, hắn không nhìn ra được ý đồ "Tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ" của giáo viên phụ đạo của mình.

An ninh trường học nhìn thấy sự việc đã được khống chế, giáo viên phụ đạo của hai bên cũng đều ở đó, họ và y tá cùng nhau rời đi.

Trên bản chất mà nói đây chỉ là một cuộc đánh nhau ẩu đả nhỏ, bảo an cũng không rõ tại sao học sinh Chu Hiểu kia lại phải gọi thông báo tình huống cho giáo viên phụ đạo, lại còn gọi điện cho cả phòng cứu thương, lại còn gọi điện cho cả phòng an ninh.

"Xin lỗi, học trưởng Chu Hiểu, hôm nay là do chúng tôi nhất thời hồ đồ, bây giờ đã biết được lỗi lầm, xin cậu hãy tha thứ cho…"

Trần Hán Thăng và Chu Thành Long công khai xin lỗi, Chu Hiểu không nói tiếng nào.

"Xin lỗi, học trưởng Chu Hiểu…"

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói xin lỗi lần thứ hai, Chu Hiểu trước sau đều không nói lời nào, Quách Trung Vân và giáo viên phụ đạo của Chu Hiểu liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói: "Nếu Chu Hiểu bây giờ không tha thứ cho các em, vậy thì không nên vướng bận ở chỗ này làm gì nữa, trước tiên hãy về ký túc xá chờ kết quả xử lý đi."

Bọn họ nói xong liền ngáp một cái rồi rời đi, Chu Hiểu ở trong điện thoại thật giống như sắp bị giết tới nơi, lão Quách sợ hãi đến mức quần lót cũng không kịp mặc, kết quả đến miếng da cũng không rách.

Hai giáo viên phụ đạo đi tới dưới tầng kí túc xá giáo viên, chặn gió cho nhau châm thuốc lá, hút vài hơi, giáo viên phụ đạo của Chu Hiểu đột nhiên nói: "Thật không nghĩ tới đấy."

"Ông cũng nhìn ra rồi sao?"

Quách Trung Vân hỏi ngược lại.

"Cái này không phải phí lời thì là gì, lớp trưởng kia của ông rõ ràng mà giúp người khác chịu trách nhiệm rồi còn gì."

Quách Trung Vân thở dài một hơi: "Sự việc buổi chiều ở hội học sinh tôi cũng vừa mới nghe nói tới thôi, tầm nhìn của học sinh ông quá nhỏ, tính cách của lớp trưởng của tôi lại quá lỗ mãng."

Giáo viên phụ đạo của Chu Hiểu gật gù: "Người học sinh Chu Hiểu này rất thông minh, có điều tâm tư có chút xiêu vẹo, sự ngăn trở này cũng không hẳn là chuyện xấu, hy vọng có thể học được bài học, nếu không thì ra ngoài xã hội sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi a."

Quách Trung Vân "Ừ" một tiếng, nói tới vấn đề xã hội liền không ở trong phạm vi cân nhắc của bọn họ, lúc tách nhau ra lão Quách đột nhiên nói: "Bản kiểm điểm của học sinh của tôi ban nãy đâu rồi?"

"Sao vậy, lo rằng tôi sẽ lặng lẽ nộp lên trên à?"

Quách Trung Vân cười giật lấy: "Hiệu trưởng đã rất bận rồi, chút chuyện nhỏ này vẫn là không nên gây phiền phức cho ông ấy."

……

Trần Hán Thăng và Chu Hiểu còn chưa rõ lắm về việc giáo viên của mình đã đạt được "Hiệp ước hoà bình", Chu Hiểu chỉ cảm thấy vô cùng đáng tiếc, sớm biết như vậy đã không thèm phản kháng, nếu như thật sự bị thương chí ít có thể làm cho Trần Hán Thăng vững vàng vác trên vai một hình phạt.

Nếu như bây giờ không bị đánh đến nơi đến chốn, hai tên khốn kiếp này có khả năng cuối cùng đến cả thông báo phê bình cũng không có.

"Cậu đi về trước đi."

Trần Hán Thăng đột nhiên nói với Chu Thành Long.

Chu Thành Long không dám cãi ngang, chờ sau khi hắn đã rời đi, Trần Hán Thăng mới bắt đầu hỗ trợ Chu Hiểu dọn dẹp kí túc xá.

Chu Hiểu cười lạnh một tiếng: "Không cần cậu đến làm bộ tốt bụng."

Trần Hán Thăng không thèm để ý, mãi đến tận khi thu thập được tám chín phần, lúc gần đi Trần Hán Thăng mới nói đúng một câu với Chu Hiểu: "Nếu anh không phải là sinh viên đại học, có chết ở trước mặt tôi tôi cũng không thèm để tâm nhiều."

Chu Hiểu nghe thấy liền nổi một trận hoảng sợ, ý tứ của Trần Hán Thăng vô cùng rõ ràng, nếu như đã bước chân ra ngoài xã hội, Trần Hán Thăng căn bản sẽ không có bất kỳ một tâm tư hổ thẹn nào.

Sau khi trở lại ký túc xá, nam sinh trong lớp đều bao vây trên hành lang, bọn họ đã biết toàn bộ nguyên nhân của sự việc rồi.

Chu Thành Long đã biết được lỗi sai, hắn sợ hãi rụt rè nói: "Hán Thăng, tôi không nghĩ đến mức như vậy."

"Ping".

Trần Hán Thăng đột nhiên duỗi chân đạp ra ngoài, Chu Thành Long chặt chẽ vững vàng bị đánh cho một cái ngã nhào xuống đất, sau đó Trần Hán Thăng không nói một lời mà đi trở về phòng.

Các nam sinh nâng Chu Thành Long đứng dậy, năng lực kháng đòn của hắn không tốt, nhe răng xoa xoa chỗ bị đạp, còn do dự có nên xin vào xin lỗi hay không.

Nam sinh xung quanh cũng không biết nên xử lí như thế nào, cuối cùng, vẫn là thiếu niên trang bức mang tên Kim Dương Minh đứng ra.

Hắn dùng ngón giữa đẩy dưới khung kính mắt, phân tích nói: "Tôi cảm thấy đây là một chuyện tốt, nếu anh Trần đạp một cước này, nói rõ là anh ấy cũng đã tha thứ cho cậu rồi."

Chu Thành Long vừa nghe thấy có đạo lý, đẩy cửa ra khập khiễng đi vào ký túc xá, phát hiện ra Trần Hán Thăng đang hút thuốc lá.

"Lớp trưởng, thật là bất tiện quá, tôi say rượu nên lỗ mãng, còn khiến cậu phải làm khiên chống đạn cho tôi."

Trần Hán Thăng quay đầu, nhìn Chu Thành Long cả mặt đầy hổ thẹn, lắc đầu một cái rồi ném một điếu thuốc cho hắn.

"Cũng không thể nói là hoàn toàn không có tác dụng gì được, Phó hội trưởng Chu Hiểu này, hắn thật sự không thể làm tiếp được nữa rồi."

……

_______________________

(*) Vạn hạnh: Vô cùng may mắn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro