Chương 1
Cậu thật đáng yêu (Xuyên nhanh)
Tác giả: Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
Chương 1: Ta xem cậu phạm mệnh đào hoa
Trên núi X, dòng người nhốn nháo chen chúc, hương khói lượn lờ quấn quanh, mọi người thành kính mà bái phật dâng hương, tượng phật vàng khoan dung nhân từ, đối xử bình đẳng, tùy ý những tín đồ phía dưới khẩn cầu mọi thứ bên tai mình.
Tô Tô nhét hai tay vào túi, đứng ở trước cửa Đại Hùng Bảo Điện, nhìn người anh em tốt của mình giống như một bà cô, thành kính bái phật dâng hương, từ trước đến nay luôn cà lơ phất phơ đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, làm Tô Tô cảm thấy có chút không thích ứng được.
Cậu lắc đầu cười nhạt, Đại Hùng Bảo Điện người đến người đi, bác gái đi ngang qua không tự chủ được mà liếc mắt nhìn cậu, đôi mắt lóe lên, tiểu tử này lớn lên không tồi, không biết lần này mình cùng Quan Thế Âm Bồ Tát cầu nhân duyên cho con gái, có thể giúp con gái mình tìm được một người cũng cao ráo đẹp trai giống như thế này hay không.
Gần mười phút sau, Lý Chi mới đi ra ngoài, thần thanh khí sảng, "Tô Bính(1), đi thôi, tôi cảm thấy lần này tôi thành kính cầu nguyện với Bồ Tát như vậy, Bồ Tát nhất định sẽ đưa bạn gái cho tôi."
Tô Tô liếc xéo nhìn hắn một cái, đuôi mắt hơi cong lên hợp với đôi mắt mịt mờ hơi nước kia, cho dù Lý Chi thường xuyên nhìn thấy gương mặt này, nhưng vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút, hắn kêu rên một tiếng, "Tôi cảm thấy trước khi được Bồ Tát phù hộ, tôi phải phân rõ giới hạn với cậu, nữ sinh vừa nhìn thấy cậu, toàn bộ tâm tư đều bị cướp đi hết rồi, cậu nói còn tôi thì sao đây?"
Tô Tô khẽ hừ một tiếng, "Lệ Chi(2), cũng không thể nói như vậy, tôi đứng ở bên cạnh cậu là để kiểm tra xem vợ tương lai của cậu có trung thành với cậu hay không, cậu xem, chỉ mới như vậy thôi mà đã không kiềm chế được, sau này ở bên nhau không phải là càng thê thảm hơn sao!"
Lý Chi chậc một tiếng, buổi chiều ánh nắng gay gắt, tia sáng chiếu rọi lên người Tô Tô, làm cho gương mặt kia có vẻ càng thêm mê người, hắn ở trong lòng thầm đấm ngực dậm chân, vì sao Tô Tô không phải là con gái chứ?
Nhớ lúc trước khi hắn còn trẻ người non dạ, thấy dì hàng xóm mới dọn tới gọi cậu là Tô Tô, lại thấy cậu dáng vẻ trắng trẻo đáng yêu, liền cho rằng cậu là một bé gái xinh đẹp, sau đó liền tung ta tung tăng mà dán đi lên. Nào biết, trong lúc đi WC, lại phát hiện ra bạn gái nhỏ đứng tiểu, hắn mất mát quay về nhà gào khóc thảm thiết, làm ba mẹ hắn sợ tới mức tưởng hắn bị cái gì.
Chỉ tại dì lấy tên quá kỳ quái, ai lại đặt tên cho một đứa con trai là Tô Tô chứ? Nhưng mà nếu đó là Tô Tô, Lý Chi lại cảm thấy đương nhiên, cậu còn không phải là vừa nhuyễn vừa mềm sao? Đáng tiếc hắn không phải cong, nếu không hắn nhất định là người được lợi nhất, có thể nếm thử một chút xem là rốt cuộc cậu mềm nhuyễn tới mức nào.
"Mau đi thôi, nóng sắp chết rồi!" Tô Tô nhíu nhíu mày, "Tôi lãng phí thời gian rãnh cuối tuần chỉ để cùng cậu đi dâng hương, tối nay cậu phải cùng tôi đánh bang chiến nguyên đêm."
Lý Chi đi theo phía sau cậu, "Rồi rồi rồi, cậu là đại gia, cậu định đoạt!"
Dưới chân núi tiếng người ồn ào huyên náo, các loại gian hàng bán nhang đèn bán đủ thứ đồ vật, còn có không ít các gian hàng đoán mệnh xem tướng. Trước nay Tô Tô không có nhiều hứng thú đối với mấy cái này, khi đang định đi qua nơi này để đón xe thì bị Lý Chi kéo lại, hắn hưng phấn nói, "Tô Bính à, tụi mình tới coi bói đi!" Vừa nói xong liền kéo cậu đi tới gian hàng xem bói.
Các gian hàng xem bói xung quanh đều là những người ăn mặc quần áo hiện đại, trên bàn đặt một quyển <Chu Dịch> hoặc là một quyển sách nào đó khác liền xem như đầy đủ đồ nghề. Người trước mặt này lại không giống vậy, hắn mặc quần áo đạo sĩ, đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như không hề để tâm đến sự ồn ào náo động ở nơi này, trên bàn đặt một chiếc mai rùa, ống thăm, một cái ô vuông gỗ, tiền đồng, nhìn qua thì càng có vẻ chuyên nghiệp hơn những người khác.
Lý Chi tiến tới gần, "Đạo trưởng, tôi muốn tính nhân duyên, ngài xem chừng nào thì tôi mới có bạn gái?"
Đạo trưởng mở mắt, nhìn nhìn Lý Chi, đưa tay nói, "Ngồi!" Sau đó lại hỏi ngày tháng năm sinh của hắn, đem tiền đồng để vào mai rùa, bắt đầu lắc lên xuống, sau khi đồng tiền rơi ra ngoài, liền dùng bút lông viết mấy chữ lên giấy.
Toàn quá trình mặt đạo trưởng đều rất nghiêm túc, rõ ràng là ở tại một nơi ầm ĩ huyên náo, nhưng mà nơi này của bọn họ lại có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Lý Chi vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn hành động của hắn, giật nhẹ góc áo Tô Tô, nhỏ giọng nói, "Tôi cảm thấy thật hồi hộp."
Tô Tô đang nhàm chán lướt Weibo, nghe được Lý Chi nói vậy, cậu cười nói, "Cậu thật sự tin là hắn có thể tính nhân duyên hả, này chỉ là làm ra vẻ mà thôi, chỉ cần cậu ra tiền là sẽ nhận được đáp án mà mình muốn!"
Tô Tô vừa dứt lời, ở bên kia đạo trưởng cũng kết thúc, hắn giương mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tô Tô, bị nhìn chằm chằm làm cậu rợn hết tóc gáy lên, chẳng lẽ hắn nghe được bọn cậu nói chuyện?
Lý Chi nuốt nước miếng, khẩn trương nói, "Đạo trưởng, như thế nào?"
"Cát!"
Lý Chi nghe xong, đang chờ hắn nói tiếp, lại thấy đạo trưởng chậm chạp không mở miệng, trái lại cứ nhìn chằm chằm Tô Tô không tha, hắn bất mãn nói, "Đạo trưởng, chỉ vậy liền hết rồi? Không có giải thích gì thêm sao?"
Đạo trưởng thản nhiên nói, "Khách quan, cậu Hồng Loan tinh động, ít ngày nữa liền sẽ mộng tưởng sự thành."
"Phốc xuy!" Tô Tô nhịn không được bật cười ra tiếng, lời này, cũng vừa ý cậu à!
Lý Chi mặt đen lại, đang định nổi giận, liền thấy đạo trưởng nhìn về phía Tô Tô nói, "Vị khách quan này, ta xem cậu ánh mắt như nước, cười như không cười, đuôi mắt đầy hoa, khóe mắt có nốt ruồi son, là tướng mạo phạm mệnh đào hoa điển hình!"
Tô Tô cười nhạt không nói, cậu biết mình lớn lên không tồi, nhưng mà phạm mệnh đào hoa, xuy, hai mươi năm qua một đóa cũng chưa nở, cậu cảm thấy có lẽ cây đào của mình sẽ không nở hoa được, cũng không biết vì sao lại thế này. Đến bây giờ cậu vẫn còn buồn bực, Lệ Chi buồn rầu việc chính mình độc thân cẩu hai mươi năm, cậu chẳng lẽ không buồn sao? Rõ ràng lúc đi học, có rất nhiều nữ sinh đưa thư tình cho cậu, vì sao đến cuối cùng dù chỉ một đóa hoa cũng chưa từng nở?
Tô Tô cũng rất buồn rầu, nhưng mà khi đó, kỳ quái thì kỳ quái, cậu lại không đi tìm hiểu sâu hơn, ngược lại cảm thấy như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc học, khá tốt. Kết quả lên đại học vẫn là như vậy, cậu bắt đầu cảm thấy không thích hợp, rõ ràng những nữ sinh kia đều hỏi số điện thoại của cậu rồi, vì sao lại không có bất cứ ai gọi tới?
Lý Chi nghe đạo trưởng nói xong, ngược lại vui vẻ gật đầu, "Đúng đúng đúng, bạn thân của tôi được rất nhiều cô gái thích, đến chỗ nào cũng đều là tiêu điểm trong đám người. Chỉ là ánh mắt quá cao, đến bây giờ còn chưa có bạn gái. Ngài nói hạn hạn, úng úng, vì sao lại không thể nam thủy bắc điều(3) một chút chứ!"
Tô Tô: ... Thực sự không muốn nói chuyện cùng người này!
Đạo trưởng sờ sờ râu, cao thâm khó đoán nói, "Đây chẳng qua là vì thời cơ chưa tới mà thôi!"
Lý Chi không hiểu ra sao, đang chuẩn bị hỏi rõ ràng, liền bị Tô Tô chặn ngang, cậu ném tiền lên bàn của hắn, liền rời đi, từ đầu tới cuối cậu đều cảm thấy gã đạo sĩ kia đang nói nhảm.
"Ấy ấy ấy, Tô Bính a, cậu vội vàng như vậy làm gì? Tôi còn chưa hỏi xong đâu?" Lý Chi ngao ngao kêu lên.
Tô Tô liếc hắn một cái, "Trên mặt tên kia viết mấy chữ tôi là kẻ lừa đảo rõ ràng như vậy, cậu không nhìn thấy sao?"
Lý Chi gãi gãi ót, "Nhưng mà tôi cảm thấy hắn nói cho cậu rất đúng mà, cậu được nhiều nữ sinh theo đuổi như vậy, còn không phải là có số đào hoa sao?"
Tô Tô nghiến răng, hoa đào ở đâu? Ở đâu? TM vì sao còn chưa nở liền héo rồi!
[Đinh! Kiểm tra đo lường đến sinh mệnh thể đào hoa khí tức lan tràn, hệ thống đào hoa số 002 bắt đầu cài đặt khởi động!]
Hở? Tô Tô nháy mắt mấy cái, Lý Chi ở đối diện cũng trừng mắt nhìn cậu, hai người đều là vẻ mặt không hiểu gì hết, Lý Chi, "Ngơ ra nhìn tôi làm gì?"
Tô Tô xoa lỗ tai, cảm thấy có thể là mình nghe lầm, "Không có gì, đi thôi! Nhanh nhanh nhanh, xe tới rồi!"
Sau khi vội vã lên xe, Tô Tô cắm tai nghe điện thoại, chuẩn bị nghe nhạc, xe chạy tới trường học cần hơn một giờ, khi không có việc gì làm, cậu đều làm như thế này để giết thời gian.
[Đinh! Hệ thống hoàn thành cài đặt, bắt đầu mô phỏng, chào cậu kí chủ, số 002 vì cậu phục vụ!]
Hở? Tô Tô nhíu đầu lông mày, cậu có cài vào điện thoại một bài hát như thế này sao?
[Chào cậu kí chủ, cho phép tôi được tự giới thiệu về mình một chút, bổn hệ thống là đào hoa hệ thống số 002, mà cậu là kí chủ được tôi buộc định.]
"Cái quỷ gì?" Tô Tô hoảng sợ, mở mắt ra lại phát hiện bản thân đang ở trong một vùng hư không, cậu nhéo lông mi, "Mày muốn cái gì?"
[Kí chủ không cần lo lắng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà bổn hệ thống phát xuống, là có thể quay trở về thế giới hiện thực.]
"Nếu không hoàn thành được thì sao?"
[Vậy thì cứ tiếp tục làm đến khi hoàn thành, xuyên qua nhiều lần! Bất quá kí chủ yên tâm, khí tức trên người cậu cùng với bổn hệ thống phi thường xứng đôi, tôi tin tưởng bằng thực lực của chúng ta, nhất định có thể thuận lợi qua cửa!] Đồng thời làm cho cấp bậc của nó up up up.
"Tao có thể từ chối được không?"
"Không thể!"
"Vậy mày nói đi, nhiệm vụ là gì?"
[Vì người cô độc cả đời nở một đóa hoa đào.]
Tô Tô: ... Thiệt là rét lạnh quá mà!
[Chuyện là như thế này, bởi vì thế giới đại hài hòa, từ trường xảy ra thay đổi lớn, có một số người hoa đào của họ bị chặt đứt, vậy nên họ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nếu không thì là chết oan chết uổng. Nhiệm vụ của kí chủ chính là giúp bọn họ viên mãn giấc mộng đào hoa.]
"Chính là thay bọn họ yêu đương, để cho bọn họ ra đi thanh thản?!"
Hệ thống trầm tư một chút, [Cũng có thể nói như vậy.]
"Vậy chẳng phải là muốn tao bám vào thân thể người chết sao? Tao không làm! Quá ghê tởm!"
Hệ thống trầm mặc, [Kí chủ, bọn họ chỉ vừa mới chết, còn nóng hổi đâu, không ghê tởm!]
Tô Tô nổi da gà, lại nghe hệ thống nói, [Sau khi hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ, có thể đạt được một phần quà mừng trở về, là một người yêu, ngọt ngào hạnh phúc trọn đời. Thế nào?]
Tô Tô ánh mắt lóe lên, "Cũng không phải không thể chấp nhận, trước hỏi một chút, người yêu kia dáng dấp như thế nào?" Lẽ nào đây chính là thời cơ mà gã đạo sĩ kia vừa nói?
[Là hình dáng mà cậu thích nhất!]
Tô Tô: ... Nói cũng như không nói!
[Thời gian không nhiều lắm, kí chủ chúng ta bắt đầu truyền tống đi thôi! Trong khoảng thời gian kế tiếp, hệ thống 002 sẽ chỉ vì cậu phục vụ, ngoại trừ nhiệm vụ chủ tuyến, khả năng còn có nhiệm vụ chi nhánh không xác định mở ra, thế giới nhiệm vụ độ khó bất đồng. Ngoài ra, bởi vì kí chủ cùng bổn hệ thống độ xứng đôi cực cao, hệ thống tự động tặng một phần tân thủ đại lễ bao, tự động mở ra, vì nhiệm vụ của chúng ta góp một viên gạch. Cố lênヾ(°°)!]
"Khoan đã, tao còn chưa chuẩn bị xong mà? Mày lập tức dừng truyền tống! Còn nữa bên trong tân thủ đại lễ bao của mày có cái gì?"
Hệ thống 002 chột dạ nhìn kí chủ bị thả vào thế giới nhiệm vụ, nó không cố ý nhanh tay như vậy đâu, thật sự là rất khó để tìm được một người có độ xứng đôi cao như vậy, nó trong lòng có chút kích động! Lâu như vậy rồi, nó tân thủ đại lễ bao cuối cùng cũng được tặng ra ngoài, rất là vất vả a! Nghĩ lại đều vì chính mình rớt nước mắt.
================
Chú thích:
(1) Tên của Tô Tô là 苏酥 (sūsū), 酥 ở đây có nghĩa là bơ, xốp giòn. Lý Chi gọi Tô Tô là Tô Bính, 酥饼 (sūbǐng) có nghĩa là bánh xốp.
(2) Tên của Lý Chi là 李之 (lǐzhī) phát âm gần giống với Lệ Chi 荔枝 (lìzhī), lệ chi nghĩa là cây vải, trái vải.
(3) Hạn hạn, úng úng 旱的旱, 涝的涝: Ý nói hai nơi hoàn toàn trái ngược, một nơi thì ít mưa tới mức hạn hán, còn một bên thì mưa nhiều tới mức ngập lụt.
Nam thủy Bắc điều 南水北调: Nói tới dự án dẫn nước từ miền Nam tới miền Bắc ở Trung Quốc, xem tại đây.
Ở đây Lý Chi muốn nói tới việc Tô Tô thì có quá nhiềungười theo đuổi còn cậu ta thì không có một ai, cậu ta cũng muốn có nhiều ngườitheo đuổi giống như vậy.
~ 29/5/2019 ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro