Chương 20: Thích đội nón xanh

Bởi vì cửa thành vừa mới mở, Lục Kim liền chạy ra khỏi thành đi đón Khương Khải Thịnh nên khi hắn đón Khương Khải Thịnh về đến Hầu phủ cũng vừa kịp lúc mọi người đang dùng bữa sáng.

Võ Bình Hầu sau khi hỏi Khương Khải Thịnh đã dùng bữa sáng chưa, liền sai hạ nhân đưa lên thêm một bộ chén đũa. Khương Khải Thịnh cũng không từ chối, ngồi vào vị trí bên cạnh Tô Bác Viễn.

Khi chỉ có một mình gia đình Võ Bình Hầu dùng bữa, đồ ăn bày lên không tính mộc mạc nhưng cũng sẽ không xa xỉ lãng phí, hương vị cũng thiên về món ăn thường ngày.

Võ Bình Hầu nói: "Nhà chúng ta ăn cơm đều không cần hạ nhân hầu hạ, ngươi không cần khách khí."

Khương Khải Thịnh đáp lời.

Tô Bác Viễn sợ hắn ngại không tiện tự mình múc cháo, cố ý hỏi: "Có cháo bát bảo, cháo gạo kê và mì, ngươi muốn ăn cái nào?"

Khương Khải Thịnh nói: "Ta tự lấy là được."

Tô Bác Viễn vỗ vỗ vai hắn: "Cứ tự nhiên như ở nhà, đừng khách khí."

Tô Minh Châu nhận lấy chén cháo gạo kê do Võ Bình Hầu múc cho nàng, không chút khách khí nói: "Ca, huynh càng làm như vậy, người ta càng căng thẳng đó, huynh ngồi xuống ăn đi."

Tô Bác Viễn căn bản không tin: "Sao thế được, ta là muốn hắn cảm nhận được sự nhiệt tình của nhà mình, như vậy hắn mới có thể cảm thấy chúng ta đều rất hoan nghênh hắn."

Tô Minh Châu trầm mặc nhìn Tô Bác Viễn.

Tô Bác Viễn theo bản năng tránh ánh mắt nàng, nhìn về phía Khương Khải Thịnh, muốn tìm kiếm sự tán thành của hắn: "Ta nói đúng không?"

Khương Khải Thịnh không tiện trả lời, lúc này bất kể hắn trả lời gì đều không thích hợp lắm.

Tô Minh Châu lại không nói gì nữa. Nàng trước mặt người ngoài thường rất giữ thể diện cho ca ca mình, nếu không phải bởi vì người đến là Khương Khải Thịnh, câu nói vừa rồi nàng cũng sẽ không nói.

Dù Tô Bác Viễn có nhiệt tình đến mấy, Khương Khải Thịnh cũng sẽ không vô ý tới mức đợi Tô Bác Viễn múc cơm cho mình, hắn chủ động tiến lên múc một chén cháo gạo kê, lúc này mới ngồi xuống.

Chờ cha mẹ đều bắt đầu dùng đũa, Tô Minh Châu và họ mới bắt đầu ăn.

Bánh bao của Võ Bình Hầu đều là loại nhân thịt, có thịt bò và thịt heo, mỗi cái bánh bao đều to bằng nắm tay, hương vị rất đặc biệt, thơm mà không ngấy. Ngay cả Khương Khải Thịnh vốn thường ăn chay vào buổi sáng cũng cực kỳ thích.

Khương Khải Thịnh vừa lúc ngồi đối diện Tô Minh Châu, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nàng. Hắn liền thấy Tô Minh Châu ăn một cái bánh bao, hai cái bánh bao, ba cái bánh bao...

Tô Minh Châu khi ăn rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ nghiêm túc, ăn mấy miếng bánh bao lại ăn một ít rau rồi lại uống hai ngụm cháo. Nhưng quả trứng gà luộc trắng bóc đã được bóc sẵn để trước mặt, nàng lại giả vờ như không thấy, ngay cả khi gắp đồ ăn cũng sẽ tránh né cái đĩa trứng gà nhỏ ở phía trước.

Vì nhìn Tô Minh Châu ăn ngon miệng, Khương Khải Thịnh bất giác cũng ăn nhiều thêm một ít.

Chỉ là ba cái bánh bao, một quả trứng gà, một chén cháo xuống bụng, hắn thực sự không ăn nổi nữa, lại phát hiện Tô Minh Châu đã bắt đầu ăn cái bánh bao thứ tư, hơn nữa vừa ăn vừa dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Đôi mắt hạnh kia dường như đang hỏi hắn vì sao không ăn.

"..."

Khương Khải Thịnh nhìn về phía Tô Bác Viễn, Tô Bác Viễn cũng đang ăn rất vui vẻ, ngay cả Võ Bình Hầu phu nhân trông có vẻ gầy yếu cũng mặt không đổi sắc ăn ăn ăn.

Giờ khắc này, Khương Khải Thịnh lần đầu tiên nghi ngờ khẩu phần ăn của chính mình. Hắn có phải ăn quá ít không?

Nhưng sờ sờ bụng, hắn không chỉ no mà bụng còn hơi căng.

Võ Bình Hầu phu nhân đẩy đĩa trứng gà về phía Tô Minh Châu một chút.

Mặt Tô Minh Châu lập tức nhăn lại: "Không muốn ăn đâu."

Võ Bình Hầu phu nhân nói: "Không được."

Tô Minh Châu nhìn về phía phụ thân, liền thấy Võ Bình Hầu tránh ánh mắt nàng. Hắn cũng không thích ăn trứng luộc.

Tô Bác Viễn đã ăn xong phần của mình, đồng tình nhìn muội muội một cái, rồi vui vẻ ăn nốt bánh bao nhân thịt.

Tô Minh Châu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Khương Khải Thịnh, chớp chớp mắt trông vừa đáng yêu vừa đáng thương: "Khương Khải Thịnh, ngươi thích ăn trứng gà không?"

Khương Khải Thịnh cười khổ một chút: "Tại hạ thật sự là hữu tâm vô lực."

Ánh mắt Tô Minh Châu lập tức cụp xuống: "Ồ, khẩu phần ăn của ngươi thật ít."

Thấy thực sự không ai ăn giúp, Tô Minh Châu phồng má gặm mấy miếng liền ăn xong quả trứng luộc rồi uống mấy ngụm cháo: "Trứng luộc là khó ăn nhất đó mẫu thân, chúng ta ăn trứng hấp, trứng chiên, trứng xào đi."

Võ Bình Hầu phu nhân lúc này mới hài lòng, không để ý đến Tô Minh Châu, mà nhìn về phía Võ Bình Hầu. Võ Bình Hầu cũng ăn hết quả trứng luộc.

Khương Khải Thịnh cho rằng Tô Minh Châu ăn xong trứng gà e rằng đã no rồi, liền thấy nàng lại cầm lấy cái bánh bao thịt thứ năm...

Chờ Võ Bình Hầu cùng gia đình ăn xong bữa sáng, Tô Bác Viễn còn dặn dò: "Ngươi có chút gầy yếu, sau này phải ăn nhiều hơn mới tốt."

Tô Minh Châu, người đã ăn sáu cái bánh bao, ở một bên nói: "Thực ra ca ca đang trong giai đoạn phát triển cơ thể nên mới ăn hơi nhiều một chút."

Khương Khải Thịnh nhịn rồi lại nhịn mới không đáp lời Tô Minh Châu, Tô Bác Viễn tuy ăn tám cái bánh bao, nhưng mà nàng cũng ăn tận sáu cái! 

Dùng bữa sáng xong, nghỉ ngơi một lát, Võ Bình Hầu lúc này mới gọi Khương Khải Thịnh vào thư phòng. Chờ nha hoàn dâng trà bánh xong, Võ Bình Hầu trực tiếp hỏi: "Ngươi vì sao lại chú ý đến muối chính?"

Khương Khải Thịnh khi nhắc đến muối chính trong thư gửi Tô Minh Châu, cũng đã nghĩ đến sẽ có một ngày này: "Ta muốn làm phiền Hầu gia mời Tô cô nương cũng đến thư phòng."

Võ Bình Hầu nhìn Khương Khải Thịnh một cái, lúc này mới gật đầu đồng ý.

Tô Minh Châu còn chưa rời khỏi chính viện nên rất nhanh đã đến. Chờ Tô Minh Châu ngồi xuống, Võ Bình Hầu mở miệng nói: "Nói đi."

Khương Khải Thịnh cũng không có ý định giấu giếm, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên mở lời thế nào: "Chuyện này bắt đầu từ sáu năm trước, khi đó ta vừa mới đỗ tú tài, tổ phụ liền qua đời. Bỗng nhiên có một người tự xưng là biểu thúc của ta tìm đến. Tổ phụ ta từng nhắc qua, ông có một muội muội, nhưng vì bà có sáu ngón tay nên vừa sinh ra đã bị trầm đường."

Tô Minh Châu chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát, nhìn về phía Võ Bình Hầu.

Võ Bình Hầu sắc mặt bình tĩnh. Hắn biết có những nơi vẫn luôn cho rằng người sáu ngón tay là bị nguyền rủa, là đứa trẻ sẽ mang đến vận rủi. Nếu là con trai thì còn có khả năng sống sót, nhưng nếu là con gái thì...

Tô Minh Châu bưng nước mật ong cúi đầu uống mấy ngụm, ổn định lại tâm tình.

Khương Khải Thịnh nói: "Tổ phụ vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, lúc trước ông không thể ngăn cản chuyện này, cho nên vẫn luôn là khúc mắc nơi đáy lòng. Chuyện này ông chỉ nói cho ta, nhưng người ngoài hỏi, ông đều nói mình còn có một người muội muội không may đi lạc, giống như chỉ cần nói vậy, muội muội thật sự vẫn còn sống."

Tuy Khương Khải Thịnh nói những điều này nhìn như không liên quan gì đến muối chính, nhưng bất kể là Võ Bình Hầu hay Tô Minh Châu đều lặng lẽ lắng nghe.

Khương Khải Thịnh bưng trà lại không uống: "Thực ra lúc đó, tổ phụ cũng mới sáu bảy tuổi, dù ông có muốn ngăn cản cũng không có khả năng ngăn cản."

Tô Minh Châu ôn nhu nói: "Bởi vì tổ phụ ngươi là người có lương tâm, mới day dứt như vậy."

Khương Khải Thịnh cười với Tô Minh Châu một cái: "Cảm ơn."

Hắn vốn đã tuấn mỹ như họa, nụ cười này càng khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

Tô Minh Châu thưởng thức vài lần, cảm thấy sau này cả ngày đối mặt với người như vậy cũng không phải là không thể chấp nhận, ít nhất rất đẹp mắt, ngay cả cơm cũng có thể ăn thêm mấy miếng.

Khương Khải Thịnh nói: "Cho nên ta vừa nghe liền biết người kia mạo danh. Ban đầu ta cho rằng hắn định lừa bán ta, nhưng khi đó trong nhà chỉ còn lại ta và một lão bộc. Hắn trông có vẻ trẻ tuổi, khỏe mạnh, bên người lại có tiểu tư, tùy tùng. Dù biết là giả, ta cũng chấp nhận, chỉ chờ có cơ hội sẽ chạy đi báo quan."

Võ Bình Hầu tán đồng gật đầu. Lúc này, lấy trứng chọi đá thật sự là không sáng suốt.

Bất quá người kia chọn thời điểm cũng cực kỳ tốt, khi Khương Khải Thịnh vừa mất đi người thân cuối cùng, đang yếu ớt đau khổ nhất. Nếu không phải do Khương Khải Thịnh thông tuệ và đủ bình tĩnh, e rằng mục đích của người kia - bất kể là gì - đều đã đạt được.

Khương Khải Thịnh đặt chén trà xuống, giọng nói mang theo nghi hoặc: "Chỉ là ta luôn khó hiểu, sau khi lo tang lễ cho tổ phụ thực ra lúc đó trong nhà cũng không còn nhiều bạc. Vật đáng giá nhất chính là tòa nhà. Ta lúc đó đã chuẩn bị sẵn tinh thần vứt bỏ tiền bạc để đổi lấy sự bình an."

"Thế nhưng ... hắn lại không chỉ không hỏi chuyện bạc trong nhà ta, mà còn bỏ ra không ít tiền để mua rất nhiều đồ vật cho tòa nhà, sách vở, giấy và bút mực, thậm chí còn mua một ít ruộng tốt cho ta đứng tên."

Tô Minh Châu trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới nói: "Hắn có phải bị ngốc không vậy? Hay là tiền nhiều quá?"

Khương Khải Thịnh không nhịn được cười: "Lúc đó ta đang cần tiền, vậy nên cũng không ngay lập tức đi báo quan, mà là muốn xem hắn rốt cuộc muốn làm gì."

Võ Bình Hầu trầm tư một chút nói: "Chẳng lẽ người kia thật sự muốn nhận ngươi làm người thân hay sao? Dù sao ngươi đỗ tú tài khi mới mười hai tuổi, có thể nói là thiên tài."

Khương Khải Thịnh cũng không kinh ngạc khi Võ Bình Hầu biết chuyện này. Trước kia hắn mới mười hai tuổi liền đỗ tú tài, vì giữ đạo hiếu cho tổ phụ ba năm mà bỏ lỡ kỳ thi mùa thu, sau đó hắn lại đợi ba năm nữa mới thi đậu cử nhân.

Trì hoãn suốt sáu năm, hắn cảm thấy chính là nhờ sáu năm này làm hắn tĩnh tâm, lắng đọng lại, sau này mới có thể thi một lần là đậu cử nhân.

"Ta cũng đã nghĩ như vậy, hơn nữa ta phát hiện hắn thật sự rất tốt với ta." Khương Khải Thịnh nhắc đến những điều này, trong ánh mắt mang theo mấy phần châm chọc: "Ít nhất lúc đó ta cảm thấy hắn là thật lòng, chỉ nghĩ cứ coi như là người thân, chờ sau này ta có tiền đồ lại báo đáp hắn là được."

Võ Bình Hầu gật đầu, cũng không cảm thấy Khương Khải Thịnh nghĩ như vậy có gì không đúng, chỉ là không biết sau này lại xảy ra chuyện gì.

Tô Minh Châu cầm một quả quýt mật đưa cho Võ Bình Hầu. Võ Bình Hầu nhận lấy, bóc vỏ rồi cẩn thận loại bỏ xơ trắng, lúc này mới đặt vào tay Tô Minh Châu. Tô Minh Châu cảm thấy mỹ mãn cầm ăn.

Khương Khải Thịnh: "Hắn bảo bản thân có một nữ nhi lớn hơn ta ba tuổi, muốn cùng ta kết thân. Ta cũng nhận lời, chỉ chờ giữ đạo hiếu ba năm sau lại chính thức bàn bạc chuyện này."

Võ Bình Hầu cảm thán nói: "Xem ra là không thành."

Khương Khải Thịnh siết quai hàm, gật gật đầu: "Hắn đón con gái đến nhà ta ở cùng. Ta lại phát hiện một chuyện, cách hai người họ ở chung không giống cha con lắm. Lão bộc trong nhà cũng nhắc đến việc hai người họ thường xuyên lén lút ăn thịt trong phòng vào ban đêm."

"Ta chưa bao giờ yêu cầu họ phải ăn chay cùng ta, họ lại cương quyết muốn cùng giữ đạo hiếu. Lúc đó ta rất cảm động."

"Khi biết họ buổi tối lén lút trốn trong phòng ăn thịt, ta có chút tức giận lại có chút khó chịu, muốn nói rõ ràng, lại sợ họ mất mặt." Khi đó Khương Khải Thịnh dù sao cũng còn nhỏ, chưa có cách bình tĩnh đối đãi những chuyện đó như bây giờ. "Khi đó tính tình ta có chút mềm yếu, thực ra là luyến tiếc vị biểu thúc giả này."

Tô Minh Châu đã ăn xong quýt mật: "Nhân chi thường tình."

Khương Khải Thịnh nhìn về phía Võ Bình Hầu: "Chỉ là ta không nghĩ tới, hai người họ xác thật không phải cha con, mà là tình nhân."

Tô Minh Châu ngây ngẩn cả người: "Không phải lúc nãy ngươi nói là hắn muốn gả con gái cho ngươi sao?"

Khương Khải Thịnh gật đầu.

Tô Minh Châu nuốt nước miếng: "Vậy cô con gái này không phải là con gái thật, mà lại là tình nhân?"

Khương Khải Thịnh nhìn vẻ Tô Minh Châu trợn tròn mắt, cảm thấy có chút đáng yêu. Những nỗi phẫn nộ năm đó trong khoảnh khắc này hoàn toàn tan thành mây khói: "Đúng vậy."

Tô Minh Châu lần đầu tiên không biết nói gì, hồi lâu mới nói: "Trên đời này thật sự có người thích đội nón xanh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro