Chương 108

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

...

Hạ Lục Nhất lao lên tầng hai, vừa đến gần cầu thang thì cúi người, suýt bị một viên đạn bắn trúng! Nhân viên bảo vệ nổ súng bị trả đũa buộc phải nấp sau bức tường, bàn tay cầm súng của nhân viên bảo vệ run rẩy lo lắng, ánh mắt dán chặt vào góc tường. Đột nhiên một mảnh quần áo lướt qua bức tường! Nhân viên bảo vệ hét lên và bắn hết đạn ra khỏi súng! Thứ rách nát rơi xuống đất là một chiếc áo khoác—và nó thuộc về người bạn đồng hành đã chết của hắn ta.

Hạ Lục Nhất trong nháy mắt đi vòng qua bức tường, "Vút--!" Có tiếng vang lên! Thanh đao chém ngang vào tấm tường, mũi đao phản chiếu ánh sáng phía trên hành lang. Lưỡi đao theo ánh sáng giữ một cái đầu với đôi mắt mở to, xác chết không đầu đẫm máu bên dưới từ từ trượt xuống đất.

"A——!" Tiếng kêu sợ hãi của một người phụ nữ trung niên vang lên cách đó không xa.

Hạ Lục Nhất giương đôi mắt lạnh lùng nhìn hai người giúp việc một nam một nữ đang trốn ở cuối hành lang. Anh lau vết máu trên mặt và rút lưỡi kiếm đẫm máu ra khỏi tường bằng một tay. Vẻ mặt của anh nghiêm nghị như Huyết Tu La đến từ địa ngục, anh từng bước đi về phía hai người hầu.

Người hầu nam đặt thi thể của cô hầu gái che trước mặt, cả hai người đều run lên vì sợ hãi. Nhưng Hạ Lục Nhất chỉ đi đến gần bọn họ, liếc nhìn bọn họ, rồi liếc nhìn cánh cửa phòng đang mở bên cạnh.

"Tạ Anh Kiệt ở đâu?" Hạ Lục Nhất lạnh lùng hỏi.

Hai người mím chặt môi không nói gì, mũi dao lạnh ngắt lập tức ấn vào cổ họng nam hầu. Người giúp việc trốn phía sau hét lên: "Không! Không! Lão gia đang ở thư phòng trên lầu! Trong thư phòng!"

Hạ Lục Nhất rút dao, quay người lại. Vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng gió sau lưng! Anh nhanh chóng tránh sang một bên! Một con dao gọt trái cây lướt qua thắt lưng anh, rỉ ra mấy giọt máu! Anh tóm lấy cổ tay đối thủ và đập mạnh vào tường khiến con dao gọt hoa quả rơi xuống đất kêu leng keng.

Nam hầu không kịp đánh lén, vừa gầm lên vừa ném anh xuống đất. Hai người giằng co trên mặt đất chỉ mấy giây, thanh âm của nam hầu đột nhiên ngừng lại, một con dao gọt trái cây cắm vào ngực, Hạ Lục Nhất lật hắn lại, đầu bất lực gục xuống.

Nhìn thấy chồng mình bị giết, người giúp việc càng hét lên chói tai hơn. Cô lao tới, liều mạng cào cấu Hạ Lục Nhất, cắn vào cánh tay Hạ Lục Nhất, Hạ Lục Nhất đau đớn đẩy cô ra ngoài! Bước chân cô loạng choạng, trong nháy mắt cô đã ngã xuống cầu thang, chỉ nghe thấy vài tiếng động lớn nhưng không còn âm thanh nữa.

Hạ Lục Nhất vội chạy xuống lầu nhìn cô, chỉ thấy thân thể mềm nhũn của cô đầy máu. Anh thở dốc và nhìn xuống vết răng đẫm máu cô để lại trên cánh tay anh.

Tạ Anh Kiệt đang đợi anh trong thư phòng trên tầng ba. Hạ Lục Nhất cầm súng đá cửa, nhìn thấy sau bàn làm việc có một chiếc ghế quay lưng về phía mình, hướng về phía cửa sổ. Gió và mưa quất vào kính cửa sổ, tạo nên những âm thanh chói tai. Hạ Lục Nhất cảnh giác nhìn quanh phòng. Tạ Anh Kiệt chậm rãi xoay người, đặt hai tay lên tay vịn, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nói: "Vào đi, không có người khác."

Hạ Lục Nhất chậm rãi bước vào phòng, súng luôn chĩa vào đầu ông ta. Tạ Anh Kiệt đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc đến gần anh: "Cậu là Hạ Lục Nhất."

Hạ Lục Nhất cau mày, không trả lời ông ta.

"Cậu một mình giết chết hết thảy người ở tầng dưới. Cậu xứng đáng trở thành Huyết Tu La."

"Đừng nói nhảm nữa, lão chưởng quỹ!" Hạ Lục Nhất lạnh lùng nói: "Hà Sở Tam đâu?"

"Cậu cùng cậu ta có quan hệ gì? A, không trách. Cậu ta không có ác ý gì với tôi, lại muốn giết tôi để giúp cậu..."

Tạ Anh Kiệt còn chưa nói xong, Hạ Lục Nhất đã giơ súng lên trán ông ta. Sắc mặt của Tạ Anh Kiệt không có chút thay đổi nào, con ngươi xám xịt liếc nhìn lạnh lùng và xảo trá. "Tôi không có súng trên người, cậu thắng không vang vẻ gì. Điều đó trái với quy tắc của giang hồ. Tại sao chúng ta không đấu một trận công bằng." Ông ta ra hiệu cho song đao phía sau Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất ấn họng súng vào trán ông ta, "Đừng nói nhảm nữa! Ông không xứng đáng chạm vào nó!"

"Cậu thắng tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết Hà Sơ Tam ở đâu. Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ không bao giờ tìm được cậu ta."

Đôi mắt hung dữ của Hạ Lục Nhất xé mặt ông ta như một cái cưa, cắt khuôn mặt đạo đức giả đó thành hàng nghìn mảnh. Một lát sau, Hạ Lục Nhất buông súng, lùi lại hai bước, rút ​​đao ném về phía ông ta.

"Đúng vậy, thật nghe lời." Tạ Anh Kiệt nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng. Ông ta cân nhắc thanh đao trong tay, "Thật là một thanh đao tốt..." Lời còn chưa dứt, trong không khí đã truyền đến một thanh âm run rẩy! Hạ Lục Nhất đã đâm trực diện vào ông ta!

Tạ Anh Kiệt chặn thanh đao theo chiều ngang, các lưỡi đao đụng vào nhau tạo ra âm thanh sắc bén hung dữ! Hai người lướt qua nhau, hai thanh đao bắn ra hai vệt ánh sáng trong không trung, sau đó va vào nhau phát ra một tiếng "cạch——!"! Mài mòn lẫn nhau!

Khuôn mặt xám xanh của Tạ Anh Kiệt có một vệt máu mờ nhạt. Ông ta cảm thấy đau đớn và nở một nụ cười ranh mãnh khác. "Ồ, hoang đường"

Hạ Lục Nhất hét lớn, tiến lên vài bước ép ông ta tới bàn làm việc. "Keng——!" Các lưỡi đao được kết nối đã bị tách ra do nhầm lẫn! Tạ Anh Kiệt lật người từ trên bàn lăn vào trong bàn, Hạ Lục Nhất cũng theo sau dùng đao đập vào ghế! Khoảnh khắc anh rút dao ra, anh đã mang theo một chùm lông vũ mềm mại!

Những chiếc lông vũ màu trắng lần lượt bay lên, nhưng trước khi chạm đất, chúng đã bị gió mạnh do sự chuyển động của hai hình người gây ra xé nát không trung. Hạ Lục Nhất chém mạnh và nhanh bằng nhiều thanh đao lần lượt! Tạ Anh Kiệt thường xuyên né tránh, lại bất ngờ đánh trúng sơ hở của Hạ Lục Nhất, vung đao về phía trước! Hai người xoay người lướt qua, một cái miệng đầy máu xuất hiện bên hông Hạ Lục Nhất! Máu thấm đẫm quần áo và nhỏ xuống đất.

Hạ Lục Nhất lùi lại hai bước, hít một hơi thật sâu và sử dụng chiêu đao lần nữa. "Ông cũng là một tên xã hội đen." Anh cười lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn vết thương của mình.

Tạ Anh Kiệt cười khúc khích. Điều kỳ lạ là giọng nói của anh dường như lọt vào qua khe cửa sổ, mang theo tiếng gió xào xạc và cái lạnh thấu xương. "Thanh đao của chúng ta không phải để biểu diễn, chúng ta đều giết từng người một trong biển máu. Sinh ra ở một nơi lạnh giá, đường đi chật hẹp và ánh sáng tối tăm. Những người cản đường là những con sói giàu có và chuột, nếu chúng ta không đặt nhân loại sang một bên, không dẫm lên máu thì làm sao có thể mở ra một thế giới mới".

"Bớt nói nhảm!" Hạ Lục Nhất hét lên: "Xem đao!"

Ánh sáng của thanh đao và ánh sáng của máu xen kẽ trong căn phòng hẹp! Tạ Anh Kiệt giống như một cơn lốc, vừa cười vừa đi vòng quanh Hạ Lục Nhất, "Chúng ta sinh ra đã không được lựa chọn con đường, đi sai đường thì phải đi xuống. Nếu làm sai một việc, chúng ta phải đi xuống con đường đó. Làm vô số chuyện để che đậy. Cậu muốn rửa sạch máu trên tay, nhưng cậu chỉ có thể chảy hết máu trên cơ thể. Cậu muốn thoát ra khỏi kén và trở thành một con bướm, nhưng cậu chỉ có thể vứt bỏ chính mình như một con sâu bướm, cậu phải cứu một người, chỉ có thể lấy chính mình đổi mạng. Cậu có làm được không? Cậu có sẵn lòng không?

Hạ Lục Nhất gầm lên một tiếng! Cuối cùng, ông ta bị thanh đao đập vào bàn! Trên trán của hai người nổi lên gân xanh, họ dùng hết sức lực đẩy đối thủ ra khỏi lưỡi đao! Lưỡi đao sáng ngời chỉ cách cổ họng Tạ Anh Kiệt một sợi tóc!

"Hà Sơ Tam đâu?!" Hạ Lục Nhất tức giận gầm lên.

"Đúng, đúng, chính là như vậy." Tạ Anh Kiệt mỉm cười, nhìn vào trong đôi mắt tràn đầy sát ý điên cuồng của anh. "Tôi không nói cho cậu biết thì cậu có giết tôi không? Cậu đã giết tất cả mọi người trong tòa nhà này. Cậu và tôi có gì khác nhau? Ồ, tôi vẫn là cảnh sát, nhưng cậu là xã hội đen. Cậu đã làm nhiều như vậy , cậu còn bẩn thỉu hơn tôi rất nhiều, cậu có tư cách gì mà chất vấn tôi? Mẹ kiếp?"

Hạ Lục Nhất gầm lên, đao đâm vào cổ họng Tạ Anh Kiệt, lưỡi đao bóp nát thịt, rỉ ra một vệt máu đen. Nhìn thoáng qua, Hạ Lục Nhất đã nhìn thấy sợi máu dọc theo lưỡi đao giống như dây leo bò lên — hình ảnh phản chiếu của anh và Tạ Anh Kiệt trên lưỡi đao là hai khuôn mặt tàn bạo và khát máu giống hệt nhau! Hai khuôn mặt dần dần hòa vào máu và biến thành ác quỷ!

Trong lúc nhất thời, Hạ Lục Nhất cảm giác như mình đang ở trong một hang băng, tay chân bị trói buộc bởi một loại ma pháp lạnh lẽo ngày càng sâu trong lòng! Tạ Anh Kiệt nhân cơ hội xoay người, dùng đao chém vào đỉnh đầu anh! Hạ Lục Nhất vừa tỉnh lại liền quay người lại, vung đao mạnh mẽ để chặn nó!

"Keng!" Hai đao bay lên trời! Hạ Lục Nhất hét lên và lao về phía trước để vật lộn với Tạ Anh Kiệt bằng tay không, hai người ôm nhau và va vào nhau và nắm lấy nhau, một tiếng "choang!" lớn, cả hai cùng đập vỡ cửa sổ và rơi ra ngoài từ trên cao!

Cơn mưa xối xả quét qua mặt Hạ Lục Nhất, anh nằm trên người Tạ Anh Kiệt, chật vật đứng dậy, Tạ Anh Kiệt nghiêng đầu không nhúc nhích. Anh túm lấy cổ áo của Tạ Anh Kiệt, trên đầu đối phương khoét một lỗ lớn, máu đen bắn tung tóe, hòa vào mưa.

Hạ Lục Nhất điên cuồng lắc xác chết của ông ta và hét lên đau lòng, "Hà Sơ Tam ở đâu?! Nói đi!! Nói đi!!"

Tạ Anh Kiệt bỗng nhiên mở mắt ra, đồng tử và lòng trắng biến thành màu đen như máu, xác chết của anh bị xé toạc, lộ ra một nụ cười quái dị đáng sợ, trong cổ họng ông ta bật ra tiếng cười "Rầm rừ!"! Máu trên mặt đất đột nhiên dâng cao như sóng, cuộn tròn nhấn chìm cơ thể anh!

Hạ Lục Nhất hoảng sợ nhìn quanh, chỉ thấy mình đột nhiên chìm trong biển máu đen kịt, tiếng cười kinh khủng và gay gắt của Tạ Anh Kiệt vang vọng khắp thế giới! Đầu người bồng bềnh trên mặt biển, một đôi mắt đen như máu mở to nhìn Hạ Lục Nhất, anh nhìn thấy Hoa thám trưởng, Phì Thất, Kim Di Lặc, Nguyên thúc... tất cả những người anh đã giết! Anh cũng nhìn thấy Thanh Long và Tiểu Mãn, với đôi mắt nhắm chặt và khuôn mặt đầy máu!

Cái đầu cuối cùng bị sóng cuốn qua, anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hà Sơ Tam, Hà Sơ Tam mỉm cười ngượng ngùng và ngây thơ với anh, nhưng máu đen từ khắp các lỗ chảy ra!

...

Một giọt mưa lạnh rơi trên tóc Hạ Lục Nhất, đánh thức anh. Toàn thân anh cứng đờ, như vừa tỉnh dậy từ ảo giác, nhưng nỗi tuyệt vọng và sợ hãi vẫn dâng lên trong lồng ngực anh như một làn sóng máu đen.

Hai nhân viên bảo vệ tuần tra đã đi ngang qua con hẻm mà không để ý. Hạ Lục Nhất một mình đứng trong bóng tối, nhìn xuống đôi tay run rẩy của mình.

---Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ không bao giờ tìm thấy cậu ta.

---Nếu muốn cứu ai đó, cậu chỉ có thể đổi mình lấy người đó. Cậu có thể làm được không? Cậu có sẵn sàng không?

...

Đêm càng lúc càng lạnh, mưa càng lúc càng lớn. Dòng nước ào ạt chảy dọc đường phố, cuốn trôi mọi dấu vết bẩn thỉu. Một cây nhỏ bên đường bị gió quật đổ, đổ ngang vỉa hè.

Chuông cửa vang lên trong phòng khách của biệt thự. Nhân viên bảo vệ ra hiệu cho người giúp việc, người này nhanh chóng bước tới và mở cửa. Đứng ngoài nhà, Tạ Gia Hoa mặc áo mưa, cởi mũ chào: "Dì Lương."

"Thiếu gia? Vào nhanh đi! Sao cậu về muộn thế? Ngoài trời mưa to quá!" Dì Lương vội vàng cởi áo mưa của Tạ Gia Hoa và đưa khăn cho hắn, nhưng có hai nhân viên bảo vệ đã vây quanh khám xét thân thể Tạ Gia Hoa. Bà lo lắng nói: "Này! Anh đang làm gì vậy! Đây là thiếu gia của nhà tôi!"

Tạ Gia Hoa nói: "Họ biết. Tôi nghe họ báo ở ngoài bệnh viện. Chính ba bảo họ đi khám."

Dì Lương ngạc nhiên đến mức không dám nói nữa. Thay vào đó, Tạ Gia Hoa hỏi ba khi hợp tác khám xét: "Muộn như vậy mà dì vẫn chưa nghỉ ngơi? Chú Lương đâu?"

"Tôi đang thu dọn đồ đạc, Lão Lương cũng đang thu dọn đồ đạc trong phòng," dì Lương lẩm bẩm, "Lão gia đột nhiên muốn tôi và Lão Lương ngày mai về quê..." Bà bị nhân viên bảo vệ liếc nhìn liền ngừng nói.

Bảo vệ cũng muốn khám xét chiếc cặp mà Ta Gia Hoa mang theo nhưng Tạ Gia Hoa đã giật lại chiếc túi. Hắn tự mình mở khóa kéo và cho nhân viên an ninh xem các ngăn khác nhau, bên trong chỉ có một số tài liệu. Người bảo vệ gật đầu với hắn và làm động tác mời.

Tạ Gia Hoa đi thẳng lên lầu và vào phòng làm việc của ba ở tầng hai. Tạ Anh Kiệt đang đợi hắn trong phòng, mặc bộ đồ ngủ, đeo một cặp kính đọc sách trên sống mũi, cầm một khung ảnh cẩn thận nhìn vào, dáng vẻ điềm tĩnh và thanh thản.

Tạ Gia Hoa đóng cửa lại, đến gần bàn: "Ngài phó xử trưởng."

Tạ Anh Kiệt vẫn nhìn bức ảnh, không ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh hỏi: "Cái tát lúc trước ta tát con còn đau không?"

"Nó không đau."

"Có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi, ta phải giữ gìn trật tự và tôn nghiêm của lực lượng cảnh sát. Ta đã nghiêm khắc với con từ khi con còn nhỏ, chỉ để động viên và truyền cảm hứng cho con trở thành một người có ích. Con có hiểu không? ?"

"không hiểu."

Tạ Anh Kiệt nghẹn ngào, dù sao ông cũng là một diễn viên già, nhưng ông vẫn thở dài không thay đổi vẻ mặt, "Con đã không gọi ta là ba từ khi con còn nhỏ. Ta biết con đã đến đây một lần trước đây sau lưng ta và hỏi chuyện với Lão Lương và dì Lương cũng gọi ta là ba. Nhưng trước mặt ta lại không gọi. "

"Không gặp ngài, tôi còn có thể nhớ tới một số chuyện tốt đẹp trong quá khứ. Ở trước mặt ngài, tôi thật sự không thể gọi được."

"Nhìn xem, nhanh mồm nhanh miệng. Con đã như vậy từ khi còn nhỏ." Tạ Anh Kiệt đặt khung ảnh xuống - trong đó có một bức ảnh đen trắng chụp một cặp vợ chồng trẻ đang ôm đứa con trai vài tuổi của họ, tấm ảnh ba người họ đang mỉm cười hạnh phúc và rạng rỡ.

Sau đó ông ta tháo kính đọc sách và ngước nhìn Tạ Gia Hoa. Mái tóc vừa mới gội không còn những góc cạnh do xoa vò tạo ra, mái tóc trắng mới chưa nhuộm lộ ra thái dương, làn da lỏng lẻo ở khóe mắt và miệng rũ xuống, quả thực ông đã già rồi. Nhưng sự sắc bén và lạnh lùng trong mắt ông ta càng trở nên mãnh liệt hơn, mặc dù ông ta đang che chúng bằng một chiếc mặt nạ nhân hậu như vậy.

Tạ Gia Hoa buồn bã nhìn ông ta, không biết ông ta đã trở thành người như vậy từ khi nào, hay từ trước đến nay ông ta luôn là người như vậy, chỉ là bản thân trước đây của hắn chưa bao giờ phát hiện ra điều đó. "Tôi không ở đây để ôn chuyện với ngài. Thời gian không còn nhiều. Tôi đến đây để xác nhận một điều với ngài: có phải hai vụ đánh bom xe xảy ra hôm nay, vụ đốt phá của Liêm Thự và vụ cố ý giết người ở bệnh viện đều liên quan đến ngài? ".

Tạ Anh Kiệt cười không thể tin được: "Nửa đêm con tới đây chỉ để kể chuyện cười thôi à?"

Tạ Gia Hoa lấy trong cặp ra một chồng tài liệu và đặt lên bàn - ngoài thông tin kế toán của Kiều Gia và công ty tài chính đứng tên người đại diện, còn có vài cuộn băng ghi âm.

"Đây cũng là những trò đùa à, thưa ngài?"

Tạ Anh Kiệt liếc nhìn tài liệu, bình tĩnh nói: "Tìm ở đâu?"

"Tôi thấy nó quan trọng ở đâu?! Nói cho tôi biết đây cũng là một trò đùa sao?! !"

Tạ Anh Kiệt ngẩng đầu nhìn Tạ Gia Hoa, trong mắt hiện lên một tia lãnh đạm và tàn nhẫn. Ông ta đặt tay lên những tài liệu đó, lau sang một bên, "Những tài liệu và tài liệu ghi chép này có thể bị giả mạo, dùng những thứ như vậy để tra hỏi cha ruột của mình không phải là chuyện đùa sao?!"

Tạ Gia Hoa đập mạnh hai bức ảnh đen trắng trên bàn: "Vậy bức ảnh này cũng có thể là giả à?"

Đó là tấm ảnh đã phục chế mặt trước và mặt sau của bức ảnh chụp nhóm ba người, bức ảnh đen trắng chụp Tạ Anh Kiệt, Hách Uy và Kim Di Lặc thời trẻ, mặt sau có viết:

K, Uy, Kiệt

Kim lan chi giao, lòng trung thành tồn tại mãi mãi

12.18.1973

Sau đó, Tạ Gia Hoa rút trong cặp ra bản sao hồ sơ vụ cướp ngân hàng ngày 7 tháng 3 năm 1974. Ảnh của cha Lục Quang Minh, Lục Dũng, được đăng trong chuyên mục cảnh sát thiệt mạng khi làm nhiệm vụ. Vụ án tai nạn xe hơi của Hách Uy, vụ án giết người của Thanh Long, vụ án giết người của Phì Thất và Hoa thám trưởng ... tài liệu hồ sơ vụ án lần lượt được đặt trước mặt Tạ Anh Kiệt. Cuối cùng hắn đã đặt lên hồ sơ vụ án giết người của Đường Gia Kỳ, được đóng dấu chữ "chưa kết" màu đỏ tươi.

"Hách Uy và Kim Di Lặc là những tên cướp trong vụ cướp ngân hàng năm 1973, còn ngài là nội ứng của họ. Chính ông đã giết Lục Dũng. Sau đó, vì xung đột lợi ích, ông đã giết Hách Uy và Thanh Long và cấp dưới của bạn Hoa Thám trưởng đã làm theo chỉ dẫn của ông để che đậy sự thật của vụ án. Đường Gia Kỳ đã tìm thấy bức ảnh này trong phòng làm việc của ông và cung cấp cho cấp trên của anh ấy. Người này là người nội ứng của ông. Người này đã mách nước cho ông nên giết Đường Gia Kỳ để diệt khẩu! Không những vậy, ông còn là một lão chưởng quỹ nổi tiếng trong giang hồ. Ông núp đằng sau Hoa thám trưởng và các nằm vùng của ông, điều khiển giang hồ, khiến tất cả các băng nhóm ở Hồng Kông phải cống nạp cho ông từng lớp một và thu thập số tiền hối lộ lớn. Liêm Thự đã bí mật mở cuộc điều tra chống lại ông và thu được bằng chứng, nhân chứng quan trọng có thể truy cứu ông. Tuy nhiên, ông quá hung hãn đến mức giết chết tất cả mọi người, tiêu hủy tất cả bằng chứng trong Liêm Thự, trong bệnh viện. Kẻ giết người không phải là Hạ Lục Nhất, mà ông muốn giết anh ta cùng Vương Khải Văn để bịp miệng tất cả những người có liên quan - bởi vì tất cả các vụ án xảy ra ngày hôm nay đều liên quan đến ông, hàng chục sinh mạng đó đều bị ông giết. Dù sao thì ông cũng là on chuộtt lớn ẩn náu trong bóng tối! Ông là một con quỷ vô nhân đạo!!"

"Im đi!" Tạ Anh Kiệt đột nhiên đứng lên, gầm lên: "Con biết cái gì?! Con có tư cách gì mà nói lời vô trách nhiệm với ta?! Ta đã khổ cực duy trì trật tự của giang hồ nhiều năm như vậy! Ta đã sử dụng phương pháp của riêng tôi, phương pháp này bảo vệ công dân Hồng Kông! Chỉ có tiền cùng quyền mới mua được tất cả?! Mẹ con đã qua đời khi bà bị bệnh nặng và không có tiền chữa bệnh! Gia đình ba người của chúng ta bị đuổi ra đường vì chúng ta không thể trả tiền thuê nhà và chi phí y tế. Mẹ con thậm chí không thể uống nước trước khi qua đời. Con có nhớ mẹ trông như thế nào khi đó không?! Con nghĩ mình đã làm được gì cho đến ngày nay?! Đó là tiền! Đó là quyền lực! Là ta! Con có thể trở thành thanh tra khi còn trẻ, chính ta là người đã dọn đường cho con lên đỉnh cao! Chính ta đã đưa những tên xã hội đen đó vào tay con! Con đã xúc phạm rất nhiều người và bắt nhiều tên côn đồ như vậy. Nếu ta không bí mật bảo vệ con, con chết hàng trăm lần còn chưa đủ!"

"Chính ông đã lợi dụng tôi để loại bỏ những người bất đồng ý kiến! Những người theo ông sẽ thịnh vượng, còn những người chống lại ông sẽ phải chết! Tôi chỉ là một công cụ trong tay ông, không khác gì Hoa thám trưởng! Tôi đã tự mình nỗ lực đi đến ngày nay, đó là Đường Gia Kỳ trên trời phù hộ cho tôi! Và ông có ngày hôm nay là ông gieo gió gặt bão!" Tạ Gia Hoa dữ hét lên. "DNA trên thi thể của các vụ đánh bom xe cuối cùng sẽ khớp với các thành viên mất tích của Liêm Thự,  các tài khoản bị Liêm Thự đóng cũng sẽ để lại manh mối. Trong thâm tâm ông biết rằng ông không thể tiếp tục giở trò! Ông vẫn còn ở Hồng Kông, đó là vì ông chưa có tiền đến tay, một khi ông có nó, ông sẽ bỏ trốn! Nhưng sáng mai máy bay của ủy viên Liêm Thự sẽ đến Hồng Kông và tôi đã gửi tất cả tài liệu rồi đối với họ. Ông sẽ bị điều tra, mọi người sẽ bị cấm rời khỏi đất nước, ông không có nơi nào để trốn thoát!

Tạ Anh Kiệt ngồi xuống ghế, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Ta là cha ruột của con, con cư nhiên làm như vậy với ta?"

Tạ Gia Hoa than khóc: "Chính vì ông là cha của tôi nên tôi mới đến đây. Tội ông đã gây ra là không thể tha thứ. Chỉ có tự nguyện ra đầu thú thì mới có được sự khoan hồng của pháp luật. Ở Hồng Kông không có án tử hình. Hãy đến và đầu hàng với tôi!"

Tạ Anh Kiệt cúi đầu thở dài: "Cho đến bây giờ con vẫn không chịu gọi ta là ba."

Tạ Gia Hoa nghiến răng nhìn bộ mặt tội lỗi của ông ta, không nói nên lời. Tạ Anh Kiệt hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, mới thở dài nói: "Nếu vậy... vậy chúng ta cũng không có gì để nói."

Ông ta bất ngờ rút một khẩu súng lục từ gầm ghế ra và chĩa vào Tạ Gia Hoa! "Đoàng--!"

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro