Chương 9: hồi mộng trước kia mấy tiêu điều



Chương 9: hồi mộng trước kia mấy tiêu điều



Chỉ là buồn cười ,Bồ Đề dạy hắn từ tôn tới rồi ngộ, sau đó......

Không còn có người dạy hắn như thế nào tứ đại giai không












Chu Ngộ Năng phảng phất nhìn thấu, mặt mày tẩm bi ai, lắc lắc đầu, "thời khắc nguy cấp như thế, đại sư huynh ngươi cũng đừng để bụng. Sư phụ thật sự là nguy ở sớm tối mà!"

"Để bụng?" Tôn Ngộ Không nhướng mày, không giận ngược lại còn cười, "Các ngươi nói đi là đi , coi ta chỉ là câu chuyện cười?"

"Muốn ta đi thì đi, muốn ta trở về liền trở về. Ngộ Năng, các ngươi coi Lão Tôn ta là cái gì? Cần gọi là tới dùng xong liền quăng sao?" Hắn hét lớn, thanh chấn hành vân.

Chu Ngộ Năng nhăn chặt mày, "Đại sư huynh, sư phụ từ khi ngươi đi, ngày không thể an ,đêm không thể ngủ, hắn trong lòng cũng không dễ chịu."

Tôn Ngộ Không nheo mắt, không biết là nhớ tới cái gì.

Nhất thời gió đánh lá cây sàn sạt ,thanh âm phá lệ liệu vang, như là ngăn thế giới với một đoạn tĩnh lặng.

Trầm mặc như tuyên cổ nước lũ,giữa hỗn loạn mãnh liệt mỗi một viên lại cộm đau tim người.

"...... Hắn không ổn, còn ta thì ổn sao? Ngộ Năng, tâm người đều là từ thịt lớn lên, ta là Tề Thiên Đại Thánh, không phải một con chó mắt trông mong chờ các ngươi đón trở về."

Tôn Ngộ Không thanh âm nhẹ mà gian nan,lời nói ra lại như núi nặng đè ở đầu nhân tâm.

Không trung cuồn cuộn mấy quyển lưu vân, dãy núi cô minh, Chu Ngộ Năng ngơ ngẩn nhìn người nọ, đánh mất thần sắc.

"Nhị sư đệ. Ta đi lấy kinh nghiệm trước nay không phải vì cái đồ bỏ thành thần thành Phật gì, cũng không phải hành hiệp trượng nghĩa." Hắn nâng lên mắt, trong tay ném ra một viên đá, vừa lúc lọt vào sông nhỏ cách đó không xa, tạo nên một trận đông vang, phảng phất trong lòng một mảnh gợn sóng.

"Ta lấy kinh nghiệm là vì, vẫn luôn, trước nay, đều là hộ hắn bình an không việc gì." Hắn dừng một chút, "Nhưng hiện tại, không còn cái lí do tất yếu này nữa."

Nói hắn để bụng cũng được, ích kỷ cũng tốt, hắn Tôn Ngộ Không cũng chưa bao giờ là một người tốt gì ,cũng không phải thần tiên tốt. Đều đã bị Đường Tam Tạng ghét bỏ ,không tín nhiệm đến mức độ này, hắn sao có thể lại trở về?

Chu Ngộ Năng nghe hắn nói ra lời này, không nói gì, trong lòng đột nhiên động hạ, vô duyên vô cớ.

Hắn bỏ qua ánh mắt căm thù của nhóm hầu tôn, đem tay đáp lên trên vai Tôn Ngộ Không ,thanh âm cùng bóng dáng một đạo kéo dài, khàn khàn rồi lại mang theo ôn nhu không dễ phát hiện.

"Đại sư huynh, ta biết ngươi khúc mắc chưa xong. Hiện giờ bỏ qua, cũng chỉ là lừa mình dối người. Sao không trở về giúp sư phụ trước đã? Đợi mọi việc xong, hai người các ngươi bày tỏ thật tốt, chẳng phải xem như đến nơi đến chốn,thật sự buông xuống?"

Tôn Ngộ Không không nói lời nào, nhóm hầu tôn trừng hắn.

Chu Ngộ Năng căng da đầu tiếp tục nói, "Sư phụ lúc này thật là bị yêu quái lợi hại cuốn lấy, ta và Ngộ Tịnh đều bó tay, không biện pháp, còn tiếp tục như vậy, sư phụ sợ là sẽ khó giữ tánh mạng được. Giữa ngươi và hắn cho dù có thiên đại ân oán, cũng không nghĩ muốn sư phụ cứ như vậy mà chết chứ? Muốn tính sổ, khẳng định phải thanh thanh tỉnh tỉnh rõ ràng mà tính. Có phải hay không, đại sư huynh?"

Tôn Ngộ Không tuy không nói lời nào, nhưng khóe mắt lại nâng hạ, nhìn có hi vọng.

Chu Ngộ Năng vui vẻ, đang muốn kéo hắn qua, lại bị nhóm hầu tôn đánh tay đi.

"Ngươi tên yêu quái này đừng mơ tưởng cướp đi đại thánh của chúng ta!"

Bọn họ giống như nhãi con hộ mẹ, cau mày quắc mắt, lại cố tình vóc người nhỏ bé, mặt mày thanh tú, hiện không ra chút lệ khí.

"Ta chỉ mượn đại thánh các ngươi trong chốc lát."

"Trong chốc lát là bao lâu?"

Chu Ngộ Năng tính kế xuống, "Đại khái...... Là mấy năm đi."

Nhóm hầu tôn giận dữ, "Ngươi là tặc tử lừa hầu*, mấy năm nào có thể xem như trong chốc lát!"
* tặc tử: kẻ trộm cắp
Câu này có nghĩa là tên trộm lừa khỉ. Nhưng để nguyên bản như vậy nghe đáng yêu hơn nên mình vẫn giữ nguyên nhé.
Chu Ngộ Năng khổ mà không nói nên lời, đối với yêu quái mấy trăm mấy ngàn năm tuổi mà nói, mấy năm ít ỏi so với tháng năm bất tử dài đằng đẵng thật sự có thể coi là "một lát".

Tôn Ngộ Không lại như là đã cân nhắc xong, xoay người vỗ vỗ đầu mấy con khỉ, "Các ngươi tạm thời về chỗ ở nghỉ ngơi, đợi ta mọi việc chấm dứt, liền trở về mang các ngươi đi hưởng phúc."

Nhóm hầu tôn mở to mắt ngập nước sáng ngời, không tha rồi lại mong đợi xem hắn, "Khi nào thì chấm dứt a?"

"Mấy ngày......" Tôn Ngộ Không trầm mặc một lúc "Hoặc là mấy năm."

Hắn không biết lần này đi kết quả như thế nào, là cùng Đường Tam Tạng nhất đao lưỡng đoạn* kết thúc sạch sẽ từ đây không ai nợ ai, hay vẫn là tiếp tục trèo đèo lội suối hao hết tâm lực hộ hắn chu toàn lấy kinh nghiệm lên đường.
* nhất đao lưỡng đoạn: một đao chặt thành 2 khúc. Ở đây có thể hiểu là một lần vạch thẳng ranh giới chia cắt hai người

Nhóm hầu tôn nghe được mấy năm, trong lòng run lên, mặt mày lộ ra một chút thất vọng.

Mấy năm với Tôn Ngộ Không, Chu Ngộ Năng bọn họ có lẽ chỉ là một cái chớp mắt trong giây lát, nhưng đối với những con khỉ phàm trần bọn họ này mấy ngày ở bên trong nước sôi lửa bỏng mà nói, lại là ý nghĩa rất dài, trong lòng run sợ.

Tại đây mấy năm, không biết lại sẽ có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội bị bắt đi, không biết lại sẽ có bao nhiêu đồng bào tử vong.

Nhưng trừ bỏ đồng ý, trừ bỏ chờ đợi, bọn họ không còn có biện pháp khác.

Con khỉ rũ đầu gật gật, "Đại thánh ngàn vạn đừng quên chúng ta, nhớ kỹ mọi việc hoàn thành nhất định phải trở về lại làm Đại vương của chúng ta a!"

Tôn Ngộ Không trong cổ họng nghẹn lại, "Đợi  ta mọi việc xong xuôi, lại trở về làm Đại vương của các ngươi, cùng những con khí đời sau đời đời yên vui hưởng phúc." Hắn nói xong như nhớ tới cái gì, rút ra sau cổ mấy cọng lông tơ, đưa vào trong tay Tiểu Hầu, "lông tơ này cho mượn, dư sức bảo vệ mạng các ngươi,lúc nguy cấp thổi một ngụm liền có thể hiện hình dáng ta, bảo đảm các ngươi không bị những thợ săn đó uy hiếp. Nhớ rõ giữ kĩ chút, đừng lại để đám khỉ chúng ta bị đám phàm nhân kia khi dễ!"

Nhóm Tiểu Hầu tử tất tất cung kính tiếp nhận, nhìn chằm chằm một dúm lông tơ trên tay tựa như nhìn chằm chằm đồ vật hiếm lạ gì chưa từng thấy, hai mắt to long lanh. Bọn họ ngẩng đầu vẫy vẫy tay, cứ như vậy nhìn theo thần minh của bọn họ, đại thánh của bọn họ, vừa mới trở về không lâu, anh hùng lại một bước rời đi, đáy lòng mong đợi qua không lâu, có lẽ hắn sẽ trở lại.

Sau đó đuổi đi nhóm những kẻ xấu khi dễ bọn họ, dẫn bọn hắn cùng nhau đi qua những ngày tháng tốt đẹp. Tựa như lúc trước, có cả gia viên, có Đại vương.

Nhưng mấy con khỉ này hoàn toàn không biết, đợi Đại Vương của bọn nó đem mọi chuyện làm xong thì sẽ trở thành Phật.

Thành Phật, sẽ không bao giờ có khả năng trở lại nữa.

Cùng nhau yên vui, chung quy chỉ có thể là một giấc mộng.

Tôn Ngộ Không lên đến đỉnh núi, nhìn thiên địa mênh mông cuồn cuộn, gọi lớn một tiếng liền gọi tới Cân Đẩu Vân như mong đợi. Hắn thả người nhảy, thay đổi trang phục trên người,  tức khắc biến thành liệt liệt như hỏa hoàng kim khóa tử giáp, trên đầu cũng mang kim quan đính linh vũ chạm trỗ cánh tử phượng, trên chân một đôi ngó sen ti vân bước đi , nhìn thôi liền làm người thấy sợ.

Bộ dáng phóng túng cuồng ngạo như thế, trước nay chỉ bị một người đánh bại.

Hắn thuyết phục chính mình trở về là vì để kết thúc, mà không phải cứu hòa thượng trọc đáng chết. Nhưng Chu Ngộ Năng không tự giác được nhìn chằm chằm hắn, phát hiện khóe mắt người nọ phi dương sáng ngời ý cười.

Sánh với ánh mặt trời.

Tựa như bộ dáng phóng túng 500 năm trước.

Đường Tam Tạng bên kia, Sa Ngộ Tịnh và Bạch Long Mã thủ hắn, chờ Chu Ngộ Năng mang theo Tôn Ngộ Không trở về, Sa Ngộ Tịnh lập tức đứng dậy, hai mắt tỏa sáng mà hướng Tôn Ngộ Không đi qua.

"Đại sư huynh ngươi đã trở lại? Thật sự là quá tốt, sư phụ được cứu rồi!"

Tôn Ngộ Không không tỏ ý kiến gật gật đầu, dư quang giống như không chút nào để ý mà thoáng nhìn, nhìn thấy Đường Tam Tạng nằm ở trên giường hơi thở mong manh, đồng tử tức khắc co rụt lại.

"Hắn làm sao vậy?"

Kim Thiền năm đó thân bị trọng thương mặt vàng như giấy, cũng là bộ dáng như vậy.

Chu Ngộ Năng lắc đầu, "Chúng ta cũng không biết làm sao. Đã nhiều ngày sư phụ bắt đầu thích ngủ, ban ngày , trước mắt cũng tối đen không chút sức lực, tới ban đêm càng là ngủ sâu , kêu như thế nào cũng kêu không tỉnh. Tới giờ không biết ra sao, sư phụ hôn mê đã hai ngày hai đêm, chúng ta nghĩ mọi cách cũng không thể đánh thức hắn, sư phụ......" Chu Ngộ Năng chỉ hướng Đường Tam Tạng sắc mặt trong suốt như tờ giấy ,trên trán đổ từng trận mồ hôi, "Sư phụ hiện giờ bị hãm sâu trong mơ tưởng, tinh hồn cũng phảng phất bị lấy  đi, vài lần gần như tắt thở."

Tôn Ngộ Không phiên phiên môi, muốn nói gì ,vừa ra khỏi miệng lại hoàn toàn tương phản tràn đầy châm chọc, "Cũng thật lạ, nằm mộng cũng có thể gặp được phiền toái. Ta thấy hắn mới là phiền toái lớn nhất."

Dứt lời, hắn liền trầm mặc xuống. Sa Ngộ Tịnh một bên lắc đầu, "Đại sư huynh, đừng nói mát, ngươi nghĩ ra biện pháp gì chưa?"

Tôn Ngộ Không hồi hắn, "Để ta ngẫm lại......"

Hắn nhìn chằm chằm Đường Tam Tạng nhắm chặt hai mắt, môi động như tỉnh, nói mớ lại vô lực , bộ dáng suy yếu, lúc này trong lòng một trận phập phồng. Hắn vốn tưởng rằng nhìn Đường Tam Tạng chật vật nghèo túng, hắn sẽ đắc ý, sẽ sung sướng, đến tận lúc thấy được, hoá ra lại không phải thế.

Tâm như bị nấu trong lửa nhỏ chậm rãi dày vò, âm âm ỉ ỉ  đau.

Tôn Ngộ Không nhắm mắt lại, xoa xoa trầm sáp giữa mày, phảng phất mượn điều này xoa đi một tảng nỗi lòng lớn tích tụ.

Hắn nhẹ giọng mở miệng, "Hắn rơi vào trong mộng, trong này tất có cổ quái. Cởi chuông phải tìm người buộc, ta sẽ nhập vào giấc mơ của hắn, nhìn xem rốt cuộc trong mộng xảy ra vấn đề gì."

Chu Ngộ Năng muốn nói lại thôi, "Nếu là gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

"Nguy hiểm? Lão heo ngươi sợ là đã quên ta là ai?" Tôn Ngộ Không nghe xong, lắc đầu cười, "500 năm trước đại náo thiên cung Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động Mỹ Hầu Vương Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không là ta! Thần chắn sát thần, ma chắn giết ma, sợ cái gì?"

Chu Ngộ Năng lắc đầu, không nói thêm nữa, "Ngươi đi nhanh về nhanh đi, để tâm chút."

Tôn Ngộ Không không có trả lời,từ chỉ gian cầm ra một sợi lục quang, khinh khinh xảo xảo vứt trên trán Đường Tam Tạng, tức khắc lục quang bao phủ toàn thân. Hắn nhảy xuống đất, hưu một tiếng liền biến mất giữa không trung, chui vào trong mộng của người nọ.

"Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh*."
* đây là một câu thơ trong bài Lậu Thất Minh của Lưu Vũ Tích. Theo nguyên tác viết " Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thuỷ bất tại thâm, hữu long tắc linh"
Có thể hiểu là núi không nhất thiết phải cao, có tiên ở là sẽ nổi danh. Sông không nhất định phải sâu, có rồng ở là có linh khí.

Nơi xa hình như có người đạo hạnh cao thâm, núi cao lồng lộng leng keng, sông nước dào dạt, khí thế mênh mông, khí phách trào dâng.

Tôn Ngộ Không xoa xoa lược khoé mắt, tự mình lẩm bẩm, "Đây là chỗ nào?"

Đợi hắn tập trung nhìn vào ,xung quanh bốn phía, hai tròng mắt dần dần kinh ngạc trợn to.

Yên hà lưu màu, nhật nguyệt Dao Quang. Tu hoàng thanh nhiễm, hác sắc bạc phơ. Linh khí quần tụ, chim bay thú chạy không một con thành tinh.

chỗ động phủ thần tiên này, không phải chính là linh đài bồ đề dạy hắn tu tiên Phương Thốn Sơn?!

Hắn sao lại đến nơi này? Đường Tam Tạng lại như thế nào mơ thấy nơi này?

Nhưng mà Tôn Ngộ Không cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, bởi vì hồn hắn bị một đạo thân ảnh trong giấc mộng kia quấy nhiễu, liền như vậy khoanh tay đứng trên đỉnh núi, ống tay áo phi dương, đón gió ào ào, chẳng sợ chỉ là lẳng lặng đứng, cũng đoạt đi tâm thần hắn.

Đồng tử trợn to, khoảnh khắc đó hắn cơ hồ là liền ngừng lại hô hấp, đình trệ thành một đoạn khẽ tịch mãnh liệt.

"Ta dạy cho ngươi, dưỡng ngươi hồi lâu, hiện giờ ngươi đã trưởng thành, vi sư nghĩ là thời điểm đặt tên cho ngươi."

Người nọ nói, chậm rãi xoay người lại.

Sau đó, sau đó hắn liền thấy......

Thấy người nọ xoay người, một thân bạch y như tuyết, mặt quan như ngọc, ý cười như một dòng sông xuân nước mênh mông, minh diệu thịnh lượng tuyệt nhân tâm hồn.

"Ngươi đã là hầu tôn, ta vì ngươi lấy họ Tôn, đặt tên Ngộ Không được không? Tôn Ngộ Không ba chữ, hi vọng ngươi về sau một lòng triều lễ, đúng như bản tính, lịch biến tôn, ngộ, không tam giai đoạn, ngăn với chí thiện, đạt Tam Thanh diệu pháp đại đạo chi cảnh. Đến lúc đó ngươi cùng vi sư giống nhau, bất sinh bất diệt, tự nhiên tùy hóa, cùng thọ, cùng thiên cùng tề, minh tâm minh tính......""

Tôn Ngộ Không ngơ ngẩn nhìn hắn, nghe không rõ những lời khác. Hắn chỉ lo nhìn hắn, tựa như trong mắt chỉ có hắn, tựa như thiên địa chỉ có hắn, tựa như tìm tìm kiếm kiếm chỉ có hắn.

Như trong mộng ngàn ngàn vạn vạn biến, như trần gian trước kia ngàn ngàn vạn vạn biến, như định mệnh diễn lại một hồi , hắn không khống chế nổi hai đầu gối quỳ xuống đất, nhập ma thẳng tắp vái đầu mười hai cái thành kính, làm bụi đất bay tứ tung mịt mù.

"Đệ tử tạ sư phụ tặng danh! Ngộ Không sau này nhất định dốc lòng tu hành, không phụ kì vọng sư phụ, cùng sư phụ sóng vai địch nổi!"

Tôn Ngộ Không nhìn trong mộng này trình diễn đủ loại chuyện cũ năm xưa không chịu khống chế, một tay che lại mắt, xuyên qua khe hở của ngón tay là lệ rơi đầy mặt.

Bồ Đề. Bồ Đề.

Áp đến đáy lòng như vết tích của Hồng Hoang trong trời đất.

Tất cả các dây mơ rễ má, tất cả nhân quả sâu xa, tất cả số mệnh chú định. Đều bắt đầu từ nơi này.

Như thầy như cha, như bạn như huynh.

Người nọ là lòng thiện lương của hắn,là  ánh rạng đông giống như tín ngưỡng.

Chỉ là buồn cười ,Bồ Đề dạy hắn từ tôn tới rồi ngộ, sau đó......

Không còn có người dạy hắn như thế nào tứ đại giai không*.
* bởi vì đây là một văn hoá tín ngưỡng trong phật giáo nên khi giảng giải ra thì rất dài. Nếu bạn nào muốn hiểu nghĩa của "Tứ đại giai không" thôi thì chỉ cần đọc phần mình in đậm là được. Còn phần chữ thường là dành cho các bạn nào muốn tiện thể tìm hiểu về thuyết lý phật giáo.
Tứ Đại giai không là sự thuyết minh của Phật giáo đối với bản chất, hiện tượng của vũ trụ và nhân sinh, trong nó ẩn chứa nghĩa lý thâm sâu có quan hệ mật thiết tới bản ngã của con người, điều đó nằm ngoài sự lý giải của những người chỉ theo đuổi về Tửu, Sắc, Tài, Khí hay những lý giải ngộ nhận khác. Phật giáo Đại thừơng có Tứ Đại giai không là muốn dẫn dắt chúng ta thấu hiểu sự hư ảo giả tạm của thế giới vật chất, cái không thực của thế giới vật chất. Cái Không của Đức Phật là không tham đắm, si mê, không dính mắc, không chấp thủ chạy theo hình sắc, sinh diệt chứ không phải đức Phật có thể dùng phép thần thông để làm tan biến đi tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro